Tầm Thần Ký
Chương 8: Đấu xà yêu
“Hửm? Lại là một nhân loại xen vào việc người khác không biết tự lượng sức mình!” Xà yêu giống như có một đôi mắt ở sau lưng, không cần xoay thân mà vẫn biết được nơi đó đứng một người. Nhưng chất giọng của nó vẫn khinh miệt, hoàn toàn không để vào mắt.
Về phần Tịch Thần thì cực kỳ kinh ngạc vì nó vậy mà có thể mở miệng nói chuyện. Yêu thú có thể nói chuyện ắt hẳn cấp bậc đã là Vương thú. Một ma pháp sư nhỏ nhoi như nàng có phần thắng sao?
Bởi vì cân đo thiệt hơn, nên trong nhất thời Tịch Thần không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nàng khó khăn lắm mới sống lại một hồi, chẳng lẽ phải bỏ mạng lần nữa?
Tịch Thần đứng tại chỗ cắn môi!
Xà yêu hơi kinh ngạc vì nàng không có hành động, cho nên dùng cặp mắt hung bạo nhìn Kỳ Văn Thư thở thoi thóp dưới cái đuôi của nó, châm chọc:
“Ngươi xem đi, chẳng có ai cứu được ngươi đâu. Nàng sợ bản tôn, sợ chết rồi. Ngươi hết hy vọng rồi, cam tâm tình nguyện làm thức ăn cho bản tôn đi!”
“Không đời nào!” Kỳ Văn Thư cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi trả lời, có máu tươi chảy từ răng của hắn, trào ra đến mép miệng, nhìn cực kỳ thê lương.
Hắn sẽ không từ bỏ cơ hội phản kháng, cho dù là chết cũng phải kéo theo con xà yêu này chôn cùng.
Xà yêu lắc cái đầu tam giác, cợt nhả: “Thật là một nhân loại cứng đầu và cố chấp, vậy thì đừng trách bản tôn.”
Nói xong, cái đuôi của xà yêu lại siết chặt hơn, nó trườn cái đầu mình xà xuống, mở ra cái miệng đỏ au chuẩn bị nuốt lấy cái đầu của Kỳ Văn Thư.
Ầm!
Đúng lúc này, một luồng lực lượng nóng rực ập đến phía sau lưng của nó, quả cầu lửa có đường kính hai mét trực tiếp đập lên phần thân sần sùi của xà yêu.
“A! Nhân loại! Ngươi to gan lắm, dám thương tổn bản tôn, ngươi phải trả giá đắt.”
Quả cầu lửa cũng không thương đến gân cốt của xà yêu, nhưng lại làm cháy xém phần vảy khiến cho nó tức giận cực kỳ. Từ trước đến nay, có ai có bản lĩnh thương đến một cọng lông của nó đâu.
Xà yêu trực tiếp thả ra Kỳ Văn Thư nằm sóng xoài trên mặt đất, rồi quay thân, vung đuôi đập vào Tịch Thần.
Cái đuôi thoắt ẩn thoắt hiện, tốc độ nhanh như chớp đến gần. Mặc dù Tịch Thần sớm có chuẩn bị tâm lý dùng Tật Phong Thuật né tránh, nhưng vẫn bị đập trúng phần vai khiến cho nàng nghiêng ngả lảo đảo.
Chưa kịp định thần thì cái đuôi kia đã cuốn lấy eo nàng rồi đưa lên cao, bắt nàng đối diện với cái đầu của nó.
“Nhân loại, ngươi can đảm lắm, biết trước kết cục mà vẫn chui đầu vào rọ. Xem xem ngươi là gì của tiểu tử kia mà liều mạng vậy? Muội muội, vị hôn thê, hay là nương tử của hắn đây?” Xà yêu há miệng châm chọc, cái đuôi càng ngày càng siết chặt.
Sắc mặt của Tịch Thần ngay lập tức trắng bệch, nhưng nàng cắn răng không nói lời nào, âm thầm vận dụng thổ nguyên tố hình thành một vùng bùn lầy. Vùng bùn lầy nhô lên, ôm trọn cơ thể của Kỳ Văn Thư, rồi hãm sâu xuống lòng đất, chạy ngược ra phía ngoài.
Tịch Thần trong lòng mặc niệm: còn một chút nữa! Chỉ cần kéo Kỳ Văn Thư ra khỏi khu vưc lân cận của xà yêu thì nàng có thể phóng tay mà làm.
