Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư
Chương 89: Nha sĩ
Khó có được một ngày chủ nhật rảnh rỗi, Quý Cảnh hành dậy từ rất sớm, làm bữa sáng xong thì gọi con gái rời giường.
"Tiểu Duy, mau dậy ăn sáng, đừng quên hôm nay chúng ta có hẹn với nha sĩ, phải đến sớm để còn xếp hàng nữa đó."
Tiểu duy dụi mắt, bộ dạng ngáy ngủ đi rửa mặt sau đó đến bàn ăn ngồi xuống, mở TV, TV đang phát bản tin sáng sớm.
"Tính từ đầu xuân cho tới nay, cảnh sát nhận được không ít thông tin báo án việc trẻ con bị lạc đường ở nhà ga, cuối năm số lượng người qua lại di chuyển trên đường càng đông đúc, xin nhắc nhở các bậc phụ huynh nên để mắt đến con mình ở những nơi tập trung đông người, nếu phát hiện con trẻ mất tích phải lập tức đến đồn cảnh sát gần nhất báo án."
Đứa nhỏ mở nắp hủ đường, múc một muỗng nhỏ cho vào chén cháo, dự định lấy điều khiển từ xa đổi sang kênh hoạt hình thì Quý Cảnh Hành từ trong bếp bước ra, tắt TV, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Răng sâu hết trơn rồi còn ăn đường, con không được ăn, chỉ ăn cháo trắng, thử món rau chân vịt của mẹ nào."
Quý Nhất Duy bất mãn ah một tiếng, nhưng cũng ngoan ngoãn đẩy chén cháo đến trước mặt mẹ mình, gắp rau chân vịt bỏ vào chén.
Quý Cảnh Hành lúc này mới nở nụ cười, xoa xoa đầu nó: "Ngoan, chờ răng con hết sâu mẹ sẽ làm mứt quả cho con."
• Bệnh viện răng hàm mặt.
Hai mẹ con ngồi trên ghế ngoài hành lang chờ hộ sĩ gọi đến tên mình.
Không biết vì lạnh hay vì lí do gì mà Quý Nhất Duy ngồi sát dựa vào mẹ mình, ôm chặt cánh tay Quý Cảnh Hành.
Quý Cảnh Hành vỗ nhẹ sau lưng nó, nhẹ giọng hống: "Con sợ sao? Tiểu Duy rất dũng cảm, tiêm thuốc cũng không sợ vậy mà sợ nhổ răng sao?"
Tiêu Duy co rúm người, ngập ngừng, vành mắt đỏ hoe: "Mẹ, mẹ có thể vào trong cùng con không? Nếu mẹ vào cùng con con sẽ không sợ."
Quý Cảnh Hành chiều chuộng cười với nó: "Chuyện này.... phải xem Bác sĩ có cho mẹ vào không nữa."
Cô vừa nói xong, hộ lý đã gọi đến số của hai người, Quý Cảnh Hành nhanh chóng đứng dậy, cầm theo số thứ tự đưa đến.
"Xin chào, số 59."
Tểu Duy vẫn khư khư ôm mẹ mình không chịu buông.
Hộ lý bật cười: "Người bạn nhỏ, con lớn rồi, đây là phòng kiểm tra, mẹ con không thể vào cùng được đâu."
Hôm nay là buổi sáng cuối tuần, Lâm Khả đứng dậy hoạt động gân cốt, vặn vẹo cổ, còn chưa thấy bệnh nhân tiếp theo đã nghe thấy tiếng hài tử khóc ở ngoài hành lang.
Anh tò mò đưa đầu ra ngoài cửa: "Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Quý Cảnh Hành quay đầu nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau có chút ngoài ý muốn.
Lâm Khả cười: "Luật sư Quý, không sao, cùng vào đi, tiểu Chu, lấy giày bảo hộ cho cô ấy."
Rất nhanh đồ vật đã được đưa đến, lúc này Quý Cảnh Hành mới bồi con gái vào trong.
Tiểu Duy ngừng khóc, kéo ngón tay mẹ mình hươ hươ, tò mò nhìn người đàn ông trước mặt.
"Đây là ai vậy mẹ?"
"Không biết lớn nhỏ, con gọi chú Lâm."
"Chào con." Lâm Khả đeo khẩu trang vào, từ trên ghế xoay người nhướng mắt bảo trợ lý đưa cho đứa nhỏ viên kẹo.
"Con tên gì nào?"
"Dạ, con tên Quý Nhất Duy ~~""
Tiểu Duy kéo dài âm điệu, mồm miệng rõ ràng xem ra không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.
Quý Cảnh Hành nhìn viên kẹo trong tay nó: "Haizzz ---"
Lâm Khả cong mắt cười, hướng cô nháy mắt vài cái ra hiệu cô không cần phải lo lắng.
Hộ lý kéo Quý Cảnh Hành sang một bên, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì đâu, đó là thuốc viên đặc chế của bệnh viện, không phẩm đường, chứa rất ít thành phần thuốc tê, lát nữa nhổ răng sẽ không quá đau."
Quý Cảnh Hành lúc này mới dợm yên lòng.
"A --- làm theo chú này, con há miệng ra."
Trong ánh nắng sớm, một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đang cùng đứa nhỏ tranh nhau làm mặt quỷ, thanh công chọc cười Quý Cảnh Hành.
"Không nghĩ tới Bác sĩ Lâm cũng có lúc trêu theo con trẻ."
Nói đến việc này, trên gương mặt vị hộ lý cũng lấy làm tự hào: "Còn phải nói, tôi chưa từng tiếp xúc một viện trưởng nào bình dị gần gũi như vậy, mỗi ngày đi làm, mấy đứa nhỏ đến khám răng đều rất thích anh ấy."
Quý Cảnh Hành gật đầu, tán đồng cách nói của vị hộ lý.
Nếu nói Lâm Yêm vừa nhìn đã khiến người chướng mắt thì một người như Lâm Khả bất kể là ở vị trí nào, cách nói chuyện, hành vi tu dưỡng, sự hài hước.... ngược lại đều khiến người đối diện nảy sinh hảo cảm ngay từ lần gặp đầu tiên.
"Vậy à, vậy thì sao anh ta...."
Hai nữ nhân tám chuyện thì thiên thiên địa địa, nói đến tuổi tác, Lâm Khả lớn hơn Tống Dư Hàng những vài tuổi, năm nay cũng sắp 40 thế mà vẫn chưa lập gia đình?
Hộ lý lắc đầu: "Không đâu, Bác sĩ Lâm có tiếng giữ mình trong sạch, trước đó có mấy đồng sự âm thầm hoặc công khai quấy rối mấy lần đều bị anh ấy nghiêm khắc cảnh cáo sau đó sa thải, kể từ đó, không ai dám làm liều nữa."
