Sau Khi Xuyên Sách Tùy Tiện Thơm Mèo Sẽ Xảy Ra Chuyện Lớn
Chương 6: Miêu mao căn sáu - Sư phụ (='_'=)
Dung Chân dĩ nhiên không cho bọn họ tiến vào, nàng cúi đầu bế mèo lên, xoay người đi vào phòng.
A Huyền từ trong lòng ngực nàng tránh đi, ngồi xổm trên bàn nhìn Dung Chân thu thập đồ vật.
Dung Chân cũng có kế hoạch, nàng có thể dọn khỏi nơi này, chỉ cần mệnh bài Tiết Cảnh Lam sáng lên.
Dù sao…… Dù sao tính đến khả năng nàng động thủ ngăn đón, cũng không thể cho bọn họ gỡ mệnh bài xống.
A Huyền thầm suy nghĩ, lực lượng hắn chưa khôi phục, hiện tại chỉ như một con mèo nhà không khác gì bình thường, nhưng nếu thả ra năng lượng tích tụ được mấy ngày nay, đánh lui những người này cũng không phải gì việc khó, chỉ là thật thể thật vất vả ngưng tụ lại muốn tiêu tán.
Thật ra có thể lưu tại nội phủ nàng chậm rãi khôi phục, ngưng tụ lại thật thể một lần nữa cũng không gấp.
Hắn chán ghét loài người, ngày thường đứng ngoài cuộc quan sát, con người chỉ có thể là đồ ăn hạng bét.
Lúc A Huyền tự hỏi có nên giúp Dung Chân giải quyết mấy người này mà phải trả giá bằng việc thật thể tiêu tán không thì cửa phòng “Phanh” một cái bị đẩy ra.
“Dung Chân, thời gian tới rồi, có gỡ mệnh bài sư phụ ngươi đi chưa?” Thanh âm của Diêu Thanh Lộ ở ngoài cửa vang lên.
Lúc này, hai vị tu sĩ Bích Nguyệt Tông ngoài phòng đã xông vào, bọn họ nhận được mệnh lệnh của Diêu Thanh Lộ, muốn dỡ mệnh bài Tiết Cảnh Lam đi.
“Dừng tay!” Dung Chân hộ ở phía trước pháp trận, pháp thuật trong tay ánh lên sắc trắng lập loè, trực tiếp đánh lui người.
“Người Bích Nguyệt Tông không biết mệnh bài có bao nhiêu quan trọng đi?” Dung Chân đem pháp thuật trên tay phất tán, nhăn mi nói, “Sư phụ ta ở Vạn Nhận kiếm cốc, nguy hiểm khôn lường, hành động này của các ngươi không khác gì mưu hại tánh mạng tu sĩ.”
“Kẻ hèn tu sĩ Kim Đan, Tu chân giới một đống, chết thì thôi, ngươi cho rằng Tiết Cảnh Lam thật sự có thể trở về sao?” Diêu Thanh Lộ trào phúng.
“Trở về hay không, cùng ngươi không liên quan, nhưng mệnh bài này, các ngươi không thể động tới.” Dung Chân cắn răng nói, một bước cũng không nhường, nàng ngày thường tuy rằng mềm như bông, nhưng lúc này lại tựa như cây trúc.
“Ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ được?” Diêu Thanh Lộ một tay đem hai vị tu sĩ Bích Nguyệt Tông phía trước đẩy ra, “Nơi này là Bích Nguyệt Tông, cho ngươi ở địa bàn của ta đã đủ khách khí đối với ngươi rồi.”
Diêu Thanh Lộ cảm thấy nàng là người sĩ diện, nếu Dung Chân chịu thua, nàng ta cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt như thế, nhưng Dung Chân mặt ngoài nhìn qua mềm ấm nhu nhược, nhưng thái độ chưa từng điệu thấp.
Dung Chân nheo mắt lại, chân gắt gao mà ghim trên mặt đất, không lùi bước, một vị tu sĩ Kim Đan đứng trước mặt nàng, khí thế làm nàng khó ngẩng đầu lên.
Nhưng nghĩ đến mệnh bài của sư phụ mệnh sắp bị gỡ xuống, nàng từ trống rỗng sinh ra dũng khí, Dung Chân chắn trước mặt Diêu Thanh Lộ.
Diêu Thanh Lộ lúc này đã lấy luôn cả pháp bảo ra, ánh sáng xanh đậm ngưng tụ, sắp hướng trận pháp mệnh bài đánh tới, Dung Chân che phía trước, tư thế tất phải ăn một kích này.
