Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn

Chương 39



Hai người ngồi nói chuyện một lúc, nhãi con nhà Dương gia lại len lén trốn sau khe cửa nhìn Ninh Anh, có vẻ hơi tò mò về nàng.

Chỉ chốc lát sau lại có người tới cửa, lúc này Ninh Anh mới xin phép đi về.

Chạng vạng Thúy Thúy đang thu dọn bàn bát của khách, Dương Đại lang tiến đến hỏi, Thúy Thúy lớn giọng hô: “Nương tử, Dương thợ mộc đến rồi.”

Ninh Anh trong nhà bếp đáp một tiếng, đi ra nghênh đón.

Dương Đại lang này ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thân hình cao gầy, trên người mặc bộ đồ xanh lam đậm, mày rậm mắt to, dáng vẻ đoan chính.

Ninh Anh từ nhà bếp đi ra, hắn cúi người thi lễ, khách khí nói: “Mới vừa rồi a nương ta có nói Khương nương tử tới tìm, muốn đặt làm mấy cái bàn thủng lỗ, ta nghe không được hiểu lắm, cho nên đến hỏi thử xem.”

Ninh Anh cười nói: “Đúng là có chuyện này.”

Lúc này Ninh Anh nói cụ thể tình huống trong tiệm ăn cho hắn nghe.

Dương Đại lang nhìn kỹ cái bếp lò trên bàn, đặt nồi đất lên trên đó quả thật độ cao hơn quá, nếu có thể thấp ngang với ghế ngồi, mỗi lần giơ tay vừa không bị nóng mà cũng tiện hơn.

Ninh Anh khoa tay múa chân hai lần, giải thích: “Ta muốn đào rỗng giữa bàn để đặt bếp lò vào trong, như vậy nồi đất có thể đặt ngang với tầm tay.”

Dương Đại lang tinh tế nghiền ngẫm một phen, lại nhìn bàn trong tiệm ăn hỏi han một hồi. Tính tình của hắn khô khan, giọng điệu không nhanh không chậm, nhả chữ rõ ràng, vô cùng có kiên nhẫn.

Ninh Anh trao đổi với hắn cực kỳ thư thái, bởi vì không tốn võ mồm, mỗi một câu nói hắn đều có thể hiểu được, hơn nữa còn rất đón nhận ý kiến của nàng, sau đó lại dùng vốn hiểu biết của mình diễn tả lại.

Hiểu rõ yêu cầu của nàng xong, Dương Đại lang nói: “Sáng mai ta đưa bản vẽ bàn mà Khương nương tử muốn đến cho ngươi xem thử nhé.”

Ninh Anh nói được.

Trước khi đi Dương Đại lang lại đo thử độ cao của cái bàn, còn có chiều dài của bếp lò và nồi đất, làm việc vô cùng ổn thỏa.

Sau khi trở về, Tần thị đã chuẩn bị xong cơm tối, thấy hắn vào nhà, Tần thị tò mò hỏi: “Mới đi mà đã về rồi sao?”

Dương Đại lang đáp một tiếng, gọi Dương Thụy ra ăn cơm.

Thằng nhãi con chạy xồng xộc từ trong nhà ra, cầm trong tay một miếng đường cục.

Ba người đi rửa tay ăn cơm.

Tần thị ở bên bàn cơm tò mò hỏi chuyện Ninh Anh: “Khương nương tử kia rất hay nói, nói chuyện cũng khá hài hước.”

Dương Đại lang không nói gì.

Tần thị: “Con nói xem một nữ lang như nàng ấy lưu lạc đến nơi này lạ nước lại cái mà vẫn có thể kiếm ăn giống như nam nhân, thật đúng là có vài phần dũng khí.”

Dương Đại lang cau mày nói: “A nương nói những chuyện này làm gì?”

Tần thị lẩm bẩm: “Chỉ có điều vẻ ngoài hơi kém chút.”

Dương Đại lang: “…”

Dương Thụy không nhịn được nói: “Tổ mẫu, con không cần kế mẫu.”

Tần thị trợn mắt nhìn hắn, “Con không cần kế mẫu, nhưng cũng không thể bắt cả đời cha con độc thân được.” Dừng một chút bà lại nói, “Muốn để bà già này hầu hạ hai người cả đời ư, nằm mơ đi!”