Quý Cảnh Hành trầm tư nhìn an, tính cách hoạt bát rộng rãi, khiến người vui vẻ như vậy nhưng khi hành sự lại cực kỳ nghiêm túc, đã vậy còn giữ thân trong sạch thì quả là người đàn ông khó gặp.
Sau khi kiểm tra, Lâm Khả buông xuống dụng cụ, gọi Quý Cảnh Hành đến: "Sâu răng không nghiêm trọng lắm, chưa cần thiết nhổ, về thường xuyên đánh răng và ngậm thuốc là được."
"Nhưng là ---" Lâm Khả mỉm cười, nhẹ nhàng miết cằm tiểu hài tử: "Tiểu Duy, cho mẹ con xem một chút."
"A---" Nói cũng lạ, đây không phải lần đầu tiên Quý Cảnh Hành đưa Tiểu Duy đến nha sĩ, nhưng bệnh viện này là lần đầu tiên.
Tiểu Duy mở to hai mắt, tò mò nhìn chú hiền lành, anh nói gì nó đều nghe răm rắp.
Lâm Khả chi cho Quý Cảnh Hành xem: "Thấy không, răng sữa đang mọc, răng cũ còn chư nhổ răng mới đã muốn mọc lên."
Quý Cảnh Hành ah một tiếng: "Sao tôi lại không để ý thấy chứ...."
Lâm Khả lại cười: "Không sao, vị trí răng mọc này nếu bình thường không cố tình xem thì sẽ không phát hiện đâu, sâu răng có thể chữa, nhưng chiếc răng này phải nhổ đi, bằng không sẽ ảnh hưởng đến việc răng mới phát triển.
Lâm Khả đề xuất bằng đạo lý rõ ràng cùng sự chuyên nghiệp của mình.
Sắc mặt Quý Cảnh Hành ngưng trọng: "Được rồi, nhổ đi, làm phiên a, Bác sĩ Lâm."
Vừa nói đến nhổ răng, Tiểu Duy đã há to miệng, đỏ hốc mắt, sợ mẹ tức giận cho nên nén lại không dám khóc, nhưng cũng ngọ ngoạy cọ tới cọ lui không chịu nằm lên ghế.
Hộ lý muốn đến bế nó nhưng Lâm Khả đã ngăn lại.
Anh khom người ngồi xổm xuống, tằm mắt đối ngang ánh mắt nó, cái nhìn vẫn dịu dàng đầy thân thiết.
"Sao vậy, Tiểu Duy sợ sao?"
Tiểu Duy lắc đầu rồi lại gật đầu: "Có, có đau không? Chú Lâm...."
Lâm Khả đeo khẩu trang mỉm cười, đôi mắt híp thành vầng trăng non, anh cũng không muốn lừa gạt đứa nhỏ, đứng ở góc độ bình đẳng ngang lứa nói chuyện với nó.
"Sẽ có chút khó chịu, cảm giác giống như bị muỗi chích. Nhưng với mọi người khác nhau sẽ có cảm giác khác nhau, có người bị muỗi chích sẽ thấy đau, có người lại không. Chú hứa với con, nếu con cảm thấy đau chú sẽ dừng tay lập tức, như vậy có được không?"
"Tiểu Duy, nghe lời, chú Bác sĩ đã sáng sớm túc trực ở bệnh viện, con đừng chậm trễ giờ nghỉ trưa của chú, mẹ sẽ ở đây với con."
Quý Nhất Duy nhìn mẹ mình, lại nhìn sang Lâm Khả tươi cười hoà nhã, gật gật đầu, tự mình nằm lên ghế nhưng ko may trượt chân, Lâm Khả đã giúp nó nằm lên.
Ánh đèn bật mở.
Tiểu Duy nhắm chặt mắt.
Lâm Khả bật cười: "Tiểu Duy, con nhìn xem đây là gì?"
Tiểu Duy mở mắt ra kinh hô một tiếng, hộ lý đặt chiếc máy tính lên bàn dụng cụ, mở phim hoạt hình.
Lâm Khả đè đứa nhỏ lại: "Được rồi, Tiểu duy xem phim hoạt hình, chú bắt đầu đây, miệng há to ko được cử động, nếu cử động chị hộ lý sẽ tắt phim hoạt hình đó."
Đứa nhỏ bị phim hoạt hình hấp dẫn tâm trí nào còn quan tâm đến việc đau hay không, siết chặt bàn tay nhỏ gật đầu, giọng nói non nớt cố tỏ vẻ mạnh mẽ.
"Dạ, con không động, cảm ơn chú Bác sĩ."
"Không khách khí." Lâm Khả gương môi mỉm cười, cầm dụng cụ bắt đầu.
Không mất quá nhiều thời gian, Tiểu Duy còn chưa kịp cảm nhận anh làm gì thì chiếc răng đã được gắp ra bỏ vào khay.
Lâm Khả tháo bao tay, lấy khăn giấy bọc chiếc răng sữa đưa cho Quý Cảnh Hành.
"Muốn giữ lại làm kỷ niệm không?"
Sắc mặt Quý Cảnh Hành có chút đỏ: "Chuyện này anh cũng biết a?"
Lâm Khả cười: "Răng dưới ném lên nóc nhà, răng trên ném xuống giường, khi còn nhỏ mẹ của tôi cũng hay nói với tôi thế mà."
Quý Cảnh Hành cẩn thận cầm lấy, dẫn đứa nhỏ khom lưng cúi chào ra về.
"Hôm nay làm phiền anh rồi, Tiểu Duy, cảm ơn chú Bác sĩ đi con."
Bởi vì răng vừa nhổ đã được bôi thuốc, Tiểu duy lúc này nói chuyện có chút ngọng ớ, còn chảy nước miếng.
"Cám.... cám ơn chú." Nó nói được một nửa, lập tức thẹn thùng bụm kín miệng.
Lâm Khả tháo khẩu trang, đưa hai người đến phòng khám.
"Không có gì, Tiểu Duy, sau khi thuốc tê mất tác dụng sẽ có chút ê, nếu cứ chảy nước miếng con cứ nhổ ra là được rồi."
Sau đó anh quay đầu nói với Quý Cảnh Hành: "Thuốc hai ngày đổi một lần, nhất định phải quan tâm đến việc đánh răng của trẻ, không được ăn đồ ngọt, chi ăn những thức ăn dinh dưỡng."
Quý Cảnh Hành có chút xấu hổ gật đầu.
"Được, đã biết."
"Tiểu Duy, chào chú Bác sĩ đi con."
"Tạm biệt, chú Bác sĩ."
Lâm Khả đứng trên hành lang nhìn bóng dáng hai người dần đi xa, nhẹ giọng cảm thán.
"Thật là một đứa nhỏ đáng yêu biết nghe lời."
•
"Sao nào, lên Tỉnh cũng không nói với ta một tiếng, lập công lại bắt đầu ra oai phủ đầu ta luôn à, giờ sư phụ mời ăn cơm cũng không nể mặt?"
