Sau Khi Xuyên Sách Tùy Tiện Thơm Mèo Sẽ Xảy Ra Chuyện Lớn
Chương 1: Miêu mao căn một - Nhặt miêu
Dung Chân bị tin Bích Nguyệt Tông đưa tới gõ tỉnh.
Phong thư tiên này một đường thẳng tắp đụng vào trán nàng, làm nàng đang ngủ nướng từ trong mộng đẹp bừng tỉnh.
Dung Chân xoa xoa đôi mắt, mở thư ra, đọc nội dung bên trong, thở một hơi dài.
Nàng sắp không trả nổi tiền nhà rồi, sư phụ mười năm trước ra ngoài rèn luyện đã trả trước mười năm tiền thuê nhà ở Bích Nguyệt Tông, ba tháng nữa là đến kỳ hạn.
Ở tu chân giới chỉ có Nguyên Anh chân nhân mới có tư cách mua một nơi vô chủ, dẫn dắt đệ tử trong môn sáng lập động phủ tu luyện.
Mà sư phụ nàng Tiết Cảnh Lam, chỉ là một Kim Đan tu sĩ thôi, cũng may thời điểm Dung Chân bái hắn làm thầy, hắn không ghét bỏ Dung Chân tu vi thấp.
Thầy trò hai người thuê một ngọn núi nhỏ trong một góc ở sơn môn Bích Nguyệt Tông, cư trú tu luyện. Cung cấp dịch vụ kiểu này có rất nhiều tông môn lớn, chỉ cần đưa tiền thuê là được rồi.
Dung Chân tu vi thấp, tu luyện hơn hai mươi năm vẫn còn ở Trúc Cơ kỳ bồi hồi, tốc độ tu sĩ tu luyện cùng linh căn là một nhịp thở, Dung Chân linh căn cực kỳ kém, linh căn kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành, một cái cũng không giống nàng.
Đương nhiên, nàng chính mình tự hiểu lấy mình, bởi vì nàng căn bản không phải là người ở thế giới này.
Dung Chân đến từ hiện đại, trước khi đi vào giấc ngủ còn nằm trên giường của mình ngủ vô cùng ngon lành, lúc sau tỉnh lại đã ngủ trên nền đá xanh ở vùng dã ngoại hoang vu, áo ngủ cũng chưa thay.
Tốn thời gian ba ngày, Dung Chân mới tiếp nhận sự thật chính mình đã xuyên qua.
Đi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, chỉ có thể nghĩ cách hòa nhập, Dung Chân đã đọc rất nhiều tiểu thuyết tu chân, biết được trong thế giới này mọi người đều có thể tu luyện, nàng nóng lòng muốn thử.
Theo đạo lý những người xuyên qua giống nàng kiểu này đều là con cưng trời chọn, nàng khẳng định có cái gì mà linh căn tuyệt hảo thiên địa quỷ thần khiếp sợ.
Kết quả nàng đi vào một môn phái gì đó báo danh gia nhập môn phái, kiểm tra linh căn xong, tu sĩ phụ trách nhìn trên bàn ngũ hành một mảnh ánh sáng ảm đạm, phất phất tay: “Linh căn quá tạp, ngũ hành chi lực không có loại nào có thể cùng cô cộng sinh, thả cô nương rời đi đi, người tiếp theo.”
Thời điểm Dung Chân rời đi còn nghe người đó nhỏ giọng bức xúc: “Thật đen đủi, phí một viên linh thạch chỉ để kiểm tra ra một tên linh căn tạp.”
Giấc mộng tu hành sắp tan biến, cũng may liễu ánh hoa tươi lại một thôn, Dung Chân ở lại trấn nhỏ làm công gặp được một tu sĩ Kim Đan không chê nàng linh căn quá kém.
Tiết Cảnh Lam khi đó là một tên tu sĩ nghèo túng, kéo nàng đến hẻm nhỏ, thấp giọng nói: “Vẫn còn nhỏ tuổi, ngươi xem ta giống ngươi đều là linh căn tạp.”
Bọn họ không chê đối phương, thường xuyên qua lại, Dung Chân liền bái Tiết Cảnh Lam làm thầy.
Nghi thức bái sư đơn sơ, Dung Chân đánh bạo hỏi: “Sư phụ, người tên là gì?”
