Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược
Chương 13: Đao kiếm tranh uy
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe một tiếng “cạch”, đao đã được rút ra khỏi vỏ, lưỡi đao sáng ngời, ánh sáng lạnh lẽo treo trên lưỡi kiếm, giống như mũi tên đâm tới!
Trước mặt có địch nhân mạnh mẽ, Lam Tiêu cũng vô thức rút kiếm!
Đao kiếm chạm vào nhau, chỉ vừa mới giao thủ đã có những tia lửa nhỏ bắn ra. Đao quang kiếm ảnh, mưa gió ồn ào náo động.
Lam Mộng Mộng ngơ ngác, sao bọn họ lại đánh nhau rồi?
Nàng nhớ thương khuôn mặt không tì vết của mỹ thiếu niên, hét lớn: “Đại ca! Đừng làm mặt của hắn bị thương!”
Thế đao của Trì Hành bỗng trở nên sắc bén, hung mãnh——Buồn cười! Còn chưa biết là ai làm bị thương ai!
Bởi vì một câu này của muội muội mà Lam Tiêu khổ không tả nổi, không giao thủ còn đỡ, chỉ khi thể hiện ra năng lực thực sự, hắn mới càng hiểu rõ nhuệ khí sắc bén của thiếu niên.
Xem ra Trì tiểu huynh đệ không có thiện cảm với hắn, có lẽ đã muốn đánh nhau với hắn từ lâu rồi.
Lam Tiêu, thiếu chủ lừng danh của Lam gia bảo, dùng kiếm làm nên tên tuổi, được mệnh danh là “Phá vọng kiếm“.
Phá vọng, chính là phá đi cuồng vọng. Một từ “phá” cũng đủ cho thấy kiếm thuật của hắn không tầm thường.
Thành danh giang hồ ba năm, hiếm có ai địch nổi thanh kiếm sắc bén trong tay hắn. Hắn nghiêng người, vung kiếm dài lên, trong lòng vui sướng: Tới đi!
Thân pháp của hai người cực nhanh, càng đánh càng ác liệt, Lam Mộng Mộng nhìn đến hoa cả mắt, “Ấy, đừng đánh, đừng đánh nữa! Dừng lại đi!”
Tiếc là không có ai nghe.
Nếu là bình thường, Lam Tiêu sẽ nhất mực nghe theo lời muội muội mình, nhưng cao thủ so chiêu, nhất cử nhất động đều liên quan đến sinh tử, thế đao của đối phương rất hung mãnh, nếu rút lui, hắn sẽ chết!
Trì tiểu huynh đệ thực sự chán ghét hắn.
“Trì ca ca, đừng đánh nữa. Huynh không thể đánh bại đại ca ta đâu, hắn chính là——”
“Im đi.” Thẩm Thanh Hòa bước ra ngoài.
Nhìn thấy nàng đi ra, Lam Mộng Mộng vội vàng nói: “ Trì tỷ tỷ, tỷ mau khuyên bọn họ, đừng để bọn họ đánh nhau nữa. Đại ca của ta tuy rằng lớn lên không ra gì, nhưng kiếm trong tay hắn chính là hung khí đoạt mạng người. Em trai tỷ còn trẻ, sao có thể là đối thủ của hắn được?”
“...”
Trì Hành gần như bị nàng ta chọc giận. Kiếm trong tay đại ca ngươi là hung khí giết người, chẳng lẽ “Vãn Tinh” trong tay ta là cỏ đuôi chó sao?
Đường đao “Vãn Tinh” rít lên một tiếng, như đang kêu oan cho thân phận danh đao của mình.
Vào thời khắc mấu chốt, nàng không dám khinh địch, đây là lần đầu tiên nàng dùng “Vãn Tinh” để chiến đấu với kẻ thù! Phấn khích dâng trào, hai mắt nàng lấp lánh, nàng không sợ kiếm võng, lao về phía trước!
