Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 45: Điều tra siêu linh 75



“Vãn Vãn ơi, mình cần cậu giúp.”

Mạnh Lan thường không dùng giọng điệu này để nói chuyện, thật ra Hạ Vãn Vãn cảm thấy hành động cố ý làm nũng của cô cũng đáng yêu lắm.

“Cậu có cảm nhận được gì không?” Mạnh Lan hỏi.

Hạ Vãn Vãn không nhịn được, bật cười: “Mình đâu phải nhà tiên tri, cậu hỏi mình, mình không có cảm giác gì hết.”

Giang Sách Lãng ngồi bên cạnh xòe tay ra, cười bất đắc dĩ: “Thấy chưa.”

“Cơ mà.” Hạ Vãn Vãn nói: “Mình cảm thấy chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại bọn họ thôi, Hiệp hội 75 đó.”

Mạnh Lan bảo: “Mình cũng có dự cảm như vậy.”

Hai người ra khỏi thư viện, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng còi cảnh sát rung động khắp đất trời. Ba chiếc xe cảnh sát lao về hướng tòa giảng đường. Thông thường nếu có sự cố gì, nhân viên an ninh và cảnh sát phụ trách trong trường sẽ giải quyết, nhưng các chiếc xe cảnh sát này trông có vẻ giống xe ở cục cảnh sát của Cố Diệp, xe công tác thuộc tổ trọng án.

Mạnh Lan lẩm bẩm: “Không phải chứ, nhanh như vậy mà đã xảy ra chuyện rồi?”

Bấy giờ, điện thoại của Giang Sách Lãng cũng rung không ngừng, hiện lên mấy thông báo của trường.

[Các giảng viên và sinh viên xin chú ý: Tòa nhà Tư Minh tạm thời đóng cửa. Các lớp có giờ học ở đây vào chiều nay sẽ được giảng viên sắp xếp lại.]

[Các giảng viên và sinh viên xin chú ý: Hãy quay về ký túc xá, rời khỏi khu giảng đường, khu giảng đường sẽ đóng cửa trong vòng mười lăm phút nữa.]

[Các giảng viên và sinh viên xin chú ý: Hôm nay không được phép vào khu giảng đường trừ phi có việc gấp, tất cả khu vực phục vụ như hồ bơi sẽ đóng cửa để tiến hành kiểm tra an toàn. Xin hãy chú ý an toàn của bản thân, nếu gặp được kẻ khả nghi, xin vui lòng báo cảnh sát.]

Di động của Mạnh Lan cũng nhận được thông báo giống hệt.

Hai người rời thư viện, lần theo hướng của xe cảnh sát, tòa nhà thí nghiệm khoa học đã bị cảnh sát vây quanh. Cố Diệp mặc đồng phục cảnh sát, đứng thẳng cầm bộ đàm chỉ huy làm việc. Khóe mắt thoáng thấy Mạnh Lan và Giang Sách Lãng đứng cạnh nhau, anh ấy ngẩn người, vội vàng bước đến: “Hai người mau ra khỏi đây, bây giờ sân trường không an toàn.”

“Em ấy đi với tôi, anh có thể yên tâm.”

Cố Diệp cũng chẳng nhiều lời: “Hai người không thể vào trong, đây là hiện trường vụ án, còn về chuyện gì đã xảy ra thì cảnh sát sẽ liên hệ với trường học để thông báo. Thầy Giang, phiền thầy đưa Mạnh Lan về nhé, em ấy thích đi lung tung vào mấy lúc thế này lắm.” Giọng điệu của anh ấy hệt như anh trai cô vậy, không nghi ngờ gì nữa.

“Được.”

Vừa dứt lời, Giang Sách Lãng đã thấy hai cảnh sát nâng cáng chạy về phía xe cứu thương, trên cáng là một cái túi nhựa màu đen, nạn nhân hẳn đã qua đời rồi.

Cố Diệp tiến vào khu giảng đường để khám xét hiện trường, Mạnh Lan dõi theo bóng dáng anh ấy, trái tim bỗng nhiên nảy sinh nỗi lo âu khó tả.

Cố Diệp mơ hồ cảm giác được rất nhiều chuyện then chốt đều xoay quanh hai người kia, nhưng không ai trong số họ muốn đâm thủng tầng giấy này.