Nhưng vào lúc này, Diêu Thanh Lộ đồng tử khẽ biến, nàng cảm giác được một trận khí lạnh thấu xương từ trong không gian bốc lên, giống như là đình trệ, băng trùy đem tay chân nàng trói buộc, thậm chí linh hồn hư vô mờ mịt cũng muốn từ trong thân thể nàng kéo ra.
“Ngươi ——” Diêu Thanh Lộ kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía Dung Chân, lại nhìn đến mèo đen ngồi xổm ở đầu vai nàng nhẹ nâng lông mi, đôi mắt ánh kim mang theo tà khí vô biên.
Dung Chân còn chưa phát hiện có gì đó không thích hợp, nàng linh căn tư chất kém, đối với linh khí biến hóa thực trì độn, nàng chỉ cảm giác được chung quanh không khí lạnh hơn một chút, dù sao hiện tại là mùa đông, tựa hồ cũng không có gì kỳ quái.
Diêu Thanh Lộ cảm thấy không thể hô hấp, không thể nói nên lời, động tác thi pháp cũng tạm dừng xuống dưới.
Nhưng ngay khoảnh khắc mệnh bọn họ treo tơ mỏng, phía chân trời một đạo kiếm khí đánh úp lại, tựa như phá mở một đường chân trời, thế như lôi đình, thẳng tắp rơi vào góc Bích Nguyệt Tông bên này.
Ba tiếng tiếng chuông dễ nghe vang lên, hai bạc, một kim, ba cái lục lạc mang ánh sáng chợt lóe mà qua, đạo bào sắc thương thanh xua tan cả phòng tà khí, một kiếm đem không khí chết lặng tản ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiếm khí đánh nát phòng ốc trống rỗng, bụi mù ở tứ phía tán loạn, duy chỉ có Dung Chân cùng trận pháp mệnh bài phía sau bình yên vô sự, mọi người ngốc lăng tại chỗ, chung quanh là gạch ngói vỡ vụn.
Dung Chân thầm than may mắn nàng thu dọn đồ đạc hết rồi.
Tiết Cảnh Lam nhẹ nhàng rơi xuống đất, quay đầu hướng Dung Chân hơi hơi mỉm cười, trên trán tóc mái rũ xuống che khuất đôi mắt, có chút lạc thác ý vị tiêu sái.
Trong tay hắn có một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm có chút rung động, chuôi kiếm rũ xuống ba cái lục lạc, tiếng chuông nhỏ vụn.
“Ta nghĩ hôm nay chỗ ta thuê ở Bích Nguyệt Tông hẳn đã đến kỳ.” Tiết Cảnh Lam tiếng nói nhẹ nhàng.
Ttrong nháy mắt hắn xuất hiện, Dung Chân cùng Diêu Thanh Lộ đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Dung Chân là bởi vì thấy hắn an toàn trở về, mà Diêu Thanh Lộ lại là bởi vì tà khí nghiêm nghị trải rộng khắp phòng bị một kiếm xua tan.
Toàn thân nàng giống như mất đi sức lực, suy sụp tiến lên phía trước hai bước, thân hình lung lay sắp đổ, được đệ tử đồng môn phía sau đỡ lấy.
“Sư phụ ——” Dung Chân gọi một tiếng, thanh âm suy yếu.
Lão đông tây này cuối cùng đã trở lại, hắn mà không trở lại, nàng một hai phải đấu với Diêu Thanh Lộ, một chút cũng không thể thắng.
“A, phát sinh chuyện gì, đây không phải Diêu tiểu cô nương Bích Nguyệt Tông sao?” Tiết Cảnh Lam nghi hoặc hỏi.
Diêu Thanh Lộ ngước mắt nhìn hắn, mười mấy năm trước, Tiết Cảnh Lam vẫn là một tu sĩ Kim Đan, nhưng sau khi trở về, tu vi hắn thế nhưng cao thâm không ít.
Hẳn là ở…… ở trên Nguyên Anh!
Hắn tư chất cực kém, ngắn ngủi mười năm, như thế nào tu luyện đến Nguyên Anh?
Diêu Thanh Lộ không dám tin tưởng, bởi vì ngay cả mẫu thân nàng, tông chủ Bích Nguyệt Tông, cũng bất quá là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, hiện tại Tiết Cảnh Lam nhảy đến cấp cao thủ Nguyên Anh, cũng không phải tùy tiện là có thể bắt nạt.
“Tới tới, nói sao lại thế này.” Tiết Cảnh Lam kéo Dung Chân sang một bên, thấp giọng hỏi.
