Sủng Thiếp Ở Vương Phủ
Chương 151
Bên kia tiễn Ngọc Nương cùng Tiểu Bảo, theo thói quen Kiều thị ngủ trưa , nhưng nàng lại không buồn ngủ.
Vài nha đầu cười cười nói nói, đặc biệt là Như Họa nói Tiểu Bảo làm thế nào dụ dỗ Nguyệt Nguyệt gọi nó là Sâm ca ca , Kiều thị cười đến ngửa tới ngửa lui.
Nha hoàn Oanh Ca đi đến, cầm trong tay cái túi vải.
"Phu nhân, vừa mới nãy đã quên nói, Lục cô nương đến có giao cho nô tỳ cái túi hương."
"Túi thơm a." Kiều thị tiếp nhận túi vải mở ra xem, túi thơm màu sắc và hoa văn thêu rất quen thuộc, mặt lộ vẻ cảm thán: "Tú Lệ cũng thật là, biết ta thích hương bạc hà, luôn làm một cái đưa tới, thật sự là khó xử nàng ."
Như Mộng ở một bên cười nói: " Có cái gì khó xử, cho dù nàng không làm, bọn nô tỳ cũng là có thể làm , chỉ là nàng có một phần tâm, phu nhân nhận là đúng."
Kiều thị sẵng giọng: "Bọn các ngươi lười , còn dùng mánh lới, còn rất đường hoàng nữa chứ."
Vài nha đầu hi hi ha ha , kỳ thật không phải các nàng mánh mung, mà Lục cô nương thích làm lại hay đưa, phu nhân còn ở khuê các cũng thích, Lục cô nương nói khi đến kinh nàng phơi khô không ít cỏ bạc hà, lại giống như trước đưa túi thơm, tất cả mọi người biết nàng muốn nịnh nọt, cũng nhận .
"Cầm treo lên, nghe cũng dễ chịu . Ta đang muốn nói túi thơm hết thơm rồi , không nghĩ tới nàng sẽ đưa đến."
Đang nói , thế tử Tôn Manh từ bên ngoài đi tới.
Hắn hình như mới vừa từ bên ngoài trở về, áo khoác, khắp người hàn khí rất lạnh.
Tôn Manh thay Hoằng Cảnh Đế ban sai các nơi, mấy năm gần đây phương làm Chỉ huy sứ bảo vệ quanh kinh sư, bảo vệ cung cấm. Vị trí này bình thường đều là tâm phúc đảm nhiệm, đời trước Chỉ huy sứ là trấn quốc công, cũng chính là phụ thân Tôn Manh.
Trấn quốc công nhất xem như cận thân thiên tử, quang cảnh không phải là những người khác có thể sánh ngang, bất quá nếu đã làm cận thần, tất nhiên là chữ trung đứng đầu. Mà trung, không phải là đối với triều đình, mà là trung với đế vương.
Vừa thấy Tôn Manh đi đến, Kiều thị liền nghênh đón, tự tay thay hắn cởi áo khoác.
"Phu quân sao thời điểm này lại trở về , dùng cơm chưa? Thiếp bảo bọn nha đầu đi chuẩn bị một chút?"
Tôn Manh ấn tay nàng: "Không cần, ta ở bên ngoài dùng qua mới trở về."
Trong lúc Oanh ca cầm túi thơm đi treo lên, đám người Như Mộng bưng nước nóng cùng khăn tới hầu hạ Tôn Manh rửa mặt thay quần áo.
Đổi một thân xiêm y khác, Tôn Manh mới ngồi xuống trên giường , hỏi: "Nguyệt nhi đâu?"
Kiều thị ôn nhu nói: "Hôm nay Tấn trắc phi vương phủ đến , còn mang theo tiểu công tử. Hai oa nhi cùng một chỗ chơi rất vui vẻ , dùng xong cơm nha đầu kia mệt rồi, nên bà vú dẫn đi ngủ ."
Như Họa bưng trà tới. Tôn Manh nhận lấy, hất bọt, hớp một ngụm: "Vừa mới nãy đang cười cái gì? Ta còn chưa vào cửa đã nghe thấy ."
Kiều thị cười kể chuyện Tiểu Bảo dụ dỗ Nguyệt Nguyệt gọi nó là ca ca: "Con gái chúng ta cũng thật là ngốc nghếch , lại gọi Sâm ca ca ."