Giang Sách Lãng đứng sau Mạnh Lan, nhìn từ xa, trông cô như đang dựa vào vai anh.

“Đi thôi.”

“Thật kỳ lạ.” Mạnh Lan liên tục ngoảnh đầu, lại thêm một thi thể được nâng xuống từ khu giảng đường.

An ninh trường Đại học Phương Bắc luôn rất tốt, từ lúc thành lập trường đến nay, chưa bao giờ xảy ra sự cố đánh người chảy máu. Lần này có tận hai người chết, đám sinh viên bắt đầu âm thầm bàn tán. Có người bảo bạn gái ngoại tình nên bạn nam sát hại cả bạn gái và kẻ thứ ba kia, người thì đồn sinh viên trầm cảm thi không tốt nên trả thù xã hội, cũng nghe phong thanh rằng bệnh nhân tâm thần lẻn vào trường giết người. Nhất thời mọi người đều lo lắng hoảng sợ, trường học đành thuê một nhóm bảo vệ mới, tăng thời gian tuần tra lên 24 tiếng.

Trước khi có thông báo chính thức, sinh viên đã sợ đến mức không dám đến nhà ăn.

Hai ngày sau, Cố Diệp muốn ghé nhà Mạnh Lan chơi.

Mạnh Lan vui vẻ đồng ý, Hạ Vãn Vãn cũng hưng phấn chuẩn bị một bàn đầy ắp đồ ăn. Cô ấy không có bạn bè, bạn của Mạnh Lan cũng là bạn cô ấy. Hạ Vãn Vãn nhớ rõ, lần trước Cố Diệp hình như bảo mình thích ăn thịt xào, vì thế cô ấy đã cố ý mua thịt ba chỉ tươi và hành tây, cùng một ít tương đậu tằm như trong sách hướng dẫn đã chỉ.

Cố Diệp mệt mỏi tới, ngay cả quần áo cũng không kịp thay. Mạnh Lan đoán được anh ấy đã tăng ca đến bây giờ vẫn chưa về nhà, thuận miệng hỏi: “Nếu anh sợ mẹ lo lắng thì có thể ở nhà em, dù sao ở đây cũng không xa chỗ làm việc của anh lắm.”

“Không cần, anh chỉ ra ngoài nghỉ ngơi một chút thôi. Anh mệt rã rời rồi, cứ như mình sắp đột quỵ đến nơi ấy.” Cố Diệp nói.

Thịt xào đã được Hạ Vãn Vãn dọn lên, cô ấy thấy Cố Diệp hệt như một đứa trẻ to xác, ánh mắt anh sáng bừng.

“Về Hiệp hội 75, em đã tổng hợp lại một số thông tin giúp anh, nhưng em không thấy thông tin nào mà anh muốn tìm. Giang Sách Lãng phân tích thế này, có lẽ nghi phạm đã tin vào khái niệm gì đó của Hiệp hội 75, hoặc có mối liên hệ với thành viên quan trọng của câu lạc bộ, có thể là người thân này nọ. Em cũng nghĩ giống thầy ấy.” Mạnh Lan đưa tư liệu đã đóng thành sách cho Cố Diệp.

Cố Diệp ăn cơm, gương mặt tiều tụy mệt mỏi khó khăn lắm mới có thể thả lỏng: “Bọn anh đang toàn lực bắt giữ nghi phạm trong Đại học Phương Bắc.”

Mạnh Lan hỏi: “Ai vậy?”

Cố Diệp trả lời: “Một giảng viên khoa Hóa học của các em. Anh đã đọc bảng đánh giá tâm lý của nghi phạm, không gặp bất kỳ vấn đề gì, gia đình cũng không mắc nợ, hiện tại cũng không có áp lực công việc. Tuy nhiên, ông ta khiến anh có cảm giác từa tựa Vương Ích.”

Mạnh Lan hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Diệp kể: “Nạn nhân là hai sinh viên ngành Hóa học với thành tích học tập bét lớp, hôm đó muốn thưa chuyện với giảng viên về vấn đề thi giữa kỳ. Thầy giáo hẹn sinh viên ở một phòng học trống sau giờ học. Căn cứ vào nội dung camera, hiện trường cũng không xảy ra tranh chấp. Lúc đang nói chuyện được một nửa, thầy giáo đột nhiên dùng bút máy…” Anh ấy ngừng nói, nhìn vào thịt ba chỉ.

