Sau Khi Xuyên Sách Tùy Tiện Thơm Mèo Sẽ Xảy Ra Chuyện Lớn
Chương 25: Miêu mao căn hai mươi lăm - Nghĩ cách cứu viện (='_'=)
Dung Chân cùng Diêu Thanh Lộ một đường đi vào chủ điện Thiên Lam Môn, Kiều Tuyết Tung còn mặc áo ngủ tối hôm qua, ngồi ở bậc thang trước chủ điện, nhìn tuyết rơi phương xa.
“Sư —— sư muội.” Dung Chân từ xa gọi một tiếng, nàng lần đầu tiên dùng cái xưng hô xa lạ này hô lên, nhưng ngoài ý muốn cũng không khó mở miệng.
Kiều Tuyết Tung quay đầu, khuôn mặt bình tĩnh, Dung Chân nghe được nàng ấy thấp giọng “Vâng” một tiếng.
“Sư phụ buổi chiều hôm này chắc là đi Hà Loan Tông rồi.” Tiết Cảnh Lam đã phát hạc giấy thông báo cho Dung Chân chuyện này, “Ta mang muội đi chợ mua quần áo mới.”
Dung Chân từ túi gấm không gian móc ra một cái tay nải, đưa cho Kiều Tuyết Tung: “Ta không có quần áo mới, chỉ có bộ này sạch sẽ, muội thay trước đi, tới chợ rồi chúng ta mua cái mới.”
Kiều Tuyết Tung trầm mặc gật gật đầu, nàng tựa hồ không hay nói.
Nàng ôm tay nải, đi đến sau bình phong, một lát, nàng bỗng nhiên nhô đầu ra, kêu một tiếng: “Cảm ơn sư tỷ.”
Dung Chân “Ừ” một tiếng, ôm A Huyền, đến một bên đứng.
A Huyền nằm ở trong lòng ngực nàng, hắn cảm giác được hơi thở ác quỷ cách đó không xa, chòm râu xinh đẹp run run.
Diêu Thanh Lộ ngó đầu lại đây, thấp giọng nói với Dung Chân : “Sư muội này của cô, thoạt nhìn hình như không được thông minh lắm.”
Kiều Tuyết Tung từ nhỏ đã bị đuổi vào trong núi, không am hiểu cùng con người giao lưu cũng không có gì kỳ quái.
Dung Chân ngưng mắt nhìn Diêu Thanh Lộ, chỉ ôn nhu nói một câu: “Diêu cô nương, nói cẩn thận.”
Diêu Thanh Lộ thấy không thú vị, xoay đầu đi tự lo việc của mình, hướng lên trời búng tay một cái.
Một đạo ánh sáng xanh đậm xẹt qua, đầu ngón tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một đám mây, từ từ phóng đại, rồi sau đó lơ lửng giữa không trung cách đó không xa.
“Đây là pháp bảo phi hành mà mẹ ta lấy bầu trời mây tía luyện chế ra để ăn mừng lúc ta vừa tới Kim Đan kỳ.” Diêu Thanh Lộ tự đắc nói.
Đồ chơi nhỏ này tuy rằng bay không nhanh lắm, nhưng thắng ở chỗ nó thoải mái, nếu không phải gấp gáp đi xa nhà, Diêu Thanh Lộ đều đi nhờ đám mây này.
Không lâu sau, Kiều Tuyết Tung đã đổi quần áo xong đi ra, Dung Chân dáng người so với nàng cao gầy nở nang hơn chút, cho nên nàng mặc vào có chút rộng, cũng không vừa người.
“Đi thôi.” Dung Chân chờ ở trên đám mây của Diêu Thanh Lộ trước, vươn tay kéo Kiều Tuyết Tung lên.
Ba người một mèo ngồi trên đám mây , bay thẳng về phía chân trời, rời khỏi Thiên Lam Môn.
Dung Chân tính tình an tĩnh, Diêu Thanh Lộ khinh thường cùng người khác đáp lời, Kiều Tuyết Tung càng sẽ không mở miệng, cho nên suốt dọc đường phá lệ trầm mặc, khi Dung Chân vuốt A Huyền trong lòng ngực, trên người mèo đen này phát ra tiếng ngáy nho nhỏ đều trở nên thật rõ ràng.
Cuối cùng, vẫn là Dung Chân chịu không nổi sự yên tĩnh đến xấu hổ, bắt đầu mở ra máy hát: “Sư muội, sư phụ chưa đưa công pháp cho muội sao?”
Thời điểm nàng đi đến chủ điện, không thấy Kiều Tuyết Tung tu luyện.
“Có cho muội.” Kiều Tuyết Tung nề nếp đáp, “Muội dựa theo nội dung trên công pháp, tu luyện một chút, nhưng sư phụ nói nội dung 50 trang sau yêu cầu chờ người trở về chỉ đạo thêm một bước, cho nên muội không có tiếp tục luyện.”
Kiều Tuyết Tung vừa dứt lời, Diêu Thanh Lộ vốn dẫn đầu vững vàng lái đám mây gây ra phản ứng lớn, những lời này dọa đến nàng, đám mây lảo đảo một chút, tốc độ vọt nhanh.
“Ngươi…… Ngươi nói giỡn?” Diêu Thanh Lộ không có trì độn giống Dung Chân, nàng biết tốc độ tu luyện này của Kiều Tuyết Tung có ý nghĩa gì.
Công pháp nhập môn thông dụng của tu sĩ 50 trang sau là nội dung về Luyện Khí trung kỳ, ngày thứ nhất tu luyện đã tiếp cận được đến Luyện Khí trung kỳ, cho dù thân thể nàng đã vô thức hấp thu linh khí trước đó, nhưng tốc độ này cũng quá nhanh rồi, thổi khí cầu cũng không có nhanh như vậy.
“Không có.” Kiều Tuyết Tung trả lời, linh khí trời đất đối với nàng mà nói, là năng lượng tùy tay liền có thể hái.
Dung Chân ngồi ngay ngắn một bên, trộm véo ngón tay tính nhẩm, hoá ra tiến độ tu luyện của Kiều Tuyết Tung không đến nửa ngày bằng thời gian nàng tu luyện gần mười năm mới có thể đạt tới.
Hoá ra Thiên linh căn tuyệt phẩm như vậy , cũng khó trách các tông môn đều cực kỳ coi trọng đệ tử thiên phú kiệt xuất trong môn.
Kiều Tuyết Tung nói một câu kết thúc luôn cuộc trò chuyện phiếm, đến tận lúc đi vào chợ, Diêu Thanh Lộ cũng chưa lên tiếng lần nào nữa.
Không bao lâu, Diêu Thanh Lộ điều khiển đám mây rơi xuống đất, đợi bọn họ chạm đất, đám mây được thu vào trong tay áo nàng.
Các nàng ba người ngửa đầu nhìn chợ phía trước, ở lối vào có một khối đá xanh, đập vào mắt là ba chữ mạnh mẽ tự đề “Cổ Đạo Tập”.
Nơi này được coi là thành thị của tu sĩ, giao dịch, lui tới, ở tạm đều ở chỗ này tiến hành. Tuy rằng chợ náo nhiệt, nhưng hầu như tu sĩ sẽ không thường trú ở trong thành thị, bởi vì mật độ tu sĩ càng lớn, khi tu luyện bọn họ sẽ cướp đoạt linh khí. Tu chân giới rộng lớn như vậy, không cần thiết chen chúc một chỗ, cho nên các tu sĩ lấy tông môn làm ranh giới, ở bên trong núi rừng đầy đủ linh khí, ngày thường nếu có mua bán trao đổi liền đến gần chợ giải quyết.
Thiên Lam Môn vị trí hẻo lánh, Cổ Đạo Tập cũng không phải đặc biệt lớn, so với phụ cận Bích Nguyệt Tông kém xa.
Cho nên Diêu Thanh Lộ nhìn người đến người đi phía trước, cười nhạt một tiếng: “Quả nhiên là ở nông thôn.”
Dung Chân cảm thấy ở nông thôn đồ vật sẽ càng tiện nghi hơn, căn bản không đáp lời nàng, chỉ mang theo Kiều Tuyết Tung đi thẳng tới chợ.
Bên người các nàng ngoại trừ tu sĩ còn có giống loài khác lui tới, tỷ như linh thú, hoặc là loài yêu tu luyện ra hình người.
Ở Tu chân giới, yêu thú cùng linh thú bất đồng, linh thú so với yêu thú xuất thân cao quý hơn một chút, chúng nó phần lớn thích ứng với hình thái động vật của chính mình hơn, mặc dù linh trí khai hoá không thua gì trí tuệ nhân loại nhưng linh thú rất ít lựa chọn hóa thành hình người. Mà yêu thú thì không như vậy, hình thái động vật sẽ trở ngại chúng nó tu luyện, cho nên nếu có cơ hội, yêu thú sẽ lựa chọn hóa thành hình người, đem yêu đan thành hình chuyển hóa thành Kim Đan,không khác gì loài người .
Dung Chân lần đầu tiên đi chợ loại này, cho nên lúc một người mặt dài tai thú người đi qua đi , nàng sợ tới mức rụt rụt sang bên cạnh.
Nàng chưa từng gặp qua trường hợp như thế này, càng miễn bàn đến Kiều Tuyết Tung, nàng tuy rằng trên mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn xuất hiện một chút hoang mang.
“Chưa thấy qua sao?” Diêu Thanh Lộ giương mi lên, “Đó là yêu thú khi hóa thành hình người chưa được thành thục, cho nên vẫn giữ lại một chút bộ phận hình thú đặc thù, các cô đừng nhìn hắn lớn lên hình thù kỳ quái, nhưng tu vi ít nhất cũng Kim Đan.”
Yêu thú chịu ảnh hưởng của chủng loại, khí vận có hạn, thời gian linh trí khai hoá có sớm có muộn, cổ điêu ở Thiên Lam Môn lực lượng tuy mạnh, nhưng nó vận khí không tốt, linh trí còn chưa khai hoá, cho nên nó không có lựa chọn hóa hình.
Dung Chân cảm thấy Tu chân giới thật thần kỳ, dạng đồ vật gì cũng có, trong khoảng thời gian ngắn xem đến hoa mắt.
Diêu Thanh Lộ rất quen thuộc với chợ, nàng đi ở đằng trước, phía sau dẫn theo hai cái người nhà quê chân chính, đi đến cửa hàng bán quần áo.
A Huyền ở giữa bọn họ thoạt nhìn cũng không phải là quá quen thuộc với nơi này .
A Huyền biết phần lớn tin tức trên thế giới này, nhưng thành thị của nhân loại, hắn xác thật chưa có tới.
Ngẫm lại xem, một con ác quỷ còn muốn đáng sợ hơn Quỷ Vương ngục Cửu Uyên trăm ngàn lần xâm nhập thành trì nhân loại, là cảnh tượng đáng sợ như thế nào .
Cho nên A Huyền cũng cảnh giác mà quan sát bốn phía, thẳng đến náo nhiệt quanh mình yên tĩnh lại.
Dung Chân ôm mèo, đi vào một gian quần áo trung bày. Cửa trưng bày bị đẩy ra, con chim nhỏ màu đen vẫn luôn ngồi xổm ở cửa kêu hai tiếng “Cạc cạc”.
“Bà chủ, có khách!” Bộ dạng của hắc điểu tựa như một con bát ca, chỉ là nó trên đầu nó có một cái mỏ dài .
Bà chủ ôm một tấm vải chạy tới, tươi cười rạng rỡ: “Nha, là ba vị cô nương xinh đẹp .”
Dung Chân chú ý tới, cửa hàng nhà này thế nhưng một bộ quần áo làm xong đều không có, thật sự là cửa hàng bán quần áo sao?