Tôn Manh bật cười: "Ta thấy Nguyệt nhi giống nàng."
"Ý của chàng là nói ta ngốc ?" Kiều thị hờn dỗi, liếc Tôn Manh một cái.
Mi cau lại như không cau, mắt nũng nịu giận hờn, Tôn Manh không chịu nổi nàng như vậy, thấy bọn nha đầu đều biết điều tránh ra ngoài, liền ôm lấy nàng, đặt ở trên đùi.
Kiều thị so với Tôn Manh nhỏ hơn bảy tuổi, đặc biệt hắn mang tiếng khắc thê, trước đó đính thân một lần, lại cưới một người trở về cũng mất . Kiều thị có thể ở bên cạnh hắn, Tôn Manh cũng nuông chiều nàng . Hắn nguyện ý sủng ái nàng, Tôn Manh trước kia cũng không phải là không có thông phòng, bất quá biết Kiều thị lòng dạ hẹp hòi không thích , đều cho ra ngoài phủ hết. Hai vợ chồng thành hôn vài năm, ân ái đặc biệt, trấn quốc công phu nhân không thích Kiều thị, không chỉ vì nàng thân phận đê tiện, con thương hộ , cũng còn vì nguyên nhân này. Vừa thấy ánh mắt trượng phu, Kiều thị muốn tránh, nhưng nàng đang ngồi ở trên đùi hắn, chỗ nào cũng đi không được, chỉ tùy ý hắn . Nghe nàng nhỏ giọng thỉnh cầu còn nhìn mãi ra ngoài cửa.
" Đã là nương hai đứa bé, còn xấu hổ, các nàng không thấy được." Tôn Manh lẩm bẩm một câu, Kiều thị lại bối rối che miệng hắn.
Ngoài cửa, Như Mộng cùng Như Họa đứng ở bên ngoài, mặt đỏ tới mang tai , còn muốn giả bộ trấn định.
"Nàng cùng Tấn trắc phi lui tới cũng tốt, bất quá đừng nói ra bên ngoài."
Kiều thị gả cho Tôn Manh cũng không phải mới một năm hai năm , biết trượng phu kiêng kị cái gì.
Nàng còn có chút thở gấp, nhỏ giọng nói: "Thiếp có thể nhìn ra, Tô trắc phi không phải loại người ôm mục đích đến cửa . Nàng ... phải nói như thế nào đây, giống như là không hiểu chuyện bên ngoài."
Tôn Manh gật đầu, lại nói: "Vừa lúc nãy đi vào, nghe nói Kiều An cùng muội muội hắn lại tới ?"
Kiều thị gật đầu: " Nói vài lời thôi, liền đi ."
"Nàng rất để bụng đối phương, qua hai ngày nữa ta dẫn Kiều An đi ra ngoài một chuyến, còn có thể nhận được gì không, còn phải xem tạo hóa cho hắn cái gì ."
Kiều thị ồ một tiếng, cũng không nói gì, càng không vì Kiều An cùng hai huynh muội họ Kiều được cha viết thư phân phó chiếu cố thân tộc mà nói này nọ.
Tôn Manh thích nàng như vậy, biết điều, hiểu lễ, không nên chen miệng thì không nói nhiều. Ngồi ở vị trí hắn, gặp quá nhiều việc xấu xa cùng tâm cơ, chính hắn tâm tư cũng nhiều, hắn không thích người bên cạnh một ruột quấn mười tám khúc cong.
*
Tại Vinh hi viện.
BAN ĐÊM LÀM VIỆC MỜ ÁM... Hehe
Ngọc Nương hung hăng cắn Tấn Vương một cái.
"Nàng tưởng mình là Hoa Hoa à ?"
Ngọc Nương không nghĩ để ý hắn. Nàng nhịn không được vòng tay quanh cổ Tấn Vương , ghé vào tai hắn nói mấy câu .
Sau đó, Tấn Vương quả nhiên như nàng mong muốn .
Một hồi sau hai người thu thập xong trở lại trên giường, cũng không ngủ được, Ngọc Nương nói với Tấn Vương chuyện hôm nay đến trấn quốc công phủự.
Tất nhiên là nói chuyện Tiểu Bảo lừa Nguyệt Nguyệt gọi nó là ca ca, nhắc tới chuyện này Ngọc Nương liền không nhịn được buồn cười, hỏi Tấn Vương : " Chàng nói nó có phải là tiểu nhân tinh không, mới bấy nhiêu đã biết lừa muội muội ."
