Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 3: Ta Bật Hack Rồi
Trong sơn động, Cổ Trần đứng một mình nơi đó, trên mặt vừa có kinh hỉ, vừa có ngoài ý muốn, cảm thụ cảm giác cường đại trong cơ thể dâng trào.
Ầm!
Cổ Trần nhẹ nhàng huy quyền, không khí lập tức vang lên tiếng khí bạo, lực lượng cường đại khiến Cổ Trần chấn kinh.
- Thật mạnh, lực lượng ta hiện tại chí ít đã siêu việt Hắc Thổ, thực không thể tin nổi, hạt châu này đến cùng là cái thứ gì?
Cổ Trần tuy chấn kinh, nhưng cũng đầy vui sướng, trong đầy liên tục lóe lên các câu hỏi.
Trong đầu hắn, hạt châu thần bí cứ thế lơ lửng ở đó, tản ra một cảm giác như muốn thôn phệ tinh thần, khiến lòng người hoảng hốt.
Hạt châu trước đó đen thui không đáng chú ý, nhưng xem ra không đơn giản chút nào. Nó khiến người cảm thấy nó chính là một cái lỗ đen nhr.
Cổ Trần suy đoán, là lực lượng lão Vu Chúc mới truyền cho hắn đã kích hoạt thứ này, từ đó giúp hắn thu được một lần tôi thể.
Cỗ lực lượng mà lão Vu Chúc truyền cho hắn đã bị hạt châu này hút sạch, sau đó mới kích hoạt công năng tôi thể, có vẻ như, hạt châu này cần năng lượng mới có thể sử dụng được.
Trước khi lão Vu Chúc chết, lão truyền cho hắn lực lượng, giúp Cổ Trần kích hoạt hạt châu thần bí, mở ra công năng tôi thể, thân thể thu được một loại thuế biến nào đó, sau khi tôi thể, các mặt cơ năng đều có tiến bộ nhảy vọt.
Về mặt lực lượng, lực lượng hiện tại của hắn đã hoàn toàn vượt qua lực lượng của người thường, mạnh hơn trước khi được hạt châu này tôi thể không chỉ một lần.
- Hạt châu hạt châu, đến cùng ngươi là thứ gì?
Cổ Trần không nhịn được mà tò mò.
Hắn không cách nào khống chế hạt châu thần bí này, hiện tại mới chỉ kích hoạt được một công năng duy nhất của nó, chính là đổi năng lượng lấy cơ hội tôi thể.
Như lần vừa rồi, chỉ cần hắn có đủ năng lượng, hạt châu này sẽ trả lại một cỗ năng lượng thần bí, khiến thân thể hắn được thối luyện, không có cực hạn.
Nghĩ tới đây, Cổ Trần không nhịn được mà kích động, thứ này khiến hắn thấy được hy vọng.
Mặc dù trước mắt chỉ phát hiện được một công năng này, nhưng Cổ Trần đã rất thỏa mãn, tính tới hiện tại, hắn mới cảm nhận được căn cơ để bản thân đặt chân ở cái thế giới Man Hoang đầy nguy hiểm cùng không biết này.
- Nhân sinh của ta đã bật hack!
Cổ Trần đầy vui vẻ, tâm lý kích động khó nhịn.
Có hạt châu thần bí này, hắn rốt cục đã thu được lực lượng cùng tự tin, đây chính là bí mật lớn nhất, cũng là át chủ bài của hắn.
Chỉ cần có đầy đủ năng lượng, hạt châu thần bí này có thể khiến hắn tôi thể vô số lần, từ đó biến trở nên cường đại, đây chính là lực lượng.
Nhưng rất nhanh, Cổ Trần lại bi thương, trầm mặc nhìn thi thể lão Vu Chúc, nói khẽ:
- Lão Vu Chúc, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chém giết kẻ gọi là Tế Thần kia, báo huyện hận cho ngươi cùng tộc nhân đã uổng mạng!
- Tế Thần...
Ánh mắt Cổ Trần lóe hàn quang.
