Tầm Thần Ký
Chương 90: Hư không vẽ bùa
Yến Thanh chợt mở bừng mắt.
Nàng khi nào thì ngủ thiếp đi?
Đem ánh mắt quan sát chung quanh, phát hiện trời đã sáng, tất cả mọi người của Thiết Huyết dong binh đoàn đều đã tỉnh dậy, đang nhanh nhẹn thu thập đồ vật.
Yến Thanh mạnh mẽ nhíu mày, nghi hoặc.
Nàng nhớ rõ ràng, tối hôm qua nàng dùng thời gian cả đêm đọc điển tích về Vu tộc…
Đúng rồi! Quyển sách đâu?
Yến Thanh cả kinh, nhanh chóng kiểm tra lại toàn bộ vật phẩm, sau đó thình lình lại thấy được quyển sách kia mở tung ra, nằm ở trên đùi của nàng.
Yến Thanh không thể nhận ra thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Yến Thanh, trời sắp sáng rồi! Mau chuẩn bị đi, chúng ta phải lên đường!”
Doãn Nguyệt không biết khi nào thì đứng ở trước mặt nàng, khuôn mặt bất đắc dĩ nói.
Yến Thanh trong lòng căng thẳng, bản năng cầm chặt quyển sách, nhưng nhanh chóng đem bìa mặt gập lại.
Nàng không có làm ra đại động tác cất vào túi, mà là giữ nguyên tư thế cầm sách, cố ý nói cho người khác nàng không phải đang chột dạ.
“Ta biết rồi!”
Doãn Nguyệt cũng không biết là có phát hiện khác thường hay không. Chỉ thấy nàng nói xong câu ấy giống như là thông báo, sau đó xoay người đi trở về bên kia.
Yến Thanh nhanh chóng cất sách vào bên hông túi, nàng lúc này sực nhớ ra một chuyện.
Đúng rồi! Tịch Thần…
Yến Thanh hơi ngẩng đầu lên, lướt qua thân hình khổng lồ của bò cạp nhìn đến phía trên, quả nhiên thấy Tịch Thần vẫn còn ở trên đầu bò cạp mân mê, biểu tình chuyên chú.
Mà bò cạp, trong mắt thỉnh thoảng toát ra thống khổ, cũng thể hiện nó đang chịu sự đau đớn cùng cực, nhưng có lẽ là kiêng kị cái gì, không dám phát tác.
Hô hấp Yến Thanh không khỏi căng thẳng.
Mắt trận thứ hai, thành hay bại đều là ở ngay bước này!
Bên kia, các thành viên của Thiết Huyết dong binh vốn đang ồn ào náo động, cũng tự giác được mà phóng nhẹ thanh âm, ánh mắt chờ mong đổ dồn về phía Tịch Thần.
Ánh mắt Tịch Thần hoàn toàn rơi vào chuyên chú, xem chung quanh như chỗ không người. Động tác trên tay càng lúc càng nhanh, người xem hoa cả mắt.
Từng sợi ma lực theo đầu ngón tay dẫn đến bên trong yêu đan của bò cạp, lại theo tinh thần lực dẫn đường câu lũ nên đồ án hoa văn kỳ dị.
Ma lực trút xuống càng ngày càng nhiều, trong yêu đan của bò cạp cũng dần dần hình thành một quyển sách, quyển sách cách mắt trận một khoảng cách nhỏ, hoàn mỹ được tinh thần lực bao vây lấy.
Mà bò cạp, sự thống khổ trong mắt dần dần chuyển thành rên rỉ nho nhỏ, nó gục thấp cái đầu xuống, bộ dạng uể oải.
Tịch Thần lưu ý đến bộ dạng của nó, híp mắt, không dám chậm trễ.
Toàn bộ ma lực đổ xuống.
Ở bò cạp sắp chuẩn bị bởi vì mất máu quá nhiều mà tắt thở, ma văn đồ án cũng nhanh chóng hình thành.
Tịch Thần thở ra một hơi, xoa xoa cái trán không biết khi nào đã ướt đẫm mồ hôi.
May quá… chỉ cần chậm chút nữa… bò cạp liền phải chết!