Mặc dù mới vừa rồi xảy ra nhiều chuyện như vậy, Dung Chân thế nhưng lúc này còn có thể yên tĩnh ngồi trên ghế, nhẹ nhàng vuốt lông A Huyền trong lòng ngực, thong thả đem sự tình phát sinh trong khoảng thời gian này nói cho Tiết Cảnh Lam.
Nhìn thấy Tiết Cảnh Lam đã trở về, nàng liền an tâm rồi, Dung Chân không thêm mắm thêm muối, chỉ là đúng sự thật bẩm báo.
Nghe xong lúc sau, Tiết Cảnh Lam nhăn lại mi, trên khuôn mặt tuấn dật xuất hiện một chút sắc buồn rầu: “Ai, Bích Nguyệt Tông làm ăn sao lại như thế này?”
Dung Chân lắc lắc đầu: “Là bởi vì chuyện thanh điểu kia dựng lên.”
Nàng không rõ vì sao Diêu Thanh Lộ một hai cảm thấy nàng sẽ xem Thanh Loan như bảo vật, hận không thể đem nó chiếm làm của riêng, nhưng nàng thật sự thích mèo hơn nha!
“Được, A Dung, con dọn một chút đồ vật trong phòng bếp, chờ lát nữa rồi chúng ta đi.” Tiết Cảnh Lam hướng nàng gật đầu.
Dung Chân “Vâng” một tiếng, ôm A Huyền đi vào phòng bếp, nàng đem A Huyền đặt ở một bên đệm mềm theo thường lệ, bắt đầu thu thập dược liệu được phân loại trên quầy giá vào không gian bên trong túi gấm.
A Huyền vốn dĩ chuẩn bị ra tay, lại bị Tiết Cảnh Lam một kiếm ngăn lại, hắn cũng mừng rỡ không cần xuất lực.
Dung Chân lấy một khối bò kho trong nồi ra, cái này không thể nhập vào bên trong túi gấm không gian, vì thế nàng hỏi: “A Huyền, ngươi ăn cái này không?”
A Huyền lắc lắc cái đuôi, không trả lời nàng.
Dung Chân cắt miếng thịt, xếp hàng đặt ở mâm, thả tới trước mặt hắn.
A Huyền chú ý tới nàng ngay cả động tác thu thập đồ vật đều vô cùng nghiêm túc, bộ dạng theo trường phái năm tháng tĩnh lặng, hắn nhảy đến cạnh cửa sổ, đẩy cửa ra một chút, hướng ra ngoài nhìn lại.
Tiết Cảnh Lam một người đứng ở trong viện giữa đám đất đá đổ nát, ngước mắt về hướng Diêu Thanh Lộ mỉm cười nói: “A Dung nói cô đáp ứng nàng một điều kiện rồi, nói là cô tuyệt đối sẽ không bắt Thanh Loan trở về, còn phải hướng nàng xin lỗi, có đúng không?”
Diêu Thanh Lộ bị cặp mắt xinh đẹp đào hoa kia của hắn nhìn chằm chằm, khó tránh khỏi trốn tránh ánh mắt: “Là…… Là có chuyện như vậy.”
“Ngươi muốn như thế nào chứng minh ngươi sẽ tuân thủ ước định này?” Tiết Cảnh Lam cười hỏi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ta làm việc luôn luôn giữ tín, chẳng qua là một con Thanh Loan, ta mới không hiếm lạ.” Diêu Thanh Lộ ý thức được cái gì, lui sau hai bước.
“Diêu tiểu cô nương, ‘ chứng minh ’ này cũng không phải là khua môi múa mép là có thể làm người ta tin.” Tiết Cảnh Lam ôm kiếm từ từ nói.
“Ta còn chưa có khế ước linh thú, lại không thể triệu hồi ra linh thú khế ước nào cho ngài xem, ngài muốn thế nào đây?” Diêu Thanh Lộ nhướng mày nói.
“Diêu tiểu cô nương, ngươi nói đi?” Tiết Cảnh Lam chớp chớp mắt.
“Tiết chân nhân, ngài không cần khinh người quá đáng!” Đệ tử Bích Nguyệt Tông bên người Diêu Thanh Lộ cao giọng nói, “Nơi này là Bích Nguyệt Tông, ngài cũng biết nhìn trộm nội phủ người khác sẽ mang đến hậu quả như thế nào.”
Ở Tu chân giới, thực lực vi tôn, chỉ có tu vi tới Nguyên Anh, mới có thể gọi một tiếng “Chân nhân”, thấy tu vi Tiết Cảnh Lam tăng lên, bọn họ sửa miệng thật lẹ, lập tức dùng tôn xưng.
“Hoá ra các ngươi biết a.” Tiết Cảnh Lam than nhẹ một hơi, ý có điều chỉ.
