Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con
Chương 47
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Dư Thính Tuyết cau mày nhìn một cái rồi bước đến gần cửa sổ phòng khách, Hàn Phi Nhứ nhìn chằm chằm vào Diệp Minh Tâm, mạnh mẽ chỉ vào sau lưng Dư Thính Tuyết, sau đó chỉ vào đầu mình, còn nhanh chóng vẽ vài vòng.
Diệp Minh Tâm: "..."
Ném Dư Thính Tuyết ở trong khu vực phòng khách, cô lôi kéo Hàn Phi Nhứ quay trở lại phòng ngủ, nhìn ngẫu nhiên trong tủ quần áo, sau đó lấy ra hai bộ quần áo: "Trước tiên thay vào đi."
Hai người đều có chiều cao và dáng người tương đương nhau, ngoại trừ Diệp Minh Tâm nhỏ hơn so với Hàn Phi Nhứ, thì không còn chỗ nào khác nhau nữa, cô chọn một bộ quần áo vẫn còn nhãn mác, hai người cùng vào phòng tắm thay quần áo.
Diệp Minh Tâm c ởi thắt lưng, bộ đồ ngủ tuột khỏi vai rơi xuống đất, cô hơi nhấc chân lên rồi cúi xuống nhặt bộ đồ ngủ lên, sau đó vắt lên thành bồn tắm matxa bên cạnh.
Hàn Phi Nhứ đang cầm trên tay hai bộ quần áo, ánh mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu.
Mặc dù đại não vô cùng hỗn loạn, nhưng phản ứng cơ thể vẫn luôn rất thành thật.
Ánh mắt của nàng năm lần bảy lượt vẫn không dời khỏi ngực của Diệp Minh Tâm, động tác của cô liền dừng lại, vô cùng chân thành mà đưa ra lời mời: "Nếu đều đã tỉnh dậy, hơn nữa đi ra ngoài vẫn còn sớm, không bằng chúng ta làm chuyện khác."
Hàn Phi Nhứ: "...Vẫn là không cần."
Thoạt nhìn Diệp Minh Tâm có vẻ thất vọng: "Ồ, được rồi."
Bộ đồ lót sạch sẽ được đặt trong phòng tắm, sau khi thay xong, Hàn Phi Nhứ sửa sang lại những sợi dây trang trí trên ống tay áo không theo một quy tắc nào, nói: "Em nghi ngờ rằng đầu óc của cô ấy có gì đó không ổn."
Diệp Minh Tâm im lặng bước tới, giúp nàng sửa sang lại ống tay áo càng lúc càng loạn, cuối cùng giúp nàng buộc lại: "Chị biết rồi, lúc nãy em đã khoa chân múa tay loạn xạ lên rồi."
Hai tay của Hàn Phi Nhứ lập tức được giải phóng, bắt đầu không ngừng khoa trương lắc lư: "Một người bình thường có thể nói những điều như vậy sao? Nếu không phải nể mặt cô ấy là bạn của chị, em liền đuổi cô ấy ra ngoài rồi, mới hơn bốn giờ sáng, lại vì những lời đồn đoán chuyện tình cảm mà tới đây, cô ấy không muốn ngủ còn em thì vẫn còn!"
Nói đến đây, động tác của Hàn Phi Nhứ đột nhiên dừng lại, ánh mắt hơi chuyển động về phía bên trái một chút: "Hơn hai giờ sáng tin tức mới đươc tung ra, 4 giờ 20 phút cô ấy liền tới co cửa phòng em, hai giờ mười phút...!Không phải chị nói cô ấy có một buổi đấu thầu ở Bắc Kinh sao?"
Diệp Minh Tâm gật đầu, vẻ mặt chính là một lời khó nói hết, có vẻ như cô cũng đã hiểu ý tứ trong lời nói của Hàn Phi Nhứ.
"Cô ấy làm thế nào đến được đây?! Không lẽ cô ấy vừa mới lên máy bay thì nhận được tin tức?! Cũng không đúng, từ sân bay đến đây còn một khoảng thời gian, vậy cô ấy làm sao đến được đây?"
Diệp Minh Tâm trầm mặc vài giây: "Có thể đáp phi cơ quân dụng tới, tốc độ nhanh hơn hàng không dân dụng, không cần hẹn trước."
