Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 15



Ồn ào, làm sao có thể không ồn được?

Nhưng tiếng ồn đó không phải từ môi trường xung quanh, mà là nhịp tim của chính Phương Du.

Giống như mở cánh cửa và nhìn thấy một thung lũng đầy chim, hót ríu ra ríu rít không ngừng.

Phương Du vốn nghĩ Đàm Vân Thư sau khi trở về sẽ tìm mình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ là lúc này.

Ngay sau khoảng khắc cô nghĩ về nàng.

Độ cận thị của hai mắt cô là khoảng 1.50, ở khoảng cách gần, cho dù Đàm Vân Thư tháo kính của cô ra, điều này không ngăn cản cô nhìn rõ người mà mình đã lâu không gặp.

Chỉ là không còn nhiều thời gian để ngắm nàng.

Bởi vì hành động tháo kính ở đây đối với họ tồn tại một ý nghĩa khác biệt.

Ở lối thoát hiểm không có camera, ngoài cửa có đôi ba người đi qua, nhưng không ai muốn mở cửa đi vào. Chỉ riêng tiếng bước chân rải rác đã khiến tinh thần Phương Du căng thẳng.

Tình hình hiện tại khiến cô còn lo lắng hơn đêm đó khi Đàm Vân Thư ôm cô bên đường.

"Phương Du." Đàm Vân Thư không hạ khóe môi đang nhếch lên, nàng nhướng mày, cao giọng, chậm rãi hỏi: "Cậu vẫn chưa hôn tôi sao? Thời gian không còn nhiều đâu."

Phương Du: "..."

Phương Du theo thói quen trợn tròn mắt, sau đó tiến về phía trước, vòng tay qua eo Đàm Vân Thư.

Cô hiện đang đi giày cao gót, hai người có chiều cao tương đương, cô chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể hôn Đàm Vân Thư một cách chính xác.

Các bức tường của lối thoát hiểm rất trắng, ánh đèn cũng màu trắng.

So sánh với đêm ôm nhau "trắng đen rõ ràng".

Phương Du đưa một tay lên, lòng bàn tay chạm vào vai Đàm Vân Thư, hàng lông mi khẽ run, cô từ từ tiến lại gần.

Nhưng ngay khi cô chuẩn bị hôn Đàm Vân Thư, cánh cửa dẫn vào lối thoát hiểm dịch chuyển, cô chưa kịp có thời gian phản ứng, phía sau gáy đã bị lòng bàn tay của Đàm Vân Thư giữ lại.

Mặt cô vùi vào vai Đàm Vân Thư, hương thơm của Đàm Vân Thư tràn ngập trong mũi.

Nhẹ nhàng và thơm tho.

Cánh cửa được đẩy ra bởi một vài người trẻ đang cười nói vui vẻ. Khi cửa vừa mở ra họ sững sờ một lúc khi nhìn thấy hai cô gái đang ôm nhau. Họ tiếp tục đi xuống lầu, nhưng không khỏi quay lại nhìn thêm mấy lần nữa.

Đây là... cảnh tượng gì vậy?

Một người đang an ủi người mới chia tay hay họ là người yêu? Tại sao có vẻ như vế sau lại dễ được mọi người tin tưởng hơn?

Đàm Vân Thư lạnh lùng liếc nhìn họ, chờ cho đến khi giọng nói ngày càng xa dần, nàng thả bàn tay phải đang ôm sau đầu của Phương Du ra.

Nhưng Phương Du không buông tay vẫn ôm lấy nàng.

"Ôm tôi nữa đi, Đàm Vân Thư." Giọng nói của Phương Du có hơi run rẩy.

Đàm Vân Thư cười khúc khích, không khỏi trêu chọc cô: "Tại sao?"

"Không có lý do."

Nhưng Đàm Vân Thư đã hiểu tất cả khi nghe giọng nói của cô.

Vì thế nàng chậm rãi giơ tay lên, vân vê lỗ tai của Phương Du.

Hai giây sau, đầu ngón tay của Đàm Vân Thư chạm vào "bảo bảo ấm áp", rõ ràng là mùa hè đang đến gần, nhiệt độ đầu ngón tay của nàng không thấp, nhưng tai cô vẫn rất nóng.

