Sổ Tay Chăn Nuôi Quái Vật

Chương 5: Huyết Sắc Đường Quả- Kẹo Ngọt Màu Máu



Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

(Truyện do mình tự dịch, tự chỉnh sửa từ a tới á, không reup, chuyển ver, audio,...)

Những bóng đen đang ngụy trang đều nóng nảy không yên, chúng lặng lẽ bao vây cả cửa hàng Kẹo Ngọt lại, muốn nhân lúc chú hề vẫn chưa phát hiện mà ăn sạch thanh niên.

Chỉ là bọn chúng vẫn chưa kịp hành động, thì một bé gái ôm búp bê không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên trong cửa hàng đồ ngọt.

Chính ngay vào lúc bé gái này bước vào thì đám bóng đen đã bỏ lỡ mất thời gian săn mồi tốt nhất.

Bên trong Công Viên Giải Trí có một bộ quy tắc sinh tồn, giữa các quái vật sẽ có sự áp chế về cấp độ, quái vật cấp thấp sẽ kiêng dè những quái vật cấp cao, khi con mồi đã bị quái vật cấp cao đánh dấu mà lũ bóng đen dám có ý định chạm vào thì sẽ bị chúng xé thành mảnh vụn.

Điều đáng mừng duy nhất ở đây chính là thanh niên vẫn chưa bị chú hề đánh dấu, nhưng mà điều bất hạnh là Kì Thời lại bị một con quái vật khác nhắm đến dưới sự đeo bám của chúng.

Cửa hàng Kẹo Ngọt rơi vào Công Viên Giải Trí cũng giống như là một món ăn ngon rơi vào chuồng thú đói khát, bất luận là ai thì đều muốn nhào lên cắn một miếng.

Thấy con mồi đã bị tiếp cận, đám bóng đen không dám khiêu khích sự tồn tại bên trong đó, đám đông dày đặc dần tản ra, trong mỗi góc tối lại có thêm nhiều cặp mắt tham lam nhìn trộm.

Bên trong tiệm, Kì Thời bởi vì lượng khách bùng nổ trong tích tắc mà bận đến nỗi chân không kịp chạm đất, cậu đã nghĩ luôn đến việc thuê thêm một nhân viên nữa cho cửa hàng Kẹo Ngọt.

Đợi đến khi đã bận xong đợt khách lần này, Kì Thời mới có cơ hội thở phào nghỉ tay, cậu nhìn đống đồng xu trò chơi và tiền xu thở dài một hơi.

Cậu không biết vì sao lại có một số du khách thích dùng những phương thức thanh toán đặc biệt để đổi lấy kẹo, cũng may là có thể mang xu trò chơi đến sảnh chính của Công Viên Giải Trí để tiến hành trao đổi.

https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

Nhìn những thứ lộn xộn trước mặt này, Kì Thời đem chúng cất hết vào ngăn tủ.

Cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, những du khách đang hướng về một phía mà rời đi, cứ như nơi đó có gì chơi rất vui vậy, tất cả đều đồng loạt đi đến đó, chỉ còn lại những bóng lưng chen chúc nhau.

“Đã thanh toán vào tài khoản 20 đồng.”

Lại có khách đến rồi, Kì Thời thu hồi ánh mắt, gói kẹo lại cho khách.

Lúc đưa gói kẹo cho khách hàng, cậu mới phát hiện ra đó là một bé gái chưa đến mười tuổi, còn chưa cao đến quầy thu ngân nữa.

Cô bé mặc một chiếc váy ngắn bồng bềnh màu trắng, có nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to sáng, là một đứa trẻ rất dễ thương.

Kì Thời tặng thêm một phần kẹo vào túi kẹo đã đóng gói xong đưa cho cô bé: “Cảm ơn đã chiếu cố.”

Bé gái chớp chớp mắt, không có nói cảm ơn, bé nhìn cậu một lúc lâu rồi mới chỉ tay về phía dòng người đang đi tới hướng nào đó, hỏi: “Anh trai xinh đẹp anh có biết bọn họ đang đi đâu không?”

