Tầm Thần Ký
Chương 78: Nhà tranh - thiếu niên thần bí!
Tịch Thần một bên chuyên tâm ngồi, tinh thần lực tạo thành một cái võng lớn, hướng xung quang năm khu vực bao phủ đổ xuống.
Cảm nhận được các loại nguyên tố thập phần nồng hậu khiến cho tâm tư Tịch Thần khẽ nhúc nhích, nhưng nàng vẫn bình tĩnh lại, hiện tại là có chính sự. Nàng có thể nào lúc này đầu nhập vào minh tưởng?
Tinh thần lực không ngừng trầm xuống, tỉ mỉ cẩn trọng mà cảm nhận từng tia biến hóa của nguyên tố, không ngừng đi xuống tìm tòi…
Rốt cuộc không lâu lắm, nàng phát hiện dị động, có một nơi là trống rỗng, không có nguyên tố tồn tại.
Mà nơi đó là…
Da thịt Yến Thanh đã bong tróc ra, điểm đen hội tụ trên đó càng ngày càng nhiều, lúc nhúc bò đi ra, ngay khi chúng nó dự định bò xuống đất thời điểm thì một bóng đen chợt lướt qua, phách một cái thật mạnh vào ót Yến Thanh.
Năng lượng hồng quang trên người Yến Thanh cũng vì vậy mà đình chỉ dật tán, làn da nàng nhanh chóng quỷ dị khép lại, mà những điểm đen đó không có sự trợ lực của hồng quang, ngay khi tiếp xúc với không khí khắc nghiệt ở nơi này, nhanh chóng quằn quại giãy dụa, sau đó cháy khét mất đi sự sống.
Ánh mắt Tịch Thần hơi thâm trầm, lấy ra một bình dược tề cho Yến Thanh đổ xuống, sau đó đem ma trượng phóng xuất ra một đoàn hỏa, đem những điểm đen đó cấp thiêu, cũng là để che dấu đi xuống.
“Đi mau! Ta đã tìm được sinh môn!”
Tịch Thần đỡ lấy Yến Thanh, dưới chân sinh phong hướng tới khu vực chính giữa đi tới, gân giọng hô Lăng Quang cùng Doãn Nguyệt.
Lăng Quang cùng Doãn Nguyệt tạm thời bỏ qua nghi hoặc Yến Thanh bị sao thế này, nhanh chóng cắt đứt cùng cự binh triền đấu, chạy nhanh theo phía sau Tịch Thần.
Mà cự binh dường như đã cảm nhận được cái gì, một mực đuổi theo không bỏ.
Tịch Thần mang theo Yến Thanh, Lăng Quang cùng Doãn Nguyệt cũng chạy tới, bốn người gấp gáp chạy tới gần khu vực chính giữa.
Nơi này là một mặt dung nham, càng tới gần thì không khí càng nóng bức, khí nóng áp đến sắc mặt bọn họ đỏ bừng, hô hấp dồn dập.
“Sinh môn ở đâu?” Lăng Quang nôn nóng hỏi.
Bốn người vừa lúc dừng lại ở trước mặt dung nham. Dung nham mãnh liệt sôi trào, dòng nước màu cam hồng len lỏi với những tản đá đỏ rực tản ra khí thế như muốn đốt cháy hết tất cả sự vật, nhìn thấy hãi hùng khiếp vía.
Rầm rập!
Phía sau, bốn tên cự binh liên tục đuổi theo, chỉ cách bọn họ còn có mười mét.
“Làm sao bây giờ? Nơi này có thể nào là sinh môn?” Lăng Quang thúc giục nói, thanh âm nôn nóng không thôi.
Tịch Thần lại nâng lên ánh mắt kiên định thâm trầm, thoáng nhìn qua cự binh phía sau, sau đó mang theo Yến Thanh cư nhiên nhảy xuống dung nham.
“Nếu các ngươi tin ta! Thì theo ta nhảy xuống!”
Lời nói của Tịch Thần còn vang vọng lại, Lăng Quang muốn ngăn cản đã không còn kịp, trơ mắt nhìn hai người Tịch Thần cùng Yến Thanh bị dung nham một mực cắn nuốt.