Diêu Thanh Lộ yêu đẹp, nàng mỗi tháng ít nhất dạo cửa hàng quần áo một lần, cho nên nàng cưỡi ngựa xem hoa, quen đường quen lối mà đi phía trước: “Có quyển sách để chọn kiểu dáng không?”
“Cô nương, đương nhiên là có.” Bà chủ liền thích ngay kiểu tu sĩ thoạt nhìn tương đối có tiền này, trả tiền sảng khoái, hơn nữa sẽ mua rất nhiều bộ.
“Đến xem.” Diêu Thanh Lộ tiếp nhận quyển sách từ trên tay bà chủ, hấc cằm với Dung Chân cùng Kiều Tuyết Tung.
Dung Chân lần đầu tiên tới nơi cao cấp như vậy, tay nàng lục lục trong túi, lo lắng linh thạch trên người không đủ.
“Muội xem đi.” Dung Chân đẩy Kiều Tuyết Tung một phen.
Diêu Thanh Lộ mở quyển sách nhỏ trước mặt ra, pháp thuật đặc biệt được thi triển, nhiều kiểu dáng trang phục khác nhau được miêu tả ở trên trang sách, hiện tại tuy rằng là mùa đông, nhưng kiểu dáng đẹp bốn mùa đều có bởi vì phần lớn tu sĩ đều không sợ rét lạnh.
Kiều Tuyết Tung hiện tại còn chưa Trúc Cơ, cho nên nàng theo chỉ đạo của Dung Chân lật mặt sau vài tờ trang phục mùa đông chọn lựa.
Dung Chân lúc Kiều Tuyết Tung đang chọn lựa sấn tới , sợ hãi làm bà chủ nhìn ra được thuộc tính đồ nhà quê của mình, vì thế thấp giọng hỏi Diêu Thanh Lộ nói:” Mấy cái này đều chưa ra thành phẩm, không mặc thử làm sao biết vừa hay không?”
“Dung Chân, cô lần đầu tiên dạo cửa hàng trang phục của tu sĩ hả?” Diêu Thanh Lộ cảm thấy không thể tưởng tượng được, nàng chỉ chỉ gương lớn giữa cửa hàng, “Chờ cô nương ngốc kia chọn xong rồi, đi tới trước gương nhìn xem có phù hợp không là được rồi, sau khi gương thi triển trận pháp, cùng quyển sách nhỏ liên thông, có thể mặc vào mẫu mã trưng bày .”
Dung Chân thầm than đồ vật Tu chân giới thật là cao cấp, vì thế nàng cũng cầm một quyển sách nhỏ lại tùy tiện chọn.
Nàng vốn dĩ không nghĩ sẽ mua cho mình, nhưng A Huyền ngồi xổm trên đầu vai nàng cúi đầu nhìn quyển sách nhỏ loé sáng này, hình như rất tò mò.
Vì thế Dung Chân cũng hăng hái, hỏi A Huyền nói: “Nếu không ta cũng chọn một ít, A Huyền, ngươi nói bộ nào đẹp?”
A Huyền thật sự không rõ, Dung Chân vì cái gì mỗi lần đều cảm thấy một con mèo có thể cho nàng đáp án.
Nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng từ trên vai Dung Chân nhảy xuống, tùy ý dừng ở một cái váy dài màu tím nhạt, tỏ vẻ hắn muốn chọn cái này.
“Cái này sao?” Dung Chân nhíu mày, tựa hồ có chút buồn rầu, “Nhưng nó là trang phục hè, ta còn tiếc dùng pháp lực chống lạnh mà……”
“Dung Chân, cô vẫn luôn luyến tiếc pháp lực của chính mình, chỉ sợ cả đời cũng không đến được Kim Đan.” Diêu Thanh Lộ nghe nàng tính toán, lại bắt đầu cười nhạo nàng.
Đương nhiên, Diêu Thanh Lộ biết được thực lực thật sự của Dung Chân, nàng một ngày có thể hoàn mỹ vô khuyết mà luyện chế nhiều lần đan dược như vậy, kỳ thật cũng không phải hạng người bình thường.
Chỉ là nàng không quá theo đuổi, ngoài làm chuyện chính mình cảm thấy hứng thú ra thì cái khác đều không muốn nỗ lực một chút, chút pháp lực tích góp trên người đều keo kiệt bủn xỉn không nỡ dùng.
Nhưng pháp thuật là thứ cần phải có độ thuần thục, càng không sử dụng càng sẽ không dùng thi triển được nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Pháp thuật chống lạnh, hộ thân cũng giống như ăn cơm uống nước, khi sử dụng cơ hồ không cảm giác được pháp lực bị xói mòn.
Dung Chân vẫn còn đang rối rắm, Kiều Tuyết Tung đã chọn xong rồi, nàng khép lại quyển sách tụ lại đây.
Nàng hình như vẫn luôn nghe nơi này nói chuyện.
“Sư tỷ, ta cũng cảm thấy bộ này rất đẹp.” Kiều Tuyết Tung nói, “Nếu tỷ có khả năng, không ngại ăn mặc thử xem.”
Dung Chân cuối cùng ở hai người một trái một phải, hơn nữa còn có một con mèo khuyến khích, vẫn là chọn trúng khoản váy áo này.
Thấy các nàng chọn xong, bà chủ lúc này mới đi lên đón: “Tới tới tới, các cô nương, đến trước gương thử xem, nếu vừa lòng nói cho ta làm ngay.”
Kiều Tuyết Tung đứng yên ở trước gương, Dung Chân ngồi ở một bên, tò mò nhìn nàng.
Chỉ thấy Kiều Tuyết Tung trước mặt gương sáng lên, mà nàng ở trong gương nháy mắt thay đổi một bộ quần áo, tuy rằng là ảo giác, nhưng thực tế chất liệu nhìn vô cùng chân thật.
Dung Chân kinh ngạc, tận mắt nhìn thấy tình cảnh này làm cho nàng cảm thấy thật mới lạ.
Kiều Tuyết Tung thử mấy bộ quần áo cần thiết hằng ngày, trừ bỏ trong đó có một hai bộ kiểu dáng không thích hợp, còn lại đều có thể.
“Vậy đều mua đi.” Diêu Thanh Lộ ôm một phần quyển sách nhỏ nói.
“Bao nhiêu linh thạch?” Dung Chân cảm thấy nàng cần thiết biết trước một chút giá cả.
“Một bộ cũng chỉ có hai ba trăm linh thạch hạ phẩm, Dung Chân, không thể nào, cô liền chút tiền ấy đều không có?” Diêu Thanh Lộ kinh ngạc.
Dung Chân xác thật có, nhưng đây đều là nàng tích góp, nàng thầm than phí sinh hoạt ở Tu chân giới thật là cao.
Bà chủ cầm kiểu dáng quần áo Kiều Tuyết Tung chọn xong đi mất, thi triển pháp thuật, vải vóc vốn dĩ chồng chất đặt ở cửa hàng tự bay tới, trải rộng ra, vài đạo ánh sáng pháp thuật xuyên qua, cắt vải vóc thành hình dạng thích hợp, rồi sau đó là khâu vá, đóng hộp, kết nơ, đâu vào đấy.
“Nhị vị cô nương, các ngươi tiếp tục chọn, chọn xong đưa quyển sách cho ta.” Bà chủ một bên thi pháp chế y phục, một bên hô.
Dung Chân thấy Diêu Thanh Lộ đi qua một bên lo cho chính mình, vì thế nàng đến trước gương, mở quyển sách ra tìm lại cái trang kia, chuẩn bị thử cái váy màu tím hồi nãy.
A Huyền vẫn là ngồi xổm ở nàng trên vai, không có rời đi.
Thật mau, trong gương nổi lên ánh sáng, Dung Chân thấy được chính mình đang ăn mặc váy mới.
Váy rất là đẹp, vô cùng hợp với nàng, nhưng mà……
Dung Chân nheo mắt lại, nàng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không, hình như nàng không thấy A Huyền trên đầu vai nữa.
Thay thế là một đoàn sương mù màu đen tồn tại phía sau nàng, tựa hồ có hình người.
Dung Chân xoa xoa đôi mắt, nỗ lực làm chính mình cẩn thận quan sát sương mù màu đen kia, kết quả đoàn sương mù này càng thêm rõ ràng, cuối cùng vậy mà biến thành một nam tử hình tượng rõ ràng.
Khoác trường bào màu đen, kim trâm vấn sau đầu, mắt vàng lạnh băng, khuôn mặt tuyệt sắc……
Dung Chân trừng lớn mắt, nhìn trong gương mình mặc váy màu tím phía sau nhiều thêm một người.
Trong nháy mắt này nàng cảm giác đại não đình chỉ.
Nhưng lập tức, Diêu Thanh Lộ chen lại đây: “Sao cô soi lâu như vậy, ta muốn thử.”
Dung Chân thối lui một chút, A Huyền nhảy tới trên đỉnh đầu nàng, nàng như ở trong mộng mới tỉnh, thở phào nhẹ nhõm.
“Diêu cô nương, vừa nãy cô nhìn thấy cái gì trong gương?” Dung Chân hỏi.
“Thấy được cô mặc váy màu tím, còn có mèo của cô á.” Diêu Thanh Lộ trực tiếp đáp.
Dung Chân xoa xoa giữa mày, từ khi Kiều Tuyết Tung đi vào Thiên Lam Môn, nàng xác thật vẫn luôn suy nghĩ về cái chết của mình.
Ngày ấy Hạ Huyền Linh xuất hiện trong mộng—— có lẽ chỉ là Hạ Huyền Linh trong ảo tưởng của nàng, giống như thành bóng đè trong lòng nàng, ngay cả thời điểm soi gương đều xuất hiện ảo giác.
Dung Chân lại đánh bạo đến trước gương lần nữa, nàng nhìn thấy vẫn là A Huyền ngoan ngoãn ghé vào trên đầu nàng, không có nhiều người ra vào, nàng còn mặc váy mới xinh đẹp.
Quả nhiên là ảo giác, Dung Chân thả lỏng, đưa kiểu dáng quần áo đã chọn xong cho bà chủ.
Ba người các nàng chọn rất nhiều quần áo, thời điểm phục vụ, bà chủ luôn cười tủm tỉm.
Cộng lại tiền váy áo, bà chủ báo giá cả, Dung Chân đang định bỏ tiền, Diêu Thanh Lộ đã vứt một cái linh thạch trung phẩm qua: “Không cần thối lại.”
“Được rồi!” Bà chủ trên mặt tươi cười càng chân thành
Dung Chân khiếp sợ, nàng cảm thấy một khối linh thạch trung phẩm là khoản to bởi vì vỗn dĩ 29 cái linh thạch cộng thêm một cái nữa là có thể mua được Thiên Lam Môn.
“Như thế nào, rất kỳ quái sao?” Diêu Thanh Lộ đương nhiên không cảm thấy một khối trung phẩm linh thạch là rất nhiều, nàng thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có nàng cùng Dung Chân mới có thể nghe được nói, “Cho nên cô có biết mấy cái Chuyển Hồn Đan kia của cô định giá có bao nhiêu tiện nghi cho người ta không?”
Dung Chân đối với khái niệm tiền của Tu chân giới có hơi mơ hồ, chẳng qua nàng không cảm thấy đáng tiếc, rốt cuộc tiền tài bất nghĩa không thể kiếm.
Các nàng nhập đồ vật mua được vào bên trong túi gấm không gian, rời khỏi cửa hàng quần áo.
Kiều Tuyết Tung còn có chút đồ dùng hằng ngày cần phải mua, Dung Chân cũng theo nàng.
