Tân Hoan (Niềm Vui Mới)

Chương 5: Hôn Môi




Lời nói thâm ý không cần nghĩ cũng biết.

Hai nàng lúc ở cùng nhau, có chút lời nói luôn là có điểm dừng, không cần nói đến rõ ràng.

Ví dụ như giờ phút này, Khương Vân tất nhiên là hiểu, nàng không lên tiếng, không từ chối, liền như vậy đứng bất động.

Vừa mới tắm xong,toàn bộ phòng tắm đều nóng hừng hực, có loại cảm giác ướt át.

Lúc này chung quanh thập phần an tĩnh, trong không gian nhỏ hẹp ánh đèn nhu hòa, hai người như vậy trông tương đối khắng khít.

Lục Niệm Chi cúi đầu, đem môi dán lại sau tai Khương Vân, nhẹ nhàng mút, từng chút một.

Nàng hô hấp có chút nhanh.

Đem thân mình nghiêng tới làm cho Khương Vân ngước cằm lên, tay nắm chặt bồn rửa mặt, khó có thể tự mình đứng vững.

Theo cơn say, ý thức không rõ ràng, Khương Vân hơi thở cứng lại, dần dần có chút mê man.

Nàng từng có chút chần chờ nhưng cuối cùng vẫn là thừa nhận đối phương hôn mình dịu dàng.

Trên người nàng tắm xong vẫn chưa lau khô, bên gáy cùng những nơi khác còn mang theo giọt nước, Lục Niệm Chi cứ vậy mà hôn lên, từ vành tai lại thong thả đi xuống, theo vệt nước mà hôn từ cái gáy trắng nõn đến xương quai xanh...Trong chốc lát lại hướng lên trên, ở nàng yết hầu mà hôn.

Hai người trong lúc ấy ít có ôn nhu như bây giờ, phần lớn thời điểm đều như tối hôm qua, hoang đường một hồi rồi kết thúc.

Khương Vân bị dày đặc nụ hôn thình lình này làm cho không quá thích ứng, còn có loại nói không ra cảm xúc.

Một bàn tay của Lục Niệm Chi vẫn luôn đặt sau lưng nàng.

Khương Vân do dự một lát, giơ tay ôm lấy người này.

Không biết vì sao ở thời khắc này, nàng đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lục Niệm Chi.

Khi đó Khương Vân cùng Lục Niệm Chi vẫn chỉ là bạn học, Tần Chiêu luôn nghĩ nhiều biện pháp mà hẹn nàng, đi ngắm cảnh, đi dạo phố ăn cơm, có một ngày nọ liền mang nàng đến quán bar.


Ngay lúc đó, Lục Niệm Chi ở quán bar này là ca sỹ hát cùng ban nhạc.

Nàng mặc một thân váy dài đen đơn giản, tản mạn mà đứng trên sân khấu hát.

Khương Vân đi vào liền nhìn thấy người này, Lục Niệm Chi trên người có một cỗ ngạo khí, tùy thời có thể xông ra.

Lục Niệm Chi cũng ở nháy mắt đó mà thấy nàng nhưng chỉ là tùy ý lướt qua, không nhìn nhiều.

Tần Chiêu mang nàng giới thiệu cho Lục Niệm Chi nhận thức.

Lục Niệm Chi biểu hiện tương đối lạnh nhạt, cũng không cùng nàng nói nhiều, trông như chướng mắt nàng.

Ra khỏi quán bar, Tần Chiêu hướng Khương Vân giải thích: "Niệm Chi đối với ai cũng đều như vậy, đừng để trong lòng".

Khương Vân không để ý, bất quá ấn tượng đối với Lục Niệm Chi liền xấu đi.

Từ đó về sau cũng không thể nào tiếp cận người này, thậm chí tận lực tránh đi.

Lần khác nhìn thấy Lục Niệm Chi vẫn là ở quán bar kia.

Tối hôm đó là lần cuối cùng người này hát nên Tần Chiêu cùng đám bạn đến đây ủng hộ, Khương Vân cũng bị lôi kéo đi.

Đêm đó Lục Niệm Chi cũng trang điểm giống hôm nay, sơ mi đen, quần dài, tóc dài đến eo cắt ngắn đến ngang vai, an tĩnh mà dùng giọng trầm ấm hát một khúc Easonca.

Cũng là buổi tối này, Tần Chiêu làm trò trước mặt bằng hữu thông báo, cấp Khương Vân một đường này đi không thể quay lại.