Hắn nhìn trước mắt, lại nhìn cự binh phía sau, hung hăng nuốt nước bọt, lại chậm chạp không có nhảy xuống.
Doãn Nguyệt nhìn Tịch Thần nhảy xuống, ánh mắt khẽ co rụt lại, sau đó không có chần chờ, thúc giục Lăng Quang, chính nàng cũng tiếp theo nhảy xuống:
“Mau nhảy xuống!”
Nhìn Doãn Nguyệt nhảy xuống, Lăng Quang còn có cái gì chần chờ nữa đâu, hắn hơi cắn răng, cuối cùng lựa chọn đi theo mà nhảy.
Mà bốn tên cự binh chỉ còn cách hắn không tới nửa mét, nếu Lăng Quang không nhảy, mũi thương chắc chắn đâm xuyên qua người hắn.
Bốn tên cự binh thấy mục tiêu cư nhiên trốn chạy, phẫn nộ rống lên. Một tiếng rống này khiến cả đại trận đều chấn động đến rung lên.
Mà hai đội nhân mã ở bên ngoài liền tao ương.
Không biết cự binh là bị cái gì kích thích, đột nhiên trở nên điên cuồng lên, không màng tất cả công kích bọn họ.
Mà bọn họ, lại liên tiếp lui về phía sau.
Ở một nơi nào đó có một ngôi nhà tranh.
Trong nhà tranh, một thiếu niên đang mân mê tác phẩm nghệ thuật đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe miệng treo tia cười quỷ dị, gương mặt có chút vặn vẹo, âm trắc trắc cảm thán:
“A! Cư nhiên lại tới một đám vật nhỏ không biết sống chết, ý đồ phá vỡ đại trận của ta. Các ngươi thật là không ngoan nha!”
“Đáng tiếc a đáng tiếc, cho dù các ngươi làm cái gì đều là vô nghĩa, các ngươi đều trốn không thoát. Các vật nhỏ, ta chờ các ngươi!”
Hắn liếm liếm môi, âm u nói, biểu tình trên gương mặt có chút quỷ quyệt biến thái.
Mà trong tay hắn cầm, thình lình là một khối da người. Hắn đưa lên mũi ngửi ngửi, biểu tình chuyển sang ghét bỏ:
“A! Nguyên liệu để lâu như vậy, cư nhiên có mùi, thôi ta phải đi tìm thêm nguyên liệu mới tinh.”
Dứt lời, hắn đứng lên đi vào trong nhà, sau đó đi vào một gian phòng tối.
Trong phòng không có bật đèn, âm âm u u, chỉ có bốn góc treo bốn viên dạ minh châu le lói một chút ánh sáng. Khắp nơi treo rất nhiều cái giá kệ, bên trên phơi rất nhiều đồ vật, tất cả đều là da người.
Chính giữa phòng có một cái giường lớn, ở bốn góc có bốn cây trụ sắc nhọn, mặt trên treo các loại công cụ bằng sắt hoặc kim loại.
Lúc này, trên giường nằm một người thiếu nữ, hai tay hai chân bị khóa sắt khóa lại ở bốn góc, trên người trần như nhộng, không có một mảnh vải che thân, toàn bộ da thịt đều phơi ra bên ngoài, trông có vẻ ướt át kiều diễm.
Mái tóc dài hỗn độn, bị quấn lên rồi cố định bởi rất nhiều cây đinh nhọn, da đầu bởi vậy căng ra, toàn bộ gân xanh đều nổi lên.
Mà thiếu nữ kia, hai mắt vô thần, trống rỗng nhìn trần nhà, giống như là một con búp bê bị tàn phá.
Thiếu niên tới bên giường, ánh mắt hứng thú bừng bừng mà quan sát con mồi từ trên xuống dưới. Nhìn những da thịt kiều diễm, nõn nà đó, ánh mắt hắn trở nên nóng rực.
Ánh mắt nóng rực kia, cũng không phải là một loại ham muốn sắc dục, mà là biến thái chấp nhất đối với đồ vật mà mình yêu thích.
