Tận Thế: Sống Lại Một Kiếp, Ăn Một Trảm Của Ta
Chương 19: Gặp lại người quen
Lúc đi vội vàng, lúc về thong thả. Có thể nói Lăng Tú là một cơn bão. Bất cứ thứ gì có ích, đồ nào ăn được đều không thoát khỏi ma trảo của nàng. Cũng phải thôi, không gian của nàng đã mở rộng, từ diện tích một sân thể thao thành hai sân thể thao.
Lăng Tú thầm cảm ơn những chiếc thùng nàng cuỗm được ở trung tâm thương mại. Nó giúp nàng đựng xăng dầu dễ dàng.
Siêu thị cùng cây xăng thành phố có vẻ đã bị càn quét qua, đồ vật còn lại cũng không nhiều. Bù lại nhóm Lăng Tú phát hiện một chiếc xe tải chở hàng, bên trong có thật nhiều bánh kẹo.
“Phía trước hơn ba mươi người, 1 dị năng giả level 1, đều là hạng người bất hảo.”
Đường Nghiên vừa nhai một thanh chocolate vừa nói. Lăng Tú nhìn qua Đường Thi, nàng liền hiểy ý.
“Ồ ba cô em xinh đẹp, lạc đường sao?”
Một tên ăn mặc như đàn em anh Khá từ phía sau ô tô đi ra. Vài tên cũng thấy liền huýt sáo ra vẻ tán tỉnh.
“Các ngươi là ai? Ta chưa từng gặp qua các ngươi?”
“Bọn anh là chồng tương lai của các em đó.”
Vừa đùa xong liền cười lên với nhau, Lăng Tú vẫy tay, chỉ trong vài giây, bọn hắn đều ôm cổ ngã xuống đất.
“Định vị tên dị năng giả.”
Đường Nghiên bây giờ có khả năng tìm chính xác vị trí một người thông qua cảm xúc. Dọc đường đám đàn em đều bị Đường Thi một dao giải quyết.
“Chính là ở đây, bọn hắn đang ở siêu thị dưới lòng đất.”
Đây đã từng là một khu căn hộ cao cấp, bên dưới là các quán bán hàng, đồ ăn thức uống, quầy thuốc, siêu thị dưới lòng đất.
“Đường Thi Đường Nghiên, cảnh giác.”
Khung cảnh bên dưới không giống như các nàng đã nghĩ, mà còn tồi tệ hơn.
Có ba nữ nhân, trong đó hai người đang trần truồng bị đám nam nhân quan sát đánh giá, một người mặc quần áo đứng tên cạnh một tên choai choai tóc vàng trông có vẻ là đại ca. Hắn không ai khác là Đoàn Dần. Còn có hai nam nhân ở dưới đất, một người đã mất hết tay chân chỉ còn lại cái đầu và phần thân, nếu không phải thỉnh thoảng lồng ngực hắn vẫn phập phồng có lẽ mọi người đã nghĩ hắn chết. Người còn lại bị trói nằm trên đất, có thể thấy máu chảy ra từ mồm hắn. Bên trên đất còn có vài chiếc răng vương vãi.
“Lại tới nữa, ba nữ nhân này đúng là cực phẩm. Không đúng, nữ nhân đi giữa không giống người bình thường.”
Mắt Lăng Tú hiện lên sự giận dữ, Đoàn Dần, kiếp trước thủ hạ Trần Huy. Dị năng cường hoá thân thể kém cỏi nhất nên luôn nịnh hót Trần Huy. Đúng là đi mòn gót giày chẳng tìm thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay.
Hoá ra Đường Dần sau khi chán chê ở khách sạn A liền kéo đàn em cùng tên họ Hoắc và tên họ Sở đi tìm vật tư ở nơi khác. May mắn sao bọn hắn tìm tới toà nhà đã bị Lăng Tú dọn hết xác sống. Ở đó còn người sống sót, năm nam nhân và ba nữ nhân.
Nam nhân thuận theo được thu làm đàn em. Một nữ nhân có chút tư sắc liền quyến rũ Đường Dần. Sự đàn ông của hắn được nàng đẩy lên tới đỉnh, hai nữ nhân còn lại không may mắn vậy, các nàng bị thành đồ chơi mua vui.
“Vốn muốn nói nhiều một câu, nhưng xem ra không có gì để nói. Đi chết đi thôi. Sét không gian.”
