Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 52: Xưởng chế hương ma quái (3)



Editor: tuanh0906

Lần đầu thăm dò xưởng chế hương vào ban đêm đã thất bại hoàn toàn.

Đầu tiên là Đoan Dương đế cơ không biết từ đâu chạy tới, khăng khăng muốn tỏ tình với Liễu Phất Y. Sau khi bị từ chối khéo, Liễu Phất Y không yên tâm nàng khóc sướt mướt quay về một mình nên đành phải đưa nàng trở về Phượng Dương cung trong đêm.

Còn có Mộ Thanh, sau khi ở trong rừng ngủ nửa canh giờ, lúc quay lại sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi rõ rệt, Mộ Dao hỏi hắn có phải thấy không thoải mái không, nhưng hắn chỉ lắc đầu.

Mộ Dao khó khăn lắm mới quan tâm đệ đệ một lần, nàng dịu dàng nâng tay muốn sờ trán hắn: "A Thanh, để A tỷ xem."

Bình thường hắn đã sớm vui mừng hớn hở tự mình tới gần làm nũng, nhưng lúc này hắn lại cứng đờ né tránh tay nàng, mặt không cảm xúc đi vào phòng.

Mộ Dao kinh ngạc hỏi Lăng Diệu Diệu: "...... Hắn làm sao vậy?"

Bị Hắc liên hoa làm cho tức chết Lăng Diệu Diệu mặt đầy phẫn uất: "Ta làm sao biết được, hắn phát bệnh."

Giọng nói của nàng vừa giòn vừa ngọt, trực tiếp xuyên qua ván cửa chui vào tai Mộ Thanh. Hắn ngồi trên sàn nhà tựa lưng vào giường, đôi mắt đen vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm những viên gạch vuông hình thoi trên mặt đất suốt nửa canh giờ.

...... Hắn đúng là phát bệnh.

Vì sao khi vừa nhắm mắt lại, trong đầu toàn là... toàn là hình ảnh bị hắn đè dưới thân...

Hắn dùng sức nhắm mắt lại, một loạt Tạc hỏa hoa đua nhau nổ tung như thể trút giận, bùm bùm bùm bùm, tiểu yêu du đãng bốn phía vạ lây trong nháy mắt đã bị hắn đánh nát yêu đan.

- --------

Vì Liễu Phất Y đưa Đế cơ hồi cung, Mộ Thanh lại đóng cửa không ra nên yến tiệc hôm nay kết thúc sớm. Để bồi thường cho nhóm vai chính, chiều hôm đó Thập nương tử cố ý mở một bữa tiệc nhỏ, bày ra một số món điểm tâm sở trường của nàng, đặc biệt mời Lăng Diệu Diệu và Mộ Dao.

Trên bàn bày bánh hạt dẻ màu nâu, bánh nướng óc chó màu vàng nhạt, bánh có nhân hoa anh đào màu hồng phấn và bánh đường tuyết trắng đặt trên một chiếc đ ĩa hình cánh hoa, ghép lại thành một bông hoa bốn cánh. Thập nương tử rót trà cho hai người, trong trà trôi bồng bềnh những nụ hoa nhỏ, một mùi thơm ngọt ngào thấm vào ruột gan bay ra.

"Những thứ này đều là nương tử làm sao?" Lăng Diệu Diệu nhìn chiếc bánh hoa anh đào trong suốt kinh ngạc cảm thán, tay nghề như vậy ngay cả vị đầu bếp làm màn thầu đường đỏ mà nàng thích nhất cũng không bì được.

"Đúng vậy." Thập nương tử híp mắt cười tới nỗi lộ ra hai cằm: "Ngày dài nhàm chán, ta nghiên cứu trù nghệ, cũng có thể đổi món cho A Chuẩn và Sở Sở."

