Sau Khi Bắt Cóc Hoàng Đế Nhân Ngư Alpha
Chương 17
Sau khi cúp điện thoại với Úc Trầm, Bạch Linh ngẩn ngơ quay về ký túc xá.
Một giọng nói quanh quẩn trong lòng, nói với hắn sáu giờ tối là thời điểm cực kỳ quan trọng, nhưng không thể nhớ được tại sao nó lại quan trọng.
Ồ... sáu giờ, hình như là thời điểm hắn đợi xe chở sữa ở quảng trường khi còn nhỏ?
Nhưng điều đó không đúng, ký ức của hắn về chiếc xe chở sữa luôn ấm áp và mềm mại, mà vừa rồi nghe thấy giọng của Úc Trầm, trong lòng hắn tràn ngập chua chát và buồn bã không thể kiềm chế, dường như có tâm nguyện gì đó mong đợi đã lâu, tan vỡ...
Sava trông thấy hắn hồn bay phách lạc, cố ý khua tay trước mắt hắn, cười nhạo:
"Được người giám hộ 9,9 điểm dỗ dành, trên người thoải mái hơn nhỉ."
Không ngờ, phản xạ thần kinh của Bạch Linh vẫn còn đó, gạt tay Sava ra, khi ngước mắt lên đã trở nên trấn tĩnh: "Tất nhiên rồi."
Sava thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cau mày:
"Không phải tôi nói cho cậu biết, đã có người giám hộ đáng tin cậy, tại sao cậu vẫn dùng tính tố A? Chẳng lẽ cậu không biết alpha loại trừ lẫn nhau sao? Đặc biệt một số người có tính chiếm hữu cực cao, ngay cả viên nang nhân tạo cũng ghen tị, cảm thấy cậu uống thuốc, chính là chứng tỏ hắn không có năng lực, pheromone của hắn không thể thỏa mãn cậu, sau này hắn phát hiện, nhất định sẽ bắt cậu lại để giày vò."
Đây cũng là lý do Sava không thích alpha, ý thức lãnh địa quá mạnh mẻ, khó dạy dỗ.
"Không đâu, y không phải người như vậy." Bạch Linh theo bản năng phản bác.
Sava khoanh tay sau đầu, ngáp một cái: "Được rồi, y thoạt nhìn rất yêu cậu. Bởi vì y hối lộ tôi hai bình sữa mà tôi cũng miễn cưỡng cho y điểm xuất sắc."
Bạch Linh vô thức nhếch môi cười, qua vài giây mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Người giám hộ" Sava nhắc tới hình như là Úc Trầm? Chắc Sava đã hiểu lầm.
Nhưng không biết xuất phát từ tâm tình như thế nào, nội tâm của Bạch Linh giằng co hồi lâu, mới mím môi dưới, nhẹ giọng nói: "Ừ."
Lần đầu tiên trong đời, đối với chuyện người giám hộ, hắn đã nói dối.
Hắn không thể kiềm chế được suy nghĩ này... Nếu Úc Trầm là người giám hộ của mình, nếu điều đó là sự thật, thì luôn có người âm thầm chăm sóc mình từ nơi xa...
Dù chỉ là vài ngày thôi cũng tốt, y muốn giả vờ làm người giám hộ cho mình, rất yêu thương mình.
"Tôi cũng... rất thích y." Bạch Linh quay đầu, khó nhọc hít vào hai hơi, lồng ngực giống như bị tình cảm lấp kín, nếu không nhổ ra thì hắn sẽ bị hủy diệt.
Hắn hiểu được, đó là nỗi hổ thẹn của việc nói dối, nhưng nếu bản thân thẳng thắn một chút, có thể giảm bớt tội nghiệt, nhận được một chút tha thứ, tha thứ cho những... suy nghĩ xằng bậy mà mình không xứng có được.
Sava nhìn hắn một hồi, thấy chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh của hắn đang thở hổn hển vì dao động cảm xúc, dường như có thể gãy bất cứ lúc nào. Sava biết rất rõ đây là phản ứng sinh lý thông thường của omega trong thời kỳ nghiện pheromone, đồng thời đó là bản năng cho dù ý chí có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể cưỡng lại được.
Ngay cả vũ khí hình người cũng không.
"Được rồi được rồi, nếu thực sự thích y thì vào ngày sinh nhật của y chỉ cần đẻ thêm hai quả trứng, nướng thành bánh pudding đút y ăn, y nhất định sẽ rất biết ơn cậu." Sava không biết an ủi người khác, liền vỗ vai Bạch Linh, dựa theo thói quen của mình chân thành đề nghị.