Xà yêu có lẽ là hứng thú đối với mục tiêu mới nên chưa phát hiện sự mất tích của Kỳ Văn Thư, hay cũng hoặc là quá tự đại vì nghĩ rằng ai có thể cướp người dưới mí mắt của nó.
Nó ưỡn người về trước, ngửi ngửi mùi hương trên người của Tịch Thần rồi chậc lưỡi:
“Quào! Thơm ngon đấy! Có vẻ chưa thành thân với tiểu tử kia nhỉ? Thiếu nữ còn trong trắng và linh hồn thuần khiết, bản tôn thích ngươi rồi đấy. Hay là như vậy đi, ngươi chấp nhận làm chất dinh dưỡng cho bản tôn thì bản tôn sẽ thả tiểu tử kia đi, ngươi thấy sao?”
Tịch Thần vẫn nhắm mắt làm thinh, không nói một lời, dáng vẻ như là đã cam chịu.
“Không nói thì có nghĩa là không phản đối. Ngươi biết điều hơn tiểu tử kia nhiều đấy! Nào, ngoan! Bản tôn sẽ dịu dàng với ngươi!”
Nó vừa nói, vừa kề sát miệng rộng đến trước mặt Tịch Thần, từ từ há ra.
Tịch Thần dưới đáy lòng ghê tởm đến suýt chút nữa thì phun ra, đặc biệt là nhìn cái vòm họng nhấp nhô lên xuống, chất nhầy ửng đỏ trong cổ họng nó thì càng kinh tởm.
Nàng tự đáy lòng đếm số ba… hai… một!
Ngay khi cái miệng của nó chuẩn bị táp vào đầu nàng thì, một vật thể như dạng cuốn sách được nàng ném văng ra, trực tiếp chui tọt vào cổ họng nó, cho dù nó muốn móc họng cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Tịch Thần trực tiếp kích phát tinh thần lực.
Oanh!
Ma pháp quyển trục cấp bốn [Sát Diễm] trực tiếp ở trong họng của xà yêu nổ tung.
A!
Xà yêu thê lương kêu thảm thiết, bởi vì đau quá mà thân mình vặn vẹo, cái đuôi vung mạnh ra làm cho Tịch Thần bay đập vào vách đá, trượt dài xuống rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng, ánh mắt của nàng gắt gao nhìn ngọn lửa đang dần đốt từ trong ra ngoài, nhanh chóng nhấn chìm xà yêu vào trong biển lửa.
“Nhân loại chết tiệt! Khốn khiếp! Bản tôn nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu. Bản tôn nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp cô độc tha hương, vĩnh viễn cũng không có người yêu ngươi chân chính. Ngươi nên chết già chết mòn, cầu mà không được, mọi việc không như ý! A!” Xà yêu một mực rít gào, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Tịch Thần. Ánh mắt như tôi độc và thốt ra những lời nguyền rủa cay nghiệt.
Đối với những lời nguyền rủa đó, Tịch Thần đều làm lơ. Nàng chống quyền trượng đứng lên, trơ mắt nhìn xà yêu bị đốt thành tro bụi.
Nếu không phải nàng may mắn có được vài quyển trục ma pháp cấp bốn, thì kết cục của nàng hôm nay sẽ là thức ăn trong bụng xà yêu, đến cơ hội tái sinh cũng không có.
Quyển trục ma pháp nàng luyến tiếc dùng, bởi vì mỗi một lần dùng là số lượng tồn càng ít đi, chờ đến khi nàng luyện ra được quyển trục cấp cao không biết chờ đến khi nào.
Nàng vẫn có thể rời đi không thèm để ý, bàng quan chết sống của Kỳ Văn Thư, nhưng… nàng làm không được.
Có năng lực nhưng lại không cứu ân nhân từng cứu mình, nàng sẽ day dứt cả đời.
Nàng không thích thiếu nhân tình!
Thở phào một hơi, Tịch Thần lại gần chỗ Kỳ Văn Thư, lúc này đã được nàng dùng thổ thuật kéo ra ngoài. Tình trạng của hắn còn rất nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng đều tổn thương, nếu không chữa trị kịp thời e là sẽ nằm trên giường cả đời làm phế vật.
Nghĩ nghĩ, nàng lại móc ra một chai nước thuốc đổ vào miệng hắn, sau đó luyến tiếc vứt cái chai nên cất lại.
Quyển trục cấp bốn, sinh cơ dược tề, ân nghĩa này coi như trả xong.
Nàng một bên chống quyền trượng, một bên đỡ hắn lên, vắt tay qua vai mình rồi dìu người đi ra hẻm núi.