“Anh cứ ăn phần mình, em không chê gớm đâu, có chuyện gì mà em chưa từng thấy đâu chứ.” Mạnh Lan bảo.

Cố Diệp cười cười: “Cũng đúng, hồi em học năm nhất, còn dám lẻn qua trường bọn anh nghe giảng môn Pháp y mà.”

Mạnh Lan trợn mắt: “Anh tiếp tục đi.”

“Thầy giáo lấy bút máy đâm xuyên đầu sinh viên, sinh viên không tử vong ngay, mà chết do mất máu quá nhiều, sinh viên kia cũng tương tự vậy. Những sinh viên còn đang tự học ở phòng học khác báo cảnh sát, lúc bọn anh tới nơi thì đã không thấy giảng viên đó đâu, ngày hôm qua mới vừa tróc nã truy án dựa trên dữ liệu.”

Mạnh Lan không dùng bữa, cô nhanh chóng mở trang web của trường để xem danh sách giảng viên, cuối cùng xác định một người đàn ông, chỉ vào bức ảnh: “Ông ta?”

“Đúng vậy.”

Mạnh Lan gửi hình cho Giang Sách Lãng.

Ba phút sau, Giang Sách Lãng trả lời: [Có quen, Bách Liễn từng làm nhiệm vụ với ông ta, ắt hẳn đối phương đã trải qua ít nhất hai nhiệm vụ. Độc thân, chưa lập gia đình, sống trong ký túc xá của giảng viên.]

Giang Sách Lãng: [Tôi hỏi đồng nghiệp bên khoa Hóa học, họ bảo năm ngoái ông ta xin nghỉ dài hạn ba tháng để đi du lịch ở phía Nam, sau khi trở về thì trở nên mơ màng kỳ lạ, camera theo dõi quay được cảnh ông ta mộng du lúc nửa đêm, thi thoảng khuya khoắt còn mất bình tĩnh chạy ra sảnh chung cư quỳ lạy nữa. Ông ta vẫn đang hướng dẫn nghiên cứu sinh hệ Tiến sĩ và nhóm nghiên cứu khoa học, trường học cũng không thể đuổi việc vì vài tin đồn này. Cuối cùng, họ đành sắp xếp cho ông ta đánh giá tâm lý ngoài trường, kết quả đánh giá vẫn bình thường.]

Mạnh Lan: [Thầy có thể tìm được tất cả thông tin video có liên quan đến ông ta không?]

Giang Sách Lãng: [Được, chờ tôi.]

Cố Diệp ăn lửng bụng, thấy Mạnh Lan không ngừng gõ chữ, cười bảo: “Em và Giang Sách Lãng cũng thân thiết phết.”

“Có chuyện thì cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng.”

Cố Diệp buông đũa, anh ấy đã ăn một bát cơm đầy: “Anh muốn hỏi em chuyện này, chỉ hỏi nhỏ thôi, đừng nói với anh ta, đừng bán người nhà đó.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đừng buộc tội em bậy bạ là được.” Mạnh Lan gắp một miếng thịt ba chỉ đã được chiên xốp giòn.

“Giang Sách Lãng có kể gì với em về cậu anh ta không?” Cố Diệp hỏi.

“Thầy ấy nói cậu của mình mất tích, vẫn còn đang tìm kiếm.” Mạnh Lan đáp.

Cố Diệp tỏ vẻ sầu lo: “Bọn anh nghi ngờ cậu của anh ta có dính líu đến vụ án Vương Ích, em chú ý một chút khi tiếp xúc với anh ta nhé. Anh biết em đã trưởng thành, bị nói gì cũng muốn phản bác hai câu, nhưng đây là lời nhắc nhở. Năm năm trước, cậu anh ta bị nghi ngờ liên quan đến vụ bắt cóc một sinh viên nữ, nhưng bên anh cũng không tìm được tung tích ông ta sau vụ án. Người cậu Giang Dật Triều của anh ta rất thông minh, anh đoán ông ta mất tích chỉ để né tránh đồng lõa.”

Mạnh Lan nhíu mày: “Năm năm trước? Không phải bảy năm trước đã mất tích rồi sao?”