Thanh Hòa nhìn mà nhiệt huyết trào dâng, cực kỳ khâm phục. Nàng vô cùng tán thưởng khí phách vĩnh viễn không chịu thua, dám nghĩ dám làm này của A Trì, nhưng bên cạnh nàng có người vẫn luôn ồn ào.
“Ngươi đã gọi ta là 'Trì tỷ tỷ', sao lại không biết làm tỷ tỷ sẽ không chịu nổi người ngoài nói đệ đệ nhà mình không được?”
Nàng đã quen nói chuyện nhẹ nhàng, Lam Mộng Mộng nhếch khóe miệng, thầm đếm trong lòng: Đây có lẽ là lần thứ hai người này không chút kiêng dè mà gọi nàng là người ngoài rồi.
Không lẽ nhìn ra nàng có ý với thiếu niên, cho nên mới cố ý từ chối sao?
Gác lại những suy nghĩ vẩn vơ, nàng nói: “Ta thật lòng muốn tốt cho Trì ca ca. Hắn có dũng mãnh đến đâu thì cũng chỉ là thiếu niên mới ra đời. Cho hắn thêm hai ba năm có lẽ sẽ đánh bại được “Phá vọng kiếm”, bây giờ thì còn quá sớm. Tuy rằng sắc bén, nhưng quá thì cũng không tốt.”
Lam gia bảo không chỉ là nhà giàu nhất Loan thành mà còn là võ lâm thế gia nổi danh trong giang hồ, lời nói của đại tiểu thư cũng khá sâu sắc, nhưng mà...
Thanh Hòa mỉm cười: “Anh hùng xuất thiếu niên, ngươi chưa nghe nói sao?”
“Cho dù vậy thì cũng không thể để bọn họ đánh tiếp được...”
“Đánh cũng đánh rồi, còn quan tâm có thể hay không gì nữa?”
Thanh Hòa lả lướt đứng đó, tựa như một cơn gió là có thể thổi bay, thân hình mảnh mai, nhưng khi sánh vai cùng nàng, cảm nhận được khí phách sừng sững như núi, Lam Mộng Mộng bỗng cảm thấy áp lực.
Được rồi, thiếu niên này thoạt nhìn không giống thiếu niên, cầm đao trong tay, tùy ý đánh, căn nguyên là ở chỗ này!
Có một a tỷ luôn dung túng hắn trong mọi việc, chẳng trách Trì ca ca lại hành động liều lĩnh.
Là liều lĩnh sao?
Sao có thể.
Ánh mắt của Thanh Hòa hơi tối lại, thu hồi suy nghĩ, tập trung xem trận đấu võ này.
Đường đao trong tay Trì Hành là một trong những bảo đao trong kho cổ vật của Trì gia, Trì gia là tướng môn, nhưng rất ít người biết Trì gia cũng là một gia tộc rèn đao kiếm nổi danh, đột nhiên ẩn cư cách đây năm trăm năm.
Chính Trì Hành cũng không biết, chỉ cho rằng cha đã giữ lời hứa, tìm cho nàng một thanh đao tốt.
Nàng đã thích “Vãn Tinh” ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nó, thậm chí còn sử dụng rất tiện tay. Không hề biết rằng trước khi thanh đao này được đúc ra, chủ nhân của nó đã được định sẵn là Trì Hành.
Đây là đường đao mà Trì Diễn đích thân rèn cho con gái yêu của mình.
Đường đao phá giáp, giết địch, thế như chẻ tre. Đao là vật bên mình, so với kiếm vốn có thêm ba phần khí thế mạnh mẽ, hùng hồn, là người bạn đồng hành trung thành của người tập võ.
Đao còn người còn, đao vong người khó sống.
Trì Hành đã bắt đầu luyện võ từ năm ba tuổi, tu luyện công pháp bẩm sinh, học thì là học kỹ năng giết chóc, càng chiến đấu với những kiếm khách nổi danh giang hồ như Lam Tiêu thì càng trở nên dũng mãnh.