Trước khi tàn cuộc, Lục Niệm Chi đã đi rồi, không biết nàng đi đâu.

Không hiểu sao Khương Vân đột nhiên nhớ tới việc này.

Người với người có thể ở cùng một chỗ cũng là một loại duyên phận.


Nàng cùng Lục Niệm Chi biết nhau bảy tám năm, duyên phận không sâu lại mơ hồ mà đi đến bước này, liền một cái lý do cũng không có vậy mà lại dây dưa cùng nhau.

Nàng ôm Lục Niệm Chi, muốn hỏi một chút người này đêm đó đi đâu vậy nhưng còn không có mở miệng, Lục Niệm Chi đã áp môi tới.

Khương Vân bị hôn lên, mông đặt trên bồn rửa mặt, chân không chạm đất chỉ có thể bám vào vai đối phương.

Lục Niệm Chi sau khi đặt nàng an ổn trên bồn rửa mặt liền kéo chân nàng vòng quanh thắt lưng mình.

Một mặt ôn nhu hôn, một mặt dùng tay vuốt ve Khương Vân cổ, sau tai.

Nụ hôn này dây dưa thật lâu, lâu đến Khương Vân có chút thiếu dưỡng khí, không thể không lay người này một chút nhưng không mang nàng đẩy ra.

Lục Niệm Chi không tiếp tục hôn môi nàng mà hôn xuống cằm, tiếp tục như lúc nãy.

Khương Vân cũng không ngăn cản.

Phòng tắm trà ngập hơi nước, ở bên trong lâu liền nóng, đặc biệt là hai người chặt chẽ dán sát nhau như này, không bao lâu trên lưng liền ra tầng mồ hôi mỏng.

"Bọn họ đều ở...." Khương Vân thấp giọng nói, rốt cuộc vẫn là có điểm kiêng kỵ.

Trương Dịch cùng chủ quán rượu, bọn họ nhiều người như vậy nếu ở đây lâu sẽ dễ dàng phát hiện, hiện tại rời đi sẽ không khiến nhiều người hoài nghi, lúc sau đi ra ngoài mà bị bắt gặp sẽ không dễ dàng giải thích.

Bọn người Trương Dịch đều tinh mắt, đến lúc đó không cần hỏi cũng biết xảy ra chuyện gì.

Hai nữ nhân cùng tính hướng đêm hôm khuya khoắt ở chung lâu như vậy, còn có thể làm gì.

Khương Vân còn có chút lý trí, biết không thể quá mức buông thả, ẩn nhẫn khắc chế.

Lục Niệm Chi lại không lo lắng, ở bên môi nàng mà hôn, thấp giọng nói: "Tôi muộn một chút rời đi".

Tất cả mọi người đều uống say đến không còn biết gì, muộn một chút mọi người đều ngủ say nào có ai lại ra làm loạn, huống chi hiện tại đã hai giờ sáng, Trương Dịch bọn họ đã sớm nghỉ ngơi.


Những người này đều say đến ngủ như chết, nào có tinh lực nửa đêm còn thức.

Khương Vân do dự dừng một chút, ngón tay co rụt tựa như muốn đem người này đẩy ra, bất quá tư thế này làm nàng đẩy không được, trong lòng không quá yên tâm.

Nhưng Lục Niệm Chi chưa cho nàng cơ hội cự tuyệt, ngay lúc đó ngăn chặn môi nàng, đem những lời nàng sắp nói nuốt trở vào, cũng ôm nàng chặt hơn, không cho phép đẩy ra.

Bởi vì cồn quấy phá,một lúc sau Khương Vân cũng không còn thanh tỉnh, không gian hẹp nặng nề đem nàng trói buộc không thể thoát ly.

Nàng cả người mướt mồ hôi, lưng tiếp xúc với tường, áo ngủ lỏng lẽo trên vai.

Ánh đèn nhu hòa trên đầu làm nàng không thấy rõ cảnh tượng xung quanh, nàng có chút mệt, lúc sau cứ luôn nhắm mắt lại.

Đêm khuya ở Bắc Nhai từ phồn vinh náo nhiệt trở nên yên tĩnh quạnh quẽ.

Trên đường còn một số cửa hàng mở cửa buôn bán suốt đêm nhưng hiện đã không còn mấy người trên đường.

Gió đêm nhẹ thổi, đem phiền lòng khó chịu cuốn đi, chỉ còn lại một mảng trống vắng.

