Sau Khi Thế Thân Pháo Hôi Là Ta Chết Đi
Chương 25: Ngạo kiều tiểu băng sơn sư đệ x Liếm cẩu đại sư tỷ 23
Năm Tang Nhị chết là năm Kỷ Mùi. Ngày mười tháng mười, một ngày lành với nến đỏ thắp đầy cả ngọn núi lại trở thành ngày mà rất nhiều môn sinh trong Chiêu Dương tông không muốn nhớ lại nhất.
Đại đa số đều không biết tình hình cụ thể, vẫn đang chờ uống rượu mừng. Lúc nghe nói Tang Nhị ngã xuống vực, phản ứng đầu tiên của ai nấy đều là khiếp sợ cùng không dám tin.
Một khoảng thời gian rất lâu sau sự kiện đó, mọi người tuy không dám trực tiếp nhắc đến nhưng vẫn âm thầm bàn luận, còn xen lẫn vài câu tiếc nuối.
Việc Tang sư tỷ không biết xấu hổ theo đuổi Tạ sư huynh lâu như vậy, trong tông môn đã không phải bí mật gì. Ấy vậy mà người đó lại chết ngay vào đêm trước khi nguyện vọng trở thành sự thật, chết đúng ngày đại hỉ mà mình chờ đợi đã lâu.
Đây quả nhiên là duyên mỏng lại bạc mệnh.
Là một trong số ít những người biết nội tình, Bồ Chính Sơ vào một tháng sau khi Tang Nhị rơi xuống vực, cả người gầy đi rất nhiều.
Vào buổi chạng vạng đầy rối loạn ấy, vách núi đột nhiên sụp xuống. Bồ Chính Sơ ngự kiếm nhanh nhất, phải dùng hết toàn lực mới có thể kéo Tạ Trì Phong, người đã mất hết năng lực phản ứng, từ quỷ môn quan trở về.
Bị đối phương kéo mạnh mà ngã quỵ trên đất, Tạ Trì Phong lại như thể chưa kịp hoàn hồn, cứ thế mờ mịt hoang mang mà nhìn dòng sông dưới vực, sau đó hắn đột nhiên phun ra một búng máu.
Đang yên đang lành, hỉ sự bỗng chốc biến thành tang sự.
Màn đêm buông xuống, mọi người trong Chiêu Dương tông đi dọc theo sông Miên Túc để tìm kiếm Tang Nhị.
Tuy nói vậy nhưng ngã xuống từ chỗ cao như thế, còn bị đất cát đồng thời va đập, Tang Nhị dù có chín cái mạng cũng không sống nổi.
Hơn nữa, trên Thanh Trúc phong, ngọn tâm đèn của nàng đã tắt. Người chết, đèn diệt, kết quả không cần nói cũng biết.
Nhưng nếu bảo mọi người phải lập tức tiếp nhận chuyện này vẫn quá khó, sẽ không tránh khỏi ôm chút hy vọng mỏng manh rằng nàng vẫn may mắn còn sống.
Ảo cảnh của Tạ Trì Phong bị phá vỡ, tinh thần chịu đả kích, lại bị độc Chích tình phản phệ cực mạnh, đến nay vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Giữa hắn và Tang Nhị đã xảy ra chuyện gì, không một ai biết, chỉ có thể chờ hắn tỉnh dậy lại hỏi.
Nói ngắn gọn, sự hoảng loạn, lộn xộn trong buổi chạng vạng kia, không thể dùng bất kì từ ngữ gì để miêu tả. Vào lúc bình minh, Bồ Chính Sơ mới có thời gian uống chén nước. Lúc này, hắn mới phát hiện trên vỏ kiếm của mình, nơi phần hoa văn được khảm ngọc gồ lên, không biết từ lúc nào lại có dây đeo đỏ của một túi tiền hình tiểu lão hổ mắc vào.
Con tiểu lão hổ này bị đất đá ma sát đến dơ bẩn, đen đuốc, còn bị ướt hơn phân nửa, vô cùng cheo meo mà treo bên hông hắn. Vì nó quá nhẹ nên dù hắn đi tới đi lui lâu như vậy cũng không bị rớt.
Bồ Chính Sơ nhíu mày, hắn nhớ từng thấy sư đệ cầm vật này.
Phải chăng đây là thứ khi hắn xông đến cứu người, không cẩn thận vướng từ người của Tạ Trì Phong?
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Bàn tay hắn bóp túi tiền hình tiểu lão hổ, bỗng cảm nhận được cảm giác xột xoạt từ bên trong. Bồ Chính Sơ sau khi do dự một chút liền mở túi tiền và rút thứ bên trong ra.
Đó là một bức thư được gấp cẩn thận.
Nét mực đã bị nước mưa và bùn làm nhòe một nửa, nhưng may mắn chính là, đa số nội dung còn có thể thấy được. Bồ Chính Sơ nhanh như gió quét nhìn từ trên xuống dưới, sau đó tức khắc trợn to hai mắt, khiếp sợ đến cực điểm. Hắn lập tức đi bẩm báo việc này cho sư tôn và vài vị trưởng lão đang lòng nóng như lửa đốt.
Trong bức thư có thể xem là di thư này, Tang Nhị không chút giấu giếm, thành thật kể lại toàn bộ quá trình từ lúc mình gặp Lang Thiên Dạ, lợi dụng lẫn nhau và một ít chuyện xảy ra gần đây. Đồng thời, nàng nói nàng quyết định hối lỗi sửa sai, nuốt hóa yêu đan để cùng Lang Thiên Dạ đồng quy vu tận, thông qua đó hy vọng có thể đền bù hết thảy, hy vọng sư môn có thể tha thứ cho hành vi lừa gạt mọi người của nàng mấy năm nay.
Mọi người trăm ngàn lần không ngờ được chân tướng sẽ là như thế. Liên Sơn chân nhân xem thư xong, phảng phất một đêm già đi rất nhiều.
Vị đồ đệ này của ông, kết Kim Đan rất muộn, nhưng bản thân nàng vẫn luôn không ngừng cố gắng. Nàng nỗ lực tu luyện hơn bất kì ai, nhận nhiệm vụ cũng cực kì cần mẫn. Trong tông, khi quyết đấu tuyệt đối không dễ dàng nhận thua. Liên Sơn chân nhân từng cho rằng nàng vì tâm cao khí ngạo, không cam lòng bị người khác xem thường nên mới không ngừng cố gắng, muốn mọi người dần dần nhìn mình với ánh mắt khác.
Hiện tại ông mới hiểu được, có lẽ là vì Tang Nhị biết, mọi thứ trước mắt chỉ là thứ mình trộm được mà thôi.
Cho nên, nàng mới muốn liều mạng dùng chính đôi tay mình bắt lấy, liều mạng chứng minh mình xứng đáng với tất cả.
Việc bọn họ gia tăng sự kỳ vọng lên Tang Nhị thì ra sớm đã trở thành gông xiềng với nàng.
Những việc viết trong thư rất nhanh đã được các vị trưởng lão đọc xong. Ngày đó, những đệ tử vì chứng kiến Tang Nhị bị một kiếm xuyên tim mà thấy kinh hãi, cũng biết được nội tình.
Mối thù giữa Tạ Trì Phong và Lang Thiên Dạ vốn sâu như biển, sau này lại thêm việc Tang Nhị lừa gạt hắn, tiền căn hậu quả không cần hỏi nhiều, hoàn toàn có thể đoán được. Thân ở trong lốc xoáy, mọi người thế nhưng không thể phân biệt đâu là đúng đâu là sai, càng không thể nói được một câu trách móc.