Nàng nhanh chóng phóng người nhảy xuống, lấy ra một ít chai chai lọ lọ, đổ vào trong miệng của bò cạp. Bò cạp hơi hơi nức nở, nhưng ít nhất là giữ lại được một hơi.
Chưa dừng ở đó, Tịch Thần còn lấy ra rất nhiều ma tinh thạch, để ở xung quanh của bò cạp, sau đó dẫn đường ma lực, tạo thành một cái chắn năng lượng, ngăn cách với bên ngoài.
Phòng ngừa bò cạp chạy ra ngoài làm yêu, bị người khác đánh chết, vậy công sức của nàng chẳng phải là… bỏ không?
Lấy tu vi hiện tại của nàng, còn chưa thể phất tay một cái liền có thể tạo nên cấm chú, chỉ còn cách mượn dùng ma tinh thạch.
Mà Lăng Quang, ở Tịch Thần lấy ra ma tinh thạch sau đó làm ra một loạt động tác, khiến hắn hoàn toàn bất ngờ trợn tròn mắt.
Nếu như hắn không có nhìn lầm, nàng đây là dùng đá bày trận sao?
Lúc trước hắn cũng đọc qua không ít thư tịch, trong đó liền có nói đến thứ này, nhưng cũng không giảng rõ nguyên lý.
Hiện tại có cơ hội bày ra trước mắt, Lăng Quang nhịn không được quan sát thật kỹ.
Sau đó hắn liền phát hiện, Tịch Thần đặt đá cũng không tuân thủ theo một quy luật nào, giống như là tùy tiện đặt.
Cái quan trọng để khởi động trận… giống như là năng lượng của nàng!
Lăng Quang nhịn không được nhìn chằm chằm hai bàn tay của mình, thất thần.
Hắn… cũng có thể làm được sao?
Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, không gian bỗng nhiên chấn động một chút, lấy mười mét phạm vi từ bò cạp trở lại đây, hình thành một vòng tròn năng lượng, ánh sáng minh minh diệt diệt, giống như đèn kéo quân, lộng lẫy sáng ngời, sau đó quy về bình tĩnh như chưa từng xuất hiện.
Lăng Quang nháy mắt, lại nháy mắt, đã là trần ai lạc định.
Tịch Thần không biết khi nào thì trở về đội ngũ, yên lặng đứng.
Bò cạp đem đầu cùng đuôi của nó hung tợn ném về phía bọn họ, đáng tiếc đụng tới mạnh mẽ vách ngăn, không lưu tình chút nào bị bắn trở về.
Tất cả thành viên của Thiết Huyết dong binh đoàn đều há hốc mồm, ánh mắt mang theo bội phục nhìn Tịch Thần.
Bọn họ sai lầm rồi! Không bao giờ nhìn mặt mà bắt hình dong nữa!
Người ta mới là cao nhân được chưa? Tuyệt đối phải ôm đùi.
Yến Thanh hai tay ôm ngực, lững thững đi tới, liếc mắt đưa tình với Tịch Thần:
“Xong việc rồi!”
Tịch Thần gật đầu không nói, duy trì biểu tình cao lãnh.
Yến Thanh cũng hiểu một phần nào tính tình của nàng, cho nên bĩu môi, không thú vị nói:
“Chúng ta tiếp tục đi thôi!”
Mọi người nhận đồng cách nói, chuẩn bị đồ vật xuất phát. Bởi vì trong lúc chiến đấu, mọi người cố tình mang theo bò cạp lui hướng góc trái, cho nên lúc này cửa động thông thoáng, mọi người men theo lối mòn bên hông và đi ra hạp cốc, lại thấy rừng rậm um tùm, không có ánh sáng mặt trời.
Âm phong từng trận thổi tới, mang theo hơi thở sâm hàn hủ bại.
Doãn Nguyệt theo bản năng nắm chặt song đao, nhỏ giọng lầm bầm:
“Cũng không biết tới khi nào mới có thể ra khỏi nơi quái quỷ này, ai ăn ở không rảnh rỗi, tạo ra một cái đại trận như vậy, mục đích làm cái gì đâu?”
Doãn Nguyệt chỉ là bâng quơ cảm thán, nhưng Yến Thanh đi bên cạnh lại nghe được rõ ràng, khẽ nhíu mày.