Bạch Linh: "..."
Hắn thoát ly quần thể omega quá lâu, suýt chút nữa quên mất cuộc sống của một O bình thường thái quá và hạ lưu đến thế nào.
Trời đã khuya, Bạch Linh đưa AI đến cửa, vừa cẩn thận dặn hai câu, bảo nó bật nguồn điện dự phòng trong tẩm cung của Úc Trầm, đề phòng điện áp bên ngoài không ổn định làm mạch điện mới tân trang bị cháy hỏng, khiến cho lão ngư kia chịu rét lạnh đóng băng.
AI mới vừa bước lên đường vận chuyển của riêng người máy quét nhà, liền khẩn cấp giơ lên cái kìm báo cáo với chủ nhân:
"A lô? Moshi moshi? Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo."
Nhân ngư hỏi với giọng trầm tĩnh: "Có phát hiện gì không?"
"Bởi vì ngài không nhìn thấy nên tôi sẽ miêu tả từng cái một cho ngài. À, ngài muốn nghe phong cách gì, chỗ tôi có Tolstoy, Marx, Shelley, Tào Tuyết Cần... Xét thấy bên ngoài đang có tuyết nên tôi sẽ đề cử Siberian High, 'Chủ nhân Úc của tôi, ngài nhất định sẽ đồng ý, mang bánh pudding của chim nhỏ đáng yêu của chúng ta về nhà, ăn nó ngay khi còn ấm'——"
Úc Trầm: "...Trở lại chế độ tranh thuỷ mặc."
"——Chuyển đổi chế độ, Action: cậu ấy sống trong phòng dành cho 4 tiểu sủng, ở tầng thấp nhất, nhiệt độ trong bên trong là 3°C, mặc quần đùi thể thao màu đen có viền trắng, đầu gối trái đỏ bừng vì lạnh, phần thân trên là áo phông cổ tròn màu xám đã được giặt trắng, xương quai xanh rõ ràng. Trên bàn là "Sổ tay đạo đức Omega", tính tố A nhân tạo hiệu Eagle, còn có ——"
"Tính tố A?" Úc Trầm lặp lại, gõ gõ đốt ngón tay lên bàn.
Đêm qua y khóa Bạch Linh trên giường, chỉ nghe chàng trai trẻ nói là muốn tìm thuốc, vì tôn trọng quyền riêng tư của omega nên không truy hỏi tại chỗ, cho nên cũng không biết Bạch Linh uống thuốc gì.
Bây giờ đã hiểu được tình hình, trong lòng y không khỏi cảm thấy lo lắng.
"Đúng vậy, khi tôi mới vừa tới nơi đó cậu ta đang ngồi trong cái tổ nhỏ làm bằng quần tây của ngài, đổ năm viên thuốc vào tay."
Úc Trầm nắm lấy cây bút máy trong tay, răng rắc, một tay bẻ gãy thành hai mảnh, mực nước đen đặc nháy mắt ngấm dần vào tờ giấy trắng.
Chẳng trách vừa rồi gọi điện thoại, giọng mũi nói chuyện có chút nhừa nhựa, lại còn trộm quần áo của y làm tổ...
Chất pheromone bảo vệ mà y không cố ý để lại trên người omega chắc chắn sẽ xung đột mạnh mẽ với thuốc, khiến cho hiệu ứng nghiện xảy ra mãnh liệt.
Lỗi của y, vì đã không kiểm tra kỹ lưỡng.
AI sợ bỏ sót chi tiết, đọc lại video đã ghi lần nữa, tìm thấy một đoạn thoạt nhìn có thể thỏa mãn sở thích nuôi chim của chủ nhân:
"Chim nhỏ nói với bạn rằng, cậu ta rất thích ngài."
Úc Trầm đẩy ghế dựa ra, nhanh chóng mò mẫm dưới gầm bàn tìm xiềng chân điện, rồi khóa lại không chút do dự. Y hối hận vì sự phóng túng vừa rồi của mình, trầm giọng nói:
"Về sau những nội dung quan trọng như thế này phải nhắc tới ở dòng đầu tiên của báo cáo."
AI chỉ tay một cách vô tội, "Tôi có nói, bánh pudding chim nhỏ, mang về nhà... Ơ? Nghe âm thanh thì ngài đang mở tủ tìm áo khoác à? Nhưng theo lịch trình, ngài có cuộc họp trực tuyến trong mười phút nữa."