Hàn Phi Nhứ: "..." Sự thiếu hiểu biết đã dập tắt trí tưởng tượng của cô.
Khi hai người đi ra ngoài, Dư Thính Tuyết cũng đã nghe điện thoại xong, và cũng không nói với hai người một tiếng nào đã rời đi, Hàn Phi Nhứ sửng sốt nửa ngày, sau đó bực mình ngồi xuống.
Hiện tại muốn ngủ cũng ngủ không được, nàng liền lấy điện thoại di động ra, bắt đầu cẩn thận xem tin tức cùng ảnh chụp.
Bây giờ tin tức đã đứng đầu bảng xếp hạng, sau khi nhấp vào, Hàn Phi Nhứ thấy phần lớn đều là fans hâm mộ của Ân Gia Hà không ngừng kêu khóc, fans của nàng cũng không ngừng kêu gào, nhưng không dữ dội như fan của Ân Gia Hà.
Nhân vật tung tin tức này ra chỉ có một, là người mà trước đây Hàn Phi Nhứ chưa từng gặp qua, đại V, còn lại các blog hot search đều là blog cá nhân, do fan hâm mộ hoặc người qua đường đăng lên.
Hàn Phi Nhứ buồn bực: "Không phải nói không ai dám hắc Ân Gia Hà sao? Scandal so với bị hắc còn nghiêm trọng hơn, tại sao vẫn có người dám chụp lại rồi đăng lên?"
Diệp Minh Tâm ngồi bên nàng nhíu mày: "Lên top tìm kiếm nhanh như vậy, hẳn là đã bị người khác mới rạng sáng mua, bên phía nhân viên trên Weibo không kiểm tra kỹ nên mới đăng lên.
Hiện tại rút hotsearch xuống cũng không thực tế, rút xuống chính là ngầm thừa nhận, phía sau có người hẳn đã đoán được điểm này, nên mới phát ra."
"Ồ, điều đó nói lên rằng, đám paparazi này quả là thông minh."
Diệp Minh Tâm nhấp vào trang cá nhân của đại V, nhưng cũng không thể tìm được một chút dấu vết gì của thế lực đứng sau lưng người này, cô cụp mắt xuống: "Nói chung, đám paparazi cũng không có khả năng này.
Đây là có người muốn chỉnh Ân Gia Hà, hoặc muốn trả thù Dư Thính Tuyết.
"
Sau khi đại khái đọc một lượt bình luận, đầu ngón tay màu xanh nhạt của Diệp Minh Tâm hơi dừng lại một chút, cô nghĩ tới một khả năng khác.
"Tiểu Nhứ."
Hàn Phi Nhứ ngẩng đầu: "Ừm, làm sao vậy?"
"Gần đây em có phát sinh khúc mắc với người khác hay không?"
Hàn Phi Nhứ chớp mắt mấy cái: "Không có, em đáng yêu như vậy, làm sao có thể có khúc mắc với người khác được?"
Diệp Minh Tâm: "...Được, chị hiểu rồi."
Diệp Minh Tâm luôn không quan tâm đ ến những lời đàm tiếu trong giới giải trí, nhưng điều kiện tiên quyết chính là những lời đàm tiếu này không liên quan tới cô cùng những người trong gia đình.
Vụ bê bối lập tức liên lụy đến hai diễn viên phụ trong phim 《 Phượng trở về 》, lại còn bị chụp được khi đang ở trong khách sạn của đoàn phim, những người còn lại trong đoàn cũng rất quan tâm đ ến vấn đề này, nhưng ai cũng biết Ân Gia Hà là tình nhân của Dư Thính Tuyết, hai người họ đã ở bên nhau gần năm năm, đột nhiên xảy ra chuyện như thế này, chỉ có hai khả năng, một là, lời nói vô căn cứ, chỉ do Hàn Phi Nhứ sắp gặp xui xẻo; thứ hai, sự việc đã bị bại lộ, và cũng là do Ân Gia Hà cùng Hàn Phi Nhứ đều sắp gặp phải xui xẻo.
.....
Dù sao thì nhìn thế nào đi chăng nữa Hàn Phi Nhứ mới là người xui xẻo nhất ==
Trên đường đến phim trường, Hàn Phi Nhứ nhận được sự chú ý gấp năm lần bình thường, nàng lặng lẽ bước đến phòng thay đồ, nơi này có ít người, lúc này mới khẽ thở ra một hơi.