Sự sắc bén của nàng vẫn không hề suy giảm, khiến cho Lam Tiêu rất ấn tượng, ra tay không chút lưu tình!
Đao ngâm kiếm rít, long hổ tranh uy.
“A tỷ, lui lại đi.”
Gần như cùng lúc, Thẩm Thanh Hòa cực kỳ sáng suốt lùi vào một góc, tránh bị nhuệ khí sắc bén tỏa ra từ đao kiếm làm tổn thương da thịt.
Lam Mộng Mộng không dám xem náo nhiệt, ngoan ngoãn được thị vệ che ở phía sau.
Nội lực của hai người trong vòng đấu tăng vọt, hòa cùng gió mưa cuồn cuộn bên ngoài.
Lam Tiêu tự nhận là người nổi danh trong giang hồ, lại bị một tiểu hài tử ép phải dùng đòn sát thủ, trong lòng dâng lên cảm xúc kỳ lạ, hắn không có thời gian để suy nghĩ nữa, một kiếm như mãnh hổ xuống núi!
“A Trì, cẩn thận——”
Lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt một sợi tóc dài của Trì Hành, trước khi sợi tóc rơi xuống đất, khí thế toàn thân Trì Hành đột nhiên thay đổi, chuyển tay cầm đao!
Tay trái đổi thành tay phải, xem ra cuối cùng đã buộc đối thủ phải dùng chiêu thức mạnh nhất, không cần khiêu khích nữa, trong lòng cũng không chút hối hận, tay cầm đao vững vàng như núi, trong mắt hiện lên vẻ lạnh thấu xương mà tuổi này không nên có!
“Đến lượt ta.”
Khí thế của “Vãn Tinh” đột nhiên dâng cao, Lam Tiêu căn bản không tránh được, mũi đao lạnh lẽo, hướng về phía ngực hắn!
“Đừng—”
“Xoẹt” một tiếng, mũi đao chưa kịp chạm tới, đao khí đã xé rách vạt áo.
Thắng bại đã rõ.
Trì Hành biết điểm dừng, tra đao vào vỏ, thản nhiên quét mắt về phía thị vệ Lam gia đến cứu hắn, nhướng mày: “Đa tạ.”
“Đại ca!”
Tiếng “đừng” ban nãy chính là do Lam Mộng Mộng hét lên, tay chân nàng lạnh buốt, lảo đảo bước đến bên cạnh Lam Tiêu: “Đại ca, đại ca, huynh không sao chứ?”
Sắc mặt Lam Tiêu cực kỳ tái nhợt, trên trán dính đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt vẫn có chút choáng váng.
Hắn thua rồi.
“Phá vọng kiếm” nổi danh khắp giang hồ lại bị một thiếu niên chưa trưởng thành đánh bại sao?
Hắn cúi đầu nhìn vạt áo đã bị đao khí đâm thủng, mặt sầm lại: Nếu một đao kia tàn nhẫn thêm chút nữa, xuyên vào tim hắn, hắn làm sao có thể sống sót?
Hắn nên cảm tạ đối phương đã thủ hạ lưu tình, nhưng trước khi nói lời cảm tạ...
Hắn đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng: “Nói cho ta biết tên của ngươi!”
Sau khi tra đao vào vỏ, Trì Hành trở lại làm một “thiếu niên” ngây thơ hồn nhiên, ngẩng đầu lên, phối hợp với Thanh Hòa tỷ tỷ lau mồ hôi cho nàng, thản nhiên nói: “Thua chính là thua. Thua bởi người thành danh hay thua bởi người vô danh, có gì khác nhau đâu?”
Không phải đều là thua sao.
Chẳng lẽ thua trước người có danh tiếng thì mới tính là vinh dự?
Muốn gì đây.
Nhàm chán.
Lam Tiêu chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ thua một thiếu niên về võ công lẫn nhân cách, vẻ mặt hắn ủ rũ, hai tay ôm quyền: “Thụ giáo.”