Lăng Diệu Diệu cầm một miếng bánh hoa anh đào lên nếm thử, cánh hoa mềm mại bị nàng cắn một nửa, sau đó lại uống trà hoa, hai loại hương thơm hòa quyện vào nhau có sức hấp dẫn kỳ lạ.

"Ngon quá." Lăng Diệu Diệu chân thành khen ngợi.

Thập nương tử phì cười một tiếng, hai cằm càng thêm rõ ràng, đôi môi trái tim cong lên cực kỳ dịu dàng nói tiếp: "Lăng tiểu thư thật sành ăn. Trà hoa nhài hôm nay là chuyên môn phối hợp với điểm tâm ngọt."

Lăng Diệu Diệu gật đầu tán thành.

Vốn dĩ, ba cô gái tụ hội lẽ ra phải rất vui sướng tuỳ ý nhưng Mộ Dao không quen với những trường hợp như vậy, nàng vẫn không thể thả lỏng, nói chuyện rất ít, bởi vậy chỉ có Lăng Diệu Diệu và Thập nương tử người hỏi người đáp.

"Đinh. Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nhân vật công lược Mộ Thanh đạt tới 75%, thỉnh không ngừng cố gắng."

Bị lời nhắc nhở đột ngột này quấy rầy, Lăng Diệu Diệu phân tâm. Nhân lúc bưng trà lên uống nàng bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống. Mộ Thanh ở một mình, không nhìn thấy nàng mà còn có thể vô cớ gia tăng độ hảo cảm?

...... Rốt cuộc hắn ở trong phòng làm gì?

Khi nàng lấy lại tinh thần, Mộ Dao đã bắt đầu dò hỏi như thường lệ: "Không biết nhà mẹ đẻ của Lý phu nhân ở đâu?"

Thập nương tử dịu dàng đáp: "Nhà mẹ đẻ ta... ở gần Linh Khâu. Ta họ Phỉ, trong nhà ta là con gái thứ mười nên mọi người liền gọi là Thập nương tử."

"Linh Khâu..." Mộ Dao nhíu mày: "Phu nhân và Lý tiên sinh gặp nhau ở Giang Nam. Linh Khâu cách Giang Nam rất xa, một nam một bắc, vậy thì..."

"À, từ nhỏ ta đã thích ra ngoài du lịch." Thập nương tử cười, trả lời không chê vào đâu được: "Ta xuất phát từ Linh Khâu, vừa đi vừa học, đi theo một số vu y đại phu, học được một chút y thuật, vốn định ở lại Giang Nam mở một y quán để kiếm sống."

Y quán đương nhiên là không mở, bởi vì Thập nương tử đã gả cho Lý Chuẩn - người có gia tài bạc triệu.

Mộ Dao lại hỏi: "Phu nhân gặp Lý tiên sinh khi nào?"

Lăng Diệu Diệu nghe vậy trong lòng hoảng hốt, định nhắc Mộ Dao rằng giọng điệu của nàng quá căng thẳng nghe không giống như đang nói chuyện phiếm, mà như là thẩm vấn. Nhưng Thập nương tử vẫn rất lịch sự, nàng mỉm cười, hết sức nhẹ nhàng trả lời câu hỏi: "Khi ta quen A Chuẩn, hắn còn rất trẻ..."

Nàng cười khẽ, vẻ mặt điềm nhiên mà phiền muộn, như thể xuyên qua mảnh hư vô trước mắt nhìn thấy ký ức từ nhiều năm trước.

"Trẻ đến mức nào?"

Thập nương tử dường như bỗng nhiên lấy lại tinh thần: "À, khi đó Phương tỷ tỷ còn sống, Sở Sở còn chưa ra đời. Hai người họ tình cảm rất tốt, mỗi tối đều khoác tay nhau ra ngoài tản bộ. A Chuẩn hỏi Phương tỷ tỷ: "Nàng đoán xem hài tử trong bụng là nam hay nữ?" Phương tỷ tỷ trả lời: "Ta đoán là một cậu bé đẹp trai giống chàng." A Chuẩn liền cười, chỉ vào bụng nàng nói: ""Ta lại muốn một cô bé xinh như nàng."

