Sở Tổng Hiểu Lầm Rồi

Chương 28: Nghỉ mát



Lâm Hiểu Huỳnh nhanh chóng lọt top tìm kiếm, bộ phim lần này cô đóng vốn dĩ là một thanh xuân vườn trường không có gì mới mẻ, nhưng ngoài ý muốn lại được khán giả đón nhận.

Dưới khu bình luận của phim, liền ổ ạt khác biểu tình khác nhau.

( nữ diễn viên vai Tiểu Hà này là ai vậy?)

( là Lâm Hiểu Huỳnh đó bạn, bộ phim trước của chị ấy mình xem rồi, diễn ok lắm nha ]

( ê nữ phụ này ác thì có đó, nhưng sao tui đau lòng cho cô ấy quá ]

( mọi người xem đến cuối đi, mới hiểu cô ấy cũng đáng thương lắm ]

( may mắn sót lại là cô ấy có một người chồng che chở cho cô ấy vô điều kiện )

[ tui cảm thấy mình có chút niềm tin vào hôn nhân rồi ]

" mẹ đang làm gì vậy?" Sở Thiên đi học về nhìn thấy cô xem gì đó liền hỏi.

" đang xem bình luận về bộ phim mới của mẹ nè " Lâm Hiểu Huỳnh đang châm chú xem đánh giá.

Cô cảm thấy rất vui vì được mọi người yêu thích, vốn lúc đầu Lâm Hiểu Huỳnh muốn tiền vào giới giải trí là vì cô thấy được tiềm năng.Cũng như muốn sang sẽ gánh nặng kinh tế cùng chồng mình, kiếm nhiều tiền ai mà không thích chứ.

Nhưng sau khi cô biết được thân phận thật của Sở Trí Tu, Lâm Hiểu Huỳnh cảm thấy cô cần phải chia sẻ gánh nặng à? tiền của ông chồng hờ này cô ăn ba đời còn chưa hết.

Cho nên Lâm Hiểu Hưỳnh liền thoải mái, muốn làm thế nào liền làm thế đó, theo sở thích của mình vậy.

"Có phải con có chuyện gì muốn nói với mẹ không?" Lâm Hiểu Huỳnh để điện thoại xuống, khi cô nhận ra con trai mình có điểm ngập ngừng.

"à ừm..." Sở Thiên gãi gãi đầu ngại ngùng, lại lén lén nhìn cô có điều khó nói.

"con nói mẹ nghe, có chuyện gì sao?"

" thật ra là còn một tháng là vào nghỉ hè rồi mẹ biết mà "Sở Thiên quanh co nói.

"trọng điểm đâu ?" Lâm Hiểu Huỳnh cảm thấy cha con nhà mình nói chuyện thật giống nhau.



" khụ thật ra đội bóng hè có một chuyến đi tập luyện ở thành phố B, cách thành phố A không xa, mà mẹ biết đó con vào được đội tuyển quốc gia rồi nên là..." Sở Thiên liếc nhìn cô một chút.

" con đi tập luyện bao lâu " Lâm Hiểu Huỳnh mệt mỏi mà cầm ly nước trái cây lên nhấp một ngụm, đó vẫn chưa vào thẳng vấn đề

" một tháng ạ " Sở Thiên nói.

" thật ra chuyến này đi tập không có trong chương trình, mà là huấn luyện viên muốn bọn con được nghỉ ngơi, cũng như là phương thức huấn luyện mới.Nhưng bên trên không đồng ý, sau đó đã xảy ra một cuộc cãi nhau, cuối cùng họ không hỗ trợ bọn con "Sở Thiên nhìn cô rồi quyết định nói

Nghe đến đây cô liền hiểu, đây là muốn cô giúp mà, nhớ không lầm thì sản nghiệp của Sở gia ở Thành phố B cũng có.

" mẹ nhớ ở thành phố B có căn biệt thự, con cùng mọi người đến đó ở đi " Lâm Hiểu Huỳnh vừa nói vừa đi tìm thẻ ngân hàng của mình, đưa cho Sở Thiên.

Nhà họ Sở có truyền thống là nuôi con theo kiểu thả rong, là làm mới có ăn, không phải vì thân phận là con cháu

Sở gia mà ý lại.Do đó Sở Thiên định là người thừa kế cũng không phải là được nuông chiều, muốn gì được náy.