Sau khi mua đủ đồ vật, Dung Chân nghĩ đã đến trong thành một chuyến, không thể không mua thêm chút nguyên liệu nấu ăn cùng dược liệu phòng trước .
Mua dược liệu có thể lý giải, nhưng mua nguyên liệu nấu ăn làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi.
“Cô còn muốn ăn cơm?” Diêu Thanh Lộ cảm thấy Dung Chân thật sự không giống tu sĩ.
“Vì sao không ăn?” Dung Chân vẫn luôn ngoan ngoãn tiết kiệm một chút pháp lực thì nấu cơm để có thể tiết kiệm thêm một chút pháp lực cũng không là gì.
Rốt cuộc nàng có lấy thời gian nấu cơm dùng để tu luyện, phỏng chừng tu vi cũng không tăng lên được bao nhiêu.
Dung Chân tự lý giải đặc điểm về chuyện “ Tại sao cần ăn cơm” này của mình, nàng lôi kéo Kiều Tuyết Tung đi vào một tiệm cơm, gọi vài món.
Diêu Thanh Lộ đương nhiên không có khả năng ngồi xuống ăn, ngược lại Dung Chân cùng A Huyền ăn thật sự vui vẻ, còn lại Kiều Tuyết Tung thì trước sau như một trầm mặc, nhìn không ra cảm xúc.
Đương nhiên, cuối cùng một hạt cơm cũng không còn dư lại trong bát đã bán đứng nàng.
Chờ đến khi đi dạo chợ xong, trời đã tối rồi, bọn họ cầm theo bao lớn bao nhỏ, rời đi Cổ Đạo Tập.
Bởi vì mua nhiều đồ đến nỗi trên người ai cũng phải trang bị một cái túi gấm không gian, ngay cả A Huyền trên cổ cũng treo một cái mới mua.
Cái này làm cho hiểu biết của A Huyền đối với sinh vật gọi là con người này lại càng tiến thêm một bước.
Diêu Thanh Lộ cầm lái đám mây, thời điểm sắp tới Thiên Lam Môn gặp được Tiết Cảnh Lam.
Trong tay hắn cũng cầm theo vài cái túi gấm không gian, cũng không biết đi Hà Loan Tông cọ được cái gì trở về.
Dung Chân biết sư phụ nàng ở phương diện xã giao này luôn có khả năng nên cũng không cảm thấy kỳ quái.
Tiết Cảnh Lam nhìn đến bọn họ, “Nha” một tiếng.
“Mua nhiều đồ như vậy.” Hắn chú ý tới đám mây dưới chân Diêu Thanh Lộ trầm xuống một chút, tuy rằng vật phẩm sau khi bỏ vào túi gấm không gian không có trọng lượng, nhưng chỉ là làm cho tu sĩ không cảm nhận đến được thôi.
“Vâng.” Dung Chân gật gật đầu, “Cổ Đạo Tập thật náo nhiệt.”
Tiết Cảnh Lam sờ sờ túi rỗng tuếch, có chút ngượng ngùng: “Chờ ác quỷ chết, ta đi Đế Huyền Điện lĩnh thưởng, đến lúc đó chọn cho con một cái pháp khí phi hành xịn.”
Dung Chân không thể dựa vào thi triển pháp thuật phi hành, bởi vì phi không được bao nhiêu xa, vẫn nên dựa vào pháp bảo.
“Được ạ.” Dung Chân cũng không có từ chối, nàng cảm thấy pháp khí phi hành giống như mua một chiếc xe, thật sự là rất cần thiết.
Sau khi trở lại Thiên Lam Môn, Diêu Thanh Lộ cầm đồ của mình đi nghỉ ngơi, cho dù là nàng thì mỗi ngày cũng muốn dành ra thời gian để tu luyện.
Kiều Tuyết Tung ở Thiên Lam Môn chọn một chỗ cách tiểu viện của Dung Chân không xa lắm, bởi vì nàng còn chưa Trúc Cơ, cho nên không có năng lực tích cốc, chỉ có thể tới Dung Chân ăn ké.
Nhưng là đêm đó, Dung Chân rốt cuộc phát hiện sư muội nàng ngoài tu luyện ra còn có chỗ hơn người.
Nàng biết nấu cơm, hơn nữa nấu rất ngon.
Dung Chân rất cảm động, nhiều năm như vậy, nàng lần đầu tiên ngoài tiệm cơm ra còn gặp được tu sĩ biết nấu cơm.
Chẳng qua ngẫm lại cũng bình thường, Kiều Tuyết Tung một mình sinh sống như vậy nhiều năm, năng lực tự gánh vác sinh hoạt khẳng định cực mạnh.
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là, Dung Chân phát hiện A Huyền không có hưng thú đối với cơm Kiều Tuyết Tung nấu, tùy ý ngửi ngửi, liền chạy ra.
Dung Chân cũng không bắt hắn ăn, Kiều Tuyết Tung nấu cơm khẩu vị thanh đạm, khả năng không phù hợp với mèo con.
Chờ Kiều Tuyết Tung rời khỏi, Dung Chân lại tự mình làm một bữa ăn nhỏ cho A Huyền, hấp xương sườn cho hắn.
A Huyền thật hết cách, vì cái gì Dung Chân không thể quên chuyện hắn không có ăn cơm?
Hắn bất đắc dĩ gặm xương sườn, phát ra âm thanh “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, nghĩ thầm chờ đến buổi tối Dung Chân ngủ, hắn tiếp tục đi tới chỗ Linh Lục Nhị Tam ăn buffet.
Dung Chân đêm nay tu luyện vận khí tốt lên, cũng không biết có phải bởi vì thời tiết trở nên ấm hơn hay không, một ít linh thú nhỏ đã ra ngoài hoạt động, nàng ở gần thiên điện Thiên Lam Môn phát hiện ra tình huống.
Ở thiên điện, nàng không nhìn thấy được vầng sáng linh hồn thuộc về ác quỷ —— nó quả nhiên đã sớm chết, nhưng nàng có thể cảm nhận được ác quỷ ở nơi đó.
Hình dung thế nào đây, nơi có ác quỷ tựa như cái thế giới ý thức này, hư không tiêu mất một khoảng, nó hấp thu, cắn nuốt năng lượng linh hồn.
Dung Chân cảm giác sợ hãi, nhưng nàng nhạy bén phát hiện được ở mặt sau khu vực ác quỷ, còn có một cái vầng sáng linh hồn.
Vầng sáng linh hồn màu lam nhạt, thế nhưng là một con chồn tuyết nhỏ, hẳn là từ trong núi chạy xuống dưới, đánh bậy đánh bạ chui vào bên trong thiên điện, lại bị ác quỷ dọa chốn ở bên trong không dám ra.
Chồn tuyết nhỏ này tu vi không thấp, đại khái tương đương với nhân loại ở Kim Đan kỳ, nếu có thể chữa trị lấm tấm ở trên vầng sáng linh hồn nó, có thể đạt được không ít năng lượng linh hồn.
Dung Chân lập tức lên tinh thần, thật cẩn thận mà tránh ác quỷ, thần thức đi tới cạnh chồn tuyết nhỏ.
Nàng tiếp nhận tin tức vết thương trên vầng sáng linh hồn, quả nhiên chồn tuyết nhỏ cảm xúc không tốt nguyên nhân là nó bị ác quỷ dọa, cả ngày đều rúc ở thiên điện mơ thấy ác mộng.
Dung Chân đã chữa trị nhiều lần, cưỡi ngựa xem hoa mà chữa trị vết thương trên vầng sáng linh hồn của chồn tuyết nhỏ.
Chồn tuyết rất nhanh ngủ thiếp đi, bắt đầu nằm mơ.
Nhìn thấy cảnh trong mơ làm Dung Chân hoàn toàn sợ ngây người.
Chồn tuyết này thân mình không lớn, mộng ước vậy mà rất to gan, nó mơ thấy ác quỷ kia bị giết chết, mà nó cũng được cứu ra.
Này…… Là muốn nàng thay nó giết ác quỷ kia sao.
Dung Chân một bên hấp thu năng lượng linh hồn đượ khen thưởng sau khi chữa trị vết thương linh hồn, một bên bắt đầu lo lắng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ác quỷ sớm hay muộn cũng sẽ chết, có lẽ còn không cần tới tám mươi mốt ngày, nói như vậy, cảnh trong mơ của chồn tuyết nhỏ cũng xem như đã được thực hiện rồi đi?
Dung Chân cảm thấy mình hấp thu một chút năng lượng linh hồn kia thật là quá gian nan.
Nhưng nỗ lực những ngày qua cũng có hiệu quả, nàng cảm giác được năng lượng trầm tích bên trong nội phủ của chính mình càng ngày càng dày nặng.
Nàng cũng mấy ngày không có trở lại nội phủ nhìn xem, cũng không biết biến thành bộ dạng gì.
Thần thức Dung Chân trở lại thân thể, trực tiếp tham nhập nội phủ chính mình.
Lúc này A Huyền tùy tiện tìm một nhánh cây cao, nhân lúc Dung Chân tu luyện, hắn cũng chậm rãi khôi phục lực lượng.
Thần thức Dung Chân đã thật lâu không có trở lại nội phủ của mình, cho nên A Huyền dứt khoát đem nơi này trở thành nhà mình, liền trốn tránh đều lười.
Cho nên Dung Chân chợt xuất hiện, làm hắn hoảng sợ.
A Huyền hiện tại vẫn là một đoàn sương mù màu đen, thời điểm Dung Chân trở lại nội phủ, đoàn sương mù hình thú dường như dựng lông lên.
Dung Chân trước tiên phát hiện nội phủ của mình vẫn là một rừng cây, chỉ là trong rừng cây tuyết đọng đã biến mất, thay thế là dòng suối chảy róc rách không biết từ chỗ nào mà đến.
Nàng biết, những dòng suối này đều là thành quả chính mình tu luyện, là năng lượng linh hồn nàng tích góp, chờ đến một một ngày, dòng suối chảy róc rách trưởng thành sông lớn biển lớn, nàng có lẽ sẽ đột phá Kim Đan.
Mà vốn dĩ cây cối khô khốc, hiện tại cũng mọc lên một ít lá non xanh, tóm lại, so với thời điểm mới vừa đột phá Trúc Cơ tốt hơn rất nhiều.
Dung Chân đã sớm quen thuộc với sương mù hình thú màu đen trong nội phủ, nàng biết đây là A Huyền, nàng thần thức bay qua, nhẹ nhàng vuốt ve đầu A Huyền một chút, liền rời đi.
Sau khi ý thức quy vị, Dung Chân ngồi dậy, ấn ký nội phủ trên cổ nàng cũng phát ra ánh sáng.
A Huyền thân hình xinh đẹp chợt loé, hắn cũng đi theo Dung Chân rời khỏi nội phủ nàng.
Dung Chân tự hỏi nên đi trợ giúp chồn tuyết nhỏ kia không, rốt cuộc nàng cũng không thể lấy không năng lượng linh hồn của người ta, phải làm chút chuyện mới được.
Nếu không thể giúp tiểu tuyết chồn giết ác quỷ thì nàng cũng phải cứu nó ra.
Dung Chân biết Tiết Cảnh Lam bày ra đại trận luyện hóa rất ổn, ác quỷ nhốt ở bên trong căn bản không thể chạy ra, nếu thực sự có nguy hiểm, Tiết Cảnh Lam cũng sẽ không đem trận pháp bố trí ở Thiên Lam Môn.
Nàng muốn cứu chồn tuyết nhỏ ra, chủ yếu là phải vượt qua được nỗi sợ trong lòng, lấy hết can đảm vọt tới sâu bên trong thiên điện, cứu chồn tuyết nhỏ lạc đường ra.