Thập nương tử có chút khổ sở rũ mi mắt, thả nhẹ giọng nói: "Sau đó, Phương tỷ tỷ luôn ngồi một mình khóc trong đình, thân thể nàng vẫn luôn không tốt."

Mộ Dao khẽ nhíu mày, nàng cứ cảm thấy cách kể chuyện của Thập nương tử có chút kỳ quái nhưng nhất thời lại không rõ kỳ quái ở chỗ nào.

"Sau đó, Sở Sở ra đời, vì lên cơn hen suyễn trong khi sinh Phương tỷ tỷ qua đời. Ta thấy A Chuẩn một mình ôm con, mỗi ngày chìm đắm trong bi thương." Thập nương tử dừng một chút: "Sở Sở cũng bị hen suyễn. Ta nỗ lực nghiên cứu y thuật là vì muốn giúp A Chuẩn. Hai năm sau, có một ngày Sở Sở đột nhiên đã phát bệnh, vì nhũ mẫu chăm sóc không tốt suýt nữa đã mất mạng, may mà ta tới kịp..."

Mộ Dao nghe vậy vẻ mặt có chút mờ mịt: "Nói cách khác, phu nhân và Lý tiên sinh quen biết đã lâu, vẫn luôn là... bạn sao?"

Thập nương tử môi giật giật, cuối cùng nàng rũ mắt, nhấp môi cười nói: "Đúng vậy, là bạn."

Tiểu đồng vén mành lên kêu leng keng, cậu chạy vào: "Mộ tỷ tỷ, Liễu ca ca đã trở lại, đang chờ ngài ở trong sân."

Mộ Dao cả ngày lo lắng cho Liễu Phất Y, sợ chàng bị trong cung làm khó dễ vì chuyện của Đế cơ, nghe vậy lập tức đứng lên: "Lý phu nhân, ta xin phép."

Thập nương tử mỉm cười gật đầu, nhìn nàng rời đi.

Lăng Diệu Diệu vốn đang do dự xem có nên tìm cớ cáo lui hay không, lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Thập nương tử: "Lăng tiểu thư, xin dừng bước."

Lăng Diệu Diệu quay đầu lại, có chút kinh ngạc hỏi: "Phu nhân có chuyện muốn nói với ta?"

Thập nương tử không ngồi thẳng như hồi nãy mà hơi lười biếng dựa vào bàn, bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh bưng chén trà, tựa như mỹ nhân nâng rượu, nếu không phải là khuôn mặt như con lười thì đó sẽ là một động tác vô cùng quyến rũ.

Nàng chăm chú nhìn Lăng Diệu Diệu, đột nhiên cười hai tiếng, tiếng cười rất êm tai: "Ta biết Mộ cô nương vẫn luôn hoài nghi ta, nên vừa rồi không ngừng hỏi chuyện. Cô nương cũng tò mò về ta, vì sao không nói một câu?"

Lăng Diệu Diệu sửng sốt, có hơi xấu hổ vì bị chọc thủng ý xấu: "Ta... đúng là ta rất tò mò về phu nhân."

Thập nương tử uống một ngụm trà, nhưng động tác uống trà của nàng như uống rượu, vô cớ mang vài phần men say: "Có phải cô nương thắc mắc vì sao ta trông thế này..." Ngón tay thon dài xinh đẹp của nàng từng chút một vuốt qua khuôn mặt to và mí mắt mờ nhạt của mình: "... A Chuẩn lại thích ta như vậy?"



"Không có, không có..." Lăng Diệu Diệu vội vàng xua tay. Tuy Thập nương tử trông giống cá mè hoa, khoảng cách hai mắt xa hơn người bình thường một chút, nhưng tốt xấu mắt mũi miệng đều có cả, không thiếu tay thiếu chân. Tướng mạo của nàng không nên là mục tiêu công kích, nàng cũng không nên tự ti như vậy.