Đằng sau bộ lạc có một tôn Tế Thần, vậy mà hàng năm đều phải dâng tộc nhân cho nó ăn, đây là việc tuyệt đối không thể chấp nhận được.
- Nó phải chết!
Cổ Trần cắn răng nắm quyền, mặt lộ sát cơ.
Nếu như trước kia, hắn vô phương phản kháng, nhưng giờ có hạt châu thần bí này đã khác, có lẽ, hắn có thể trừ bỏ tên Tế Thần tà ác này.
- Tộc trưởng...
Trong lúc nghĩ ngợi, bên ngoài lại truyền tới một thanh âm, là Hắc Thổ.
Hắn đứng ngoài hang động, cuống cuồng chờ đợi, nhưng không có Cổ Trần cho phép, cũng không dám bước vào trong động.
Các tộc nhân khác cũng đều mong mỏi chờ đợi, chờ tộc trưởng đi ra.
Rất nhanh, cửa động xuất hiện một bóng người, chính là Cổ Trần, sắc mặt âm trầm đi tới.
- Lão Vu Chúc, chết!
Cổ Trần vừa ra, trực tiếp truyền tin tức.
Xoạt!
- Vu Chúc chết rồi?
Đám người xôn xao, từng người lộ vẻ bi thống, Vu Chúc là người có địa vị cực cao trong tộc, chuyên môn giao tiếp với Tế Thần.
Mà Vu Chúc còn có lực lượng của Tế Thần, điều này khiến địa vị của hắn trong bộ lạc rất cao, đôi khi còn có uy vọng hơn tộc trưởng.
Nhưng giờ, lão Vu Chúc chết rồi, nửa năm trước lão tộc trưởng chết, giờ lão Vu Chúc cũng chết, thực sự khiến rất nhiều tộc nhân lo sợ bất an.
Nhìn mặt mũi tộc nhân trở nên đầy bi thống, tâm lý Cổ Trần cũng khó chịu, một cỗ áp lực như đè nặng trên vai.
- Tiểu Hắc, thông báo tộc nhân khác, chuẩn bị cử hành tang lễ cho lão Vu Chúc.
Cổ Trần mặt không đổi sắc, nói ra quyết định.
Tang lễ là nhất định phải có, thân là Vu Chúc của bộ lạc, sau khi chết nhất định phải cử hành tang lễ.
Mà Cổ Trần quyến định, không tiếp tục nghe theo lệnh của tên Tế Thần kia, hiện hắn là tộc trưởng, tự nhiên không cho phép dùng tộc nhân của mình đi tế tự Tế Thần.
Hiện tại, hắn quyết định muốn trừ bỏ tên Tế Thần trong Cấm Sơn kia.
Mẹ nó chứ, một năm ăn mười tộc nhân, giờ còn càng đòi hai mươi tộc nhân. Thân là tộc trưởng, Cổ Trần tự nhiên không cho phép chuyện như này phát sinh, nhất định phải trừ bỏ nó.
Đương nhiên, muốn tiêu diệt Tế Thần, chỉ với lực lượng hiện tại của hắn là tuyệt đối không đủ bữa cho nó, có điều hắn có lòng tin, bởi hắn còn có hạt châu thần bí.
Chỉ cần bổ sung đủ năng lượng, hắn sẽ lại thu được một lần tôi thể, không ngừng mạnh lên. Còn việc làm thế nào để thu hoạch được năng lượng, hắn đã biết.
- Ba ngày, hi vọng tới kịp!
Ánh mắt Cổ Trần rơi vào phía sau núi, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng kiêng kỵ thật sâu, sát khí cùng với đó cũng ngưng lại.
Hắn chỉ có thời gian ba ngày, bởi tên Tế Thần kia đã nói, trong ba ngày nhất định phải dâng lên hai mươi tộc nhân trẻ tuổi làm tế phẩm cho nó, nếu không sẽ động thủ diệt toàn bộ lạc.
Hắc Thổ cúi đầu xuống, thận trọng hỏi:
- Tộc trưởng, bên Tế Thần kia...