Đương nhiên những thứ cần có thằng bé được có, ngoài ra không còn gì hơn.Chẳng hạn như lúc này, muốn dùng tiền để giúp đội bóng cũng không được.

Năm sau nữa là thằng bé lớp tám rồi, mới đó mà cô đã cùng cha con Sở Trí Tu trải qua hai năm bên nhau rồi.

" nhưng cha..." Sở Thiên trong lòng mừng muốn chết, thằng bé biết mẹ thương mình nhất, nhưng vẫn tỏ vẻ đáng thương để cho cô xem.

" kệ chú ấy, có mẹ ở đây " Lâm Hiểu Huỳnh vỗ ngực đảm bảo.

Cầm được thẻ ngân hàng trong tay Sở Thiên liền vui vẻ, chuyện của đội bóng xem như được giải quyết rồi.

Hơn một tháng sau.

Thành phố B

" mẹ, sao đi cùng bọn con vậy" Sở Thiên đỡ trán, cậu cảm thấy chuyến này không yên bình lắm rồi. Lão cha mà biết là lớn chuyện luôn.

" tận hưởng cuộc sống nha " Lâm Hiểu Huỳnh kéo vali đi, cả người kín mít không một kẻ hở.

"đó là mẹ Sở Thiên hả?" Một thành viên đội bóng tò mò nói, từ lúc đi cùng tới giờ họ vẫn chưa thấy mặt người mẹ truyền thuyết này.



" cảm ơn Sở phu nhân đã tài trợ cho đội bóng " Đội trưởng Mạnh cảm kích nói.

"anh không cần khách khí, điều là đồng đội của Tiểu Thiên nhà tui, chút chuyện này người làm mẹ là tui vẫn lo được " Lâm Hiểu Huỳnh không để tâm lắm nói.

" mẹ để con cầm cho " Sở Thiên bước nhanh lên phía trước, xách vali cho cô.

Hai mẹ con cười nói cả đoạn đường, không khí vô cùng ấm áp.

Biệt thự Sở gia ở thành phố B.

" kính chào phu nhân cùng tiểu thiếu gia và bạn của ngài " hai hàng người hầu xếp hàng hai bên cung kính nói

" được rồi, mọi người đi làm việc đi " Lâm Hiểu Huỳnh gật nhẹ đầu, để hành lí của bọn cô cho người giúp việc đem lên.

"ê Sở Thiên sao mày không nói nhà mày giàu vậy?" Tô Đình Phòng hét lên.

"cũng bình thường "Sở Thiên ngồi xuống sofa nói.

" nhà chính giúp việc cỡ trăm người " Ngạo nghễ Sở Thiên vừa ăn bánh vừa uống nước.

" mọe nó, thì ra là đại gia ngầm!!!" đội bóng hét lên một tiếng.

Lâm Hiểu Huỳnh thay một bộ đồ rồi đi xuống, lúc này đám trẻ cũng đã về phòng nghỉ ngơi.Cô cũng vội vào nấu ăn cho đám nhỏ, đi cũng nữa ngày có lẽ đã đói rồi.

Bạn của con trai cũng như là con cháu trong nhà, Lâm Hiểu Huỳnh rất vui lòng mà nấu ăn cho đám nhỏ.

" mui thom qua " T6 Dinh Phong nhay nhot ti tren เลืน xuong.

" Là Đình Phong à, con chờ dì một lát sắp xong rồi" Lâm Hiểu Huỳnh không quay lại chỉ mỉm cười nói.

" vân..g" Cậu ngại ngùng mà gãi đầu nói, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

" thời gian qua, cảm ơn con đã làm bạn với Tiểu Thiên nhà dì, thằng bé ít bộc lộ cảm xúc, nhưng nội tâm lại rất mẫn cảm, vòng bạn bè cũng ít.Dì hay nghe thằng bé nhắc về con lắm, thật sự cảm ơn con đã làm bạn với thằng nhóc nhà dì " Lâm Hiểu Huỳnh tay vẫn làm miệng vẫn nói.

Đây là xuất phát từ tình cảm của một người mẹ.Tô Đình Phong hơi ngạc nhiên nhìn về cô, thằng bé cảm thấy trong mấy câu chuyện cổ tích, cứ nói mẹ kế độc ác như thế này thế kia, nhưng người phụ nữ này.... có lẽ đã hiểu tại sao Sở Thiên lại bảo vệ bà ấy rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...