Sơ Tình Lưu Niên
Chương 27: Tinh Kiều về nước
Loại phương thức tình cảm mà bản năng từ khi sinh ra con người đã có, tìm được ai lại không thế khóc?
Có hắn, có Diệp Ngạn!
"Không sao đâu,sẽ ổn mà."
Bé Khương Du dùng chất giọng non nớt dỗ dành cậu bé ít nói đa sầu đa cảm.
Hai đứa trẻ vỗ về lẫn nhau,dắt nhau đi trên con đường đầy nắng ấm, hương đồng cỏ nội mát lạnh phả vào lòng người bỏ lại đằng sau tiếng xe cộ tấp nập, giữa dòng người vội vã bận lo toan cơm áo gạo tiền ẩn nấp trong vòng xoáy xô bồ cuốn đi mãi với mệt mỏi xô bồ,bon chen đố kỵ.. Ánh vàng tuyệt sắc giai kỳ đong đầy nơi đáy mắt,mối nhân duyên cứ thế kết hình thành sợi dây tơ hồng chờ cuộc hội ngộ xa vời.
Trong cuộc đời chúng ta luôn có một người mãi mãi không thể chạm tới, một hình bóng không thể nào quên và một giấc mơ không thể thành sự thật.
Một đêm không ngủ được, Khương Du ngồi phờ phạc trong lớp học,ánh mắt hiện quầng thâm thấy rõ. Không biết có phải cậu cả nghĩ không nhưng hình như bản thân cậu đơn hướng dần muốn lệ thuộc vào Diệp Ngạn, cả mùi tin tức tố hương rượu Vodka trung tính dễ ngửi của Diệp Ngạn thật sự khiến người ta nhớ nhung cồn cào.
Diệp Ngạn ngồi nhìn cậu, muốn hỏi rồi lại thôi. Người hôm qua gọi điện cho cậu có vẻ rất đặc biệt, xưng hô "Du Du" đầy thân mật.
Nụ cười trên môi ngày hôm qua không giống nụ cười xã giao chuẩn mực dành cho người khác, nó trông rất chân thực, là niềm vui từ sâu thắm trong tim gan truyền tới. Điều gì cũng có thể là giả dối duy chỉ có ánh mắt là không biết nói dối,ánh mắt ấy bằng lòng cởi bỏ lớp ngụy trang nặng nề, khó khăn mang trên người cậu.
Có phải hay không đó là người cậu thích, người sở hữu loại tin tức tố hương hoa hồng hắn thầm nghĩ,hắn không biết, cũng không muốn biết.
Diệp Ngạn mang tâm sự rối ren, cả tiết học không hiểu bất cứ thứ gì, tốc độ giảng dạy của giảng viên và chữ trên màn hình PowerPoint bỗng chốc vừa nhanh vừa khó hiểu.
Kết thúc tiết học, hai người vẫn không mở miệng nói chuyện cùng nhau câu nào. Lúc ăn cơm không khí căng thẳng khó nuốt trôi, Khương Du định hỏi han rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải bạn Diệp để bụng chuyện hôm qua thái độ không mấy thân thiện Tinh Kiều nói trong điện thoại.
Nghĩ đau đầu, cậu tắm xong thì tiếng chuông ngoài cửa ấn nút không ngừng.
Khương Du thầm nghĩ ai lại tìm đến kí túc xá của mình, trên người mặc chiếc áo tắm mỏng manh ra ngoài mở cửa.
Camera chiếu hình ảnh thu nhỏ chỉ xuất hiện bóng lưng người thanh niên lạ đeo kính râm, màu đen thui từ trên xuống dưới, miệng đeo khẩu trang trắng, đầu đội mũ lưỡi trai, chân đeo giày thể thao lúi húi dò điện thoại tay chân không ngừng chuyển động.
Dáng vẻ người này nhìn không giống sinh viên Đại học, nói là quản lý thì già dặn quá, giảng viên lại không dưng tìm đến kí túc xá làm gì. Diệp Ngạn thấy Khương Du trông sợ hãi, ngấp ngứ không dám mở cửa bèn tiến đến hỏi:
"Ai tìm à?"
"Tôi cũng không biết, nhưng dáng vẻ không giống người tốt cho lắm."
Người bên ngoài như thể nghe thấy bên trong bàn tán mình như kẻ rình mò biển thái tức giận ra nói:
"Mở cửa cho tớ, Du Du. Hai người sì sầm cái gì,bộ tôi giống tên đồi bại biến thái lắm à? Du Du,đừng nói tớ du học mấy năm cậu liền quên luôn giọng nói siêu cấp đáng yêu thương hiệu của tớ nhé."'