Phía sau, một ngọn gió mạnh thổi qua, cuốn bay tro cốt của xà yêu đi về nơi vô định.
Về phần Tịch Thần thì cực kỳ kinh ngạc vì nó vậy mà có thể mở miệng nói chuyện. Yêu thú có thể nói chuyện ắt hẳn cấp bậc đã là Vương thú. Một ma pháp sư nhỏ nhoi như nàng có phần thắng sao?
Bởi vì cân đo thiệt hơn, nên trong nhất thời Tịch Thần không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nàng khó khăn lắm mới sống lại một hồi, chẳng lẽ phải bỏ mạng lần nữa?
Tịch Thần đứng tại chỗ cắn môi!
Xà yêu hơi kinh ngạc vì nàng không có hành động, cho nên dùng cặp mắt hung bạo nhìn Kỳ Văn Thư thở thoi thóp dưới cái đuôi của nó, châm chọc:
“Ngươi xem đi, chẳng có ai cứu được ngươi đâu. Nàng sợ bản tôn, sợ chết rồi. Ngươi hết hy vọng rồi, cam tâm tình nguyện làm thức ăn cho bản tôn đi!”
“Không đời nào!” Kỳ Văn Thư cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi trả lời, có máu tươi chảy từ răng của hắn, trào ra đến mép miệng, nhìn cực kỳ thê lương.
Hắn sẽ không từ bỏ cơ hội phản kháng, cho dù là chết cũng phải kéo theo con xà yêu này chôn cùng.
Xà yêu lắc cái đầu tam giác, cợt nhả: “Thật là một nhân loại cứng đầu và cố chấp, vậy thì đừng trách bản tôn.”
Nói xong, cái đuôi của xà yêu lại siết chặt hơn, nó trườn cái đầu mình xà xuống, mở ra cái miệng đỏ au chuẩn bị nuốt lấy cái đầu của Kỳ Văn Thư.
Ầm!
Đúng lúc này, một luồng lực lượng nóng rực ập đến phía sau lưng của nó, quả cầu lửa có đường kính hai mét trực tiếp đập lên phần thân sần sùi của xà yêu.
“A! Nhân loại! Ngươi to gan lắm, dám thương tổn bản tôn, ngươi phải trả giá đắt.”
Quả cầu lửa cũng không thương đến gân cốt của xà yêu, nhưng lại làm cháy xém phần vảy khiến cho nó tức giận cực kỳ. Từ trước đến nay, có ai có bản lĩnh thương đến một cọng lông của nó đâu.
Xà yêu trực tiếp thả ra Kỳ Văn Thư nằm sóng xoài trên mặt đất, rồi quay thân, vung đuôi đập vào Tịch Thần.
Cái đuôi thoắt ẩn thoắt hiện, tốc độ nhanh như chớp đến gần. Mặc dù Tịch Thần sớm có chuẩn bị tâm lý dùng Tật Phong Thuật né tránh, nhưng vẫn bị đập trúng phần vai khiến cho nàng nghiêng ngả lảo đảo.
Chưa kịp định thần thì cái đuôi kia đã cuốn lấy eo nàng rồi đưa lên cao, bắt nàng đối diện với cái đầu của nó.
“Nhân loại, ngươi can đảm lắm, biết trước kết cục mà vẫn chui đầu vào rọ. Xem xem ngươi là gì của tiểu tử kia mà liều mạng vậy? Muội muội, vị hôn thê, hay là nương tử của hắn đây?” Xà yêu há miệng châm chọc, cái đuôi càng ngày càng siết chặt.
Sắc mặt của Tịch Thần ngay lập tức trắng bệch, nhưng nàng cắn răng không nói lời nào, âm thầm vận dụng thổ nguyên tố hình thành một vùng bùn lầy. Vùng bùn lầy nhô lên, ôm trọn cơ thể của Kỳ Văn Thư, rồi hãm sâu xuống lòng đất, chạy ngược ra phía ngoài.
Tịch Thần trong lòng mặc niệm: còn một chút nữa! Chỉ cần kéo Kỳ Văn Thư ra khỏi khu vưc lân cận của xà yêu thì nàng có thể phóng tay mà làm.
Xà yêu có lẽ là hứng thú đối với mục tiêu mới nên chưa phát hiện sự mất tích của Kỳ Văn Thư, hay cũng hoặc là quá tự đại vì nghĩ rằng ai có thể cướp người dưới mí mắt của nó.