Tang Nhị cuối cùng chết dưới thanh kiếm Nguyệt Lạc, chỉ có thể nói là trời xui đất khiến, trăm sông đổ về một biển.
Phần sau của bức thư tựa hồ là để lại cho Tạ Trì Phong. Đáng tiếc, giấy viết thư bị thấm nước, phần sau đã biến thành một mảng mực loang mơ hồ.
(Tây: hận nhất tác giả chỗ này ????)
Từ sau khi việc kia xảy ra, Tạ Trì Phong luân phiên bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh và độc Chích tình, trạng thái vô cùng kém nên còn chưa biết việc này.
Bồ Chính Sơ mang theo bức thư, đi một chuyến đến Xích Hà phong.
Lúc trước, vì chuẩn bị hôn sự, dọc đường lên Xích Hà phong đều treo vô số đèn lồng xinh đẹp, còn dán những chữ "hỉ" đỏ rực.
Hiện tại chỉ kịp tháo một nửa khiến khung cảnh ngược lại có vài phần hiu quạnh.
…
Đêm Nguyên Tiêu.
Thiên Tàm đô, ánh đèn rực rỡ.
Tạ Trì Phong cảm giác như thể đã cách một đời. Hắn mở bừng mắt, phát hiện bản thân đang đứng trên đường cái náo nhiệt.
Bốn phía đều là dòng người đen nghịt, còn có những gương mặt tươi cười mơ hồ.
Tạ Trì Phong mặc bạch y mang kiếm, khí chất thoát tục, chẳng khác gì tiên quân hạ phàm mà đứng dưới những ngọn đèn. Hắn lấy lại bình tĩnh, dư quang theo thói quen nhìn sang bên cạnh, lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Thiếu một chiếc đuôi nhỏ luôn lẽo đẽo đi theo phía sau hắn.
Tạ Trì Phong trong lòng bất giác cảm thấy vắng vẻ. Theo dòng người rộn ràng náo nhịp, hắn đi được vài bước, lại không kiềm được bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Nội tâm thấp thoáng xuất hiện vài phần nôn nóng.
Bỗng nhiên, lúc này, từ phía sau truyền đến một thanh âm mềm mại gọi tên của hắn, “Trì Phong, ta mua được Tuyết ngàn lớp rồi này!”
Tạ Trì Phong chậm rãi quay đầu. Hắn nhìn thấy dưới những ngọn đèn lờ mờ có một thiếu nữ cười khanh khách đang đứng. Làn váy màu xanh lam tươi sáng, như lá liễu nhẹ nhàng lay động, trong tay nàng còn cầm hai chén Tuyết ngàn lớp.
Sau lưng nàng, là muôn vàn những chiếc đèn cá chép lấp lánh, xán lạn.
Đúng rồi, hắn nhớ ra rồi. Hiện tại là tháng năm, Thiên Tàm đô có một lần hội chùa.
Tang Nhị nói hắn ở một mình mãi sẽ buồn, kéo hắn xuống núi chơi.
Điều kì quái chính là, trái tim Tạ Trì Phong lập tức cảm thấy bình yên, bên môi còn hiện lên một chút ý cười nhợt nhạt.
Bọn họ ngồi trên ghế dọc bờ sông. Thời tiết nóng bức, Tuyết ngàn lớp vừa vào miệng liền tan. Tang Nhị cực kì thỏa mãn, muỗng này hết muỗng khác mà múc đá bào. Tạ Trì Phong lại có chút thất thần, muốn nói gì đó, lại bỗng phát hiện, trên dái tai nàng, không biết từ khi nào đã mang khuyên tai. Đá mã não lắc lư, đỏ rực lại lập lòe. Cây kim mỏng bằng bạc xuyên qua da thịt, hoàn toàn phá đi vết bớt trên dái tai nàng.
Đây là điểm tương tự khó lòng phản biện giữa Tang Nhị và người ấy. Hắn vốn dĩ không hy vọng nàng phá hư vết bớt này. Nhưng không biết vì sao, lời ra khỏi miệng lại là, "Có đau không?”
“Lúc xỏ qua đương nhiên có đau một chút”, Tang Nhị nghiêng đầu, thần thái sáng ngời đưa mặt đến gần cho hắn nhìn một chút. Dái tai nàng như bạch ngọc, càng làm nổi bật đôi bông tai mã não đỏ tươi đang đong đưa, “Thế nào, đẹp không?”
Thình thịch, thình thịch.
Trái tim Tạ Trì Phong bất giác đập nhanh hơn một chút, “Rất… đẹp”
Chỉ là, khi nhìn hai viên đá mã não được một lúc, màu đỏ rực kia lại như gợi lên một số hình ảnh mơ hồ mà hắn không muốn nhớ lại... Nến đỏ cháy rụi, áo cưới vân mây thêu chỉ vàng bị gió lốc thổi bay, bóng dáng theo đất đá ngã xuống vực sâu……
Không, đừng nghĩ nữa.
Như thể đang sợ hãi sẽ phá hư khung cảnh trước mắt, Tạ Trì Phong theo bản năng gạt đi những suy nghĩ không nên có.
Đừng nghĩ tiếp nữa.
Hiện tại là tháng năm, là mùa hè, Tang Nhị vẫn còn sống.
Mọi thứ đều rất tốt.
Thiếu nữ bên cạnh không hề biết suy nghĩ của hắn, cúi đầu lại múc một muỗng đậu đỏ.
Nhìn thấy hành động này của nàng, Tạ Trì Phong mới nhớ ra ban nãy mình muốn hỏi gì. Hắn mím môi, như thể có chút không tự nhiên thấp giọng hỏi, “Tang Nhị, vì sao nàng… dạo gần đây không múc đậu đỏ cho ta nữa vậy?”
Thật kỳ lạ. Ngày thường hắn tuyệt đối sẽ không như một đứa trẻ, quen thói xin xỏ người khác thứ gì đó thế này. Nhưng trong khung cảnh đảo ngược này, sự tò mò về câu trả lời đã lấn át tất cả ngạo khí lẫn tự tôn của hắn. Hắn nhất định phải biết được đáp án.
Tang Nhị nâng đôi mắt đen như mực lên, vô tội đáp, “Bởi vì mỗi lần ta múc cho chàng, chàng đều không nói thích ăn. Ta không muốn miễn cưỡng chàng”
Tạ Trì Phong đốt ngón tay hơi cuộn lại, hậm hực nói, “Không có không thích”
“Thật sao?”, Tang Nhị cười hỏi, “Vậy ta thì sao? Chàng thích ta không?”
Âm thanh của đám đông xung quanh phút chốc bay biến.
Dọc trên đê, dân cư náo nhiệt, những đứa trẻ vui đùa chạy giỡn, như thể đều biến mất.
“Ta... thích”
Tạ Trì Phong khẽ mấp máy môi, hắn nghe thấy bản thân nói như vậy.
Nghe được đáp án, Tang Nhị cong mắt, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Ta đã chờ rất lâu rất lâu rồi, cuối cùng cũng chờ được chàng nói câu này”
“Lần sau, chàng nhất định phải nói với ta sớm một chút, để ta có thể thật sự nghe thấy”
Tạ Trì Phong mở hai mắt, nhìn thấy khung cảnh phía sau Tang Nhị chợt biến thành vách núi. Váy áo màu xanh lá liễu của nàng cũng biến thành bộ áo cưới hoa lệ.