Nàng phía trước cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, nhưng là cái gì đâu…?
Tự nhiên lại quên mất…
Không ổn!
Trong lòng mặc dù đắn đo trăm điều, nhưng mặc ngoài Yến Thanh vẫn bỡn cợt nói:
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi không cần phải lo lắng, xe đến núi tự dưng ắt có đường thôi. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định sẽ không bị vây chết ở đây. Ngươi cứ thoải mái, vô tư, thời gian này chúng ta bồi dưỡng cảm tình nó không hương sao!”
“Ai mẹ nó muốn cùng ngươi bồi dưỡng cảm tình?”
Doãn Nguyệt trợn trắng mắt, nhưng trong lòng bất an cũng lui về không ít.
Chỉ có…
Ánh mắt Tịch Thần hơi tối sầm xuống, bước chân có trong giây lát tạm ngừng.
Trong lòng nàng có một loại trực giác bất an, nơi này không hẳn chỉ là đại trận đơn giản như vậy. Nếu bọn họ vẫn như cũ không tìm ra được đầy đủ năm mắt trận cùng lúc phá vỡ hoặc nửa chừng phát sinh biến cố.
Thì như thế nào?
Linh tính nói cho nàng, chỗ này nơi chốn lộ ra quỷ dị khó đoán, so với Vĩnh Sinh Thành, khó hiểu gấp mấy lần.
Ít nhất ở Vĩnh Sinh Thành, bọn họ được lão bản tửu lầu cho gợi ý nhắc nhở, biết rõ tình cảnh.
Mà hiện tại, cái gì cũng không biết!
Không xác định được đồ vật, mới làm cho người hoang mang lo sợ.
Mặc dù Lăng Quang khẳng định, tìm được đủ mắt trận, phá vỡ là có thể đi ra, nhưng nàng cứ cảm thấy, không đơn giản như vậy…
Đáng tiếc cự thạch tiểu thú còn đang ở trong tình trạng ngủ say không tỉnh, nàng cũng không thể hỏi nó.
Đoàn người bất kể ngày đêm lên đường, cũng không biết đi qua bao lâu, đoạn đường ngày càng nhấp nhô khúc khuỷu, âm lãnh mờ mịt.
Phía xa là dãy núi liên miên mờ mịt, nối liền nhau như một đầu trường long uốn lượn. Mặt trên có sương đen quần vũ, tạo cho người nhìn một cổ hô hấp không thuận.
Đoàn người có cảm giác như là đang đi lên núi, nhưng thực chất lại không phải vậy, con đường mặc dù gập ghềnh khúc khuỷu, nhưng rõ ràng lại không có dốc.
Đoàn người vì sự kì lạ này mà trầm mặc cảnh giác.
Tịch Thần cảm giác được chính mình đã ở trong này rất lâu rồi, cẩn thận tính toán lên tới, cũng đã qua hơn bốn tháng.
Khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn bồi hồi ở trong trận pháp, cũng không biết khi nào mới có thể đi ra.
Trước mắt đã tìm được hai cái mắt trận, còn lại ba cái, Tịch Thần cảm thấy gánh thì nặng mà đường thì xa.
Một đường đi tới, mọi người vẫn bảo trì cảnh giác, không dám có một tia thả lỏng.
Cảnh vật chung quanh như được phủ lên một tầng thần bí, mù mờ âm lãnh, nhưng cũng không thấy có gì nguy hiểm.
Ở một nơi khác của Địa Hoang Chiến Trường, có hai đội nhân mã gấp rút lên đường, phương hướng là đồng nhất.
Thỉnh thoảng hai bên tình cờ đụng phải, đều xảy ra loại nhỏ quy mô chiến đấu, nhưng lại nhanh chóng tách ra.
Giống như là tranh thủ từng giây từng phút, rồi lại giống như kiêng kị cái gì.
Hai bên nhân mã đều có tới gần trăm người, mặc cùng một loại quần áo, nhưng khí chất có rõ ràng cách biệt.
Một bên là hung ác hoang dã, một bên là đường hoàng hạo nhiên.
Có một tin tức bí mật mà chỉ có nhân vật cao tầng của hai bên mới biết, đó là ở trong Địa Hoang Chiến Trường có một nơi hình thành bảo vật.
