Tầm Thần Ký
Chương 56: Trong mộng thấy luân hồi
Quân Ẩn lẩm bẩm, hai tay dưới góc áo siết chặt đến độ run rẩy: “Là mộng sao… vì cái gì lại chân thật như thế? Chân thật đến nỗi ta không thể nào chấp nhận được!”
Trong thanh âm có thê lương thống khổ cùng tuyệt vọng bất lực.
Hư Trần đại sư hơi hơi mỉm cười, thở dài hỏi:
“Nhân sinh như mộng, người tỉnh thì mộng tan… chỉ là bần tăng có chút hiếu kỳ, thí chủ vì đâu duyên cớ mà gặp được một hồi mộng như thế.”
“Ta…” Quân Ẩn há miệng, lại cảm thấy cổ họng đều là cay đắng, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cho dù Hư Trần nói hắn gặp là mộng, nhưng hắn lại có cảm giác đó hoàn toàn là sự thật, không phải mộng.
Chỉ là không biết tại sao, hắn lại tỉnh lại?
Hoặc là nói, hắn đã chết ở trong mộng mà có thể trở về?
Hư Trần đại sư chỉ là hiếu kỳ trong giây lát, thấy người đối diện ngập ngừng, liền nói:
“Nếu thí chủ không muốn nói, bần tăng cũng sẽ không ép buộc nữa.”
Quân Ẩn ngồi xếp bằng xuống, đối diện với Hư Trần đại sư, hắn nhắm mắt trầm tư một hồi, sau đó mới gian nan kể lại:
“Ba năm trước, ta rời nhà đến đại lục Thần Châu để hoàn thành di nguyện của một cố nhân, trên đường đi thì gặp phải một chỗ di tích động phủ. Ở nơi đó, ta không may tái ngộ phải thần thú, bị nó đánh cho tổn thương nguyên thần dẫn đến hôn mê ba năm. Trong ba năm này, ta làm một giấc mộng dài, ta thấy được quá khứ, thấy được vận mệnh tương lai của mình. Có rất nhiều chuyện xảy ra ngoài sức tưởng tượng, khi đó ta không biết mình đang ở trong mộng, mà ta cảm nhận được chân thật đau đớn, tuyệt vọng, phẫn nộ, oán hận… nó hoàn toàn không giống như là mơ!
Ba năm sau ta tỉnh lại, tất cả mọi chuyện vẫn bình thường. Cho đến khi… Sáu tháng trước, cảnh trong mơ đột nhiên tái diễn ở hiện thực, thậm chí so với khi thấy trong mơ còn sớm hơn vài năm. Quả thật… làm ta trở tay không kịp!”
Hư Trần đại sư ánh mắt kinh ngạc, quan sát khuôn mặt của Quân Ẩn, trầm ngâm nói:
“Thật không thể tưởng tượng được, lúc sinh thời bần tăng cũng có thể nghe thấy hiện tượng hiếm thấy như vậy!”
Quân Ẩn có trong giây lát không hiểu được huyền cơ trong đó, người ngây ra như phỗng.
Hư Trần thở dài, ánh mắt trống rỗng nhìn không trung, nói:
“Bần tăng tình cờ ở trong một quyển cổ kinh đọc được rất nhiều chuyện kỳ lạ trên đời. Trường hợp của thí chủ, có thể gọi là [trong mộng thấy luân hồi], có nghĩa là tự bản thân trả nghiệm quá khứ vị lai, tất cả mọi chuyện mà thí chủ trải qua ở trong mộng đều là chân thật, không có một chút nào giả dối. Thí chủ gặp được tình huống như vậy, âu cũng là một đại cơ duyên vạn năm khó gặp.”
“Nhưng [trong mộng thấy luân hồi] cũng không phải tự nhiên mà diễn sinh, mà là… có ngoại lực từ bên ngoài gây nên!”
Quân Ẩn ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn Hư Trần, nghi hoặc hỏi:
“Ý của đại sư là…?”
Hư Trần hơi mỉm cười, lắc lắc đầu:
“Cái này… bần tăng cũng không thể đưa ra xác định, chỉ có thí chủ tự mình nhớ ra. Bần tăng chỉ muốn nói [trong mộng thấy luân hồi] được tác động từ bên ngoài mà hình thành, nó có thể là thần niệm để lại trước khi phi thăng của một vị cao nhân nào đó, cũng có thể là do Thần khí, Thần hỏa, Yêu thú,… Gây nên, hoặc là thí chủ ăn phải Diễn Sinh Thánh Quả mà chỉ ở trong truyền thuyết mới có,… bất kể là loại lý do nào, tất cả những gì mà thí chủ trải qua, cảm nhận, đều là sự thật.”