Bên kia điện thoại, giọng nói lão nhân trung khí mười phần.
Tống Dư Hàng thoáng liếc nhìn Lâm Yêm bên cạnh mình, cười khổ: "Đâu phải đi du lịch, chỉ là trùng hợp thôi, hơn nữa lại không phải việc công cho nên con không báo cáo với Cảnh cục."
Triệu Tuấn Phong hừ lạnh: "Ta mặc kệ, hôm nay là Chủ Nhật, con cùng sư mẫu ra ngoài mua thức ăn đi, buổi trưa đến nhà ta ăn cơm, quyết định vậy đi, không tới chính là vứt bỏ mặt mũi lão già này."
Ông nói xong lập tức tắt điện thoại.
Tống Dư Hàng thật không biết làm sao, cầm điện thoại bước đến thương lượng với Lâm Yêm.
"Ừhm, tôi phải đến nhà Triệu Thính bái phỏng một chuyến."
Lâm Yêm đứng tựa vào rào chắn công viên, ngậm thuốc lá, quay lưng về phía cô, nhìn đôi uyên ương dưới hồ bơi qua bơi lại.
"Không đi, muốn đi chị tự đi đi."
Tống Dư hàng ngẫm một hồi chọn nói đúng sự thật.
"Tôi cảm thấy chúng ta đến đó cũng không có gì không tốt, ông ấy là Thính trưởng (Bộ trưởng), nếu em muốn lật lại bản án cũng phải cần đến sự hỗ trợ của ông ấy."
Bản án cũ xưa đã liệt vào trọng án, nếu muốn mở lại cũng không thể dựa vào mấy binh tôm tướng tép nói động là có thể động.
Bên trong liên quan rất lớn, ba phân bộ lớn trong bộ tư pháp khó mà hở ra sai sót.
Vậy nên Tống Du Hàng mới bức thiết cần đến sự hộ thuẫn của Triệu Tuấn Phong.
Lâm Yêm từ từ phả ra một vòng khói, ánh mắt có chút buồn bã: "Sao chị biết ông ấy nhất định sẽ giúp chúng ta, lỡ như ---"
Tống Dư Hàng chau mày, đã đọc ra được câu nói ẩn ý của Lâm Yêm.
"Em là đang nghi ngờ vụ án đó có liên quan đến ông ấy?"
Lâm Yêm xuỳ cười: "Em đã nói gì nhỉ? Sở dĩ vụ án đó biến thành án treo không đầu không đuôi như hôm nay thì cảnh sát phụ trách điều tra phá án, kiểm sát viên phụ trách giám sát, thẩm phán chủ thẩm không ai thoát khỏi can hệ."
Tống Dư Hàng lắc đầu: "Theo như tôi biết, Triệu Thính trước kia làm ở tổ phòng chống ma tuý, vụ án này không phải do ông ấy phụ trách, không liên quan đến ông."
Không biết có phải do khói thuốc kích thích, Lâm Yêm có chút nóng nảy.
"Không liên quan, thế nào là không liên quan? Vụ án thành ra như vậy, giống như cột mốc xấu hổ đóng đinh vào đầu tất cả cảnh sát Giang Thành."
Là cố tình, thật đáng tiếc, không một ai đếm xỉa tới.
Dù sao người bị hại đã chết, dù sao "hung thủ" đã tóm được, hắn tự sát trong trại giam, không liên quan gì đến cảnh sát, ngần ấy năm Lâm Yêm cùng mẹ Trần kêu oan, một mình điều tra ngần ấy năm, người mang suy nghĩ đó nhiều không đếm xuể.
Tống Dư Hàng nhẹ đặt bàn tay lên vai nàng, muốn an ủi nàng lại bị hất văng ra.
Lâm Yêm xoay người lập tức bỏ đi, Tống Dư Hàng hai bước đuổi theo: "Em đi đâu?"
"Tìm quán cafe internet, chơi game."
Lâm Yêm bức bối đá bay cái lon nước rỗng mà ai đó đã vứt trên đường.
Tống Dư Hàng nhắm mắt đuổi theo: "Không đi cùng tôi thật sao? Em một mình tôi không yên tâm!"
Lâm Yêm nhếch môi chế giễu: "Làm gì không yên tâm, chứng cứ chả phải đều nằm chỗ chị đó sao? Net nhiều người, giữa thanh thiên bạch nhật bọn họ còn dám ra tay động thủ?"
Tống Dư Hàng ngăn nàng lại: "Nhưng mà ---"
Lâm Yêm lại hất ra: "Đi đi, em cho chị 2 giờ, đi nhanh về nhanh, nếu trễ em sẽ một mình trở lại Giang Thành."
"Được." Tống Dư Hàng níu giữ nàng, đầu ngón tay len lỏi vào lòng bàn tay nàng, hai người sóng vai: "Vậy nha, tôi đến thăm Triệu Thính một lát, em tìm quán cafe gần đó chờ tôi, xong việc cùng nhau đi."
•
"Tiểu Tống, tới, nếm thử món canh cá đi." Vừa bước vào cửa, cơm trưa đã được dọn sẵn, sư mẫu nhiệt tình kéo Tống Dư Hàng ngồi xuống, sau đó lại bước vào bếp mang thức ăn vừa nấu chín bưng ra.
"Sư mẫu, để con giúp." Tống Dư Hàng rửa tay xong, đứng dậy, chuẩn bị bước vào trong hỗ trợ đã bị người ấn ngồi trở lại."
"Không cần, con ở lại nói chuyện uống rượu với lão Triệu đi, khó có mấy khi rảnh rỗi thế này."
Sư mẫu nói, đẩy Tống Dư Hàng bước ra."
Tống Dư Hàng bất đắc dĩ phải ngồi trở lại ghế.
"Rót, vô, rót đầy vào." Nhìn thấy ly rượu sắp tràn ra ngoài, Triệu Tuấn Phong mới bảo Tống Dư Hàng dừng rót.
Tống Dư Hàng nhìn ly rượu đầy vung mà răng tê rần.
Lát nữa cô còn phải tìm Lâm yêm, không thể say được.
"Con kính Ngài, mời." Tống Dư Hàng nâng ly trước, nhìn Triệu Thính uống một hơi cạn sạch còn cô thì chỉ nhấp môi, thế nhưng chỉ có tí mà mặt đã nóng rầng lên, dạ dày như bị đốt nóng.
"Đừng uống rượu không thôi, ăn đi."
Sư mẫu gắp một đũa thịt kho tàu bỏ vào trong chén Tống Dư Hàng.
Tống Dư Hàng mỉm cười, cầm đũa lên cũng gắp lại cho bà một miếng thịt.
"Ngoài mẹ con ra, sư mẫu nấu ăn là ngon nhất."