"Ngươi tới ứng phó bọn họ, ta đi xuống lầu đón cậu ấy trở về, nếu không," Úc Trầm khoác chiếc áo khoác lông lạc đà dày cộm lên trên cánh tay cường tráng của mình, chậm rãi thở dài một tiếng:
"Tối nay ta cũng không thể yên ổn được."
AI cảm động đến mức suýt khóc rớt nước mắt, nếu nó có lắp ráp tuyến lệ cơ học thì nó nhất định đã bắt đầu vẫy khăn tay rồi.
Hơn một trăm năm sau, chủ nhân nhà chúng ta cuối cùng cũng học được sự ngu ngốc!
Cảm ơn cậu, chim nhỏ máy, nếu có cơ hội, tôi nhất định khuyên bảo chủ nhân cho cậu trở thành hội viên thường niên!
Nhưng nó đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng: "Ấy... có vẻ như tôi không thể đi được."
"CPU lại bị cháy sau khi ăn kẹo dẻo nướng sao?"
"...Đó không phải là vấn đề. Kể từ khi ngài bắt đầu nhận điều trị bổ sung tinh thần, năng lực giải toán của tôi cũng giảm mạnh, trước mắt duy trì ở hiệu suất thấp nhất, cho nên chỉ có thể khống chế cơ thể của người máy quét rác. Nếu muốn tôi đối mặt với đám người nhiều mưu trí IQ 200 gian xảo kia, tôi phải yêu cầu ngài giải phóng một phần sức mạnh tính toán bị niêm phong. Nhưng——"
"Không có nhưng." Cánh cửa tự động mở ra, ngọn đèn với điện áp không ổn định nhấp nháy trên hành lang, chiếu sáng khuôn mặt lộng lẫy kỳ lạ của Úc Trầm, một cơn gió lạnh ập vào, mái tóc vàng óng ả như từng cuộn sóng hoàng hôn, cuồn cuộn bồng bềnh.
Y chống gậy sải bước vào bóng tối phía xa, âm thanh giống như bọc trong băng:
"Hệ thống THEMIS được mở khóa, cấp độ 20%."
"Đang xác nhận giọng nói... đang xác nhận mống mắt... Xác nhận thành công √"
Giọng nói đáng yêu của người máy quét nhà biến mất, thay vào đó là âm thanh máy móc nghiêm nghị vang vọng trên hành lang:
"Chào mừng trở lại, My Lord."
–
Tầng 69 của Tháp hoàng cung, Crystal Palace.
Nơi này vốn là phòng chuyên dụng mà vương triều nhân ngư dùng để tổ chức quốc yến, vách tường được lát bằng đá aquamarine tạo thành sóng biển hùng vĩ bao la, mười hai chiếc đèn chùm pha lê to lớn chiếu sáng rực rỡ, khiến toàn bộ đại sảnh giống như biển và trời lấp lánh dưới ánh sáng ban ngày.
Bây giờ, nó đã trở thành sân chơi của bạo quân.
Rượu chảy tràn khắp sàn nhà, sau khi kính rượu lẫn nhau, mọi người đều cảm thấy hơi choáng váng.
Ở giữa ngai vàng, bạo quân Cade ngồi bất động. Trên mặt gã lộ vẻ say mê mà thoả mãn, sáu xúc tu bạch tuộc vươn ra từ sau lưng trái phải đang ôm lấy hai omega nhu nhược nũng nịu.
Một đám quý tộc quân sự vây quanh bên cạnh ân cần hầu hạ:
"Nghe nói bệ hạ vừa mới chiêu mộ được một nhóm mỹ nhân, tại sao không mang họ ra ngoài để chúng thần mở mang kiến thức?"
"Không chỉ có như vậy, tiểu omega của gia tộc Công tước Cú đại bàng cũng khuất phục thực lực của bệ hạ, chủ động xin phục vụ bệ hạ."
"Cú đại bàng? Híc, không phải là tên nhóc Sava nổi tiếng ngang bướng đó chứ!"
Cade xua tay, đầu lưỡi có chút thắt lại: "Cái gì... ngang bướng hay không ngang bướng, vào cung chỉ là đồ chơi để ta trút giận. Đúng, đúng rồi, Heinz! Heinz, lại đây cho ta ——"
Đám người ồn ào bị gạt sang một bên, mũi giày da sáng bóng nhẹ nhàng đá đi những chai rượu đang chắn đường.