Nhìn nhìn, hắn nhịn không được sờ lên da thịt thiếu nữ, trong lòng tinh tế đánh giá lên: xúc cảm trơn mịn, độ co dãn vừa vặn, hiển nhiên người này bảo dưỡng rất tốt.
Mà theo động tác của hắn sờ lên, thân hình kia bất chợt run rẩy, đôi mắt vô thần dần hội tụ thần thái, khi nhìn thấy thiếu niên, ánh mắt thiếu nữ trừng lớn, đáy mắt xẹt qua một tia sợ hãi:
“Ngươi! Ngươi lại muốn làm gì?”
Lâm Tổ Nhi cắn môi, cố gắng ngăn chặn sự hoảng sợ từ đáy lòng, nhưng mà cặp mắt vẫn tràn ngập nước mắt.
Người nam nhân này không phải người!
Không! Hắn ta là ma quỷ! Tuyệt đối là ma quỷ!
Từ mấy ngày trước nàng bị người nam nhân này bắt đi giam giữ ở nơi này tới giờ, nàng đã chịu đủ mọi tra tấn.
Cũng không phải hắn tra tấn về thể xác, cũng không có cưỡng bức nàng, mà là tra tấn về tinh thần.
Hắn sẽ thường xuyên lại đây sờ da thịt nàng, với ánh mắt thèm thuồng điên cuồng. Ánh mắt kia… giống như muốn rạch da, hủy cốt, uống máu của nàng mới thôi.
Thiếu niên một tay sờ da thịt, một bên mỉm cười, ôn nhu nói:
“Đừng sợ, vật nhỏ, ta sẽ không làm gì ngươi! Ngươi chính là trân bảo, ta làm sao có thể hủy hoại ngươi đâu!”
Lâm Tổ Nhi mặc dù không hiểu được thâm ý trong lời hắn nói, nhưng mà nhìn thấy nụ cười ma mị này, thân hình nàng lại bất giác mà run lên, ngập tràn sợ hãi.
“Ngươi mau thả ta ra, ta muốn về nhà… ta không muốn ở đây! Ngươi làm ơn thả ta đi đi!” Lâm Tổ Nhi khóc lóc cầu xin, thân mình giãy dụa không ngừng, nhưng mà thiếu nữ càng như vậy càng làm cho thiếu niên càng thêm hứng thú.
“Vật nhỏ, ngươi không được như vậy, ngươi là bảo bối, ta phải bảo tồn lên, làm sao có thể để cho những người khác bắt đi ngươi đâu? Đừng sợ!” Thiếu niên mềm nhẹ an ủi, ngôn ngữ vô hạn trìu mến, giống như là đang nói chuyện với người yêu của mình.
Ánh mắt hắn chuyển dời đến khuôn mặt Lâm Tổ Nhi thì càng thêm lửa nóng.
Hắn nhịn không được, di chuyển đến đỉnh đầu, bàn tay không ngừng vuốt ve khuôn mặt nàng. Mà cái tay khác, đã ở trên cột hái xuống một cây kìm sắt cùng với một thanh đao.
Lâm Tổ Nhi thấy động tác của hắn, ánh mắt trừng to càng thêm hoảng sợ, nàng điên cuồng giãy dụa, khóc lóc cầu xin:
“Ngươi… ngươi thả ta đi! Ngươi định làm gì?”
Thiếu niên sờ sờ, dần dần sờ đến góc cuối cùng bên cạnh khuôn mặt Lâm Tổ Nhi, hắn khẽ vỗ vỗ mấy cái, sau đó ôn nhu nói:
“Ngoan nào bảo bối, sẽ nhanh thôi, sẽ không đau đớn gì hết!”
“Không…” Ánh mắt Lâm Tổ Nhi dâng lên tuyệt vọng, đồng tử hoảng hốt co rụt lại.
Thiếu niên giơ tay, kìm sắt cố định một bên má Lâm Tổ Nhi, tay còn lại cầm dao nhỏ, một đường mà rạch vào da thịt, chuyên tâm tỉ mỉ từ dưới cằm lóc xuống.