Nghe nói người nào có được bảo vật kia, là có thể đủ thuần phục sở hữu yêu thú nghe theo sai khiến.
Tác dụng của nó làm cho hai bên cao tầng thèm nhỏ dãi, mỗi người đều ôm mục đích mang theo người đến thăm dò, thề phải bắt được trong tay.
Ai cũng không muốn để nó rơi vào trong túi của đối thủ.
Nề hà diện tích của Địa Hoang Chiến Trường quá mức rộng lớn, mặc dù cao tầng hai bên biết được địa điểm mơ hồ ở nơi nào, nhưng Địa Hoang Chiến Trương xảy ra hai lần bão cát, địa chất biến đổi, cho nên tìm lên cũng không dễ dàng.
Trong Địa Hoang Chiến Trường có quá nhiều nhân tố không thể xác định được, hơi một chút sơ sảy là có thể mất mạng.
Mặc dù Địa Hoang Chiến Trường thuộc địa phận quản hạt của Liên Minh Lính Đánh Thuê, nhưng cũng không phải hoàn toàn là hậu hoa viên, mà nó chỉ giống như là một khu rừng sinh thái được Liên Minh đánh dấu chủ quyền, sau đó từ từ lại thăm dò sản vật trong đó.
Cho nên giữa Địa Hoang Chiến Trường, Liên Minh và vô số lính đánh thuê đều là hai mặt hợp tác, đôi bên cùng có lợi.
Chỉ là lính đánh thuê bên này, bị ước thúc nhiều hơn.
Một bên phải bôn ba khắp nơi, tánh mạng kham ưu.
Một bên lại ngồi ở trong tối hưởng lợi, chỉ cần cho một số ngon ngọt, đã có vô cùng vô tận người xua như xua vịt mà đi thăm dò sản vật.
Lòng tham của con người vĩnh viễn là vô đáy.
Cho nên nói, mối hợp tác này, nhìn không công bằng mà cũng công bằng.
Quan trọng là một bên cung cấp tài nguyên địa điểm, một bên tình nguyện bất chấp nguy hiểm đi tìm.
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.
Ai cũng không thể trách được ai.
Nàng khi nào thì ngủ thiếp đi?
Đem ánh mắt quan sát chung quanh, phát hiện trời đã sáng, tất cả mọi người của Thiết Huyết dong binh đoàn đều đã tỉnh dậy, đang nhanh nhẹn thu thập đồ vật.
Yến Thanh mạnh mẽ nhíu mày, nghi hoặc.
Nàng nhớ rõ ràng, tối hôm qua nàng dùng thời gian cả đêm đọc điển tích về Vu tộc…
Đúng rồi! Quyển sách đâu?
Yến Thanh cả kinh, nhanh chóng kiểm tra lại toàn bộ vật phẩm, sau đó thình lình lại thấy được quyển sách kia mở tung ra, nằm ở trên đùi của nàng.
Yến Thanh không thể nhận ra thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Yến Thanh, trời sắp sáng rồi! Mau chuẩn bị đi, chúng ta phải lên đường!”
Doãn Nguyệt không biết khi nào thì đứng ở trước mặt nàng, khuôn mặt bất đắc dĩ nói.
Yến Thanh trong lòng căng thẳng, bản năng cầm chặt quyển sách, nhưng nhanh chóng đem bìa mặt gập lại.
Nàng không có làm ra đại động tác cất vào túi, mà là giữ nguyên tư thế cầm sách, cố ý nói cho người khác nàng không phải đang chột dạ.
“Ta biết rồi!”
Doãn Nguyệt cũng không biết là có phát hiện khác thường hay không. Chỉ thấy nàng nói xong câu ấy giống như là thông báo, sau đó xoay người đi trở về bên kia.
Yến Thanh nhanh chóng cất sách vào bên hông túi, nàng lúc này sực nhớ ra một chuyện.
Đúng rồi! Tịch Thần…
Yến Thanh hơi ngẩng đầu lên, lướt qua thân hình khổng lồ của bò cạp nhìn đến phía trên, quả nhiên thấy Tịch Thần vẫn còn ở trên đầu bò cạp mân mê, biểu tình chuyên chú.
