Tầm Thần Ký

Chương 64: Ra mặt



“Ngươi là kẻ nào? Muốn chết?”

Lời này có thể nói là cực kỳ độc ác, Lâm Tổ Nhi tức giận đến run người, sắc mặt xanh trắng đan xen.

Nàng đường đường là tiểu thư Lâm gia, cái gì cẩm y ngọc thực nàng chưa ăn qua, cư nhiên nói nàng thiếu thốn, nữ nhân này quả thực là muốn chết.

Bên kia, Doãn Nguyệt nâng ánh mắt có chút trách cứ nhìn Yến Thanh, nữ nhân này thật là e sợ cho thiên hạ không loạn, còn lửa cháy đổ thêm dầu như thế.

Trong đáy mắt hiện lên thật sâu lo lắng, dù sao bên kia cũng là người Lâm gia! Lâm gia chính là nổi tiếng ích kỉ, tư lợi lại mang thù. Yến Thanh nói ra lời này, chỉ sợ sẽ đưa tới đuổi giết.

Yến Thanh lại giơ lên mi, không chỗ nào sợ hãi, từ từ xoay ngược lại thân mình, cười lạnh nói:

“Một Lâm gia nho nhỏ, ta còn không để ở trong mắt!”

Lời này quả thật chính là ngông cuồng tới cực điểm!

Mọi người sôi nổi nhìn qua, tò mò là gia hỏa nào không biết sống chết, dám như vậy đường hoàng khiêu khích Lâm gia.

Này vừa nhìn, nỗi lòng mỗi người nhất lên tầng tầng gợn sóng.

Dưới ánh nguyệt quang, thiếu nữ nghiêng người mà ngồi, thân thể giống như không có xương cốt để lộ một cỗ vũ mị mê người, khuôn mặt tròn bầu bĩnh, cánh mũi cao thẳng, cánh môi đỏ mọng ngoéo thành một đường cong nguy hiểm, lộ ra lúm đồng tiền ở hai bên đầy mê hoặc, đặc biệt là cặp mắt kia sáng ngời tựa sao trời, phảng phất chứa cả ngân hà trong đó, lộng lẫy mà sâu thẳm.

Thiếu nữ đẹp là đẹp đó, nhưng cổ nhân từ xưa có câu: hoa hồng đẹp thì thường có gai nhọn, điều khiến cho mọi người e dè kiêng kị chính là thân phận của nàng.

“Yến… Yến Thanh… nàng là Yến Thanh!” Có người nhanh chóng nhận ra, lắp ba lắp bắp kinh hãi nói.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, tất cả mọi người đột nhiên một trận rùng mình im lặng.

Cư nhiên là Yến Thanh.

Nhưng mà, nàng vì sao lại ở nơi này?

Đây là tiếng lòng của sở hữu tất cả mọi người có mặt ở đây, bọn họ mau chóng khóc không ra nước mắt, đồng loạt mà lui về phía sau, dùng ánh mắt đồng tình nhìn qua Lâm Tổ Nhi.

Ngay cả Yến Thanh mà nàng cũng dám chọc! Lần này nàng chết chắc rồi.

Lâm Vu Kiệt nhìn thiếu nữ dáng dấp tuyệt mỹ kia, ánh mắt thoáng qua một tia si mê, nhưng nhớ tới thân phận của nàng, sắc mặt hắn lại trầm xuống.

Hắn là cọng dây thần kinh nào đáp sai mới có thể đối tiểu ma nữ nảy sinh ra hứng thú? Là ngại thọ mệnh quá dài không có thời gian tiêu hao sao?

Yến Thanh người này, đại danh nổi tiếng đến cả Hoang Vực giới đều biết. Nàng tính tình cổ quái, âm tình bất định, thủ đoạn lại ngoan độc tàn nhẫn, cho nên người ta mới đặt cho nàng biệt hiệu “tiểu ma nữ”.

Hắn hôm nay là ra ngoài không coi hoàng lịch, mới có thể đụng tới tiểu ma nữ này?

Nghĩ nghĩ, Lâm Vu Kiệt dâng lên một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:

“Yến… Yến Thanh cô nương! Là ta dạy dỗ không chu toàn, mới để xá muội vô lễ như thế. Tại hạ thay mặt xá muội xin lỗi cô nương, mong cô nương bỏ qua cho!”

