Tầm Thần Ký

Chương 49: Vĩnh Sinh Tế Đài



Ngân thương sắc bén đâm ra, lấy một loại tư thế quỷ dị vòng ra sau, mũi thương tản ra hàn mang cắt qua không khí.

A!

Nửa đoạn mũi thương sắc nhọn đâm xuyên qua linh hồn thể của một người chấp pháp đội, chỉ thấy hồn thể của người nọ vặn vẹo trong chốc lát, sau đó vỡ tan thành từng đạo ánh sáng li ti. Lực lượng linh hồn càng là bị ngân thương túm lấy, dọc theo toàn thân chảy đến linh hồn của tiểu Hắc.

Tiểu Hắc liếm môi sung sướng, hai đốm lửa trong ánh mắt càng rực sáng lên vẻ hưng phấn.

Người của Dạ Nguyệt binh đoàn rõ ràng sửng sốt, ánh mắt nhìn nhau, tràn đầy không thể tin tưởng được.

Doãn Nguyệt nhìn tiểu Hắc, ánh mắt chợt lóe qua một mạt suy nghĩ sâu xa, nhưng vũ khí trên tay cũng không có buông xuống.

Chấp pháp đội viên lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, một người trong số đó sắc mặt túc mục, ngón tay chỉ vào tiểu Hắc, giận dữ nói:

“Ngươi… Ngươi cái tên phản đồ này! Vĩnh Sinh Thành nuôi ngươi bao nhiêu năm nay, để bây giờ ngươi trợ trụ vi ngược, giúp đỡ người ngoài đúng hay không?”

Tiểu Hắc nghe người kia nói, không trả lời, cả biểu tình trên gương mặt đều là chết lặng và nhạt nhẽo.

Ngân thương lần nữa đâm ra, tiểu Hắc cầm lấy cán thương, thân hình như u linh chợt nhấp nháy xuất hiện ở trước mặt tên đội viên kia, nhân lúc người nọ còn đang thao thao bất tuyệt mà lên án, Tiểu Hắc đã tàn nhẫn mà đem ngân thương đâm vào trái tim của người nọ.

Đối với Tiểu Hắc, hắn đã không còn là một thành viên của Vĩnh Sinh Thành, hàng năm giãy dụa sinh tồn ở Hồn Vực, khiến cho tiểu Hắc không có sinh ra nhiều lý trí, chỉ có bản thân của thân thể, đó là phải đem địch nhân giết chết. Chấp pháp đội tuy cũng là linh hồn, nhưng Tiểu Hắc giết lên lại không có một chút tâm lý chướng ngại.

Chỉ có thể nói, người chấp pháp đội kia cũng đủ xui xẻo, lịch duyệt không thâm, không có học được bài học, vai ác chết nhanh nhất đều là do nói nhiều.

Phốc!

Linh hồn là không có huyết nhục, không có thật thể, nhưng khi mũi thương đâm vào, chợt có âm thanh ở vang vọng.

Mũi thương bộc phát ra một trận bạch quang, đi vào linh hồn của người chấp pháp đội nọ, tàn sát bừa bãi.

Gương mặt của người nọ hoàn toàn vặn vẹo, trước khi hoàn toàn biến mất, hắn nhìn tiểu Hắc, trong mắt dâng lên nồng đậm không cam lòng.

Những người khác thấy vậy, đồng loạt biến sắc, tụ tập lại một chỗ đem tiểu Hắc bao vây lên, roi sắt đồng thời vung lên tập nã tiểu Hắc, công kích không chỗ không ở.

“Mau đem tên phản đồ này bắt lại! Cũng dám cả gan phản bội Vĩnh Sinh thành! Cho dù là hóa thành chất dinh dưỡng, cũng không đủ để đền bù tội ác của hắn.”

“Đúng vậy! Phản đồ như thế không xứng nhận được kết cục nhẹ nhàng. Chỉ có đem hắn thả vào Luyện Hồn Đỉnh, linh hồn ngày đêm không ngừng thiêu đốt, muốn giải thoát cũng không được.”

“Thả vào Luyện Hồn Đỉnh, không khác nào làm ô uế thánh vật thiêng liêng của chúng ta. Loại người, nên bỏ vào mảnh đất ác quỷ, chịu trăm ngàn ác linh phân chia gặm nhắm, như vậy mới xứng đáng!”

“.. “

Chấp pháp đội các đội viên một bên công kích, một bên thì thầm thảo luận nên như thế nào xử trí tiểu Hắc.