“Chỉ có thí chủ nói… những gì trong mộng đột nhiên diễn ra ở hiện thực còn sớm hơn dự tính là làm cho bần tăng cảm thấy bất ngờ. Chỉ tiếc, bần tăng tu vi còn nông cạn, không thể giải thích cho thí chủ hiện tượng này. Xin thứ lỗi!”
Hư Trần đại sư trong lòng có chút tiếc nuối, hiếm thấy lắm mới gặp được một người có thể tiên tri quá khứ vị lai. Việc này vốn dĩ rất hệ trọng, đáng tiếc hắn còn chưa tu luyện tới Thôi Mộng Cảnh, không thể thôi diễn ra những gì mà Quân Ẩn nhìn thấy. Cái mà hắn thấy được, chỉ là hắn nhìn ra mệnh số của Quân Ẩn, đang bị chuyển hướng so với quỹ đạo ban đầu.
Vận mệnh tự nhiên lệch khỏi quỹ đạo… đó không phải là một chuyện tầm thường! Thậm chí có thể liên lụy và kéo theo rất nhiều nhân quả tuần hoàn.
Thôi Mộng Cảnh… chỉ cách một bước, nhưng lại xa không thể với tới. Cho nên… hắn chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Quân Ẩn nghe Hư Trần nói vậy, ánh mắt dâng lên suy nghĩ sâu xa, cố gắng hồi tưởng những chuyện đã xảy ra trong ba năm trước.
Đáng tiếc, trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng.
Trong lòng Quân Ẩn hơi trầm xuống, nếu như ngay cả Hư Trần đại sư cũng không thể giải thích được, vậy… ý nghĩa những gì đang xảy ra, vẫn sẽ tiếp tục đi theo hướng đi của nó.
Bỗng nhiên, Quân Ẩn nhớ tới cái gì, từ trong ngực móc ra một tờ giấy trắng, trên đó viết ba chữ cùng với một dòng sinh thần bát tự.
Quân Ẩn đưa cho Hư Trần, ánh mắt ẩn ẩn chờ mong:
“Hư Trần đại sư! Nếu chuyện kia ngài không thể giải thích được, ta đây cũng không cưỡng cầu. Nhưng… ngài có thể giúp ta xem vận mệnh của người này được không? Xem giúp ta nàng đang ở nơi nào? Còn sống… hay… đã chết?”
Hư Trần đại sư gật gật đầu, nhận lấy tờ giấy.
Ánh mắt nhìn sơ qua, trên tay hắn xuất hiện một thanh bát quái trận bàn.
Hư Trần nhắm mắt lại, đưa linh lực vào trong trận bàn.
Âm dương cá trên đồ án sáng lên rồi xoay tròn chuyển động, linh lực màu vàng kim nháy mắt bao phủ hết khắp các ngóc ngách của trận bàn.
Kim chỉ nam trên trận bàn xoay mòng mòng, tốc độ nhanh đến thần thức cũng không kịp bắt lấy.
Quân Ẩn theo sự xoay chuyển của kim chỉ nam, trái tim cũng dần nhắc lên tới cổ họng.
Hắn chỉ sợ hãi kết quả sẽ giống như cảnh mà hắn thấy được trong giấc mộng kia.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Hư Trần đại sư giữ tư thế như vậy đã nửa canh giờ. Hai bên thái dương có mồ hôi hột chảy xuống, đôi lông mày nhíu lại, cánh môi hơi run run.
Quân Ẩn nhìn thấy tình huống như vậy, trong lòng đã lạnh nửa phần.
Là tìm không được… vẫn là cái khác…?
Ánh sáng của trận bàn lung lay chấn động, Hư Trần đại sư đưa vào linh lực lấy mắt thường nhanh chóng tan rã.
Rắc!
Trong ánh mắt kinh hãi của Quân Ẩn, kim chỉ nam trên trận bàn bị gãy làm đôi.
Hư Trần đại sư cả người giật mình, mở ra ánh mắt ngạc nhiên, thở hồng hộc nhìn trận bàn đã nát thành phế liệu.