Diêu Thanh Lộ chờ Tiết Cảnh Lam, lòng tự trọng làm nàng hiện tại không có lựa chọn chạy trốn, bởi vì lúc trước không lâu, Dung Chân chính là thoải mái hào phóng dỡ xuống phòng bị cho nàng xem, tư thái thật ra dũng cảm bằng phẳng.
Trong lòng tưởng tượng như thế, nhưng nàng chân vẫn dịch về sau một chút, ở trên mặt tuyết vẽ ra một dấu vết, nàng vẫn muốn chạy.
Một đạo kiếm khí như vẽ xẹt qua, ghim bên chân, ngăn lại đường đi của nàng.
“Diêu tiểu cô nương, đã hứa thì phải làm.” Tiết Cảnh Lam ngoắc ngoắc tay với nàng.
Diêu Thanh Lộ trong nháy mắt đầy nước mắt, bởi vì sợ hãi, tay nàng trở nên run rẩy.
“Tiết Cảnh Lam, ngươi!” Tu sĩ Bích Nguyệt Tông khác xông tới.
Tiết Cảnh Lam nhấc tay áo đem người đánh lui: “Nếu không phục cho tông chủ Bích Nguyệt Tông các ngươi lại đây tìm ta.”
Người bên cạnh như dư thừa không dùng được, trong viện chỉ còn lại Tiết Cảnh Lam cùng Diêu Thanh Lộ, Tiết Cảnh Lam xuất kiếm, kiếm phong chỉ thẳng Diêu Thanh Lộ.
Hắn tu chính là kiếm quyết, lấy kiếm khí thâm nhập nội phủ xem xét, cái này có thể so với nguyệt linh pháp thuật phổ biến được sử dụng trong Nguyệt Chi Vực dữ dằn hơn nhiều, một đạo kiếm khí của Nguyên Anh chân nhân, đủ để phá huỷ nội phủ một người.
Kiếm phong càng gần, Diêu Thanh Lộ càng sợ hãi, nàng không nghĩ tới Tiết Cảnh Lam thật sự dám!
Một giọt nước mắt từ khuôn mặt Diêu Thanh Lộ chảy xuống, nàng cắn răng, run rẩy đôi môi, một hơi không thể nghe thấy “Thực xin lỗi” từ nàng trong miệng nói ra.
Tiết Cảnh Lam mỉm cười nhìn nàng, tay nắm chuôi kiếm thật chặt, Diêu Thanh Lộ cảm thấy bốn phía uy áp tăng gấp bội, tức khắc cúi đầu, kinh mạch bị chấn thương, máu tươi từ khóe miệng tràn ra. Mà Tiết Cảnh Lam vẫn là cười ngâm ngâm, ánh mắt nghiêm nghị, không hề có ý muốn buông tha nàng.
Lúc này, một giọng nữ nhu hoà vang lên.
Dung Chân một tay vác đồ đã thu thập tốt, một tay đỡ mèo đen đang ngồi xổm trên vai, từ trong phòng bếp chạy vội ra tới.
“Sư phụ.” Dung Chân gọi Tiết Cảnh Lam một tiếng, “Ta thu dọn xong rồi.”
Kiếm phong trên tay Tiết Cảnh Lam di chuyển, từ cổ Diêu Thanh Lộ xẹt qua, kiếm khí chưa kịp giấu đi đã phát ra chém rơi rụng cánh mai hồng trên đỉnh đầu nàng ta.
Hắn thu kiếm, động tác nhẹ nhàng bâng quơ, thời điểm ngoái đầu lại nhìn Dung Chân, tươi cười ôn thuận vui vẻ như cũ.
“Được, chúng ta đi thôi.” Tiết Cảnh Lam kéo Dung Chân lại đây.
Lúc này, kiếm trong tay hắn bay ra, nằm xuống dưới chân hai người, chở bọn họ cưỡi gió bay thẳng về phía chân trời.
Chỉ còn lại Diêu Thanh Lộ dưới viện hoang tàn đỡ thân cây nhẹ nhàng thở dốc, nàng đem mai hồng rơi xuống đầu vai gỡ đi, sắc mặt ửng đỏ.
“Tiết Cảnh Lam, Dung Chân, khinh người quá đáng.” Diêu Thanh Lộ nghiền nát cánh hoa, mặc niệm hai cái tên.
Mà ở trên trời cao Bích Nguyệt Tông không xa , Dung Chân ngồi xổm trên thân kiếm, ôm A Huyền trong tay, run bần bật, nàng lần đầu tiên bay cao như vậy.