Bọn họ đều không biết, Tiểu Hắc thứ này chính là từ địa phương kia sống sót đi ra, nếu biết khẳng định sẽ không dám mạnh miệng như vậy.

Mà tiểu Hắc, mặc dù bị bao vây nhưng vẫn nhẹ nhàng ứng đối, trường thương linh hoạt ở các chấp pháp đội xuyên qua, cho dù roi sắt dày đặc vũ động, lại bị Tiểu Hắc lần lượt hiểm hiểm mà tránh né qua đi.

Nhìn từ xa, giống như là hắn ở trong cơn cuồng phong bão táp chậm rãi bay múa, nơi đi qua hồn thể đồng loạt hóa thành tro bụi!

Một màn này tựa như là sát thần từ trong địa ngục đi ra!

Bên này, đám người Dạ Nguyệt tranh thủ được một hơi thả lỏng, cũng thảo luận sôi nổi:

“A Nhạc, tình huống này ngươi thấy thế nào?” Doãn Nguyệt nghiêm túc hỏi quân sư duy nhất của đoàn đội.

Tiêu Nhạc hít sâu một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn Tiểu Hắc đang uy vũ khí phách chiến đấu, nghiền ngẫm một hồi mới nói:

“Xác thật là rất lợi hại! Nhưng mà chỉ có một mình hắn, có thể căng quá đám chấp pháp đội này sao?”

Ánh mắt Doãn Nguyệt chợt lóe, thần sắc mang theo nắm chắc nói:

“Có thể! Ngươi không có phát hiện, hồn ảnh của hắn ngày càng ngưng thật sao?”

Tiêu Nhạc lúc này mới chú ý tới, không khỏi tê thanh một tiếng:

“Thật sự! Hắn đang cắn nuốt năng lượng của những chấp pháp đội kia, làm lớn mạnh tự thân. Nhân vật như vậy, tại sao lại giúp chúng ta!”

Có một chút hắn có thể xác định, tiểu Hắc là đang giúp bọn họ tranh thủ thời gian.

Doãn Nguyệt lại lúc này lắc lắc đầu, không xác định nói:

“Không hẳn là! Có lẽ là trùng hợp thôi! Chúng ta mau đột nhập vào Vĩnh Sinh Tế Đài, nhanh chóng ra khỏi nơi này! Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của chúng ta!”

Ánh mắt sáng lên, Tiêu Nhạc không ngừng gật đầu:



“Tốt! Đoàn trưởng, vậy chúng ta mau nắm chặt thời gian!”

Doãn Nguyệt phất tay: “Đi thôi!”

Bảy người thừa dịp chấp pháp đội không chú ý, cho nhau yểm hộ, thật thuận lợi mà đột nhập vào tòa trụ sở bên kia.

Đúng lúc này.

Bầu trời đột nhiên “Ầm vang!” một tiếng.

Gợn sóng lăn tăn khai mở đi ra ngoài, tòa hải thị thận lâu trên không trung đình chỉ xoay tròn, một mặt phương vị của khối rubic nhanh chóng hiện ra bộ dáng chân thật của nó, đó là một tòa tế đàn màu đen hùng tráng uy nghiêm.

Chưa đợi đoàn người Dạ Nguyệt binh đoàn vì cảnh tượng này kinh ngạc, tế đàn đã tản ra một cỗ lực lượng nghiền ép, dạng khai hình thành một cỗ lốc xoáy cuồn cuộn, nó nhanh chóng cuốn lấy bảy người của Dạ Nguyệt vào trong đó.

Không trong chốc lát, mấy người đã không còn thân ảnh.

Mà Tiểu Hắc vốn dĩ đang tập trung chiến đấu, đột nhiên nghe được một tiếng kêu gọi, ma văn trận đồ dưới chân hiện lên, một đoàn bạch quang cuốn lấy hắn, đem đi.

Tiểu Hắc biết, đó là chủ nhân thông qua khế ước triệu hồi hắn, cho nên hắn không có kháng cự.

Giây lát biến mất.

Chấp pháp đội hai mặt nhìn nhau, đều không rõ là chuyện gì xảy ra.

Không có mệnh lệnh của đội trưởng, bọn hắn đều không biết nên xử lý như thế nào.

Bọn họ lúc này còn không biết, đội trưởng của bọn họ đã sớm không còn tồn tại.

Vĩnh Sinh Tế Đài!