Đường Dần vốn định chống trả, chỉ là trong tích tắc, đại não hắn bị phá huỷ, viên kết tinh của hắn đã nằm gọn trong không gian dị năng của Lăng Tú. Cái xác của Đường Dần lập tức đổ ầm xuống.
Ba người tiến lên phía trước, cứ đi qua ai Đường Nghiên lắc đầu đều bị Đường Thi tiễn lên thiên đàng.
“Cô nương tha cho ta, ta sai rồi, ta là bị hắn ép.”
Vài tên quỳ xuống cầu xin, vẫn nhận được cái lắc đầu, chết không nhắm mắt. Tới mặt hai lão trung niên. Bọn hắn vội mở lời.
“Cô nương, ta là Hoắc Thục Minh, bao năm nay tập đoàn chúng ta đều làm từ thiện. Cô nương mắt sáng như đuốc, công tư phân minh, đừng giết ta.”
Lăng Tú lạnh lùng lướt qua hắn, Hoắc Thục Minh phát hiện lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
“Cô nương, ta là Sở…”
Không để nói hết liền bay đầu. Hai nữ nhân trần truồng cũng đã kiếm quần áo để mặc, nữ nhân còn lại sợ tới mức khuôn mặt nhăn nhúm vào cùng một chỗ.
“Ta cũng chỉ là một nữ nhân, đâu thể làm gì khác. Chúng ta đều là phụ nữ, đừng làm khó nhau.”
Đường Nghiên lắc đầu, nữ nhân chưa kịp cảm nhận cơn đau đã mất đi sự sống.
Chỉ còn lại hai tên nam nhân, người bị mất hai tay hai chân coi như bỏ đi. Tên nam nhân bị trói còn lại, Đường Nghiên gật đầu.
“Ngươi có thể nói thông tin cho ta, tên, tuổi, nghề nghiệp, gia đình.”
“Tạ Siêu. 32 tuổi. Bộ đội xuất ngũ. Cha mẹ đều hoá thành xác sống, chưa vợ.”
“Con cháu đời thứ bao nhiêu của Tạ Tốn?”
Hắn nhìn Lăng Tú với ánh mắt khó hiểu.
“Được rồi, ngươi cùng các nàng ở đây chắc cũng sẽ sống được một quãng thời gian. Dù sao nơi này có vật tư, xác sống cũng bị diệt hết.”
Một người phụ nữ đột nhiên quỳ xuống.
“Xin ngươi hãy giết ta, giết ta để giải thoát.”
Lăng Tú theo nguyện vọng cho nàng một cái chết an lành nhất.
“Cô nương, ta muốn theo cô nương.”
“Ta cũng vậy.”
Một nam một nữ đồng đều nói.
“Ân công, nam nhân rất tín nhiệm ngươi, độ trung thành của hắn cao hơn. Nữ nhân tín nhiệm mang theo phần nhiều là sợ hãi. Vẫn có thể tin tưởng.”
Đường Nghiên thì thầm vào tai Lăng Tú. Dị năng của nàng phát triển thành một hệ phụ trợ. Thậm chí nàng nhìn được cảm xúc của người khác đối với những người còn lại chứ không chỉ riêng bản thân nàng. Hạn chế là những người level cao hơn hoặc tinh thần lực mạnh sẽ làm nàng không thể xem được.
“Vậy được, hai các ngươi theo ta. Tên của ngươi?”
“Ta là Vương Cầm, 28 tuổi, trượng phu cùng con trai đều đã bị xác sống cắn chết. Có mình ta thoát thân.”
Nói đến đây mắt nữ nhân đỏ lên. Buổi chiều hôm ấy một nhà ba người vừa đi siêu thị về, nhà bọn họ ở tầng 5. Đột nhiên phát hiện hàng xóm xung quanh trở nên rất kì lạ, bọn hắn lao vào cắn người khác.
“Tiểu Cầm chạy trước đi.”
Chồng nàng lên tiếng có chút lo lắng, vậy là nàng chạy trước, chồng nàng ôm theo con chạy sau. Còn vài bước chân nữa tới cửa chồng nàng bị một tên hàng xóm bò ra cắn vào chân. Vương Cầm sợ hãi muốn chạy lại giúp nhưng chân nàng không động đậy.
“Mau mang hài tử đi.”