"Aiyu, cái miệng ngon ngọt, vậy con ăn nhiều chút, ta đã nói với lão Triệu an bài cho con một vị trí tốt ở tỉnh, lương cao, tiền đồ vô lượng, tốt hơn ở thành phố bé nhỏ kia, cũng thường xuyên được nếm thử món sư nương nấu cho."
Triệu Tuấn Phong nhấp một ngụm rượu, sắc mặt ửng đỏ gắp đồ nhắm.
"Được rồi, chuyện nhà nó bà quản nhiều làm gì."
Trong bữa ăn, khó tránh khỏi việc nói đến chuyện chung thân đại sự.
"Đối tượng lần trước thế nào rồi?"
"Gãy rồi." Tống Dư Hàng gắp thức ăn nhưng không ngẩng đầu lên.
Triệu Tuấn Phong dừng đũa, trầm tư nhìn Tống Dư Hàng: "Ta nghe nói gần đây con rất thân thiết với Lâm Yêm, pháp y vừa chuyển đến không lâu."
Lúc Phùng Kiến Quốc mật báo với ông, nước miếng thiếu điều văng tứ tung, nói: "Đâu chỉ đơn giản là thân thiết, đã phát triển đến số âm luôn rồi!"
Tống Dư Hàng không ngờ được ho sặc sụa, lấy khăn giấy lau chấm khoé môi, sau đó trả lời.
"Phải, con rất thích cô ấy."
Triệu Tuấn Phong nhăn mày, nổ giận quát: "Hồ đồ! Lúc trước vì cảm thấy cô ta có năng lực mới đặc cách chuyển đến chỗ các người trên cương vị Pháp y, sớm biết thế ta đã không ký vào văn bản thuyên tuyển! Tương lai con rất rộng, hà tất cùng cô ta bó lại với nhau, cho dù cô ta xuất sắc cỡ nào cũng không thể được đề bạt thăng chức con hiểu không? Cả đời cũng chỉ là một Pháp y nhỏ nhoi! Còn con thì khác, gia đình con truyền thống liệt sĩ, chỉ điểm này thôi đã là lợi thế không nhỏ! Giang Thành là khởi đầu của con chứ không phải điểm kết thúc, có hiểu không!?"
Tống Dư Hàng hiểu được, cũng rất cảm kích ý tốt của ông, nhưng nếu bắt cô hy sinh tình yêu đối với Lâm Yêm đổi lấy tiền đồ thì cô thà rằng buông bỏ.
"Con chỉ là một người bình thường, một cảnh sát nhỏ thôi nhưng con có lòng tin có thể vươn lên bằng chính thực lực của mình, trước kia con không tranh đua không có nghĩa con không có năng lực để giành lấy."
"Sư phụ, ly này con kính Ngài, còn chuyện riêng của con Ngài không cần khuyên, Ngài biết tính con thế nào mà, một khi đã quyết định thì mười con trâu cũng không kéo con lại được."
Tống Dư Hàng nói xong, chủ động nâng ly uống cạn.
Tính khí Tống Dư Hàng ông đương nhiên biết rõ, lúc còn ở học viện cảnh sát, nhập học năm đầu tiên thể năng của cô không được tốt như bây giờ.
Lúc trên sàn tập không theo kịp mọi người bị người mắng vài câu mà thiếu nữ 18 tuổi năm đó mỗi ngày đều rời giường rất sớm, là người cuối cùng tắt đèn ở sân tập, mồ hôi từng giọt nhiễu trên sàn.
Vào kỳ thi cuối kỳ một năm sau đó, chỉ trong vòng 5 phút, cô đã thực hiện 201 cái hít xà đơn, phá vỡ kỷ lục đại hội thể thao, bỏ xa các nam sinh đồng lứa.
Đó là lần đầu tiên Triệu Tuấn Phong dùng ánh mát tán thưởng dành cho một nữ sinh.
Lần đầu tiên đối kháng, Triệu Tuấn Phong không chút nương tay đã đánh bay hàm răng của Tống Dư Hàng.
Ba năm sau Tống Dư Hàng tốt nghiệp, cô hạ gục đối thủ ấn hắn xuống sàn trong trận quyền anh, các lãnh đạo trường chứng kiến mà muốn phát điên, cho đến khi trọng tài thổi còi nắm cánh tay cô giơ lên tuyên bố thắng cuộc.
Cô gái mang theo những vết máu bắn trên mặt lúc này mới nhẹ nhõm.
Cô ấy hội tụ đủ nhẫn tâm cùng sự dẻo dai kinh người, giống hệt người đàn ông đó.
Triệu Tuấn Phong xuất thần ngắm nhìn gương mặt như được đúc ra.
Như câu ông bạn già của ông từng nói.
"Dựa vào cái gì? Chỉ vì tôi là một kẻ tầm thường nên bị chèn ép? Tôi không tin cái ác, tôi muốn tất cả những người khinh thường tôi đều phải nhìn cho rõ, cho dù tôi không có tiền, không có gia thế nhưng chỉ cần cho tôi thời gian, nhất định có một ngày, toàn bộ cảnh sát Giang Thành đều phải biết đến tên của tôi!"
"Tôi sẽ sở hữu văn phòng riêng của chính mình, Tổ trưởng, Đội trưởng, Cục trưởng, Bộ trưởng thì tính là cái gì?!"
"Rồi sẽ có một ngày tên của tôi được khắc lên bia tưởng niệm anh hùng nhân dân, vạn người kĩnh ngưỡng!"
Lúc ấy, thanh niên tuỳ hứng nổi điên say khước ngồi bên bờ sông.
Giờ chỉ còn lại mỗi ông cô đơn chiếc bóng một mình.
Triệu Tuấn Phong ngửa đầu, uống cạn ly rượu.
Sau đó ông ném thật mạnh xống bàn: "Tuỳ con, chuyện của con ta sẽ không nhúng tay vào, mặc trên người bộ cảnh phục, chúng ta chỉ có quan hệ cấp trên - cấp dưới, con muốn công huân thì phải tự mình bò lấy, dùng máu lẫn sinh mệnh để đánh đổi."
Tống Dư Hàng giúp ông rót đầy ly, cũng rót cho mình một ly.
"Con đã biết, cảm ơn Ngài."
"Vẫn còn một việc." Tống Dư Hàng do dự chốc lát, quyết định thừa dịp men say nói thẳng ra.
Nàng cầm chén đưa cho sư nương, muốn bà tránh đi một chút.
"Sư nương, con muốn ăn thêm chén nữa."
"Được, để ta bới cho." Bà biết hai người có chuyện cần nói, lúc đi cũng thuận tiện mang theo chén của Triệu Tuấn Phong.
Tống Dư Hàng mở miệng.
"Con muốn hỏi Ngài về vụ án《 Án mạng phanh thây ở bên tàu Phần Dương 》năm 1994."