Trong lòng hắn thở dài, Huyền giai pháp bảo, đi theo hắn bao nhiêu năm nay, đến hôm nay rốt cuộc tận duyên.
Hư Trần đại sư lẩm bẩm trong miệng, thanh âm hiếm thấy được trầm trọng:
“Thật là kỳ lạ! Bát tự này… mệnh số hẳn là ở năm năm sau mới gặp đại kiếp nạn. Nhưng mà bây giờ… không đúng!”
Quân Ẩn trong lòng dâng lên hi vọng giống như bị một chậu nước lạnh dập tắt, lạnh lẽo vạn phần.
Hắn há miệng, gian nan hỏi: “Đại sư… kết quả… như thế nào?”
Hư Trần đại sư không trực tiếp giải thích, mà hỏi ngược lại:
“Bần tăng mạn phép hỏi, người có bát tự này là gì của thí chủ?”
Quân Ẩn nhấp môi căng thẳng, khuôn mặt thoáng qua nét bất lực:
“Nàng là… nữ nhi của ta!”
Biểu tình của Hư Trần đại sư lại lần nữa kinh ngạc, sau đó nhíu mày nói:
“Nữ nhi của thí chủ có vận số rất kỳ lạ. Ta xem qua, nàng hẳn là có một trận đại kiếp ở năm năm sau. Chỉ là, hiện tại không biết vì nguyên do gì, mệnh hồn của nàng đột nhiên biến mất khỏi thế gian này. Vận số quỹ đạo vẫn còn, chứng tỏ người còn sống, nhưng mệnh hồn lại biến mất, kỳ quái…”
Mỗi người sinh ra đều có thân thể và bản mạng linh hồn. Thân thể là vật chứa năng lượng cung cấp sự sống, còn linh hồn duy trì ý thức, suy nghĩ, và hành động.
Thiếu một thứ đều không được…
Đằng này, bát tự hiện ra, bản mạng linh hồn biến mất, nhưng vận mệnh quỹ đạo vẫn vận hành một cách bình thường.
Hư Trần đại sư cảm thấy đau đầu không thôi, không hổ là cha con, một người so với một người càng thêm khó đoán.
Quân Ẩn nghe thấy “người còn sống”, ánh mắt vốn dĩ đang u ám đột nhiên sáng lên, tay chân luống cuống, thất thố hỏi:
“Vậy nàng hiện tại đang ở nơi nào?”
Hắn chỉ chú ý tới ba chữ “người còn sống”, những lời còn lại hắn đều không nghe thấy.
Hư Trần thở dài:
“Bần tăng cũng đã nói qua, nữ nhi của thí chủ mệnh hồn biến mất, vì vậy mà không thể dựa theo sanh thần bát tự đi tìm được. Bần tăng cũng thử tra tìm phương hướng, đáng tiếc bát tự giống như một đoàn sương mù che chắn… không thể tìm được!”
Trên khuôn mặt nháy mắt khó coi, trong lòng bùng phát một đoàn lửa giận, nhưng bị Quân Ẩn ngăn chặn xuống dưới.
Còn sống! Đã là kết quả tốt nhất.
Nhưng ngày nào chưa tìm được nàng, ngày đó hắn không thể yên tâm.
Hắn sợ hãi… cảnh trong mơ tái diễn!
Mặc dù hiện thực xảy ra lệch lạc, thời gian không đúng, người đáng nghi cũng chưa xuất hiện.
Nhưng ai biết được, nàng còn nhỏ như vậy, lưu lạc ở bên ngoài, lỡ xảy ra chuyện thì sao…
Hắn nóng lòng như lửa đốt, nhưng vẫn giữ bình tĩnh để tìm ra phương án, hắn hỏi Hư Trần:
“Không còn cách nào khác để tìm người sao?”
Hư Trần bấm tay tính toán một hồi, mới nói:
“Mệnh hồn đã không có, không thể sử dụng sanh thần bát tự để tìm, trừ phi… trừ phi là dùng huyết mạch cảm ứng. Nhưng như vậy cũng không toàn diện, nếu như ở khoảng cách xa, huyết mạch cũng cảm ứng không tới. Càng chưa nói đến, độ thuần khiết, mạnh yếu của huyết mạch.”
Quân Ẩn lần nữa thấy được hi vọng, miệng thì thầm: “Huyết mạch cảm ứng… huyết mạch cảm ứng… có thể dùng được!”