“A!…” Lâm Tổ Nhi hét thảm một tiếng, thanh âm thống khổ tuyệt vọng vang vọng cả phòng tối, nhưng lại không có người biết được.
Cảm nhận được các loại nguyên tố thập phần nồng hậu khiến cho tâm tư Tịch Thần khẽ nhúc nhích, nhưng nàng vẫn bình tĩnh lại, hiện tại là có chính sự. Nàng có thể nào lúc này đầu nhập vào minh tưởng?
Tinh thần lực không ngừng trầm xuống, tỉ mỉ cẩn trọng mà cảm nhận từng tia biến hóa của nguyên tố, không ngừng đi xuống tìm tòi…
Rốt cuộc không lâu lắm, nàng phát hiện dị động, có một nơi là trống rỗng, không có nguyên tố tồn tại.
Mà nơi đó là…
Da thịt Yến Thanh đã bong tróc ra, điểm đen hội tụ trên đó càng ngày càng nhiều, lúc nhúc bò đi ra, ngay khi chúng nó dự định bò xuống đất thời điểm thì một bóng đen chợt lướt qua, phách một cái thật mạnh vào ót Yến Thanh.
Năng lượng hồng quang trên người Yến Thanh cũng vì vậy mà đình chỉ dật tán, làn da nàng nhanh chóng quỷ dị khép lại, mà những điểm đen đó không có sự trợ lực của hồng quang, ngay khi tiếp xúc với không khí khắc nghiệt ở nơi này, nhanh chóng quằn quại giãy dụa, sau đó cháy khét mất đi sự sống.
Ánh mắt Tịch Thần hơi thâm trầm, lấy ra một bình dược tề cho Yến Thanh đổ xuống, sau đó đem ma trượng phóng xuất ra một đoàn hỏa, đem những điểm đen đó cấp thiêu, cũng là để che dấu đi xuống.
“Đi mau! Ta đã tìm được sinh môn!”
Tịch Thần đỡ lấy Yến Thanh, dưới chân sinh phong hướng tới khu vực chính giữa đi tới, gân giọng hô Lăng Quang cùng Doãn Nguyệt.
Lăng Quang cùng Doãn Nguyệt tạm thời bỏ qua nghi hoặc Yến Thanh bị sao thế này, nhanh chóng cắt đứt cùng cự binh triền đấu, chạy nhanh theo phía sau Tịch Thần.
Mà cự binh dường như đã cảm nhận được cái gì, một mực đuổi theo không bỏ.
Tịch Thần mang theo Yến Thanh, Lăng Quang cùng Doãn Nguyệt cũng chạy tới, bốn người gấp gáp chạy tới gần khu vực chính giữa.
Nơi này là một mặt dung nham, càng tới gần thì không khí càng nóng bức, khí nóng áp đến sắc mặt bọn họ đỏ bừng, hô hấp dồn dập.
“Sinh môn ở đâu?” Lăng Quang nôn nóng hỏi.
Bốn người vừa lúc dừng lại ở trước mặt dung nham. Dung nham mãnh liệt sôi trào, dòng nước màu cam hồng len lỏi với những tản đá đỏ rực tản ra khí thế như muốn đốt cháy hết tất cả sự vật, nhìn thấy hãi hùng khiếp vía.
Rầm rập!
Phía sau, bốn tên cự binh liên tục đuổi theo, chỉ cách bọn họ còn có mười mét.
“Làm sao bây giờ? Nơi này có thể nào là sinh môn?” Lăng Quang thúc giục nói, thanh âm nôn nóng không thôi.
Tịch Thần lại nâng lên ánh mắt kiên định thâm trầm, thoáng nhìn qua cự binh phía sau, sau đó mang theo Yến Thanh cư nhiên nhảy xuống dung nham.
“Nếu các ngươi tin ta! Thì theo ta nhảy xuống!”
Lời nói của Tịch Thần còn vang vọng lại, Lăng Quang muốn ngăn cản đã không còn kịp, trơ mắt nhìn hai người Tịch Thần cùng Yến Thanh bị dung nham một mực cắn nuốt.