Một thoáng như tiếng kim rơi xuống, sắc mặt Triệu Tuấn Phong lập tức thay đổi.
-----------
----------------
"Tiểu Duy, mau dậy ăn sáng, đừng quên hôm nay chúng ta có hẹn với nha sĩ, phải đến sớm để còn xếp hàng nữa đó."
Tiểu duy dụi mắt, bộ dạng ngáy ngủ đi rửa mặt sau đó đến bàn ăn ngồi xuống, mở TV, TV đang phát bản tin sáng sớm.
"Tính từ đầu xuân cho tới nay, cảnh sát nhận được không ít thông tin báo án việc trẻ con bị lạc đường ở nhà ga, cuối năm số lượng người qua lại di chuyển trên đường càng đông đúc, xin nhắc nhở các bậc phụ huynh nên để mắt đến con mình ở những nơi tập trung đông người, nếu phát hiện con trẻ mất tích phải lập tức đến đồn cảnh sát gần nhất báo án."
Đứa nhỏ mở nắp hủ đường, múc một muỗng nhỏ cho vào chén cháo, dự định lấy điều khiển từ xa đổi sang kênh hoạt hình thì Quý Cảnh Hành từ trong bếp bước ra, tắt TV, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Răng sâu hết trơn rồi còn ăn đường, con không được ăn, chỉ ăn cháo trắng, thử món rau chân vịt của mẹ nào."
Quý Nhất Duy bất mãn ah một tiếng, nhưng cũng ngoan ngoãn đẩy chén cháo đến trước mặt mẹ mình, gắp rau chân vịt bỏ vào chén.
Quý Cảnh Hành lúc này mới nở nụ cười, xoa xoa đầu nó: "Ngoan, chờ răng con hết sâu mẹ sẽ làm mứt quả cho con."
• Bệnh viện răng hàm mặt.
Hai mẹ con ngồi trên ghế ngoài hành lang chờ hộ sĩ gọi đến tên mình.
Không biết vì lạnh hay vì lí do gì mà Quý Nhất Duy ngồi sát dựa vào mẹ mình, ôm chặt cánh tay Quý Cảnh Hành.
Quý Cảnh Hành vỗ nhẹ sau lưng nó, nhẹ giọng hống: "Con sợ sao? Tiểu Duy rất dũng cảm, tiêm thuốc cũng không sợ vậy mà sợ nhổ răng sao?"
Tiêu Duy co rúm người, ngập ngừng, vành mắt đỏ hoe: "Mẹ, mẹ có thể vào trong cùng con không? Nếu mẹ vào cùng con con sẽ không sợ."
Quý Cảnh Hành chiều chuộng cười với nó: "Chuyện này.... phải xem Bác sĩ có cho mẹ vào không nữa."
Cô vừa nói xong, hộ lý đã gọi đến số của hai người, Quý Cảnh Hành nhanh chóng đứng dậy, cầm theo số thứ tự đưa đến.
"Xin chào, số 59."
Tểu Duy vẫn khư khư ôm mẹ mình không chịu buông.
Hộ lý bật cười: "Người bạn nhỏ, con lớn rồi, đây là phòng kiểm tra, mẹ con không thể vào cùng được đâu."
Hôm nay là buổi sáng cuối tuần, Lâm Khả đứng dậy hoạt động gân cốt, vặn vẹo cổ, còn chưa thấy bệnh nhân tiếp theo đã nghe thấy tiếng hài tử khóc ở ngoài hành lang.
Anh tò mò đưa đầu ra ngoài cửa: "Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Quý Cảnh Hành quay đầu nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau có chút ngoài ý muốn.
Lâm Khả cười: "Luật sư Quý, không sao, cùng vào đi, tiểu Chu, lấy giày bảo hộ cho cô ấy."
Rất nhanh đồ vật đã được đưa đến, lúc này Quý Cảnh Hành mới bồi con gái vào trong.
Tiểu Duy ngừng khóc, kéo ngón tay mẹ mình hươ hươ, tò mò nhìn người đàn ông trước mặt.
"Đây là ai vậy mẹ?"
"Không biết lớn nhỏ, con gọi chú Lâm."
"Chào con." Lâm Khả đeo khẩu trang vào, từ trên ghế xoay người nhướng mắt bảo trợ lý đưa cho đứa nhỏ viên kẹo.
"Con tên gì nào?"
"Dạ, con tên Quý Nhất Duy ~~""
Tiểu Duy kéo dài âm điệu, mồm miệng rõ ràng xem ra không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.
Quý Cảnh Hành nhìn viên kẹo trong tay nó: "Haizzz ---"
Lâm Khả cong mắt cười, hướng cô nháy mắt vài cái ra hiệu cô không cần phải lo lắng.
Hộ lý kéo Quý Cảnh Hành sang một bên, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì đâu, đó là thuốc viên đặc chế của bệnh viện, không phẩm đường, chứa rất ít thành phần thuốc tê, lát nữa nhổ răng sẽ không quá đau."
Quý Cảnh Hành lúc này mới dợm yên lòng.
"A --- làm theo chú này, con há miệng ra."
Trong ánh nắng sớm, một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đang cùng đứa nhỏ tranh nhau làm mặt quỷ, thanh công chọc cười Quý Cảnh Hành.
"Không nghĩ tới Bác sĩ Lâm cũng có lúc trêu theo con trẻ."
Nói đến việc này, trên gương mặt vị hộ lý cũng lấy làm tự hào: "Còn phải nói, tôi chưa từng tiếp xúc một viện trưởng nào bình dị gần gũi như vậy, mỗi ngày đi làm, mấy đứa nhỏ đến khám răng đều rất thích anh ấy."
Quý Cảnh Hành gật đầu, tán đồng cách nói của vị hộ lý.
Nếu nói Lâm Yêm vừa nhìn đã khiến người chướng mắt thì một người như Lâm Khả bất kể là ở vị trí nào, cách nói chuyện, hành vi tu dưỡng, sự hài hước.... ngược lại đều khiến người đối diện nảy sinh hảo cảm ngay từ lần gặp đầu tiên.
"Vậy à, vậy thì sao anh ta...."
Hai nữ nhân tám chuyện thì thiên thiên địa địa, nói đến tuổi tác, Lâm Khả lớn hơn Tống Dư Hàng những vài tuổi, năm nay cũng sắp 40 thế mà vẫn chưa lập gia đình?
Hộ lý lắc đầu: "Không đâu, Bác sĩ Lâm có tiếng giữ mình trong sạch, trước đó có mấy đồng sự âm thầm hoặc công khai quấy rối mấy lần đều bị anh ấy nghiêm khắc cảnh cáo sau đó sa thải, kể từ đó, không ai dám làm liều nữa."
Quý Cảnh Hành trầm tư nhìn an, tính cách hoạt bát rộng rãi, khiến người vui vẻ như vậy nhưng khi hành sự lại cực kỳ nghiêm túc, đã vậy còn giữ thân trong sạch thì quả là người đàn ông khó gặp.