Cổ Trần trầm mặt xuống, thận trọng hỏi:
- Đừng nhắc tới Tế Thần, việc này ta tự có chừng mực, trước cứ cử hành tang lễ cho lão Vu Chúc, việc còn lại nói sau.
- Vâng, tộc trưởng!
Hắc Thổ cung kính lĩnh mệt, lập tức đi làm.
Lão Vu Chúc chết, tin tức truyền ra khiến toàn tộc trên dưới đều bi thống, ai nầy không tránh được vẻ bất an.
- Xong!
- Vu Chúc đã chết!
- Tế Thần nổi giận, bộ lạc chúng ta xong rồi!
Một số lão nhân lộ vẻ tuyệt vọng, tộc nhân trẻ tuổi lại càng sợ hãi hơn, sợ bị chọn làm tế phẩm.
Theo lão Vu Chúc chết đi, lòng người đầy bàng hoàng!
Không bao lâu, trên đất trống đã tụ tập lít nha lít nhít tộc nhân, già trẻ nam nữ đều tới, từng người mặc áo lá áo da, nguyên một đám dã nhân.
Cổ Trần quét mắt qua nhìn tộc nhân, thầm thở dài. Vị trí tộc trưởng này của hắn thực có chút uất ức a, bộ lạc một nghèo hai trắng thì cũng thôi, lại còn có một tên Tế Thần đòi ăn thịt người.
- Bắt đầu đi!
Trên sườn núi, Cổ Trần cầm Thạch mâu, trầm trọng nhìn hai tộc nhân nâng thi thể lão Vu Chúc đi tới.
Tang lễ bắt đầu, toàn bộ tộc nhân kết thành một vòng tròn, yên lặng quỳ trên đất cầu nguyện, tiễn đưa lão Vu Chúc.
Tất cả tộc nhân vẫn đầy bi thương, nhưng càng nhiều hơn là bất an cùng sợ hãi.
Bởi ba ngày sau, phải chọn ra hai mươi tộc nhân trẻ tuổi làm tế phẩm cho Tế Thần.
Tuyệt vọng a!
Ầm!
Cổ Trần nhẹ nhàng huy quyền, không khí lập tức vang lên tiếng khí bạo, lực lượng cường đại khiến Cổ Trần chấn kinh.
- Thật mạnh, lực lượng ta hiện tại chí ít đã siêu việt Hắc Thổ, thực không thể tin nổi, hạt châu này đến cùng là cái thứ gì?
Cổ Trần tuy chấn kinh, nhưng cũng đầy vui sướng, trong đầy liên tục lóe lên các câu hỏi.
Trong đầu hắn, hạt châu thần bí cứ thế lơ lửng ở đó, tản ra một cảm giác như muốn thôn phệ tinh thần, khiến lòng người hoảng hốt.
Hạt châu trước đó đen thui không đáng chú ý, nhưng xem ra không đơn giản chút nào. Nó khiến người cảm thấy nó chính là một cái lỗ đen nhr.
Cổ Trần suy đoán, là lực lượng lão Vu Chúc mới truyền cho hắn đã kích hoạt thứ này, từ đó giúp hắn thu được một lần tôi thể.
Cỗ lực lượng mà lão Vu Chúc truyền cho hắn đã bị hạt châu này hút sạch, sau đó mới kích hoạt công năng tôi thể, có vẻ như, hạt châu này cần năng lượng mới có thể sử dụng được.
Trước khi lão Vu Chúc chết, lão truyền cho hắn lực lượng, giúp Cổ Trần kích hoạt hạt châu thần bí, mở ra công năng tôi thể, thân thể thu được một loại thuế biến nào đó, sau khi tôi thể, các mặt cơ năng đều có tiến bộ nhảy vọt.
Về mặt lực lượng, lực lượng hiện tại của hắn đã hoàn toàn vượt qua lực lượng của người thường, mạnh hơn trước khi được hạt châu này tôi thể không chỉ một lần.