"Tiểu Bảo muốn có muội muội."
Ngọc Nương không đề phòng Tấn Vương sẽ nói như thế : " Sinh nam hay sinh nữ không phải là việc mình có thể khống chế , mà thiếp thấy thấy Tiểu Bảo cũng rất thích nhị bảo ."
Đúng vậy, Tiểu Bảo mỗi ngày đều đi xem nhị bảo, chơi đùa cùng em trong chốc lát. Đặc biệt là Tấn Vương ghét bỏ hai hài tử vướng bận, sớm đuổi hai đứa ra ngoài, hiện nay Tiểu Bảo cùng nhị bảo ở tại đông sương, Tiểu Bảo ở đông gian, nhị bảo ở tây gian, hai huynh đệ cùng sống dưới một mái hiên, thời gian ở cùng nhau so với ở cùng Ngọc Nương còn nhiều hơn.
Hai người nói chuyện trong chốc lát, liền ôm nhau ngủ .
Mơ mơ màng màng, Ngọc Nương cảm thấy bên ngoài sáng choang, bốn phía yên tĩnh lợi hại.
Nàng nhích tới nguồn nhiệt sau lưng, nhắm mắt lại hỏi: "Điện hạ, hừng đông à ?"
"Không có , là tuyết rơi ."
Ngọc Nương ngủ sâu, cũng không biết nửa đêm Tấn Vương dậy phân phó người đốt lò sưởi, nếu không nàng đông lạnh mà tỉnh dậy rồi .
Trên thực tế tuyết rơi rất lớn, trong một đêm kinh thành tuyết mù mịt .
Trên ngọn cây, trên nóc nhà, trên đường, toàn bộ là một tầng tuyết đọng. Sáng sớm ngũ thành binh mã tư liền xuất động , đem tuyến đường chính đều thanh lý . Đáng tiếc tuyết không ngừng rơi, phía trước dọn đường, đằng sau tuyết phủ.
Nghe nói ngoài thành có không ít địa phương sụp nhà, đè chết rất nhiều dân chúng, còn ăn mày chết rét thì không cần phải nói.
Thường ngày, loại chuyện như vậy sớm được nghị luận sôi sục , nhưng thời tiết quá lạnh, mọi người ai cũng không muốn ra cửa, rất nhiều người không biết năm nay tuyết lớn.
Thời tiết khắc nghiệt Hoằng Cảnh Đế tuyên bố nghỉ ba ngày, các quan viên cũng về nhà, chỉ lưu lại vài người thay nhau làm việc.
Tấn Vương từ công bộ trở về, không thấy Ngọc Nương trên giường gạch, hỏi Lục Hy mới biết, nàng tới thư phòng.
Đến thư phòng, cửa thì đóng chặt , hắn đẩy cửa vào, liền thấy trước thư án có một người đứng thẳng, tư thế có chút ngốc tựa hồ đang viết gì đó.
Nghe được động tĩnh, Ngọc Nương đem tờ giấy trước mặt vò thành một cục bóp ở trong tay, xoay người lại , khẩn trương nhìn Tấn Vương.
Tấn Vương híp híp mắt, "Viết cái gì ?"
"Không có, không có viết cái gì, viết chơi thôi." Ngọc Nương tươi cười, cười đặc biệt ân cần cùng nhiệt tình: " Sao chàng trở lại sớm thế , công bộ hôm nay nghỉ sớm à?"
Lời nói ra mới thấy chưa đến buổi trưa, công bộ dù nghỉ sớm cũng không thể nào về giờ này.
Tấn Vương liếc về bàn tay nàng, thản nhiên nói: "Trời lạnh, tuyết rơi không ngừng, mấy ngày này không cần đi làm."
"Vậy cũng quá tốt , nghỉ được mấy ngày?"
"Đợi tuyết ngừng rồi nói sau."
Hai người vừa nói, vừa đi ra ngoài, giấy Ngọc Nương không có chỗ nhét, chỉ có thể giấu ở trong tay áo.
Đến giường ngồi xuống, Hoa Hoa chạy tới.
Cũng không biết nó là từ đâu chạy đến , nhảy lên giường, đuôi thẳng tắp , híp mắt, miệng kêu meo meo, lại gần Tấn Vương tựa hồ định làm nũng một trận.