“Hư Trần đại sư, ta đi về trước! Đa tạ!”
Nếu như phải sử dụng lực lượng huyết mạch để tìm kiếm, vậy hắn phải trở về bổn gia một chuyến.
Nhưng…
Nghĩ đến phải gặp gỡ những người kia, trong lòng hắn có chút không biết phải làm sao.
Quân Ẩn hơi cúi người vái chào Hư Trần đại sư, để lại một quả ngọc giới, sau đó gấp không chờ nổi mà quay ngược đi trở về.
Trước khi về bổn gia, hắn vẫn phải trở về Hạo Nhiên Tông một chuyến.
Thân ảnh của Quân Ẩn đi mất, Hư Trần đại sư dõi mắt theo ra cửa, ánh mắt vô hỉ vô bi, khóe miệng thì thào:
“Vận mệnh nha…”
Quân Ẩn ngự kiếm phi hành trở về Hạo Nhiên Tông, trên đường không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Hắn làm sao lại quên mất!
Kỳ Lân Huyết Ngọc!
Không có Kỳ Lân Huyết Ngọc bên người, huyết mạch làm sao có thể cảm ứng được.
Nếu như giống với trong mộng, Kỳ Lân Huyết Ngọc hẳn đã rơi vào tay người khác.
Nhưng hiện tại đã không giống với trong mộng, có khi nào huyết ngọc vẫn còn ở trên người của nữ nhi?
Quân Ẩn ở trong lòng không ngừng thôi miên chính mình đừng suy nghĩ chuyện không hay.
Kết quả hiện nay đã khác!
Nếu như ở trong mộng, kể từ khi nữ nhi biến mất cho đến lúc hắn chết đi, hắn cũng không có được một chút tin tức của nàng.
Nhưng hiện tại, hắn lại biết được nàng còn sống!
Kết quả không giống nhau.
Sớm hơn vài năm, mọi chuyện vẫn chưa bùng nổ, điều này ý nghĩa hắn có thể thay đổi không phải sao?
Quân Ẩn tăng lên tốc độ, nhanh chóng bay về.
Từ Đồng Nguyên Giới nếu như không ngừng nghỉ bay về Vân Châu Hạo Nhiên Tông, chỉ mất không tới hai ngày.
Rất nhanh thôi!
Trong thanh âm có thê lương thống khổ cùng tuyệt vọng bất lực.
Hư Trần đại sư hơi hơi mỉm cười, thở dài hỏi:
“Nhân sinh như mộng, người tỉnh thì mộng tan… chỉ là bần tăng có chút hiếu kỳ, thí chủ vì đâu duyên cớ mà gặp được một hồi mộng như thế.”
“Ta…” Quân Ẩn há miệng, lại cảm thấy cổ họng đều là cay đắng, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cho dù Hư Trần nói hắn gặp là mộng, nhưng hắn lại có cảm giác đó hoàn toàn là sự thật, không phải mộng.
Chỉ là không biết tại sao, hắn lại tỉnh lại?
Hoặc là nói, hắn đã chết ở trong mộng mà có thể trở về?
Hư Trần đại sư chỉ là hiếu kỳ trong giây lát, thấy người đối diện ngập ngừng, liền nói:
“Nếu thí chủ không muốn nói, bần tăng cũng sẽ không ép buộc nữa.”
Quân Ẩn ngồi xếp bằng xuống, đối diện với Hư Trần đại sư, hắn nhắm mắt trầm tư một hồi, sau đó mới gian nan kể lại:
“Ba năm trước, ta rời nhà đến đại lục Thần Châu để hoàn thành di nguyện của một cố nhân, trên đường đi thì gặp phải một chỗ di tích động phủ. Ở nơi đó, ta không may tái ngộ phải thần thú, bị nó đánh cho tổn thương nguyên thần dẫn đến hôn mê ba năm. Trong ba năm này, ta làm một giấc mộng dài, ta thấy được quá khứ, thấy được vận mệnh tương lai của mình. Có rất nhiều chuyện xảy ra ngoài sức tưởng tượng, khi đó ta không biết mình đang ở trong mộng, mà ta cảm nhận được chân thật đau đớn, tuyệt vọng, phẫn nộ, oán hận… nó hoàn toàn không giống như là mơ!