Thập nương tử cười khẽ vài tiếng, như là bị phản ứng của nàng chọc cười: "Cô nương không muốn hỏi ta làm thế nào để có thể khiến một người khăng khăng một mực thích mình sao?"

Lăng Diệu Diệu nghĩ tới đối tượng công lược như câu đố của mình, nhịn không được gật đầu: "Vậy phu nhân nói xem, làm thế nào để khiến một người khăng khăng một mực thích ta?"

Thập nương tử nhìn Lăng Diệu Diệu híp mắt cười: "A Chuẩn thích ta là bởi vì..." Nàng lại lại chuyển chủ đề về chính mình, ánh mắt trở nên đặc biệt nghiêm túc: "... trên thế giới này không có ai yêu hắn hơn ta."

"Ta có thể vì chàng một ngày ba bữa tự mình xuống bếp, học làm các món ăn khắp nơi trong thiên hạ. Ta có thể vì chàng may quần áo mùa đông mùa hè, làm thắt lưng, thêu túi tiền. Khi chàng mạnh khoẻ ta ở bên cạnh cùng chàng tiếp khách. Khi chàng sinh bệnh ta hầu hạ bên giường, cực nhọc ngày đêm, không yên ổn nghỉ ngơi. Ta bao dung mọi khuyết điểm của chàng, yêu toàn bộ thiếu sót của chàng. Ta biết mọi sở thích của chàng, thích thứ chàng thích, ghét thứ chàng ghét, bảo vệ người chàng muốn bảo vệ, chống lại người chàng muốn chống lại. Ta nguyện dành tất cả thời gian, tinh lực, năng lực thậm chí cả mạng sống cho chàng. Trên đời này, chàng ấy sẽ không tìm thấy người nào yêu chàng hơn ta."

"......" Lăng Diệu Diệu ngơ ngẩn nhìn Thập nương tử.

Thập nương tử bưng chén trà nói chuyện bằng giọng nói ngọt ngào. Rõ ràng là ngữ điệu rất bình đạm, nhưng khi nàng nói xong lời cuối cùng, Lăng Diệu Diệu như nhìn nước sông dâng lên trước mắt, sóng biển thét gào như một tràng vỗ tay vang lên khi màn biểu diễn long trọng kết thúc.

"Cô nương hiểu không, ý nghĩa sâu xa cuối cùng của việc khiến người khác yêu ngươi, chỉ có một."

Nàng đặt ngón tay lên đôi môi trái tim quyến rũ, trong mắt như có chút đau thương, như nốt nhạc cuối cùng của khúc đàn tỳ bà đang dâng trào: "......đó là cho đi tình yêu bình đẳng như vậy."

Khi Lăng Diệu Diệu mơ màng bước ra khỏi cửa với đầu óc toàn là giáo dục về tình yêu, đúng lúc chạm mặt với Mộ Thanh.

Thiếu niên đã trở lại bình thường, chỉ là ánh mắt nhìn nàng có chút cảm xúc không rõ, làm người khó nắm bắt: "Liễu Phất Y đã về, buổi tối mở tiệc."

"...... À." Nàng thất thần gật đầu, đi lướt qua hắn.

Mộ Thanh quay đầu nhìn bóng dáng nàng. Lăng Diệu Diệu luôn vô tâm vô phổi, lúc này cũng chỉ mải đi về phía trước, có điều nàng đi rất chậm, bước chân hơi bay bổng, hình như có chút... buồn bã.

Hắn hơi nhíu mày.

Nhìn bụi hoa dâm bụt bên đường, Lăng Diệu Diệu trong lòng nghĩ dùng tình yêu đổi lấy tình yêu... Đây đúng là một biện pháp ngu ngốc. Nếu là gặp được đúng người sẽ nhận được kết quả tốt, nhưng nếu gặp sai người thì sao? Chỉ e là sẽ hoàn toàn ngược lại, cho dù tan nát cõi lòng cũng chưa chắc có thể đổi lấy một cái nhìn.