Dương Thụy: “…”

Dương Đại lang: “…”

Hắn yên lặng nhìn về phía nhi tử nhà mình, “Lại trêu chọc khiến tổ mẫu tức giận hả?”

Dương Thụy cúi đầu lùa cơm.

Dương Đại lang ôn hòa nói: “Ta lúc lên tám tuổi đã có thể giặt y phục nấu cơm, bắt đầu từ sáng mai con cũng tự mình làm đi.”

Dương Thụy phản bác: “Con còn chưa lớn, không phải còn có phụ thân sao?”

Dương Đại lang chậm rãi uống một hớp canh, vô cùng bình tĩnh nói: “Thế sáng mai ta giặt y phục nấu cơm, con đi kiếm tiền nuôi gia đình.”

Dương Thụy: “…”

Dương Đại lang nghiêm túc nói: “Tổ mẫu lớn tuổi rồi, con lại suốt ngày nghịch ngợm chọc người tức giận, lão nhân gia người không vừa ý hầu hạ hai cha con chúng ta. Ta ngày ngày bận rộn kiếm kế sinh nhai, con không thể bắt ta trong ngoài đều phải lo liệu được, con dầu gì cũng là người nhà họ Dương, dù sao cũng nên chia sẻ giúp đỡ gia đình.”

Dương Thụy kìm nén một hồi, cuối cùng lộ ra dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, “Con mới tám tuổi.”

Dương Đại lang gật đầu, “Lúc con tám tuổi còn có phụ thân, lúc ta tám tuổi không còn phụ thân nữa.”

Dương Thụy: “Nhưng mà cha có nương, con không có nương.”

Dương Đại lang: “…”

Dương Thụy: “Nếu cha còn như vậy, con sẽ chạy đến mộ của a nương khóc lóc kể lể cho cha xem.”

Dương Đại lang kìm nén một lúc nói, “Nói cứ như con đi khóc một hồi thì ta sẽ coi con như tiểu tổ tông mà cung phụng không bằng.” Lại nói, “Lát nữa phải tự mình rửa chén, nếu như con còn không biết chia sẻ gánh nặng cho gia đình, về sau con sẽ giống lão tử, đều không có thê tử.”

Dương Thụy: “…”

Hắn thật sự không nói lại lão tử nhà hắn.

Sau khi ăn xong, Dương Đại lang vào trong nhà vẽ bản vẽ, còn lại bát đũa quả thật Dương Thụy phải đi rửa.

Tần thị cuối cùng vẫn đau lòng cho tôn tử nhà mình, không nỡ để cho hắn làm việc.

Giống như hiểu rõ tính nết của mẫu thân nhà mình, chẳng mấy chốc trong phòng truyền đến giọng nói của Dương Đại lang, “A nương, người nên quen đi, đừng nuôi ra một vị tổ tông để ngày ngày cung phụng hầu hạ.”

Tần thị yên lặng nhìn về phía Dương Thụy, Dương Thụy cao giọng đáp lại: “Phụ thân nói bừa, nói cứ như tôn nhi không biết đau lòng cho tổ mẫu vậy.”

Tần thị vui vẻ, trong phòng Dương Đại lang cũng nở nụ cười, “Có tiền đồ.”

Dương Thụy lấy ghế Tần thị hay ngồi đến, sắn tay áo lên nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu, người vẫn nên tìm thê tử cho cha con đi, đừng đánh con nữa.”

Tần thị vui vẻ nói: “Đây là con nói đó.”

Dương Thụy: “Vâng, là con nói.”

Tần thị: “Tuyệt đối không được đổi ý.”

Dương Thụy: “Không đổi ý.”

Thế là tổ tôn hai người ngoéo tay, bởi vì trước đây Dương Đại lang độc thân hơn nửa nguyên nhân là do Dương Thụy gây nên.

Tiểu tử này sợ lấy kế mẫu về sẽ bị đánh, cho nên cứ mãi ngăn cản, hôm nay bị lão tử nhà mình dạy cho một bài học, tình nguyện cho hắn cưới thê tử về nhà, ít ra mình sẽ không bị cha răn dạy.