Ba năm sau ta tỉnh lại, tất cả mọi chuyện vẫn bình thường. Cho đến khi… Sáu tháng trước, cảnh trong mơ đột nhiên tái diễn ở hiện thực, thậm chí so với khi thấy trong mơ còn sớm hơn vài năm. Quả thật… làm ta trở tay không kịp!”
Hư Trần đại sư ánh mắt kinh ngạc, quan sát khuôn mặt của Quân Ẩn, trầm ngâm nói:
“Thật không thể tưởng tượng được, lúc sinh thời bần tăng cũng có thể nghe thấy hiện tượng hiếm thấy như vậy!”
Quân Ẩn có trong giây lát không hiểu được huyền cơ trong đó, người ngây ra như phỗng.
Hư Trần thở dài, ánh mắt trống rỗng nhìn không trung, nói:
“Bần tăng tình cờ ở trong một quyển cổ kinh đọc được rất nhiều chuyện kỳ lạ trên đời. Trường hợp của thí chủ, có thể gọi là [trong mộng thấy luân hồi], có nghĩa là tự bản thân trả nghiệm quá khứ vị lai, tất cả mọi chuyện mà thí chủ trải qua ở trong mộng đều là chân thật, không có một chút nào giả dối. Thí chủ gặp được tình huống như vậy, âu cũng là một đại cơ duyên vạn năm khó gặp.”
“Nhưng [trong mộng thấy luân hồi] cũng không phải tự nhiên mà diễn sinh, mà là… có ngoại lực từ bên ngoài gây nên!”
Quân Ẩn ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn Hư Trần, nghi hoặc hỏi:
“Ý của đại sư là…?”
Hư Trần hơi mỉm cười, lắc lắc đầu:
“Cái này… bần tăng cũng không thể đưa ra xác định, chỉ có thí chủ tự mình nhớ ra. Bần tăng chỉ muốn nói [trong mộng thấy luân hồi] được tác động từ bên ngoài mà hình thành, nó có thể là thần niệm để lại trước khi phi thăng của một vị cao nhân nào đó, cũng có thể là do Thần khí, Thần hỏa, Yêu thú,… Gây nên, hoặc là thí chủ ăn phải Diễn Sinh Thánh Quả mà chỉ ở trong truyền thuyết mới có,… bất kể là loại lý do nào, tất cả những gì mà thí chủ trải qua, cảm nhận, đều là sự thật.”
“Chỉ có thí chủ nói… những gì trong mộng đột nhiên diễn ra ở hiện thực còn sớm hơn dự tính là làm cho bần tăng cảm thấy bất ngờ. Chỉ tiếc, bần tăng tu vi còn nông cạn, không thể giải thích cho thí chủ hiện tượng này. Xin thứ lỗi!”
Hư Trần đại sư trong lòng có chút tiếc nuối, hiếm thấy lắm mới gặp được một người có thể tiên tri quá khứ vị lai. Việc này vốn dĩ rất hệ trọng, đáng tiếc hắn còn chưa tu luyện tới Thôi Mộng Cảnh, không thể thôi diễn ra những gì mà Quân Ẩn nhìn thấy. Cái mà hắn thấy được, chỉ là hắn nhìn ra mệnh số của Quân Ẩn, đang bị chuyển hướng so với quỹ đạo ban đầu.
Vận mệnh tự nhiên lệch khỏi quỹ đạo… đó không phải là một chuyện tầm thường! Thậm chí có thể liên lụy và kéo theo rất nhiều nhân quả tuần hoàn.
Thôi Mộng Cảnh… chỉ cách một bước, nhưng lại xa không thể với tới. Cho nên… hắn chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Quân Ẩn nghe Hư Trần nói vậy, ánh mắt dâng lên suy nghĩ sâu xa, cố gắng hồi tưởng những chuyện đã xảy ra trong ba năm trước.
Đáng tiếc, trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng.
Trong lòng Quân Ẩn hơi trầm xuống, nếu như ngay cả Hư Trần đại sư cũng không thể giải thích được, vậy… ý nghĩa những gì đang xảy ra, vẫn sẽ tiếp tục đi theo hướng đi của nó.
Bỗng nhiên, Quân Ẩn nhớ tới cái gì, từ trong ngực móc ra một tờ giấy trắng, trên đó viết ba chữ cùng với một dòng sinh thần bát tự.