Cố Diệp trả lời: “Lúc đấy, bên anh đã kiểm tra điện thoại của Giang Sách Lãng và mẹ anh ta, không thấy một cuộc điện thoại khả nghi nào, có vẻ người nhà cũng không biết tin tức của ông ta. Tóm lại, em chú ý an toàn, anh sẽ để mắt tới đó, chớ lấy an toàn của mình ra đùa.”

Mạnh Lan gật đầu: “Được.”

Dứt lời, Cố Diệp phải nghe điện thoại, nghe nói trong cục cảnh sát không có chuyện gì, anh ấy quyết định nghỉ ngơi một đêm. Ban đầu, mỗi lần anh ấy không muốn để mẹ bắt gặp bộ dạng đầu bù tóc rối này của mình, thì sẽ tá túc ở nhà Mạnh Lan. Mạnh Lan cũng không ngại, đằng nào hai người cũng đã lớn lên cùng nhau. Anh ấy quen chân bước vào căn phòng cho khách mà mình thường xuyên ngủ nhờ kia, nhưng ngay lập tức cảm nhận được một hơi thở khác lạ.

“Em đã đưa ai về nhà à?” Cố Diệp tỏ vẻ như thể cải trắng nhà mình bị heo ôm đi vậy.

Mạnh Lan hỏi: “Hửm?”

“Bớt giả ngu, có người đã ngủ trên giường này rồi đúng không?” Trong lòng càng chắc mẩm cải trắng nhà anh ấy đã bị heo ôm đi rồi, bèn quay sang hỏi Hạ Vãn Vãn: “Em không nói dối, nói xem chuyện gì thế này?”

Cố Diệp nghĩ nghĩ, cũng chỉ là phòng cho khách thôi mà, huống hồ bây giờ có Hạ Vãn Vãn sống ở đây, Mạnh Lan sẽ không làm chuyện gì khác thường đâu.

Nhưng Cố Diệp vốn đã nóng trong người, miệng anh ấy tức khắc nổi lên mụn nước!

Hạ Vãn Vãn ngại ngùng: “Tối hôm đó Giang Sách Lãng tới đây ngủ.”

Cố Diệp cảm giác cứ như lãnh địa của mình đã bị người khác xâm chiếm vậy, gào lên: “Thật hay giả đó?”

Mạnh Lan gật đầu: “Em giúp anh tấn công vào nội bộ phe địch!”

“Nhưng anh đâu có cần em hy sinh chính mình!”

*

Chuyện của Hiệp hội 75 vẫn chưa kết thúc.

Sau cùng, thủ phạm vụ giết người ở Đại học Phương Bắc chết trong một công viên hoang dã, biểu tượng của Hiệp hội 75 xuất hiện trên thi thể thêm lần nữa. Nhưng vào lần này, đã xuất hiện một khẩu hiệu khác.

[Dùng khoa học để hiểu thần học, dùng khoa học để kích thích thần tính.]

Thật quỷ dị.

Càng quỷ dị hơn là, Giang Sách Lãng đã lùng khắp trường học, rốt cuộc cũng tìm được manh mối mới.

Trong “Điều tra siêu linh 75” tháng 7 năm 1942, có một mẩu truyện ngắn.

[Vương Nhị sống trong hẻm nhỏ nhà họ Tả gặp được chuyện kỳ lạ, anh ta cứ nghe thấy người khác gọi tên anh ta, tưởng rằng bố đang gọi mình nên đã thuận miệng đáp lại. Sau khi trả lời, anh ta bỗng rơi xuống một hang động tối tăm không sao diễn tả nổi. Trăng máu trên cao, xung quanh đen kịt, ma quỷ tràn lan. Vương Nhị vô cùng kinh ngạc, chạy sâu vào bên trong hang động để né tránh ma quỷ, tay cầm một nhánh cây để phòng thân. Lúc anh ta đang chạy trốn, đột nhiên nghe thấy giọng nói của mẹ bên tai. Vương Nhị lập tức phát hiện bản thân đang đứng trước bệ bếp, tay cầm dao phay đặt lên cổ mình.]

[Về sau, Vương Nhị nhớ tới người mẹ đã qua đời nhiều năm của mình, có lẽ bà luôn ở bên cạnh bảo vệ anh ta. Anh ta cũng thường xuyên nghe thấy mẹ nói chuyện với mình.]