Buổi sáng hôm sau Dương Đại lang mang bản vẽ đến tiệm ăn cho Ninh Anh xem qua, kiểu dáng đơn giản, đường nét phác thảo linh hoạt, thoạt nhìn không khác gì bàn lẩu hiện đại, có thể thấy được hắn rất hiểu ý nàng.

Ninh Anh cực kỳ hài lòng.

Song phương thương lượng giá cả xong xuôi, Dương Đại lang bắt đầu trở về chế tác.

Ngoài công việc ở chỗ Ninh Anh hắn còn phải làm việc khác, sáu cái bàn tốn kha khá công sức, một chốc khó mà làm xong được.

Có đôi khi Ninh Anh cũng sẽ đến xem tiến triển, thường xuyên qua lại cũng trở nên thân thiết với Tần thị hơn.

Một cái bàn thành phẩm ra lò, Ninh Anh cực kì hài lòng, vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, chỉ thiếu một lớp sơn nữa là đẹp.

Tần thị đắc ý nói: “Đại Lang nhà ta có tay nghề làm mộc không chê vào đâu được, quanh năm suốt tháng nhận việc làm không hết.”

Ninh Anh cười nói: “Tay nghề của Dương thợ mộc quả thật không tệ.”

Dương Thụy hiếu kỳ trốn sau khe cửa nhìn nàng, trong đôi mắt trong trẻo hàm chứa thăm dò đánh giá.

Ninh Anh phát hiện ra tầm mắt của hắn, nói: “Ta thấy gia cảnh của Dương gia không tệ, sao lại phải để Dương Thụy trong nhà, không bằng đưa đến trường tư thục đi, sau này thi được công danh cũng tốt.”

Tần thị nói: “Nhà ta cũng đang có quyết định này, đầu xuân sang năm sẽ đưa đi học, nhưng tiền phí của trường tư cao đến dọa người.”

Ninh Anh nói: “Nếu như gia cảnh có thể gánh được vẫn nên cho đến trường tư học, tương lai cũng coi như có hi vọng.”

Tần thị: “Khương nương tử quả thật có mắt nhìn xa trông rộng.”

Ninh Anh trả lời được rất nhiều vấn đề của Tần thị, Tần thị nghe được khâm phục không thôi. Vốn tưởng nàng chỉ là một tiểu phụ nhân bình thường, ai biết nàng lại có kiến thức sâu rộng và tầm nhìn xa như vậy, thật sự khiến cho Tần thị được mở rộng tầm mắt.

Buổi tối Tần thị lại cùng Dương Đại lang nói đến Ninh Anh, nhắc tới chuyện đưa Dương Thụy đến trường tư thục, quả thật khiến Dương Đại lang kinh ngạc.

Tần thị khen: “Không nghĩ tới Khương nương tử này vẻ ngoài xấu xí nhưng lại rất có kiến thức, không hổ là người đến từ kinh thành, ánh mắt cũng có chút khác thường.”

Dương Thụy thốt ra câu hỏi từ tận đáy lòng: “Tổ mẫu, có phải người nhìn trúng người ta rồi không?”

Tần thị xoắn xuýt một hồi: “Chỉ có vẻ ngoài là hơi kém chút, tính tình trái lại vô cùng tốt, hay nói hay cười, vui tai vui mắt.”

Dương Đại lang hỏi: “Hôm nay Khương nương tử đến xem bàn, nàng nói như thế nào?”

Tần thị: “Khen con làm tốt lắm.”

Dương Đại lang: “Thế con sẽ làm nhanh để người mang đến cho nàng.”

Tần thị khoát tay nói: “Cũng không cần vội như vậy, để cho nàng tới đây ngồi thêm mấy bận cũng được.”

Dương Đại lang: “…”

Nhìn dáng vẻ xoa tay của lão nương nhà mình, hắn quả thật không biết phải nói gì.

Đợi đến đêm trước Trung thu, sáu cái bàn mới được làm xong đưa tới.

Lúc ấy là Tần thị sai người đưa tới, mỗi bàn đều được phủ một lớp sơn màu rám nắng, vô cùng bắt mắt, chất lượng bền chắc.

Ninh Anh cực kì thích, lúc trả tiền Tần thị lại thu ít đi mấy đồng, nói hàng xóm láng giềng giúp nhau làm ăn, đôi bên giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, ngược lại khiến Ninh Anh phải xấu hổ không thôi.