Tiết Cảnh Lam dựa nghiêng trên thân kiếm, vỗ vỗ bộ ngực chính mình, thở dài: “Giả bộ ngầu lòi xong liền chạy, kích thích ghê.”
A Huyền từ trong lòng ngực nàng tránh đi, ngồi xổm trên bàn nhìn Dung Chân thu thập đồ vật.
Dung Chân cũng có kế hoạch, nàng có thể dọn khỏi nơi này, chỉ cần mệnh bài Tiết Cảnh Lam sáng lên.
Dù sao…… Dù sao tính đến khả năng nàng động thủ ngăn đón, cũng không thể cho bọn họ gỡ mệnh bài xống.
A Huyền thầm suy nghĩ, lực lượng hắn chưa khôi phục, hiện tại chỉ như một con mèo nhà không khác gì bình thường, nhưng nếu thả ra năng lượng tích tụ được mấy ngày nay, đánh lui những người này cũng không phải gì việc khó, chỉ là thật thể thật vất vả ngưng tụ lại muốn tiêu tán.
Thật ra có thể lưu tại nội phủ nàng chậm rãi khôi phục, ngưng tụ lại thật thể một lần nữa cũng không gấp.
Hắn chán ghét loài người, ngày thường đứng ngoài cuộc quan sát, con người chỉ có thể là đồ ăn hạng bét.
Lúc A Huyền tự hỏi có nên giúp Dung Chân giải quyết mấy người này mà phải trả giá bằng việc thật thể tiêu tán không thì cửa phòng “Phanh” một cái bị đẩy ra.
“Dung Chân, thời gian tới rồi, có gỡ mệnh bài sư phụ ngươi đi chưa?” Thanh âm của Diêu Thanh Lộ ở ngoài cửa vang lên.
Lúc này, hai vị tu sĩ Bích Nguyệt Tông ngoài phòng đã xông vào, bọn họ nhận được mệnh lệnh của Diêu Thanh Lộ, muốn dỡ mệnh bài Tiết Cảnh Lam đi.
“Dừng tay!” Dung Chân hộ ở phía trước pháp trận, pháp thuật trong tay ánh lên sắc trắng lập loè, trực tiếp đánh lui người.
“Người Bích Nguyệt Tông không biết mệnh bài có bao nhiêu quan trọng đi?” Dung Chân đem pháp thuật trên tay phất tán, nhăn mi nói, “Sư phụ ta ở Vạn Nhận kiếm cốc, nguy hiểm khôn lường, hành động này của các ngươi không khác gì mưu hại tánh mạng tu sĩ.”
“Kẻ hèn tu sĩ Kim Đan, Tu chân giới một đống, chết thì thôi, ngươi cho rằng Tiết Cảnh Lam thật sự có thể trở về sao?” Diêu Thanh Lộ trào phúng.
“Trở về hay không, cùng ngươi không liên quan, nhưng mệnh bài này, các ngươi không thể động tới.” Dung Chân cắn răng nói, một bước cũng không nhường, nàng ngày thường tuy rằng mềm như bông, nhưng lúc này lại tựa như cây trúc.
“Ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ được?” Diêu Thanh Lộ một tay đem hai vị tu sĩ Bích Nguyệt Tông phía trước đẩy ra, “Nơi này là Bích Nguyệt Tông, cho ngươi ở địa bàn của ta đã đủ khách khí đối với ngươi rồi.”
Diêu Thanh Lộ cảm thấy nàng là người sĩ diện, nếu Dung Chân chịu thua, nàng ta cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt như thế, nhưng Dung Chân mặt ngoài nhìn qua mềm ấm nhu nhược, nhưng thái độ chưa từng điệu thấp.
Dung Chân nheo mắt lại, chân gắt gao mà ghim trên mặt đất, không lùi bước, một vị tu sĩ Kim Đan đứng trước mặt nàng, khí thế làm nàng khó ngẩng đầu lên.
Nhưng nghĩ đến mệnh bài của sư phụ mệnh sắp bị gỡ xuống, nàng từ trống rỗng sinh ra dũng khí, Dung Chân chắn trước mặt Diêu Thanh Lộ.
Diêu Thanh Lộ lúc này đã lấy luôn cả pháp bảo ra, ánh sáng xanh đậm ngưng tụ, sắp hướng trận pháp mệnh bài đánh tới, Dung Chân che phía trước, tư thế tất phải ăn một kích này.
Nhưng vào lúc này, Diêu Thanh Lộ đồng tử khẽ biến, nàng cảm giác được một trận khí lạnh thấu xương từ trong không gian bốc lên, giống như là đình trệ, băng trùy đem tay chân nàng trói buộc, thậm chí linh hồn hư vô mờ mịt cũng muốn từ trong thân thể nàng kéo ra.