Dung Chân tính toán như thế, nàng quyết định ngày mai sẽ hoàn thành chuyện này, mà A Huyền tất nhiên đối với tin tức nàng tiếp nhận trong lòng đã biết rõ ràng.
Hắn không có phản ứng gì, chỉ là an tĩnh nằm ở trên đệm mềm, chờ Dung Chân ngủ.
Chờ Dung Chân thổi tắt đèn, đắp chăn lên, đôi mắt nhắm chặt, sau khi hô hấp dần dần hòa hoãn vững vàng, A Huyền mới từ trên đệm mềm đứng lên.
Lưng hắn bắt đầu cong lên, rồi duỗi người, quyết định xuất phát.
Ác quỷ nguy hiểm, muốn tới gần nó, nếu tâm trí không kiên định cũng sẽ bị hơi thở lạnh băng kia ảnh hưởng.
A Huyền nghĩ cũng nhấc tay chi lao, chờ hắn hấp thu xong năng lượng ác quỷ, hắn liền thuận tiện kéo chồn tuyết nhỏ ra khỏi nơi này.
Trong bóng đêm, một thân ảnh nhỏ màu đen vội vàng, một chút tiếng vang cũng không phát ra.
Tiếng đẩy cửa quen thuộc vang lên, Linh Lục Nhị Tam mỗi ngày đều có ý đồ giãy giụa chạy thoát động tác lập tức dừng lại, hắn lại bị tia uy áp quen thuộc cùng sợ hãi kia bao phủ.
A Huyền ưu nhã nện bước như đi dạo, chậm rì rì đi đến, hắn nhìn Linh Lục Nhị Tam, liếm liếm móng vuốt.
Linh Lục Nhị Tam lúc này không giãy giụa nữa, thân mình hắn mềm xuống.
Hắn quỳ xuống thỉnh cầu A Huyền xuống tay dứt khoát chút, nếu muốn ăn, liền trực tiếp một lần đem nó ăn sạch sẽ, không cần từng ngày lại đây tra tấn nó.
Ngôn ngữ ác quỷ, A Huyền có thể nghe hiểu, sương mù màu đen kia của ác kích động truyền đến tin tức.
Nhưng ______ Chuyện này có liên quan gì với hắn?
A Huyền sẽ không để ý đến thỉnh cầu của một con ác quỷ, chúng nó thậm chí không thể tính là một loại sinh vật, chúng nó chỉ là một sự tồn tại sai lầm, không được cho phép,.
Hắn chậm rì rì mà xé rách ác sương mù màu đen trên người ác quỷ, không có chút nào lưu tình, đương nhiên, hắn cũng muốn một ngụm nuốt luôn Linh Lục Nhị Tam, thật sự là bởi vì dáng người hắn có hạn, tạm thời ăn không vô.
Hôm nay, A Huyền có thể hấp thu mức năng lượng cao nhất có liên quan tới việc Dung Chân tu luyện, mức tu vi cao nhất của Dung Chân sẽ ảnh hưởng đến việc hắn có thể khôi phục mức năng lượng cao nhất mỗi ngày, Dung Chân tu vi càng cao, hắn khôi phục tốc độ càng nhanh.
Nhưng nếu không có Dung Chân, tốc độ khôi phục lực lượng của A Huyền cũng không có bất luận cái gì tăng lên, đây cũng là lý do A Huyền vẫn còn ngây ngốc bên người Dung Chân, rốt cuộc thì phù chú khế ước Tiết Cảnh Lam đưa yếu ớt đến tựa như giấy.
A Huyền hấp thu xong năng lượng trên người ác quỷ, cảm giác thật no, toàn thân trên dưới đều no trướng năng lượng.
Hắn còn nhớ rõ lúc Dung Chân tu luyện, nàng hình như tính toán muốn cứu chồn tuyết nhỏ bị nhốt ở chỗ sâu trong thiên điện?
A Huyền nghĩ, tới cũng tới rồi, thuận tay đem vật kia kéo ra ngoài cũng không phải rất khó.
Vì thế, hắn bỏ rơi ác quỷ đang tuyệt vọng, trực tiếp hướng chỗ sâu trong thiên điện chạy tới.
Ở nơi đó, hắn quả nhiên thấy được một con chồn tuyết nhỏ đang cuộn tròn ở góc, thần thức Dung Chân dò xét còn chuẩn vô cùng.
Toàn thân trắng tinh, nho nhỏ một cục, nằm ở góc, hình như đang phát run.
A Huyền nhẹ nhàng nhảy tới, móng vuốt khảy một chút chiếc đuôi to của chồn tuyết.
Chồn tuyết nhỏ từ trong mơ bừng tỉnh, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một đoàn sương mù màu đen, nó sợ tới mức bắn lên.
Đương nhiên, nó nhảy lên không cao được bao nhiêu bởi vì cái đuôi bị A Huyền ấn rồi.
A Huyền lười cùng một con chồn tuyết giao lưu, hắn móng vuốt quắp lấy đuôi nó, không phân trần gì hết kéo ra bên ngoài.
Chồn tuyết nhỏ còn đang mơ giấc mộng đẹp nó được cứu ra, không nghĩ tới sau khi tỉnh lại có một con mèo đen hung ác bắt cóc nó, nó sợ tới mức ôm lấy chân ghế của cái bàn trong thiên điện, chết cũng không buông tay.
A Huyền một bên túm, chồn tuyết nhỏ một bên “Anh anh” kêu cứu.
Nhưng vào lúc này, kẹt cửa thiên điện mà A Huyền để lại trực tiếp bị mở ra.
Dung Chân khoác trường bào, mặt đầy nôn nóng, xuất hiện ngoài cửa.
Khuôn mặt ngày thường luôn luôn hòa hoãn dịu dàng của nàng đã nhiễm một tia nôn nóng, nhíu mày.
Đêm nay, nàng đang ngủ lại bị hàn ý truyền đến bừng tỉnh, nhìn về phía đầu giường, A Huyền quả nhiên biến mất.
Dung Chân không biết mèo con nhà nàng nguyên nhân gì mà nửa đêm mất tích, nàng quyết định ra ngoài tìm, lần này nàng thông minh hơn, trước tiên cứ dùng thần thức dò xét toàn bộ Thiên Lam Môn, tìm kiếm vị trí A Huyền.
Nàng cảm thấy nàng cũng thật là ngốc, đêm qua A Huyền mất tích như thế nào không nghĩ đến phương pháp này, quả nhiên vẫn là chồn tuyết trong thiên điện nhắc nhở nàng.
Dung Chân nghĩ như thế, thần thức không tự chủ được mà bay về hướng thiên điện, thế nhưng thật sự ở thiên điện tìm được một hai luồng vầng sáng linh hồn một đen một lam.
Một cái là chồn tuyết, mà một cái khác…… Còn không phải là A Huyền sao?!
Dung Chân lập tức thần thức quy vị, từ trên giường nhảy dựng lên, nàng muốn bắt A Huyền cái đồ mèo hư này mang về tới.
Kết quả vừa đến thiên điện, nàng nhìn thấy chỗ sau bên trong thiên điện, A Huyền đang cùng chồn tuyết nhỏ lôi lôi kéo kéo.
Dung Chân lập tức não bổ một cái phiên bản khác, đại khái là A Huyền trên thực tế không phải miêu miêu hư, hắn chỉ là biết nàng muốn thực hiện nguyện vọng của chồn tuyết nhỏ, cho nên buổi tối muốn giúp nàng thay chủ nhân đi mạo hiểm.
Kết quả ác quỷ kia quá đáng sợ, làm A Huyền cũng sợ tới mức bị vây bên trong không dám ra.
Chân tướng nhất định là như thế này, Dung Chân liên tưởng.
Nhưng mà nó có thể làm như vậy, tại sao không giúp nàng luyện dược nhỉ?
Phiên bản Dung Chân suy đoán đúng được một nửa sự thật, A Huyền tới nơi này mục đích không phải vì giúp nàng, nhưng cuối cùng xác thật muốn thuận tay giúp nàng, bị dọa đến rúc vào một góc không phải hắn, mà là Linh Lục Nhị Tam.
“A Huyền ——” Dung Chân gọi hắn một tiếng, nàng nhìn thấy linh thú khế ước của mình bị “Vây” ở bên trong, tức khắc không còn sợ.
Nàng tin tưởng Tiết Cảnh Lam, biết trận pháp luyện hóa này an toàn, vì thế nàng nhấc váy, trực tiếp chạy vội qua.
Từ bên cạnh trận pháp luyện hóa đi qua, cũng không sẽ có cái gì nguy hiểm, bằng không chồn tuyết nhỏ cũng sẽ không đánh bậy đánh bạ lạc đường vào.
Yêu cầu chỉ cần dũng khí mà thôi, Dung Chân vì cứu A Huyền, tự nhiên là có dũng khí.
Cặp mắt ánh kim xinh đẹp của A Huyền nhìn chằm chằm nàng, hắn nhìn Dung Chân vội vã chạy tới, ngày thường nàng có chút nhút nhát bây giờ liền ác quỷ cũng không sợ.
Một nhân loại, thật sự sẽ đối với một con linh thú khế ước để ý đến vậy sao?
Nhưng ngay sau đó, làm tất cả mọi người không nghĩ tới lại có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Khi Dung Chân đi qua đại trận luyện hóa, Linh Lục Nhị Tam vẫn luôn an tĩnh ẩn núp bỗng nhiên bạo khởi, nó âm thầm quan sát Dung Chân hồi lâu.
Nó thế nhưng phát hiện Dung Chân là chủ nhân của Hạ Huyền Linh!
Hạ Huyền Linh cũng có thể có chủ nhân?!
Hắn căn bản là không phải linh thú hoặc là một loại yêu thú nào cả.
Hắn là ——
Ác quỷ bốc lên một ý niệm, rồi sau đó này ý niệm phảng phất như bị thứ gì chặt đứt, tựa như điện trở ngăn lại dòng điện .
Nhưng cũng không trở ngại dục vọng muốn giết chết Dung Chân của nó, linh hồn nhân loại, nó muốn ăn, huống chi là một hồn phách mỹ vị như Dung Chân vậy.
Hơn nữa, nàng còn là chủ nhân của Hạ Huyền Linh, hì hì, nếu đem linh hồn của nàng xé rách hoàn toàn, Hạ Huyền Linh lại sẽ ra sao?
Linh Lục Nhị Tam chỉ là ở trước mặt Hạ Huyền Linh vô pháp phản kháng, nhưng cũng không đại biểu nó không thống hận hắn, ác quỷ ngục Cửu Uyên, so nhân loại đều còn thù hận sợ hãi hắn hơn.
Ở dươi ý niệm mãnh liệt, sương mù màu đen tụ tập bên người Linh Lục Nhị, như tối hôm qua ngưng tụ thành sóng triều, hướng Dung Chân cuốn qua.
Vốn dĩ không có gì bất ngờ xảy ra thì sương mù màu đen nay sẽ bị đại trận luyện hóa ngăn lại, nhưng —— xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Cũng không biết là phân đoạn nào xuất hiện sai lầm, dù sao, Linh Lục Nhị Tam thử đột phá đại trận luyện hóa vài ngày lúc này xuất hiện một cái lỗ hổng.
Sương mù màu đen như động vật máu lạnh phun ra tử khí, trực tiếpra tới dò xét , cuốn Dung Chân vào.
A Huyền cũng không nghĩ tới tình huống này, sống lưng hắn cong lên, trực tiếp nhảy qua, một vầng sáng thuần đen hiện lên, mèo đen nháy mắt hóa thành đại hắc miêu cao gần một người.