Đáng tiếc Tấn Vương không phải là Tiểu Bảo, nó cũng không phải là Ngọc Nương, còn chưa tới phụ cận liền bị Tấn Vương táng đi ra . Nó muốn bất khuất, lại bị Ngọc Nương ôm vào trong ngực.
" Thôi , ngươi đừng chọc hắn , cẩn thận lại không được cho vào cửa."
Trước đó vài ngày cũng thế, Tấn Vương bị Hoa Hoa làm phiền , không cho nó tới cửa chính đông sương, cũng không cho nó tiến vào cửa chính phòng. Bị cấm nhiều ngày, cuối cùng vẫn là Hoa Hoa không cần mặt mèo bu Tiểu Bảo mới có thể đi vào chính phòng lần nữa.
Hoa Hoa ỉu xìu meo meo một tiếng, từ trong lòng Ngọc Nương nhảy ra, đi đến bên cạnh thành thật nằm . Mà theo động tác nó, giấy Ngọc Nương để trong tay áo rơi ra.
Tấn Vương tay mắt lanh lẹ, nhặt lại. Ngọc Nương đến đoạt, đáng tiếc nàng lùn, sao thành đối thủ Tấn Vương. Nàng đem cả người đều nhào đến người Tấn Vương , cũng không thể giành lại , Tấn Vương đem tờ giấy mở ra.
Chỉ thấy trên giấy, xiêu xiêu vẹo vẹo viết một hàng chữ - -
Phong ba không tin lăng cành yếu
Nguyệt lộ ai dạy quế lá hương
Đường thẳng tương tư vô ích
Chưa phương phiền muộn là thanh cuồng.
(Soái : Thật là thơ của Lý Thương Ẩn Soái tìm toàn bản vô đề, tìm bản dịch, phải xem bài thơ đó có phải không mới đem lên đây bản dịch gần nhất, cũng không biết ai dịch nữa nhưng Soái nghĩ chắc là bài này hehe ) . Có cả bản dịch bằng tiếng Anh nữa cơ, ai thích thì tự tìm nha nha hihi
Khó tin sóng gió nghiêng cành ấu
Chẳng biết trăng sương quế ngát lừng
Biết nỗi tương tư là huyễn mộng
Chẳng đem đau xót đổi cuồng ngông
Tấn Vương xuy một tiếng, "Ngươi này là tương tư ai đó?"
Vài nha đầu cười cười nói nói, đặc biệt là Như Họa nói Tiểu Bảo làm thế nào dụ dỗ Nguyệt Nguyệt gọi nó là Sâm ca ca , Kiều thị cười đến ngửa tới ngửa lui.
Nha hoàn Oanh Ca đi đến, cầm trong tay cái túi vải.
"Phu nhân, vừa mới nãy đã quên nói, Lục cô nương đến có giao cho nô tỳ cái túi hương."
"Túi thơm a." Kiều thị tiếp nhận túi vải mở ra xem, túi thơm màu sắc và hoa văn thêu rất quen thuộc, mặt lộ vẻ cảm thán: "Tú Lệ cũng thật là, biết ta thích hương bạc hà, luôn làm một cái đưa tới, thật sự là khó xử nàng ."
Như Mộng ở một bên cười nói: " Có cái gì khó xử, cho dù nàng không làm, bọn nô tỳ cũng là có thể làm , chỉ là nàng có một phần tâm, phu nhân nhận là đúng."
Kiều thị sẵng giọng: "Bọn các ngươi lười , còn dùng mánh lới, còn rất đường hoàng nữa chứ."
Vài nha đầu hi hi ha ha , kỳ thật không phải các nàng mánh mung, mà Lục cô nương thích làm lại hay đưa, phu nhân còn ở khuê các cũng thích, Lục cô nương nói khi đến kinh nàng phơi khô không ít cỏ bạc hà, lại giống như trước đưa túi thơm, tất cả mọi người biết nàng muốn nịnh nọt, cũng nhận .
"Cầm treo lên, nghe cũng dễ chịu . Ta đang muốn nói túi thơm hết thơm rồi , không nghĩ tới nàng sẽ đưa đến."
Đang nói , thế tử Tôn Manh từ bên ngoài đi tới.
Hắn hình như mới vừa từ bên ngoài trở về, áo khoác, khắp người hàn khí rất lạnh.