Kì Thời nhìn theo hướng bé gái chỉ thì phát hiện nơi mà khách hàng rời đi. Không biết tại vì sao mà cửa hàng tiện lợi đối diện tiệm Kẹo Ngọt lúc này lại đang đóng kín, ông chủ cửa hàng cũng không còn chui rúc trong căn tiệm nhỏ hẹp nữa.

Lời nói của bé gái vừa lúc nhắc nhở Kì Thời, cậu vô tình nhìn thấy bóng lưng của ông chủ cửa hàng tiện lợi ở hàng cuối cùng của đám đông đó.

Tuy chỉ là dơn giản chào hỏi nhau vài câu, nhưng Kì Thời có thể phân biệt được rõ ràng thân hình của đối phương, bởi vì ông chủ cửa hàng tuy là một thanh niên đang độ tuổi cường tráng, khoảng ba mươi tuổi, nhưng lưng của anh ta đã bắt đầu cong cong rồi, lúc sinh hoạt nhìn giống cái lưng gù của mấy người lớn tuổi.

Ngay cả ông chủ cửa hàng tiện lợi cũng đi rồi, phía trước có hoạt động mới mẻ gì của Công Viên Giải Trí sao?

Hơn nữa, du khách hôm nay cũng đông đến mức bất thường, so với sự vắng vẻ thường ngày thì quả là một trời một vực.

Bé gái giống như hiểu được điều mà Kì Thời nghi hoặc, nó chỉ vào dòng người kia rồi giải thích với thanh niên vừa mới đến Công Viên Giải Trí không được bao lâu: “Mỗi tuần Công Viên Giải Trí sẽ tổ chức một buổi biểu diễn, hôm nay đến lượt chú hề biểu diễn tiết mục mở màn.”



“Mỗi buổi biểu diễn đều được bọn em tận tâm chuẩn bị, anh trai có thể đi xem thử, các tiết mục đặc sắc lắm đó.”

Kì Thời không bỏ qua hai chữ chúng em trong cuộc đối thoại, cậu nhìn về phía bé gái, có chút không dám tin bé gái chỉ cao chưa đến nửa người này cũng là nhân viên trong Công Viên Giải Trí.

Cậu hỏi: “Em cũng sẽ biểu diễn à?”

Cô bé nghe thấy câu này thì cầm lấy con búp bê huơ huơ lên với Kì Thời.

Búp bê có hai bím tóc, đôi bóng tròn được khảm vào làm mắt, búp bê nhỏ xíu mặc bộ quần áo nho nhỏ. Đây là một con búp bê rất bình thường, chỉ là đôi mắt đó, đường nét rõ rệt, trắng đen phân rõ, thật sự rất giống với cặp mắt của con người.

https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

Kì Thời nhìn thấy bé gái rất vui vẻ~ rất vui vẻ mà nhìn cậu cười, tay ôm chặt con búp bê, trong lời nói của nó không hề che giấu sự hưng phấn, nói: “Đúng vậy, lần sau anh trai cũng đến xem em biểu diễn đi, tiết mục của em cũng hay lắm đó.”

Bé gái dùng chất giọng ngây thơ nói ra lời cầu khẩn, nó giống như rất nóng lòng muốn thanh niên hứa lần sau sẽ đến tham gia buổi biểu diễn của nó.

Kì Thời nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của bé gái, cậu chỉ cười cười mà không lập tức đồng ý, nhìn thấy sự mất mát của của đối phương, cậu lấy kẹo ra dỗ bé gái.

Kì Thời vươn tay xoa đầu đứa nhỏ, đưa ra một câu trả lời mạc lăng lưỡng khả: “Có lẽ là sẽ tới.”

* Thành ngữ Mạc Lăng Lưỡng Khả: ý chỉ không có chủ trương hoặc thái độ rõ ràng với một sự việc nào đó.

Có lẽ là có thể, không phải là nhất định.

Nhưng cho dù là như vậy, khi có được câu trả lời bé gái lần nữa cười rộ lên, dùng sức gật đầu với Kì Thời.

“Anh trai nhất định phải đến đó.”