“Ngươi ——” Diêu Thanh Lộ kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía Dung Chân, lại nhìn đến mèo đen ngồi xổm ở đầu vai nàng nhẹ nâng lông mi, đôi mắt ánh kim mang theo tà khí vô biên.
Dung Chân còn chưa phát hiện có gì đó không thích hợp, nàng linh căn tư chất kém, đối với linh khí biến hóa thực trì độn, nàng chỉ cảm giác được chung quanh không khí lạnh hơn một chút, dù sao hiện tại là mùa đông, tựa hồ cũng không có gì kỳ quái.
Diêu Thanh Lộ cảm thấy không thể hô hấp, không thể nói nên lời, động tác thi pháp cũng tạm dừng xuống dưới.
Nhưng ngay khoảnh khắc mệnh bọn họ treo tơ mỏng, phía chân trời một đạo kiếm khí đánh úp lại, tựa như phá mở một đường chân trời, thế như lôi đình, thẳng tắp rơi vào góc Bích Nguyệt Tông bên này.
Ba tiếng tiếng chuông dễ nghe vang lên, hai bạc, một kim, ba cái lục lạc mang ánh sáng chợt lóe mà qua, đạo bào sắc thương thanh xua tan cả phòng tà khí, một kiếm đem không khí chết lặng tản ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiếm khí đánh nát phòng ốc trống rỗng, bụi mù ở tứ phía tán loạn, duy chỉ có Dung Chân cùng trận pháp mệnh bài phía sau bình yên vô sự, mọi người ngốc lăng tại chỗ, chung quanh là gạch ngói vỡ vụn.
Dung Chân thầm than may mắn nàng thu dọn đồ đạc hết rồi.
Tiết Cảnh Lam nhẹ nhàng rơi xuống đất, quay đầu hướng Dung Chân hơi hơi mỉm cười, trên trán tóc mái rũ xuống che khuất đôi mắt, có chút lạc thác ý vị tiêu sái.
Trong tay hắn có một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm có chút rung động, chuôi kiếm rũ xuống ba cái lục lạc, tiếng chuông nhỏ vụn.
“Ta nghĩ hôm nay chỗ ta thuê ở Bích Nguyệt Tông hẳn đã đến kỳ.” Tiết Cảnh Lam tiếng nói nhẹ nhàng.
Ttrong nháy mắt hắn xuất hiện, Dung Chân cùng Diêu Thanh Lộ đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Dung Chân là bởi vì thấy hắn an toàn trở về, mà Diêu Thanh Lộ lại là bởi vì tà khí nghiêm nghị trải rộng khắp phòng bị một kiếm xua tan.
Toàn thân nàng giống như mất đi sức lực, suy sụp tiến lên phía trước hai bước, thân hình lung lay sắp đổ, được đệ tử đồng môn phía sau đỡ lấy.
“Sư phụ ——” Dung Chân gọi một tiếng, thanh âm suy yếu.
Lão đông tây này cuối cùng đã trở lại, hắn mà không trở lại, nàng một hai phải đấu với Diêu Thanh Lộ, một chút cũng không thể thắng.
“A, phát sinh chuyện gì, đây không phải Diêu tiểu cô nương Bích Nguyệt Tông sao?” Tiết Cảnh Lam nghi hoặc hỏi.
Diêu Thanh Lộ ngước mắt nhìn hắn, mười mấy năm trước, Tiết Cảnh Lam vẫn là một tu sĩ Kim Đan, nhưng sau khi trở về, tu vi hắn thế nhưng cao thâm không ít.
Hẳn là ở…… ở trên Nguyên Anh!
Hắn tư chất cực kém, ngắn ngủi mười năm, như thế nào tu luyện đến Nguyên Anh?
Diêu Thanh Lộ không dám tin tưởng, bởi vì ngay cả mẫu thân nàng, tông chủ Bích Nguyệt Tông, cũng bất quá là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, hiện tại Tiết Cảnh Lam nhảy đến cấp cao thủ Nguyên Anh, cũng không phải tùy tiện là có thể bắt nạt.
“Tới tới, nói sao lại thế này.” Tiết Cảnh Lam kéo Dung Chân sang một bên, thấp giọng hỏi.
Mặc dù mới vừa rồi xảy ra nhiều chuyện như vậy, Dung Chân thế nhưng lúc này còn có thể yên tĩnh ngồi trên ghế, nhẹ nhàng vuốt lông A Huyền trong lòng ngực, thong thả đem sự tình phát sinh trong khoảng thời gian này nói cho Tiết Cảnh Lam.