Người nọ thong thả bước về phía trước.
Heinz có làn da trắng mềm mại, vẻ ngoài nữ tính, mái tóc dài màu xanh nước biển xõa trên bộ vest được cắt may cẩn thận, tới gần pheromone hung hãn của Cade nhưng không hề cau mày một cái.
Rõ ràng, đó là một beta không thể ngửi thấy mùi pheromone.
"Heinz, Sava mà họ vừa nói đến là thiếu gia của ngươi phải không? Ta nhớ rằng ngươi từng là người hầu trong phủ công tước, có phải không?"
Heinz tao nhã cúi đầu, trên mặt không có một chút xấu hổ, ngược lại có chút tự hào: "Đương nhiên, hiện tại tôi cũng là một người hầu, tất cả mọi người đều là người hầu của ngài, thưa bệ hạ."
Cade rất hài lòng, gã chọn Heinz làm bí thư nội vụ, chính là vì tên này không chỉ có cái mũi không tốt, mà còn rất giỏi thích nghi với hoàn cảnh, chiếm được cảm tình của gã.
"Heinz, bọn họ muốn nhìn một chút omega ta mới chiêu mộ, ngươi đi chọn vài người ốm yếu xinh đẹp mang xuống chơi."
Vừa nghe vậy, ánh mắt của một số quý tộc quân sự đột nhiên sáng lên.
Mọi người đều biết, những mỹ nữ hàng đầu của đế quốc đều được đưa vào hoàng cung. Bọn họ bình thường đóng quân ở hành tinh hoang vu, ngày thường ngâm mình trong đống alpha hôi hám đủ rồi, thật vất vả trở về một chuyến, có thể phóng túng chơi đùa với tiểu sủng mà hoàng đế lựa chọn cẩn thận, quả thực sảng khoái.
Bọn họ đều quỳ xuống đất tạ ơn, hôn giày của Cade.
Chỉ có Thiếu tướng Gram đứng bên cạnh không cảm kích nói: "O của bệ hạ quá nhu nhược, không phù hợp với sở thích bình thường của thần, nên thần sẽ không dùng."
Thiếu tướng Gram là bạn thời thơ ấu của Cade, huyết thống Cá kiếm của Hải tộc, năm ngoái nhờ vào mối quan hệ thân thiết với hoàng đế để nhảy vào quân đoàn cơ giáp không gian sâu thẳm, trở thành một trong những thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong quân đội.
Cade biết sở thích thường ngày của người anh em mình là "Ngao ưng", thích bẻ gẫy cánh những con chim ưng kiêu ngạo, đánh cho bọn họ quỳ xuống đất van nài.
Cách đây không lâu, Gram suýt mất mạng khi cố gắng thuần phục một con chim ưng peregrine bướng bỉnh. Gã ở trong khoang thuyền trị liệu suốt một tháng mới bình phục, sau khi xuất viện, càng cảm thấy không tra tấn ác điểu, khó mà giải mối hận trong lòng, đương nhiên coi thường O mềm nhũn dễ đánh gục.
Đúng lúc trong hoàng cung có một con cú đại bàng, vì để các anh em vui vẻ, Cade liền nói: "Anh thích chơi với đại bàng, ta đây liền đưa cho anh con cú mèo để chơi, thế nào?"
Gram liếc nhìn Heinz: "Chơi đùa với tiểu thiếu gia của Heinz, quan bí thư sẽ không tức giận chứ?"
Heinz đứng ở một bên vô thức cứng đờ, nhưng nhanh chóng che giấu, bình tĩnh nói:
"Toàn bộ đế quốc đều thuộc về bệ hạ, bệ hạ muốn đem omega thưởng cho ai thì thưởng. Cho dù ban tất cả Omega trong hậu cung cho mọi người, đó cũng là khoan hồng nhân đức của bệ hạ."
Cade nghe được thì rất thoải mái, liên tục gật đầu.
Gram ngạc nhiên nhìn Heinz, sau đó quay sang Cade và đề nghị: "Bệ hạ, chi bằng hôm nay chúng ta thay đổi trò chơi kích thích hơn, giống như chúng ta đã chơi khi còn trẻ."
"Ý anh là..."