Sau khi kiểm tra, Lâm Khả buông xuống dụng cụ, gọi Quý Cảnh Hành đến: "Sâu răng không nghiêm trọng lắm, chưa cần thiết nhổ, về thường xuyên đánh răng và ngậm thuốc là được."
"Nhưng là ---" Lâm Khả mỉm cười, nhẹ nhàng miết cằm tiểu hài tử: "Tiểu Duy, cho mẹ con xem một chút."
"A---" Nói cũng lạ, đây không phải lần đầu tiên Quý Cảnh Hành đưa Tiểu Duy đến nha sĩ, nhưng bệnh viện này là lần đầu tiên.
Tiểu Duy mở to hai mắt, tò mò nhìn chú hiền lành, anh nói gì nó đều nghe răm rắp.
Lâm Khả chi cho Quý Cảnh Hành xem: "Thấy không, răng sữa đang mọc, răng cũ còn chư nhổ răng mới đã muốn mọc lên."
Quý Cảnh Hành ah một tiếng: "Sao tôi lại không để ý thấy chứ...."
Lâm Khả lại cười: "Không sao, vị trí răng mọc này nếu bình thường không cố tình xem thì sẽ không phát hiện đâu, sâu răng có thể chữa, nhưng chiếc răng này phải nhổ đi, bằng không sẽ ảnh hưởng đến việc răng mới phát triển.
Lâm Khả đề xuất bằng đạo lý rõ ràng cùng sự chuyên nghiệp của mình.
Sắc mặt Quý Cảnh Hành ngưng trọng: "Được rồi, nhổ đi, làm phiên a, Bác sĩ Lâm."
Vừa nói đến nhổ răng, Tiểu Duy đã há to miệng, đỏ hốc mắt, sợ mẹ tức giận cho nên nén lại không dám khóc, nhưng cũng ngọ ngoạy cọ tới cọ lui không chịu nằm lên ghế.
Hộ lý muốn đến bế nó nhưng Lâm Khả đã ngăn lại.
Anh khom người ngồi xổm xuống, tằm mắt đối ngang ánh mắt nó, cái nhìn vẫn dịu dàng đầy thân thiết.
"Sao vậy, Tiểu Duy sợ sao?"
Tiểu Duy lắc đầu rồi lại gật đầu: "Có, có đau không? Chú Lâm...."
Lâm Khả đeo khẩu trang mỉm cười, đôi mắt híp thành vầng trăng non, anh cũng không muốn lừa gạt đứa nhỏ, đứng ở góc độ bình đẳng ngang lứa nói chuyện với nó.
"Sẽ có chút khó chịu, cảm giác giống như bị muỗi chích. Nhưng với mọi người khác nhau sẽ có cảm giác khác nhau, có người bị muỗi chích sẽ thấy đau, có người lại không. Chú hứa với con, nếu con cảm thấy đau chú sẽ dừng tay lập tức, như vậy có được không?"
"Tiểu Duy, nghe lời, chú Bác sĩ đã sáng sớm túc trực ở bệnh viện, con đừng chậm trễ giờ nghỉ trưa của chú, mẹ sẽ ở đây với con."
Quý Nhất Duy nhìn mẹ mình, lại nhìn sang Lâm Khả tươi cười hoà nhã, gật gật đầu, tự mình nằm lên ghế nhưng ko may trượt chân, Lâm Khả đã giúp nó nằm lên.
Ánh đèn bật mở.
Tiểu Duy nhắm chặt mắt.
Lâm Khả bật cười: "Tiểu Duy, con nhìn xem đây là gì?"
Tiểu Duy mở mắt ra kinh hô một tiếng, hộ lý đặt chiếc máy tính lên bàn dụng cụ, mở phim hoạt hình.
Lâm Khả đè đứa nhỏ lại: "Được rồi, Tiểu duy xem phim hoạt hình, chú bắt đầu đây, miệng há to ko được cử động, nếu cử động chị hộ lý sẽ tắt phim hoạt hình đó."
Đứa nhỏ bị phim hoạt hình hấp dẫn tâm trí nào còn quan tâm đến việc đau hay không, siết chặt bàn tay nhỏ gật đầu, giọng nói non nớt cố tỏ vẻ mạnh mẽ.
"Dạ, con không động, cảm ơn chú Bác sĩ."
"Không khách khí." Lâm Khả gương môi mỉm cười, cầm dụng cụ bắt đầu.
Không mất quá nhiều thời gian, Tiểu Duy còn chưa kịp cảm nhận anh làm gì thì chiếc răng đã được gắp ra bỏ vào khay.
Lâm Khả tháo bao tay, lấy khăn giấy bọc chiếc răng sữa đưa cho Quý Cảnh Hành.
"Muốn giữ lại làm kỷ niệm không?"
Sắc mặt Quý Cảnh Hành có chút đỏ: "Chuyện này anh cũng biết a?"
Lâm Khả cười: "Răng dưới ném lên nóc nhà, răng trên ném xuống giường, khi còn nhỏ mẹ của tôi cũng hay nói với tôi thế mà."
Quý Cảnh Hành cẩn thận cầm lấy, dẫn đứa nhỏ khom lưng cúi chào ra về.
"Hôm nay làm phiền anh rồi, Tiểu Duy, cảm ơn chú Bác sĩ đi con."
Bởi vì răng vừa nhổ đã được bôi thuốc, Tiểu duy lúc này nói chuyện có chút ngọng ớ, còn chảy nước miếng.
"Cám.... cám ơn chú." Nó nói được một nửa, lập tức thẹn thùng bụm kín miệng.
Lâm Khả tháo khẩu trang, đưa hai người đến phòng khám.
"Không có gì, Tiểu Duy, sau khi thuốc tê mất tác dụng sẽ có chút ê, nếu cứ chảy nước miếng con cứ nhổ ra là được rồi."
Sau đó anh quay đầu nói với Quý Cảnh Hành: "Thuốc hai ngày đổi một lần, nhất định phải quan tâm đến việc đánh răng của trẻ, không được ăn đồ ngọt, chi ăn những thức ăn dinh dưỡng."
Quý Cảnh Hành có chút xấu hổ gật đầu.
"Được, đã biết."
"Tiểu Duy, chào chú Bác sĩ đi con."
"Tạm biệt, chú Bác sĩ."
Lâm Khả đứng trên hành lang nhìn bóng dáng hai người dần đi xa, nhẹ giọng cảm thán.
"Thật là một đứa nhỏ đáng yêu biết nghe lời."
•
"Sao nào, lên Tỉnh cũng không nói với ta một tiếng, lập công lại bắt đầu ra oai phủ đầu ta luôn à, giờ sư phụ mời ăn cơm cũng không nể mặt?"