Nhìn thấy Tiết Cảnh Lam đã trở về, nàng liền an tâm rồi, Dung Chân không thêm mắm thêm muối, chỉ là đúng sự thật bẩm báo.
Nghe xong lúc sau, Tiết Cảnh Lam nhăn lại mi, trên khuôn mặt tuấn dật xuất hiện một chút sắc buồn rầu: “Ai, Bích Nguyệt Tông làm ăn sao lại như thế này?”
Dung Chân lắc lắc đầu: “Là bởi vì chuyện thanh điểu kia dựng lên.”
Nàng không rõ vì sao Diêu Thanh Lộ một hai cảm thấy nàng sẽ xem Thanh Loan như bảo vật, hận không thể đem nó chiếm làm của riêng, nhưng nàng thật sự thích mèo hơn nha!
“Được, A Dung, con dọn một chút đồ vật trong phòng bếp, chờ lát nữa rồi chúng ta đi.” Tiết Cảnh Lam hướng nàng gật đầu.
Dung Chân “Vâng” một tiếng, ôm A Huyền đi vào phòng bếp, nàng đem A Huyền đặt ở một bên đệm mềm theo thường lệ, bắt đầu thu thập dược liệu được phân loại trên quầy giá vào không gian bên trong túi gấm.
A Huyền vốn dĩ chuẩn bị ra tay, lại bị Tiết Cảnh Lam một kiếm ngăn lại, hắn cũng mừng rỡ không cần xuất lực.
Dung Chân lấy một khối bò kho trong nồi ra, cái này không thể nhập vào bên trong túi gấm không gian, vì thế nàng hỏi: “A Huyền, ngươi ăn cái này không?”
A Huyền lắc lắc cái đuôi, không trả lời nàng.
Dung Chân cắt miếng thịt, xếp hàng đặt ở mâm, thả tới trước mặt hắn.
A Huyền chú ý tới nàng ngay cả động tác thu thập đồ vật đều vô cùng nghiêm túc, bộ dạng theo trường phái năm tháng tĩnh lặng, hắn nhảy đến cạnh cửa sổ, đẩy cửa ra một chút, hướng ra ngoài nhìn lại.
Tiết Cảnh Lam một người đứng ở trong viện giữa đám đất đá đổ nát, ngước mắt về hướng Diêu Thanh Lộ mỉm cười nói: “A Dung nói cô đáp ứng nàng một điều kiện rồi, nói là cô tuyệt đối sẽ không bắt Thanh Loan trở về, còn phải hướng nàng xin lỗi, có đúng không?”
Diêu Thanh Lộ bị cặp mắt xinh đẹp đào hoa kia của hắn nhìn chằm chằm, khó tránh khỏi trốn tránh ánh mắt: “Là…… Là có chuyện như vậy.”
“Ngươi muốn như thế nào chứng minh ngươi sẽ tuân thủ ước định này?” Tiết Cảnh Lam cười hỏi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ta làm việc luôn luôn giữ tín, chẳng qua là một con Thanh Loan, ta mới không hiếm lạ.” Diêu Thanh Lộ ý thức được cái gì, lui sau hai bước.
“Diêu tiểu cô nương, ‘ chứng minh ’ này cũng không phải là khua môi múa mép là có thể làm người ta tin.” Tiết Cảnh Lam ôm kiếm từ từ nói.
“Ta còn chưa có khế ước linh thú, lại không thể triệu hồi ra linh thú khế ước nào cho ngài xem, ngài muốn thế nào đây?” Diêu Thanh Lộ nhướng mày nói.
“Diêu tiểu cô nương, ngươi nói đi?” Tiết Cảnh Lam chớp chớp mắt.
“Tiết chân nhân, ngài không cần khinh người quá đáng!” Đệ tử Bích Nguyệt Tông bên người Diêu Thanh Lộ cao giọng nói, “Nơi này là Bích Nguyệt Tông, ngài cũng biết nhìn trộm nội phủ người khác sẽ mang đến hậu quả như thế nào.”
Ở Tu chân giới, thực lực vi tôn, chỉ có tu vi tới Nguyên Anh, mới có thể gọi một tiếng “Chân nhân”, thấy tu vi Tiết Cảnh Lam tăng lên, bọn họ sửa miệng thật lẹ, lập tức dùng tôn xưng.
“Hoá ra các ngươi biết a.” Tiết Cảnh Lam than nhẹ một hơi, ý có điều chỉ.