Khương Du sững người, lập tức mở cửa:
"Tinh Kiều, cậu về nước rồi?"
Có hắn, có Diệp Ngạn!
"Không sao đâu,sẽ ổn mà."
Bé Khương Du dùng chất giọng non nớt dỗ dành cậu bé ít nói đa sầu đa cảm.
Hai đứa trẻ vỗ về lẫn nhau,dắt nhau đi trên con đường đầy nắng ấm, hương đồng cỏ nội mát lạnh phả vào lòng người bỏ lại đằng sau tiếng xe cộ tấp nập, giữa dòng người vội vã bận lo toan cơm áo gạo tiền ẩn nấp trong vòng xoáy xô bồ cuốn đi mãi với mệt mỏi xô bồ,bon chen đố kỵ.. Ánh vàng tuyệt sắc giai kỳ đong đầy nơi đáy mắt,mối nhân duyên cứ thế kết hình thành sợi dây tơ hồng chờ cuộc hội ngộ xa vời.
Trong cuộc đời chúng ta luôn có một người mãi mãi không thể chạm tới, một hình bóng không thể nào quên và một giấc mơ không thể thành sự thật.
Một đêm không ngủ được, Khương Du ngồi phờ phạc trong lớp học,ánh mắt hiện quầng thâm thấy rõ. Không biết có phải cậu cả nghĩ không nhưng hình như bản thân cậu đơn hướng dần muốn lệ thuộc vào Diệp Ngạn, cả mùi tin tức tố hương rượu Vodka trung tính dễ ngửi của Diệp Ngạn thật sự khiến người ta nhớ nhung cồn cào.
Diệp Ngạn ngồi nhìn cậu, muốn hỏi rồi lại thôi. Người hôm qua gọi điện cho cậu có vẻ rất đặc biệt, xưng hô "Du Du" đầy thân mật.
Nụ cười trên môi ngày hôm qua không giống nụ cười xã giao chuẩn mực dành cho người khác, nó trông rất chân thực, là niềm vui từ sâu thắm trong tim gan truyền tới. Điều gì cũng có thể là giả dối duy chỉ có ánh mắt là không biết nói dối,ánh mắt ấy bằng lòng cởi bỏ lớp ngụy trang nặng nề, khó khăn mang trên người cậu.
Có phải hay không đó là người cậu thích, người sở hữu loại tin tức tố hương hoa hồng hắn thầm nghĩ,hắn không biết, cũng không muốn biết.
Diệp Ngạn mang tâm sự rối ren, cả tiết học không hiểu bất cứ thứ gì, tốc độ giảng dạy của giảng viên và chữ trên màn hình PowerPoint bỗng chốc vừa nhanh vừa khó hiểu.
Kết thúc tiết học, hai người vẫn không mở miệng nói chuyện cùng nhau câu nào. Lúc ăn cơm không khí căng thẳng khó nuốt trôi, Khương Du định hỏi han rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải bạn Diệp để bụng chuyện hôm qua thái độ không mấy thân thiện Tinh Kiều nói trong điện thoại.
Nghĩ đau đầu, cậu tắm xong thì tiếng chuông ngoài cửa ấn nút không ngừng.
Khương Du thầm nghĩ ai lại tìm đến kí túc xá của mình, trên người mặc chiếc áo tắm mỏng manh ra ngoài mở cửa.
Camera chiếu hình ảnh thu nhỏ chỉ xuất hiện bóng lưng người thanh niên lạ đeo kính râm, màu đen thui từ trên xuống dưới, miệng đeo khẩu trang trắng, đầu đội mũ lưỡi trai, chân đeo giày thể thao lúi húi dò điện thoại tay chân không ngừng chuyển động.
Dáng vẻ người này nhìn không giống sinh viên Đại học, nói là quản lý thì già dặn quá, giảng viên lại không dưng tìm đến kí túc xá làm gì. Diệp Ngạn thấy Khương Du trông sợ hãi, ngấp ngứ không dám mở cửa bèn tiến đến hỏi:
"Ai tìm à?"
"Tôi cũng không biết, nhưng dáng vẻ không giống người tốt cho lắm."
Người bên ngoài như thể nghe thấy bên trong bàn tán mình như kẻ rình mò biển thái tức giận ra nói:
"Mở cửa cho tớ, Du Du. Hai người sì sầm cái gì,bộ tôi giống tên đồi bại biến thái lắm à? Du Du,đừng nói tớ du học mấy năm cậu liền quên luôn giọng nói siêu cấp đáng yêu thương hiệu của tớ nhé."'
Khương Du sững người, lập tức mở cửa:
"Tinh Kiều, cậu về nước rồi?"