[Bố không tin lời nói bậy của Vương Nhị, anh ta bèn móc ra một chiếc thẻ gỗ treo trên cổ, bảo rằng mẹ đang ở trong đó trò chuyện với anh ta.]

Cuối cùng, Giang Sách Lãng gửi cho cô ảnh minh họa của truyện.

Thẻ gỗ.

Không

Là thẻ ẩn.

Chứng kiến một thứ giống với thẻ ẩn trong sách báo thời dân quốc, càng khiến sự việc trở nên quỷ dị.

Như vậy, thế giới Thần Ẩn vốn đã tồn tại từ rất lâu à?

Mạnh Lan càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

Nhưng Giang Sách Lãng đã đọc hết “Điều tra siêu linh 75”. Các truyện ma bên trong đều khác nhau một trời một vực, nhưng chúng không hề nhắc tới dòng chữ máu và mặt trăng đỏ.

Cuộc sống vẫn như cũ, được ngày nào hay ngày ấy, ai ai cũng quay về nếp sống sinh hoạt bình thường, mãi đến khi Mạnh Lan nhận ra Hạ Vãn Vãn bắt đầu đứng ngồi không yên. Cô ấy cũng không biết mình đang lo lắng điều gì, nhưng trái tim cứ liên tục đập thình thịch.

Hạ Vãn Vãn ngồi trước bàn, suy nghĩ một hồi, bỗng dưng nói một câu: “Mình đã thấy Bách Liễn, người phụ nữ đã uống rượu cùng các cậu vào hôm đó.”

“Khi nào?”

“Mới hôm qua, mình ra ngoài mua đồ ăn, gặp chị ta trong siêu thị.” Hạ Vãn Vãn trả lời: “Chị ta nói chị ta đến mua nước tương, mình và chị ta còn hàn huyên một lát. Lúc về nhà, mình lại quên mất, không kể với cậu.”

Mạnh Lan tiếp tục hỏi: “Cậu cảm giác mình đang bị theo dõi à?”

Sắc mặt Hạ Vãn Vãn thay đổi, vừa đỏ vừa trắng: “Cậu đừng coi mình như máy dò, mình không có bản lĩnh đó đâu.”

Mạnh Lan nhìn vẻ nói bóng nói gió của cô ấy, cười cười, vẫy tay: “Sao tự nhiên thẹn thùng thế?” Nhưng nghĩ lại, ắt hẳn đây không phải thẹn thùng, nhất định đã có nguyên nhân nào đó khiến cô ấy xấu hổ hoặc khó giãi bày. Cô cầm một quả nho xanh mới mua đặt vào lòng bàn tay trắng trẻo của Hạ Vãn Vãn: “Cậu cứ nói, mình sẽ không trách cậu đâu.”

Tuy Hạ Vãn Vãn thoạt nhìn rất dễ ở chung, nhưng cô ấy không hề nhiều lời, nguyên nhân xuất phát từ môi trường trưởng thành của cô ấy. Giai đoạn sống cùng bố mẹ, chỉ cần cô ấy nói sai thì sẽ bị quở trách ngay, khiến Hạ Vãn Vãn dần dà trở nên nhút nhát tự ti, cũng không dám thốt ra mấy câu đồng ngôn vô kỵ (*) như một đứa trẻ thật sự. Ngay cả khi rơi vào hoàn cảnh sợ hãi trong nhiệm vụ, Hạ Vãn Vãn cũng hết sức cẩn thận.

(*) Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.

Mạnh Lan không vội ép cô ấy nói.

Hạ Vãn Vãn do dự một lát mới mở miệng: “Thật ra, từ ngày đầu tiên ở đây, mình đã cảm giác như đang bị người khác nhìn ngó vậy.” Cô ấy khó xử vô cùng: “Ý mình không phải bảo nhà cậu không tốt, cũng không nghi ngờ hệ thống trị an, mình chỉ cảm thấy, dường như có người đang theo dõi mình trong bóng tối.”

“Cậu ám chỉ Bách Liễn à?” Mạnh Lan hỏi.

Hạ Vãn Vãn hơi sốt ruột: “Mình cũng không suy đoán là chị ta, mình chỉ đang muốn gom hai việc này lại với nhau thôi.” Cô ấy càng không dám nghĩ nhiều, nếu Bách Liễn có vấn đề, lẽ nào Giang Sách Lãng cũng có vấn đề? Lan Lan thân với người đàn ông đó như vậy, liệu có gặp nguy hiểm không?