Đúng vậy, nàng mơ hồ bái sư xong vẫn còn chưa biết tên tu sĩ thoạt nhìn có chút nghèo túng này.
“Ta tên Tiết Cảnh Lam.” Tiết Cảnh Lam cười tủm tỉm nhìn Dung Chân nói, hắn gắp một khối thịt kho tàu đưa vào trong miệng.
Dung Chân nghe thấy tên này xong cảm thấy vô cùng quen thuộc, cẩn thận ngẫm lại thế mà cuối cùng cũng nghĩ ra.
Tiết Cảnh Lam, chưởng môn Thiên Lam Môn, có hai vị đồ đệ, đại sư tỷ trong môn Dung Chân, sư muội là Kiều Tuyết Tung.
Nhớ tới cái tên quen thuộc, Dung Chân trước mắt tối sầm, bản thân trước kia đã từng xem qua một quyển tiểu thuyết tu chân, trong tiểu thuyết nữ chủ tên gọi là Kiều Tuyết Tung, thiên phú cực kỳ cao, một đường mở ra, tốc độ tu luyện cực nhanh, quyển tiểu thuyết này quả thực là sảng văn điển hình.
Dung Chân là sư tỷ của Kiều Tuyết Tung, sau bị đại vai ác Hạ Huyền Linh - một con yêu thời thượng cổ tru sát ở giữa truyện, cái chết của nàng thành công thúc đẩy cốt truyện, Kiều Tuyết Tung vì nàng báo thù, cùng vai ác đối lập, cuối cùng giết chết đại yêu thượng cổ làm hại tứ phương này, nghênh đón kết cục hoàn chỉnh.
Dung Chân lúc đầu vì còn nhớ rõ tên mình giống vai phụ pháo hôi quan trọng trong tiểu thuyết mà cảm thấy hưng phấn, nhưng thời gian lâu rồi, nàng cũng đem cốt truyện của quyển sách này phai nhạt, hiện tại Tiết Cảnh Lam nhận nàng làm đồ đệ, đánh thức ký ức nàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nàng ngồi trước bàn cơm, xoa xoa huyệt Thái Dương, tự hỏi bây giờ rời khỏi tông môn còn kịp không?
Tiết Cảnh Lam lúc này quan tâm hỏi: “Đồ đệ con làm sao vậy?”
Hắn từ tay áo cũ nát to rộng móc ra một quyển bí tịch tới: “Đây là công pháp mà vi sư đã từng tu luyện, bây giờ truyền lại cho con.”
Dung Chân tuy rằng trí nhớ không tốt lắm, nhưng nàng suy tính cũng không tệ.
Nàng biết nếu hiện tại không đi theo Tiết Cảnh Lam tu luyện sẽ rất khó tìm được một tu sĩ ngốc như vậy không chê nàng linh căn tạp còn nguyện ý mang theo nàng.
Không tu luyện, nàng chỉ có thọ mệnh của phàm nhân, sống 180 năm là quá đát.
Nếu đi theo Tiết Cảnh Lam tu luyện, dựa theo cốt truyện trong sách, nàng chết trước khi tu vi lên Kim Đan, ước chừng sống hai ba trăm năm, cuối cùng bị vai ác giết chết.
Đây cũng coi như mua bán có lời nha, nàng liền tính cứ như vậy trở thành pháo hôi luôn, cũng sống lâu rất nhiều năm, quả thực là kiếm hời.
Dung Chân đến từ hiện đại hai mắt toả sáng, tự mình khai đạo xong, thở phào nhẹ nhõm, đem công pháp tu luyện từ tay Tiết Cảnh Lam tiếp nhận.
“ Sư phụ, cảm ơn người”, Dung Chân chân thành nói.
Thường xuyên qua lại, nàng cứ như vậy trở thành đồ đệ Tiết Cảnh Lam, thầy trò hai người tu vi thấp lại còn nghèo, nhưng miễn cưỡng có thể sinh hoạt.
Dung Chân không phải là không nghĩ đến thao tác pháo hôi tự cứu linh tinh, tỷ như dựa vào sự thông minh tài trí của mình tìm ra chỗ vai ác Hạ Huyền Linh ẩn thân, sau đó hung hắn mà tố giác hắn.
Nhưng nàng căn bản là không biết vai ác trông như thế nào, nàng chỉ biết Hạ Huyền Linh là đại yêu Cùng Kỳ thượng cổ, có bốn chân, đại loại là cái động vật có vú.