Tháo kính râm xuống, Hàn Phi Nhứ rất tức giận: "Bọn họ thật sự đã tin rồi sao, bộ em giống loại người lừa gạt lắm à?!"
Lương Trữ: "Mọi người nhìn em, cũng sẽ không cho rằng em giống như tra nữ* thích hất cẳng người khác."
*Tra nữ cùng là một cụm từ Hán Việt chỉ những cô gái thích bỡn cợt trong chuyện tình cảm, tìm đủ mọi lý do để bào chữa cho thói hư tật xấu của mình.
Nghe thấy lời an ủi của cô ấy, Hàn Phi Nhứ cũng cảm thấy tốt hơn một chút, vừa muốn lên tiếng nói cảm ơn, chợt nghe Lương Trữ tiếp tục nói: "Mọi người chính là đang cho rằng em là tiểu tam* mà thôi."
*Tiểu tam: người thứ 3 trong một cuộc tình
Hàn Phi Nhứ: "..." Cái này với hất cẳng người khác đâu có gì khác nhau?!
"Đùa thôi." Lương Trữ sau khi nói hết câu đùa, lập tức nghiêm mặt nói: "Yên tâm đi, mọi người đều biết hai người vô tội, đám paparazi cắt câu lấy nghĩa cũng không phải ngày một ngày hai.
Vừa rồi chị đã gọi cho Giang Linh Nhạn, muốn cô ấy đưa những mẩu tin nhỏ ngoài lề, thay em làm sáng tỏ một chút."
Hàn Phi Nhứ: "Ôi, vẫn là chị Lương tốt với em nhất..."
Lương Trữ sờ sờ mũi: "Khụ, nhưng là chị chậm một bước, tin ngoài lề đã bị người khác lấy đi mất rồi."
Hàn Phi lập tức đứng lên: "Ai lấy?!"
Trọng Viên Viên đang tập trung thu dọn lại đồ đạc, cũng bị dọa cho nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đánh rơi hộp phấn trên tay, Lương Trữ nhìn cô ấy không nói nên lời: "Diệp Minh Tâm, là Diệp Minh Tâm lấy đi! Em Phi Nhứ này, em có thể sửa lại tật xấu luôn làm người khác giật mình được không, chị còn trẻ như vậy, không muốn mắc bệnh tim sớm đâu."
Nắm lấy bả vai Hàn Phi Nhứ đè nàng ngồi xuống, Lương Trữ nói: "Đoàn đội của cô ấy so với chúng ta lợi hại hơn.
Cứ giao nó cho đoàn đội của cô ấy, trước buổi chiều, nhất định em sẽ nhìn thấy kết quả."
Hàn Phi Nhứ hỏi cô ấy một lần nữa: "Còn đoàn đội của chúng ta thì sao?"
"Đoàn đội của chúng ta...!chỉ đứng ở một bên quan sát học hỏi, nhân tiện cũng thành chân chạy vặt đi mua cà phê cùng điểm tâm cho người ta.
Công việc để cho người khác làm, tốt xấu gì bọn họ cũng muốn phát huy năng lượng của mình."
Những lời này có phải có chỗ nào không đúng rồi không? ==
Scandal không làm cho việc quay phim bị trì hoãn, không biết có phải vì sắp được giải oan không mà hôm nay trạng thái của Hàn Phi Nhứ tốt hơn bình thường rất nhiều, mọi người thấy nàng rất bình tĩnh, còn bình tĩnh bước ra khỏi phòng, một chút nghi ngờ trong lòng cuối cùng cũng biến mất.
Ở phía bên này bọn họ rất hòa hợp, còn bên phía Ân Gia Hà lại khác.
Cô ta vẫn luôn chịu không bước ra khỏi phòng, Dư Thính Tuyết cũng đang ở trong phòng, liên tục tổ chức các cuộc họp trực tuyến với các nhân viên bên phía hội nghị, cũng liên lạc với phía bên kia yêu cầu bọn họ phải tìm ra được người đứng sau lưng đại V, sau khi tra xét nửa ngày, cũng đã tra ra được công ty của đám paparazi này.