Mà bò cạp, trong mắt thỉnh thoảng toát ra thống khổ, cũng thể hiện nó đang chịu sự đau đớn cùng cực, nhưng có lẽ là kiêng kị cái gì, không dám phát tác.
Hô hấp Yến Thanh không khỏi căng thẳng.
Mắt trận thứ hai, thành hay bại đều là ở ngay bước này!
Bên kia, các thành viên của Thiết Huyết dong binh vốn đang ồn ào náo động, cũng tự giác được mà phóng nhẹ thanh âm, ánh mắt chờ mong đổ dồn về phía Tịch Thần.
Ánh mắt Tịch Thần hoàn toàn rơi vào chuyên chú, xem chung quanh như chỗ không người. Động tác trên tay càng lúc càng nhanh, người xem hoa cả mắt.
Từng sợi ma lực theo đầu ngón tay dẫn đến bên trong yêu đan của bò cạp, lại theo tinh thần lực dẫn đường câu lũ nên đồ án hoa văn kỳ dị.
Ma lực trút xuống càng ngày càng nhiều, trong yêu đan của bò cạp cũng dần dần hình thành một quyển sách, quyển sách cách mắt trận một khoảng cách nhỏ, hoàn mỹ được tinh thần lực bao vây lấy.
Mà bò cạp, sự thống khổ trong mắt dần dần chuyển thành rên rỉ nho nhỏ, nó gục thấp cái đầu xuống, bộ dạng uể oải.
Tịch Thần lưu ý đến bộ dạng của nó, híp mắt, không dám chậm trễ.
Toàn bộ ma lực đổ xuống.
Ở bò cạp sắp chuẩn bị bởi vì mất máu quá nhiều mà tắt thở, ma văn đồ án cũng nhanh chóng hình thành.
Tịch Thần thở ra một hơi, xoa xoa cái trán không biết khi nào đã ướt đẫm mồ hôi.
May quá… chỉ cần chậm chút nữa… bò cạp liền phải chết!
Nàng nhanh chóng phóng người nhảy xuống, lấy ra một ít chai chai lọ lọ, đổ vào trong miệng của bò cạp. Bò cạp hơi hơi nức nở, nhưng ít nhất là giữ lại được một hơi.
Chưa dừng ở đó, Tịch Thần còn lấy ra rất nhiều ma tinh thạch, để ở xung quanh của bò cạp, sau đó dẫn đường ma lực, tạo thành một cái chắn năng lượng, ngăn cách với bên ngoài.
Phòng ngừa bò cạp chạy ra ngoài làm yêu, bị người khác đánh chết, vậy công sức của nàng chẳng phải là… bỏ không?
Lấy tu vi hiện tại của nàng, còn chưa thể phất tay một cái liền có thể tạo nên cấm chú, chỉ còn cách mượn dùng ma tinh thạch.
Mà Lăng Quang, ở Tịch Thần lấy ra ma tinh thạch sau đó làm ra một loạt động tác, khiến hắn hoàn toàn bất ngờ trợn tròn mắt.
Nếu như hắn không có nhìn lầm, nàng đây là dùng đá bày trận sao?
Lúc trước hắn cũng đọc qua không ít thư tịch, trong đó liền có nói đến thứ này, nhưng cũng không giảng rõ nguyên lý.
Hiện tại có cơ hội bày ra trước mắt, Lăng Quang nhịn không được quan sát thật kỹ.
Sau đó hắn liền phát hiện, Tịch Thần đặt đá cũng không tuân thủ theo một quy luật nào, giống như là tùy tiện đặt.
Cái quan trọng để khởi động trận… giống như là năng lượng của nàng!
Lăng Quang nhịn không được nhìn chằm chằm hai bàn tay của mình, thất thần.
Hắn… cũng có thể làm được sao?
Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, không gian bỗng nhiên chấn động một chút, lấy mười mét phạm vi từ bò cạp trở lại đây, hình thành một vòng tròn năng lượng, ánh sáng minh minh diệt diệt, giống như đèn kéo quân, lộng lẫy sáng ngời, sau đó quy về bình tĩnh như chưa từng xuất hiện.
Lăng Quang nháy mắt, lại nháy mắt, đã là trần ai lạc định.