Nhãi con Dương Thụy cũng đi theo đến, Thúy Thúy tham ăn, có đôi khi Ninh Anh sẽ làm cho nàng ấy một ít kẹo, thấy Dương Thụy, nàng gọi Thúy Thúy lấy ra một ít cho Dương Thụy ăn đỡ thèm.

Tổ tôn hai người ở lại tiệm ăn ngồi một lúc lâu, Ninh Anh vui vẻ nói chuyện phiếm với bọn họ, mãi đến khi có khách tới cửa, tổ tôn hai người mới rời đi.

Cùng lúc đó, bên phía kinh thành, Hối Thông Quỹ phường thông qua sổ sách các châu gửi tới tìm được địa điểm cuối cùng Ninh Anh lấy tiền, là ở Ngụy Thành.

Yến Tam Lang nhận được tin tức, lập tức khởi hành đến Ngụy Thành trước, theo sau đương nhiên còn có đám người Lâm Chính của Tần Vương phủ.

Ban đầu Yến Tam Lang còn tưởng là Ninh Anh sẽ đi Phản Thành, kết quả phương hướng hoàn toàn ngược lại. Bởi vậy có thể thấy được, nàng vô cùng phòng bị hắn, lời nói nửa thật nửa giả khiến người ta không phân biệt được dễ đánh lạc hướng.

Yến Tam Lang cầm theo thư của Tào chưởng quầy phong trần mệt mỏi từ trong kinh chạy tới Ngụy Thàn, tìm đến phân sở của Hối Thông Quỹ phường, hỏi thời gian cuối cùng Ninh Anh lấy tiền.

Chưởng quầy Quỹ phường lật tìm trong ghi chép, là tháng năm, hơn nữa còn lấy không ít tiền.

Nhìn ghi chép, Yến Tam Lang không khỏi rơi vào trầm tư.

Hắn yên lặng bấm đốt ngón tay, là khoảng thời gian không lâu sau khi Ninh Anh và hắn chia tay tại Bình Châu. Một nữ lang yếu đuối như nàng lại có thể nhanh chóng chạy tới Ngụy Thành, nếu như không có trợ lực từ bên ngoài, có nói thế nào hắn cũng cũng không tin.

Yến Tam Lang rời khỏi quỹ phường, ngủ lại khách đi ếm một đêm.

Nhìn khế ước bán thân trên bàn, hắn bắt đầu hồi tưởng lại con người Ninh Anh, tuy không giao tiếp nhiều với nàng, nhưng trong mấy ngày ở chung cũng đủ thấy được sự cẩn thận của nàng.

Nếu muốn dùng thời gian ngắn chạy từ Bình Châu đến Ngụy Thành, hơn nữa còn không gặp trắc trở gì, phải dùng cách nào là nhanh nhất?

Yến Tam Lang vắt hết óc trầm tư suy nghĩ, ngoài đi theo quan lại cũng chỉ có tiêu cục vận chuyển là có thể lựa chọn.

Phía quan lại, Ninh Anh chắc chắn không có bản lĩnh đi con đường này, lại nghĩ đến nàng rút nhiều tiền như vậy, khả năng cao là đi theo tiêu cục.

Nhưng một đào nô, lại to gan đến độ đi tiêu cục thác tiêu!

Yến Tam Lang có nghĩ cũng không dám nghĩ, ấy vậy mà nàng lại có gan dạ làm chuyện này.

Hắn suy nghĩ tròn một đêm, trước mắt không có cách nào tìm người, chỉ đành ôm tâm thái chữa ngựa chết thành ngựa sống mà đến tìm tất cả tiêu cục trong thành, sau đó hỏi thăm từng nhà một.

Hắn cầm tín hàm của quan tứ phẩm Viên gia đến làm việc phải nói là rất có hiệu quả, lăn qua lăn lại một ngày, hắn thật sự lại như mèo mù vớ chuột chết tìm được một ít tin tức.

Tiêu cục Ngọc Hưng trải qua giấy thông hành cung cấp cùng với tranh vẽ Ninh Anh, tra được ghi chép có liên quan đến Ninh Anh, Yến Tam Lang biết nàng đi về phía Dương Châu.

Yến Tam Lang không khỏi vui vẻ, lúc này lại phong trần mệt mỏi chạy đến Dương Châu.