Công ty Paparazi không may mắn này vốn dĩ muốn bắt được tin tức của Diệp Minh Tâm, bởi vì đã có tin đồn trong ngành rằng Diệp Minh Tâm đang trong cuộc hôn nhân bí mật, và đã có một đứa con, nhưng chưa ai có được bằng chứng.
Lần này bọn họ đã bỏ tiền và mua chiếc máy ảnh tối tân nhất, chính là muốn một lần có được chứng cứ.
Kết quả bằng chứng về cuộc hôn nhân giấu giếm của Diệp Minh Tâm không chụp được, nhưng lại chụp được dấu vết của Hàn Phi Nhứ và Ân Gia Hà.
Tất cả đều là chuyện ở chung hàng ngày, ngay cả Trương Thạch Chùy cũng không có.
Lăn qua lộn lại nửa ngày, ông chủ của bọn họ cho rằng đây là một bộ ảnh không hợp lệ, phát ra cũng chỉ có thể tạo ra một lớp sóng nhỏ, rất nhanh sẽ tan biến trên bờ cát, cũng không thể ảnh hưởng tới danh dự của công ty họ.
......!Đúng là người tính không bằng trời tính.
Vốn dĩ, ông chủ muốn chuẩn bị cho lần tái chiến sau, nhưng đột nhiên có người tìm được bọn họ, muốn mua lại mấy bức ảnh kia.
Đối phương đưa ra giá rất cao, ông chủ cũng không hề nghĩ ngợi liền đồng ý bán, ai mà biết được đằng sau còn mang tới những chuyện này.
Sau khi kiên nhẫn nghe cấp dưới tóm tắt những gì ông chủ công ty paparazi nói, Dư Thính Tuyết c ắn môi dưới: "Cho nên các người không tìm được người đã mua những bức ảnh kia."
"Xin lỗi, Dư tổng, chúng tôi không thể tìm ra được dấu vết của đối phương, tường lửa bên phía đối phương so với chúng ta cao hơn rất nhiều."
Sắc mặt của Dư Thính Tuyết càng xấu hơn, Ân Gia Hà khoanh tay đứng sang một bên, cô ta lạnh lùng nhìn Dư Thính Tuyết.
Còn Dư Thính Tuyết hít một hơi thật sâu mới kìm nén được ý nghĩ muốn tức giận: "Tìm cho tôi, trong vòng ba ngày tìm không thấy, đã đủ chứng tỏ năng lực điều tra của các người không được lợi hại như vậy, cũng có thể đổi một công ty khác, để cho bọn họ điều tra."
Cất điện thoại đi, Dư Thính Tuyết bước đến gần Ân Gia Hà, lên tiếng nói với cô ta: "Bảng hotsearch tôi cũng sẽ không xóa.
Tôi sẽ yêu cầu luật sư đưa ra một bản tuyên bố trách nhiệm, một lát nữa em lên Weibo đăng bài.
Bên phía Hàn Phi Nhứ, Diệp Minh Tâm cũng đang giải quyết.
Điền Thành Hiền cùng một số diễn viên chính đã nói họ sẽ giúp làm rõ, đại khái cũng phải mất một thời gian mới có thể áp chế được hoàn toàn.
"
Ân Gia Hà nhìn cô ấy mà không nói gì.
Cô ta đang đợi câu nói kế tiếp.
Không ngoài dự liệu, Dư Thính Tuyết tiếp tục nói: "Tôi sẽ cử người đến dọn dẹp khu vực xung quanh khách sạn một lần.
Tôi cũng đã nói với anh trai, anh ấy cũng đã đồng ý sẽ cho một nhóm nhỏ lại đây, ở xung quanh tuần tra một lượt, nếu như có bất cứ động tĩnh gì cũng sẽ thông báo với tôi, điều này cũng chứng tỏ người nọ không sợ tôi, em phải cẩn thận."
Anh trai của Dư Thính Tuyết mở một công ty vệ sĩ cao cấp, bên trong công ty tất cả đều là quân nhân xuất ngũ, phần lớn trước kia đều làm cảnh sát vũ trang, Ân Gia Hà rũ mắt xuống, vẫn không lên tiếng.
"Về phần Hàn Phi Nhứ, em cũng không nên tiếp xúc với cô ấy nữa."