Đây là bạn của Mạnh Lan, cô ấy đang vô cớ hoài nghi người khác sao?

Song, Mạnh Lan không thấy đáng ngại gì mấy: “Nói cách khác, cảm giác này đã xuất hiện từ ngày đầu tiên, nhưng cậu nghĩ có thể vì bản thân đang lạ chỗ nên không nói mình biết. Sau đó, cảm giác bị rình rập ngày càng rõ ràng, khi Triệu Triệt bị phát giác, cậu cho rằng đã kết thúc. Nhưng cũng chẳng phải, chúng ta vẫn đang trong tầm mắt của kẻ nào đấy.” Cô mặc áo tắm lụa dài màu trắng, lười biếng gác chân lên sofa, cổ chân để lộ ngoài.

“Đúng vậy.” Hạ Vãn Vãn cúi đầu.

Mạnh Lan dựa vào sofa: “Mình đồng ý với quan điểm của cậu, người bị cuốn vào thế giới Thần Ẩn đều có những cái chết rất bất thường, nhưng bây giờ chúng ta không thể nhờ cảnh sát hỗ trợ được. Khoan đã, Bách Liễn có nói gì với cậu nữa không?”

Hạ Vãn Vãn cố gắng nhớ lại: “Mình hỏi chị ta tới đây làm gì, chị ta bảo muốn mua đồ, hỏi thăm gần đây cậu thế nào, mình đáp dạo này rất tốt. Nội dung tán gẫu không có gì… À, đúng rồi, chị ta hình như đã nói gặp được chị ta là một chuyện bình thường thôi, duyên phận trùng hợp linh tinh. Sau đó chị ta thanh toán cho mình, mời chúng ta lần sau đến nhà chị ta chơi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mạnh Lan nhờ Cố Diệp điều tra thông tin của Bách Liễn.

Người phụ nữ này sống một mình, ba năm trước đã ly hôn với chồng cũ. Bách Liễn chắc hẳn đang sống trong khu dân cư phía Nam thành phố, cách siêu thị dưới lầu bọn họ ít nhất hai mươi kilomet. Nếu đến nơi này chỉ để mua cá hồi và sò biển thì còn hiểu được, nhưng mấy ai lại cầm một chai nước tương chạy tới chạy lui chứ?

Huống hồ.

Bách Liễn nhất định phải sở hữu năng lực nào đó mới có thể sống được đến hiện tại. Trước đây, Giang Sách Lãng cũng từng nói, sợ kế hoạch có biến nên đã nhờ Bách Liễn giải quyết Trì Lân. Lúc đó, Bách Liễn có vết thương trên người, không thể đối đầu trực diện.

Không.

Không thể suy luận như vậy, cần phải nghĩ theo chiều ngược lại.

Bọn họ mượn tay Hoàng San San nhằm giết chết Trì Lân, điểm mấu chốt nằm ở việc làm sao để Trì Lân tin tưởng anh ta sẽ không gặp chuyện gì khi bước vào phòng trị liệu, cũng như khiến anh ta không để ý tới việc Mạnh Lan tự xưng là bác sĩ. Cô nhớ rõ, lúc đó Bách Liễn rất khó chịu, chị ta cố ý ra ngoài nói một câu với Trì Lân, bảo rằng bất kỳ ai cũng có thể bước vào phòng trị liệu.

Chỉ duy nhất một câu này.

Còn Hạ Vãn Vãn, khi nghe thấy Bách Liễn nói việc hai người họ gặp nhau là bình thường thì cô ấy mới quên kể với cô, cũng đồng nghĩa một điều, Bách Liễn sở hữu năng lực cấy thông tin vào tiềm thức của người khác.

Tại sao cô ta lại làm vậy?

Mạnh Lan nghĩ đến đây, gọi điện cho Giang Sách Lãng, vừa bắt máy đã hỏi ngay: “Thầy cảm thấy quan hệ giữa chúng ta thế nào?”

Giang Sách Lãng ở đầu bên kia ngơ ngác.

Hạ Vãn Vãn: Phú bà trẻ tuổi nào cũng thả thính thẳng thừng như vậy sao?