"Tắt công tắc nguồn, tập hợp các omega trong hậu cung lại và nghe tiếng thét chói tai của họ——"
Ánh mắt Gram lộ ra vẻ khao khát điên cuồng: "Săn bắn!"
Một giọng nói quanh quẩn trong lòng, nói với hắn sáu giờ tối là thời điểm cực kỳ quan trọng, nhưng không thể nhớ được tại sao nó lại quan trọng.
Ồ... sáu giờ, hình như là thời điểm hắn đợi xe chở sữa ở quảng trường khi còn nhỏ?
Nhưng điều đó không đúng, ký ức của hắn về chiếc xe chở sữa luôn ấm áp và mềm mại, mà vừa rồi nghe thấy giọng của Úc Trầm, trong lòng hắn tràn ngập chua chát và buồn bã không thể kiềm chế, dường như có tâm nguyện gì đó mong đợi đã lâu, tan vỡ...
Sava trông thấy hắn hồn bay phách lạc, cố ý khua tay trước mắt hắn, cười nhạo:
"Được người giám hộ 9,9 điểm dỗ dành, trên người thoải mái hơn nhỉ."
Không ngờ, phản xạ thần kinh của Bạch Linh vẫn còn đó, gạt tay Sava ra, khi ngước mắt lên đã trở nên trấn tĩnh: "Tất nhiên rồi."
Sava thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cau mày:
"Không phải tôi nói cho cậu biết, đã có người giám hộ đáng tin cậy, tại sao cậu vẫn dùng tính tố A? Chẳng lẽ cậu không biết alpha loại trừ lẫn nhau sao? Đặc biệt một số người có tính chiếm hữu cực cao, ngay cả viên nang nhân tạo cũng ghen tị, cảm thấy cậu uống thuốc, chính là chứng tỏ hắn không có năng lực, pheromone của hắn không thể thỏa mãn cậu, sau này hắn phát hiện, nhất định sẽ bắt cậu lại để giày vò."
Đây cũng là lý do Sava không thích alpha, ý thức lãnh địa quá mạnh mẻ, khó dạy dỗ.
"Không đâu, y không phải người như vậy." Bạch Linh theo bản năng phản bác.
Sava khoanh tay sau đầu, ngáp một cái: "Được rồi, y thoạt nhìn rất yêu cậu. Bởi vì y hối lộ tôi hai bình sữa mà tôi cũng miễn cưỡng cho y điểm xuất sắc."
Bạch Linh vô thức nhếch môi cười, qua vài giây mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Người giám hộ" Sava nhắc tới hình như là Úc Trầm? Chắc Sava đã hiểu lầm.
Nhưng không biết xuất phát từ tâm tình như thế nào, nội tâm của Bạch Linh giằng co hồi lâu, mới mím môi dưới, nhẹ giọng nói: "Ừ."
Lần đầu tiên trong đời, đối với chuyện người giám hộ, hắn đã nói dối.
Hắn không thể kiềm chế được suy nghĩ này... Nếu Úc Trầm là người giám hộ của mình, nếu điều đó là sự thật, thì luôn có người âm thầm chăm sóc mình từ nơi xa...
Dù chỉ là vài ngày thôi cũng tốt, y muốn giả vờ làm người giám hộ cho mình, rất yêu thương mình.
"Tôi cũng... rất thích y." Bạch Linh quay đầu, khó nhọc hít vào hai hơi, lồng ngực giống như bị tình cảm lấp kín, nếu không nhổ ra thì hắn sẽ bị hủy diệt.
Hắn hiểu được, đó là nỗi hổ thẹn của việc nói dối, nhưng nếu bản thân thẳng thắn một chút, có thể giảm bớt tội nghiệt, nhận được một chút tha thứ, tha thứ cho những... suy nghĩ xằng bậy mà mình không xứng có được.
Sava nhìn hắn một hồi, thấy chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh của hắn đang thở hổn hển vì dao động cảm xúc, dường như có thể gãy bất cứ lúc nào. Sava biết rất rõ đây là phản ứng sinh lý thông thường của omega trong thời kỳ nghiện pheromone, đồng thời đó là bản năng cho dù ý chí có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể cưỡng lại được.
Ngay cả vũ khí hình người cũng không.
"Được rồi được rồi, nếu thực sự thích y thì vào ngày sinh nhật của y chỉ cần đẻ thêm hai quả trứng, nướng thành bánh pudding đút y ăn, y nhất định sẽ rất biết ơn cậu." Sava không biết an ủi người khác, liền vỗ vai Bạch Linh, dựa theo thói quen của mình chân thành đề nghị.