Trên đường hắn vừa tức vừa buồn cười, cảm thấy nữ lang kia quả thật thú vị, rõ ràng là một đào nô, lại ăn gan báo tim hùm dám theo thác tiêu, nhờ sự bảo vệ của tiêu cục một đường xuôi đến Giang Nam.

Nếu không biết tình huống cùng giấy thông hành của Ninh Anh, cũng không biết hắn phải tìm mất bao lâu.

Nghĩ lại, nữ lang kia đúng là giảo hoạt, sau khi rút tiền tại Ngụy Thành thì chặt đứt tung tích, bởi vì sau đó không có ghi chép của quỹ phường nữa. Kế tiếp từ Ngụy Thành đến Dương Châu còn mất một khoảng khá xa, nếu tìm người lung tung, chỉ sợ tìm đến hết đời cũng không thấy người.

Dương Châu đúng là một nơi tốt, vấn đề là Dương Châu lớn như vậy, nàng trốn ở chỗ nào?

Nghĩ đến vấn đề nan giải này, Yến Tam Lang không khỏi choáng váng đầu óc.

Hắn không biết là cái đuôi sau lưng hắn cũng hồ đồ không kém gì hắn, một đường theo dõi ăn không ít bụi đất, nhưng trước mắt vẫn chưa xong, còn phải tiếp tục dày vò lẫn nhau không biết bao lâu nữa.

Cùng ngày Yến Tam Lang từ Ngụy Thành đến Dương Châu, tiết trời đã vào đông.

Hắn tìm đến chi nhánh của tiêu cục Ngọc Hưng, ôm hi vọng tra được tung tích của Ninh Anh, kết quả ở trong này không còn tin tức, nàng giống như diều đứt dây, không biết đã bay tới nơi nào.

Cả Dương Châu có tổng cộng 41 tòa thành, hắn phải tìm người thế nào đây?

Yến Tam Lang là người tương đối kiên nhẫn.

Vấn đề này cũng không làm khó được hắn, dù sao đều là tìm người, vậy thì cứ tới thành nào phồn hoa nhất tìm trước, nào là Toại An, Phiên Dương, Lâm Xuyên… một đống phố phường, hắn đi khắp hang cùng ngõ hẻm mà tìm.

Vì có thể tìm được Ninh Anh, hắn đúng là đã lấy ra hết bản lãnh của mình!

Khi đó Ninh Anh còn không biết được người của Tần Vương phủ cách nàng càng ngày càng gần, cánh tay của Lý Du trong lúc bất giác đã vươn về phía nàng.

Vị Trạng Nguyên Lang nào đó ở Kinh Thành xa xôi ngay từ đầu đã tạo cho Ninh Anh ảo giác, để cho nàng thuận buồm xuôi gió, cho rằng hắn sẽ không tìm tới đây được.

Cho dù hiện tại có duỗi tay đến, người nào đó vẫn dùng thái độ vô cùng ôn hòa, bảo Yến Tam Lang mang theo khế ước bán thân đến ổn định nàng trước, không để cho nàng chạy lung tung.

Mưu kế bậc này có thể nói là vô cùng có hiệu quả, ít nhất từ lúc Ninh Anh bắt đầu chạy trốn chưa từng có quan phủ tham gia tìm kiếm, độ nguy hiểm của nàng cũng giảm bớt kha khá, độ an toàn chạm đến ngưỡng đảm bảo.

Đường đi thuận lợi khiến Ninh Anh thả lỏng cảnh giác, khiến nàng không đến mức hoảng hốt chạy bừa, càng không đối phó bừa do khủng hoảng chạy trốn mang lại.

Thế cho nên từ lúc trốn đi đến giờ đã mấy tháng, Ninh Anh gần như quên mất thân phận đào nô của mình, đã quên nàng từng là người của Lý Du, cùng với đủ chuyện ở Tần Vương phủ.

Trước mắt việc kinh doanh của quán ăn dần dần đi vào quỹ đạo, liên tục có lợi nhuận đổ về túi, giữ chân được khách quen.

Thời tiết rét lạnh, lẩu thịt dê được săn đón nhất, có cả người của phường bên cạnh đến tìm mua.

Thúy Thúy được nuôi ăn càng thêm chắc nịch.