Tịch Thần không biết khi nào thì trở về đội ngũ, yên lặng đứng.
Bò cạp đem đầu cùng đuôi của nó hung tợn ném về phía bọn họ, đáng tiếc đụng tới mạnh mẽ vách ngăn, không lưu tình chút nào bị bắn trở về.
Tất cả thành viên của Thiết Huyết dong binh đoàn đều há hốc mồm, ánh mắt mang theo bội phục nhìn Tịch Thần.
Bọn họ sai lầm rồi! Không bao giờ nhìn mặt mà bắt hình dong nữa!
Người ta mới là cao nhân được chưa? Tuyệt đối phải ôm đùi.
Yến Thanh hai tay ôm ngực, lững thững đi tới, liếc mắt đưa tình với Tịch Thần:
“Xong việc rồi!”
Tịch Thần gật đầu không nói, duy trì biểu tình cao lãnh.
Yến Thanh cũng hiểu một phần nào tính tình của nàng, cho nên bĩu môi, không thú vị nói:
“Chúng ta tiếp tục đi thôi!”
Mọi người nhận đồng cách nói, chuẩn bị đồ vật xuất phát. Bởi vì trong lúc chiến đấu, mọi người cố tình mang theo bò cạp lui hướng góc trái, cho nên lúc này cửa động thông thoáng, mọi người men theo lối mòn bên hông và đi ra hạp cốc, lại thấy rừng rậm um tùm, không có ánh sáng mặt trời.
Âm phong từng trận thổi tới, mang theo hơi thở sâm hàn hủ bại.
Doãn Nguyệt theo bản năng nắm chặt song đao, nhỏ giọng lầm bầm:
“Cũng không biết tới khi nào mới có thể ra khỏi nơi quái quỷ này, ai ăn ở không rảnh rỗi, tạo ra một cái đại trận như vậy, mục đích làm cái gì đâu?”
Doãn Nguyệt chỉ là bâng quơ cảm thán, nhưng Yến Thanh đi bên cạnh lại nghe được rõ ràng, khẽ nhíu mày.
Nàng phía trước cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, nhưng là cái gì đâu…?
Tự nhiên lại quên mất…
Không ổn!
Trong lòng mặc dù đắn đo trăm điều, nhưng mặc ngoài Yến Thanh vẫn bỡn cợt nói:
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi không cần phải lo lắng, xe đến núi tự dưng ắt có đường thôi. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định sẽ không bị vây chết ở đây. Ngươi cứ thoải mái, vô tư, thời gian này chúng ta bồi dưỡng cảm tình nó không hương sao!”
“Ai mẹ nó muốn cùng ngươi bồi dưỡng cảm tình?”
Doãn Nguyệt trợn trắng mắt, nhưng trong lòng bất an cũng lui về không ít.
Chỉ có…
Ánh mắt Tịch Thần hơi tối sầm xuống, bước chân có trong giây lát tạm ngừng.
Trong lòng nàng có một loại trực giác bất an, nơi này không hẳn chỉ là đại trận đơn giản như vậy. Nếu bọn họ vẫn như cũ không tìm ra được đầy đủ năm mắt trận cùng lúc phá vỡ hoặc nửa chừng phát sinh biến cố.
Thì như thế nào?
Linh tính nói cho nàng, chỗ này nơi chốn lộ ra quỷ dị khó đoán, so với Vĩnh Sinh Thành, khó hiểu gấp mấy lần.
Ít nhất ở Vĩnh Sinh Thành, bọn họ được lão bản tửu lầu cho gợi ý nhắc nhở, biết rõ tình cảnh.
Mà hiện tại, cái gì cũng không biết!
Không xác định được đồ vật, mới làm cho người hoang mang lo sợ.
Mặc dù Lăng Quang khẳng định, tìm được đủ mắt trận, phá vỡ là có thể đi ra, nhưng nàng cứ cảm thấy, không đơn giản như vậy…
Đáng tiếc cự thạch tiểu thú còn đang ở trong tình trạng ngủ say không tỉnh, nàng cũng không thể hỏi nó.
Đoàn người bất kể ngày đêm lên đường, cũng không biết đi qua bao lâu, đoạn đường ngày càng nhấp nhô khúc khuỷu, âm lãnh mờ mịt.