Có một sợi chỉ đỏ mỏng manh cột lấy ngón út của họ.
Nhưng chỉ một giây sau, khóe mắt hắn như muốn nứt toạt, cứ thế trơ mắt nhìn sợi chỉ đỏ đứt lìa và hình ảnh Tang Nhị chẳng khác gì một chú bướm gãy cánh ngã về phía sau.
…
Trong tràng tim đập đầy rối loạn, Tạ Trì Phong bỗng chốc mở bừng mắt, thoát khỏi cơn ác mộng trong sự kinh hãi.
Đập vào mắt hắn là căn phòng tĩnh mịch, tối tăm.
Mọi thứ tươi sáng tốt đẹp trong mộng, sau khi tỉnh lại, đều đã biến thành hư không.
Nơi này không phải hội chùa ở Thiên Tàm đô, mà là trên Xích Hà phong, phòng của hắn.
Tạ Trì Phong tóc xoã tung, nằm nghiêng trên giường, thứ đọng lại trong tròng mắt chỉ là một sự chấn động cực nhỏ.
Từ sau ngày hôm đó, hắn luôn trong tình trạng thế này, không thể phân rõ ngày đêm. Hắn không buồn ngủ, không đói cũng không khát.
Đôi khi hắn sẽ thiếp đi nhưng đều sẽ mơ thấy Tang Nhị.
“Cốc cốc”, bên ngoài có người gõ cửa. Là Bồ Chính Sơ.
Mấy ngày nay, Bồ Chính Sơ luôn đến xem chừng tình trạng của Tạ Trì Phong.
Nhưng hôm nay, hắn hiển nhiên còn có mục đích khác. Sau khi nhìn thấy Tạ Trì Phong, Bồ Chính Sơ ngồi xuống mép giường nói, “Trì Phong, hôm nay ta có thứ muốn trả lại cho đệ”
“Mấy ngày trước lúc ta đến, đệ còn chưa tỉnh, ta liền tự chủ trương giữ giúp đệ”, Bồ Chính Sơ lấy một vật từ trước ngực ra, “Đây là bức thư Tang sư muội để lại. Muội ấy nói về việc giữa mình và Lang Thiên Dạ, còn có vài lời viết cho đệ nhưng đã bị nước làm nhoè hết rồi”
“…”
“Sư tôn đã biết hết ngọn nguồn. Theo ta nghĩ, chắc đệ cũng đã đoán được. Tang sư… Tang Nhị trước khi bái đường đã nuốt hóa yêu đan”, Bồ Chính Sơ nhìn vách tường màu trắng, thanh âm rất nhẹ, “Tuy ta không phải tu sĩ luyện đan nhưng cũng đại khái biết được, thứ này không phải chỉ trong một hai ngày là có thể luyện ra. Chắc hẳn Tang Nhị rất lâu trước đây, ít nhất trước khi hôn lễ được chuẩn bị, đã ấp ủ suy nghĩ tự vẫn. Chỉ là nàng vẫn luôn trì hoãn đến ngày thành hôn mới ra tay. Mọi người đã bàn bạc với nhau, quyết định không lan truyền rộng rãi tin tức này. Trì Phong, ta biết đệ hận muội ấy, nhưng dù thế nào, cuối cùng muội ấy cũng biết sai rồi, hãy xem như hai bên đã thanh toán xong đi”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tạ Trì Phong hiện ra một ít tơ máu, hắn chỉ nghe lại không nói gì.
“Còn có con tiểu lão hổ này nữa, ta nhớ đây cũng là đồ của đệ, hiện tại ta sẽ trả chúng lại cho nguyên chủ”, Bồ Chính Sơ đặt con tiểu lão hổ kia cạnh gối nằm, khi thấy Tạ Trì Phong vẫn ngồi dựa nghiêng vào vách tường, vẻ mặt thờ ơ không khỏi thở dài, “Đệ thật sự hận muội ấy đến vậy sao, ngay cả đồ của mình từng bị muội ấy chạm qua cũng không muốn nhận lại?”
“…”
Tạ Trì Phong rốt cuộc nhúc nhích, hắn cầm lấy túi tiền hình tiểu lão hổ đã được sửa lại tỉ mỉ, đè chặt nó trước ngực trái nhưng dường như vẫn không thể lắp đầy cảm giác trống trải bên trong. Sau hồi lâu, hắn phát hiện, hai mắt của mình không biết từ bao giờ đã phủ một tầng hơi nước.
Thật sự hắn có chút không thể biện hộ.
Toàn thế giới đều cho rằng, hắn là vì tức giận và thù hận mới giết chết Tang Nhị.
Nhưng chẳng ai biết, vào khoảnh khắc ấy, trong lòng hắn lại hiện lên một ý niệm hoàn toàn tương phản.
Tại ngôi miếu hoang ở Vân Hoài, Lang Thiên Dạ từng nói, ả lợi dụng độc Chích tình, lại động chút tay chân, muốn khiến hắn phải yêu người mà hắn không thể yêu nhất. Như vậy, khi bị đánh thức, hắn mới có thể thấy thống khổ nhất, từ đó sỉ nhục cũng nhiều nhất.
Mặc kệ trong ảo cảnh Chích tình, hắn có yêu Tang Nhị nhiều bao nhiêu, tất cả cũng chỉ là giả dối mà thôi.
Nhưng vì sao, khi ảo cảnh đã bị phá hủy, cảm giác thống khổ kia lại chẳng hề biến mất?
Hắn không ngừng mơ thấy Tang Nhị, lại bằng hình ảnh nàng rơi xuống vực bừng tỉnh. Phải sau một lúc mờ mịt, hắn mới nhớ ra, nàng thật sự không còn nữa.
Nhưng hắn rõ ràng còn rất nhiều thứ chưa kịp hỏi nàng, cũng còn rất nhiều lời chưa nói rõ ràng.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Tang Nhị thật sự… đã không còn nữa sao?
“Đệ trước nghỉ ngơi cho khỏe đi. Ta đi giúp sư phụ xử lý những chuyện tiếp theo, còn muốn phái người tiếp tục đi vớt thi… thân thể của Tang sư muội”, Bồ Chính Sơ cũng biết chuyện này có đả kích rất lớn với Tạ Trì Phong, nếu hắn không muốn nói chuyện, về tình về lý đều có thể tha thứ nên bản thân cũng không muốn miễn cưỡng hắn thêm.
Không ngờ vừa đứng lên, hắn liền nghe thấy sau lưng có động tĩnh. Bồ Chính Sơ quay đầu lại, “Trì Phong? Đệ đứng dậy làm gì?”
Gương mặt thanh tuấn lại tái nhợt của Tạ Trì Phong chỉ trong một thời gian ngắn đã gầy đi rất nhiều. Tia ướt át mang theo sự yếu ớt trong đáy mắt hắn ban nãy đã biến mất, hiện tại ánh mắt hắn bình tĩnh và cô độc, lại mang theo một thứ gì đó khiến Bồ Chính Sơ cũng cảm thấy kinh hãi, “Sư huynh, ta và huynh cùng đi”
...
Sau khi Lang Thiên Dạ chết, những người biết được chân tướng trong Chiêu Dương tông, vì để giữ lại chút thể diện cuối cùng cho Tang nhị, họ đều ăn ý che giấu nguyên nhân thật sự cái chết của nàng, chỉ nói với bên ngoài nàng là vì ngoài ý muốn rơi xuống vực.