Ninh Anh đối với nàng ấy cực kỳ khoan dung, chưa bao giờ răn dạy một lời.

So với ngày tháng ở Chu gia, Thúy Thúy cảm thấy nơi này thoải mái hơn nhiều. Tuy công việc trên tay nhiều khi khiến nàng ấy rất mệt, nhưng thắng ở chỗ chủ tử hiền hoà, hoàn cảnh tự tại, cho nên câu cửa miệng của nàng ấy là đi theo Ninh Anh cả đời, có thịt ăn.

Ninh Anh dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy đứa trẻ ngốc này thật đáng yêu.

Buổi sáng hôm nay Ninh Anh đang ở trong phòng tính toán sổ sách, tiếng bàn tính lạch cạch liên tục, chợt nghe Thúy Thúy ở bên ngoài gọi mình, nói có khách đến.

Ninh Anh bỏ công việc trong tay xuống, đi ra đằng trước.

Trong tiệm ăn có một người đang đứng, vai vác túi y phục, toàn thân phong trần mệt mỏi.

Lúc nhìn thấy Yến Tam Lang, nàng không khỏi sửng sốt.

Yến Tam Lang nhìn thấy nàng cũng ngẩn người, suýt nữa không nhận ra.

Ninh Anh tuyệt đối không đoán được hắn sẽ tìm đến chỗ này, vội vàng nhìn về phía Thúy Thúy nói: “Thúy Thúy, ngươi đi lấy cho ta chậu than.”

Thúy Thúy lên tiếng, đi đến nhà bếp.

Chờ nàng đi rồi, Ninh Anh kinh ngạc nói: “Yến Tam Lang, sao ngươi lại tìm đến nơi này?”

Yến Tam Lang đánh giá tiệm ăn, cười khổ nói: “Khương nương tử, ngươi khiến ta tìm rất mệt mỏi.”

Ninh Anh: “…”

Nàng chột dạ đi đến bên ngoài nhìn xung quanh, biết Yến Tam Lang sẽ không vô duyên vô cớ đến đây, bèn bảo Thúy Thúy có khách muốn đặt bàn, phái nàng ấy ra bên ngoài, còn mình thì dẫn Yến Tam Lang đến phòng bếp.

Yến Tam Lang tò mò hết nhìn đông tới tây, nói: “Khương nương tử sống có vẻ không tệ lắm.”

Ninh Anh đáp: “Tàm tạm thôi.” Lại nói, “Lúc trước Tam Lang nói nơi phồn hoa là nơi trốn dễ nhất, nơi này rất tốt.”

Nàng tìm ghế cho hắn, Yến Tam Lang ngồi xuống, Ninh Anh rót cho hắn một chén trà, đi thẳng vào vấn đề: “Ngọn gió nào thổi ngươi đến chỗ này vậy?”

Yến Tam Lang cũng không dong dài, lấy khế ước bán thân của nàng từ trong túi y phục ra, nói: “Ngươi xem đi.”

Ninh Anh tò mò nhận lấy, nhìn thấy là khế ước bán thân của mình, tâm tình có phần phức tạp, nàng cau mày, cảnh giác hỏi: “Thứ này ngươi lấy từ đâu?”

Yến Tam Lang: “Là phu nhân cho ta, bảo ta mang khế ước bán thân đến vật quy nguyên chủ cho cô nương, còn nói nàng cầm trong tay cũng vô dụng.” Lại nói, “Nàng còn bảo ta đổi đồ gì đó của nàng từ chỗ ngưoi về.”

Ninh Anh nửa tin nửa ngờ, “Thứ này đã từng đến Tần Vương phủ chưa?”

Yến Tam Lang lắc đầu, “Chưa, vẫn luôn ở trong tay phu nhân.”

Ninh Anh không tin, dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá hắn, hỏi: “Ngươi chớ có lừa ta, lúc trước Lý Du từng cho người đến Nghi Thiện tìm, sao hắn lại dễ dàng từ bỏ như vậy?”

Nghe nói thế, Yến Tam Lang kinh ngạc nói: “Ngươi đi qua Nghi Thiện?”