Đàm Vân Thư cụp mi và hạ ánh mắt xuống.

Nhờ ánh sáng, tất cả mọi thứ đều có thể nhìn thấy trong nháy mắt.

Do yêu cầu của công việc bán thời gian, tóc của Phương Du được bới cao để trông không quá trẻ con, vì vậy cả hai tai cô lộ hẳn ra ngoài. Không chỉ riêng tai mà còn lan ra khắp làn da, có thể thấy cả khuôn mặt cô đều đỏ bừng.

Suýt nữa là bị bắt quả tang đang hôn Đàm Vân Thư ở một nơi như thế này, Phương Du rất xấu hổ đến mức tai nóng và mặt đỏ bừng, dù có trang điểm cũng không giúp được gì, có thể phát hiện ra trong nháy mắt.

Đàm Vân Thư dùng tay còn lại di chuyển đầu Phương Du ra, yêu cầu cô nhìn mình.

Đàm Vân Thư không khỏi nghĩ rằng nàng vẫn thích dùng quả đào để miêu tả Phương Du. Dù là Phương Du lúc ân ái hay Phương Du ngay lúc này, cô đều trông giống như một quả đào thơm ngon.

Ngay cả khi nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Phương Du trước đó, nàng vẫn cảm thấy như vậy.

Nụ cười của Đàm Vân Thư càng sâu hơn.

Ban ngày nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng của Phương Du như thế này, cảm thấy hơi mới lạ. Mà lúc này, đôi mắt trong suốt của Phương Du lại bị bao phủ bởi một tầng sương mù, trông thật đáng thương, khiến người ta muốn bắt nạt.

"Đàm..." Phương Du nhẹ nhàng gọi tên, nhưng vừa nói ra một chữ, những lời còn lại đã bị đẩy lùi.

Đàm Vân Thư một tay vẫn cầm kính của Phương Du, tay kia ôm lấy gáy Phương Du, nàng tiến lại gần hơn, nhẹ nhàng đưa môi Phương Du vào miệng mình.

Phương Du nhắm mắt lại, khép chặt các đốt ngón tay, cầm chặt chai nước khoáng.

Nhịp tim lại vang lên trong tâm trí cô một lần nữa.

Thình thịch, thịch thịch, ồn ào đến mức cô muốn gọi cảnh sát.

Ngoài cửa vẫn có người qua lại, nhịp độ đều đặn, nhiều âm thanh khác nhau lọt vào tai họ.

Kích thích và sợ hãi.

Một lúc sau, Đàm Vân Thư buông cô ra, rồi đeo kính lại cho cô, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi, nói: "Sẽ không làm chậm trễ công việc của cậu đâu." Khi nói nàng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "Khi cậu nói còn bảy phút, bây giờ sáu phút đã trôi qua..."

Phương Du nhìn chằm chằm nàng: "Cậu thật là..."

Nhưng cô không thể nói thêm lời nào nữa, bởi vì cô đã dành nhiều phút ở bên Đàm Vân Thư, mọi mệt mỏi đều tan biến, trong lòng tràn ngập niềm vui.

Bây giờ thì thực sự là một "niềm vui nho nhỏ*".

*Nguyên văn trong ngoặc kép là "Tiểu Du".Ở đây tác giả chơi chữ, như ở chương trước mình có nói chữ "Du" trong "Tiểu Du" có nghĩa là "vui vẻ".

Cô nhìn Đàm Vân Thư, cúi người hôn lên môi Đàm Vân Thư lần nữa, sau đó không chút do dự quay người, mở cánh cửa lối thoát hiểm.

Người vừa biến mất khỏi không gian này, một nơi không dễ dàng tìm thấy, đồng thời biến mất khỏi tầm nhìn của Đàm Vân Thư.

Đàm Vân Thư nhìn cánh cửa đóng kín, liếm đôi môi vẫn còn ẩm ướt, rồi từ từ đi ra ngoài.

Khi nàng đến khu vực nghỉ ngơi trên tầng hai, Phương Du đã trở lại nơi làm việc của mình ở tầng một. Ánh mắt nàng hơi hướng xuống, có thể nhìn thấy Phương Du đang mỉm cười và phát tờ rơi quảng cáo tại gian hàng. Lúc này Phương Du hơi cúi xuống, tư thế trông giống như một người phục vụ.