Lời này vừa nói xong, Ân Gia Hà lập tức ngước mắt lên, gằn từng tiếng lặp lại: "Không tiếp xúc với cô ấy nữa?"
Dư Thính Tuyết gật đầu: "Đúng vậy, không được liên lạc với cô ấy nữa."
Ân Gia Hà mỉm cười: "Cả hai tụi em đều ở trong cùng một đoàn phim, cùng trong một chương trình tạp kỹ, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, chị muốn em không tiếp xúc với cô ấy như thế nào?"
Dư Thính Tuyết cau mày, cô ấy cảm thấy Ân Gia Hà có vẻ không ổn.
Ân Gia Hà gật đầu nói: "Được, em cũng không tiếp xúc với cô ấy nữa.
Ngay cả khi quay phim, em cũng sẽ cố gắng tránh mặt cô ấy."
Cô ta ngoan ngoãn nghe như vậy nhưng lại làm cho Dư Thính Tuyết nghi ngờ, mở miệng nói: "Tôi không muốn hai người hoàn toàn cách ly, chỉ mong em có thể cách xa cô ấy một chút, khi hai người ở cùng một chỗ, tôi sẽ cảm thấy không thoải mái."
"Em biết, em cũng đã nói, em sẽ không tiếp xúc với cô ấy nữa."
Hai người im lặng nhìn nhau, Dư Thính Tuyết bất lực nói: "Nếu em tức giận, em có thể trực tiếp nói với tôi, cũng không cần phải dùng cách này để chọc tức tôi."
Ân Gia Hà cúi đầu khẽ cười một tiếng, cô ta đi tới, cúi người xuống, đặt lên môi Dư Thính Tuyết một nụ hôn: "Em không có tức giận, kim chủ của em."
Cô ta đặt tay trái lên sau gáy Dư Thính Tuyết, tay còn lại vuốt v e dọc theo đùi, dần dần di chuyển tới eo, tiến vào bên trong áo, chậm rãi hướng lên trên.
Dư Thính Tuyết vốn đang không ngừng say sưa môi lưỡi quấn lấy nhau, nhưng đột nhiên mở mắt ra, sau đó đem Ân Gia hà đẩy ra, Ân Gia Hà lau khóe miệng, sắc mặt vô cùng lãnh đạm.
Dư Thính Tuyết: "Em đang làm gì vậy?!"
Ân Gia Hà: "Làm những gì em nên làm."
Dư Thính Tuyết há miệng th ở dốc, cô ấy hiểu những gì Ân Gia Hà nói, nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào.
Đối với người khác, cô ấy có thể rất cứng rắn, nhưng với Ân Gia Hà, ngay cả nặng lời cũng không thể nói.
Về điểm này, trước đây bọn họ đã từng rất nhiều lần xảy ra tranh cãi, Ân Gia Hà luôn luôn coi mình là tình nhân, cũng không tự cho mình thân phận bạn gái.
Đây thực sự là một con đường hai chiều, cô ta làm như vậy chính là đang không ngừng nhắc nhở Dư Thính Tuyết, nói với cô ấy rằng hai người họ chưa bao giờ có một mối quan hệ yêu đương bình thường.
Cuối cùng, Dư Thính Tuyết tìm cớ rời đi, Ân Gia Hà đứng bên cửa sổ, mở rèm cửa nhìn những người đứng dưới lầu, cũng có không ít mấy người dàn ông đang đi lại.
Thật đúng là mau.
Nhìn chằm chằm vào họ một lúc, Ân Gia Hà vươn tay đóng rèm cửa lại.
Vào thời điểm nghỉ trưa, đạo diễn Điền gọi Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm vào văn phòng của ông ta, khi hai người họ bước vào liền nhìn thấy Dư Thính Tuyết cũng đang ở đó.
Hàn Phi Nhứ không hề tức giận khi nhìn thấy cô ấy, Dư Thính Tuyết đứng dậy nhìn về phía Diệp Minh Tâm trước, Diệp Minh Tâm nhận được tín hiệu cầu cứu của cô ấy, do dự một lúc rồi mới gật đầu.
Lúc này Dư Thính Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm, Diệp Minh tâm đối với cô ấy không tức giận là tốt rồi.
Cô ấy khiêu khích Hàn Phi Nhứ, chỉ cần năm phút là có thể dỗ được nàng.