Chồn tuyết nhỏ ôm cái đuôi của mình, nhìn tình huống trước mắt, trực tiếp ngây dại.
“Anh anh anh!!!” Thanh âm nôn nóng vang lên cùng với tứ chi múa may của nó.
“Sư —— sư muội.” Dung Chân từ xa gọi một tiếng, nàng lần đầu tiên dùng cái xưng hô xa lạ này hô lên, nhưng ngoài ý muốn cũng không khó mở miệng.
Kiều Tuyết Tung quay đầu, khuôn mặt bình tĩnh, Dung Chân nghe được nàng ấy thấp giọng “Vâng” một tiếng.
“Sư phụ buổi chiều hôm này chắc là đi Hà Loan Tông rồi.” Tiết Cảnh Lam đã phát hạc giấy thông báo cho Dung Chân chuyện này, “Ta mang muội đi chợ mua quần áo mới.”
Dung Chân từ túi gấm không gian móc ra một cái tay nải, đưa cho Kiều Tuyết Tung: “Ta không có quần áo mới, chỉ có bộ này sạch sẽ, muội thay trước đi, tới chợ rồi chúng ta mua cái mới.”
Kiều Tuyết Tung trầm mặc gật gật đầu, nàng tựa hồ không hay nói.
Nàng ôm tay nải, đi đến sau bình phong, một lát, nàng bỗng nhiên nhô đầu ra, kêu một tiếng: “Cảm ơn sư tỷ.”
Dung Chân “Ừ” một tiếng, ôm A Huyền, đến một bên đứng.
A Huyền nằm ở trong lòng ngực nàng, hắn cảm giác được hơi thở ác quỷ cách đó không xa, chòm râu xinh đẹp run run.
Diêu Thanh Lộ ngó đầu lại đây, thấp giọng nói với Dung Chân : “Sư muội này của cô, thoạt nhìn hình như không được thông minh lắm.”
Kiều Tuyết Tung từ nhỏ đã bị đuổi vào trong núi, không am hiểu cùng con người giao lưu cũng không có gì kỳ quái.
Dung Chân ngưng mắt nhìn Diêu Thanh Lộ, chỉ ôn nhu nói một câu: “Diêu cô nương, nói cẩn thận.”
Diêu Thanh Lộ thấy không thú vị, xoay đầu đi tự lo việc của mình, hướng lên trời búng tay một cái.
Một đạo ánh sáng xanh đậm xẹt qua, đầu ngón tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một đám mây, từ từ phóng đại, rồi sau đó lơ lửng giữa không trung cách đó không xa.
“Đây là pháp bảo phi hành mà mẹ ta lấy bầu trời mây tía luyện chế ra để ăn mừng lúc ta vừa tới Kim Đan kỳ.” Diêu Thanh Lộ tự đắc nói.
Đồ chơi nhỏ này tuy rằng bay không nhanh lắm, nhưng thắng ở chỗ nó thoải mái, nếu không phải gấp gáp đi xa nhà, Diêu Thanh Lộ đều đi nhờ đám mây này.
Không lâu sau, Kiều Tuyết Tung đã đổi quần áo xong đi ra, Dung Chân dáng người so với nàng cao gầy nở nang hơn chút, cho nên nàng mặc vào có chút rộng, cũng không vừa người.
“Đi thôi.” Dung Chân chờ ở trên đám mây của Diêu Thanh Lộ trước, vươn tay kéo Kiều Tuyết Tung lên.
Ba người một mèo ngồi trên đám mây , bay thẳng về phía chân trời, rời khỏi Thiên Lam Môn.
Dung Chân tính tình an tĩnh, Diêu Thanh Lộ khinh thường cùng người khác đáp lời, Kiều Tuyết Tung càng sẽ không mở miệng, cho nên suốt dọc đường phá lệ trầm mặc, khi Dung Chân vuốt A Huyền trong lòng ngực, trên người mèo đen này phát ra tiếng ngáy nho nhỏ đều trở nên thật rõ ràng.
Cuối cùng, vẫn là Dung Chân chịu không nổi sự yên tĩnh đến xấu hổ, bắt đầu mở ra máy hát: “Sư muội, sư phụ chưa đưa công pháp cho muội sao?”
Thời điểm nàng đi đến chủ điện, không thấy Kiều Tuyết Tung tu luyện.
“Có cho muội.” Kiều Tuyết Tung nề nếp đáp, “Muội dựa theo nội dung trên công pháp, tu luyện một chút, nhưng sư phụ nói nội dung 50 trang sau yêu cầu chờ người trở về chỉ đạo thêm một bước, cho nên muội không có tiếp tục luyện.”
Kiều Tuyết Tung vừa dứt lời, Diêu Thanh Lộ vốn dẫn đầu vững vàng lái đám mây gây ra phản ứng lớn, những lời này dọa đến nàng, đám mây lảo đảo một chút, tốc độ vọt nhanh.
“Ngươi…… Ngươi nói giỡn?” Diêu Thanh Lộ không có trì độn giống Dung Chân, nàng biết tốc độ tu luyện này của Kiều Tuyết Tung có ý nghĩa gì.
Công pháp nhập môn thông dụng của tu sĩ 50 trang sau là nội dung về Luyện Khí trung kỳ, ngày thứ nhất tu luyện đã tiếp cận được đến Luyện Khí trung kỳ, cho dù thân thể nàng đã vô thức hấp thu linh khí trước đó, nhưng tốc độ này cũng quá nhanh rồi, thổi khí cầu cũng không có nhanh như vậy.
“Không có.” Kiều Tuyết Tung trả lời, linh khí trời đất đối với nàng mà nói, là năng lượng tùy tay liền có thể hái.
Dung Chân ngồi ngay ngắn một bên, trộm véo ngón tay tính nhẩm, hoá ra tiến độ tu luyện của Kiều Tuyết Tung không đến nửa ngày bằng thời gian nàng tu luyện gần mười năm mới có thể đạt tới.
Hoá ra Thiên linh căn tuyệt phẩm như vậy , cũng khó trách các tông môn đều cực kỳ coi trọng đệ tử thiên phú kiệt xuất trong môn.
Kiều Tuyết Tung nói một câu kết thúc luôn cuộc trò chuyện phiếm, đến tận lúc đi vào chợ, Diêu Thanh Lộ cũng chưa lên tiếng lần nào nữa.
Không bao lâu, Diêu Thanh Lộ điều khiển đám mây rơi xuống đất, đợi bọn họ chạm đất, đám mây được thu vào trong tay áo nàng.
Các nàng ba người ngửa đầu nhìn chợ phía trước, ở lối vào có một khối đá xanh, đập vào mắt là ba chữ mạnh mẽ tự đề “Cổ Đạo Tập”.
Nơi này được coi là thành thị của tu sĩ, giao dịch, lui tới, ở tạm đều ở chỗ này tiến hành. Tuy rằng chợ náo nhiệt, nhưng hầu như tu sĩ sẽ không thường trú ở trong thành thị, bởi vì mật độ tu sĩ càng lớn, khi tu luyện bọn họ sẽ cướp đoạt linh khí. Tu chân giới rộng lớn như vậy, không cần thiết chen chúc một chỗ, cho nên các tu sĩ lấy tông môn làm ranh giới, ở bên trong núi rừng đầy đủ linh khí, ngày thường nếu có mua bán trao đổi liền đến gần chợ giải quyết.
Thiên Lam Môn vị trí hẻo lánh, Cổ Đạo Tập cũng không phải đặc biệt lớn, so với phụ cận Bích Nguyệt Tông kém xa.
Cho nên Diêu Thanh Lộ nhìn người đến người đi phía trước, cười nhạt một tiếng: “Quả nhiên là ở nông thôn.”
Dung Chân cảm thấy ở nông thôn đồ vật sẽ càng tiện nghi hơn, căn bản không đáp lời nàng, chỉ mang theo Kiều Tuyết Tung đi thẳng tới chợ.
Bên người các nàng ngoại trừ tu sĩ còn có giống loài khác lui tới, tỷ như linh thú, hoặc là loài yêu tu luyện ra hình người.
Ở Tu chân giới, yêu thú cùng linh thú bất đồng, linh thú so với yêu thú xuất thân cao quý hơn một chút, chúng nó phần lớn thích ứng với hình thái động vật của chính mình hơn, mặc dù linh trí khai hoá không thua gì trí tuệ nhân loại nhưng linh thú rất ít lựa chọn hóa thành hình người. Mà yêu thú thì không như vậy, hình thái động vật sẽ trở ngại chúng nó tu luyện, cho nên nếu có cơ hội, yêu thú sẽ lựa chọn hóa thành hình người, đem yêu đan thành hình chuyển hóa thành Kim Đan,không khác gì loài người .
Dung Chân lần đầu tiên đi chợ loại này, cho nên lúc một người mặt dài tai thú người đi qua đi , nàng sợ tới mức rụt rụt sang bên cạnh.
Nàng chưa từng gặp qua trường hợp như thế này, càng miễn bàn đến Kiều Tuyết Tung, nàng tuy rằng trên mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn xuất hiện một chút hoang mang.
“Chưa thấy qua sao?” Diêu Thanh Lộ giương mi lên, “Đó là yêu thú khi hóa thành hình người chưa được thành thục, cho nên vẫn giữ lại một chút bộ phận hình thú đặc thù, các cô đừng nhìn hắn lớn lên hình thù kỳ quái, nhưng tu vi ít nhất cũng Kim Đan.”
Yêu thú chịu ảnh hưởng của chủng loại, khí vận có hạn, thời gian linh trí khai hoá có sớm có muộn, cổ điêu ở Thiên Lam Môn lực lượng tuy mạnh, nhưng nó vận khí không tốt, linh trí còn chưa khai hoá, cho nên nó không có lựa chọn hóa hình.
Dung Chân cảm thấy Tu chân giới thật thần kỳ, dạng đồ vật gì cũng có, trong khoảng thời gian ngắn xem đến hoa mắt.
Diêu Thanh Lộ rất quen thuộc với chợ, nàng đi ở đằng trước, phía sau dẫn theo hai cái người nhà quê chân chính, đi đến cửa hàng bán quần áo.
A Huyền ở giữa bọn họ thoạt nhìn cũng không phải là quá quen thuộc với nơi này .
A Huyền biết phần lớn tin tức trên thế giới này, nhưng thành thị của nhân loại, hắn xác thật chưa có tới.
Ngẫm lại xem, một con ác quỷ còn muốn đáng sợ hơn Quỷ Vương ngục Cửu Uyên trăm ngàn lần xâm nhập thành trì nhân loại, là cảnh tượng đáng sợ như thế nào .
Cho nên A Huyền cũng cảnh giác mà quan sát bốn phía, thẳng đến náo nhiệt quanh mình yên tĩnh lại.
Dung Chân ôm mèo, đi vào một gian quần áo trung bày. Cửa trưng bày bị đẩy ra, con chim nhỏ màu đen vẫn luôn ngồi xổm ở cửa kêu hai tiếng “Cạc cạc”.
“Bà chủ, có khách!” Bộ dạng của hắc điểu tựa như một con bát ca, chỉ là nó trên đầu nó có một cái mỏ dài .
Bà chủ ôm một tấm vải chạy tới, tươi cười rạng rỡ: “Nha, là ba vị cô nương xinh đẹp .”
Dung Chân chú ý tới, cửa hàng nhà này thế nhưng một bộ quần áo làm xong đều không có, thật sự là cửa hàng bán quần áo sao?
Diêu Thanh Lộ yêu đẹp, nàng mỗi tháng ít nhất dạo cửa hàng quần áo một lần, cho nên nàng cưỡi ngựa xem hoa, quen đường quen lối mà đi phía trước: “Có quyển sách để chọn kiểu dáng không?”