Trì Hành nghiêng đầu cười với hắn, nàng dạy cho hắn một bài học, lửa tích tụ trong lòng cũng tiêu tan, nàng không phải là người nhỏ mọn.
Người thiếu niên mắt ngọc mày ngài, khiến cho Lam Mộng Mộng đứng cạnh Lam Tiêu cũng phải rung động.
“Quay đầu lại, có muốn ta lau mồ hôi cho ngươi không?”
Tiểu tướng quân tươi cười xán lạn: “Tất nhiên là muốn. Vất vả a tỷ.”
Lúc xuất đao với lúc không xuất đao, khí chất lại khác biệt lớn đến vậy. Phải nói rằng, Trì Hành dùng một màn tỷ thí quang minh chính đại chiếm được trái tim của Lam đại tiểu thư.
Không danh không phận, Thanh Hòa cũng không thể yêu cầu nàng kiềm chế mị lực “trêu hoa ghẹo nguyệt”, chỉ biết mỉm cười bất lực.
Khăn gấm lau nhẹ trán, cằm và cái cổ đẫm mồ hôi, đến khi đầu ngón tay sắp chạm vào hầu kết hơi nhô lên kia, tiểu tướng quân không biết là cố ý hay vô tình lựa chọn tránh né: “A tỷ, phần còn lại để ta tự lau.”
Dung nhan nàng đẹp đẽ, những nghi ngờ đã lắng đọng trong lòng Thanh Hòa lại dâng lên.
Nàng biết rõ thuật dịch dung của A Trì lợi hại đến mức nào.
Tuy nhiên nam nữ khác nhau, ngay cả khi mới dậy thì thì vị trí, kích thước, độ nhô ra của hầu kết ở nam và nữ cũng khác nhau.
Nàng rất tò mò hầu kết của A Trì là thật hay giả, và rốt cuộc nàng ấy là nam nhi hay...
“A tỷ, vừa rồi ta đánh có hay không?”
“Hay lắm.”
Nghĩ đến cảnh thanh kiếm sắc bén cắt đứt một sợi tóc dài của nàng ấy, nụ cười của nàng nhạt dần: “Lúc đối đầu với người khác, đừng mạo hiểm. Lần này là tóc bị cắt, chẳng may lần sau là tai thì... “
“Ta sẽ bảo vệ tốt tai của mình.”
“Chỉ có tai thôi à?”
Trì Hành híp mắt cười: “Ta sẽ bảo vệ toàn thân, như vậy được chưa?”
Thanh Hòa giận dữ nhìn cô: “A Trì, không có lần sau.”
“Ta sẽ cố gắng?”
Sau này tiểu tướng quân còn phải ra chiến trường, trên chiến trường làm sao có thể không bị thương? Ánh mắt Thanh Hòa trở nên dịu dàng hơn, “Không phải chỉ cố gắng, mà là phải cố gắng hết sức. Cố gắng hết sức để không bị thương.”
“Được, cố gắng hết sức.” Trì Hành thầm nghĩ: Vì bảo vệ quốc gia, chỉ cần ta còn dùng được, ta vẫn sẽ tiến về phía trước. Cho dù thân xác có bị vùi chôn dưới đất, ta cũng chỉ cầu tấm thân này không thẹn với nước nhà.
Trong mắt nàng hiện lên một tia áy náy, Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy, trong lòng cảm thấy tự hào, nhưng càng thêm phiền muộn.
“Trì ca ca, đây là chân thỏ mới nướng, cho huynh ăn đấy.”
“Trì ca ca, chiêu thức vừa rồi có tên là gì? Thật bá đạo.”
“Trì ca ca...”
Trì Hành không biết bản thân có điểm gì làm cho nàng ta vui như vậy.
Theo lý thuyết, nàng suýt nữa đã thọc đại ca của nàng ta một đao đi gặp Diêm vương, người này nghĩ gì mà còn chạy đến xum xoe nàng? Chỉ sợ là đầu có vấn đề.