Hắn nhìn trước mắt, lại nhìn cự binh phía sau, hung hăng nuốt nước bọt, lại chậm chạp không có nhảy xuống.
Doãn Nguyệt nhìn Tịch Thần nhảy xuống, ánh mắt khẽ co rụt lại, sau đó không có chần chờ, thúc giục Lăng Quang, chính nàng cũng tiếp theo nhảy xuống:
“Mau nhảy xuống!”
Nhìn Doãn Nguyệt nhảy xuống, Lăng Quang còn có cái gì chần chờ nữa đâu, hắn hơi cắn răng, cuối cùng lựa chọn đi theo mà nhảy.
Mà bốn tên cự binh chỉ còn cách hắn không tới nửa mét, nếu Lăng Quang không nhảy, mũi thương chắc chắn đâm xuyên qua người hắn.
Bốn tên cự binh thấy mục tiêu cư nhiên trốn chạy, phẫn nộ rống lên. Một tiếng rống này khiến cả đại trận đều chấn động đến rung lên.
Mà hai đội nhân mã ở bên ngoài liền tao ương.
Không biết cự binh là bị cái gì kích thích, đột nhiên trở nên điên cuồng lên, không màng tất cả công kích bọn họ.
Mà bọn họ, lại liên tiếp lui về phía sau.
Ở một nơi nào đó có một ngôi nhà tranh.
Trong nhà tranh, một thiếu niên đang mân mê tác phẩm nghệ thuật đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe miệng treo tia cười quỷ dị, gương mặt có chút vặn vẹo, âm trắc trắc cảm thán:
“A! Cư nhiên lại tới một đám vật nhỏ không biết sống chết, ý đồ phá vỡ đại trận của ta. Các ngươi thật là không ngoan nha!”
“Đáng tiếc a đáng tiếc, cho dù các ngươi làm cái gì đều là vô nghĩa, các ngươi đều trốn không thoát. Các vật nhỏ, ta chờ các ngươi!”
Hắn liếm liếm môi, âm u nói, biểu tình trên gương mặt có chút quỷ quyệt biến thái.
Mà trong tay hắn cầm, thình lình là một khối da người. Hắn đưa lên mũi ngửi ngửi, biểu tình chuyển sang ghét bỏ:
“A! Nguyên liệu để lâu như vậy, cư nhiên có mùi, thôi ta phải đi tìm thêm nguyên liệu mới tinh.”
Dứt lời, hắn đứng lên đi vào trong nhà, sau đó đi vào một gian phòng tối.
Trong phòng không có bật đèn, âm âm u u, chỉ có bốn góc treo bốn viên dạ minh châu le lói một chút ánh sáng. Khắp nơi treo rất nhiều cái giá kệ, bên trên phơi rất nhiều đồ vật, tất cả đều là da người.
Chính giữa phòng có một cái giường lớn, ở bốn góc có bốn cây trụ sắc nhọn, mặt trên treo các loại công cụ bằng sắt hoặc kim loại.
Lúc này, trên giường nằm một người thiếu nữ, hai tay hai chân bị khóa sắt khóa lại ở bốn góc, trên người trần như nhộng, không có một mảnh vải che thân, toàn bộ da thịt đều phơi ra bên ngoài, trông có vẻ ướt át kiều diễm.
Mái tóc dài hỗn độn, bị quấn lên rồi cố định bởi rất nhiều cây đinh nhọn, da đầu bởi vậy căng ra, toàn bộ gân xanh đều nổi lên.
Mà thiếu nữ kia, hai mắt vô thần, trống rỗng nhìn trần nhà, giống như là một con búp bê bị tàn phá.
Thiếu niên tới bên giường, ánh mắt hứng thú bừng bừng mà quan sát con mồi từ trên xuống dưới. Nhìn những da thịt kiều diễm, nõn nà đó, ánh mắt hắn trở nên nóng rực.
Ánh mắt nóng rực kia, cũng không phải là một loại ham muốn sắc dục, mà là biến thái chấp nhất đối với đồ vật mà mình yêu thích.
Nhìn nhìn, hắn nhịn không được sờ lên da thịt thiếu nữ, trong lòng tinh tế đánh giá lên: xúc cảm trơn mịn, độ co dãn vừa vặn, hiển nhiên người này bảo dưỡng rất tốt.