Có điều, một người phụ nữ dùng tình yêu làm chuẩn mực sẽ là người xấu sao? Hay là nếu quá coi trọng tình yêu cũng sẽ vặn vẹo thành thù hận, tốt quá hoá lốp?

- -------

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, Lý Chuẩn đã coi Liễu Phất Y là tri kỷ, sự nhiệt tình của hắn đặc biệt rõ ràng. Không chỉ vô cùng thân thiết liên tục gọi "Liễu huynh", còn chuyên môn vì chàng chiêu đãi rượu ngon đồ ăn ngon mỗi bữa, chỉ sợ không thể đem toàn bộ thứ tốt của Lý phủ đặt trước mặt chàng.

Liễu Phất Y đưa Đế cơ về hoàng cung, Lý Chuẩn liền buồn bã không vui, rời tiệc sớm. Liễu Phất Y vừa trở về sườn núi Kính Dương, hắn lập tức trở nên rạng rỡ, chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn.

Lại là một bữa tiệc linh đình, Lăng Diệu Diệu gắp món ngon trong đ ĩa, yên lặng nhìn mặt Liễu Phất Y, nàng có ảo giác rằng mấy ngày nay mặt Liễu đại ca đã tròn thêm một vòng...

Đột nhiên cảm thấy bên cạnh có một ánh mắt lạnh lùng đảo qua, nàng quay đầu nhìn lại, Mộ Thanh đang nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.

"Ngươi nhìn ta làm gì?" Lăng Diệu Diệu ngậm đũa, nghi hoặc hỏi.

Hắn lập tức quay đầu đi: "Ăn thì ăn đi, cô nhìn chằm chằm Liễu Phất Y làm cái gì?"

Lăng Diệu Diệu bật cười, hạ giọng ghé sát vào tai hắn: "Liễu đại ca đẹp trai, không nhìn huynh ấy chẳng lẽ nhìn ngươi sao? Vả lại, ngươi xem Mộ tỷ tỷ cũng nhìn chằm chằm Liễu đại ca đó, sao ngươi mặc kệ?"

Đôi mắt Mộ Thanh tối sầm xuống, có vẻ là nổi trận lôi đình mãi cho tới khi bữa cơm này kết thúc, quả thực không thèm để ý đến nàng.

Sau bữa tối, Lý Chuẩn sai người hầu trà giải ngấy như thường lệ, mọi người xỉa răng nói chuyện.

Nhũ mẫu ôm Sở Sở tới, cười nói: "Trưa nay tiểu thư ngủ nhiều, buổi tối không ngủ được, tinh thần rất hăng hái, đòi ra ngoài chơi."

Lý Chuẩn đương nhiên rất vui mừng, hắn vỗ tay rồi giang hai tay: "Sở Sở, lại đây với cha."

Tiểu nữ hài tự mình xuống đất, nhỏ giọng nói chuyện với Lý Chuẩn trong chốc lát, sau đó bắt đầu ngượng ngùng nhìn Mộ Dao.

Lý Chuẩn bừng tỉnh đại ngộ: "Hôm trước Sở Sở nói muốn chơi cùng Mộ tỷ tỷ và Liễu đại ca, ngày hôm qua đã bỏ lỡ, hôm nay vẫn còn nhớ có phải không?"

Trong đôi mắt như đá quý của Sở Sở hiện lên ý cười, nàng xấu hổ vùi đầu vào lòng Lý Chuẩn.

Mộ Dao và Liễu Phất Y nhìn nhau cười, Liễu Phất Y vươn tay mời: "Sở Sở tiểu thư?"

Sở Sở vuốt lại quần áo, lắc lư đi tới như bà cụ non, đặt tay vào lòng bàn tay Liễu Phất Y.