Tôn Manh thay Hoằng Cảnh Đế ban sai các nơi, mấy năm gần đây phương làm Chỉ huy sứ bảo vệ quanh kinh sư, bảo vệ cung cấm. Vị trí này bình thường đều là tâm phúc đảm nhiệm, đời trước Chỉ huy sứ là trấn quốc công, cũng chính là phụ thân Tôn Manh.
Trấn quốc công nhất xem như cận thân thiên tử, quang cảnh không phải là những người khác có thể sánh ngang, bất quá nếu đã làm cận thần, tất nhiên là chữ trung đứng đầu. Mà trung, không phải là đối với triều đình, mà là trung với đế vương.
Vừa thấy Tôn Manh đi đến, Kiều thị liền nghênh đón, tự tay thay hắn cởi áo khoác.
"Phu quân sao thời điểm này lại trở về , dùng cơm chưa? Thiếp bảo bọn nha đầu đi chuẩn bị một chút?"
Tôn Manh ấn tay nàng: "Không cần, ta ở bên ngoài dùng qua mới trở về."
Trong lúc Oanh ca cầm túi thơm đi treo lên, đám người Như Mộng bưng nước nóng cùng khăn tới hầu hạ Tôn Manh rửa mặt thay quần áo.
Đổi một thân xiêm y khác, Tôn Manh mới ngồi xuống trên giường , hỏi: "Nguyệt nhi đâu?"
Kiều thị ôn nhu nói: "Hôm nay Tấn trắc phi vương phủ đến , còn mang theo tiểu công tử. Hai oa nhi cùng một chỗ chơi rất vui vẻ , dùng xong cơm nha đầu kia mệt rồi, nên bà vú dẫn đi ngủ ."
Như Họa bưng trà tới. Tôn Manh nhận lấy, hất bọt, hớp một ngụm: "Vừa mới nãy đang cười cái gì? Ta còn chưa vào cửa đã nghe thấy ."
Kiều thị cười kể chuyện Tiểu Bảo dụ dỗ Nguyệt Nguyệt gọi nó là ca ca: "Con gái chúng ta cũng thật là ngốc nghếch , lại gọi Sâm ca ca ."
Tôn Manh bật cười: "Ta thấy Nguyệt nhi giống nàng."
"Ý của chàng là nói ta ngốc ?" Kiều thị hờn dỗi, liếc Tôn Manh một cái.
Mi cau lại như không cau, mắt nũng nịu giận hờn, Tôn Manh không chịu nổi nàng như vậy, thấy bọn nha đầu đều biết điều tránh ra ngoài, liền ôm lấy nàng, đặt ở trên đùi.
Kiều thị so với Tôn Manh nhỏ hơn bảy tuổi, đặc biệt hắn mang tiếng khắc thê, trước đó đính thân một lần, lại cưới một người trở về cũng mất . Kiều thị có thể ở bên cạnh hắn, Tôn Manh cũng nuông chiều nàng . Hắn nguyện ý sủng ái nàng, Tôn Manh trước kia cũng không phải là không có thông phòng, bất quá biết Kiều thị lòng dạ hẹp hòi không thích , đều cho ra ngoài phủ hết. Hai vợ chồng thành hôn vài năm, ân ái đặc biệt, trấn quốc công phu nhân không thích Kiều thị, không chỉ vì nàng thân phận đê tiện, con thương hộ , cũng còn vì nguyên nhân này. Vừa thấy ánh mắt trượng phu, Kiều thị muốn tránh, nhưng nàng đang ngồi ở trên đùi hắn, chỗ nào cũng đi không được, chỉ tùy ý hắn . Nghe nàng nhỏ giọng thỉnh cầu còn nhìn mãi ra ngoài cửa.
" Đã là nương hai đứa bé, còn xấu hổ, các nàng không thấy được." Tôn Manh lẩm bẩm một câu, Kiều thị lại bối rối che miệng hắn.
Ngoài cửa, Như Mộng cùng Như Họa đứng ở bên ngoài, mặt đỏ tới mang tai , còn muốn giả bộ trấn định.
"Nàng cùng Tấn trắc phi lui tới cũng tốt, bất quá đừng nói ra bên ngoài."
Kiều thị gả cho Tôn Manh cũng không phải mới một năm hai năm , biết trượng phu kiêng kị cái gì.
Nàng còn có chút thở gấp, nhỏ giọng nói: "Thiếp có thể nhìn ra, Tô trắc phi không phải loại người ôm mục đích đến cửa . Nàng ... phải nói như thế nào đây, giống như là không hiểu chuyện bên ngoài."