Nhưng nếu khiêu khích Diệp Minh Tâm, đừng nói là dỗ dành, ngay cả cơ hội để gặp Hàn Phi Nhứ cũng không có.
Đi đến bên cạnh Hàn Phi Nhứ, Dư Thính Tuyết cúi đầu, thấp giọng nói: "Xin lỗi, sáng nay tôi nhất thời xúc động."
Cô ấy xoa xoa tay, giọng nói càng ngày càng thấp: "Tôi nhịn không được...Cô cũng biết Gia Hà đối với tôi quan trọng như thế nào.
Nhìn ở góc độ khác, tôi thực sự có chút tin tưởng cô, nếu đổi lại là người khác, tôi đã sớm xác nhận chuyện đó với công ty rồi."
Điền Thành Hiền ngồi sau bàn làm việc, nhìn Dư Thính Tuyết thận trọng giải thích với Hàn Phi Nhứ, ông ta không khỏi cảm khái, người thực sự chiến thắng vẫn là Hàn Phi Nhứ.
Nếu có chuyện gì xảy ra, Dư Thính Tuyết sẽ thành thật xin lỗi Hàn Phi Nhứ, nhưng nếu đổi lại một chút, là Diệp Minh Tâm chọc tới Ân Gia Hà, liệu cô ấy có nói lời xin lỗi?
Người bên ngoài đều nói Diệp Minh Tâm băng thanh ngọc khiết cỡ nào, Thiên Sơn Tuyết Liên, hừ, vừa nghe liền biết người ngoài nghề!
Bất cứ ai thực sự hiểu Diệp Minh Tâm đều biết rằng cô là một người hào hoa, có thể hành động, tật xấu mà đám phú nhị đại hay phú tam đại mắc phải thì trên người cô đều có, chẳng qua bình thường được che đậy kỹ lưỡng cho nên mọi người mới không nhìn ra mà thôi.
Trên thế giới này, người có thể làm cho Diệp Minh Tâm chịu cúi đầu nhận sai, nói không chừng cũng chỉ có một mình Hàn Phi Nhứ.
Hôm nay đạo diễn Điền là người đứng ra làm trung gian, ông ta là người hòa hoãn, kiểu này có thể giành được tình cảm của người khác, lại không tốn công sức, vừa có thể ăn dưa hóng chuyện, có lẽ đây là chuyện mà ông ta thích làm nhất.
Nghe lời xin lỗi của Dư Thính Tuyết, khuôn mặt Hàn Phi Nhứ trở nên cứng đờ.
Nàng xoay đầu lại, lúc đầu còn mềm lòng, nhưng khi nhìn thấy Diệp Minh Tân ở phía sau, nheo mắt lại.
"Chị tin tôi?"
Dư Thính Tuyết ngẩng đầu, mở to mắt: "Ừ."
"Không đúng, người chị nên tin tưởng không phải tôi, mà là Diệp Minh Tâm.
Nếu không phải quan hệ giữa tôi và Diệp Minh Tâm, người chị tố cáo tới công ty chính là tôi có phải không?"
Dư Thính Tuyết nghẹn lời, cô ấy quay đầu lại, một lần nữa nhìn về phía Diệp Minh Tâm cầu xin giúp đỡ, nhưng Hàn Phi Nhứ cũng đang nhìn mình, nếu bao che không tốt nhất định chuyện này sẽ không kết thúc.
Diệp Minh Tâm hơi nghiêng người về phía trước, nhấc chân đi về phía đạo diễn Điền: "Đạo diễn Điền, hôm qua tôi đang đọc kịch bản liền phát hiện có một tình tiết thực sự có thể phải sửa lại, ngài thử xem xem, nếu không có thể liên hệ với biên kịch tới đây một chuyến, mọi người cùng nhau thương lượng?"
Dư Thính Tuyết: "..."
Hàn Phi Nhứ: "..."
Điền Thành Hiền: "..." Vào thời điểm quan trọng, vẫn cần đạo diễn phải nhập vai.
Hai người ở đằng kia bắt đầu phân tích kịch bản một cách giả tạo, Hàn Phi Nhứ quay đầu tiếp tục nhìn Dư Thính Tuyết, dưới tầm mắt áp lực của nàng, cuối cùng vẫn phải cúi đầu: "Tôi thật sự xin lỗi, là tôi sai rồi."