Mà người rời khỏi đất Thục chấp hành nhiệm vụ như Đan Hoằng Thâm, khi biết được tin Tang Nhị chết, đã là chuyện của rất nhiều ngày sau đó.
Gã không màng nghỉ ngơi, một đường chạy về Chiêu Dương tông, như thể phát điên mà xông lên Thanh Trúc phong, đi tìm Liên Sơn chân nhân.
Gã phải hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc Tang Nhị đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng lúc trước còn vô cùng vui sướng chuẩn bị thành thân, cớ gì sau đó đột nhiên lại chết?
Không biết Liên Sơn chân nhân đã nói với gã những gì, hoàng hôn ngày đó, Đan Hoằng Thâm thất thiểu bước ra trắc điện của Thanh Trúc phong.
Trên dãy bậc thang được bao phủ bởi ánh tà dương mênh mông, thân thể gã hơi lảo đảo, sau đó chợt ngồi phịch xuống, trong đầu đầy tiếng ong ong.
Chân tướng vừa kinh khủng lại khiến người khác phải khiếp sợ. Lang Thiên Dạ và gã cũng có nợ máu, Tang Nhị đã lừa dối tất cả bọn họ. Nhưng vì được biết tin Tang Nhị đã chết trước tiên nên những cảm giác như phẫn nộ, chất vấn, khó hiểu còn chưa kịp thành hình đã đồng loạt tan vỡ và biến thành khó chịu cùng suy sụp.
Đan Hoằng Thâm ngơ ngác ngồi đó, không hiểu vì sao, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên gã nhìn thấy nàng.
Tang Nhị kết Kim Đan muộn hơn những đệ tử bình thường khác, nàng phải làm việc vặt ở tầng áp chót rất nhiều năm mới có tư cách tiến vào Thanh Trúc phong.
Lần đầu tiên gặp mặt, nàng vô cùng đoan chính mà quỳ trước mặt Liên Sơn chân nhân, vẻ mặt đầy kính ngưỡng, dập đầu bái sư, động tác có chút mới lạ, quần áo xám xịt, hoàn toàn không ăn nhập gì với hoàn cảnh chung quanh.
Vì tuổi của Tang Nhị lớn hơn đám đệ tử mới còn lại, Liên Sơn chân nhân liền bảo Đan Hoằng Thâm chính tay dẫn dắt nàng.
Lúc đó Đan Hoằng Thâm tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã tuấn tú kiêu căng. Gã khoanh tay đứng phía sau Liên Sơn chân nhân, trong lòng có chút không vui, còn nghĩ thầm đồ nhà quê này từ đâu chui ra đây.
Tang Nhị quỳ trên đất, như thể cảm giác được ánh nhìn chăm chú của gã, đôi mắt như hai quả nho đen sáng ngời kia, cũng tò mò nhìn sang.
Bọn họ cùng nhau lớn lên. Ban đầu, Tang Nhị còn rất thành thật, sẽ ngoan ngoãn gọi gã là “Đan sư đệ”. Sau này lại dần to gan hơn, ríu rít gọi tên đầy đủ của gã.
“Đan Hoằng Thâm! Nhiệm vụ lần này, ta đánh được nhiều hơn ngươi một con yêu thú, ngươi đánh cuộc thua rồi”
“Đan Hoằng Thâm, ngươi ăn cái thứ gì vậy hả. Sao chỉ mới nửa năm, ngươi đã cao hơn ta nhiều như vậy?”
“Đan Hoằng Thâm! Sư phụ bảo chúng ta thức dậy ăn lê, người nào chạy đến đó sau phải phụ trách dọn dẹp nha”
“Đan Hoằng Thâm, sau này chúng ta đều đi làm nhiệm vụ chung đi. Ta và ngươi mà phối hợp với nhau thì khẳng định đánh khắp thiên hạ không có địch thủ!”
“Đan Hoằng Thâm, ngươi có thích ai không? Nếu như không có, ta… ta thích ngươi!”
Ngay lúc đó, gã đã đáp lại nàng thế nào?
Mười mấy tuổi là độ tuổi đối với người khác phái mông lung thẹn thùng nhất, lại còn thích nói mát. Gã nhớ mang máng, lúc ấy xung quanh gã có rất nhiều thiếu niên cùng tuổi, nghe nàng nói vậy, họ đều không chút ý tốt mà kêu quang quác lên, ồn ào nhốn nháo, trêu chọc đùa giỡn, tựa hồ còn có người cười nhạo.
Gã không hiểu tâm tư của mình, có lẽ vì sự e lệ ấu trĩ cùng mất tự nhiên, khiến gã chọn cách khoanh tay đứng nhìn mà không ngăn cản những lời chế nhạo càng ngày càng quá mức. Gã trơ mắt nhìn Tang Nhị càng ngày càng cúi thấp đầu, mặt cũng càng ngày càng đỏ. Cuối cùng, sự quẫn bách hóa thành phẫn nộ, nàng xông lên, trực tiếp nện một quyền lên mặt gã.
Khi nàng đánh người, thật sự vô cùng hung hãn.
Đan Hoằng Thâm hơi nhếch khóe miệng, không tiếng động mà hít vào một hơi. Khi chạm đến khóe mắt ướt át, gã mới phát hiện bản thân đã khóc được hồi lâu.
Có một số người, một số cơ hội để thay đổi kết cục, một khi bỏ lỡ chính là đã bỏ lỡ.
Từ nay về sau, mặc kệ tốt xấu, giữa gã và Tang Nhị đã không còn câu chuyện gì nữa rồi.
...
Suốt tháng mười, Chiêu Dương tông đều không ngừng tìm kiếm thân thể của Tang Nhị.
Nhưng muốn tìm cũng thật sự không dễ.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Sông Miên Túc mỗi năm vào mùa xuân, mùa hè là mùa lũ về, mùa thu, mùa đông là mùa khô. Tuy vậy, con nước tháng 10 cũng rất lớn. Hơn nữa, bùn đất trên vách núi sụp xuống, chỉ riêng những khối đá to kia cũng đủ để đè cho thân thể Tang Nhị nát nhừ. Còn có cây cối, lá cây, bùn cát đều không ngừng đổ dồn vào nước sông, tạo nên những bọt nước trắng như tuyết, khiến nước sông càng đục ngầu.
Ban đầu, cho dù tâm đèn tắt, người trong Chiêu Dương tông vẫn còn ôm hy vọng xa vời. Nhưng mấy ngày trôi qua, không có một chút thu hoạch, bọn họ liền khẳng định người đã không còn. Cho nên họ không tiếp tục tìm kiếm ven bờ nữa mà giăng một chiếc lưới lớn ở hạ du để vớt dị vật.
Gần hai mươi đệ tử, thay phiên trông chừng chiếc lưới này.
Chỉ có một người, chưa từng rời đi.
Tạ Trì Phong dù sức khỏe chưa khôi phục hoàn toàn nhưng lại như một bức tượng điêu khắc, bướng bỉnh đứng bên bờ sông, canh giữ chiếc lưới kia, như thể phải có được một đáp án nào đó.
Bảy tám ngày sau, trận mưa to liên tiếp cuối cùng cũng tạnh.
Nước sông Miên Túc dần dần trở lại màu sắc trong trẻo.
Vào một buổi sáng mùa thu mát mẻ, rực rỡ, sau một khoảng thời gian mòn mỏi chờ đợi, rốt cuộc đã có kết quả.