Diêu Thanh Lộ chờ Tiết Cảnh Lam, lòng tự trọng làm nàng hiện tại không có lựa chọn chạy trốn, bởi vì lúc trước không lâu, Dung Chân chính là thoải mái hào phóng dỡ xuống phòng bị cho nàng xem, tư thái thật ra dũng cảm bằng phẳng.
Trong lòng tưởng tượng như thế, nhưng nàng chân vẫn dịch về sau một chút, ở trên mặt tuyết vẽ ra một dấu vết, nàng vẫn muốn chạy.
Một đạo kiếm khí như vẽ xẹt qua, ghim bên chân, ngăn lại đường đi của nàng.
“Diêu tiểu cô nương, đã hứa thì phải làm.” Tiết Cảnh Lam ngoắc ngoắc tay với nàng.
Diêu Thanh Lộ trong nháy mắt đầy nước mắt, bởi vì sợ hãi, tay nàng trở nên run rẩy.
“Tiết Cảnh Lam, ngươi!” Tu sĩ Bích Nguyệt Tông khác xông tới.
Tiết Cảnh Lam nhấc tay áo đem người đánh lui: “Nếu không phục cho tông chủ Bích Nguyệt Tông các ngươi lại đây tìm ta.”
Người bên cạnh như dư thừa không dùng được, trong viện chỉ còn lại Tiết Cảnh Lam cùng Diêu Thanh Lộ, Tiết Cảnh Lam xuất kiếm, kiếm phong chỉ thẳng Diêu Thanh Lộ.
Hắn tu chính là kiếm quyết, lấy kiếm khí thâm nhập nội phủ xem xét, cái này có thể so với nguyệt linh pháp thuật phổ biến được sử dụng trong Nguyệt Chi Vực dữ dằn hơn nhiều, một đạo kiếm khí của Nguyên Anh chân nhân, đủ để phá huỷ nội phủ một người.
Kiếm phong càng gần, Diêu Thanh Lộ càng sợ hãi, nàng không nghĩ tới Tiết Cảnh Lam thật sự dám!
Một giọt nước mắt từ khuôn mặt Diêu Thanh Lộ chảy xuống, nàng cắn răng, run rẩy đôi môi, một hơi không thể nghe thấy “Thực xin lỗi” từ nàng trong miệng nói ra.
Tiết Cảnh Lam mỉm cười nhìn nàng, tay nắm chuôi kiếm thật chặt, Diêu Thanh Lộ cảm thấy bốn phía uy áp tăng gấp bội, tức khắc cúi đầu, kinh mạch bị chấn thương, máu tươi từ khóe miệng tràn ra. Mà Tiết Cảnh Lam vẫn là cười ngâm ngâm, ánh mắt nghiêm nghị, không hề có ý muốn buông tha nàng.
Lúc này, một giọng nữ nhu hoà vang lên.
Dung Chân một tay vác đồ đã thu thập tốt, một tay đỡ mèo đen đang ngồi xổm trên vai, từ trong phòng bếp chạy vội ra tới.
“Sư phụ.” Dung Chân gọi Tiết Cảnh Lam một tiếng, “Ta thu dọn xong rồi.”
Kiếm phong trên tay Tiết Cảnh Lam di chuyển, từ cổ Diêu Thanh Lộ xẹt qua, kiếm khí chưa kịp giấu đi đã phát ra chém rơi rụng cánh mai hồng trên đỉnh đầu nàng ta.
Hắn thu kiếm, động tác nhẹ nhàng bâng quơ, thời điểm ngoái đầu lại nhìn Dung Chân, tươi cười ôn thuận vui vẻ như cũ.
“Được, chúng ta đi thôi.” Tiết Cảnh Lam kéo Dung Chân lại đây.
Lúc này, kiếm trong tay hắn bay ra, nằm xuống dưới chân hai người, chở bọn họ cưỡi gió bay thẳng về phía chân trời.
Chỉ còn lại Diêu Thanh Lộ dưới viện hoang tàn đỡ thân cây nhẹ nhàng thở dốc, nàng đem mai hồng rơi xuống đầu vai gỡ đi, sắc mặt ửng đỏ.
“Tiết Cảnh Lam, Dung Chân, khinh người quá đáng.” Diêu Thanh Lộ nghiền nát cánh hoa, mặc niệm hai cái tên.
Mà ở trên trời cao Bích Nguyệt Tông không xa , Dung Chân ngồi xổm trên thân kiếm, ôm A Huyền trong tay, run bần bật, nàng lần đầu tiên bay cao như vậy.
Tiết Cảnh Lam dựa nghiêng trên thân kiếm, vỗ vỗ bộ ngực chính mình, thở dài: “Giả bộ ngầu lòi xong liền chạy, kích thích ghê.”