Nơi này là một căn phòng lớn khoảng mấy trăm mét vuông, không gian là hai loại màu sắc trắng - đen giao hòa vào nhau, trông có vẻ yên ắng và nhạt nhẽo, bốn góc trung tâm có bốn cây kim trụ dựng thẳng chọc trời, toàn thân kim trụ điêu khắc rất nhiều kí tự, thần bí lại duy mỹ, chỉ cần nhìn vào một lần liền hoa cả mắt.

Mà ở một chỗ bục cao hẳn so với những nơi khác, đặt một cái tế đàn màu đen uy nghiêm, mặt trên để ít ỏi vài chồng án thư cùng một số đồ vật kỳ dị, khắp nơi của tế đàn rường cột chạm trổ, ký tự đồ án chạy dọc khắp nơi, bên cạnh còn đặt một cái lư đỉnh cao bằng một người trưởng thành, hoa văn đen ngòm chạy dọc, cái gì điểu trùng hoa cỏ, binh đao kiếm nhận, thần thú hung thú đều có đủ, lòe loẹt chồng lên nhau đến hoa cả mắt, hỏa diễm ở dưới đáy đỉnh hừng hực thiêu đốt, nắp đỉnh có quy luật rung động từng chút, lỗ nhỏ phía trên phun ra nuốt vào hư ảo sương trắng.

Trước tế đàn, ngồi xếp bằng một người nam nhân trung niên, hai tay hắn kết cấu quỷ dị xếp trước ngực, áo bào màu đen xõa tung ra nền đất, một đầu tóc đen bị cuốn lên, vài cọng lòa xòa thả ra sau lưng.

Hai mắt của hắn nhắm nghiền, sắc mặt từng trận chuyển đổi, xanh trắng quỷ dị!

Đột nhiên, hắn mở mắt ra, đáy mắt là một vùng vực sâu vô tận nhìn ra phía ngoài, trong ánh mắt xẹt qua một tia lưu quang.

Cộp! Cộp! Cộp!

Bước chân nện trên sàn nhà, ở nơi không gian yên tĩnh này, tỏ vẻ phá lệ quỷ quyệt.

Tịch Thần quan sát hoàn cảnh xung quang, đôi mắt vừa chạm vào nam nhân trung niên đôi diện, biểu tình rõ ràng sửng sốt một chút:

“Ngươi là…?”

Nam nhân trung niên vén áo bào đứng lên, hai tay chắp ở sau lưng, ánh mắt hơi nheo lại nhìn Tịch Thần, đáy mắt xẹt qua một tia kiêng kị:

“Hoan nghênh đi vào Vĩnh Sinh Tế Đài! Ta là Khắc Lạp Ni, Vĩnh Sinh Tế Đài chưởng quản chi chủ!”

Vừa rồi, chính là người thiếu nữ này, suýt chút nữa thì phá vỡ cấm chế của Vĩnh Sinh Tế Đài.

Tịch Thần không có từ trên người nam nhân này thấy được ác ý, hít một hơi thật sâu, hỏi:

“Ta có thể tham quan sao?”

Có thể đi vào nơi này, Tịch Thần cũng không lo lắng hắn sẽ công kích chính mình. Trải qua vừa rồi cùng roi sắt chiến đấu, trong lòng nàng có một cái phán đoán, hiện tại hắn giới thiệu thân phận càng chứng thực suy nghĩ của mình, chi nên nàng cũng không sợ hãi. Huống chi, nàng vừa rồi không có bỏ qua thần sắc kiêng kị trong mắt của người đối diện.

Tịch Thần liễm đôi mắt, yên lặng chờ đợi.

Khắc Lạp Ni mỉm cười, nói:

“Có thể! Ngươi có thể đi vào nơi này, chứng tỏ ngươi đã thông qua khảo nghiệm. Ngươi có thể tùy tiện xem!”

Tịch Thần gật đầu, hướng chung quanh xem xét, ánh mắt vừa đụng phải tế đàn thư án cùng với bốn cây kim trụ, nói thực trong lòng nàng đã khiếp sợ đến vô pháp hô hấp.

Bởi vì, nàng thấy được ma văn đồ án. Không phải loại năng lượng tự dò tìm của thế giới này, mà là chân thật ma văn khắc trận.

Năng lượng vận hành của tế đàn, còn không phải là ma pháp sư vẽ ra ma pháp trận văn hay sao?

Hai mắt nàng gắt gao nhìn cái ma văn trận đồ kia, mí mắt chớp cũng không chớp một chút, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào. Nhưng mà, nàng cũng hoàn toàn không có biện pháp thấy rõ, chúng nó tựa như một cuộn chỉ rối, nguyên lý phức tạp, không phải là cảnh giới hiện tại của nàng có thể nhìn thấu.