Mọi người đều nói xin lỗi hai lần, hơn nữa chuyện phát sinh cũng không có gì quá lớn, nếu nàng không đáp lại cũng không được, Hàn Phi Nhứ nói: "Tốt lắm tốt lắm, chị cũng không cần phải cúi đầu, giống như đang bị tôi ngược đãi vậy."
Đây là đang ám chỉ không còn tức giận nữa, Dư Thính Tuyết ngẩng đầu lên, nở một nụ cười khôn khéo: "Cám ơn, sau khi trở về Bắc Kinh, tôi sẽ tặng cô một chiếc xe chống đạn làm quà."
Hàn Phi Nhứ: "...Cái này không cần."
"Cứ nhận lấy đi, trong nhà Giang Linh Nhạn có bốn chiếc xe, đều là do tôi tặng."
Hàn Phi Nhứ sửng sốt: "Chị tặng cô ấy nhiều xe chống đạn như vậy để làm gì?" Giang Linh Nhạn không phải là tổng thống, cũng không phải xã hội đen, còn cần phải phòng đạn nhiều như vậy sao?
"Nhận nha." Dư Thính Tuyết lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho thư ký: "Trong nhà tôi cũng không có đồ gì tốt, những thứ tôi có, mọi người cũng đều có, chỉ có xe chống đạn là người khác muốn mua cũng không được, mới đem đi tặng."
....
Thay vì tặng nhiều xe như vậy, không bằng sửa cái tính tình này đi, không chọc tức người khác cũng đã là tốt lắm rồi!
Dư Thính Tuyết đến cũng nhanh, mà đi cũng mau, ngay tối hôm đó liền trở về Bắc Kinh, ngày hôm sau Hàn Phi Nhứ mới gặp lại Ân Gia Hà.
Trước ánh mắt của mọi người, Ân Gia Hà trông giống như không có việc gì, hoàn toàn không biết cả ngày hôm qua, cô ta ở trong phòng làm gì.
Ân Gia Hà đã xin phép nghỉ một ngày, lịch quay ban đầu lại bị xáo trộn, cũng không đợi đạo diễn Điền kịp đưa ra lịch quay mới, Hàn Phi Nhứ đã lại đi rồi.
Nàng xin nghỉ nửa ngày, sau khi quay xong cảnh đầu tiên vào buổi chiều liền rời đi, hơn năm giờ chiều mới tới khách sạn, tiệc đính hôn tổ chức trên tầng ba, chờ đến khi nâng ly chúc mừng xong xuôi, ước chừng hơn bảy giờ, trợ lý liền đặt giúp cô vé tàu cao tốc khởi hành vào lúc tám rưỡi tối, đến khi về tới khách sạn của đoàn phim cũng đã gần mười giờ.
Trong vài tháng trở lại đây, với tư cách là một diễn viên, chưa bao giờ Hàn Phi Nhứ cảm thấy sự nghiệp diễn viên có bao nhiêu bận rộn, cho tới bây giờ.
Dành một chút thời gian ở trên tàu cao tốc gọi điện cho Y Y đang ở Thụy Sĩ.
Hôm nay, nàng cũng không có thời gian để nói lời chúc ngủ ngon với Y Y, đợi tới khi có thời gian gọi điện cho Y Y, cô bé đã nằm mơ thấy mình ở trên sao Hỏa mất rồi.
Bình thường sau khi nói chuyện với Y Y xong liền cúp điện thoại, nhưng hôm nay nàng lại nói bản thân có chuyện muốn nói, Y Y liền đưa điện thoại cho bà nội.
Nghiêm Nguyệt Dung hỏi nàng: "Phi Nhứ, người nhà của Minh An, con có nhớ không?"
"Nhớ ạ, con cũng đã xem qua ảnh chụp, có thể nhận ra được."
"Vậy là tốt rồi, đúng rồi, chồng chưa cưới của Minh An tên là Thường Tư Ngôn, là người nhà họ Thường, con cũng nhớ chứ?"
Hàn Phi Nhứ cảm thấy không cần thiết: "Cái này cũng không cần, lúc trước con không biết bọn họ, hiện tại không biết cũng là chuyện bình thường."