Trên mặt sông, nổi lên một bộ váy cưới đỏ rực, hoạ tiết vân mây thêu chỉ vàng rách tung toé.
Nó chẳng khác gì một bãi máu, hung hăng đâm thẳng vào đôi mắt thiếu niên, đau đớn vô cùng.
Đại đa số đều không biết tình hình cụ thể, vẫn đang chờ uống rượu mừng. Lúc nghe nói Tang Nhị ngã xuống vực, phản ứng đầu tiên của ai nấy đều là khiếp sợ cùng không dám tin.
Một khoảng thời gian rất lâu sau sự kiện đó, mọi người tuy không dám trực tiếp nhắc đến nhưng vẫn âm thầm bàn luận, còn xen lẫn vài câu tiếc nuối.
Việc Tang sư tỷ không biết xấu hổ theo đuổi Tạ sư huynh lâu như vậy, trong tông môn đã không phải bí mật gì. Ấy vậy mà người đó lại chết ngay vào đêm trước khi nguyện vọng trở thành sự thật, chết đúng ngày đại hỉ mà mình chờ đợi đã lâu.
Đây quả nhiên là duyên mỏng lại bạc mệnh.
Là một trong số ít những người biết nội tình, Bồ Chính Sơ vào một tháng sau khi Tang Nhị rơi xuống vực, cả người gầy đi rất nhiều.
Vào buổi chạng vạng đầy rối loạn ấy, vách núi đột nhiên sụp xuống. Bồ Chính Sơ ngự kiếm nhanh nhất, phải dùng hết toàn lực mới có thể kéo Tạ Trì Phong, người đã mất hết năng lực phản ứng, từ quỷ môn quan trở về.
Bị đối phương kéo mạnh mà ngã quỵ trên đất, Tạ Trì Phong lại như thể chưa kịp hoàn hồn, cứ thế mờ mịt hoang mang mà nhìn dòng sông dưới vực, sau đó hắn đột nhiên phun ra một búng máu.
Đang yên đang lành, hỉ sự bỗng chốc biến thành tang sự.
Màn đêm buông xuống, mọi người trong Chiêu Dương tông đi dọc theo sông Miên Túc để tìm kiếm Tang Nhị.
Tuy nói vậy nhưng ngã xuống từ chỗ cao như thế, còn bị đất cát đồng thời va đập, Tang Nhị dù có chín cái mạng cũng không sống nổi.
Hơn nữa, trên Thanh Trúc phong, ngọn tâm đèn của nàng đã tắt. Người chết, đèn diệt, kết quả không cần nói cũng biết.
Nhưng nếu bảo mọi người phải lập tức tiếp nhận chuyện này vẫn quá khó, sẽ không tránh khỏi ôm chút hy vọng mỏng manh rằng nàng vẫn may mắn còn sống.
Ảo cảnh của Tạ Trì Phong bị phá vỡ, tinh thần chịu đả kích, lại bị độc Chích tình phản phệ cực mạnh, đến nay vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Giữa hắn và Tang Nhị đã xảy ra chuyện gì, không một ai biết, chỉ có thể chờ hắn tỉnh dậy lại hỏi.
Nói ngắn gọn, sự hoảng loạn, lộn xộn trong buổi chạng vạng kia, không thể dùng bất kì từ ngữ gì để miêu tả. Vào lúc bình minh, Bồ Chính Sơ mới có thời gian uống chén nước. Lúc này, hắn mới phát hiện trên vỏ kiếm của mình, nơi phần hoa văn được khảm ngọc gồ lên, không biết từ lúc nào lại có dây đeo đỏ của một túi tiền hình tiểu lão hổ mắc vào.
Con tiểu lão hổ này bị đất đá ma sát đến dơ bẩn, đen đuốc, còn bị ướt hơn phân nửa, vô cùng cheo meo mà treo bên hông hắn. Vì nó quá nhẹ nên dù hắn đi tới đi lui lâu như vậy cũng không bị rớt.
Bồ Chính Sơ nhíu mày, hắn nhớ từng thấy sư đệ cầm vật này.
Phải chăng đây là thứ khi hắn xông đến cứu người, không cẩn thận vướng từ người của Tạ Trì Phong?
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Bàn tay hắn bóp túi tiền hình tiểu lão hổ, bỗng cảm nhận được cảm giác xột xoạt từ bên trong. Bồ Chính Sơ sau khi do dự một chút liền mở túi tiền và rút thứ bên trong ra.
Đó là một bức thư được gấp cẩn thận.
Nét mực đã bị nước mưa và bùn làm nhòe một nửa, nhưng may mắn chính là, đa số nội dung còn có thể thấy được. Bồ Chính Sơ nhanh như gió quét nhìn từ trên xuống dưới, sau đó tức khắc trợn to hai mắt, khiếp sợ đến cực điểm. Hắn lập tức đi bẩm báo việc này cho sư tôn và vài vị trưởng lão đang lòng nóng như lửa đốt.
Trong bức thư có thể xem là di thư này, Tang Nhị không chút giấu giếm, thành thật kể lại toàn bộ quá trình từ lúc mình gặp Lang Thiên Dạ, lợi dụng lẫn nhau và một ít chuyện xảy ra gần đây. Đồng thời, nàng nói nàng quyết định hối lỗi sửa sai, nuốt hóa yêu đan để cùng Lang Thiên Dạ đồng quy vu tận, thông qua đó hy vọng có thể đền bù hết thảy, hy vọng sư môn có thể tha thứ cho hành vi lừa gạt mọi người của nàng mấy năm nay.
Mọi người trăm ngàn lần không ngờ được chân tướng sẽ là như thế. Liên Sơn chân nhân xem thư xong, phảng phất một đêm già đi rất nhiều.
Vị đồ đệ này của ông, kết Kim Đan rất muộn, nhưng bản thân nàng vẫn luôn không ngừng cố gắng. Nàng nỗ lực tu luyện hơn bất kì ai, nhận nhiệm vụ cũng cực kì cần mẫn. Trong tông, khi quyết đấu tuyệt đối không dễ dàng nhận thua. Liên Sơn chân nhân từng cho rằng nàng vì tâm cao khí ngạo, không cam lòng bị người khác xem thường nên mới không ngừng cố gắng, muốn mọi người dần dần nhìn mình với ánh mắt khác.
Hiện tại ông mới hiểu được, có lẽ là vì Tang Nhị biết, mọi thứ trước mắt chỉ là thứ mình trộm được mà thôi.
Cho nên, nàng mới muốn liều mạng dùng chính đôi tay mình bắt lấy, liều mạng chứng minh mình xứng đáng với tất cả.
Việc bọn họ gia tăng sự kỳ vọng lên Tang Nhị thì ra sớm đã trở thành gông xiềng với nàng.
Những việc viết trong thư rất nhanh đã được các vị trưởng lão đọc xong. Ngày đó, những đệ tử vì chứng kiến Tang Nhị bị một kiếm xuyên tim mà thấy kinh hãi, cũng biết được nội tình.
Mối thù giữa Tạ Trì Phong và Lang Thiên Dạ vốn sâu như biển, sau này lại thêm việc Tang Nhị lừa gạt hắn, tiền căn hậu quả không cần hỏi nhiều, hoàn toàn có thể đoán được. Thân ở trong lốc xoáy, mọi người thế nhưng không thể phân biệt đâu là đúng đâu là sai, càng không thể nói được một câu trách móc.
Tang Nhị cuối cùng chết dưới thanh kiếm Nguyệt Lạc, chỉ có thể nói là trời xui đất khiến, trăm sông đổ về một biển.