Càng xem càng hoa mắt chóng mặt, trong lòng khiếp sợ hãi hùng.

Ma văn trận đồ phức tạp như thế này, không có khả năng là một ma pháp sư nhỏ nhoi hay ma đạo sư có thể vẽ ra.

Trừ phi… Là Thánh ma sư, hoặc là Pháp Thần.

Tịch Thần cảm giác trái tim của mình như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, kích động đến nghẹn ngào. Bởi vì, lúc sinh thời nàng cư nhiên vậy mà thấy được bút tích của Pháp Thần.

Kích động muốn hôn mê!

Nàng quả thật muốn quỳ xuống mà cúng bái.

Bất quá, nghĩ đến bên cạnh còn có người, Tịch Thần vỗ vỗ ngực bình phục cảm xúc trong lòng, nàng quay sang hỏi Khắc Lạp Ni, trong giọng nói có chút gấp gáp cùng với chờ mong:

“Vĩnh Sinh Thành rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Ma văn trận đồ phức tạp như vậy, rốt cuộc là ai đã vẽ xuống, nó có tác dụng gì?”

Khắc Lạp Ni cũng là một linh hồn, bất quá so với Chấp pháp đội bình thường, thì linh hồn của hắn rõ ràng ngưng thật hơn nhiều, nếu không nhìn kĩ còn sẽ cho rằng hắn là một người sống. Nhưng lúc này đây, nghe thấy Tịch Thần vậy mà đích xác biết được lai lịch của ma văn trận đồ, hồn ảnh của hắn đều hơi hơi chấn động, trong mắt lóe qua mừng như điên, nhưng hắn không có để lộ ra ngoài, mà là thở dài một tiếng, bình tĩnh nói:

“Nói đến lai lịch của Vĩnh Sinh Thành, ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ ở trong một quyển thư tịch thấy qua. Tương truyền vào mấy trăm vạn năm trước, phát sinh Thần Ma đại chiến, trận chiến kia làm điên đảo thời không, núi sông rách nát, thế giới chia năm xẻ bảy, vô số đại năng ở trận chiến trung ngã xuống. Hệ quả của chiến tranh đó là sinh linh đồ thán, người chết chất chồng, huyết tinh tràn ngập tứ hải, oán khí trỗi dậy khắp nơi. Vô số oán linh không nơi nương tựa bắt đầu cho nhau cắn nuốt, tình cảnh nhìn thấy ghê người. Lúc đó, xuất hiện một vị đại năng, ngài ấy hao tổn hết tất cả tu vi vẽ xuống cái trận pháp này, tạo ra một thế giới riêng biệt lại độc lập, đem oán linh bỏ vào trong này, đặt tên vì Vĩnh Sinh Thành.

Linh hồn, là vĩnh sinh bất tử, oán linh vì vậy mà có chốn dung thân. Trải qua lâu dài năm tháng, Vĩnh Sinh Thành cũng thành lập xuống trật tự, tạo ra chấp pháp đội, duy trì cân bằng của Vĩnh Sinh Thành.

Chỉ là, Vĩnh Sinh Thành hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, dần dần bị hoang phế ở nơi này, không người hỏi biết.

Mà trận pháp duy trì Vĩnh Sinh Thành, cũng cần có năng lượng cung ứng. Hồn Vực oán linh vô số, oán khí càng thêm nồng nặc, rất khó khống chế. Mỗi một năm chúng ta chỉ có thể cẩn thận từ Hồn Vực lỗ hổng, rút ra một phần nhỏ năng lượng.

Nhưng để duy trì trận pháp vận chuyển, lại cho những linh hồn còn giữ lại nhân tính và lý trí có thể tu luyện, chút năng lượng ấy, hoàn toàn không đủ dùng.”

“Nếu như không có linh hồn năng lượng cung ứng, nơi này không quá mấy năm, liền sẽ hoàn toàn sụp đổ. Nói trắng ra, phương thiên địa này là một nơi thịnh thế đào nguyên dành cho những linh hồn không nơi nương tựa, nhưng cũng là một tòa lồng giam, đời đời giam giữ ác linh ở nơi này không cho gây họa nhân gian. Nếu có một ngày phương thiên địa này sụp đổ, không có cấm chế kiềm giữ, Hồn Vực tái hiện nhân gian, ta chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đó, đã hoảng sợ lại kinh hoàng.