Chồng nàng gầm lên, ho ra búng máu, chỉ trong vài giây da hắn trở nên xanh xám, hắn cúi đầu tự ăn thịt con trai mình ngay trước mặt vợ. Vương Cầm sợ hãi chạy vào trong đóng cửa, chỉ vì sự hèn nhát của nàng, nàng mất cả chồng và con trai.
Lăng Tú thầm cảm ơn những chiếc thùng nàng cuỗm được ở trung tâm thương mại. Nó giúp nàng đựng xăng dầu dễ dàng.
Siêu thị cùng cây xăng thành phố có vẻ đã bị càn quét qua, đồ vật còn lại cũng không nhiều. Bù lại nhóm Lăng Tú phát hiện một chiếc xe tải chở hàng, bên trong có thật nhiều bánh kẹo.
“Phía trước hơn ba mươi người, 1 dị năng giả level 1, đều là hạng người bất hảo.”
Đường Nghiên vừa nhai một thanh chocolate vừa nói. Lăng Tú nhìn qua Đường Thi, nàng liền hiểy ý.
“Ồ ba cô em xinh đẹp, lạc đường sao?”
Một tên ăn mặc như đàn em anh Khá từ phía sau ô tô đi ra. Vài tên cũng thấy liền huýt sáo ra vẻ tán tỉnh.
“Các ngươi là ai? Ta chưa từng gặp qua các ngươi?”
“Bọn anh là chồng tương lai của các em đó.”
Vừa đùa xong liền cười lên với nhau, Lăng Tú vẫy tay, chỉ trong vài giây, bọn hắn đều ôm cổ ngã xuống đất.
“Định vị tên dị năng giả.”
Đường Nghiên bây giờ có khả năng tìm chính xác vị trí một người thông qua cảm xúc. Dọc đường đám đàn em đều bị Đường Thi một dao giải quyết.
“Chính là ở đây, bọn hắn đang ở siêu thị dưới lòng đất.”
Đây đã từng là một khu căn hộ cao cấp, bên dưới là các quán bán hàng, đồ ăn thức uống, quầy thuốc, siêu thị dưới lòng đất.
“Đường Thi Đường Nghiên, cảnh giác.”
Khung cảnh bên dưới không giống như các nàng đã nghĩ, mà còn tồi tệ hơn.
Có ba nữ nhân, trong đó hai người đang trần truồng bị đám nam nhân quan sát đánh giá, một người mặc quần áo đứng tên cạnh một tên choai choai tóc vàng trông có vẻ là đại ca. Hắn không ai khác là Đoàn Dần. Còn có hai nam nhân ở dưới đất, một người đã mất hết tay chân chỉ còn lại cái đầu và phần thân, nếu không phải thỉnh thoảng lồng ngực hắn vẫn phập phồng có lẽ mọi người đã nghĩ hắn chết. Người còn lại bị trói nằm trên đất, có thể thấy máu chảy ra từ mồm hắn. Bên trên đất còn có vài chiếc răng vương vãi.
“Lại tới nữa, ba nữ nhân này đúng là cực phẩm. Không đúng, nữ nhân đi giữa không giống người bình thường.”
Mắt Lăng Tú hiện lên sự giận dữ, Đoàn Dần, kiếp trước thủ hạ Trần Huy. Dị năng cường hoá thân thể kém cỏi nhất nên luôn nịnh hót Trần Huy. Đúng là đi mòn gót giày chẳng tìm thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay.
Hoá ra Đường Dần sau khi chán chê ở khách sạn A liền kéo đàn em cùng tên họ Hoắc và tên họ Sở đi tìm vật tư ở nơi khác. May mắn sao bọn hắn tìm tới toà nhà đã bị Lăng Tú dọn hết xác sống. Ở đó còn người sống sót, năm nam nhân và ba nữ nhân.
Nam nhân thuận theo được thu làm đàn em. Một nữ nhân có chút tư sắc liền quyến rũ Đường Dần. Sự đàn ông của hắn được nàng đẩy lên tới đỉnh, hai nữ nhân còn lại không may mắn vậy, các nàng bị thành đồ chơi mua vui.
“Vốn muốn nói nhiều một câu, nhưng xem ra không có gì để nói. Đi chết đi thôi. Sét không gian.”
Đường Dần vốn định chống trả, chỉ là trong tích tắc, đại não hắn bị phá huỷ, viên kết tinh của hắn đã nằm gọn trong không gian dị năng của Lăng Tú. Cái xác của Đường Dần lập tức đổ ầm xuống.