Một lúc sau, Đàm Vân Thư đi xuống cầu thang, lại đến quán cà phê đối diện gian hàng.

Trong trung tâm mua sắm có rất nhiều người, quán cà phê đang kinh doanh rất tốt, trong quán có tiếng nhạc êm dịu vang lên.

Nàng tìm một chỗ có thể dễ dàng nhìn thấy gian hàng rồi ngồi xuống, thong thả lật giở những cuốn sách liên quan đến cà phê trên kệ trong quán. Chỉ cần ngước mắt lên, bóng người bận rộn bên ngoài bức tường kính sẽ rơi vào tầm nhìn của nàng.

Tầm nhìn ngoại vi của Phương Du cũng đã bắt gặp Đàm Vân Thư khi nàng bước xuống cầu thang.

Đôi mắt của cô dường như tự động tập trung vào Đàm Vân Thư, thế là cô nhìn Đàm Vân Thư bước vào quán cà phê đối diện, rồi nhìn Đàm Vân Thư ngồi xuống phía gần gian hàng.

Ánh mắt hai người thỉnh thoảng gặp nhau, Phương Du vội vàng dời mắt.

Đàm Vân Thư đã từng nhìn thấy và ngủ trong ngôi nhà tồi tàn của cô. Hơn nữa, trước đây Đàm Vân Thư cũng từng thấy cô làm thêm, cô không có gì phải lo lắng hay không có khả năng cho người khác thấy.

Cô chỉ đang nghĩ về một câu hỏi trong nhận thức muộn màng:

Tại sao Đàm Vân Thư biết cô ở đây?

Nếu lần trước là tình cờ gặp nhau, còn lần này thì sao? Phương Cần thậm chí còn không biết hôm nay cô sẽ đi làm thêm ở đây, vậy làm sao Đàm Vân Thư lại đến đây chính xác như vậy?

Bạn của Đàm Vân Thư lần này không có mặt, chỉ có Đàm Vân Thư thôi.

Nghi hoặc trong lòng càng ngày càng tràn ngập, Phương Du nghĩ đến, không thể tránh khỏi có hơi phân tâm, Trình Mông nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của cô, đi tới nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Du, cậu cảm thấy khó chịu à?"

Phương Du trở lại sau mười phút nghỉ giải lao, khuôn mặt và đôi tai đều đỏ bừng, cho nên Trình Mông thắc mắc.

"Không, tôi chỉ đang tự hỏi tại sao còn chưa đến mười giờ." Phương Du khẽ mỉm cười.

Trình Mông ngước mắt lên, nói: "Lần trước tôi hỏi cậu, lần này cậu lại hỏi tôi, có vẻ như mong muốn tan làm rất dễ lây lan." Cô ấy thở dài, "Tôi cứ tưởng rằng cậu bị sốt đó."

"Sao có thể chứ."

Một giờ sau, lại là thời gian Phương Du giải lao.

Cô đi đến khu vực nghỉ ngơi trên tầng hai như thường lệ, suốt quá trình cô không quay lại nhìn mà chỉ chăm chú vào điện thoại di động.

Đàm Vân Thư vẫn đang ngồi trong quán cà phê chưa có ý định đứng dậy, thì nhận được tin nhắn của Phương Du.

Phương Du hỏi: [Làm sao cậu biết tôi ở đây?]

xxx: [Đoán xem.]

xxx: [Cậu không thể không đi làm thêm trong một ngày lễ như thế này được.]

Phương Du ngồi xuống chiếc ghế trống, cô xem tin nhắn của Đàm Vân Thư, khóe môi không khỏi cong lên.

Bởi vì Đàm Vân Thư biết hôm nay là ngày lễ gì.

Mặc dù ngày lễ này đối với Phương Du có vẻ xa lạ, nhưng ý nghĩa vẫn luôn ở đó.

Hôm nay Đàm Vân Thư đã đến gặp cô.

Phương Du nhịn cười: [Ồ.]

Cô quay lại nhìn quán cà phê ở tầng một, lan can bảo vệ ở tầng hai cũng được làm bằng kính trong suốt. Cô đẩy mắt kính lên, có thể nhìn thấy rõ ràng Đàm Vân Thư đang ngồi bên cửa sổ. Từ góc độ này, dễ dàng thấy Đàm Vân Thư đang nghịch điện thoại di động của mình, không biết là đang trò chuyện với ai, đầu ngón tay thường xuyên chạm vào điện thoại.

