Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 2183: Thế này cũng không tệ lắm.



 Nhưng đôi mắt đẹp của cô ta vẫn chứa đầy sự hoang mang.  

 

 

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng thu dọn đồ đạc.  

 

Trương Minh Vũ trừng mắt tức giận.  

 

Lười để ý.  

 

Sau đó, anh tiếp tục thêm củi và lá cây vào đám lửa.  

 

Ngọn lửa càng cháy mạnh hơn.  

 

Toàn bộ bên trong hốc cây cũng trở nên ấm áp.  

  Advertisement

Trương Minh Vũ nhe răng cười.  

 

Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh khi nhỏ anh bị sư phụ phạt, sau đó trốn nhà đi...  

 

Cũng là qua đêm trong hốc cây.  

 

Lúc đó, chị cả còn mang đồ ăn đến...  

 

Khóe miệng Trương Minh Vũ bất giác nở nụ cười.  

 

Rất hoài niệm.  

 

Khi nào chúng ta có thể gặp lại nhau đây chị cả?  

 

Kế đó, âm thanh mềm mại của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Này… rửa sạch rồi”.  

 

Lúc này Trương Minh Vũ mới tỉnh lại từ hồi ức.  

 

Nhìn lại...  

 

Tần Minh Nguyệt đưa con thỏ cho anh.  

 

Trương Minh Vũ cầm lấy con thỏ, chậm rãi kiểm tra nó.  

 

Làm rất sạch sẽ.  

 

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ dùng một thanh gỗ đâm xuyên qua con thỏ.  

 

Dùng mấy khúc gỗ làm giá đỡ.  

 

Sau khi hoàn thành, đặt thỏ lên giá và bắt đầu nướng.  

 

Tần Minh Nguyệt cúi đầu im lặng.  

 

Rất lúng túng.  

 

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

 

Không bao lâu, hương thơm bắt đầu tỏa ra.  

 

Ừng ực!  

 

Tần Minh Nguyệt nuốt nước bọt.  

 

Đói quá!  

 

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng tràn đầy vẻ phấn khởi.  

 

Ngửi mùi có vẻ không tệ.  

 

Mặc dù không có gia vị, nhưng đói rồi... cái gì ăn được đều ngon.  

 

Tần Minh Nguyệt háo hức nhìn chăm chú.  

 

Bên ngoài trời đã sập tối.  

 

Đen như mực.  

 

Tia nghi ngờ lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

 

Mặc dù ở trong khe, nhưng trời sẽ không tối đến mức này...  

 

Cuối cùng, Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

 

Chẳng mấy chốc, thịt đã chín.  

 

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười nói: "Chín rồi, có thể ăn”.  

 

Nói xong anh hạ con thỏ xuống.  

 

Cẩn thận xé một cái đùi đưa cho Tần Minh Nguyệt.  

 

Tần Minh Nguyệt có hơi phức tạp nói: "Cảm ơn”.  

 

Dứt lời, cô ta cầm lấy.  

 

Nóng hôi hổi.  

Nhưng cả hai người đều đói không chịu được nữa, căn bản không quan tâm đến điều đó.  

 

 

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng cắn một miếng nhỏ.  

 

 

Từ từ nhai nuốt…  

 

 

Trương Minh Vũ nhìn cô ta đầy mong chờ.  

 

 

Trên mặt Tần Minh Nguyệt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Ăn rất ngon”.  

 

 

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười.  

Chương trước Chương tiếp
Loading...