Yến Thanh nghiền ngẫm tươi cười, nói:

“Nga! Muội muội của ngươi nhưng không chỉ xúc phạm riêng ta, mà còn đem cả giới lính đánh thuê đều mắng đi vào. Tội này nhưng nặng à nha? Cho dù là chết cũng chưa thể giải được nổi sỉ nhục trong lòng mọi người. Lâm đại thiếu gia, ngươi nói nên làm sao bây giờ đây?”

Lâm Vu Kiệt chỉ thấy trên trán đổ xuống mồ hôi lạnh, tay chân luống cuống không biết nên làm cái gì bây giờ. Người đối diện cười như không cười, lại làm hắn hoảng loạn càng sâu.

Nề hà, ngay lúc này Lâm Tổ Nhi còn không biết thời thế, như con khổng tước vậy ngẩng đầu lên, chỉ vào cái mũi Yến Thanh mà mắng:

“Nha đầu hồ mị tử, treo một bộ túi da ở bên ngoài không biết xấu hổ câu dẫn nam nhân. Ngươi có quyền gì quyết định sống chết của ta! Ta có Lâm gia chống lưng, còn ngươi là cái thứ gì?”

“Ca! Ngươi vì sao phải ăn nói khép nép với nàng như thế, nàng chỉ là có một bộ hảo túi da không phải sao? Giống nàng loại người này, không biết ở dưới thân bao nhiêu người mà…”

Chát!

Không đợi Lâm Tổ Nhi nói hết câu, Lâm Vu Kiệt đã đem một cái tát giáng xuống, tức giận đến hắn muốn bất tỉnh nhân sự.

Cô muội muội ngu ngốc này!

Yến Thanh nghe từng câu ô ngôn uế ngữ kia, hơi thở nháy mắt lạnh xuống dưới, mặt dù là trên mặt đang cười, nhưng nụ cười này không đạt đáy mắt.



Lâm Tổ Nhi ôm mặt mà khóc, không thể tin tưởng nhìn Lâm Vu Kiệt:

“Ca! Ngươi đánh ta! Ngươi cư nhiên vì nàng mà đánh ta! Ô ô ô! Ta muốn về nói cho cha, ngươi vì một người ngoài mà ức hiếp ta. Ngươi chờ! Xem cha sẽ xử trí ngươi như thế nào…”

“Tổ Nhi, ta…” Lâm Vu Kiệt đánh xong rồi lại một trận hối hận, Lâm Tổ Nhi chính là hòn ngọc quý trên tay gia chủ, nàng cầu gì được đó, mọi người truy phủng mới dưỡng ra tính cách vô pháp vô thiên như thế này. Hôm nay hắn lại đánh nàng, chỉ cần nghĩ đến thừa nhận lửa giận từ gia chủ, hắn đã cảm thấy da đầu một trận tê dại.

“Nhị tiểu thư, ngươi bớt nói một câu đi!” Nhị trưởng lão từ một bên đi ra, ánh mắt mang theo trầm trọng uy áp mà nhìn Lâm Tổ Nhi.

Lâm Tổ Nhi bị ánh mắt này chấn đến sợ hãi, gục đầu đứng ở một bên, không lại tác quai tác quái.

“Các vị huynh đệ, lão phu hôm nay thay mặt tiểu thư nhà ta xin lỗi các vị. Nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, nói chuyện không biết đúng mực, đợi đến khi về nhà, chúng ta chắc chắn sẽ dạy dỗ lại nàng. Mong các vị huynh đệ ở đây nể tình lời nói của lão phu mà bỏ qua cho.” Nhị trưởng lão đứng ra, đối với mọi người nói một phen lời nói, giọng nói hoàn toàn tha thiết chân thành, nếu không có bỏ qua một phen uy áp của hắn chấn đến mọi người không thở nổi, người ta sẽ tin tưởng hắn là thật lòng xin lỗi.

Lão cáo già…

Hai chân của Lăng Quang bị uy áp chấn đến run lên, nhưng vẫn ngạnh kháng không có quỳ xuống, nói:

“Nếu như Nhị trưởng lão đã nói như vậy, chuyện hôm nay coi như bỏ qua!”