Trái tim Phương Du lại chùng xuống, bởi vì cô không nhận được thêm tin nhắn nào từ Đàm Vân Thư.

Cô không nhìn Đàm Vân Thư nữa, rồi uống thêm nửa chai nước.

Mười phút trôi qua trong nháy mắt, cô đi vào phòng vệ sinh rồi đi thẳng về vị trí làm việc của mình, khi cô đưa mắt nhìn về phía quán cà phê, chỗ Đàm Vân Thư từng ngồi giờ đã là người khác.

Đó là một cặp đôi đang ngồi cạnh nhau, họ gọi cà phê và món tráng miệng, lúc này cô gái đang múc một muỗng món tráng miệng đút cho bạn trai ăn, hai người cư xử thân mật, cô liếc mắt nhìn họ hai lần.

Phương Du không khỏi nhớ tới cuộc điện thoại mấy đêm trước, tình huống giống hệt như bây giờ.

Đàm Vân Thư có thể đến và đi bất cứ khi nào nàng muốn, cũng không cần chào hỏi cô.

Quyền kiểm soát mối quan hệ của họ luôn nằm trong tay Đàm Vân Thư.

Mười giờ tối, gian hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Bởi vì đã có tiền đề là ngày lễ, doanh số bán hàng của sự kiện này rất ấn tượng. Chị Tiêu còn tặng thêm cho mỗi người 100 nhân dân tệ trong phong bao màu đỏ, yêu cầu họ gọi đồ ăn khuya khi họ về nhà buổi tối.

Phương Du không gọi món, cô không có cảm giác thèm ăn.

Sau khi cất đồng phục vào nhà kho, mái tóc dài của cô xõa xuống, cô kéo hết ra phía sau, Trình Mông dõi theo, lại hỏi cô: "Tiểu Du, cậu có phải được bạn đến đón không?"

"Không, cậu ấy bận." Sau khi nói xong Phương Du nhận ra giọng điệu của mình có gì đó không ổn, nhưng bản thân Đàm Vân Thư không phải là tài xế của cô, thấy phản ứng thái quá, cô nói thêm, "Tôi sẽ bắt tàu điện ngầm về."

"Vậy chúng ta đi cùng nhé."

Nhưng sau khi ra khỏi cổng trung tâm thương mại, có thể nhìn thoáng qua bóng dáng của Đàm Vân Thư ở ven đường.

Phương Du dừng bước.

Cô nghĩ rằng hôm nay mình sẽ không còn gặp lại Đàm Vân Thư nữa.

Nhìn thấy cô như vậy, Trình Mông cũng nhìn sang, sau đó mỉm cười: "Hẹn gặp lại lần sau, Tiểu Du."

"Hẹn gặp lại lần sau."

Trong cơn gió chiều thổi qua, Phương Du đi về phía Đàm Vân Thư.

Cô có hơi lưu tâm về việc Đàm Vân Thư không từ mà biệt lúc chiều, trên môi không có nụ cười, nhìn rất bình tĩnh.

Đàm Vân Thư vuốt tóc, khi cô đến gần hơn, nàng cười và hỏi: "Dường như cậu không muốn gặp tôi thì phải? Phương Du."

"Đàm Vận Thư..." Phương Du đứng trước mặt nàng, muốn xác nhận lần nữa: "Tốt nghiệp xong có thể yêu đương được không?"

Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm vào cô, "Được" cùng âm thanh "Có thể"

Phương Du còn chưa kịp nói thêm gì nữa, nàng lại ôm lấy eo Phương Du.

Phương Du không thấy được vẻ mặt u sầu của nàng, nàng nhẹ giọng nói: "Hôm nay vui vẻ, Phương Du."

***

Tác giả muốn nói:

Tiểu Du, đoán xem tại sao nàng không nói 520 mà nói là hôm nay (đốt một điếu thuốc

Đúng rồi! Trên thực tế, hôm nay là ngày 20 tháng 5!

Dù sao thì tôi cũng có bạn gái (?)
Chương trước Chương tiếp
Loading...