“Cô nương, đương nhiên là có.” Bà chủ liền thích ngay kiểu tu sĩ thoạt nhìn tương đối có tiền này, trả tiền sảng khoái, hơn nữa sẽ mua rất nhiều bộ.
“Đến xem.” Diêu Thanh Lộ tiếp nhận quyển sách từ trên tay bà chủ, hấc cằm với Dung Chân cùng Kiều Tuyết Tung.
Dung Chân lần đầu tiên tới nơi cao cấp như vậy, tay nàng lục lục trong túi, lo lắng linh thạch trên người không đủ.
“Muội xem đi.” Dung Chân đẩy Kiều Tuyết Tung một phen.
Diêu Thanh Lộ mở quyển sách nhỏ trước mặt ra, pháp thuật đặc biệt được thi triển, nhiều kiểu dáng trang phục khác nhau được miêu tả ở trên trang sách, hiện tại tuy rằng là mùa đông, nhưng kiểu dáng đẹp bốn mùa đều có bởi vì phần lớn tu sĩ đều không sợ rét lạnh.
Kiều Tuyết Tung hiện tại còn chưa Trúc Cơ, cho nên nàng theo chỉ đạo của Dung Chân lật mặt sau vài tờ trang phục mùa đông chọn lựa.
Dung Chân lúc Kiều Tuyết Tung đang chọn lựa sấn tới , sợ hãi làm bà chủ nhìn ra được thuộc tính đồ nhà quê của mình, vì thế thấp giọng hỏi Diêu Thanh Lộ nói:” Mấy cái này đều chưa ra thành phẩm, không mặc thử làm sao biết vừa hay không?”
“Dung Chân, cô lần đầu tiên dạo cửa hàng trang phục của tu sĩ hả?” Diêu Thanh Lộ cảm thấy không thể tưởng tượng được, nàng chỉ chỉ gương lớn giữa cửa hàng, “Chờ cô nương ngốc kia chọn xong rồi, đi tới trước gương nhìn xem có phù hợp không là được rồi, sau khi gương thi triển trận pháp, cùng quyển sách nhỏ liên thông, có thể mặc vào mẫu mã trưng bày .”
Dung Chân thầm than đồ vật Tu chân giới thật là cao cấp, vì thế nàng cũng cầm một quyển sách nhỏ lại tùy tiện chọn.
Nàng vốn dĩ không nghĩ sẽ mua cho mình, nhưng A Huyền ngồi xổm trên đầu vai nàng cúi đầu nhìn quyển sách nhỏ loé sáng này, hình như rất tò mò.
Vì thế Dung Chân cũng hăng hái, hỏi A Huyền nói: “Nếu không ta cũng chọn một ít, A Huyền, ngươi nói bộ nào đẹp?”
A Huyền thật sự không rõ, Dung Chân vì cái gì mỗi lần đều cảm thấy một con mèo có thể cho nàng đáp án.
Nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng từ trên vai Dung Chân nhảy xuống, tùy ý dừng ở một cái váy dài màu tím nhạt, tỏ vẻ hắn muốn chọn cái này.
“Cái này sao?” Dung Chân nhíu mày, tựa hồ có chút buồn rầu, “Nhưng nó là trang phục hè, ta còn tiếc dùng pháp lực chống lạnh mà……”
“Dung Chân, cô vẫn luôn luyến tiếc pháp lực của chính mình, chỉ sợ cả đời cũng không đến được Kim Đan.” Diêu Thanh Lộ nghe nàng tính toán, lại bắt đầu cười nhạo nàng.
Đương nhiên, Diêu Thanh Lộ biết được thực lực thật sự của Dung Chân, nàng một ngày có thể hoàn mỹ vô khuyết mà luyện chế nhiều lần đan dược như vậy, kỳ thật cũng không phải hạng người bình thường.
Chỉ là nàng không quá theo đuổi, ngoài làm chuyện chính mình cảm thấy hứng thú ra thì cái khác đều không muốn nỗ lực một chút, chút pháp lực tích góp trên người đều keo kiệt bủn xỉn không nỡ dùng.
Nhưng pháp thuật là thứ cần phải có độ thuần thục, càng không sử dụng càng sẽ không dùng thi triển được nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Pháp thuật chống lạnh, hộ thân cũng giống như ăn cơm uống nước, khi sử dụng cơ hồ không cảm giác được pháp lực bị xói mòn.
Dung Chân vẫn còn đang rối rắm, Kiều Tuyết Tung đã chọn xong rồi, nàng khép lại quyển sách tụ lại đây.
Nàng hình như vẫn luôn nghe nơi này nói chuyện.
“Sư tỷ, ta cũng cảm thấy bộ này rất đẹp.” Kiều Tuyết Tung nói, “Nếu tỷ có khả năng, không ngại ăn mặc thử xem.”
Dung Chân cuối cùng ở hai người một trái một phải, hơn nữa còn có một con mèo khuyến khích, vẫn là chọn trúng khoản váy áo này.
Thấy các nàng chọn xong, bà chủ lúc này mới đi lên đón: “Tới tới tới, các cô nương, đến trước gương thử xem, nếu vừa lòng nói cho ta làm ngay.”
Kiều Tuyết Tung đứng yên ở trước gương, Dung Chân ngồi ở một bên, tò mò nhìn nàng.
Chỉ thấy Kiều Tuyết Tung trước mặt gương sáng lên, mà nàng ở trong gương nháy mắt thay đổi một bộ quần áo, tuy rằng là ảo giác, nhưng thực tế chất liệu nhìn vô cùng chân thật.
Dung Chân kinh ngạc, tận mắt nhìn thấy tình cảnh này làm cho nàng cảm thấy thật mới lạ.
Kiều Tuyết Tung thử mấy bộ quần áo cần thiết hằng ngày, trừ bỏ trong đó có một hai bộ kiểu dáng không thích hợp, còn lại đều có thể.
“Vậy đều mua đi.” Diêu Thanh Lộ ôm một phần quyển sách nhỏ nói.
“Bao nhiêu linh thạch?” Dung Chân cảm thấy nàng cần thiết biết trước một chút giá cả.
“Một bộ cũng chỉ có hai ba trăm linh thạch hạ phẩm, Dung Chân, không thể nào, cô liền chút tiền ấy đều không có?” Diêu Thanh Lộ kinh ngạc.
Dung Chân xác thật có, nhưng đây đều là nàng tích góp, nàng thầm than phí sinh hoạt ở Tu chân giới thật là cao.
Bà chủ cầm kiểu dáng quần áo Kiều Tuyết Tung chọn xong đi mất, thi triển pháp thuật, vải vóc vốn dĩ chồng chất đặt ở cửa hàng tự bay tới, trải rộng ra, vài đạo ánh sáng pháp thuật xuyên qua, cắt vải vóc thành hình dạng thích hợp, rồi sau đó là khâu vá, đóng hộp, kết nơ, đâu vào đấy.
“Nhị vị cô nương, các ngươi tiếp tục chọn, chọn xong đưa quyển sách cho ta.” Bà chủ một bên thi pháp chế y phục, một bên hô.
Dung Chân thấy Diêu Thanh Lộ đi qua một bên lo cho chính mình, vì thế nàng đến trước gương, mở quyển sách ra tìm lại cái trang kia, chuẩn bị thử cái váy màu tím hồi nãy.
A Huyền vẫn là ngồi xổm ở nàng trên vai, không có rời đi.
Thật mau, trong gương nổi lên ánh sáng, Dung Chân thấy được chính mình đang ăn mặc váy mới.
Váy rất là đẹp, vô cùng hợp với nàng, nhưng mà……
Dung Chân nheo mắt lại, nàng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không, hình như nàng không thấy A Huyền trên đầu vai nữa.
Thay thế là một đoàn sương mù màu đen tồn tại phía sau nàng, tựa hồ có hình người.
Dung Chân xoa xoa đôi mắt, nỗ lực làm chính mình cẩn thận quan sát sương mù màu đen kia, kết quả đoàn sương mù này càng thêm rõ ràng, cuối cùng vậy mà biến thành một nam tử hình tượng rõ ràng.
Khoác trường bào màu đen, kim trâm vấn sau đầu, mắt vàng lạnh băng, khuôn mặt tuyệt sắc……
Dung Chân trừng lớn mắt, nhìn trong gương mình mặc váy màu tím phía sau nhiều thêm một người.
Trong nháy mắt này nàng cảm giác đại não đình chỉ.
Nhưng lập tức, Diêu Thanh Lộ chen lại đây: “Sao cô soi lâu như vậy, ta muốn thử.”
Dung Chân thối lui một chút, A Huyền nhảy tới trên đỉnh đầu nàng, nàng như ở trong mộng mới tỉnh, thở phào nhẹ nhõm.
“Diêu cô nương, vừa nãy cô nhìn thấy cái gì trong gương?” Dung Chân hỏi.
“Thấy được cô mặc váy màu tím, còn có mèo của cô á.” Diêu Thanh Lộ trực tiếp đáp.
Dung Chân xoa xoa giữa mày, từ khi Kiều Tuyết Tung đi vào Thiên Lam Môn, nàng xác thật vẫn luôn suy nghĩ về cái chết của mình.
Ngày ấy Hạ Huyền Linh xuất hiện trong mộng—— có lẽ chỉ là Hạ Huyền Linh trong ảo tưởng của nàng, giống như thành bóng đè trong lòng nàng, ngay cả thời điểm soi gương đều xuất hiện ảo giác.
Dung Chân lại đánh bạo đến trước gương lần nữa, nàng nhìn thấy vẫn là A Huyền ngoan ngoãn ghé vào trên đầu nàng, không có nhiều người ra vào, nàng còn mặc váy mới xinh đẹp.
Quả nhiên là ảo giác, Dung Chân thả lỏng, đưa kiểu dáng quần áo đã chọn xong cho bà chủ.
Ba người các nàng chọn rất nhiều quần áo, thời điểm phục vụ, bà chủ luôn cười tủm tỉm.
Cộng lại tiền váy áo, bà chủ báo giá cả, Dung Chân đang định bỏ tiền, Diêu Thanh Lộ đã vứt một cái linh thạch trung phẩm qua: “Không cần thối lại.”
“Được rồi!” Bà chủ trên mặt tươi cười càng chân thành
Dung Chân khiếp sợ, nàng cảm thấy một khối linh thạch trung phẩm là khoản to bởi vì vỗn dĩ 29 cái linh thạch cộng thêm một cái nữa là có thể mua được Thiên Lam Môn.
“Như thế nào, rất kỳ quái sao?” Diêu Thanh Lộ đương nhiên không cảm thấy một khối trung phẩm linh thạch là rất nhiều, nàng thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có nàng cùng Dung Chân mới có thể nghe được nói, “Cho nên cô có biết mấy cái Chuyển Hồn Đan kia của cô định giá có bao nhiêu tiện nghi cho người ta không?”
Dung Chân đối với khái niệm tiền của Tu chân giới có hơi mơ hồ, chẳng qua nàng không cảm thấy đáng tiếc, rốt cuộc tiền tài bất nghĩa không thể kiếm.
Các nàng nhập đồ vật mua được vào bên trong túi gấm không gian, rời khỏi cửa hàng quần áo.
Kiều Tuyết Tung còn có chút đồ dùng hằng ngày cần phải mua, Dung Chân cũng theo nàng.
Sau khi mua đủ đồ vật, Dung Chân nghĩ đã đến trong thành một chuyến, không thể không mua thêm chút nguyên liệu nấu ăn cùng dược liệu phòng trước .