Ba người tiến lên phía trước, cứ đi qua ai Đường Nghiên lắc đầu đều bị Đường Thi tiễn lên thiên đàng.
“Cô nương tha cho ta, ta sai rồi, ta là bị hắn ép.”
Vài tên quỳ xuống cầu xin, vẫn nhận được cái lắc đầu, chết không nhắm mắt. Tới mặt hai lão trung niên. Bọn hắn vội mở lời.
“Cô nương, ta là Hoắc Thục Minh, bao năm nay tập đoàn chúng ta đều làm từ thiện. Cô nương mắt sáng như đuốc, công tư phân minh, đừng giết ta.”
Lăng Tú lạnh lùng lướt qua hắn, Hoắc Thục Minh phát hiện lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
“Cô nương, ta là Sở…”
Không để nói hết liền bay đầu. Hai nữ nhân trần truồng cũng đã kiếm quần áo để mặc, nữ nhân còn lại sợ tới mức khuôn mặt nhăn nhúm vào cùng một chỗ.
“Ta cũng chỉ là một nữ nhân, đâu thể làm gì khác. Chúng ta đều là phụ nữ, đừng làm khó nhau.”
Đường Nghiên lắc đầu, nữ nhân chưa kịp cảm nhận cơn đau đã mất đi sự sống.
Chỉ còn lại hai tên nam nhân, người bị mất hai tay hai chân coi như bỏ đi. Tên nam nhân bị trói còn lại, Đường Nghiên gật đầu.
“Ngươi có thể nói thông tin cho ta, tên, tuổi, nghề nghiệp, gia đình.”
“Tạ Siêu. 32 tuổi. Bộ đội xuất ngũ. Cha mẹ đều hoá thành xác sống, chưa vợ.”
“Con cháu đời thứ bao nhiêu của Tạ Tốn?”
Hắn nhìn Lăng Tú với ánh mắt khó hiểu.
“Được rồi, ngươi cùng các nàng ở đây chắc cũng sẽ sống được một quãng thời gian. Dù sao nơi này có vật tư, xác sống cũng bị diệt hết.”
Một người phụ nữ đột nhiên quỳ xuống.
“Xin ngươi hãy giết ta, giết ta để giải thoát.”
Lăng Tú theo nguyện vọng cho nàng một cái chết an lành nhất.
“Cô nương, ta muốn theo cô nương.”
“Ta cũng vậy.”
Một nam một nữ đồng đều nói.
“Ân công, nam nhân rất tín nhiệm ngươi, độ trung thành của hắn cao hơn. Nữ nhân tín nhiệm mang theo phần nhiều là sợ hãi. Vẫn có thể tin tưởng.”
Đường Nghiên thì thầm vào tai Lăng Tú. Dị năng của nàng phát triển thành một hệ phụ trợ. Thậm chí nàng nhìn được cảm xúc của người khác đối với những người còn lại chứ không chỉ riêng bản thân nàng. Hạn chế là những người level cao hơn hoặc tinh thần lực mạnh sẽ làm nàng không thể xem được.
“Vậy được, hai các ngươi theo ta. Tên của ngươi?”
“Ta là Vương Cầm, 28 tuổi, trượng phu cùng con trai đều đã bị xác sống cắn chết. Có mình ta thoát thân.”
Nói đến đây mắt nữ nhân đỏ lên. Buổi chiều hôm ấy một nhà ba người vừa đi siêu thị về, nhà bọn họ ở tầng 5. Đột nhiên phát hiện hàng xóm xung quanh trở nên rất kì lạ, bọn hắn lao vào cắn người khác.
“Tiểu Cầm chạy trước đi.”
Chồng nàng lên tiếng có chút lo lắng, vậy là nàng chạy trước, chồng nàng ôm theo con chạy sau. Còn vài bước chân nữa tới cửa chồng nàng bị một tên hàng xóm bò ra cắn vào chân. Vương Cầm sợ hãi muốn chạy lại giúp nhưng chân nàng không động đậy.
“Mau mang hài tử đi.”
Chồng nàng gầm lên, ho ra búng máu, chỉ trong vài giây da hắn trở nên xanh xám, hắn cúi đầu tự ăn thịt con trai mình ngay trước mặt vợ. Vương Cầm sợ hãi chạy vào trong đóng cửa, chỉ vì sự hèn nhát của nàng, nàng mất cả chồng và con trai.