Thời gian qua lâu, Dung Chân lười làm cái quái gì gọi là tự cứu, ổn định thanh thản sống đến ngày đó đợi qua đời là được rồi. Chỉ là Tiết Cảnh Lam lần này ra ngoài rèn luyện để tăng thực lực, đi đã được mười năm, Dung Chân gần sắp đột phá Trúc Cơ kỳ, hắn còn chưa trở về.
Nàng đi vào góc nhà phóng ra cái pháp trận trước đó, nhìn lệnh bài được lập ở trung tâm trận pháp viết ba chữ “Tiết Cảnh Lam”, lấp lánh sáng lên, chứng tỏ Tiết Cảnh Lam lúc này không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Dung Chân không biết người sư phụ không đáng tin cậy này của nàng khi nào trở về, nhưng hiện tại Bích Nguyệt Tông thúc giục thu tiền thuê nhà, nàng cần nghĩ cách kiếm tiền.
Nàng đánh cái ngáp, đi đến cửa phòng, mở cửa ra chuẩn bị nghênh đón sáng sớm tràn đầy năng lượng.
Kết quả vừa mới ra cửa, nàng suýt bị vướng ngã
Một đống đen tuyền nằm ngay cửa nhà nàng, mềm như bông, Dung Chân thiếu chút nữa dẫm lên, phải đỡ khung cửa mới giữ vững thân mình.
Nàng bị hoảng sợ, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy được một con đại hắc miêu nằm trên mặt đất ngoài cửa phòng, một thân da lông mượt mà, đen bóng phát sáng, hình thể cân xứng mạnh mẽ, thoạt nhìn là một con mèo soái.
Dung Chân kinh ngạc, vội vàng đem con mèo này bế lên, kiểm tra một chút thân thể cùng các bộ phận khác, xác nhận trên đầu xuống sống lưng không mọc thêm một đôi cánh nào.
Tới Tu chân giới đã lâu rồi, có thể nhìn đến một con mèo bình thường đều là hy vọng xa vời, những linh thú hình mèo đó phần lớn sinh ra hai cánh, đuôi hoá lưỡi dao.
Dung Chân nhìn mèo con thật lâu vẫn không có tỉnh lại, chắc là bị thương dẫn đến hôn mê.
Linh thú bị thương thật dễ thấy, lúc tu sĩ so đấu thả ra linh thú công kích, nếu linh thú bị thương liền trực tiếp vứt bỏ, sống chết tuỳ ý hoặc là ở núi rừng gặp được linh thú, ra tay xua đuổi.
Dung Chân đau lòng mèo nhỏ này, vẫn còn cố gắng lết đến cửa nhà nàng, quá đáng thương rồi .
Nàng ôm mèo nhỏ đi tới một chỗ khác trong nhà.
Dung Chân cẩn thận xem xét một chút toàn thân mèo đen, không phát hiện miệng vết thương nào, nó hình như ngủ rồi.
Nàng đến một bên giã một chút thuốc đút tới gần miệng mèo.
Mèo đen vẫn không phản ứng, Dung Chân vươn tay, đầu ngón tay sáng lên nhàn nhạt mang ánh trắng, đây là pháp thuật trị liệu cơ bản nhất, có thể khôi phục thương thế cùng tinh lực người bị thương.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một chút ánh sáng màu trắng tinh tế kia quay xung quanh toàn thân mèo đen, hai tròng mắt nhắm chặt của nó giật giật, râu thon dài cũng theo đó run rẩy.
Dung Chân cảm thấy nó giống mèo vừa mới triệt sản xong đang chờ thuốc tê hết tác dụng.
Rốt cuộc mèo đen cũng tỉnh lại, một đôi mắt sắc kim cực kỳ xinh đẹp, tựa như một loại châu báu đáng quý nhất.
Dung Chân bị ánh mắt nó làm cho hoảng sợ, lùi về sau nửa bước, mèo này đôi mắt quá mức sáng ngời, thần sắc như hai mắt người.
Mèo đen đứng dậy, thoạt nhìn dã tính mười phần, cũng không hiểu nhân tính, thân hình chợt loé chuẩn bị chạy trốn.
Kết quả mới vừa chạy hai bước, động tác liền không xong, từ trên bàn ngã xuống.
Cũng may lúc này một đôi tay mềm mại kịp thời đỡ hắn.