Nàng nháy mắt, giục Lam Tiêu mau quản muội muội mình, Lam Tiêu cười khổ, nhìn nàng với ánh mắt tự cầu phúc đi.
Ngôi miếu đổ nát nồng nặc mùi thịt nướng, Trì Hành nhìn chằm chằm đống lương khô vô vị trên tay, ngẩng đầu nhìn thấy Thanh Hòa tỷ tỷ đang văn nhã ăn lương khô, nàng sốt ruột nhìn ra ngoài miếu: “Rốt cuộc bao giờ mưa mới tạnh?”
Phiền muốn chết!
“Trì ca ca, lương khô có gì ngon, các ngươi đến ăn đồ của ta đi.”
Lam Mộng Mộng nhiệt tình mời, Thanh Hòa dùng ngón chân cũng đoán được ý đồ của nàng ta, cố ý giữ im lặng.
Trì Hành cắn một miếng khô bò rồi nói: “Đại tiểu thư không cần lo lắng. Người như ta sống cẩu thả, chỉ thích ăn lương khô.”
Thanh Hòa mím môi, suýt nữa bật cười.
A Trì đúng là không phải người tầm thường, chỉ cần được dỗ dành là có thể nói lời hay ý đẹp.
Sống cẩu thả???
Lam Mộng Mộng nghi ngờ tai mình có vấn đề, nghĩ thầm: Huynh mà sống cẩu thả, bổn tiểu thư thà chết còn hơn. Một thiếu niên mặt trắng như hoa giống huynh nói ra lời này, có thấy áy náy không?
Trì Hành không thấy áy náy, nàng quanh năm dãi nắng dầm sương để tập luyện võ công, ông trời cố tình không muốn nàng bị rám nắng, nàng có thể làm sao bây giờ?
Miễn cưỡng ăn sáng xong, Lam tiểu thư không tiếc công sức mà bộc lộ nhiệt huyết hơn nửa canh giờ, Trì Hành bị nàng làm phiền đến mức chỉ có thể trốn vào cửa miếu hứng gió lạnh.
Một canh giờ nữa trôi qua.
Trì Hành kinh hỉ nói: “A tỷ! Mưa tạnh rồi!”
..............................
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Hòa: Không ai được phép nói A Trì không được.
———————-
Lời của editor:
Sau bài đăng thì mình đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ mọi người. Đầu tiên thì mình muốn gửi lời cảm ơn đến những bạn đã vào đây đọc truyện, mỗi lượt xem, lượt bình chọn và bình luận của các bạn chính là nguồn động lực của mình.
Ngoài ra thì mình cũng biết bản thân còn non tay trong việc edit. Trong quá trình edit, cho dù đã cố gắng thì đôi khi mình vẫn sẽ mắc lỗi về câu từ, ngữ pháp, chính tả hoặc là cách hành văn không được trau chuốt, mượt mà. Mình hy vọng mọi người sẽ thông cảm và nếu được, mọi người có thể góp ý để câu chuyện được hoàn thiện hơn. Mình rất hoan nghênh những ý kiến đóng góp mang tính xây dựng của các bạn.
Rất mong sau này vẫn được mọi người ủng hộ.
Trước mặt có địch nhân mạnh mẽ, Lam Tiêu cũng vô thức rút kiếm!
Đao kiếm chạm vào nhau, chỉ vừa mới giao thủ đã có những tia lửa nhỏ bắn ra. Đao quang kiếm ảnh, mưa gió ồn ào náo động.
Lam Mộng Mộng ngơ ngác, sao bọn họ lại đánh nhau rồi?
Nàng nhớ thương khuôn mặt không tì vết của mỹ thiếu niên, hét lớn: “Đại ca! Đừng làm mặt của hắn bị thương!”