Bên kia điện thoại, giọng nói lão nhân trung khí mười phần.
Tống Dư Hàng thoáng liếc nhìn Lâm Yêm bên cạnh mình, cười khổ: "Đâu phải đi du lịch, chỉ là trùng hợp thôi, hơn nữa lại không phải việc công cho nên con không báo cáo với Cảnh cục."
Triệu Tuấn Phong hừ lạnh: "Ta mặc kệ, hôm nay là Chủ Nhật, con cùng sư mẫu ra ngoài mua thức ăn đi, buổi trưa đến nhà ta ăn cơm, quyết định vậy đi, không tới chính là vứt bỏ mặt mũi lão già này."
Ông nói xong lập tức tắt điện thoại.
Tống Dư Hàng thật không biết làm sao, cầm điện thoại bước đến thương lượng với Lâm Yêm.
"Ừhm, tôi phải đến nhà Triệu Thính bái phỏng một chuyến."
Lâm Yêm đứng tựa vào rào chắn công viên, ngậm thuốc lá, quay lưng về phía cô, nhìn đôi uyên ương dưới hồ bơi qua bơi lại.
"Không đi, muốn đi chị tự đi đi."
Tống Dư hàng ngẫm một hồi chọn nói đúng sự thật.
"Tôi cảm thấy chúng ta đến đó cũng không có gì không tốt, ông ấy là Thính trưởng (Bộ trưởng), nếu em muốn lật lại bản án cũng phải cần đến sự hỗ trợ của ông ấy."
Bản án cũ xưa đã liệt vào trọng án, nếu muốn mở lại cũng không thể dựa vào mấy binh tôm tướng tép nói động là có thể động.
Bên trong liên quan rất lớn, ba phân bộ lớn trong bộ tư pháp khó mà hở ra sai sót.
Vậy nên Tống Du Hàng mới bức thiết cần đến sự hộ thuẫn của Triệu Tuấn Phong.
Lâm Yêm từ từ phả ra một vòng khói, ánh mắt có chút buồn bã: "Sao chị biết ông ấy nhất định sẽ giúp chúng ta, lỡ như ---"
Tống Dư Hàng chau mày, đã đọc ra được câu nói ẩn ý của Lâm Yêm.
"Em là đang nghi ngờ vụ án đó có liên quan đến ông ấy?"
Lâm Yêm xuỳ cười: "Em đã nói gì nhỉ? Sở dĩ vụ án đó biến thành án treo không đầu không đuôi như hôm nay thì cảnh sát phụ trách điều tra phá án, kiểm sát viên phụ trách giám sát, thẩm phán chủ thẩm không ai thoát khỏi can hệ."
Tống Dư Hàng lắc đầu: "Theo như tôi biết, Triệu Thính trước kia làm ở tổ phòng chống ma tuý, vụ án này không phải do ông ấy phụ trách, không liên quan đến ông."
Không biết có phải do khói thuốc kích thích, Lâm Yêm có chút nóng nảy.
"Không liên quan, thế nào là không liên quan? Vụ án thành ra như vậy, giống như cột mốc xấu hổ đóng đinh vào đầu tất cả cảnh sát Giang Thành."
Là cố tình, thật đáng tiếc, không một ai đếm xỉa tới.
Dù sao người bị hại đã chết, dù sao "hung thủ" đã tóm được, hắn tự sát trong trại giam, không liên quan gì đến cảnh sát, ngần ấy năm Lâm Yêm cùng mẹ Trần kêu oan, một mình điều tra ngần ấy năm, người mang suy nghĩ đó nhiều không đếm xuể.
Tống Dư Hàng nhẹ đặt bàn tay lên vai nàng, muốn an ủi nàng lại bị hất văng ra.
Lâm Yêm xoay người lập tức bỏ đi, Tống Dư Hàng hai bước đuổi theo: "Em đi đâu?"
"Tìm quán cafe internet, chơi game."
Lâm Yêm bức bối đá bay cái lon nước rỗng mà ai đó đã vứt trên đường.
Tống Dư Hàng nhắm mắt đuổi theo: "Không đi cùng tôi thật sao? Em một mình tôi không yên tâm!"
Lâm Yêm nhếch môi chế giễu: "Làm gì không yên tâm, chứng cứ chả phải đều nằm chỗ chị đó sao? Net nhiều người, giữa thanh thiên bạch nhật bọn họ còn dám ra tay động thủ?"
Tống Dư Hàng ngăn nàng lại: "Nhưng mà ---"
Lâm Yêm lại hất ra: "Đi đi, em cho chị 2 giờ, đi nhanh về nhanh, nếu trễ em sẽ một mình trở lại Giang Thành."
"Được." Tống Dư Hàng níu giữ nàng, đầu ngón tay len lỏi vào lòng bàn tay nàng, hai người sóng vai: "Vậy nha, tôi đến thăm Triệu Thính một lát, em tìm quán cafe gần đó chờ tôi, xong việc cùng nhau đi."
•
"Tiểu Tống, tới, nếm thử món canh cá đi." Vừa bước vào cửa, cơm trưa đã được dọn sẵn, sư mẫu nhiệt tình kéo Tống Dư Hàng ngồi xuống, sau đó lại bước vào bếp mang thức ăn vừa nấu chín bưng ra.
"Sư mẫu, để con giúp." Tống Dư Hàng rửa tay xong, đứng dậy, chuẩn bị bước vào trong hỗ trợ đã bị người ấn ngồi trở lại."
"Không cần, con ở lại nói chuyện uống rượu với lão Triệu đi, khó có mấy khi rảnh rỗi thế này."
Sư mẫu nói, đẩy Tống Dư Hàng bước ra."
Tống Dư Hàng bất đắc dĩ phải ngồi trở lại ghế.
"Rót, vô, rót đầy vào." Nhìn thấy ly rượu sắp tràn ra ngoài, Triệu Tuấn Phong mới bảo Tống Dư Hàng dừng rót.
Tống Dư Hàng nhìn ly rượu đầy vung mà răng tê rần.
Lát nữa cô còn phải tìm Lâm yêm, không thể say được.
"Con kính Ngài, mời." Tống Dư Hàng nâng ly trước, nhìn Triệu Thính uống một hơi cạn sạch còn cô thì chỉ nhấp môi, thế nhưng chỉ có tí mà mặt đã nóng rầng lên, dạ dày như bị đốt nóng.
"Đừng uống rượu không thôi, ăn đi."
Sư mẫu gắp một đũa thịt kho tàu bỏ vào trong chén Tống Dư Hàng.
Tống Dư Hàng mỉm cười, cầm đũa lên cũng gắp lại cho bà một miếng thịt.
"Ngoài mẹ con ra, sư mẫu nấu ăn là ngon nhất."