Bạch Linh: "..."
Hắn thoát ly quần thể omega quá lâu, suýt chút nữa quên mất cuộc sống của một O bình thường thái quá và hạ lưu đến thế nào.
Trời đã khuya, Bạch Linh đưa AI đến cửa, vừa cẩn thận dặn hai câu, bảo nó bật nguồn điện dự phòng trong tẩm cung của Úc Trầm, đề phòng điện áp bên ngoài không ổn định làm mạch điện mới tân trang bị cháy hỏng, khiến cho lão ngư kia chịu rét lạnh đóng băng.
AI mới vừa bước lên đường vận chuyển của riêng người máy quét nhà, liền khẩn cấp giơ lên cái kìm báo cáo với chủ nhân:
"A lô? Moshi moshi? Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo."
Nhân ngư hỏi với giọng trầm tĩnh: "Có phát hiện gì không?"
"Bởi vì ngài không nhìn thấy nên tôi sẽ miêu tả từng cái một cho ngài. À, ngài muốn nghe phong cách gì, chỗ tôi có Tolstoy, Marx, Shelley, Tào Tuyết Cần... Xét thấy bên ngoài đang có tuyết nên tôi sẽ đề cử Siberian High, 'Chủ nhân Úc của tôi, ngài nhất định sẽ đồng ý, mang bánh pudding của chim nhỏ đáng yêu của chúng ta về nhà, ăn nó ngay khi còn ấm'——"
Úc Trầm: "...Trở lại chế độ tranh thuỷ mặc."
"——Chuyển đổi chế độ, Action: cậu ấy sống trong phòng dành cho 4 tiểu sủng, ở tầng thấp nhất, nhiệt độ trong bên trong là 3°C, mặc quần đùi thể thao màu đen có viền trắng, đầu gối trái đỏ bừng vì lạnh, phần thân trên là áo phông cổ tròn màu xám đã được giặt trắng, xương quai xanh rõ ràng. Trên bàn là "Sổ tay đạo đức Omega", tính tố A nhân tạo hiệu Eagle, còn có ——"
"Tính tố A?" Úc Trầm lặp lại, gõ gõ đốt ngón tay lên bàn.
Đêm qua y khóa Bạch Linh trên giường, chỉ nghe chàng trai trẻ nói là muốn tìm thuốc, vì tôn trọng quyền riêng tư của omega nên không truy hỏi tại chỗ, cho nên cũng không biết Bạch Linh uống thuốc gì.
Bây giờ đã hiểu được tình hình, trong lòng y không khỏi cảm thấy lo lắng.
"Đúng vậy, khi tôi mới vừa tới nơi đó cậu ta đang ngồi trong cái tổ nhỏ làm bằng quần tây của ngài, đổ năm viên thuốc vào tay."
Úc Trầm nắm lấy cây bút máy trong tay, răng rắc, một tay bẻ gãy thành hai mảnh, mực nước đen đặc nháy mắt ngấm dần vào tờ giấy trắng.
Chẳng trách vừa rồi gọi điện thoại, giọng mũi nói chuyện có chút nhừa nhựa, lại còn trộm quần áo của y làm tổ...
Chất pheromone bảo vệ mà y không cố ý để lại trên người omega chắc chắn sẽ xung đột mạnh mẽ với thuốc, khiến cho hiệu ứng nghiện xảy ra mãnh liệt.
Lỗi của y, vì đã không kiểm tra kỹ lưỡng.
AI sợ bỏ sót chi tiết, đọc lại video đã ghi lần nữa, tìm thấy một đoạn thoạt nhìn có thể thỏa mãn sở thích nuôi chim của chủ nhân:
"Chim nhỏ nói với bạn rằng, cậu ta rất thích ngài."
Úc Trầm đẩy ghế dựa ra, nhanh chóng mò mẫm dưới gầm bàn tìm xiềng chân điện, rồi khóa lại không chút do dự. Y hối hận vì sự phóng túng vừa rồi của mình, trầm giọng nói:
"Về sau những nội dung quan trọng như thế này phải nhắc tới ở dòng đầu tiên của báo cáo."
AI chỉ tay một cách vô tội, "Tôi có nói, bánh pudding chim nhỏ, mang về nhà... Ơ? Nghe âm thanh thì ngài đang mở tủ tìm áo khoác à? Nhưng theo lịch trình, ngài có cuộc họp trực tuyến trong mười phút nữa."