Để thuận tiện chơi cùng Sở Sở, hai người chuyển từ trên ghế xuống đất, Lý Chuẩn cố ý sai tiểu đồng mang tới hai cái đệm hương bồ cho hai người ngồi để tránh cảm lạnh.

Liễu Phất Y từ trong lòng lấy ra một sợi tơ hồng, thắt nút vào nhau, dùng tay căng ra. Mộ Dao mỉm cười dịu dàng, mười ngón thành thạo bắt đầu chơi dây. Sở Sở trợn tròn mắt, thật lâu sau mới hưng phấn vỗ tay.

Ba người nhanh chóng hoà mình, vừa cười vừa đùa, thoạt nhìn giống như... một gia đình ba người hòa thuận.

Lý Chuẩn ở bên cạnh cười nhìn, nhìn một hồi mới nói: "Thập nương tử đau bụng không khoẻ, đã rời bàn trước. Liễu huynh coi chừng Sở Sở, tiểu đệ đi xem tiện nội thế nào nhé?"

Liễu Phất Y sờ đầu Sở Sở, mỉm cười gật đầu: "Lý huynh cứ đi, lát nữa Sở Sở mệt thì để nhũ mẫu đưa con bé trở về."

Lý Chuẩn gật đầu, yên tâm rời đi, tiểu đồng đứng bên cạnh cũng đi theo.

Nhũ mẫu mệt mỏi một ngày ngồi trên chiếc ghế bành cách đó không xa, bắt đầu nghiêng đầu ngủ gà ngủ gật.

Trong chính sảnh nhất thời chỉ có tiếng cười nói xôn xao.

Sở Sở không biết chơi dây, thường xuyên làm ngược hướng, lần này lại chui vào ngõ cụt, nàng bất lực chớp chớp mắt, cái miệng nhỏ dẩu lên.

Lăng Diệu Diệu ở bên cạnh quan sát bỗng tiến lên vài bước, nhanh nhẹn và chuẩn xác móc vào ngõ cụt sau đó lật ngược lại, lập tức trở về bước phía trước. Sở Sở nhìn không chớp mắt, vỗ tay nhiệt tình.

Thấy ba người đều hăng hái tham gia trò chơi, Mộ Thanh cũng tiến về phía trước một bước, đứng bên cạnh Lăng Diệu Diệu.

Sở Sở thấy hắn tới gần, nụ cười trên môi chợt biến mất, nàng lui về phía sau mấy bước, dựa vào lòng Liễu Phất Y, sợ hãi ló đầu ra nhìn hắn.

Mộ Thanh nhíu mày, bước chân ngượng ngùng dừng lại.

Liễu Phất Y vỗ lưng Sở Sở: "Làm sao vậy? Đây là Mộ ca ca, muội đã gặp rồi."

Sở Sở không chơi dây nữa, hai tay ôm lấy cổ Liễu Phất Y, vùi đầu vào trong lòng chàng, khẽ giọng nói: "Ta sợ vị ca ca này."

"Sở Sở..."



"Ta sợ..."

Lăng Diệu Diệu nhìn gương mặt cứng đờ của Hắc liên hoa, trong lòng cảm thán, không ngờ một thiếu niên có bề ngoài mang tính lừa gạt như vậy, lừa được Mộ Dao và Liễu Phất Y, nhưng lại lộ ra bản chất trước mặt một đứa trẻ.

Mộ Dao thấy Sở Sở không chơi cả dây, bộ dạng sắp khóc, nàng đau lòng, lập tức quay đầu không chút lưu tình trừng mắt nhìn Mộ Thanh nói: "A Thanh, đệ ra ngoài đi dạo đi. Đệ làm con bé sợ."

Mộ Thanh mím chặt môi, không nói một lời quay đầu rời đi, đi được hai bước lại quay lại, kéo lên Lăng Diệu Diệu đang ngồi trên đất.

"Mộ tỷ tỷ bảo ngươi đi, ngươi kéo ta làm gì?"