Giang Sách Lãng bật cười trước câu hỏi thẳng thắn của cô: “Thắc mắc gì thì cứ hỏi, không cần lấy bản thân ra làm điều kiện đâu.”

Mạnh Lan chuyển sang giọng điệu đàm phán: “Đầu tiên, em đang nắm trong tay các tin tức mà thầy cần, nhưng để trao đổi, thầy phải nói với em toàn bộ thông tin về Bách Liễn.”

Giang Sách Lãng nghe thấy tên Bách Liễn, híp mắt lại: “Xảy ra chuyện gì?”

Mạnh Lan đáp: “Em nghi ngờ chị ta đang theo dõi em.”

Lý do cô tiết lộ cho Giang Sách Lãng rất đơn giản, cô không nghĩ rằng Giang Sách Lãng đang thông đồng với Bách Liễn. Nhưng nếu đúng như vậy, Bách Liễn sẽ thay đổi kế hoạch ngay vì đã bị phát hiện, khi đó Mạnh Lan mới có khả năng tìm ra sơ hở. Còn nếu không phải, cô có thể lấy được nhiều thông tin về người phụ nữ kia hơn.

“Sao hai người quen biết nhau vậy?”

Giang Sách Lãng nằm trên sofa, anh uống một ly Americano, viên đá trong ly thủy tinh va chạm nhau vang tiếng leng keng: “Xem nào, tôi đã trải qua tổng cộng ba nhiệm vụ, có hai lần là chung với chị ta. Em cũng biết, nhiệm vụ không yêu cầu toàn bộ người được chọn phải tham gia, dẫn đến việc nhiệm vụ sẽ chồng chéo nhau, chúng tôi cũng không biết hết những người tham gia, tôi và chị ta coi như khá có duyên. Chính chị ta là người giới thiệu tôi với Lưu Minh, người vừa bị Trì Lân ép tự sát. Tôi cũng lấy thông tin về các em từ chỗ anh ta.”

“Năng lực của chị ta là gì?”

“Cường điệu, chị ta có thể xâm nhập vào tiềm thức của em chỉ bằng một câu nói. Mạnh Lan, em nói chị ta đang theo dõi em là đang ám chỉ điều gì?” Giang Sách Lãng nheo mắt, giọng nói vô cùng nghiêm túc.

“Không ám chỉ gì cả, đúng như thầy đang nghĩ đó, em nghi ngờ chị ta đã bắt đầu theo dõi em kể từ lúc rời khỏi nhiệm vụ. Thầy không hỏi tại sao chị ta bị thương à?” Mạnh Lan hỏi ngược lại.

“Chị ta kể vì xảy ra xung đột với người của Song Môn Giáo.” Giang Sách Lãng nói.

Mạnh Lan suy nghĩ: “Em không biết mục đích của chị ta là gì, nếu thầy có thể nói ẩn ý, em cũng hy vọng thầy hãy tiết lộ một ít bí mật. Dù sao thầy cũng đã ăn thịt sườn kho tàu của Hạ Vãn Vãn rồi, há miệng mắc quai.”

“Không thành vấn đề, nhưng sao em tin tưởng tôi vậy? Để tôi đoán thử, vốn dĩ em đã điều tra tôi kỹ lưỡng, thấy tôi không có vấn đề gì nên mới liên hệ với tôi nhỉ.” Giang Sách Lãng rất tường tận tâm lý của Mạnh Lan, hơn nữa, sau khi biết được Cố Diệp và Mạnh Lan quen biết nhau, nói không chừng lịch sử thuê khách sạn của anh cũng bị Mạnh Lan nắm trong tay.

Tuy nhiên, Mạnh Lan không hề nhận được lịch sử thuê khách sạn của Giang Sách Lãng.

Tuy Cố Diệp có điều tra, nhưng người đàn ông này chỉ ở khách sạn khi đi công tác, vô cũng an phận thủ thường, vì thế anh ấy cũng yên tâm cho phép Mạnh Lan làm quen với người đàn ông này.

(Cố Diệp: Nhìn có vẻ là một người thật thà.)

“Em có tin tức mà thầy cần đấy, về cậu của thầy, nhưng phải trao đổi bằng thông tin của Bách Liễn.” Mạnh Lan nói.