Dung Chân đem mèo đen một lần nữa ôm trở về trong lòng ngực: “Ngươi hình như bị thương rồi, như thế nào còn muốn chạy?”
Mèo đen nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sáng quắc, lần này, Dung Chân thấy rõ ràng ánh mắt nó.
Trong con ngươi ánh kim xinh đẹp lộ ra ánh mắt lạnh băng, bình tĩnh hờ hững, bên trong mang theo tà tính, thoạt nhìn cơ bản không giống người.
Dung Chân ôm mèo đen, chỉ là lúc này mèo đen toàn thân mềm như bông, không có một tia sức lực.
Nàng đem mèo đen thả lại trên cái đệm, lại tham luyến xúc cảm da lông mềm mại trên thân nó, tay trộm ở trên mông mèo vuốt một phen.
Mèo đen lông nhất thời dựng lên, nhưng hắn lại không có sức lực phản kích.
Dung Chân vỗ vỗ đầu nó: “Ta nấu cho ngươi một ít thuốc, cũng không biết ngươi bị thương cái gì, hẳn là thân thể hư tổn.”
Nàng đến một bên nhóm lửa, ở trên quầy chọn lựa thảo dược.
Dung Chân vẫn luôn không có một con linh thú khế ước thuộc về riêng mình, hiện tại nhìn đến mèo đen, nàng lại có chút tâm tư.
Linh thú Tu chân giới phần lớn trường thọ, Dung Chân ở Tu chân giới lại không thể sống lâu, cùng tu sĩ lập khế ước linh thú thì phải trung thành, tận tâm, nếu chủ nhân chết đi, chúng nó cũng sẽ cảm thấy thương tâm, thế cho nên ảnh hưởng đến tự thân tu vi.
Thời điểm mới vừa rồi chữa thương mèo đen, nàng chỉ cảm ứng được rất nhỏ pháp lực dao động, hơn nữa mèo đen này bộ dáng bình thường, Dung Chân xác nhận nó chỉ là tiểu linh thú tu vi cực thấp, phỏng chừng so với nàng còn thiếu mệnh.
Đây là đối tượng khế ước linh thú trong lý tưởng của Dung Chân, nàng thích nhất mèo, thu mèo đen này làm linh thú khế ước của bản thân, còn có thể tùy thời tùy chỗ nựng mèo.
Nghĩ đến đây, Dung Chân vui vẻ nghêu ngao hát bắt đầu nấu thuốc.
Tiếng ca của nàng không hay lắm, mèo đen đã mất đi sức lực toàn thân nằm ngã trên đệm, ánh mắt hờ hững.
Mà ở bên kia giường, một chuỗi tiếng “Pi pi” vang lên, có một cái linh thú khác bị đánh thức.
Một con Thanh Loan từ trong ổ bay ra tới, lông đuôi mang theo một chuỗi lưu quang, trên đầu có một cọng linh vũ thật dài, thoạt nhìn thần khí mười phần.
Nó bay đến bên người Dung Chân, vòng quanh nàng một vòng.
“Ai, ngươi tỉnh, vết thương tốt lên rồi?” Dung Chân bóp mũi thêm thảo dược vào dược đỉnh.
Thanh Loan gật gật đầu, lại bay một vòng quanh Dung Chân.
Mèo đen nằm trên bàn nghỉ ngơi dưỡng sức ngước mắt nhìn Thanh Loan, đôi mắt ánh kim hiện lên một tia kinh ngạc.
Thanh Loan là linh thú hiếm thấy, thường từ thanh điểu ở núi rừng tiến hóa mà thành, nhưng khả năng thanh điểu đột phá rất thấp, chỉ có phát sinh sự kiện ngoài ý muốn nào đó chúng nó mới tiến hóa.
“Thương tốt liền tự mình rời đi nha.” Dung Chân đẩy đẩy đầu Thanh Loan.
Thanh Loan ở trên tay nàng cọ cọ, đi vào cái tủ mà trước kia Dung Chân dùng để chứa đồ vật, tự mình ngậm một quả phù chú ra tới.
Đây là phù chú dùng để ký khế ước linh thú, Dung Chân sẽ không biết pháp thuật phức tạp như vậy, Tiết Cảnh Lam viết vài trương để lại cho nàng, nói nàng nếu có linh thú yêu thích có thể dùng phù chú này mạnh mẽ cưới về nhà.