“Đối với nhân loại bên ngoài mà nói, yêu ma hoành hành, bách quỷ xuất thế, ác linh ngang ngược, chẳng là nào là một hồi diệt thế tai kiếp! Tuy rằng chúng ta đã là quỷ, cùng nhân loại không có nửa phần quan hệ, nhưng khiến cho chúng ta mất đi lý trí công kích nhân loại, chém giết đến hôi phi yên diệt, ta lại làm không được. Đại năng hao tổn tâm huyết tạo ra thế giới này, ban cho quỷ một cơ hội sống sót, tuy rằng nhạt nhẽo vô vị, nhưng chúng ta không muốn hóa thành tro bụi.”

Câu cuối cùng, Khắc Lạp Ni nói đến thật sự nghiêm túc, trong giọng nói khó nén bất lực.

Tịch Thần nghe vậy, trong lòng thật sâu trầm xuống, nàng lại hỏi:

“Vậy vị đại năng kia đâu?”

Khắc Lạp Ni cười khổ nói:

“Ngài ấy… đã sớm tại mấy trăm vạn năm trước… tọa hóa rồi!”

Tịch Thần nghe vậy, có chút thất vọng. Nhưng ngẫm lại cũng phải, muốn vẽ ra trận pháp đồ cường đại có thể kéo dài mấy trăm vạn năm, không bỏ ra hết toàn lực tu vi là không có khả năng làm được.

Vị đại năng kia, không! Phải nói là Pháp Thần, có khả năng là một Vong Linh Pháp Sư!

Vong Linh Pháp Sư! Ở Thần Hành đại lục, cũng là một đại cấm kỵ.

Cũng chỉ có Vong Linh Pháp Sư, mới đối linh hồn có khoan dung bác ái như thế.

Khắc Lạp Ni nhìn Tịch Thần, có chút chần chừ nói:

“Ta ở trên người của ngươi, cảm nhận được một cỗ lực lượng linh hồn thập phần cường hãn, hẳn là ngươi gặp cơ duyên nào đó. Bằng hữu của ngươi, ta đã đem truyền tống ra ngoài, ta chỉ có một khẩn cầu!”

Tịch Thần ánh mắt chợt lóe, nghi hoặc hỏi:

“Điều kiện là gì?”

Khắc Lạp Ni phảng phất thấy được hi vọng, khuôn mặt tỏa sáng vài phần, mỉm cười nói:

“Ngươi mang theo Vĩnh Sinh Tế Đài bên người, chỉ cần gặp được nơi có linh hồn lực lượng, cung ứng cho ta một nửa lực lượng. Nơi này, ta đặc cách cho ngươi cùng phía sau lưng ngươi khế ước linh hồn có thể vào đây tu luyện mà không bị chấp pháp đội đuổi giết. Tất cả đồ vật thư tịch ở nơi này, ngươi có thể tùy tiện lật xem.”

Tịch Thần trong lòng không biết nói là cảm giác gì, nhân sinh lần đầu phát hiện bản thân vận khí cũng không tệ. Bầu trời bánh có nhân tạp trúng đầu, tạp đến nàng choáng váng, nói không nên lời.

Hơn nữa, tòa bánh có nhân này còn hỗn loạn một viên bom ở bên trong, nếu làm không tốt, nàng còn phải lây dính nhân quả.

Bất quá, đối với một vị ma pháp sư, còn có gì hấp dẫn bằng việc nghiên cứu ma văn trận đồ. Hơn nữa còn là bút tích của một Pháp Thần - Vong Linh Pháp Sư. Tịch Thần tự nhận mình chỉ là phàm phu tục tử, hễ có chấp niệm liền có lòng tham. Lòng tham của nàng không ở cái khác, mà là khát cầu học tập tri thức.

Mấy trăm năm ở Thần Hành đại lục lăn lê bò lết, tự học thành tài, giãy dụa cầu sinh ở tầng dưới chót, làm cho Tịch Thần biết, tri thức rất quan trọng, tri thức có hệ thống có truyền thừa càng là không dễ dàng tìm được. Một môn này, nếu chỉ như ruồi nhặng không đầu mà tu luyện, chẳng khác nào như xiếc đi dây, không chừng một bước sai là có thể trực tiếp tiến vào vực sâu vạn trượng.

Trong lòng cân nhắc lợi và hại, Tịch Thần cũng không có do dự bao lâu, liền gật đầu nói:

“Thành giao! Khắc Lạp Ni các hạ, hợp tác vui vẻ!”

“Hợp tác vui vẻ!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...