- Hạt châu hạt châu, đến cùng ngươi là thứ gì?
Cổ Trần không nhịn được mà tò mò.
Hắn không cách nào khống chế hạt châu thần bí này, hiện tại mới chỉ kích hoạt được một công năng duy nhất của nó, chính là đổi năng lượng lấy cơ hội tôi thể.
Như lần vừa rồi, chỉ cần hắn có đủ năng lượng, hạt châu này sẽ trả lại một cỗ năng lượng thần bí, khiến thân thể hắn được thối luyện, không có cực hạn.
Nghĩ tới đây, Cổ Trần không nhịn được mà kích động, thứ này khiến hắn thấy được hy vọng.
Mặc dù trước mắt chỉ phát hiện được một công năng này, nhưng Cổ Trần đã rất thỏa mãn, tính tới hiện tại, hắn mới cảm nhận được căn cơ để bản thân đặt chân ở cái thế giới Man Hoang đầy nguy hiểm cùng không biết này.
- Nhân sinh của ta đã bật hack!
Cổ Trần đầy vui vẻ, tâm lý kích động khó nhịn.
Có hạt châu thần bí này, hắn rốt cục đã thu được lực lượng cùng tự tin, đây chính là bí mật lớn nhất, cũng là át chủ bài của hắn.
Chỉ cần có đầy đủ năng lượng, hạt châu thần bí này có thể khiến hắn tôi thể vô số lần, từ đó biến trở nên cường đại, đây chính là lực lượng.
Nhưng rất nhanh, Cổ Trần lại bi thương, trầm mặc nhìn thi thể lão Vu Chúc, nói khẽ:
- Lão Vu Chúc, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chém giết kẻ gọi là Tế Thần kia, báo huyện hận cho ngươi cùng tộc nhân đã uổng mạng!
- Tế Thần...
Ánh mắt Cổ Trần lóe hàn quang.
Đằng sau bộ lạc có một tôn Tế Thần, vậy mà hàng năm đều phải dâng tộc nhân cho nó ăn, đây là việc tuyệt đối không thể chấp nhận được.
- Nó phải chết!
Cổ Trần cắn răng nắm quyền, mặt lộ sát cơ.
Nếu như trước kia, hắn vô phương phản kháng, nhưng giờ có hạt châu thần bí này đã khác, có lẽ, hắn có thể trừ bỏ tên Tế Thần tà ác này.
- Tộc trưởng...
Trong lúc nghĩ ngợi, bên ngoài lại truyền tới một thanh âm, là Hắc Thổ.
Hắn đứng ngoài hang động, cuống cuồng chờ đợi, nhưng không có Cổ Trần cho phép, cũng không dám bước vào trong động.
Các tộc nhân khác cũng đều mong mỏi chờ đợi, chờ tộc trưởng đi ra.
Rất nhanh, cửa động xuất hiện một bóng người, chính là Cổ Trần, sắc mặt âm trầm đi tới.
- Lão Vu Chúc, chết!
Cổ Trần vừa ra, trực tiếp truyền tin tức.
Xoạt!
- Vu Chúc chết rồi?
Đám người xôn xao, từng người lộ vẻ bi thống, Vu Chúc là người có địa vị cực cao trong tộc, chuyên môn giao tiếp với Tế Thần.
Mà Vu Chúc còn có lực lượng của Tế Thần, điều này khiến địa vị của hắn trong bộ lạc rất cao, đôi khi còn có uy vọng hơn tộc trưởng.
Nhưng giờ, lão Vu Chúc chết rồi, nửa năm trước lão tộc trưởng chết, giờ lão Vu Chúc cũng chết, thực sự khiến rất nhiều tộc nhân lo sợ bất an.
Nhìn mặt mũi tộc nhân trở nên đầy bi thống, tâm lý Cổ Trần cũng khó chịu, một cỗ áp lực như đè nặng trên vai.
- Tiểu Hắc, thông báo tộc nhân khác, chuẩn bị cử hành tang lễ cho lão Vu Chúc.