"Aiyu, cái miệng ngon ngọt, vậy con ăn nhiều chút, ta đã nói với lão Triệu an bài cho con một vị trí tốt ở tỉnh, lương cao, tiền đồ vô lượng, tốt hơn ở thành phố bé nhỏ kia, cũng thường xuyên được nếm thử món sư nương nấu cho."
Triệu Tuấn Phong nhấp một ngụm rượu, sắc mặt ửng đỏ gắp đồ nhắm.
"Được rồi, chuyện nhà nó bà quản nhiều làm gì."
Trong bữa ăn, khó tránh khỏi việc nói đến chuyện chung thân đại sự.
"Đối tượng lần trước thế nào rồi?"
"Gãy rồi." Tống Dư Hàng gắp thức ăn nhưng không ngẩng đầu lên.
Triệu Tuấn Phong dừng đũa, trầm tư nhìn Tống Dư Hàng: "Ta nghe nói gần đây con rất thân thiết với Lâm Yêm, pháp y vừa chuyển đến không lâu."
Lúc Phùng Kiến Quốc mật báo với ông, nước miếng thiếu điều văng tứ tung, nói: "Đâu chỉ đơn giản là thân thiết, đã phát triển đến số âm luôn rồi!"
Tống Dư Hàng không ngờ được ho sặc sụa, lấy khăn giấy lau chấm khoé môi, sau đó trả lời.
"Phải, con rất thích cô ấy."
Triệu Tuấn Phong nhăn mày, nổ giận quát: "Hồ đồ! Lúc trước vì cảm thấy cô ta có năng lực mới đặc cách chuyển đến chỗ các người trên cương vị Pháp y, sớm biết thế ta đã không ký vào văn bản thuyên tuyển! Tương lai con rất rộng, hà tất cùng cô ta bó lại với nhau, cho dù cô ta xuất sắc cỡ nào cũng không thể được đề bạt thăng chức con hiểu không? Cả đời cũng chỉ là một Pháp y nhỏ nhoi! Còn con thì khác, gia đình con truyền thống liệt sĩ, chỉ điểm này thôi đã là lợi thế không nhỏ! Giang Thành là khởi đầu của con chứ không phải điểm kết thúc, có hiểu không!?"
Tống Dư Hàng hiểu được, cũng rất cảm kích ý tốt của ông, nhưng nếu bắt cô hy sinh tình yêu đối với Lâm Yêm đổi lấy tiền đồ thì cô thà rằng buông bỏ.
"Con chỉ là một người bình thường, một cảnh sát nhỏ thôi nhưng con có lòng tin có thể vươn lên bằng chính thực lực của mình, trước kia con không tranh đua không có nghĩa con không có năng lực để giành lấy."
"Sư phụ, ly này con kính Ngài, còn chuyện riêng của con Ngài không cần khuyên, Ngài biết tính con thế nào mà, một khi đã quyết định thì mười con trâu cũng không kéo con lại được."
Tống Dư Hàng nói xong, chủ động nâng ly uống cạn.
Tính khí Tống Dư Hàng ông đương nhiên biết rõ, lúc còn ở học viện cảnh sát, nhập học năm đầu tiên thể năng của cô không được tốt như bây giờ.
Lúc trên sàn tập không theo kịp mọi người bị người mắng vài câu mà thiếu nữ 18 tuổi năm đó mỗi ngày đều rời giường rất sớm, là người cuối cùng tắt đèn ở sân tập, mồ hôi từng giọt nhiễu trên sàn.
Vào kỳ thi cuối kỳ một năm sau đó, chỉ trong vòng 5 phút, cô đã thực hiện 201 cái hít xà đơn, phá vỡ kỷ lục đại hội thể thao, bỏ xa các nam sinh đồng lứa.
Đó là lần đầu tiên Triệu Tuấn Phong dùng ánh mát tán thưởng dành cho một nữ sinh.
Lần đầu tiên đối kháng, Triệu Tuấn Phong không chút nương tay đã đánh bay hàm răng của Tống Dư Hàng.
Ba năm sau Tống Dư Hàng tốt nghiệp, cô hạ gục đối thủ ấn hắn xuống sàn trong trận quyền anh, các lãnh đạo trường chứng kiến mà muốn phát điên, cho đến khi trọng tài thổi còi nắm cánh tay cô giơ lên tuyên bố thắng cuộc.
Cô gái mang theo những vết máu bắn trên mặt lúc này mới nhẹ nhõm.
Cô ấy hội tụ đủ nhẫn tâm cùng sự dẻo dai kinh người, giống hệt người đàn ông đó.
Triệu Tuấn Phong xuất thần ngắm nhìn gương mặt như được đúc ra.
Như câu ông bạn già của ông từng nói.
"Dựa vào cái gì? Chỉ vì tôi là một kẻ tầm thường nên bị chèn ép? Tôi không tin cái ác, tôi muốn tất cả những người khinh thường tôi đều phải nhìn cho rõ, cho dù tôi không có tiền, không có gia thế nhưng chỉ cần cho tôi thời gian, nhất định có một ngày, toàn bộ cảnh sát Giang Thành đều phải biết đến tên của tôi!"
"Tôi sẽ sở hữu văn phòng riêng của chính mình, Tổ trưởng, Đội trưởng, Cục trưởng, Bộ trưởng thì tính là cái gì?!"
"Rồi sẽ có một ngày tên của tôi được khắc lên bia tưởng niệm anh hùng nhân dân, vạn người kĩnh ngưỡng!"
Lúc ấy, thanh niên tuỳ hứng nổi điên say khước ngồi bên bờ sông.
Giờ chỉ còn lại mỗi ông cô đơn chiếc bóng một mình.
Triệu Tuấn Phong ngửa đầu, uống cạn ly rượu.
Sau đó ông ném thật mạnh xống bàn: "Tuỳ con, chuyện của con ta sẽ không nhúng tay vào, mặc trên người bộ cảnh phục, chúng ta chỉ có quan hệ cấp trên - cấp dưới, con muốn công huân thì phải tự mình bò lấy, dùng máu lẫn sinh mệnh để đánh đổi."
Tống Dư Hàng giúp ông rót đầy ly, cũng rót cho mình một ly.
"Con đã biết, cảm ơn Ngài."
"Vẫn còn một việc." Tống Dư Hàng do dự chốc lát, quyết định thừa dịp men say nói thẳng ra.
Nàng cầm chén đưa cho sư nương, muốn bà tránh đi một chút.
"Sư nương, con muốn ăn thêm chén nữa."
"Được, để ta bới cho." Bà biết hai người có chuyện cần nói, lúc đi cũng thuận tiện mang theo chén của Triệu Tuấn Phong.
Tống Dư Hàng mở miệng.
"Con muốn hỏi Ngài về vụ án《 Án mạng phanh thây ở bên tàu Phần Dương 》năm 1994."
Một thoáng như tiếng kim rơi xuống, sắc mặt Triệu Tuấn Phong lập tức thay đổi.
-----------
----------------