Tầng hai quán rượu các phòng hầu hết đã tắt đèn, chỉ còn riêng phòng Khương Vân bên kia vẫn sáng.

Sau khi kết thúc, Khương Vân cũng tỉnh lại không ít, thế nhưng tinh thần không nhiều, nàng bị ôm ra ngoài, cả người còn chưa hồi phục, chỉ có thể mềm nhũn nằm trên giường.

Lục Niệm Chi vẫn còn ở đó chưa đi.

Mới vừa rồi bên trong lo lắng phòng không cách âm, làm quá lớn tiếng động sẽ quấy nhiễu người khác, Khương Vân cũng không quá làm càn, thở cũng không dám thở nặng, vẫn luôn chịu đựng dường như không lên tiếng, hiện tại ra ngoài rồi mới thoải mái hơn chút.

Lục Niệm Chi đổ đầy ly nước mang lại, ngồi ở mép giường giúp nàng sửa lại đầu tóc tán loạn.

Khương vân tóc tương đối dài, hơi uốn xoăn, toàn bộ đuôi tóc đều ớt, có vài sợi dán trên cổ nàng.

"Rất mệt sao?" Lục Niệm Chi hỏi, đem nước tới.

Khương Vân lấy lại chút hơi sức, nửa phút sau mới ngồi dậy tiếp nhận nước uống rồi để sang tủ đầu giường.

Nàng không trả lời Lục Niệm Chi, trên cổ dán nhiều tóc làm nàng không thoải mái, lại có chút nóng.

Lục Niệm Chi đem hành động của nàng để vào mắt, không nói gì mở ngăn kéo lấy ra remote điều hòa bật lên, chỉnh đến 26 độ.

Mới từ phòng tắm ra, độ ẩm quá thấp dễ làm cảm mạo, nhiệt độ này vừa đủ, không nóng không lạnh.


Vừa nãy náo loạn mà giờ phút này hai người đều không ai mở miệng trước, thập phần nhẫn nại, không khí ám muội lôi kéo lẫn nhau.

Khương Vân kéo áo ngủ lộn xộn trên người, tựa lưng vào đầu giường, trong chốc lát mới nhịn không được nói: "Đã trễ thế này cô cần đi thôi".

"Không vội".

Lục Niệm Chi nói: "Bọn họ đều ngủ rồi, vẫn còn sớm".

Kế tiếp ai cũng không nói gì, phòng bỗng trở nên yên ắng giống như trong lúc nãy trong phòng tắm, bất quá lúc ấy hai người là gắt gao ôm nhau, không cần lên tiếng, im lặng mà dây dưa, không như hiện tại có điểm kỳ quái.

Khương Vân thuận tay cầm di động xem, không để ý người này.

Lục Niệm Chi cũng không lạ gì hành động này của nàng nhưng bỗng nắm lấy cổ chân của nàng đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng mát xa giúp nàng như thể chưa từng phát sinh chuyện gì.

Khương Vân đang dán mắt vào điện thoại, có chút khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn lại định rút chân về.

Hành động như vậy quá mức ôn nhu, vượt qua giới hạn nên có.

Lục Niệm Chi lại nắm chặt không buông, dùng sức mà tóm chặt cổ chân nàng.

Nhìn chân đã in hằn một vòng ửng đỏ, Khương Vân có điểm bất đắc dĩ.

Biết được chính mình không thể lay chuyển người này nên không kiên trì, cứ để mặc,
Nàng cùng Lục Niệm Chi không giao tế quá nhiều, lấy quan hệ hiện tại của hai người mà nói, hành động này không thích hợp, vẫn nên có khoảng cách, duy trì trầm mặc một chút mới thỏa đáng.

Có chút lời không cần phải nói ra, cả hai tự hiểu là được, Lục Niệm Chi khẽ hạ mắt, cúi đầu không nói.

Xoa xoa, ấn ấn, Khương Vân cả người đều cảm thấy dễ chịu, thoải mái hơn.

Nàng vẫn là choáng váng, đầu hơi đau lại thật sự mệt mỏi, tạm chấp nhận tư thế này mà ngồi nhắm mắt lại, thật sự chịu không nổi mà tính nghỉ ngơi chốc lát.

Bất quá vừa mới nhắm mắt hưởng thụ không bao lâu, bên ngoài đột ngột vang lên tiếng gõ cửa.

Khương Vân lập tức mở mắt ra, trong lòng cả kinh.

Hơn nửa đêm mà ai còn đến đây?.



Chương trước Chương tiếp
Loading...