Thanh Loan này ý tứ rõ như ban ngày, chính là nó nguyện ý trở thành linh thú khế ước của Dung Chân.
Phong thư tiên này một đường thẳng tắp đụng vào trán nàng, làm nàng đang ngủ nướng từ trong mộng đẹp bừng tỉnh.
Dung Chân xoa xoa đôi mắt, mở thư ra, đọc nội dung bên trong, thở một hơi dài.
Nàng sắp không trả nổi tiền nhà rồi, sư phụ mười năm trước ra ngoài rèn luyện đã trả trước mười năm tiền thuê nhà ở Bích Nguyệt Tông, ba tháng nữa là đến kỳ hạn.
Ở tu chân giới chỉ có Nguyên Anh chân nhân mới có tư cách mua một nơi vô chủ, dẫn dắt đệ tử trong môn sáng lập động phủ tu luyện.
Mà sư phụ nàng Tiết Cảnh Lam, chỉ là một Kim Đan tu sĩ thôi, cũng may thời điểm Dung Chân bái hắn làm thầy, hắn không ghét bỏ Dung Chân tu vi thấp.
Thầy trò hai người thuê một ngọn núi nhỏ trong một góc ở sơn môn Bích Nguyệt Tông, cư trú tu luyện. Cung cấp dịch vụ kiểu này có rất nhiều tông môn lớn, chỉ cần đưa tiền thuê là được rồi.
Dung Chân tu vi thấp, tu luyện hơn hai mươi năm vẫn còn ở Trúc Cơ kỳ bồi hồi, tốc độ tu sĩ tu luyện cùng linh căn là một nhịp thở, Dung Chân linh căn cực kỳ kém, linh căn kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành, một cái cũng không giống nàng.
Đương nhiên, nàng chính mình tự hiểu lấy mình, bởi vì nàng căn bản không phải là người ở thế giới này.
Dung Chân đến từ hiện đại, trước khi đi vào giấc ngủ còn nằm trên giường của mình ngủ vô cùng ngon lành, lúc sau tỉnh lại đã ngủ trên nền đá xanh ở vùng dã ngoại hoang vu, áo ngủ cũng chưa thay.
Tốn thời gian ba ngày, Dung Chân mới tiếp nhận sự thật chính mình đã xuyên qua.
Đi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, chỉ có thể nghĩ cách hòa nhập, Dung Chân đã đọc rất nhiều tiểu thuyết tu chân, biết được trong thế giới này mọi người đều có thể tu luyện, nàng nóng lòng muốn thử.
Theo đạo lý những người xuyên qua giống nàng kiểu này đều là con cưng trời chọn, nàng khẳng định có cái gì mà linh căn tuyệt hảo thiên địa quỷ thần khiếp sợ.
Kết quả nàng đi vào một môn phái gì đó báo danh gia nhập môn phái, kiểm tra linh căn xong, tu sĩ phụ trách nhìn trên bàn ngũ hành một mảnh ánh sáng ảm đạm, phất phất tay: “Linh căn quá tạp, ngũ hành chi lực không có loại nào có thể cùng cô cộng sinh, thả cô nương rời đi đi, người tiếp theo.”
Thời điểm Dung Chân rời đi còn nghe người đó nhỏ giọng bức xúc: “Thật đen đủi, phí một viên linh thạch chỉ để kiểm tra ra một tên linh căn tạp.”
Giấc mộng tu hành sắp tan biến, cũng may liễu ánh hoa tươi lại một thôn, Dung Chân ở lại trấn nhỏ làm công gặp được một tu sĩ Kim Đan không chê nàng linh căn quá kém.
Tiết Cảnh Lam khi đó là một tên tu sĩ nghèo túng, kéo nàng đến hẻm nhỏ, thấp giọng nói: “Vẫn còn nhỏ tuổi, ngươi xem ta giống ngươi đều là linh căn tạp.”
Bọn họ không chê đối phương, thường xuyên qua lại, Dung Chân liền bái Tiết Cảnh Lam làm thầy.
Nghi thức bái sư đơn sơ, Dung Chân đánh bạo hỏi: “Sư phụ, người tên là gì?”
Đúng vậy, nàng mơ hồ bái sư xong vẫn còn chưa biết tên tu sĩ thoạt nhìn có chút nghèo túng này.