Nghiêm Nguyệt Dung cũng nhận ra mình đã làm điều thừa, cười nói: "Đúng vậy, nói không chừng một thời gian nữa lại hủy bỏ hôn ước, trước kia mẹ vẫn luôn cảm thấy Minh An rất tốt, hiện tại xem ra, câu nói kia quá đúng, không phải cùng một nhà, không tiến vào một cửa, gen cả nhà họ đều có vấn đề.
"
Hàn Phi Nhứ: "...!Mẹ, nói đúng ra, chúng ta cũng là một phần của gia đình họ."
Nghiêm Nguyệt Dung phản bác lại: "Không phải, họ là họ, chúng ta là chúng ta.
Tuy người nhà họ Diệp cũng không bình thường, nhưng trong gia đình nhỏ của chúng ta có bốn người nhà họ Diệp cũng được coi là bình thường, hơn nữa, mẹ nhìn thấy, bản chất của hai bên khác nhau."
Hàn Phi Nhứ bật cười: "Được rồi, mẹ lúc nào cũng nói đúng."
Không lâu sau khi cúp máy, đường sắt cao tốc đã đến ga Hồng Kiều Thượng Hải, sau khi xuống xe, Vi Tầm đã đợi sẵn ở bên ngoài, cậu ta đã lái xe đến đây trước, cũng đã đợi hơn hai tiếng, Hàn Phi Nhứ mới đến nơi.
Tìm được khách sạn Patrick, Trọng Viên Viên cùng Hàn Phi Nhứ bước vào, nhưng Trọng Viên Viên bị chặn lại ở lối vào sảnh trên tầng ba.
"Xin lỗi, chỉ khách trong danh sách mời mới được vào."
Hàn Phi Nhứ sửng sốt: "Tôi không thể tự mình mang theo một người bạn đồng hành nữ sao?"
"Không phải, tiệc đính hôn này là buổi họp mặt riêng tư.
Người tổ chức chỉ mời người thân và bạn bè.
Người ngoài không được phép vào."
Hàn Phi Nhứ nhìn Trọng Viên Viên, người phía sau nhún vai, Hàn Phi Nhứ đành phải để cô ấy ở bên ngoài: "Em xuống lầu chơi một lát, đi cùng Vi Tầm ăn chút gì đó, lát nữa quay về chị sẽ trả."
Đây là khách sạn năm sao, cảm giác không vui khi bị người phục vụ chặn đường lập tức biến mất, Trọng Viên Viên tâm trạng thoải mái đi ăn, Hàn Phi Nhứ bước vào bên trong hội trường, phát hiện nơi này có không ít người.
Nàng mặc một chiếc váy ôm sát người màu sâm panh chậm rãi đi vào bên trong, từ xa đã nhìn thấy Diệp Minh An bị một đám các cô gái trẻ tuổi vây quanh, nàng bước tới, mỉm cười với Diệp Minh An: "Minh An, chúc mừng lễ đính hôn."
Diệp Minh An sửng sốt trong giây lát, cô ta hiển nhiên là không nghĩ đến người tới lại là nàng, xung quanh có người nhận ra Hàn Phi Nhứ, lập tức kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Oa, là Hàn Phi Nhứ, Minh An, hóa ra cậu còn quen biết với Hàn Phi Nhứ!"
Diệp Minh An sững sờ, rượu trong tay suýt nữa trào ra, mím môi cười nói: "Là chị gái của tôi quen biết."
"Ồ đúng, đúng..."
Trong chương trình tạp kỹ, Diệp Minh Tâm không giấu giếm mối quan hệ thân thiết của cô với Hàn Phi Nhứ.
Mọi người đều chắc chắn hai người bọn họ là bạn tốt của nhau.
Vẻ mặt Diệp Minh An có chút cứng ngắc, giọng điệu khô khan: "Chị...!Chị Phi Nhứ, sao chị lại tới đây?"[/HIDE-POSTS]
Trước đó Diệp Minh Tâm cũng đã nói qua với nàng, trước kia quan hệ của nàng và Diệp Minh An không tốt, cũng đã vài lần xảy ra mâu thuẫn, Hàn Phi Nhứ vẫn giữ vẻ mặt tươi cười: "Em đính hôn, đương nhiên chị muốn tới chúc phúc, dù sao chị cũng là người bên nhà gái.".