Ninh Anh cũng không giấu diếm: “Ban đầu ta tính dọc theo Bình Châu đến Nghi Thiện, sau đó từ Nghi Thiện đến Phản Thành, từng đụng phải người của Tần Vương phủ, lúc ấy Lý Du ở ngay bến tàu, nếu hắn đã đi tìm, há có chuyện không lấy được khế ước bán thân của ta?”

Yến Tam Lang vội vàng giải thích: “Khương nương tử có điều không biết, Nhị công tử của Tần Vương phủ đã định hôn ước với Nhữ Nam Vương phủ rồi, đầu xuân sẽ cưới tiểu nương tử của Nhữ Nam Vương phủ, việc này cả Kinh Thành đều biết.”

Ninh Anh ngẩn người, không nói gì.

Yến Tam Lang tiếp tục nói: “Theo ta được biết, ban đầu Nhị công tử có từng nổi giận đùng đùng tới Viên gia chất vấn, nhưng phu nhân cắn chết không nhận, sau đó cũng nghe nói hắn tự mình đi tìm, nhưng cũng không biết tại sao lại không giải quyết được gì, sau đó nữa thì nghe tin Tần Vương phủ cùng Nhữ Nam Vương phủ đính hôn.”

Nghe hắn nói thế, Ninh Anh không khỏi rơi vào trầm tư.

Yến Tam Lang nói: “Phu nhân cũng đợi rất lâu, thấy bên kia không tiếp tục truy cứu, lúc này mới bảo ta mang theo khế ước bán thân đến tìm ngươi. Không khéo là Khương nương tử quá cẩn thận, để cho ta tìm rất lâu, may mắn là cuối cùng cũng tìm được đến nơi này của ngươi.”

Ninh Anh hỏi: “Làm sao ngươi tìm được đến đây?”

Yến Tam Lang lập tức kể lại những gì trải qua trên đoạn đường từ Kinh đến đây, lại hỏi nàng quá trình tới Dương Châu trước đó.

Ninh Anh nói: “Ta cả đường xuôi buồm thuận gió, theo tiêu cục tới đây, trong quá trình không gặp chút trắc trở nào.”

Yến Tam Lang: “Vậy là được rồi, nếu Lý Du quyết tâm tìm ngươi, hắn đã sớm báo quan, một khi quan phủ nghiêm tra, ngươi nào có dễ thoát thân như vậy?”

Ninh Anh cụp mắt, có vẻ đăm chiêu.

Yến Tam Lang biết nàng thận trọng, không dễ lừa qua cửa, lại nói thêm: “Ta cảm thấy, nếu trước kia Lý Du dùng ngươi đổi lấy một bức họa của Viên gia thì hơn phân nửa cũng không coi trọng ngươi mấy, dù sao trong mắt đám người quý tộc, nô tỳ không khác gì thứ đồ chơi.”

Câu nói vô cùng thành thật.

Từ trước đến nay Ninh Anh luôn biết tự lượng sức mình, chưa bao giờ mong chờ mình chiếm được phần nào trong lòng Lý Du.

Nô tỳ chính là nô tỳ, ở trong mắt quý tộc là thứ không đáng một xu, có thể tùy ý sai khiến, mua bán trao đổi. Tuy bình thường Lý Du đối xử với nàng không tệ, nhưng cũng chỉ coi như con chó con mèo mà cưng chiều thôi.

Nếu như hắn vẫn xoắn xuýt chuyện này, ngược lại mới khiến người ta cảm thấy lạ, dù sao từ hạ qua đông đã hơn nửa năm rồi.

Thấy nghi ngờ trong mắt nàng dần biến mất, Yến Tam Lang dò hỏi: “Phu nhân nói có thứ gì đó ở trong tay ngươi, bảo ta nhất định phải mang về, vẫn mong Khương nương tử đừng để ta ra về tay không.”

Thái độ của Ninh Anh dịu đi, nói: “Thứ kia không ở trong tay ta.”

Yến Tam Lang: “???”

Ninh Anh nghiêm mặt nói: “Ta tự tay viết cho ngươi một phong thư, ngươi mang nó đến Chung Nhạn Sơn, tìm Từ Ân đại sư, hắn sẽ đưa cho ngươi thứ mà phu nhân nhà ngươi cần.”

Yến Tam Lang vui mừng nói: “Có thể báo cáo kết quả công tác là được rồi, không uổng công ta vất vả chạy ngược chạy xuôi chuyến này.”