Nó ưỡn người về trước, ngửi ngửi mùi hương trên người của Tịch Thần rồi chậc lưỡi:
“Quào! Thơm ngon đấy! Có vẻ chưa thành thân với tiểu tử kia nhỉ? Thiếu nữ còn trong trắng và linh hồn thuần khiết, bản tôn thích ngươi rồi đấy. Hay là như vậy đi, ngươi chấp nhận làm chất dinh dưỡng cho bản tôn thì bản tôn sẽ thả tiểu tử kia đi, ngươi thấy sao?”
Tịch Thần vẫn nhắm mắt làm thinh, không nói một lời, dáng vẻ như là đã cam chịu.
“Không nói thì có nghĩa là không phản đối. Ngươi biết điều hơn tiểu tử kia nhiều đấy! Nào, ngoan! Bản tôn sẽ dịu dàng với ngươi!”
Nó vừa nói, vừa kề sát miệng rộng đến trước mặt Tịch Thần, từ từ há ra.
Tịch Thần dưới đáy lòng ghê tởm đến suýt chút nữa thì phun ra, đặc biệt là nhìn cái vòm họng nhấp nhô lên xuống, chất nhầy ửng đỏ trong cổ họng nó thì càng kinh tởm.
Nàng tự đáy lòng đếm số ba… hai… một!
Ngay khi cái miệng của nó chuẩn bị táp vào đầu nàng thì, một vật thể như dạng cuốn sách được nàng ném văng ra, trực tiếp chui tọt vào cổ họng nó, cho dù nó muốn móc họng cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Tịch Thần trực tiếp kích phát tinh thần lực.
Oanh!
Ma pháp quyển trục cấp bốn [Sát Diễm] trực tiếp ở trong họng của xà yêu nổ tung.
A!
Xà yêu thê lương kêu thảm thiết, bởi vì đau quá mà thân mình vặn vẹo, cái đuôi vung mạnh ra làm cho Tịch Thần bay đập vào vách đá, trượt dài xuống rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng, ánh mắt của nàng gắt gao nhìn ngọn lửa đang dần đốt từ trong ra ngoài, nhanh chóng nhấn chìm xà yêu vào trong biển lửa.
“Nhân loại chết tiệt! Khốn khiếp! Bản tôn nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu. Bản tôn nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp cô độc tha hương, vĩnh viễn cũng không có người yêu ngươi chân chính. Ngươi nên chết già chết mòn, cầu mà không được, mọi việc không như ý! A!” Xà yêu một mực rít gào, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Tịch Thần. Ánh mắt như tôi độc và thốt ra những lời nguyền rủa cay nghiệt.
Đối với những lời nguyền rủa đó, Tịch Thần đều làm lơ. Nàng chống quyền trượng đứng lên, trơ mắt nhìn xà yêu bị đốt thành tro bụi.
Nếu không phải nàng may mắn có được vài quyển trục ma pháp cấp bốn, thì kết cục của nàng hôm nay sẽ là thức ăn trong bụng xà yêu, đến cơ hội tái sinh cũng không có.
Quyển trục ma pháp nàng luyến tiếc dùng, bởi vì mỗi một lần dùng là số lượng tồn càng ít đi, chờ đến khi nàng luyện ra được quyển trục cấp cao không biết chờ đến khi nào.
Nàng vẫn có thể rời đi không thèm để ý, bàng quan chết sống của Kỳ Văn Thư, nhưng… nàng làm không được.
Có năng lực nhưng lại không cứu ân nhân từng cứu mình, nàng sẽ day dứt cả đời.
Nàng không thích thiếu nhân tình!
Thở phào một hơi, Tịch Thần lại gần chỗ Kỳ Văn Thư, lúc này đã được nàng dùng thổ thuật kéo ra ngoài. Tình trạng của hắn còn rất nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng đều tổn thương, nếu không chữa trị kịp thời e là sẽ nằm trên giường cả đời làm phế vật.
Nghĩ nghĩ, nàng lại móc ra một chai nước thuốc đổ vào miệng hắn, sau đó luyến tiếc vứt cái chai nên cất lại.
Quyển trục cấp bốn, sinh cơ dược tề, ân nghĩa này coi như trả xong.
Nàng một bên chống quyền trượng, một bên đỡ hắn lên, vắt tay qua vai mình rồi dìu người đi ra hẻm núi.
Phía sau, một ngọn gió mạnh thổi qua, cuốn bay tro cốt của xà yêu đi về nơi vô định.