Lăng Diệu Diệu đang chơi vui, đương nhiên là không muốn đứng dậy, cả người nằm bẹp xuống nệm hương bồ như chơi xấu. Mộ Thanh dường như càng thêm tức giận, một tay kéo nàng, một tay ôm eo nàng, vừa kéo vừa ôm nhấc nàng khỏi mặt đất.

"Diệu Diệu, trong phòng ngột ngạt, ra ngoài hít thở không khí cũng tốt." Liễu Phất Y quay đầu vẫy tay với Lăng Diệu Diệu, cười ra một hàm răng trắng, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.

Trông cậy vào ai cũng không thể trông cậy vào Liễu đại ca.

Lăng Diệu Diệu ủ rũ cùng Mộ Thanh ra ngoài hứng gió lạnh.

Thiếu niên cúi đầu bước đi, trong mắt lập loè ánh nước mềm mại: "Cô không muốn ra ngoài cùng ta đến vậy sao?"

"Bên trong vừa sáng vừa ấm, bên ngoài vừa tối vừa lạnh, còn có Âm Dương Liệt, khắp nơi đều là nguy hiểm, ai muốn ra ngoài chứ."

Mộ Thanh hơi khựng lại, sau đó cởi áo choàng ra khoác lên người nàng, trước lạ sau quen, lần này ngay cả quá trình tim đập gia tốc cũng không có.

"Ta biết bên ngoài lạnh, không phải đã nói với cô buổi tối mặc nhiều một chút rồi sao?"

Lăng Diệu Diệu giơ tay đội mũ lên, dưới mũ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, nàng ra vẻ vô tội nâng cánh tay: "Ta mặc nhiều rồi nha. Ngươi xem, ta còn mặc cả áo khoác mùa thu."

Trong mắt phản chiếu ánh trăng, như một nàng tiên nhỏ mặc áo choàng có mũ.

Mộ Thanh nhìn nàng một lúc: "...... Vậy cô trả áo choàng cho ta."

"Ta không." Lăng Diệu Diệu nhanh chóng thắt dây lưng, nghiêng đầu cười với hắn, lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Nàng cười một hồi, sau đó đột nhiên chỉ lên trời kêu to: "Mộ Thanh, mau nhìn, có sao."

Bầu trời trên sườn núi Kính Dương được bao quanh bởi bốn đỉnh núi, diện tích rộng lớn vô ngần, trong bóng đêm có vô số ngôi sao nhỏ như những viên kim cương khảm trên thảm nhung, tỏa sáng rực rỡ.

"...... Cô chưa thấy sao bao giờ sao?" Hắn ngửa đầu nhìn theo nàng.

Chuyện bé xé to.

Bóng đêm thâm trầm, có gió thổi qua, cho dù biết khắp nơi là Âm Dương Liệt, vẫn có thể ngửi thấy mùi hoa say lòng người, thoang thoảng trong không khí. Sau khi cẩn thận ngửi thì phát hiện mùi hương này hình như là tới từ mái tóc của cô gái bên cạnh.

Nàng cúi đầu, tức giận đá hòn đá trên mặt đất: "Con người ngươi thật không thú vị."

Lăng Diệu Diệu bị nhụt nhuệ khí, trầm mặc vài giây, sau đó nghĩ đến chuyện gì vui vẻ lại hào hứng chia sẻ với hắn: "Người ta nói trẻ con có thể nhìn thấy thứ người lớn không nhìn thấy. Ngươi nói có phải hôm nay Sở Sở cũng như vậy, nhìn ra thứ người khác không thấy?"

Mộ Thanh dùng đôi mắt đen lấp lánh nhìn nàng: "Nhìn ra cái gì?"

Nàng vươn ngón tay cố ý chọc ngực hắn, khóe miệng cong lên: "Nhìn ra bản chất của ngươi ý."