Thế đao của Trì Hành bỗng trở nên sắc bén, hung mãnh——Buồn cười! Còn chưa biết là ai làm bị thương ai!
Bởi vì một câu này của muội muội mà Lam Tiêu khổ không tả nổi, không giao thủ còn đỡ, chỉ khi thể hiện ra năng lực thực sự, hắn mới càng hiểu rõ nhuệ khí sắc bén của thiếu niên.
Xem ra Trì tiểu huynh đệ không có thiện cảm với hắn, có lẽ đã muốn đánh nhau với hắn từ lâu rồi.
Lam Tiêu, thiếu chủ lừng danh của Lam gia bảo, dùng kiếm làm nên tên tuổi, được mệnh danh là “Phá vọng kiếm“.
Phá vọng, chính là phá đi cuồng vọng. Một từ “phá” cũng đủ cho thấy kiếm thuật của hắn không tầm thường.
Thành danh giang hồ ba năm, hiếm có ai địch nổi thanh kiếm sắc bén trong tay hắn. Hắn nghiêng người, vung kiếm dài lên, trong lòng vui sướng: Tới đi!
Thân pháp của hai người cực nhanh, càng đánh càng ác liệt, Lam Mộng Mộng nhìn đến hoa cả mắt, “Ấy, đừng đánh, đừng đánh nữa! Dừng lại đi!”
Tiếc là không có ai nghe.
Nếu là bình thường, Lam Tiêu sẽ nhất mực nghe theo lời muội muội mình, nhưng cao thủ so chiêu, nhất cử nhất động đều liên quan đến sinh tử, thế đao của đối phương rất hung mãnh, nếu rút lui, hắn sẽ chết!
Trì tiểu huynh đệ thực sự chán ghét hắn.
“Trì ca ca, đừng đánh nữa. Huynh không thể đánh bại đại ca ta đâu, hắn chính là——”
“Im đi.” Thẩm Thanh Hòa bước ra ngoài.
Nhìn thấy nàng đi ra, Lam Mộng Mộng vội vàng nói: “ Trì tỷ tỷ, tỷ mau khuyên bọn họ, đừng để bọn họ đánh nhau nữa. Đại ca của ta tuy rằng lớn lên không ra gì, nhưng kiếm trong tay hắn chính là hung khí đoạt mạng người. Em trai tỷ còn trẻ, sao có thể là đối thủ của hắn được?”
“...”
Trì Hành gần như bị nàng ta chọc giận. Kiếm trong tay đại ca ngươi là hung khí giết người, chẳng lẽ “Vãn Tinh” trong tay ta là cỏ đuôi chó sao?
Đường đao “Vãn Tinh” rít lên một tiếng, như đang kêu oan cho thân phận danh đao của mình.
Vào thời khắc mấu chốt, nàng không dám khinh địch, đây là lần đầu tiên nàng dùng “Vãn Tinh” để chiến đấu với kẻ thù! Phấn khích dâng trào, hai mắt nàng lấp lánh, nàng không sợ kiếm võng, lao về phía trước!
Thanh Hòa nhìn mà nhiệt huyết trào dâng, cực kỳ khâm phục. Nàng vô cùng tán thưởng khí phách vĩnh viễn không chịu thua, dám nghĩ dám làm này của A Trì, nhưng bên cạnh nàng có người vẫn luôn ồn ào.
“Ngươi đã gọi ta là 'Trì tỷ tỷ', sao lại không biết làm tỷ tỷ sẽ không chịu nổi người ngoài nói đệ đệ nhà mình không được?”
Nàng đã quen nói chuyện nhẹ nhàng, Lam Mộng Mộng nhếch khóe miệng, thầm đếm trong lòng: Đây có lẽ là lần thứ hai người này không chút kiêng dè mà gọi nàng là người ngoài rồi.
Không lẽ nhìn ra nàng có ý với thiếu niên, cho nên mới cố ý từ chối sao?