Cô bé nói như vậy.

-

Các khu vực trong Công Viên Giải Trí được phân chia rất rõ ràng, có một khu vực là Khu Vui Chơi, trong đó gồm có: Tàu Lượn Siêu Tốc, Vòng Đu Quay, Công Viên Búp Bê, Mặt Nạ Hề. Mà khu Mặt Nạ Hề lại bao gồm luôn cả Cửa Hàng Kẹo Ngọt.

Ngoài ý muốn chính là Cửa Hàng Kẹo Ngọt và Mặt Nạ Hề lại ở gần nhau, nếu thị lực tốt, thì có thể nhìn thấy cửa tiệm của Kì Thời thông qua tòa nhà Mặt Nạ Hề.

Trên mái vòm của cổng lớn có ghi mấy chữ “Mặt Nạ Hề” đã bị phai màu, nơi này có rất nhiều quả bóng bay với đủ loại màu sắc đang trôi nổi trên không, có chiếc lều lớn và muôn vàn chiếc mặt nạ cười.

Đây là khu vực vui chơi thuộc về những chú hề.

Xung quanh có rất nhiều nhân viên mặc đồ chú hề và đeo mặt nạ cười, bọn họ sẽ đi lên tặng bóng bay cho du khách hoặc làm một số trò ảo thuật để làm vui lòng du khách, mỗi khi du khách nở nụ cười bước vào khu vực Mặt Nạ Hề thì bọn họ sẽ rời đi, tìm kiếm mục tiêu mới.

Thật là một phương thức thu hút khách hàng vụng về.

Nhìn có chút ngốc.

Đây là cảm giác đầu tiên khi Kì Thời nhìn thấy hành động của chú hề.

Chú hề mỉm cười với dòng khách du lịch rải rác phía trước, rồi lặp lại động tác lúc trước, đưa một quả bóng bay cho Kì Thời, cậu cảm ơn rồi nhận lấy.

Chú hề tiếp tục động tác, nó bắt đầu biểu diễu ảo thuật cho Kì Thời xem, có những quả bóng nhỏ và nhiều món đồ chơi ngộ nghĩnh, nhưng người trước mặt lại chỉ cười nhàn nhạt.

Thanh niên rất lễ phép, mặc dù trò ảo thuật rất vô vị, chỉ là một số trò dùng để dỗ trẻ em, nhưng cậu vẫn nghiêm túc đứng xem như cũ, đôi lúc lại làm ra những phản ứng nhỏ biểu thị sự khích lệ. Cậu không giống với đa phần những du khách ở đây cứ chau mày không kiên nhẫn, thô lỗ mà đẩy chú hề ra, những món quà nhỏ đó đều được cậu cầm trong tay chứ không chê bai mà quăng xuống đất.

Nhưng mà thanh niên cũng chỉ cười nhạt mà thôi, đó là nụ cười lịch sự mà lại xa cách.



Chú hề vốn nên đi tìm mục tiêu khác nhưng nó lại do dự, ngón tay nó chuyển động, lần này không phải là món đồ chơi như trước nữa mà nó biến ra một đóa hoa trắng nhỏ.

Bông hoa được làm từ nhựa dẻo nhưng trông rất thật, từng cánh hoa đan xen, xếp lớp lên nhau, đủ để có được hiệu quả không phân biệt được thật giả, chú hề cẩn thận nâng bông hoa trong tay đưa cho thanh niên trước mặt.

Hành động thận trọng để tâm đó, dùng mắt thường cũng nhìn thấy được, đây chắc là đồ vật rất quan trọng đối với chú hề, nhưng nó lại mang vật trong tay tặng cho Kì Thời- người vừa gặp mặt một lần.

Kì Thời hơi sửng sốt một chút rồi nhận lấy đóa hoa.

Hoa thì tặng rồi nhưng chú hề vẫn chưa nhìn thấy được nụ cười đó, nó có chút trầm mặc mà lùi về sau vài bước, chỉ thị trên cơ thể nó yêu cầu nó phải đi tìm mục tiêu tiếp theo, đôi chân nó cứng đờ mà dịch chuyển, máy móc nghe theo mệnh lệnh kia.