Ngón tay nàng trắng nõn đặt trên ngực hắn, không nhẹ không nặng, bỗng nhiên làm hắn nhớ tới một người khác trong giấc mộng vượt rào đó, hắn nắm lấy tay nàng dán lên lồ ng ngực nóng bỏng của mình...

Không được...

Hắn lui về phía sau một bước, rời khỏi sự đụng chạm của nàng, sắc mặt trầm xuống: "Bản chất của ta là gì?"

Ai ngờ Lăng Diệu Diệu hồn nhiên không phát hiện, lại còn đi về phía trước một bước, càng dùng sức chọc mạnh hơn: "Trong ngoài bất nhất, tâm địa rắn rết..." Nàng nhìn mặt hắn, suy nghĩ hồi lâu vẫn nghèo từ, đành phải hậm hực nói: "Tóm lại là không phải cũng một loại người với Mộ tỷ tỷ và Liễu đại ca."

Hắn nắm lấy tay nàng, Lăng Diệu Diệu hơi giãy giụa, hắn vẫn kiên quyết nắm chặt, đôi mắt sáng kinh người: "Sao lại không phải một loại người?"

Lăng Diệu Diệu như nghe được chuyện cười: "Bọn họ có thể sống vì chính nghĩa, chết vì thương sinh*. Ngươi có thể không?"

*muôn dân trăm họ, bá tánh

Thiếu niên vẫn dùng đôi mắt đen như mực nhìn nàng, lạnh lùng cười, như chứa đựng sự mỉa mai vô hạn: "Vậy cô có thể sao?"

Lăng Diệu Diệu suy tư một chút, sau đó bật cười.

Nụ cười này như một dòng nước trong, đột nhiên phá tan bầu không khí căng thẳng, khiến hành động từng bước ép sát vừa rồi giống như một trò đùa có chút ái muội.

"Cái này đúng là rất khó nói." Nàng giòn giã đáp: "Con người ta không phóng khoáng, gặp câu hỏi lớn không dám dễ dàng trả lời. Có điều, nếu người thân hoặc người yêu của ta là người trong cuộc. Ta nguyện ý vì hắn sống, thế hắn chết."

Mộ Thanh chậm rãi buông tay nàng, ngẩng đầu nhìn sao. Lông mi vẫn không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ điều gì.

- -------

Dưới đèn, tiếng ngáy của nhũ mẫu đã truyền khắp bốn phía.

Lý Chuẩn đi xem Thập nương tử, thính đường trống trải nhưng rất ấm áp. Sở Sở đang chơi dây, bỗng nhiên xoay đầu nhìn về phía về phía bức bình phong trong nội thất.

Mộ Dao kỳ quái: "Muội đang xem cái gì?"

Sở Sở vội vàng quay đầu lại, đôi môi phát tím lại còn run rẩy: "Tỷ tỷ..." Đôi mắt nai của nàng hốt hoảng nhìn qua: "Sở Sở nói cho tỷ một bí mật."

Trái tim Mộ Dao căng lên, tiến lại gần nghe, trấn an nói: "...... Bí mật gì?"

"Thập di nương...... sẽ đổi mặt."

Nàng ngẩng đầu, thân thể nhỏ nhắn run rẩy, giọng nói mỏng manh càng lúc càng thấp: "Mỗi tối, nàng sẽ biến thành một khuôn mặt khác, gương mặt một tỷ tỷ rất xinh đẹp, ngủ cùng cha."

Nàng vội vàng nói xong, lại quay đầu nhìn bình phong, thấy nơi đó không có người tới mới yên tâm, có chút bồn chồn đùa nghịch ngón tay mình, nước mắt lưng tròng, đôi môi tím tái yếu ớt run rẩy: "Ta sợ lắm, ta nhớ mẹ..."

Trên đầu Mộ Dao như có sấm sét nổ vang, nàng liếc nhìn Liễu Phất Y, hai người đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

- -------
Chương trước Chương tiếp
Loading...