Nếu như không bỏ qua thì thế nào, Nhị trưởng lão là Bát cấp võ giả, ai có thể kháng cự lại?

Nhị trưởng lão thấy mọi người ngoan ngoãn như thế, trên mặt thoáng qua một tia vừa lòng, dự định trở về chỗ ngồi.

Nhưng…

“Mọi người có thể bỏ qua cho nàng, nhưng nàng vũ nhục ta như thế, ngươi cho rằng ta có thể dễ dàng bỏ qua?”

Lúc này, thanh âm của Yến Thanh âm trắc trắc vang lên.

Lăng Quang chỉ thấy trong lòng chấn động, chuyển cho nàng một ánh mắt nhắc nhở, ý bảo nàng không cần làm phản kháng vô vọng.

Yến Thanh lại bỏ qua ánh mắt của Lăng Quang, cười như không cười trực diện nhìn thẳng Nhị trưởng lão.

“Ngươi làm càn!” Nhị trưởng lão sắc mặt trầm xuống, tức giận vì Yến Thanh dám làm lơ uy nghiêm của hắn.

Khí thế trên người phóng xuất ra, uy áp hùng hồn đổ xuống, hoàn toàn lấy đè ép tư thế trút xuống trên người Yến Thanh.

Yến Thanh cắn chặt răng, dưới chân hơi run lên!

Đáng chết!

Lão bất tử này đã là bát cấp đỉnh phong, mà nàng chỉ mới bước vào bát cấp mà thôi. Thấp hơn người ba cái tiểu cấp bậc, lại như là một đạo hồng câu khó có thể vượt qua.

Mặc dù vậy, Yến Thanh vẫn đĩnh sống lưng thẳng tắp mà ngạnh kháng, đem huyết tinh chi khí ở yết hầu cấp đè xuống, nghiến rắng nghiến lợi nói:

“Ta nói rồi! Nàng có gan vũ nhục ta, thì phải trả giá đại giới!”

Mọi người không khỏi vì sự gan dạ của Yến Thanh mà lau một phen mồ hôi lạnh, trong lòng lại có chút bội phục.

Yến Thanh là một giới nữ lưu, có thể vì tôn nghiêm mà làm đến mức này, làm cho một đám nam nhân như bọn họ đều cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Hừ!

Nhị trưởng lão lại hừ lạnh, uy áp lần nữa dồn dập đổ xuống.

Một lính đánh thuê nho nhỏ, cũng dám khiêu khích uy nghiêm của hắn.

Lần này, sắc mặt của Yến Thanh nháy mắt trắng bêch, khóe miệng rỉ ra máu tươi, dưới chân dần dần khuỵu xuống.

Lâm Tổ Nhi đứng ở một bên ngẩng cao đầu ưỡn ngực, khóe miệng trào phúng nhìn một màn này. Thật là nữ nhân không biết tốt xấu, có tư cách gì cùng thiên chi kiêu nữ như nàng gọi nhịp?

Bỗng nhiên…

Một bàn tay nho nhỏ lạnh lẽo đặt ở trên vai Yến Thanh, đem sở hữu uy áp gánh nặng một hơi đánh tan.

Giọng nói trầm thấp không có một chút cảm xúc nào vang lên bên tai, lại kỳ dị mang đến cho Yến Thanh một loại cảm giác an toàn, bình định huyết tinh táo bạo dần nổi lên trong lòng nàng.

“Một người trưởng bối, lại không có một chút khoan dung độ lượng, ép tiểu bối đến dường này, không cảm thấy mất mặt xấu hổ sao?”

Mọi người lúc này mới phát hiện, bên người Yến Thanh đứng một người, áo bào đen trùm kín mít che đậy toàn bộ thân hình, nhìn không ra mặt mũi.



Nhưng mà, chỉ một bàn tay đã khiến Yến Thanh không có chật vật như vừa rồi, sống lưng cũng dần dần thẳng tắp trở lại.

Nhị trưởng lão ánh mắt không khỏi co rụt lại, cảnh giác nhìn thiếu nữ đột nhiên xuất hiện quấy rối này:

“Ngươi là kẻ nào, vì sao phải xen vào việc của lão phu?”