Phía xa là dãy núi liên miên mờ mịt, nối liền nhau như một đầu trường long uốn lượn. Mặt trên có sương đen quần vũ, tạo cho người nhìn một cổ hô hấp không thuận.
Đoàn người có cảm giác như là đang đi lên núi, nhưng thực chất lại không phải vậy, con đường mặc dù gập ghềnh khúc khuỷu, nhưng rõ ràng lại không có dốc.
Đoàn người vì sự kì lạ này mà trầm mặc cảnh giác.
Tịch Thần cảm giác được chính mình đã ở trong này rất lâu rồi, cẩn thận tính toán lên tới, cũng đã qua hơn bốn tháng.
Khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn bồi hồi ở trong trận pháp, cũng không biết khi nào mới có thể đi ra.
Trước mắt đã tìm được hai cái mắt trận, còn lại ba cái, Tịch Thần cảm thấy gánh thì nặng mà đường thì xa.
Một đường đi tới, mọi người vẫn bảo trì cảnh giác, không dám có một tia thả lỏng.
Cảnh vật chung quanh như được phủ lên một tầng thần bí, mù mờ âm lãnh, nhưng cũng không thấy có gì nguy hiểm.
Ở một nơi khác của Địa Hoang Chiến Trường, có hai đội nhân mã gấp rút lên đường, phương hướng là đồng nhất.
Thỉnh thoảng hai bên tình cờ đụng phải, đều xảy ra loại nhỏ quy mô chiến đấu, nhưng lại nhanh chóng tách ra.
Giống như là tranh thủ từng giây từng phút, rồi lại giống như kiêng kị cái gì.
Hai bên nhân mã đều có tới gần trăm người, mặc cùng một loại quần áo, nhưng khí chất có rõ ràng cách biệt.
Một bên là hung ác hoang dã, một bên là đường hoàng hạo nhiên.
Có một tin tức bí mật mà chỉ có nhân vật cao tầng của hai bên mới biết, đó là ở trong Địa Hoang Chiến Trường có một nơi hình thành bảo vật.
Nghe nói người nào có được bảo vật kia, là có thể đủ thuần phục sở hữu yêu thú nghe theo sai khiến.
Tác dụng của nó làm cho hai bên cao tầng thèm nhỏ dãi, mỗi người đều ôm mục đích mang theo người đến thăm dò, thề phải bắt được trong tay.
Ai cũng không muốn để nó rơi vào trong túi của đối thủ.
Nề hà diện tích của Địa Hoang Chiến Trường quá mức rộng lớn, mặc dù cao tầng hai bên biết được địa điểm mơ hồ ở nơi nào, nhưng Địa Hoang Chiến Trương xảy ra hai lần bão cát, địa chất biến đổi, cho nên tìm lên cũng không dễ dàng.
Trong Địa Hoang Chiến Trường có quá nhiều nhân tố không thể xác định được, hơi một chút sơ sảy là có thể mất mạng.
Mặc dù Địa Hoang Chiến Trường thuộc địa phận quản hạt của Liên Minh Lính Đánh Thuê, nhưng cũng không phải hoàn toàn là hậu hoa viên, mà nó chỉ giống như là một khu rừng sinh thái được Liên Minh đánh dấu chủ quyền, sau đó từ từ lại thăm dò sản vật trong đó.
Cho nên giữa Địa Hoang Chiến Trường, Liên Minh và vô số lính đánh thuê đều là hai mặt hợp tác, đôi bên cùng có lợi.
Chỉ là lính đánh thuê bên này, bị ước thúc nhiều hơn.
Một bên phải bôn ba khắp nơi, tánh mạng kham ưu.
Một bên lại ngồi ở trong tối hưởng lợi, chỉ cần cho một số ngon ngọt, đã có vô cùng vô tận người xua như xua vịt mà đi thăm dò sản vật.
Lòng tham của con người vĩnh viễn là vô đáy.
Cho nên nói, mối hợp tác này, nhìn không công bằng mà cũng công bằng.
Quan trọng là một bên cung cấp tài nguyên địa điểm, một bên tình nguyện bất chấp nguy hiểm đi tìm.
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.
Ai cũng không thể trách được ai.