Tôn Manh gật đầu, lại nói: "Vừa lúc nãy đi vào, nghe nói Kiều An cùng muội muội hắn lại tới ?"
Kiều thị gật đầu: " Nói vài lời thôi, liền đi ."
"Nàng rất để bụng đối phương, qua hai ngày nữa ta dẫn Kiều An đi ra ngoài một chuyến, còn có thể nhận được gì không, còn phải xem tạo hóa cho hắn cái gì ."
Kiều thị ồ một tiếng, cũng không nói gì, càng không vì Kiều An cùng hai huynh muội họ Kiều được cha viết thư phân phó chiếu cố thân tộc mà nói này nọ.
Tôn Manh thích nàng như vậy, biết điều, hiểu lễ, không nên chen miệng thì không nói nhiều. Ngồi ở vị trí hắn, gặp quá nhiều việc xấu xa cùng tâm cơ, chính hắn tâm tư cũng nhiều, hắn không thích người bên cạnh một ruột quấn mười tám khúc cong.
*
Tại Vinh hi viện.
BAN ĐÊM LÀM VIỆC MỜ ÁM... Hehe
Ngọc Nương hung hăng cắn Tấn Vương một cái.
"Nàng tưởng mình là Hoa Hoa à ?"
Ngọc Nương không nghĩ để ý hắn. Nàng nhịn không được vòng tay quanh cổ Tấn Vương , ghé vào tai hắn nói mấy câu .
Sau đó, Tấn Vương quả nhiên như nàng mong muốn .
Một hồi sau hai người thu thập xong trở lại trên giường, cũng không ngủ được, Ngọc Nương nói với Tấn Vương chuyện hôm nay đến trấn quốc công phủự.
Tất nhiên là nói chuyện Tiểu Bảo lừa Nguyệt Nguyệt gọi nó là ca ca, nhắc tới chuyện này Ngọc Nương liền không nhịn được buồn cười, hỏi Tấn Vương : " Chàng nói nó có phải là tiểu nhân tinh không, mới bấy nhiêu đã biết lừa muội muội ."
"Tiểu Bảo muốn có muội muội."
Ngọc Nương không đề phòng Tấn Vương sẽ nói như thế : " Sinh nam hay sinh nữ không phải là việc mình có thể khống chế , mà thiếp thấy thấy Tiểu Bảo cũng rất thích nhị bảo ."
Đúng vậy, Tiểu Bảo mỗi ngày đều đi xem nhị bảo, chơi đùa cùng em trong chốc lát. Đặc biệt là Tấn Vương ghét bỏ hai hài tử vướng bận, sớm đuổi hai đứa ra ngoài, hiện nay Tiểu Bảo cùng nhị bảo ở tại đông sương, Tiểu Bảo ở đông gian, nhị bảo ở tây gian, hai huynh đệ cùng sống dưới một mái hiên, thời gian ở cùng nhau so với ở cùng Ngọc Nương còn nhiều hơn.
Hai người nói chuyện trong chốc lát, liền ôm nhau ngủ .
Mơ mơ màng màng, Ngọc Nương cảm thấy bên ngoài sáng choang, bốn phía yên tĩnh lợi hại.
Nàng nhích tới nguồn nhiệt sau lưng, nhắm mắt lại hỏi: "Điện hạ, hừng đông à ?"
"Không có , là tuyết rơi ."
Ngọc Nương ngủ sâu, cũng không biết nửa đêm Tấn Vương dậy phân phó người đốt lò sưởi, nếu không nàng đông lạnh mà tỉnh dậy rồi .
Trên thực tế tuyết rơi rất lớn, trong một đêm kinh thành tuyết mù mịt .
Trên ngọn cây, trên nóc nhà, trên đường, toàn bộ là một tầng tuyết đọng. Sáng sớm ngũ thành binh mã tư liền xuất động , đem tuyến đường chính đều thanh lý . Đáng tiếc tuyết không ngừng rơi, phía trước dọn đường, đằng sau tuyết phủ.
Nghe nói ngoài thành có không ít địa phương sụp nhà, đè chết rất nhiều dân chúng, còn ăn mày chết rét thì không cần phải nói.
Thường ngày, loại chuyện như vậy sớm được nghị luận sôi sục , nhưng thời tiết quá lạnh, mọi người ai cũng không muốn ra cửa, rất nhiều người không biết năm nay tuyết lớn.