Mua dược liệu có thể lý giải, nhưng mua nguyên liệu nấu ăn làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi.
“Cô còn muốn ăn cơm?” Diêu Thanh Lộ cảm thấy Dung Chân thật sự không giống tu sĩ.
“Vì sao không ăn?” Dung Chân vẫn luôn ngoan ngoãn tiết kiệm một chút pháp lực thì nấu cơm để có thể tiết kiệm thêm một chút pháp lực cũng không là gì.
Rốt cuộc nàng có lấy thời gian nấu cơm dùng để tu luyện, phỏng chừng tu vi cũng không tăng lên được bao nhiêu.
Dung Chân tự lý giải đặc điểm về chuyện “ Tại sao cần ăn cơm” này của mình, nàng lôi kéo Kiều Tuyết Tung đi vào một tiệm cơm, gọi vài món.
Diêu Thanh Lộ đương nhiên không có khả năng ngồi xuống ăn, ngược lại Dung Chân cùng A Huyền ăn thật sự vui vẻ, còn lại Kiều Tuyết Tung thì trước sau như một trầm mặc, nhìn không ra cảm xúc.
Đương nhiên, cuối cùng một hạt cơm cũng không còn dư lại trong bát đã bán đứng nàng.
Chờ đến khi đi dạo chợ xong, trời đã tối rồi, bọn họ cầm theo bao lớn bao nhỏ, rời đi Cổ Đạo Tập.
Bởi vì mua nhiều đồ đến nỗi trên người ai cũng phải trang bị một cái túi gấm không gian, ngay cả A Huyền trên cổ cũng treo một cái mới mua.
Cái này làm cho hiểu biết của A Huyền đối với sinh vật gọi là con người này lại càng tiến thêm một bước.
Diêu Thanh Lộ cầm lái đám mây, thời điểm sắp tới Thiên Lam Môn gặp được Tiết Cảnh Lam.
Trong tay hắn cũng cầm theo vài cái túi gấm không gian, cũng không biết đi Hà Loan Tông cọ được cái gì trở về.
Dung Chân biết sư phụ nàng ở phương diện xã giao này luôn có khả năng nên cũng không cảm thấy kỳ quái.
Tiết Cảnh Lam nhìn đến bọn họ, “Nha” một tiếng.
“Mua nhiều đồ như vậy.” Hắn chú ý tới đám mây dưới chân Diêu Thanh Lộ trầm xuống một chút, tuy rằng vật phẩm sau khi bỏ vào túi gấm không gian không có trọng lượng, nhưng chỉ là làm cho tu sĩ không cảm nhận đến được thôi.
“Vâng.” Dung Chân gật gật đầu, “Cổ Đạo Tập thật náo nhiệt.”
Tiết Cảnh Lam sờ sờ túi rỗng tuếch, có chút ngượng ngùng: “Chờ ác quỷ chết, ta đi Đế Huyền Điện lĩnh thưởng, đến lúc đó chọn cho con một cái pháp khí phi hành xịn.”
Dung Chân không thể dựa vào thi triển pháp thuật phi hành, bởi vì phi không được bao nhiêu xa, vẫn nên dựa vào pháp bảo.
“Được ạ.” Dung Chân cũng không có từ chối, nàng cảm thấy pháp khí phi hành giống như mua một chiếc xe, thật sự là rất cần thiết.
Sau khi trở lại Thiên Lam Môn, Diêu Thanh Lộ cầm đồ của mình đi nghỉ ngơi, cho dù là nàng thì mỗi ngày cũng muốn dành ra thời gian để tu luyện.
Kiều Tuyết Tung ở Thiên Lam Môn chọn một chỗ cách tiểu viện của Dung Chân không xa lắm, bởi vì nàng còn chưa Trúc Cơ, cho nên không có năng lực tích cốc, chỉ có thể tới Dung Chân ăn ké.
Nhưng là đêm đó, Dung Chân rốt cuộc phát hiện sư muội nàng ngoài tu luyện ra còn có chỗ hơn người.
Nàng biết nấu cơm, hơn nữa nấu rất ngon.
Dung Chân rất cảm động, nhiều năm như vậy, nàng lần đầu tiên ngoài tiệm cơm ra còn gặp được tu sĩ biết nấu cơm.
Chẳng qua ngẫm lại cũng bình thường, Kiều Tuyết Tung một mình sinh sống như vậy nhiều năm, năng lực tự gánh vác sinh hoạt khẳng định cực mạnh.
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là, Dung Chân phát hiện A Huyền không có hưng thú đối với cơm Kiều Tuyết Tung nấu, tùy ý ngửi ngửi, liền chạy ra.
Dung Chân cũng không bắt hắn ăn, Kiều Tuyết Tung nấu cơm khẩu vị thanh đạm, khả năng không phù hợp với mèo con.
Chờ Kiều Tuyết Tung rời khỏi, Dung Chân lại tự mình làm một bữa ăn nhỏ cho A Huyền, hấp xương sườn cho hắn.
A Huyền thật hết cách, vì cái gì Dung Chân không thể quên chuyện hắn không có ăn cơm?
Hắn bất đắc dĩ gặm xương sườn, phát ra âm thanh “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, nghĩ thầm chờ đến buổi tối Dung Chân ngủ, hắn tiếp tục đi tới chỗ Linh Lục Nhị Tam ăn buffet.
Dung Chân đêm nay tu luyện vận khí tốt lên, cũng không biết có phải bởi vì thời tiết trở nên ấm hơn hay không, một ít linh thú nhỏ đã ra ngoài hoạt động, nàng ở gần thiên điện Thiên Lam Môn phát hiện ra tình huống.
Ở thiên điện, nàng không nhìn thấy được vầng sáng linh hồn thuộc về ác quỷ —— nó quả nhiên đã sớm chết, nhưng nàng có thể cảm nhận được ác quỷ ở nơi đó.
Hình dung thế nào đây, nơi có ác quỷ tựa như cái thế giới ý thức này, hư không tiêu mất một khoảng, nó hấp thu, cắn nuốt năng lượng linh hồn.
Dung Chân cảm giác sợ hãi, nhưng nàng nhạy bén phát hiện được ở mặt sau khu vực ác quỷ, còn có một cái vầng sáng linh hồn.
Vầng sáng linh hồn màu lam nhạt, thế nhưng là một con chồn tuyết nhỏ, hẳn là từ trong núi chạy xuống dưới, đánh bậy đánh bạ chui vào bên trong thiên điện, lại bị ác quỷ dọa chốn ở bên trong không dám ra.
Chồn tuyết nhỏ này tu vi không thấp, đại khái tương đương với nhân loại ở Kim Đan kỳ, nếu có thể chữa trị lấm tấm ở trên vầng sáng linh hồn nó, có thể đạt được không ít năng lượng linh hồn.
Dung Chân lập tức lên tinh thần, thật cẩn thận mà tránh ác quỷ, thần thức đi tới cạnh chồn tuyết nhỏ.
Nàng tiếp nhận tin tức vết thương trên vầng sáng linh hồn, quả nhiên chồn tuyết nhỏ cảm xúc không tốt nguyên nhân là nó bị ác quỷ dọa, cả ngày đều rúc ở thiên điện mơ thấy ác mộng.
Dung Chân đã chữa trị nhiều lần, cưỡi ngựa xem hoa mà chữa trị vết thương trên vầng sáng linh hồn của chồn tuyết nhỏ.
Chồn tuyết rất nhanh ngủ thiếp đi, bắt đầu nằm mơ.
Nhìn thấy cảnh trong mơ làm Dung Chân hoàn toàn sợ ngây người.
Chồn tuyết này thân mình không lớn, mộng ước vậy mà rất to gan, nó mơ thấy ác quỷ kia bị giết chết, mà nó cũng được cứu ra.
Này…… Là muốn nàng thay nó giết ác quỷ kia sao.
Dung Chân một bên hấp thu năng lượng linh hồn đượ khen thưởng sau khi chữa trị vết thương linh hồn, một bên bắt đầu lo lắng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ác quỷ sớm hay muộn cũng sẽ chết, có lẽ còn không cần tới tám mươi mốt ngày, nói như vậy, cảnh trong mơ của chồn tuyết nhỏ cũng xem như đã được thực hiện rồi đi?
Dung Chân cảm thấy mình hấp thu một chút năng lượng linh hồn kia thật là quá gian nan.
Nhưng nỗ lực những ngày qua cũng có hiệu quả, nàng cảm giác được năng lượng trầm tích bên trong nội phủ của chính mình càng ngày càng dày nặng.
Nàng cũng mấy ngày không có trở lại nội phủ nhìn xem, cũng không biết biến thành bộ dạng gì.
Thần thức Dung Chân trở lại thân thể, trực tiếp tham nhập nội phủ chính mình.
Lúc này A Huyền tùy tiện tìm một nhánh cây cao, nhân lúc Dung Chân tu luyện, hắn cũng chậm rãi khôi phục lực lượng.
Thần thức Dung Chân đã thật lâu không có trở lại nội phủ của mình, cho nên A Huyền dứt khoát đem nơi này trở thành nhà mình, liền trốn tránh đều lười.
Cho nên Dung Chân chợt xuất hiện, làm hắn hoảng sợ.
A Huyền hiện tại vẫn là một đoàn sương mù màu đen, thời điểm Dung Chân trở lại nội phủ, đoàn sương mù hình thú dường như dựng lông lên.
Dung Chân trước tiên phát hiện nội phủ của mình vẫn là một rừng cây, chỉ là trong rừng cây tuyết đọng đã biến mất, thay thế là dòng suối chảy róc rách không biết từ chỗ nào mà đến.
Nàng biết, những dòng suối này đều là thành quả chính mình tu luyện, là năng lượng linh hồn nàng tích góp, chờ đến một một ngày, dòng suối chảy róc rách trưởng thành sông lớn biển lớn, nàng có lẽ sẽ đột phá Kim Đan.
Mà vốn dĩ cây cối khô khốc, hiện tại cũng mọc lên một ít lá non xanh, tóm lại, so với thời điểm mới vừa đột phá Trúc Cơ tốt hơn rất nhiều.
Dung Chân đã sớm quen thuộc với sương mù hình thú màu đen trong nội phủ, nàng biết đây là A Huyền, nàng thần thức bay qua, nhẹ nhàng vuốt ve đầu A Huyền một chút, liền rời đi.
Sau khi ý thức quy vị, Dung Chân ngồi dậy, ấn ký nội phủ trên cổ nàng cũng phát ra ánh sáng.
A Huyền thân hình xinh đẹp chợt loé, hắn cũng đi theo Dung Chân rời khỏi nội phủ nàng.
Dung Chân tự hỏi nên đi trợ giúp chồn tuyết nhỏ kia không, rốt cuộc nàng cũng không thể lấy không năng lượng linh hồn của người ta, phải làm chút chuyện mới được.
Nếu không thể giúp tiểu tuyết chồn giết ác quỷ thì nàng cũng phải cứu nó ra.
Dung Chân biết Tiết Cảnh Lam bày ra đại trận luyện hóa rất ổn, ác quỷ nhốt ở bên trong căn bản không thể chạy ra, nếu thực sự có nguy hiểm, Tiết Cảnh Lam cũng sẽ không đem trận pháp bố trí ở Thiên Lam Môn.
Nàng muốn cứu chồn tuyết nhỏ ra, chủ yếu là phải vượt qua được nỗi sợ trong lòng, lấy hết can đảm vọt tới sâu bên trong thiên điện, cứu chồn tuyết nhỏ lạc đường ra.
Dung Chân tính toán như thế, nàng quyết định ngày mai sẽ hoàn thành chuyện này, mà A Huyền tất nhiên đối với tin tức nàng tiếp nhận trong lòng đã biết rõ ràng.