Mà theo động tác của hắn sờ lên, thân hình kia bất chợt run rẩy, đôi mắt vô thần dần hội tụ thần thái, khi nhìn thấy thiếu niên, ánh mắt thiếu nữ trừng lớn, đáy mắt xẹt qua một tia sợ hãi:
“Ngươi! Ngươi lại muốn làm gì?”
Lâm Tổ Nhi cắn môi, cố gắng ngăn chặn sự hoảng sợ từ đáy lòng, nhưng mà cặp mắt vẫn tràn ngập nước mắt.
Người nam nhân này không phải người!
Không! Hắn ta là ma quỷ! Tuyệt đối là ma quỷ!
Từ mấy ngày trước nàng bị người nam nhân này bắt đi giam giữ ở nơi này tới giờ, nàng đã chịu đủ mọi tra tấn.
Cũng không phải hắn tra tấn về thể xác, cũng không có cưỡng bức nàng, mà là tra tấn về tinh thần.
Hắn sẽ thường xuyên lại đây sờ da thịt nàng, với ánh mắt thèm thuồng điên cuồng. Ánh mắt kia… giống như muốn rạch da, hủy cốt, uống máu của nàng mới thôi.
Thiếu niên một tay sờ da thịt, một bên mỉm cười, ôn nhu nói:
“Đừng sợ, vật nhỏ, ta sẽ không làm gì ngươi! Ngươi chính là trân bảo, ta làm sao có thể hủy hoại ngươi đâu!”
Lâm Tổ Nhi mặc dù không hiểu được thâm ý trong lời hắn nói, nhưng mà nhìn thấy nụ cười ma mị này, thân hình nàng lại bất giác mà run lên, ngập tràn sợ hãi.
“Ngươi mau thả ta ra, ta muốn về nhà… ta không muốn ở đây! Ngươi làm ơn thả ta đi đi!” Lâm Tổ Nhi khóc lóc cầu xin, thân mình giãy dụa không ngừng, nhưng mà thiếu nữ càng như vậy càng làm cho thiếu niên càng thêm hứng thú.
“Vật nhỏ, ngươi không được như vậy, ngươi là bảo bối, ta phải bảo tồn lên, làm sao có thể để cho những người khác bắt đi ngươi đâu? Đừng sợ!” Thiếu niên mềm nhẹ an ủi, ngôn ngữ vô hạn trìu mến, giống như là đang nói chuyện với người yêu của mình.
Ánh mắt hắn chuyển dời đến khuôn mặt Lâm Tổ Nhi thì càng thêm lửa nóng.
Hắn nhịn không được, di chuyển đến đỉnh đầu, bàn tay không ngừng vuốt ve khuôn mặt nàng. Mà cái tay khác, đã ở trên cột hái xuống một cây kìm sắt cùng với một thanh đao.
Lâm Tổ Nhi thấy động tác của hắn, ánh mắt trừng to càng thêm hoảng sợ, nàng điên cuồng giãy dụa, khóc lóc cầu xin:
“Ngươi… ngươi thả ta đi! Ngươi định làm gì?”
Thiếu niên sờ sờ, dần dần sờ đến góc cuối cùng bên cạnh khuôn mặt Lâm Tổ Nhi, hắn khẽ vỗ vỗ mấy cái, sau đó ôn nhu nói:
“Ngoan nào bảo bối, sẽ nhanh thôi, sẽ không đau đớn gì hết!”
“Không…” Ánh mắt Lâm Tổ Nhi dâng lên tuyệt vọng, đồng tử hoảng hốt co rụt lại.
Thiếu niên giơ tay, kìm sắt cố định một bên má Lâm Tổ Nhi, tay còn lại cầm dao nhỏ, một đường mà rạch vào da thịt, chuyên tâm tỉ mỉ từ dưới cằm lóc xuống.
“A!…” Lâm Tổ Nhi hét thảm một tiếng, thanh âm thống khổ tuyệt vọng vang vọng cả phòng tối, nhưng lại không có người biết được.