Quân Ẩn đưa cho Hư Trần, ánh mắt ẩn ẩn chờ mong:
“Hư Trần đại sư! Nếu chuyện kia ngài không thể giải thích được, ta đây cũng không cưỡng cầu. Nhưng… ngài có thể giúp ta xem vận mệnh của người này được không? Xem giúp ta nàng đang ở nơi nào? Còn sống… hay… đã chết?”
Hư Trần đại sư gật gật đầu, nhận lấy tờ giấy.
Ánh mắt nhìn sơ qua, trên tay hắn xuất hiện một thanh bát quái trận bàn.
Hư Trần nhắm mắt lại, đưa linh lực vào trong trận bàn.
Âm dương cá trên đồ án sáng lên rồi xoay tròn chuyển động, linh lực màu vàng kim nháy mắt bao phủ hết khắp các ngóc ngách của trận bàn.
Kim chỉ nam trên trận bàn xoay mòng mòng, tốc độ nhanh đến thần thức cũng không kịp bắt lấy.
Quân Ẩn theo sự xoay chuyển của kim chỉ nam, trái tim cũng dần nhắc lên tới cổ họng.
Hắn chỉ sợ hãi kết quả sẽ giống như cảnh mà hắn thấy được trong giấc mộng kia.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Hư Trần đại sư giữ tư thế như vậy đã nửa canh giờ. Hai bên thái dương có mồ hôi hột chảy xuống, đôi lông mày nhíu lại, cánh môi hơi run run.
Quân Ẩn nhìn thấy tình huống như vậy, trong lòng đã lạnh nửa phần.
Là tìm không được… vẫn là cái khác…?
Ánh sáng của trận bàn lung lay chấn động, Hư Trần đại sư đưa vào linh lực lấy mắt thường nhanh chóng tan rã.
Rắc!
Trong ánh mắt kinh hãi của Quân Ẩn, kim chỉ nam trên trận bàn bị gãy làm đôi.
Hư Trần đại sư cả người giật mình, mở ra ánh mắt ngạc nhiên, thở hồng hộc nhìn trận bàn đã nát thành phế liệu.
Trong lòng hắn thở dài, Huyền giai pháp bảo, đi theo hắn bao nhiêu năm nay, đến hôm nay rốt cuộc tận duyên.
Hư Trần đại sư lẩm bẩm trong miệng, thanh âm hiếm thấy được trầm trọng:
“Thật là kỳ lạ! Bát tự này… mệnh số hẳn là ở năm năm sau mới gặp đại kiếp nạn. Nhưng mà bây giờ… không đúng!”
Quân Ẩn trong lòng dâng lên hi vọng giống như bị một chậu nước lạnh dập tắt, lạnh lẽo vạn phần.
Hắn há miệng, gian nan hỏi: “Đại sư… kết quả… như thế nào?”
Hư Trần đại sư không trực tiếp giải thích, mà hỏi ngược lại:
“Bần tăng mạn phép hỏi, người có bát tự này là gì của thí chủ?”
Quân Ẩn nhấp môi căng thẳng, khuôn mặt thoáng qua nét bất lực:
“Nàng là… nữ nhi của ta!”
Biểu tình của Hư Trần đại sư lại lần nữa kinh ngạc, sau đó nhíu mày nói:
“Nữ nhi của thí chủ có vận số rất kỳ lạ. Ta xem qua, nàng hẳn là có một trận đại kiếp ở năm năm sau. Chỉ là, hiện tại không biết vì nguyên do gì, mệnh hồn của nàng đột nhiên biến mất khỏi thế gian này. Vận số quỹ đạo vẫn còn, chứng tỏ người còn sống, nhưng mệnh hồn lại biến mất, kỳ quái…”
Mỗi người sinh ra đều có thân thể và bản mạng linh hồn. Thân thể là vật chứa năng lượng cung cấp sự sống, còn linh hồn duy trì ý thức, suy nghĩ, và hành động.
Thiếu một thứ đều không được…
Đằng này, bát tự hiện ra, bản mạng linh hồn biến mất, nhưng vận mệnh quỹ đạo vẫn vận hành một cách bình thường.
Hư Trần đại sư cảm thấy đau đầu không thôi, không hổ là cha con, một người so với một người càng thêm khó đoán.
Quân Ẩn nghe thấy “người còn sống”, ánh mắt vốn dĩ đang u ám đột nhiên sáng lên, tay chân luống cuống, thất thố hỏi:
“Vậy nàng hiện tại đang ở nơi nào?”