Phần sau của bức thư tựa hồ là để lại cho Tạ Trì Phong. Đáng tiếc, giấy viết thư bị thấm nước, phần sau đã biến thành một mảng mực loang mơ hồ.
(Tây: hận nhất tác giả chỗ này ????)
Từ sau khi việc kia xảy ra, Tạ Trì Phong luân phiên bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh và độc Chích tình, trạng thái vô cùng kém nên còn chưa biết việc này.
Bồ Chính Sơ mang theo bức thư, đi một chuyến đến Xích Hà phong.
Lúc trước, vì chuẩn bị hôn sự, dọc đường lên Xích Hà phong đều treo vô số đèn lồng xinh đẹp, còn dán những chữ "hỉ" đỏ rực.
Hiện tại chỉ kịp tháo một nửa khiến khung cảnh ngược lại có vài phần hiu quạnh.
…
Đêm Nguyên Tiêu.
Thiên Tàm đô, ánh đèn rực rỡ.
Tạ Trì Phong cảm giác như thể đã cách một đời. Hắn mở bừng mắt, phát hiện bản thân đang đứng trên đường cái náo nhiệt.
Bốn phía đều là dòng người đen nghịt, còn có những gương mặt tươi cười mơ hồ.
Tạ Trì Phong mặc bạch y mang kiếm, khí chất thoát tục, chẳng khác gì tiên quân hạ phàm mà đứng dưới những ngọn đèn. Hắn lấy lại bình tĩnh, dư quang theo thói quen nhìn sang bên cạnh, lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Thiếu một chiếc đuôi nhỏ luôn lẽo đẽo đi theo phía sau hắn.
Tạ Trì Phong trong lòng bất giác cảm thấy vắng vẻ. Theo dòng người rộn ràng náo nhịp, hắn đi được vài bước, lại không kiềm được bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Nội tâm thấp thoáng xuất hiện vài phần nôn nóng.
Bỗng nhiên, lúc này, từ phía sau truyền đến một thanh âm mềm mại gọi tên của hắn, “Trì Phong, ta mua được Tuyết ngàn lớp rồi này!”
Tạ Trì Phong chậm rãi quay đầu. Hắn nhìn thấy dưới những ngọn đèn lờ mờ có một thiếu nữ cười khanh khách đang đứng. Làn váy màu xanh lam tươi sáng, như lá liễu nhẹ nhàng lay động, trong tay nàng còn cầm hai chén Tuyết ngàn lớp.
Sau lưng nàng, là muôn vàn những chiếc đèn cá chép lấp lánh, xán lạn.
Đúng rồi, hắn nhớ ra rồi. Hiện tại là tháng năm, Thiên Tàm đô có một lần hội chùa.
Tang Nhị nói hắn ở một mình mãi sẽ buồn, kéo hắn xuống núi chơi.
Điều kì quái chính là, trái tim Tạ Trì Phong lập tức cảm thấy bình yên, bên môi còn hiện lên một chút ý cười nhợt nhạt.
Bọn họ ngồi trên ghế dọc bờ sông. Thời tiết nóng bức, Tuyết ngàn lớp vừa vào miệng liền tan. Tang Nhị cực kì thỏa mãn, muỗng này hết muỗng khác mà múc đá bào. Tạ Trì Phong lại có chút thất thần, muốn nói gì đó, lại bỗng phát hiện, trên dái tai nàng, không biết từ khi nào đã mang khuyên tai. Đá mã não lắc lư, đỏ rực lại lập lòe. Cây kim mỏng bằng bạc xuyên qua da thịt, hoàn toàn phá đi vết bớt trên dái tai nàng.
Đây là điểm tương tự khó lòng phản biện giữa Tang Nhị và người ấy. Hắn vốn dĩ không hy vọng nàng phá hư vết bớt này. Nhưng không biết vì sao, lời ra khỏi miệng lại là, "Có đau không?”
“Lúc xỏ qua đương nhiên có đau một chút”, Tang Nhị nghiêng đầu, thần thái sáng ngời đưa mặt đến gần cho hắn nhìn một chút. Dái tai nàng như bạch ngọc, càng làm nổi bật đôi bông tai mã não đỏ tươi đang đong đưa, “Thế nào, đẹp không?”
Thình thịch, thình thịch.
Trái tim Tạ Trì Phong bất giác đập nhanh hơn một chút, “Rất… đẹp”
Chỉ là, khi nhìn hai viên đá mã não được một lúc, màu đỏ rực kia lại như gợi lên một số hình ảnh mơ hồ mà hắn không muốn nhớ lại... Nến đỏ cháy rụi, áo cưới vân mây thêu chỉ vàng bị gió lốc thổi bay, bóng dáng theo đất đá ngã xuống vực sâu……
Không, đừng nghĩ nữa.
Như thể đang sợ hãi sẽ phá hư khung cảnh trước mắt, Tạ Trì Phong theo bản năng gạt đi những suy nghĩ không nên có.
Đừng nghĩ tiếp nữa.
Hiện tại là tháng năm, là mùa hè, Tang Nhị vẫn còn sống.
Mọi thứ đều rất tốt.
Thiếu nữ bên cạnh không hề biết suy nghĩ của hắn, cúi đầu lại múc một muỗng đậu đỏ.
Nhìn thấy hành động này của nàng, Tạ Trì Phong mới nhớ ra ban nãy mình muốn hỏi gì. Hắn mím môi, như thể có chút không tự nhiên thấp giọng hỏi, “Tang Nhị, vì sao nàng… dạo gần đây không múc đậu đỏ cho ta nữa vậy?”
Thật kỳ lạ. Ngày thường hắn tuyệt đối sẽ không như một đứa trẻ, quen thói xin xỏ người khác thứ gì đó thế này. Nhưng trong khung cảnh đảo ngược này, sự tò mò về câu trả lời đã lấn át tất cả ngạo khí lẫn tự tôn của hắn. Hắn nhất định phải biết được đáp án.
Tang Nhị nâng đôi mắt đen như mực lên, vô tội đáp, “Bởi vì mỗi lần ta múc cho chàng, chàng đều không nói thích ăn. Ta không muốn miễn cưỡng chàng”
Tạ Trì Phong đốt ngón tay hơi cuộn lại, hậm hực nói, “Không có không thích”
“Thật sao?”, Tang Nhị cười hỏi, “Vậy ta thì sao? Chàng thích ta không?”
Âm thanh của đám đông xung quanh phút chốc bay biến.
Dọc trên đê, dân cư náo nhiệt, những đứa trẻ vui đùa chạy giỡn, như thể đều biến mất.
“Ta... thích”
Tạ Trì Phong khẽ mấp máy môi, hắn nghe thấy bản thân nói như vậy.
Nghe được đáp án, Tang Nhị cong mắt, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Ta đã chờ rất lâu rất lâu rồi, cuối cùng cũng chờ được chàng nói câu này”
“Lần sau, chàng nhất định phải nói với ta sớm một chút, để ta có thể thật sự nghe thấy”
Tạ Trì Phong mở hai mắt, nhìn thấy khung cảnh phía sau Tang Nhị chợt biến thành vách núi. Váy áo màu xanh lá liễu của nàng cũng biến thành bộ áo cưới hoa lệ.
Có một sợi chỉ đỏ mỏng manh cột lấy ngón út của họ.
