Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời
Chương 30
Ba Ba Mạc Tỏa say bí tỉ không biết trời đất, Dạ Huân Thiên đưa cô về được đến biệt cung cũng mệt muốn bở hơi tai, nói với Điềm Điềm.
“Lo cho chủ nhà ngươi đi.”
“Dạ.”
Đang định rời đi, tay hắn bị cô giữ chặt lấy, ánh mắt thâm sâu chúa đựng mê hoặc.
“Đừng đi mà, đừng đi.”
Đôi mắt ướt át cộng thêm thái độ cầu xin thành khẩn khiến lòng ngắn nguội đi chút ít, hắn quay lại nâng mặt cô nói:
“Không muốn ta đi sao?”
“Phải, đừng đi mà huhu, thịt gà của ta…”
Nhìn đôi môi quyến rũ trước mặt, trong mắt của cô lại là miếng thịt thơm ngon mọng nước, Ba Ba Mạc Tỏa kéo hắn xuống hôn lên đôi môi kia **** *** một hồi không thấy mùi vị, bèn nhe răng cắn thử một miếng khiến hắn đau đớn.
“Hừ, chẳng có vị gì hết.” Ba Ba Mạc Tỏa nói trong mơ màng.
“A, đau chết ta mất.” Nhát cắn thật độc, không chút nương tay.
“Cô bị điên à.”
Hắn tức tối sau cú cắn đó, nhìn qua thấy nửa con gà vẫn trên bàn.
“Hừ, muốn ăn thịt gà ư? Cứ không cho cô đó.” Hắn xách theo rời đi.
Nhớ lại những chuyện này, khuôn mặt Dạ Huân Thiên đen như đít nồi.
“Ta không muốn nhìn thấy nữ nhân đáng ghét đó nữa.”
Nhiều ngày sau hắn cũng không thèm đến tìm cô luyện tập nữa, phần vì không muốn nhìn thấy nữ nhân cầm tinh con chó kia, phần vì cô học được cũng xong gần hết rồi, với cả hắn cũng rất bận với đống tấu chương trên bàn.
Sau nhiều ngày không cần phải thức dậy sớm luyện tập, Ba Ba Mạc Tỏa được ngủ một giấc ngon từ sáng đến trưa, nhưng cô luôn cảm nhận có gì đó không đúng lắm. Hằng ngày luyện tập cùng hắn cô luôn cảm thấy năng lượng khôi phục bản thể của mình đang được từ từ nạp vào, tuy là hơi chậm, nhưng cô luôn cảm thấy rất sảng khoái, tinh thần cũng tốt hơn.
Nhưng mấy ngày nay cô cảm nhận dường như năng lượng truyền ra từ viên ngọc không hề xê dịch một tí nào, y hệt như trước kia khi mới nhập vào Mộc Thanh Nhi. Lúc đấy cô chỉ nghĩ là đã dùng năng lượng bản thể cuối cùng để chữa trị cho cô ấy, nhưng hình như không phải.
Cô nghĩ là do mình hằng ngày luyện tập quen rồi có thể sẽ sinh ra từ trường nào đấy hút năng lượng nhanh hơn.
Vậy nên sau đó Ba Ba Mạc Tỏa ngày ngày chăm chỉ luyện tập những chiêu thức mà hắn đã dậy nhưng không có tác dụng.
“Rốt cuộc là tại sao cơ chứ?”
“Tại sao gì cơ?” Điềm Điềm không biết từ đâu xuất hiện nói.
“Không hiểu sao cứ mỗi lần đi cùng Dạ Huân Thiên luyện tập ta cảm nhận dần khôi phục năng lượng, nhưng mấy ngày nay cho dù ta cũng luyện tập nhưng là một mình thì lại không có động tĩnh gì nhỉ.”
Cái năng lượng ở đây mà cô thường nói từ lâu trong đầu Điềm Điềm đã tự diễn giải nó là tinh thần, đối với Điềm Điềm, năng lượng bằng với tinh thần. Điềm Điềm hiểu câu nói này của Ba Ba Mạc Tỏa là, không gặp được hoàng thượng thì không có tinh thần làm việc gì cả, nghĩ đến đây, cô bụp miệng cười gian tà nói:
“Vậy là cô nhớ Dạ công tử rồi đó…”
“Ta nhớ hắn á, tại sao chứ?”
“Tại cô đã phải lòng người ta rồi chứ còn gì nữa.”
“Hả???”
Nghe đến đây Ba Ba Mạc Tỏa không thèm đôi co thêm với nha đầu ngốc này nữa, sao cô có thể thích cái tên kia được chứ, cái cô thích cùng lắm cũng chỉ là túi tiền của hắn thôi có được hay không.
Bất chợt con người độc ác xấu xa của Ba Ba Mạc Tỏa chợt nổi lên. Cô vốn là một kẻ xấu bị người ta truy bắt, vì thế nếu cô làm chuyện xấu cũng chả ảnh hưởng gì đâu nhỉ.