Kì Thời: “Chờ đã!”

Âm thanh vang lên phía sau thành công làm chú hề dừng lại bước chân, khi vừa xoay người lại thì nó được Kì Thời nhét cho một đống kẹo, đóa hoa đặt trong tay cậu chỉ được ngón tay hơi hơi khép lại nắm lấy, dường như sợ sẽ làm hư mất.

Kì Thời cười cười nói cảm ơn chú hề: “Hoa rất đẹp, cảm ơn anh.”

Hồi đáp mà chú hề nhận được khi tặng hoa là những viên kẹo có hương thơm ngọt ngào, còn có nụ cười của cậu thanh niên.

Đó không phải nụ cười vui vẻ do bị đồ chơi chọc cười, cũng không phải nụ cười nhạt khách sáo, mà là nụ cười phát ra bởi vì trong lòng thật sự vui vẻ.

Công Viên Giải Trí sau khi được trận mưa gột rửa thì sạch sẽ hơn rất nhiều, ngay cả mùi lá cây mục nát cũng không còn bay lên nữa, bởi vậy, lúc này chú hề ngửi được rất rõ mùi hương kẹo ngọt.

Vị dâu, vị nho, lại là rất nhiều kẹo vị trái cây.

Ánh mặt trời rọi trên mặt đất, làm người ta cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt của ngày hè, chú hề cảm nhận được độ ấm của mặt trời thông qua người thanh niên đang mỉm cười dưới ánh nắng đầu hè, còn có âm thanh tim đập thuộc về con người.

“Thình thịch thình thịch.”

Nhịp tim dần dần biến mất theo bóng lưng rời đi của thanh niên, chú hề đó cầm kẹo, khóe miệng dần nứt toẹt ra sau lưng Kì Thời.

Sau khi cậu rời đi, vô số đồng nghiệp của nó ngay tại khoảnh khắc đó đều đồng loạt nhìn về phía chú hề đang ôm kẹo, bọn chúng dần dần đến gần chú hề đó, đôi mắt bên dưới mặt nạ trống rỗng đến tê dại.

Bọn chúng bao vây chú hề đó lại, tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, một cái mặt nạ cười bị quăng ra, chúng nó đang cướp kẹo của chú hề đó, tham lam mà muốn chiếm hữu một mình.

Nhưng đám con rối chú hề còn chưa kịp đem kẹo giấu lên, thì cái bóng bên dưới chân chúng bắt đầu dao động, ngưng tụ thành hình người dưới ánh mặt trời, cái bóng há cái miệng máu to bự đem tất cả các con rối chú hề nuốt chửng vào bụng.

Cùng lúc đó, thân hình chú hề đằng sau cái lều ngưng đọng một chút, cái bóng dưới chân anh ta hơi chuyển động, dần dần huyễn hóa thành một cánh tay vươn lên trước mặt chú hề.

Những viên kẹo được đặt trên cái bóng đen kịt dày đặc đó.

Cái bóng đã cướp hết tất cả kẹo của mấy con rối chú hề, nó huơ huơ chiến lợi phẩm, kể công với chú hề.

Thật ra nó vốn có thể nuốt luôn đống kẹo thơm ngọt này cùng với đám con rối kia, bao gồm cả nhân loại nhìn có vẻ ngon miệng kia nữa, nhưng nó không dám.

Nó chất chứa những dục vọng sâu thẳm của chú hề cũng như quá khứ mục ruỗng của anh ta, nó chính là chú hề, nhưng chú hề lại không phải là nó, đó là một con quái vật đáng sợ hơn nhiều, chỉ cần nhấc tay một phát là có thể nghiền nó ra thành nhiều mảnh vụn.

Là một con quái vật có thể bóp nát cả cái bóng của mình.

- ---

Trộm cắp ít thui, ảnh hưởng tâm trạng, làm tui đi báo cáo là tui lâu ra chương lắm á

Hứa Dĩ: Hihi mình cũng biết xài acc clone:))))))
Chương trước Chương tiếp
Loading...