“Ta tên Tiết Cảnh Lam.” Tiết Cảnh Lam cười tủm tỉm nhìn Dung Chân nói, hắn gắp một khối thịt kho tàu đưa vào trong miệng.
Dung Chân nghe thấy tên này xong cảm thấy vô cùng quen thuộc, cẩn thận ngẫm lại thế mà cuối cùng cũng nghĩ ra.
Tiết Cảnh Lam, chưởng môn Thiên Lam Môn, có hai vị đồ đệ, đại sư tỷ trong môn Dung Chân, sư muội là Kiều Tuyết Tung.
Nhớ tới cái tên quen thuộc, Dung Chân trước mắt tối sầm, bản thân trước kia đã từng xem qua một quyển tiểu thuyết tu chân, trong tiểu thuyết nữ chủ tên gọi là Kiều Tuyết Tung, thiên phú cực kỳ cao, một đường mở ra, tốc độ tu luyện cực nhanh, quyển tiểu thuyết này quả thực là sảng văn điển hình.
Dung Chân là sư tỷ của Kiều Tuyết Tung, sau bị đại vai ác Hạ Huyền Linh - một con yêu thời thượng cổ tru sát ở giữa truyện, cái chết của nàng thành công thúc đẩy cốt truyện, Kiều Tuyết Tung vì nàng báo thù, cùng vai ác đối lập, cuối cùng giết chết đại yêu thượng cổ làm hại tứ phương này, nghênh đón kết cục hoàn chỉnh.
Dung Chân lúc đầu vì còn nhớ rõ tên mình giống vai phụ pháo hôi quan trọng trong tiểu thuyết mà cảm thấy hưng phấn, nhưng thời gian lâu rồi, nàng cũng đem cốt truyện của quyển sách này phai nhạt, hiện tại Tiết Cảnh Lam nhận nàng làm đồ đệ, đánh thức ký ức nàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nàng ngồi trước bàn cơm, xoa xoa huyệt Thái Dương, tự hỏi bây giờ rời khỏi tông môn còn kịp không?
Tiết Cảnh Lam lúc này quan tâm hỏi: “Đồ đệ con làm sao vậy?”
Hắn từ tay áo cũ nát to rộng móc ra một quyển bí tịch tới: “Đây là công pháp mà vi sư đã từng tu luyện, bây giờ truyền lại cho con.”
Dung Chân tuy rằng trí nhớ không tốt lắm, nhưng nàng suy tính cũng không tệ.
Nàng biết nếu hiện tại không đi theo Tiết Cảnh Lam tu luyện sẽ rất khó tìm được một tu sĩ ngốc như vậy không chê nàng linh căn tạp còn nguyện ý mang theo nàng.
Không tu luyện, nàng chỉ có thọ mệnh của phàm nhân, sống 180 năm là quá đát.
Nếu đi theo Tiết Cảnh Lam tu luyện, dựa theo cốt truyện trong sách, nàng chết trước khi tu vi lên Kim Đan, ước chừng sống hai ba trăm năm, cuối cùng bị vai ác giết chết.
Đây cũng coi như mua bán có lời nha, nàng liền tính cứ như vậy trở thành pháo hôi luôn, cũng sống lâu rất nhiều năm, quả thực là kiếm hời.
Dung Chân đến từ hiện đại hai mắt toả sáng, tự mình khai đạo xong, thở phào nhẹ nhõm, đem công pháp tu luyện từ tay Tiết Cảnh Lam tiếp nhận.
“ Sư phụ, cảm ơn người”, Dung Chân chân thành nói.
Thường xuyên qua lại, nàng cứ như vậy trở thành đồ đệ Tiết Cảnh Lam, thầy trò hai người tu vi thấp lại còn nghèo, nhưng miễn cưỡng có thể sinh hoạt.
Dung Chân không phải là không nghĩ đến thao tác pháo hôi tự cứu linh tinh, tỷ như dựa vào sự thông minh tài trí của mình tìm ra chỗ vai ác Hạ Huyền Linh ẩn thân, sau đó hung hắn mà tố giác hắn.
Nhưng nàng căn bản là không biết vai ác trông như thế nào, nàng chỉ biết Hạ Huyền Linh là đại yêu Cùng Kỳ thượng cổ, có bốn chân, đại loại là cái động vật có vú.