Cổ Trần mặt không đổi sắc, nói ra quyết định.
Tang lễ là nhất định phải có, thân là Vu Chúc của bộ lạc, sau khi chết nhất định phải cử hành tang lễ.
Mà Cổ Trần quyến định, không tiếp tục nghe theo lệnh của tên Tế Thần kia, hiện hắn là tộc trưởng, tự nhiên không cho phép dùng tộc nhân của mình đi tế tự Tế Thần.
Hiện tại, hắn quyết định muốn trừ bỏ tên Tế Thần trong Cấm Sơn kia.
Mẹ nó chứ, một năm ăn mười tộc nhân, giờ còn càng đòi hai mươi tộc nhân. Thân là tộc trưởng, Cổ Trần tự nhiên không cho phép chuyện như này phát sinh, nhất định phải trừ bỏ nó.
Đương nhiên, muốn tiêu diệt Tế Thần, chỉ với lực lượng hiện tại của hắn là tuyệt đối không đủ bữa cho nó, có điều hắn có lòng tin, bởi hắn còn có hạt châu thần bí.
Chỉ cần bổ sung đủ năng lượng, hắn sẽ lại thu được một lần tôi thể, không ngừng mạnh lên. Còn việc làm thế nào để thu hoạch được năng lượng, hắn đã biết.
- Ba ngày, hi vọng tới kịp!
Ánh mắt Cổ Trần rơi vào phía sau núi, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng kiêng kỵ thật sâu, sát khí cùng với đó cũng ngưng lại.
Hắn chỉ có thời gian ba ngày, bởi tên Tế Thần kia đã nói, trong ba ngày nhất định phải dâng lên hai mươi tộc nhân trẻ tuổi làm tế phẩm cho nó, nếu không sẽ động thủ diệt toàn bộ lạc.
Hắc Thổ cúi đầu xuống, thận trọng hỏi:
- Tộc trưởng, bên Tế Thần kia...
Cổ Trần trầm mặt xuống, thận trọng hỏi:
- Đừng nhắc tới Tế Thần, việc này ta tự có chừng mực, trước cứ cử hành tang lễ cho lão Vu Chúc, việc còn lại nói sau.
- Vâng, tộc trưởng!
Hắc Thổ cung kính lĩnh mệt, lập tức đi làm.
Lão Vu Chúc chết, tin tức truyền ra khiến toàn tộc trên dưới đều bi thống, ai nầy không tránh được vẻ bất an.
- Xong!
- Vu Chúc đã chết!
- Tế Thần nổi giận, bộ lạc chúng ta xong rồi!
Một số lão nhân lộ vẻ tuyệt vọng, tộc nhân trẻ tuổi lại càng sợ hãi hơn, sợ bị chọn làm tế phẩm.
Theo lão Vu Chúc chết đi, lòng người đầy bàng hoàng!
Không bao lâu, trên đất trống đã tụ tập lít nha lít nhít tộc nhân, già trẻ nam nữ đều tới, từng người mặc áo lá áo da, nguyên một đám dã nhân.
Cổ Trần quét mắt qua nhìn tộc nhân, thầm thở dài. Vị trí tộc trưởng này của hắn thực có chút uất ức a, bộ lạc một nghèo hai trắng thì cũng thôi, lại còn có một tên Tế Thần đòi ăn thịt người.
- Bắt đầu đi!
Trên sườn núi, Cổ Trần cầm Thạch mâu, trầm trọng nhìn hai tộc nhân nâng thi thể lão Vu Chúc đi tới.
Tang lễ bắt đầu, toàn bộ tộc nhân kết thành một vòng tròn, yên lặng quỳ trên đất cầu nguyện, tiễn đưa lão Vu Chúc.
Tất cả tộc nhân vẫn đầy bi thương, nhưng càng nhiều hơn là bất an cùng sợ hãi.
Bởi ba ngày sau, phải chọn ra hai mươi tộc nhân trẻ tuổi làm tế phẩm cho Tế Thần.
Tuyệt vọng a!