Ba Ba Mạc Tỏa cười nham hiểm, cô nghĩ, viên ngọc trong người Mộc Thanh Nhi đang chữa trị vết thương cho cô ấy mà quên mất chủ nhân thực sự cần nó là cô.
Dù sao Mộc Thanh Nhi cũng là người sắp chết, chi bằng cô tìm cách cho cô ấy chết trước, bản thân chiếm lấy cái xác chứa ngọc này. Để viên ngọc toàn tâm toàn sức phục vụ vì cô, đợi ngày cô khôi phục năng lượng bản thể rồi sẽ lấy được ngọc từ trong người ra.
Ba Ba Mạc Tỏa thấy kế hoạch của mình quá chí lí. Quay sang Điềm Điềm hỏi:
“Ta hỏi ngươi, thời này có những cách nào để chết?”
“?????”
“Ta hỏi chơi thôi.” Thấy dáng vẻ đầy nghi hoặc của Điềm Điềm cô nhanh chóng nói chữa lại.
“À thì, chém đầu, thắt cổ, thuốc độc….” Điềm Điềm nhanh chóng kể ra hàng loạt những cái chết. . ngôn tình sủng
“Dừng dừng...cái nào mà không ảnh hưởng đến thân xác, dù chết nhưng vẫn rất đẹp đẽ ấy.” Cô cần thân xác này để tiếp tục nạp năng lượng à nha, mất máu quá hay chém đầu thì dùng lại làm sao được nữa.
“Vậy thì uống rượu độc được đó.”
“Thứ đó ở đâu?” Ba Ba Mạc Tỏa sốt sắng hỏi Điềm Điềm.
“À cái đấy là thứ cấm trong hoàng cung, chỉ khi bị tội nặng, Hoàng Thượng sẽ ban rượu độc, thường là các phi tần bị chịu tội mới dùng cách rượu độc xử chết, là đãi ngộ được chết toàn thây, còn phần nhiều là lập tức chém đầu.”
“À, có nghĩa là người có thể ban chết nhanh nhất là Hoàng đế sao?”
“Vâng.”
Ba Ba Mạc Tỏa nổi lên một nụ cười độc ác nham hiểm khiến Điềm Điềm cảm thấy sợ hãi, không biết Mạc Tỏa này định làm trò gì đây, cô có dự cảm không lành.
mọi người ơi ghé truyện thấy hay like cho mình nha, có đóng góp ý kiến gì cho tình tiết truyện tiếp theo thì bình luận nha.
“Lo cho chủ nhà ngươi đi.”
“Dạ.”
Đang định rời đi, tay hắn bị cô giữ chặt lấy, ánh mắt thâm sâu chúa đựng mê hoặc.
“Đừng đi mà, đừng đi.”
Đôi mắt ướt át cộng thêm thái độ cầu xin thành khẩn khiến lòng ngắn nguội đi chút ít, hắn quay lại nâng mặt cô nói:
“Không muốn ta đi sao?”
“Phải, đừng đi mà huhu, thịt gà của ta…”
Nhìn đôi môi quyến rũ trước mặt, trong mắt của cô lại là miếng thịt thơm ngon mọng nước, Ba Ba Mạc Tỏa kéo hắn xuống hôn lên đôi môi kia **** *** một hồi không thấy mùi vị, bèn nhe răng cắn thử một miếng khiến hắn đau đớn.
“Hừ, chẳng có vị gì hết.” Ba Ba Mạc Tỏa nói trong mơ màng.
“A, đau chết ta mất.” Nhát cắn thật độc, không chút nương tay.
“Cô bị điên à.”
Hắn tức tối sau cú cắn đó, nhìn qua thấy nửa con gà vẫn trên bàn.
“Hừ, muốn ăn thịt gà ư? Cứ không cho cô đó.” Hắn xách theo rời đi.
Nhớ lại những chuyện này, khuôn mặt Dạ Huân Thiên đen như đít nồi.
“Ta không muốn nhìn thấy nữ nhân đáng ghét đó nữa.”
Nhiều ngày sau hắn cũng không thèm đến tìm cô luyện tập nữa, phần vì không muốn nhìn thấy nữ nhân cầm tinh con chó kia, phần vì cô học được cũng xong gần hết rồi, với cả hắn cũng rất bận với đống tấu chương trên bàn.
Sau nhiều ngày không cần phải thức dậy sớm luyện tập, Ba Ba Mạc Tỏa được ngủ một giấc ngon từ sáng đến trưa, nhưng cô luôn cảm nhận có gì đó không đúng lắm. Hằng ngày luyện tập cùng hắn cô luôn cảm thấy năng lượng khôi phục bản thể của mình đang được từ từ nạp vào, tuy là hơi chậm, nhưng cô luôn cảm thấy rất sảng khoái, tinh thần cũng tốt hơn.