"Ngươi tới ứng phó bọn họ, ta đi xuống lầu đón cậu ấy trở về, nếu không," Úc Trầm khoác chiếc áo khoác lông lạc đà dày cộm lên trên cánh tay cường tráng của mình, chậm rãi thở dài một tiếng:
"Tối nay ta cũng không thể yên ổn được."
AI cảm động đến mức suýt khóc rớt nước mắt, nếu nó có lắp ráp tuyến lệ cơ học thì nó nhất định đã bắt đầu vẫy khăn tay rồi.
Hơn một trăm năm sau, chủ nhân nhà chúng ta cuối cùng cũng học được sự ngu ngốc!
Cảm ơn cậu, chim nhỏ máy, nếu có cơ hội, tôi nhất định khuyên bảo chủ nhân cho cậu trở thành hội viên thường niên!
Nhưng nó đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng: "Ấy... có vẻ như tôi không thể đi được."
"CPU lại bị cháy sau khi ăn kẹo dẻo nướng sao?"
"...Đó không phải là vấn đề. Kể từ khi ngài bắt đầu nhận điều trị bổ sung tinh thần, năng lực giải toán của tôi cũng giảm mạnh, trước mắt duy trì ở hiệu suất thấp nhất, cho nên chỉ có thể khống chế cơ thể của người máy quét rác. Nếu muốn tôi đối mặt với đám người nhiều mưu trí IQ 200 gian xảo kia, tôi phải yêu cầu ngài giải phóng một phần sức mạnh tính toán bị niêm phong. Nhưng——"
"Không có nhưng." Cánh cửa tự động mở ra, ngọn đèn với điện áp không ổn định nhấp nháy trên hành lang, chiếu sáng khuôn mặt lộng lẫy kỳ lạ của Úc Trầm, một cơn gió lạnh ập vào, mái tóc vàng óng ả như từng cuộn sóng hoàng hôn, cuồn cuộn bồng bềnh.
Y chống gậy sải bước vào bóng tối phía xa, âm thanh giống như bọc trong băng:
"Hệ thống THEMIS được mở khóa, cấp độ 20%."
"Đang xác nhận giọng nói... đang xác nhận mống mắt... Xác nhận thành công √"
Giọng nói đáng yêu của người máy quét nhà biến mất, thay vào đó là âm thanh máy móc nghiêm nghị vang vọng trên hành lang:
"Chào mừng trở lại, My Lord."
–
Tầng 69 của Tháp hoàng cung, Crystal Palace.
Nơi này vốn là phòng chuyên dụng mà vương triều nhân ngư dùng để tổ chức quốc yến, vách tường được lát bằng đá aquamarine tạo thành sóng biển hùng vĩ bao la, mười hai chiếc đèn chùm pha lê to lớn chiếu sáng rực rỡ, khiến toàn bộ đại sảnh giống như biển và trời lấp lánh dưới ánh sáng ban ngày.
Bây giờ, nó đã trở thành sân chơi của bạo quân.
Rượu chảy tràn khắp sàn nhà, sau khi kính rượu lẫn nhau, mọi người đều cảm thấy hơi choáng váng.
Ở giữa ngai vàng, bạo quân Cade ngồi bất động. Trên mặt gã lộ vẻ say mê mà thoả mãn, sáu xúc tu bạch tuộc vươn ra từ sau lưng trái phải đang ôm lấy hai omega nhu nhược nũng nịu.
Một đám quý tộc quân sự vây quanh bên cạnh ân cần hầu hạ:
"Nghe nói bệ hạ vừa mới chiêu mộ được một nhóm mỹ nhân, tại sao không mang họ ra ngoài để chúng thần mở mang kiến thức?"
"Không chỉ có như vậy, tiểu omega của gia tộc Công tước Cú đại bàng cũng khuất phục thực lực của bệ hạ, chủ động xin phục vụ bệ hạ."
"Cú đại bàng? Híc, không phải là tên nhóc Sava nổi tiếng ngang bướng đó chứ!"
Cade xua tay, đầu lưỡi có chút thắt lại: "Cái gì... ngang bướng hay không ngang bướng, vào cung chỉ là đồ chơi để ta trút giận. Đúng, đúng rồi, Heinz! Heinz, lại đây cho ta ——"
Đám người ồn ào bị gạt sang một bên, mũi giày da sáng bóng nhẹ nhàng đá đi những chai rượu đang chắn đường.