Vì thế Ninh Anh vào trong phòng viết một phong giao cho Yến Tam Lang.

Lúc trước lá thư Tưởng Thị viết tay kia, nàng vì đề phòng bất trắc nên không mang lá bùa hộ mệnh này theo bên người, tiện để lại chỗ Từ Ân đại sư trong lần đi theo hai mẹ con Tưởng thị lên núi.

Hiện giờ Tưởng thị mang khế ước bán thân đến chuộc lá thư kia, nàng đương nhiên đồng ý, coi như thanh toán xong.

Nói đi cũng phải nói lại, Yến Tam Lang có thể tìm tới nơi này, Ninh Anh cũng không kinh ngạc, dù sao hắn biết tường tận tình huống của nàng.

Nhưng nàng tuyệt đối không thể ngờ bản khế ước bán thân này chính là Lý Du và Tưởng thị hợp mưu lấy ra làm mồi nhử nàng, bởi vì nàng không dám nghĩ đến, nó thâm sâu.

Cố tình lại bị Lý Du nghĩ ra.

Nàng đã xem nhẹ phân lượng của mình trong lòng Lý Du, đối với Lý Du nàng quan trọng hơn so với trong tưởng tượng của nàng.

Yến Tam Lang nhận được thư tay từ chỗ Ninh Anh cũng không ở lại tiệm ăn bao lâu, hắn nói mình rời kinh quá lâu, sợ Chu Lệ Nương lo lắng, cho nên phải nhanh chóng về nhà báo tiếng bình an.

Hắn cũng chưa từng làm chuyện tổn thương Ninh Anh, lại thêm Ninh Anh cũng có vài phần tín nhiệm với hắn, nàng tự mình đưa hắn ra cửa, Yến Tam Lang nói lời từ biệt rời đi, vội vàng về kinh.

Nhìn theo bóng hắn đi xa, Ninh Anh mới trở về phòng xem khế ước bán thân của mình.

Có khế ước bán thân trong tay, sau này nếu muốn chuyển thành hộ tịch bình thường cũng có thể nhờ tiền sai ma bắt quỷ, chỉ cần có đủ tiền, mua chuộc quan phủ đả thông quan hệ, chuyện đương nhiên có thể thành.

Nàng cẩn thận cất khế ước bán thân, trong lòng lại không vui sướng như tưởng tượng, dù sao sống ở nơi này yên bình quá mức khiến nàng gần như đã quên mất cuộc sống trong kinh thành.

Cho dù có biết được tin tức Lý Du đính hôn với nương tử của Nhữ Nam Vương phủ, mặt ngoài nàng vô cùng bình tĩnh, chẳng qua trong lòng vẫn có hơi chua xót, dẫu sao cũng là nam nhân sống chung khá lâu.

Bất kể có nói thế nào, người nọ ở trên giường cũng không tệ, hiện giờ bị nữ nhân khác chiếm tiện nghi, trong lòng nàng đương nhiên có chút không thoải mái.

Cảm giác chua xót này khiến ngày hôm sau nàng đặc biệt vẽ một bức họa, nhân vật trong tranh là một nữ lang béo mập đáng yêu, trên đỉnh đầu có viết hai chữ “Phú bà” cực lớn.

Ninh Anh treo nó trong phòng ngủ, chắp tay sau lưng thưởng thức hơn nửa ngày.

Về sau mỗi ngày đều phải nhìn nó, phải cố gắng kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, đổi lấy hộ tịch dân thường, lại tìm một phu quân hợp ý, sống cuộc sống bình yên tự do tự tại.

Nghĩ đến đây, Ninh Anh lại cảm thấy tràn ngập khát khao hi vọng với cuộc sống.

Cho nên nàng không hề hay biết, trong một góc sáng sủa nào đó, Lâm Chính cũng đang viết một phong thư thông qua quan bưu đưa đến Kinh Thành.

Bọn hắn tới gần nàng yên lặng không một tiếng động, lúc đi cũng không kinh động tới nàng, không hề bứt dây động rừng, cho Ninh Anh đủ cảm giác an toàn, chỉ ngóng trông tiểu tổ tông này đừng chạy lung tung, hại bọn họ phải bôn ba theo nàng ăn gió nằm sương.

Thật sự quá mệt mỏi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...