Thời tiết khắc nghiệt Hoằng Cảnh Đế tuyên bố nghỉ ba ngày, các quan viên cũng về nhà, chỉ lưu lại vài người thay nhau làm việc.
Tấn Vương từ công bộ trở về, không thấy Ngọc Nương trên giường gạch, hỏi Lục Hy mới biết, nàng tới thư phòng.
Đến thư phòng, cửa thì đóng chặt , hắn đẩy cửa vào, liền thấy trước thư án có một người đứng thẳng, tư thế có chút ngốc tựa hồ đang viết gì đó.
Nghe được động tĩnh, Ngọc Nương đem tờ giấy trước mặt vò thành một cục bóp ở trong tay, xoay người lại , khẩn trương nhìn Tấn Vương.
Tấn Vương híp híp mắt, "Viết cái gì ?"
"Không có, không có viết cái gì, viết chơi thôi." Ngọc Nương tươi cười, cười đặc biệt ân cần cùng nhiệt tình: " Sao chàng trở lại sớm thế , công bộ hôm nay nghỉ sớm à?"
Lời nói ra mới thấy chưa đến buổi trưa, công bộ dù nghỉ sớm cũng không thể nào về giờ này.
Tấn Vương liếc về bàn tay nàng, thản nhiên nói: "Trời lạnh, tuyết rơi không ngừng, mấy ngày này không cần đi làm."
"Vậy cũng quá tốt , nghỉ được mấy ngày?"
"Đợi tuyết ngừng rồi nói sau."
Hai người vừa nói, vừa đi ra ngoài, giấy Ngọc Nương không có chỗ nhét, chỉ có thể giấu ở trong tay áo.
Đến giường ngồi xuống, Hoa Hoa chạy tới.
Cũng không biết nó là từ đâu chạy đến , nhảy lên giường, đuôi thẳng tắp , híp mắt, miệng kêu meo meo, lại gần Tấn Vương tựa hồ định làm nũng một trận.
Đáng tiếc Tấn Vương không phải là Tiểu Bảo, nó cũng không phải là Ngọc Nương, còn chưa tới phụ cận liền bị Tấn Vương táng đi ra . Nó muốn bất khuất, lại bị Ngọc Nương ôm vào trong ngực.
" Thôi , ngươi đừng chọc hắn , cẩn thận lại không được cho vào cửa."
Trước đó vài ngày cũng thế, Tấn Vương bị Hoa Hoa làm phiền , không cho nó tới cửa chính đông sương, cũng không cho nó tiến vào cửa chính phòng. Bị cấm nhiều ngày, cuối cùng vẫn là Hoa Hoa không cần mặt mèo bu Tiểu Bảo mới có thể đi vào chính phòng lần nữa.
Hoa Hoa ỉu xìu meo meo một tiếng, từ trong lòng Ngọc Nương nhảy ra, đi đến bên cạnh thành thật nằm . Mà theo động tác nó, giấy Ngọc Nương để trong tay áo rơi ra.
Tấn Vương tay mắt lanh lẹ, nhặt lại. Ngọc Nương đến đoạt, đáng tiếc nàng lùn, sao thành đối thủ Tấn Vương. Nàng đem cả người đều nhào đến người Tấn Vương , cũng không thể giành lại , Tấn Vương đem tờ giấy mở ra.
Chỉ thấy trên giấy, xiêu xiêu vẹo vẹo viết một hàng chữ - -
Phong ba không tin lăng cành yếu
Nguyệt lộ ai dạy quế lá hương
Đường thẳng tương tư vô ích
Chưa phương phiền muộn là thanh cuồng.
(Soái : Thật là thơ của Lý Thương Ẩn Soái tìm toàn bản vô đề, tìm bản dịch, phải xem bài thơ đó có phải không mới đem lên đây bản dịch gần nhất, cũng không biết ai dịch nữa nhưng Soái nghĩ chắc là bài này hehe ) . Có cả bản dịch bằng tiếng Anh nữa cơ, ai thích thì tự tìm nha nha hihi
Khó tin sóng gió nghiêng cành ấu
Chẳng biết trăng sương quế ngát lừng
Biết nỗi tương tư là huyễn mộng
Chẳng đem đau xót đổi cuồng ngông
Tấn Vương xuy một tiếng, "Ngươi này là tương tư ai đó?"