Thời gian qua lâu, Dung Chân lười làm cái quái gì gọi là tự cứu, ổn định thanh thản sống đến ngày đó đợi qua đời là được rồi. Chỉ là Tiết Cảnh Lam lần này ra ngoài rèn luyện để tăng thực lực, đi đã được mười năm, Dung Chân gần sắp đột phá Trúc Cơ kỳ, hắn còn chưa trở về.
Nàng đi vào góc nhà phóng ra cái pháp trận trước đó, nhìn lệnh bài được lập ở trung tâm trận pháp viết ba chữ “Tiết Cảnh Lam”, lấp lánh sáng lên, chứng tỏ Tiết Cảnh Lam lúc này không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Dung Chân không biết người sư phụ không đáng tin cậy này của nàng khi nào trở về, nhưng hiện tại Bích Nguyệt Tông thúc giục thu tiền thuê nhà, nàng cần nghĩ cách kiếm tiền.
Nàng đánh cái ngáp, đi đến cửa phòng, mở cửa ra chuẩn bị nghênh đón sáng sớm tràn đầy năng lượng.
Kết quả vừa mới ra cửa, nàng suýt bị vướng ngã
Một đống đen tuyền nằm ngay cửa nhà nàng, mềm như bông, Dung Chân thiếu chút nữa dẫm lên, phải đỡ khung cửa mới giữ vững thân mình.
Nàng bị hoảng sợ, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy được một con đại hắc miêu nằm trên mặt đất ngoài cửa phòng, một thân da lông mượt mà, đen bóng phát sáng, hình thể cân xứng mạnh mẽ, thoạt nhìn là một con mèo soái.
Dung Chân kinh ngạc, vội vàng đem con mèo này bế lên, kiểm tra một chút thân thể cùng các bộ phận khác, xác nhận trên đầu xuống sống lưng không mọc thêm một đôi cánh nào.
Tới Tu chân giới đã lâu rồi, có thể nhìn đến một con mèo bình thường đều là hy vọng xa vời, những linh thú hình mèo đó phần lớn sinh ra hai cánh, đuôi hoá lưỡi dao.
Dung Chân nhìn mèo con thật lâu vẫn không có tỉnh lại, chắc là bị thương dẫn đến hôn mê.
Linh thú bị thương thật dễ thấy, lúc tu sĩ so đấu thả ra linh thú công kích, nếu linh thú bị thương liền trực tiếp vứt bỏ, sống chết tuỳ ý hoặc là ở núi rừng gặp được linh thú, ra tay xua đuổi.
Dung Chân đau lòng mèo nhỏ này, vẫn còn cố gắng lết đến cửa nhà nàng, quá đáng thương rồi .
Nàng ôm mèo nhỏ đi tới một chỗ khác trong nhà.
Dung Chân cẩn thận xem xét một chút toàn thân mèo đen, không phát hiện miệng vết thương nào, nó hình như ngủ rồi.
Nàng đến một bên giã một chút thuốc đút tới gần miệng mèo.
Mèo đen vẫn không phản ứng, Dung Chân vươn tay, đầu ngón tay sáng lên nhàn nhạt mang ánh trắng, đây là pháp thuật trị liệu cơ bản nhất, có thể khôi phục thương thế cùng tinh lực người bị thương.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một chút ánh sáng màu trắng tinh tế kia quay xung quanh toàn thân mèo đen, hai tròng mắt nhắm chặt của nó giật giật, râu thon dài cũng theo đó run rẩy.
Dung Chân cảm thấy nó giống mèo vừa mới triệt sản xong đang chờ thuốc tê hết tác dụng.
Rốt cuộc mèo đen cũng tỉnh lại, một đôi mắt sắc kim cực kỳ xinh đẹp, tựa như một loại châu báu đáng quý nhất.
Dung Chân bị ánh mắt nó làm cho hoảng sợ, lùi về sau nửa bước, mèo này đôi mắt quá mức sáng ngời, thần sắc như hai mắt người.
Mèo đen đứng dậy, thoạt nhìn dã tính mười phần, cũng không hiểu nhân tính, thân hình chợt loé chuẩn bị chạy trốn.
Kết quả mới vừa chạy hai bước, động tác liền không xong, từ trên bàn ngã xuống.
Cũng may lúc này một đôi tay mềm mại kịp thời đỡ hắn.
Dung Chân đem mèo đen một lần nữa ôm trở về trong lòng ngực: “Ngươi hình như bị thương rồi, như thế nào còn muốn chạy?”