“Cũng được.” Giang Sách Lãng sảng khoái đồng ý: “Xem ra chúng ta là châu chấu cùng đường rồi.”

*

Vì lời hứa của mình, Mạnh Lan đã tìm kiếm manh mối về vụ án bắt cóc năm năm trước, Giang Sách Lãng cũng bắt đầu điều tra các thông tin liên quan đến Bách Liễn.

Song, cả hai đều không thu hoạch được gì.

Hai người hẹn gặp vào ba ngày sau.

Đêm đó, Mạnh Lan nhận được tin nhắn của Giang Sách Lãng: [Tôi tới nhà em rồi, xuống dưới đi, lỡ mua nhiều anh đào quá, một mình tôi không đem lên hết.]

Mạnh Lan trợn mắt: [Thầy là đàn ông đó, mà thôi, xuống ngay đây.]

Cô và Hạ Vãn Vãn mặc luôn áo ngủ xuống bãi đỗ xe ngầm, trong bãi đỗ xe đầy các loại xe thể thao đa dạng màu sắc, ngoại trừ chiếc Lexus của Giang Sách Lãng. Mạnh Lan đút tay vào túi chờ trước cửa thang máy, nhìn ngó hai phía, chuẩn bị gọi điện thoại, bỗng Hạ Vãn Vãn đứng bên cạnh nắm chặt tay cô.

“Sao vậy?” Mạnh Lan hỏi.

Hạ Vãn Vãn đột nhiên thở dồn dập, đôi mắt trở nên hoảng loạn: “Mình cảm thấy hình như, hình như có người, đang ở gần đây, chúng ta mau quay về, mau quay về mau quay về!”

Cô ấy liên tục nhấn mạnh từ cuối cùng, khiến tim Mạnh Lan lập tức thắt lại.

Hai người lùi về thang máy phía sau, Mạnh Lan nhấn nút đi lên.

Đồng thời, Hạ Vãn Vãn nhìn thấy một người đàn ông mặc áo mưa, đầu đội mũ bóng chày xuất hiện trong bãi đỗ xe. Gã từ từ tiến về phía hai người, Hạ Vãn Vãn nín thở: “Không ổn không ổn, có người tới! Gã không phải người sống ở đây! Chúng ta đi mau, chúng ta đi mau!”

Thang máy thiết kế không khoa học lắm, cầu thang thoát hiểm không nằm bên cạnh thang máy mà phải bước ra ngoài, quẹo phải thêm ba mươi mét. Nhưng người đàn ông đã ngày càng đến gần thang máy, bọn họ sẽ đối đầu với gã nếu bước ra ngoài.

Cạch cạch cạch.

Lộc cộc.

Tiếng bước chân của người đàn ông vang lên hết sức rõ ràng.

Mạnh Lan kéo Hạ Vãn Vãn lùi về phía sau, hiện tại hai người không có bất kỳ nơi nào để trốn. Người đàn ông trước mặt cao ít nhất 1m8, vóc dáng cao to, dù là Mạnh Lan biết đánh nhau cũng không thể lấy trứng chọi đá.

Người đàn ông liên tục ép sát, chuông cảnh báo trong lòng Mạnh Lan kêu inh ỏi, cô siết chặt bàn tay trái, vào thế tấn công.

Hai người bọn họ chỉ có một đường ra duy nhất, chính là thang máy này.

Thang máy đi xuống.

Lầu ba.

Lầu hai.

Lầu một.

B1.

Chỉ còn một tầng, chỉ còn một tầng là đến B2 rồi, bọn họ sắp vào thang máy rồi!

Mạnh Lan kéo Hạ Vãn Vãn ra phía sau lưng, nói: “Ở đây có camera, nếu anh muốn làm gì, tuyệt đối sẽ bị phát hiện! Bảo vệ sẽ báo cảnh sát!”

Người đàn ông đeo khẩu trang đã đứng trước cửa thang máy, tay phải gã cầm túi nhựa màu đen. Bộ dạng này khiến Mạnh Lan cảm giác người này nhất định là một tên biến thái bạo lực.

Bíp!

B2!

Cửa thang máy mở ra.

- -------------------

Lời tác giả:

Mạnh Lan: Mình là gì mà bọn họ đều theo dõi mình?

Hạ Vãn Vãn: Miếng bánh ngon…

Chương trước Chương tiếp
Loading...