Người nọ thong thả bước về phía trước.
Heinz có làn da trắng mềm mại, vẻ ngoài nữ tính, mái tóc dài màu xanh nước biển xõa trên bộ vest được cắt may cẩn thận, tới gần pheromone hung hãn của Cade nhưng không hề cau mày một cái.
Rõ ràng, đó là một beta không thể ngửi thấy mùi pheromone.
"Heinz, Sava mà họ vừa nói đến là thiếu gia của ngươi phải không? Ta nhớ rằng ngươi từng là người hầu trong phủ công tước, có phải không?"
Heinz tao nhã cúi đầu, trên mặt không có một chút xấu hổ, ngược lại có chút tự hào: "Đương nhiên, hiện tại tôi cũng là một người hầu, tất cả mọi người đều là người hầu của ngài, thưa bệ hạ."
Cade rất hài lòng, gã chọn Heinz làm bí thư nội vụ, chính là vì tên này không chỉ có cái mũi không tốt, mà còn rất giỏi thích nghi với hoàn cảnh, chiếm được cảm tình của gã.
"Heinz, bọn họ muốn nhìn một chút omega ta mới chiêu mộ, ngươi đi chọn vài người ốm yếu xinh đẹp mang xuống chơi."
Vừa nghe vậy, ánh mắt của một số quý tộc quân sự đột nhiên sáng lên.
Mọi người đều biết, những mỹ nữ hàng đầu của đế quốc đều được đưa vào hoàng cung. Bọn họ bình thường đóng quân ở hành tinh hoang vu, ngày thường ngâm mình trong đống alpha hôi hám đủ rồi, thật vất vả trở về một chuyến, có thể phóng túng chơi đùa với tiểu sủng mà hoàng đế lựa chọn cẩn thận, quả thực sảng khoái.
Bọn họ đều quỳ xuống đất tạ ơn, hôn giày của Cade.
Chỉ có Thiếu tướng Gram đứng bên cạnh không cảm kích nói: "O của bệ hạ quá nhu nhược, không phù hợp với sở thích bình thường của thần, nên thần sẽ không dùng."
Thiếu tướng Gram là bạn thời thơ ấu của Cade, huyết thống Cá kiếm của Hải tộc, năm ngoái nhờ vào mối quan hệ thân thiết với hoàng đế để nhảy vào quân đoàn cơ giáp không gian sâu thẳm, trở thành một trong những thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong quân đội.
Cade biết sở thích thường ngày của người anh em mình là "Ngao ưng", thích bẻ gẫy cánh những con chim ưng kiêu ngạo, đánh cho bọn họ quỳ xuống đất van nài.
Cách đây không lâu, Gram suýt mất mạng khi cố gắng thuần phục một con chim ưng peregrine bướng bỉnh. Gã ở trong khoang thuyền trị liệu suốt một tháng mới bình phục, sau khi xuất viện, càng cảm thấy không tra tấn ác điểu, khó mà giải mối hận trong lòng, đương nhiên coi thường O mềm nhũn dễ đánh gục.
Đúng lúc trong hoàng cung có một con cú đại bàng, vì để các anh em vui vẻ, Cade liền nói: "Anh thích chơi với đại bàng, ta đây liền đưa cho anh con cú mèo để chơi, thế nào?"
Gram liếc nhìn Heinz: "Chơi đùa với tiểu thiếu gia của Heinz, quan bí thư sẽ không tức giận chứ?"
Heinz đứng ở một bên vô thức cứng đờ, nhưng nhanh chóng che giấu, bình tĩnh nói:
"Toàn bộ đế quốc đều thuộc về bệ hạ, bệ hạ muốn đem omega thưởng cho ai thì thưởng. Cho dù ban tất cả Omega trong hậu cung cho mọi người, đó cũng là khoan hồng nhân đức của bệ hạ."
Cade nghe được thì rất thoải mái, liên tục gật đầu.
Gram ngạc nhiên nhìn Heinz, sau đó quay sang Cade và đề nghị: "Bệ hạ, chi bằng hôm nay chúng ta thay đổi trò chơi kích thích hơn, giống như chúng ta đã chơi khi còn trẻ."
"Ý anh là..."
"Tắt công tắc nguồn, tập hợp các omega trong hậu cung lại và nghe tiếng thét chói tai của họ——"
Ánh mắt Gram lộ ra vẻ khao khát điên cuồng: "Săn bắn!"