Nhưng chỉ một giây sau, khóe mắt hắn như muốn nứt toạt, cứ thế trơ mắt nhìn sợi chỉ đỏ đứt lìa và hình ảnh Tang Nhị chẳng khác gì một chú bướm gãy cánh ngã về phía sau.
…
Trong tràng tim đập đầy rối loạn, Tạ Trì Phong bỗng chốc mở bừng mắt, thoát khỏi cơn ác mộng trong sự kinh hãi.
Đập vào mắt hắn là căn phòng tĩnh mịch, tối tăm.
Mọi thứ tươi sáng tốt đẹp trong mộng, sau khi tỉnh lại, đều đã biến thành hư không.
Nơi này không phải hội chùa ở Thiên Tàm đô, mà là trên Xích Hà phong, phòng của hắn.
Tạ Trì Phong tóc xoã tung, nằm nghiêng trên giường, thứ đọng lại trong tròng mắt chỉ là một sự chấn động cực nhỏ.
Từ sau ngày hôm đó, hắn luôn trong tình trạng thế này, không thể phân rõ ngày đêm. Hắn không buồn ngủ, không đói cũng không khát.
Đôi khi hắn sẽ thiếp đi nhưng đều sẽ mơ thấy Tang Nhị.
“Cốc cốc”, bên ngoài có người gõ cửa. Là Bồ Chính Sơ.
Mấy ngày nay, Bồ Chính Sơ luôn đến xem chừng tình trạng của Tạ Trì Phong.
Nhưng hôm nay, hắn hiển nhiên còn có mục đích khác. Sau khi nhìn thấy Tạ Trì Phong, Bồ Chính Sơ ngồi xuống mép giường nói, “Trì Phong, hôm nay ta có thứ muốn trả lại cho đệ”
“Mấy ngày trước lúc ta đến, đệ còn chưa tỉnh, ta liền tự chủ trương giữ giúp đệ”, Bồ Chính Sơ lấy một vật từ trước ngực ra, “Đây là bức thư Tang sư muội để lại. Muội ấy nói về việc giữa mình và Lang Thiên Dạ, còn có vài lời viết cho đệ nhưng đã bị nước làm nhoè hết rồi”
“…”
“Sư tôn đã biết hết ngọn nguồn. Theo ta nghĩ, chắc đệ cũng đã đoán được. Tang sư… Tang Nhị trước khi bái đường đã nuốt hóa yêu đan”, Bồ Chính Sơ nhìn vách tường màu trắng, thanh âm rất nhẹ, “Tuy ta không phải tu sĩ luyện đan nhưng cũng đại khái biết được, thứ này không phải chỉ trong một hai ngày là có thể luyện ra. Chắc hẳn Tang Nhị rất lâu trước đây, ít nhất trước khi hôn lễ được chuẩn bị, đã ấp ủ suy nghĩ tự vẫn. Chỉ là nàng vẫn luôn trì hoãn đến ngày thành hôn mới ra tay. Mọi người đã bàn bạc với nhau, quyết định không lan truyền rộng rãi tin tức này. Trì Phong, ta biết đệ hận muội ấy, nhưng dù thế nào, cuối cùng muội ấy cũng biết sai rồi, hãy xem như hai bên đã thanh toán xong đi”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tạ Trì Phong hiện ra một ít tơ máu, hắn chỉ nghe lại không nói gì.
“Còn có con tiểu lão hổ này nữa, ta nhớ đây cũng là đồ của đệ, hiện tại ta sẽ trả chúng lại cho nguyên chủ”, Bồ Chính Sơ đặt con tiểu lão hổ kia cạnh gối nằm, khi thấy Tạ Trì Phong vẫn ngồi dựa nghiêng vào vách tường, vẻ mặt thờ ơ không khỏi thở dài, “Đệ thật sự hận muội ấy đến vậy sao, ngay cả đồ của mình từng bị muội ấy chạm qua cũng không muốn nhận lại?”
“…”
Tạ Trì Phong rốt cuộc nhúc nhích, hắn cầm lấy túi tiền hình tiểu lão hổ đã được sửa lại tỉ mỉ, đè chặt nó trước ngực trái nhưng dường như vẫn không thể lắp đầy cảm giác trống trải bên trong. Sau hồi lâu, hắn phát hiện, hai mắt của mình không biết từ bao giờ đã phủ một tầng hơi nước.
Thật sự hắn có chút không thể biện hộ.
Toàn thế giới đều cho rằng, hắn là vì tức giận và thù hận mới giết chết Tang Nhị.
Nhưng chẳng ai biết, vào khoảnh khắc ấy, trong lòng hắn lại hiện lên một ý niệm hoàn toàn tương phản.
Tại ngôi miếu hoang ở Vân Hoài, Lang Thiên Dạ từng nói, ả lợi dụng độc Chích tình, lại động chút tay chân, muốn khiến hắn phải yêu người mà hắn không thể yêu nhất. Như vậy, khi bị đánh thức, hắn mới có thể thấy thống khổ nhất, từ đó sỉ nhục cũng nhiều nhất.
Mặc kệ trong ảo cảnh Chích tình, hắn có yêu Tang Nhị nhiều bao nhiêu, tất cả cũng chỉ là giả dối mà thôi.
Nhưng vì sao, khi ảo cảnh đã bị phá hủy, cảm giác thống khổ kia lại chẳng hề biến mất?
Hắn không ngừng mơ thấy Tang Nhị, lại bằng hình ảnh nàng rơi xuống vực bừng tỉnh. Phải sau một lúc mờ mịt, hắn mới nhớ ra, nàng thật sự không còn nữa.
Nhưng hắn rõ ràng còn rất nhiều thứ chưa kịp hỏi nàng, cũng còn rất nhiều lời chưa nói rõ ràng.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Tang Nhị thật sự… đã không còn nữa sao?
“Đệ trước nghỉ ngơi cho khỏe đi. Ta đi giúp sư phụ xử lý những chuyện tiếp theo, còn muốn phái người tiếp tục đi vớt thi… thân thể của Tang sư muội”, Bồ Chính Sơ cũng biết chuyện này có đả kích rất lớn với Tạ Trì Phong, nếu hắn không muốn nói chuyện, về tình về lý đều có thể tha thứ nên bản thân cũng không muốn miễn cưỡng hắn thêm.
Không ngờ vừa đứng lên, hắn liền nghe thấy sau lưng có động tĩnh. Bồ Chính Sơ quay đầu lại, “Trì Phong? Đệ đứng dậy làm gì?”
Gương mặt thanh tuấn lại tái nhợt của Tạ Trì Phong chỉ trong một thời gian ngắn đã gầy đi rất nhiều. Tia ướt át mang theo sự yếu ớt trong đáy mắt hắn ban nãy đã biến mất, hiện tại ánh mắt hắn bình tĩnh và cô độc, lại mang theo một thứ gì đó khiến Bồ Chính Sơ cũng cảm thấy kinh hãi, “Sư huynh, ta và huynh cùng đi”
...
Sau khi Lang Thiên Dạ chết, những người biết được chân tướng trong Chiêu Dương tông, vì để giữ lại chút thể diện cuối cùng cho Tang nhị, họ đều ăn ý che giấu nguyên nhân thật sự cái chết của nàng, chỉ nói với bên ngoài nàng là vì ngoài ý muốn rơi xuống vực.
Mà người rời khỏi đất Thục chấp hành nhiệm vụ như Đan Hoằng Thâm, khi biết được tin Tang Nhị chết, đã là chuyện của rất nhiều ngày sau đó.