Khuôn mặt Tịch Thần ở dưới lớp áo choàng khẽ nhíu mày, vì sao mạch não của những người này kì lạ như thế, một hai phải muốn biết nàng là kẻ nào?

“Ngươi không cần biết, ta chỉ không quen nhìn ngươi kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì!” Tịch Thần lạnh lùng trả lời.

“Ngươi…” Nhị trưởng lão sắc mặt tối đen, hoàn toàn không tin tưởng một thiếu nữ lại có thể nhẹ nhàng hóa giải uy áp của hắn, hắn lại đem uy áp một lần nữa trút xuống, lần này đối tượng là Tịch Thần.

Uy áp vừa tới, Tịch Thần nheo lại mắt, đem tinh thần lực đem nó đánh phản ngược trở về.

Uy áp… vốn dĩ cùng tinh thần lực là một loại lực lượng vô hình vô sắc.

Nàng đã từng là Đại ma pháp sư, hiện tại còn gộp hai thế tinh thần lực, làm sao sẽ sợ hãi uy áp nhỏ nhoi này.

Nếu như so là lực lượng thể chất của người ở thế giới này, nàng có lẽ còn có thể kiêng kị mà đối đãi.

Ai biết, hắn so chính là tinh thần lực.

Phốc!

Nhị trưởng lão lảo đảo lui về sau, phun ra một búng máu, ánh mắt trợn trắng suýt chút nữa ngất đi!

“Ngươi… sao có thể?…” Nhị trưởng lão lắp bắp kinh hãi hỏi, tam quan đã chịu đả kích.

Tịch Thần có chút không kiên nhẫn, nhìn qua Lâm Tổ Nhi, lạnh lùng nói:

“Ngươi còn không mau xin lỗi nàng?”

Lâm Tổ Nhi sắc mặt trắng bệch, tâm tức khắc như tro tàn, nhìn thấy Nhị trưởng lão cũng bị đè ép, chấn hộc máu không gượng dậy nổi, nàng rốt cuộc biết mình đá đến tấm sắt.

Lâm Tổ Nhi đắn đo hồi lâu, mới không cam lòng bước tới trước mặt Yến Thanh, hùng hổ nói:

“Xin lỗi!”

Mà Yến Thanh người này, một khi có sức sống thì liền bắt đầu làm yêu:

“Ai da! Ngươi nói to như vậy, định hù chết bổn cô nương à? Không được, làm lại!”

Tịch Thần nhìn thoáng qua Yến Thanh cáo mượn oai hùm, nhưng không nói gì, tùy nàng đi.

Lâm Tổ Nhi cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn Yến Thanh, nhưng phóng nhẹ hơn thanh âm:

“Xin lỗi!”

Yến Thanh nhảy dựng lên:

“Nga! Ánh mắt này của ngươi là gì, muốn dùng ánh mắt giết chết ta sao? Không được, quá không có thành ý. Ngươi phải quỳ xuống, dập đầu ba cái xin lỗi ta.”

“Ngươi đừng quá đáng!” Lâm Tổ Nhi hét lớn, sắc mặt đỏ bừng.

Yến Thanh run đùi, chống nạnh:

“Ta quá đáng đó, ngươi làm gì được ta…!”

Doãn Nguyệt ở phía sau lắc lắc đầu, cảm thán Yến Thanh cũng quá ấu trĩ rồi!

Lúc này, mọi người cũng đã phát hiện Yến Thanh là cố ý muốn chỉnh chết Lâm Tổ Nhi, trong lòng khởi sướng vui mừng khi người gặp họa.

Lâm Vu Kiệt sắc mặt khó coi, nhưng nhìn thoáng qua tôn đại phật đứng ở bên cạnh Yến Thanh, hắn nuốt một ngụm nước bọt, khẽ meo meo lùi về phía sau, không dám nói gì.

Còn Nhị trưởng lão thì đã sớm bị uy áp phản phệ đến thần hồn điên đảo, được hai hạ nhân đỡ đến một bên, đoán chừng không nằm trên giường nửa tháng là không có khả năng hồi phục.

Lâm Tổ Nhi tức giận đến dậm chân, nhưng chỉ có thể ngân ngấn nước mắt, ủy khuất quỳ xuống.
Chương trước Chương tiếp
Loading...