Hắn không có phản ứng gì, chỉ là an tĩnh nằm ở trên đệm mềm, chờ Dung Chân ngủ.
Chờ Dung Chân thổi tắt đèn, đắp chăn lên, đôi mắt nhắm chặt, sau khi hô hấp dần dần hòa hoãn vững vàng, A Huyền mới từ trên đệm mềm đứng lên.
Lưng hắn bắt đầu cong lên, rồi duỗi người, quyết định xuất phát.
Ác quỷ nguy hiểm, muốn tới gần nó, nếu tâm trí không kiên định cũng sẽ bị hơi thở lạnh băng kia ảnh hưởng.
A Huyền nghĩ cũng nhấc tay chi lao, chờ hắn hấp thu xong năng lượng ác quỷ, hắn liền thuận tiện kéo chồn tuyết nhỏ ra khỏi nơi này.
Trong bóng đêm, một thân ảnh nhỏ màu đen vội vàng, một chút tiếng vang cũng không phát ra.
Tiếng đẩy cửa quen thuộc vang lên, Linh Lục Nhị Tam mỗi ngày đều có ý đồ giãy giụa chạy thoát động tác lập tức dừng lại, hắn lại bị tia uy áp quen thuộc cùng sợ hãi kia bao phủ.
A Huyền ưu nhã nện bước như đi dạo, chậm rì rì đi đến, hắn nhìn Linh Lục Nhị Tam, liếm liếm móng vuốt.
Linh Lục Nhị Tam lúc này không giãy giụa nữa, thân mình hắn mềm xuống.
Hắn quỳ xuống thỉnh cầu A Huyền xuống tay dứt khoát chút, nếu muốn ăn, liền trực tiếp một lần đem nó ăn sạch sẽ, không cần từng ngày lại đây tra tấn nó.
Ngôn ngữ ác quỷ, A Huyền có thể nghe hiểu, sương mù màu đen kia của ác kích động truyền đến tin tức.
Nhưng ______ Chuyện này có liên quan gì với hắn?
A Huyền sẽ không để ý đến thỉnh cầu của một con ác quỷ, chúng nó thậm chí không thể tính là một loại sinh vật, chúng nó chỉ là một sự tồn tại sai lầm, không được cho phép,.
Hắn chậm rì rì mà xé rách ác sương mù màu đen trên người ác quỷ, không có chút nào lưu tình, đương nhiên, hắn cũng muốn một ngụm nuốt luôn Linh Lục Nhị Tam, thật sự là bởi vì dáng người hắn có hạn, tạm thời ăn không vô.
Hôm nay, A Huyền có thể hấp thu mức năng lượng cao nhất có liên quan tới việc Dung Chân tu luyện, mức tu vi cao nhất của Dung Chân sẽ ảnh hưởng đến việc hắn có thể khôi phục mức năng lượng cao nhất mỗi ngày, Dung Chân tu vi càng cao, hắn khôi phục tốc độ càng nhanh.
Nhưng nếu không có Dung Chân, tốc độ khôi phục lực lượng của A Huyền cũng không có bất luận cái gì tăng lên, đây cũng là lý do A Huyền vẫn còn ngây ngốc bên người Dung Chân, rốt cuộc thì phù chú khế ước Tiết Cảnh Lam đưa yếu ớt đến tựa như giấy.
A Huyền hấp thu xong năng lượng trên người ác quỷ, cảm giác thật no, toàn thân trên dưới đều no trướng năng lượng.
Hắn còn nhớ rõ lúc Dung Chân tu luyện, nàng hình như tính toán muốn cứu chồn tuyết nhỏ bị nhốt ở chỗ sâu trong thiên điện?
A Huyền nghĩ, tới cũng tới rồi, thuận tay đem vật kia kéo ra ngoài cũng không phải rất khó.
Vì thế, hắn bỏ rơi ác quỷ đang tuyệt vọng, trực tiếp hướng chỗ sâu trong thiên điện chạy tới.
Ở nơi đó, hắn quả nhiên thấy được một con chồn tuyết nhỏ đang cuộn tròn ở góc, thần thức Dung Chân dò xét còn chuẩn vô cùng.
Toàn thân trắng tinh, nho nhỏ một cục, nằm ở góc, hình như đang phát run.
A Huyền nhẹ nhàng nhảy tới, móng vuốt khảy một chút chiếc đuôi to của chồn tuyết.
Chồn tuyết nhỏ từ trong mơ bừng tỉnh, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một đoàn sương mù màu đen, nó sợ tới mức bắn lên.
Đương nhiên, nó nhảy lên không cao được bao nhiêu bởi vì cái đuôi bị A Huyền ấn rồi.
A Huyền lười cùng một con chồn tuyết giao lưu, hắn móng vuốt quắp lấy đuôi nó, không phân trần gì hết kéo ra bên ngoài.
Chồn tuyết nhỏ còn đang mơ giấc mộng đẹp nó được cứu ra, không nghĩ tới sau khi tỉnh lại có một con mèo đen hung ác bắt cóc nó, nó sợ tới mức ôm lấy chân ghế của cái bàn trong thiên điện, chết cũng không buông tay.
A Huyền một bên túm, chồn tuyết nhỏ một bên “Anh anh” kêu cứu.
Nhưng vào lúc này, kẹt cửa thiên điện mà A Huyền để lại trực tiếp bị mở ra.
Dung Chân khoác trường bào, mặt đầy nôn nóng, xuất hiện ngoài cửa.
Khuôn mặt ngày thường luôn luôn hòa hoãn dịu dàng của nàng đã nhiễm một tia nôn nóng, nhíu mày.
Đêm nay, nàng đang ngủ lại bị hàn ý truyền đến bừng tỉnh, nhìn về phía đầu giường, A Huyền quả nhiên biến mất.
Dung Chân không biết mèo con nhà nàng nguyên nhân gì mà nửa đêm mất tích, nàng quyết định ra ngoài tìm, lần này nàng thông minh hơn, trước tiên cứ dùng thần thức dò xét toàn bộ Thiên Lam Môn, tìm kiếm vị trí A Huyền.
Nàng cảm thấy nàng cũng thật là ngốc, đêm qua A Huyền mất tích như thế nào không nghĩ đến phương pháp này, quả nhiên vẫn là chồn tuyết trong thiên điện nhắc nhở nàng.
Dung Chân nghĩ như thế, thần thức không tự chủ được mà bay về hướng thiên điện, thế nhưng thật sự ở thiên điện tìm được một hai luồng vầng sáng linh hồn một đen một lam.
Một cái là chồn tuyết, mà một cái khác…… Còn không phải là A Huyền sao?!
Dung Chân lập tức thần thức quy vị, từ trên giường nhảy dựng lên, nàng muốn bắt A Huyền cái đồ mèo hư này mang về tới.
Kết quả vừa đến thiên điện, nàng nhìn thấy chỗ sau bên trong thiên điện, A Huyền đang cùng chồn tuyết nhỏ lôi lôi kéo kéo.
Dung Chân lập tức não bổ một cái phiên bản khác, đại khái là A Huyền trên thực tế không phải miêu miêu hư, hắn chỉ là biết nàng muốn thực hiện nguyện vọng của chồn tuyết nhỏ, cho nên buổi tối muốn giúp nàng thay chủ nhân đi mạo hiểm.
Kết quả ác quỷ kia quá đáng sợ, làm A Huyền cũng sợ tới mức bị vây bên trong không dám ra.
Chân tướng nhất định là như thế này, Dung Chân liên tưởng.
Nhưng mà nó có thể làm như vậy, tại sao không giúp nàng luyện dược nhỉ?
Phiên bản Dung Chân suy đoán đúng được một nửa sự thật, A Huyền tới nơi này mục đích không phải vì giúp nàng, nhưng cuối cùng xác thật muốn thuận tay giúp nàng, bị dọa đến rúc vào một góc không phải hắn, mà là Linh Lục Nhị Tam.
“A Huyền ——” Dung Chân gọi hắn một tiếng, nàng nhìn thấy linh thú khế ước của mình bị “Vây” ở bên trong, tức khắc không còn sợ.
Nàng tin tưởng Tiết Cảnh Lam, biết trận pháp luyện hóa này an toàn, vì thế nàng nhấc váy, trực tiếp chạy vội qua.
Từ bên cạnh trận pháp luyện hóa đi qua, cũng không sẽ có cái gì nguy hiểm, bằng không chồn tuyết nhỏ cũng sẽ không đánh bậy đánh bạ lạc đường vào.
Yêu cầu chỉ cần dũng khí mà thôi, Dung Chân vì cứu A Huyền, tự nhiên là có dũng khí.
Cặp mắt ánh kim xinh đẹp của A Huyền nhìn chằm chằm nàng, hắn nhìn Dung Chân vội vã chạy tới, ngày thường nàng có chút nhút nhát bây giờ liền ác quỷ cũng không sợ.
Một nhân loại, thật sự sẽ đối với một con linh thú khế ước để ý đến vậy sao?
Nhưng ngay sau đó, làm tất cả mọi người không nghĩ tới lại có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Khi Dung Chân đi qua đại trận luyện hóa, Linh Lục Nhị Tam vẫn luôn an tĩnh ẩn núp bỗng nhiên bạo khởi, nó âm thầm quan sát Dung Chân hồi lâu.
Nó thế nhưng phát hiện Dung Chân là chủ nhân của Hạ Huyền Linh!
Hạ Huyền Linh cũng có thể có chủ nhân?!
Hắn căn bản là không phải linh thú hoặc là một loại yêu thú nào cả.
Hắn là ——
Ác quỷ bốc lên một ý niệm, rồi sau đó này ý niệm phảng phất như bị thứ gì chặt đứt, tựa như điện trở ngăn lại dòng điện .
Nhưng cũng không trở ngại dục vọng muốn giết chết Dung Chân của nó, linh hồn nhân loại, nó muốn ăn, huống chi là một hồn phách mỹ vị như Dung Chân vậy.
Hơn nữa, nàng còn là chủ nhân của Hạ Huyền Linh, hì hì, nếu đem linh hồn của nàng xé rách hoàn toàn, Hạ Huyền Linh lại sẽ ra sao?
Linh Lục Nhị Tam chỉ là ở trước mặt Hạ Huyền Linh vô pháp phản kháng, nhưng cũng không đại biểu nó không thống hận hắn, ác quỷ ngục Cửu Uyên, so nhân loại đều còn thù hận sợ hãi hắn hơn.
Ở dươi ý niệm mãnh liệt, sương mù màu đen tụ tập bên người Linh Lục Nhị, như tối hôm qua ngưng tụ thành sóng triều, hướng Dung Chân cuốn qua.
Vốn dĩ không có gì bất ngờ xảy ra thì sương mù màu đen nay sẽ bị đại trận luyện hóa ngăn lại, nhưng —— xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Cũng không biết là phân đoạn nào xuất hiện sai lầm, dù sao, Linh Lục Nhị Tam thử đột phá đại trận luyện hóa vài ngày lúc này xuất hiện một cái lỗ hổng.
Sương mù màu đen như động vật máu lạnh phun ra tử khí, trực tiếpra tới dò xét , cuốn Dung Chân vào.
A Huyền cũng không nghĩ tới tình huống này, sống lưng hắn cong lên, trực tiếp nhảy qua, một vầng sáng thuần đen hiện lên, mèo đen nháy mắt hóa thành đại hắc miêu cao gần một người.
Chồn tuyết nhỏ ôm cái đuôi của mình, nhìn tình huống trước mắt, trực tiếp ngây dại.
“Anh anh anh!!!” Thanh âm nôn nóng vang lên cùng với tứ chi múa may của nó.