Nhưng mấy ngày nay cô cảm nhận dường như năng lượng truyền ra từ viên ngọc không hề xê dịch một tí nào, y hệt như trước kia khi mới nhập vào Mộc Thanh Nhi. Lúc đấy cô chỉ nghĩ là đã dùng năng lượng bản thể cuối cùng để chữa trị cho cô ấy, nhưng hình như không phải.
Cô nghĩ là do mình hằng ngày luyện tập quen rồi có thể sẽ sinh ra từ trường nào đấy hút năng lượng nhanh hơn.
Vậy nên sau đó Ba Ba Mạc Tỏa ngày ngày chăm chỉ luyện tập những chiêu thức mà hắn đã dậy nhưng không có tác dụng.
“Rốt cuộc là tại sao cơ chứ?”
“Tại sao gì cơ?” Điềm Điềm không biết từ đâu xuất hiện nói.
“Không hiểu sao cứ mỗi lần đi cùng Dạ Huân Thiên luyện tập ta cảm nhận dần khôi phục năng lượng, nhưng mấy ngày nay cho dù ta cũng luyện tập nhưng là một mình thì lại không có động tĩnh gì nhỉ.”
Cái năng lượng ở đây mà cô thường nói từ lâu trong đầu Điềm Điềm đã tự diễn giải nó là tinh thần, đối với Điềm Điềm, năng lượng bằng với tinh thần. Điềm Điềm hiểu câu nói này của Ba Ba Mạc Tỏa là, không gặp được hoàng thượng thì không có tinh thần làm việc gì cả, nghĩ đến đây, cô bụp miệng cười gian tà nói:
“Vậy là cô nhớ Dạ công tử rồi đó…”
“Ta nhớ hắn á, tại sao chứ?”
“Tại cô đã phải lòng người ta rồi chứ còn gì nữa.”
“Hả???”
Nghe đến đây Ba Ba Mạc Tỏa không thèm đôi co thêm với nha đầu ngốc này nữa, sao cô có thể thích cái tên kia được chứ, cái cô thích cùng lắm cũng chỉ là túi tiền của hắn thôi có được hay không.
Bất chợt con người độc ác xấu xa của Ba Ba Mạc Tỏa chợt nổi lên. Cô vốn là một kẻ xấu bị người ta truy bắt, vì thế nếu cô làm chuyện xấu cũng chả ảnh hưởng gì đâu nhỉ.
Ba Ba Mạc Tỏa cười nham hiểm, cô nghĩ, viên ngọc trong người Mộc Thanh Nhi đang chữa trị vết thương cho cô ấy mà quên mất chủ nhân thực sự cần nó là cô.
Dù sao Mộc Thanh Nhi cũng là người sắp chết, chi bằng cô tìm cách cho cô ấy chết trước, bản thân chiếm lấy cái xác chứa ngọc này. Để viên ngọc toàn tâm toàn sức phục vụ vì cô, đợi ngày cô khôi phục năng lượng bản thể rồi sẽ lấy được ngọc từ trong người ra.
Ba Ba Mạc Tỏa thấy kế hoạch của mình quá chí lí. Quay sang Điềm Điềm hỏi:
“Ta hỏi ngươi, thời này có những cách nào để chết?”
“?????”
“Ta hỏi chơi thôi.” Thấy dáng vẻ đầy nghi hoặc của Điềm Điềm cô nhanh chóng nói chữa lại.
“À thì, chém đầu, thắt cổ, thuốc độc….” Điềm Điềm nhanh chóng kể ra hàng loạt những cái chết. . ngôn tình sủng
“Dừng dừng...cái nào mà không ảnh hưởng đến thân xác, dù chết nhưng vẫn rất đẹp đẽ ấy.” Cô cần thân xác này để tiếp tục nạp năng lượng à nha, mất máu quá hay chém đầu thì dùng lại làm sao được nữa.
“Vậy thì uống rượu độc được đó.”
“Thứ đó ở đâu?” Ba Ba Mạc Tỏa sốt sắng hỏi Điềm Điềm.
“À cái đấy là thứ cấm trong hoàng cung, chỉ khi bị tội nặng, Hoàng Thượng sẽ ban rượu độc, thường là các phi tần bị chịu tội mới dùng cách rượu độc xử chết, là đãi ngộ được chết toàn thây, còn phần nhiều là lập tức chém đầu.”
“À, có nghĩa là người có thể ban chết nhanh nhất là Hoàng đế sao?”
“Vâng.”
Ba Ba Mạc Tỏa nổi lên một nụ cười độc ác nham hiểm khiến Điềm Điềm cảm thấy sợ hãi, không biết Mạc Tỏa này định làm trò gì đây, cô có dự cảm không lành.
mọi người ơi ghé truyện thấy hay like cho mình nha, có đóng góp ý kiến gì cho tình tiết truyện tiếp theo thì bình luận nha.