Hắn chỉ chú ý tới ba chữ “người còn sống”, những lời còn lại hắn đều không nghe thấy.
Hư Trần thở dài:
“Bần tăng cũng đã nói qua, nữ nhi của thí chủ mệnh hồn biến mất, vì vậy mà không thể dựa theo sanh thần bát tự đi tìm được. Bần tăng cũng thử tra tìm phương hướng, đáng tiếc bát tự giống như một đoàn sương mù che chắn… không thể tìm được!”
Trên khuôn mặt nháy mắt khó coi, trong lòng bùng phát một đoàn lửa giận, nhưng bị Quân Ẩn ngăn chặn xuống dưới.
Còn sống! Đã là kết quả tốt nhất.
Nhưng ngày nào chưa tìm được nàng, ngày đó hắn không thể yên tâm.
Hắn sợ hãi… cảnh trong mơ tái diễn!
Mặc dù hiện thực xảy ra lệch lạc, thời gian không đúng, người đáng nghi cũng chưa xuất hiện.
Nhưng ai biết được, nàng còn nhỏ như vậy, lưu lạc ở bên ngoài, lỡ xảy ra chuyện thì sao…
Hắn nóng lòng như lửa đốt, nhưng vẫn giữ bình tĩnh để tìm ra phương án, hắn hỏi Hư Trần:
“Không còn cách nào khác để tìm người sao?”
Hư Trần bấm tay tính toán một hồi, mới nói:
“Mệnh hồn đã không có, không thể sử dụng sanh thần bát tự để tìm, trừ phi… trừ phi là dùng huyết mạch cảm ứng. Nhưng như vậy cũng không toàn diện, nếu như ở khoảng cách xa, huyết mạch cũng cảm ứng không tới. Càng chưa nói đến, độ thuần khiết, mạnh yếu của huyết mạch.”
Quân Ẩn lần nữa thấy được hi vọng, miệng thì thầm: “Huyết mạch cảm ứng… huyết mạch cảm ứng… có thể dùng được!”
“Hư Trần đại sư, ta đi về trước! Đa tạ!”
Nếu như phải sử dụng lực lượng huyết mạch để tìm kiếm, vậy hắn phải trở về bổn gia một chuyến.
Nhưng…
Nghĩ đến phải gặp gỡ những người kia, trong lòng hắn có chút không biết phải làm sao.
Quân Ẩn hơi cúi người vái chào Hư Trần đại sư, để lại một quả ngọc giới, sau đó gấp không chờ nổi mà quay ngược đi trở về.
Trước khi về bổn gia, hắn vẫn phải trở về Hạo Nhiên Tông một chuyến.
Thân ảnh của Quân Ẩn đi mất, Hư Trần đại sư dõi mắt theo ra cửa, ánh mắt vô hỉ vô bi, khóe miệng thì thào:
“Vận mệnh nha…”
Quân Ẩn ngự kiếm phi hành trở về Hạo Nhiên Tông, trên đường không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Hắn làm sao lại quên mất!
Kỳ Lân Huyết Ngọc!
Không có Kỳ Lân Huyết Ngọc bên người, huyết mạch làm sao có thể cảm ứng được.
Nếu như giống với trong mộng, Kỳ Lân Huyết Ngọc hẳn đã rơi vào tay người khác.
Nhưng hiện tại đã không giống với trong mộng, có khi nào huyết ngọc vẫn còn ở trên người của nữ nhi?
Quân Ẩn ở trong lòng không ngừng thôi miên chính mình đừng suy nghĩ chuyện không hay.
Kết quả hiện nay đã khác!
Nếu như ở trong mộng, kể từ khi nữ nhi biến mất cho đến lúc hắn chết đi, hắn cũng không có được một chút tin tức của nàng.
Nhưng hiện tại, hắn lại biết được nàng còn sống!
Kết quả không giống nhau.
Sớm hơn vài năm, mọi chuyện vẫn chưa bùng nổ, điều này ý nghĩa hắn có thể thay đổi không phải sao?
Quân Ẩn tăng lên tốc độ, nhanh chóng bay về.
Từ Đồng Nguyên Giới nếu như không ngừng nghỉ bay về Vân Châu Hạo Nhiên Tông, chỉ mất không tới hai ngày.
Rất nhanh thôi!