Gã không màng nghỉ ngơi, một đường chạy về Chiêu Dương tông, như thể phát điên mà xông lên Thanh Trúc phong, đi tìm Liên Sơn chân nhân.
Gã phải hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc Tang Nhị đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng lúc trước còn vô cùng vui sướng chuẩn bị thành thân, cớ gì sau đó đột nhiên lại chết?
Không biết Liên Sơn chân nhân đã nói với gã những gì, hoàng hôn ngày đó, Đan Hoằng Thâm thất thiểu bước ra trắc điện của Thanh Trúc phong.
Trên dãy bậc thang được bao phủ bởi ánh tà dương mênh mông, thân thể gã hơi lảo đảo, sau đó chợt ngồi phịch xuống, trong đầu đầy tiếng ong ong.
Chân tướng vừa kinh khủng lại khiến người khác phải khiếp sợ. Lang Thiên Dạ và gã cũng có nợ máu, Tang Nhị đã lừa dối tất cả bọn họ. Nhưng vì được biết tin Tang Nhị đã chết trước tiên nên những cảm giác như phẫn nộ, chất vấn, khó hiểu còn chưa kịp thành hình đã đồng loạt tan vỡ và biến thành khó chịu cùng suy sụp.
Đan Hoằng Thâm ngơ ngác ngồi đó, không hiểu vì sao, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên gã nhìn thấy nàng.
Tang Nhị kết Kim Đan muộn hơn những đệ tử bình thường khác, nàng phải làm việc vặt ở tầng áp chót rất nhiều năm mới có tư cách tiến vào Thanh Trúc phong.
Lần đầu tiên gặp mặt, nàng vô cùng đoan chính mà quỳ trước mặt Liên Sơn chân nhân, vẻ mặt đầy kính ngưỡng, dập đầu bái sư, động tác có chút mới lạ, quần áo xám xịt, hoàn toàn không ăn nhập gì với hoàn cảnh chung quanh.
Vì tuổi của Tang Nhị lớn hơn đám đệ tử mới còn lại, Liên Sơn chân nhân liền bảo Đan Hoằng Thâm chính tay dẫn dắt nàng.
Lúc đó Đan Hoằng Thâm tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã tuấn tú kiêu căng. Gã khoanh tay đứng phía sau Liên Sơn chân nhân, trong lòng có chút không vui, còn nghĩ thầm đồ nhà quê này từ đâu chui ra đây.
Tang Nhị quỳ trên đất, như thể cảm giác được ánh nhìn chăm chú của gã, đôi mắt như hai quả nho đen sáng ngời kia, cũng tò mò nhìn sang.
Bọn họ cùng nhau lớn lên. Ban đầu, Tang Nhị còn rất thành thật, sẽ ngoan ngoãn gọi gã là “Đan sư đệ”. Sau này lại dần to gan hơn, ríu rít gọi tên đầy đủ của gã.
“Đan Hoằng Thâm! Nhiệm vụ lần này, ta đánh được nhiều hơn ngươi một con yêu thú, ngươi đánh cuộc thua rồi”
“Đan Hoằng Thâm, ngươi ăn cái thứ gì vậy hả. Sao chỉ mới nửa năm, ngươi đã cao hơn ta nhiều như vậy?”
“Đan Hoằng Thâm! Sư phụ bảo chúng ta thức dậy ăn lê, người nào chạy đến đó sau phải phụ trách dọn dẹp nha”
“Đan Hoằng Thâm, sau này chúng ta đều đi làm nhiệm vụ chung đi. Ta và ngươi mà phối hợp với nhau thì khẳng định đánh khắp thiên hạ không có địch thủ!”
“Đan Hoằng Thâm, ngươi có thích ai không? Nếu như không có, ta… ta thích ngươi!”
Ngay lúc đó, gã đã đáp lại nàng thế nào?
Mười mấy tuổi là độ tuổi đối với người khác phái mông lung thẹn thùng nhất, lại còn thích nói mát. Gã nhớ mang máng, lúc ấy xung quanh gã có rất nhiều thiếu niên cùng tuổi, nghe nàng nói vậy, họ đều không chút ý tốt mà kêu quang quác lên, ồn ào nhốn nháo, trêu chọc đùa giỡn, tựa hồ còn có người cười nhạo.
Gã không hiểu tâm tư của mình, có lẽ vì sự e lệ ấu trĩ cùng mất tự nhiên, khiến gã chọn cách khoanh tay đứng nhìn mà không ngăn cản những lời chế nhạo càng ngày càng quá mức. Gã trơ mắt nhìn Tang Nhị càng ngày càng cúi thấp đầu, mặt cũng càng ngày càng đỏ. Cuối cùng, sự quẫn bách hóa thành phẫn nộ, nàng xông lên, trực tiếp nện một quyền lên mặt gã.
Khi nàng đánh người, thật sự vô cùng hung hãn.
Đan Hoằng Thâm hơi nhếch khóe miệng, không tiếng động mà hít vào một hơi. Khi chạm đến khóe mắt ướt át, gã mới phát hiện bản thân đã khóc được hồi lâu.
Có một số người, một số cơ hội để thay đổi kết cục, một khi bỏ lỡ chính là đã bỏ lỡ.
Từ nay về sau, mặc kệ tốt xấu, giữa gã và Tang Nhị đã không còn câu chuyện gì nữa rồi.
...
Suốt tháng mười, Chiêu Dương tông đều không ngừng tìm kiếm thân thể của Tang Nhị.
Nhưng muốn tìm cũng thật sự không dễ.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Sông Miên Túc mỗi năm vào mùa xuân, mùa hè là mùa lũ về, mùa thu, mùa đông là mùa khô. Tuy vậy, con nước tháng 10 cũng rất lớn. Hơn nữa, bùn đất trên vách núi sụp xuống, chỉ riêng những khối đá to kia cũng đủ để đè cho thân thể Tang Nhị nát nhừ. Còn có cây cối, lá cây, bùn cát đều không ngừng đổ dồn vào nước sông, tạo nên những bọt nước trắng như tuyết, khiến nước sông càng đục ngầu.
Ban đầu, cho dù tâm đèn tắt, người trong Chiêu Dương tông vẫn còn ôm hy vọng xa vời. Nhưng mấy ngày trôi qua, không có một chút thu hoạch, bọn họ liền khẳng định người đã không còn. Cho nên họ không tiếp tục tìm kiếm ven bờ nữa mà giăng một chiếc lưới lớn ở hạ du để vớt dị vật.
Gần hai mươi đệ tử, thay phiên trông chừng chiếc lưới này.
Chỉ có một người, chưa từng rời đi.
Tạ Trì Phong dù sức khỏe chưa khôi phục hoàn toàn nhưng lại như một bức tượng điêu khắc, bướng bỉnh đứng bên bờ sông, canh giữ chiếc lưới kia, như thể phải có được một đáp án nào đó.
Bảy tám ngày sau, trận mưa to liên tiếp cuối cùng cũng tạnh.
Nước sông Miên Túc dần dần trở lại màu sắc trong trẻo.
Vào một buổi sáng mùa thu mát mẻ, rực rỡ, sau một khoảng thời gian mòn mỏi chờ đợi, rốt cuộc đã có kết quả.
Trên mặt sông, nổi lên một bộ váy cưới đỏ rực, hoạ tiết vân mây thêu chỉ vàng rách tung toé.
Nó chẳng khác gì một bãi máu, hung hăng đâm thẳng vào đôi mắt thiếu niên, đau đớn vô cùng.