Mèo đen nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sáng quắc, lần này, Dung Chân thấy rõ ràng ánh mắt nó.
Trong con ngươi ánh kim xinh đẹp lộ ra ánh mắt lạnh băng, bình tĩnh hờ hững, bên trong mang theo tà tính, thoạt nhìn cơ bản không giống người.
Dung Chân ôm mèo đen, chỉ là lúc này mèo đen toàn thân mềm như bông, không có một tia sức lực.
Nàng đem mèo đen thả lại trên cái đệm, lại tham luyến xúc cảm da lông mềm mại trên thân nó, tay trộm ở trên mông mèo vuốt một phen.
Mèo đen lông nhất thời dựng lên, nhưng hắn lại không có sức lực phản kích.
Dung Chân vỗ vỗ đầu nó: “Ta nấu cho ngươi một ít thuốc, cũng không biết ngươi bị thương cái gì, hẳn là thân thể hư tổn.”
Nàng đến một bên nhóm lửa, ở trên quầy chọn lựa thảo dược.
Dung Chân vẫn luôn không có một con linh thú khế ước thuộc về riêng mình, hiện tại nhìn đến mèo đen, nàng lại có chút tâm tư.
Linh thú Tu chân giới phần lớn trường thọ, Dung Chân ở Tu chân giới lại không thể sống lâu, cùng tu sĩ lập khế ước linh thú thì phải trung thành, tận tâm, nếu chủ nhân chết đi, chúng nó cũng sẽ cảm thấy thương tâm, thế cho nên ảnh hưởng đến tự thân tu vi.
Thời điểm mới vừa rồi chữa thương mèo đen, nàng chỉ cảm ứng được rất nhỏ pháp lực dao động, hơn nữa mèo đen này bộ dáng bình thường, Dung Chân xác nhận nó chỉ là tiểu linh thú tu vi cực thấp, phỏng chừng so với nàng còn thiếu mệnh.
Đây là đối tượng khế ước linh thú trong lý tưởng của Dung Chân, nàng thích nhất mèo, thu mèo đen này làm linh thú khế ước của bản thân, còn có thể tùy thời tùy chỗ nựng mèo.
Nghĩ đến đây, Dung Chân vui vẻ nghêu ngao hát bắt đầu nấu thuốc.
Tiếng ca của nàng không hay lắm, mèo đen đã mất đi sức lực toàn thân nằm ngã trên đệm, ánh mắt hờ hững.
Mà ở bên kia giường, một chuỗi tiếng “Pi pi” vang lên, có một cái linh thú khác bị đánh thức.
Một con Thanh Loan từ trong ổ bay ra tới, lông đuôi mang theo một chuỗi lưu quang, trên đầu có một cọng linh vũ thật dài, thoạt nhìn thần khí mười phần.
Nó bay đến bên người Dung Chân, vòng quanh nàng một vòng.
“Ai, ngươi tỉnh, vết thương tốt lên rồi?” Dung Chân bóp mũi thêm thảo dược vào dược đỉnh.
Thanh Loan gật gật đầu, lại bay một vòng quanh Dung Chân.
Mèo đen nằm trên bàn nghỉ ngơi dưỡng sức ngước mắt nhìn Thanh Loan, đôi mắt ánh kim hiện lên một tia kinh ngạc.
Thanh Loan là linh thú hiếm thấy, thường từ thanh điểu ở núi rừng tiến hóa mà thành, nhưng khả năng thanh điểu đột phá rất thấp, chỉ có phát sinh sự kiện ngoài ý muốn nào đó chúng nó mới tiến hóa.
“Thương tốt liền tự mình rời đi nha.” Dung Chân đẩy đẩy đầu Thanh Loan.
Thanh Loan ở trên tay nàng cọ cọ, đi vào cái tủ mà trước kia Dung Chân dùng để chứa đồ vật, tự mình ngậm một quả phù chú ra tới.
Đây là phù chú dùng để ký khế ước linh thú, Dung Chân sẽ không biết pháp thuật phức tạp như vậy, Tiết Cảnh Lam viết vài trương để lại cho nàng, nói nàng nếu có linh thú yêu thích có thể dùng phù chú này mạnh mẽ cưới về nhà.
Thanh Loan này ý tứ rõ như ban ngày, chính là nó nguyện ý trở thành linh thú khế ước của Dung Chân.