Tận Thế: Sống Lại Một Kiếp, Ăn Một Trảm Của Ta

Chương 13: Đường Nghiên đã tỉnh ngộ



Lúc này Đường Nghiên chỉ biết thầm than một tiếng không ổn. Tên mặt chuột thấy nàng cùng đống mì tôm trên bàn ánh mắt liền sáng lên.

"Hóa ra là một tiểu mỹ nhân, cũng thật xinh đẹp dù còn hơi non nớt. Mùi mì cũng thật thơm, ông trời hẳn vẫn thương lão tử vừa có gái đẹp vừa có đồ ăn."

"Ngươi đừng tới đây, nếu không ta sẽ không khách khí. Ta là muội muội của bọn hắn."

"Hừ, dám lừa lão tử, ba chúng ta là bạn thân đã năm năm, làm sao ta lại không biết bọn hắn có muội muội hay không. Thậm chí đến chỗ cất chìa khóa sơ cua nhà bọn hắn ta đều biết, ngươi nghĩ lừa được ta sao?"

Tên mặt chuột nói đến hung ác. Hoắc Như Ngọc chỉ biết khóc, ngươi trông mong gì ở một đứa trẻ lên ba? Đánh nhau sao? Ngược lại Hoắc Thụy Đông đang suy nghĩ làm cách nào để thoát ra khỏi tình cảnh này, Đường Nghiên đứng lên phía trước che chở cho hai đứa trẻ, dị năng của nàng không thiên về đánh đấm, tuy thể chất có được cải thiện nhưng để đánh nhau với gã mặt chuột trước mắt nàng không biết có phần thắng hay không.

Tên mặt chuột cười gian xảo lao về phía nàng, Đường Nghiên né qua một bên tính chạy bị hắn giữ lấy tay, Đường Nghiên cố giãy nhưng sức không bằng hắn.

"Buông tỷ của ta ra."

Hoắc Thụy Đông tiến lên giữ tay kia của tên mặt chuột cố sức kéo bị hắn vung tay đấm vào mặt gãy mất răng cửa, dù mạnh mẽ đến mấy hắn vẫn chỉ là đứa trẻ, cũng là công tử ngậm thìa vàng của Hoắc gia, xưa nay chưa từng trải qua như vậy. Hắn ngồi bệt xuống đất òa lên khóc, Hoắc Như Ngọc cũng không khá hơn, tiểu cô nương khóc so Hoắc Thụy Đông càng to, sợ tới mức tè ra sofa.

"Thật trắng, thật thơm, so thiếu phụ kia còn sạch sẽ, mềm mại hơn nhiều."

Thiếu phụ kia ít nhiều thiếu ăn, thiếu uống, càng thiếu nước để tắm rửa giặt giũ. Mà Đường Nghiên mỗi ngày đều cơm ăn ba bữa, thỉnh thoảng phải đi giết xác sống cũng không nhiều, tắm rửa luôn sẵn nước, trang phục đều là đồ đắt tiền mà Lăng Tú lấy được từ trung tâm thương mại.

Đột nhiên chú sóc từ tay áo nàng chui ra cắn vào ngón tay tên mặt chuột khiến hắn đau đớn phải buông tay nàng ra.

"Là một con sóc sao? Vậy được, ta có lộc ăn, đã hơn hai ngày chỉ gặm bánh mì."



Hắn giữ lấy con sóc xiết chặt, con sóc nhỏ quay lại nhìn Đường Nghiên lần cuối giống như muốn nói xin lỗi vì đã không bảo vệ được nàng rồi.

Đường Nghiên trơ mắt nhìn người bạn thú cưng đầu tiên bị bóp chết. Nàng sững sờ con mắt mở to, bây giờ hẳn Lăng Tú cùng tỷ tỷ đang giết xác sống chưa quay trở lại. Nàng là người lớn duy nhất ở đây, Hoắc Thụy Đông vì nàng bị thương, tiểu sóc con cũng vì nàng mà chết.

"Thói đời mạnh được yếu thua, ngươi đã nhận ra chưa Đường Nghiên?"

"Ân... ân công..."

Đường Nghiên nước mắt lộp bộp rơi xuống, nàng sai rồi, do nàng đã quá mềm lòng.

Lăng Tú vươn tay, tia sét phóng thẳng vào người tên mặt chuột, hắn ngã xuống đất, chết.

"Ô ô, ân công, ta sai rồi."

Đường Nghiên lao ra ôm lấy Lăng Tú, Lăng Tú nhẹ nhàng xoa đầu nàng dỗ dành.

"Được rồi, đều đã qua. Không sao nữa rồi."

Lúc này nhìn trong phòng hai đứa nhóc vẫn còn khóc, Lăng Tú vỗ lấy Đường Nghiên ra hiệu cho nàng bình tĩnh.

"Ta cần phải đi xem hai đứa nhóc."



Đường Nghiên lúc này mới ngượng ngùng thả tay khỏi người Lăng Tú, chỉ thấy áo nàng bị Đường Nghiên khóc ướt đẫm một mảng.

"Đông Đông, ngoan ngẩng đầu để ta xem."

Hoắc Thụy Đông ngoan ngoãn nghe lời, chỉ thấy hắn đã gãy mất chiếc răng cửa. Lăng Tú nhanh chóng lấy ra thuốc sát khuẩn cùng bông băng thuốc đỏ. Nàng không hiểu về y, chỉ có thể băng bó tạm thời.

Hoắc Như Ngọc ngược lại không sao, tiểu cô nương chỉ bị hãi mà thôi. Lúc này Đường Thi đi lên.

"Tỷ!"

Đường Nghiên tiến tới, Đường Thi vội chạy lại kiểm tra nàng.

"Tiểu muội ngốc, muội có ổn không? Có bị thương ở đâu không? Lúc đó Lăng tỷ nghe thấy tiếng trẻ con khóc, mà có quá nhiều xác sống hướng ta tới khiến ta không thể chạy được. Lăng tỷ dồn hết sức đánh bay lũ xác sống cản đường chạy nhanh lên chỗ muội, ta bị đám xác sống bao vây đành lên sau."

"Ta ổn rồi tỷ, từ sau ta sẽ không lại thiện lương với những người không đáng nữa."

Đường Thi nghe vậy gật đầu, qua lần này, danh vọng của Lăng Tú đối với hai cô nương nhà họ Huỳnh càng lên cao thêm nữa.

Năm người lúc này như cũ ngồi nghỉ ngơi, trời hôm nay tối nhanh hơn mang theo hơi lạnh, một đám mây màu đỏ như máu tiến tới dần phủ khắp bầu trời. Lăng Tú nhíu mày nhắc nhở.

"Xem ra đêm nay lại có mưa, mọi người đề cao cảnh giác, mưa này không giống bình thường."

Ở kiếp trước, mưa đỏ biểu thị xác sống sẽ thăng cấp, nhưng nó là sau hai tuần mới xảy ra. Hiện tại chưa đầy một tuần tận thế, chẳng lẽ do nàng trùng sinh gây ra hiệu ứng cánh bướm. Lăng Tú cau mày suy nghĩ, nếu mưa tiến hóa xảy ra, con người cùng dị năng giả chưa biết tới ý nghĩa của tinh thạch càng khó sống sót.
Chương trước Chương tiếp
Loading...