Sau Khi Tôi Xuyên Không Thành Hoa Sen Trắng

Chương 27: Máu



Để xác nhận, Tố Liên lấy ngón trỏ, đưa tay lên miệng cắn một cái thật mạnh, sh –--- đau quá.(ꏿ﹏ꏿ;)

Máu bắt đầu rỉ ra Tố Liên nhanh tay nặng máu vào miệng Bạch Truy Thiên. Thấy người nhíu nhíu mày rồi hơi mở miệng uống và y liền an tâm. Cũng không biết có thành công không đây?

Chóng cằm ngồi bên giường chờ người tỉnh dậy, một canh giờ qua đi vẫn không có động tĩnh gì tiếp tục chờ, đến khi mí mắt Tố Liên không mở nổi nữa rồi ngủ quên bên cạnh hắn, người vẫn chưa tỉnh.

Bạch Truy Thiên cảm thấy cơ thể không thoải mái, cả người nóng lên vô cùng khó chịu, trong miệng còn buồn nôn nhưng không thể nôn ra được thứ gì, đầu đau nhứt đến nổi hắn nhíu mày lại, không biết qua bao lâu trên miệng liền cảm nhận được vị mát của nước, nhưng lại có mùi vị rỉ sét của máu.

Khi thứ nước này chảy vào trong họng rồi xuống bụng, hắn cảm thấy khô nóng trước đó biến mất, đầu cũng không còn đau nhứt, mở mắt ra sờ sờ trán mình, hơi nóng có lẽ hắn cũng nhiễm bệnh rồi. Tệ thật, chưa đến được mấy ngày đã nhiễm dịch này không biết gọi là xui xẻo hay may mắn vì hắn chưa chết đây.

Cảm giác bên cạnh có người hắn lập tức cảnh giác nhìn qua, thấy được là bóng dáng bé bỏng của sen nhỏ liền thu lại sát ý mới xuất ra. Ngồi dậy, nhẹ nhàng bước xuống giường đi lại bế sen nhỏ lên đặt lại xuống ngay chỗ hắn vừa nằm. Đắp chăn lại cho y trong lúc vô tình liền nhìn thấy vết máu trên ngón tay trỏ của sen nhỏ.

Bạch Truy Thiên:?

Không phải là sen nhỏ tự làm bản thân bị thương nhỏ máu cho hắn uống chứ?

Cầm tay sen nhỏ nhẹ nhàng đưa lên bên miệng hôn xuống, người hắn nâng trong lòng bàn tay cưng chiều lại vì hán mà bị thương, này là tại hắn. Nghĩ đến đây hắn lại chửi đám Bắc Cương ngoài kia, nếu không phải chúng hạ độc trong nước của các binh lính thì hắn cũng không trúng độc nhiễm bệnh, nếu hắn không nhiễm bệnh cũng không để sen nhỏ bị thương! Tất cả là tại đám Bắc Cương chết tiệt kia!

Đau lòng tìm vải băng bó cho sen nhỏ, vén vén cái chăn lại cho người, rồi hôn hôn hai cái lên trán y. Hắn thay áo bước ra khỏi lều chuẩn bị đem quân đánh bay đám Bắc Cương kia.



_ _ _

Lúc Tố Liên tỉnh lại phát hiện bản thân nằm trên giường Bạch Truy Thiên, còn người đáng lẽ nên nằm chỗ này lại biến mất không thấy bóng dáng đâu. Tố Liên nghiên đầu chấm hỏi? Sao y lại ngủ trên giường rồi? Hắn đâu?

Bước chân xuống giường đi vòng vòng quanh lều tìm người mãi không thấy, Tố Liên bỏ cuộc định biến lại hình hoa sen phía sau lại có động tĩnh. Y hoảng sợ muốn trốn quay lại liền thấy là Bạch Truy Thiên liền không sợ nữa, chạy lại chỗ hắn một, hai, ba nhảy lên người hắn dùng hai chân ôm người như một chú gấu koala.

Đón người vào lòng, hắn dùng tay nâng mông y lên để tránh người té ngã, hôn một cái lên miệng sen nhỏ liền mắng nhẹ: "Sao lại nghịch như vậy, không sợ té?."

Tất nhiên là không sợ, khả năng nhảy của Tố Liên y có độ chính xác rất cao nha không dễ té như vậy, y lắc lắc đầu nói không liền hỏi hắn đã khỏe chưa.

"Nhờ ngươi, ta khỏe lắm rồi. Lần sau đừng tự làm mình bị thương nữa." Đáp lời lại đánh một cái lên mông sen nhỏ cảnh cáo người không được có lần sau nữa.

"Ừm." Gật đầu đồng ý, Tố Liên cũng không muốn tự ngược bản thân chỉ là sợ Bạch Truy Thiên sẽ bệnh chết.

"Sen nhỏ, ta hỏi ngươi nhé. Là ngươi đút máu bản thân cho ta uống lúc ta hôn mê phải không?."

"Ừm." Tố Liên gật đầu, có thể giúp hắn được gì y sẽ giúp, dù sao được nuôi không như vậy y cũng ngại lắm. Sen cũng biết ngại đấy.

"Nói như vậy máu ngươi có thể giải được độc?." Bạch Truy Thiên nghiền ngẫm trong đầu, nếu như máu sen nhỏ có thể giải loại độc này thì….nhưng hắn không muốn làm sen nhỏ bị thương, nên là bỏ đi. Hơn nữa máu của sen nhỏ không đơn giản chỉ giải được độc, từ lúc uống máu y hắn cảm thấy cả người rất khỏe, sức lực tràn trề, năng lượng dùng không hết, đầu óc còn minh mẫn hơn trước rất nhiều cảm giác mỏi mệt sau khi luyện binh cũng không còn, cứ như uống dược bổ vậy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...