Gác lại những suy nghĩ vẩn vơ, nàng nói: “Ta thật lòng muốn tốt cho Trì ca ca. Hắn có dũng mãnh đến đâu thì cũng chỉ là thiếu niên mới ra đời. Cho hắn thêm hai ba năm có lẽ sẽ đánh bại được “Phá vọng kiếm”, bây giờ thì còn quá sớm. Tuy rằng sắc bén, nhưng quá thì cũng không tốt.”
Lam gia bảo không chỉ là nhà giàu nhất Loan thành mà còn là võ lâm thế gia nổi danh trong giang hồ, lời nói của đại tiểu thư cũng khá sâu sắc, nhưng mà...
Thanh Hòa mỉm cười: “Anh hùng xuất thiếu niên, ngươi chưa nghe nói sao?”
“Cho dù vậy thì cũng không thể để bọn họ đánh tiếp được...”
“Đánh cũng đánh rồi, còn quan tâm có thể hay không gì nữa?”
Thanh Hòa lả lướt đứng đó, tựa như một cơn gió là có thể thổi bay, thân hình mảnh mai, nhưng khi sánh vai cùng nàng, cảm nhận được khí phách sừng sững như núi, Lam Mộng Mộng bỗng cảm thấy áp lực.
Được rồi, thiếu niên này thoạt nhìn không giống thiếu niên, cầm đao trong tay, tùy ý đánh, căn nguyên là ở chỗ này!
Có một a tỷ luôn dung túng hắn trong mọi việc, chẳng trách Trì ca ca lại hành động liều lĩnh.
Là liều lĩnh sao?
Sao có thể.
Ánh mắt của Thanh Hòa hơi tối lại, thu hồi suy nghĩ, tập trung xem trận đấu võ này.
Đường đao trong tay Trì Hành là một trong những bảo đao trong kho cổ vật của Trì gia, Trì gia là tướng môn, nhưng rất ít người biết Trì gia cũng là một gia tộc rèn đao kiếm nổi danh, đột nhiên ẩn cư cách đây năm trăm năm.
Chính Trì Hành cũng không biết, chỉ cho rằng cha đã giữ lời hứa, tìm cho nàng một thanh đao tốt.
Nàng đã thích “Vãn Tinh” ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nó, thậm chí còn sử dụng rất tiện tay. Không hề biết rằng trước khi thanh đao này được đúc ra, chủ nhân của nó đã được định sẵn là Trì Hành.
Đây là đường đao mà Trì Diễn đích thân rèn cho con gái yêu của mình.
Đường đao phá giáp, giết địch, thế như chẻ tre. Đao là vật bên mình, so với kiếm vốn có thêm ba phần khí thế mạnh mẽ, hùng hồn, là người bạn đồng hành trung thành của người tập võ.
Đao còn người còn, đao vong người khó sống.
Trì Hành đã bắt đầu luyện võ từ năm ba tuổi, tu luyện công pháp bẩm sinh, học thì là học kỹ năng giết chóc, càng chiến đấu với những kiếm khách nổi danh giang hồ như Lam Tiêu thì càng trở nên dũng mãnh.
Sự sắc bén của nàng vẫn không hề suy giảm, khiến cho Lam Tiêu rất ấn tượng, ra tay không chút lưu tình!
Đao ngâm kiếm rít, long hổ tranh uy.
“A tỷ, lui lại đi.”
Gần như cùng lúc, Thẩm Thanh Hòa cực kỳ sáng suốt lùi vào một góc, tránh bị nhuệ khí sắc bén tỏa ra từ đao kiếm làm tổn thương da thịt.
Lam Mộng Mộng không dám xem náo nhiệt, ngoan ngoãn được thị vệ che ở phía sau.
Nội lực của hai người trong vòng đấu tăng vọt, hòa cùng gió mưa cuồn cuộn bên ngoài.
Lam Tiêu tự nhận là người nổi danh trong giang hồ, lại bị một tiểu hài tử ép phải dùng đòn sát thủ, trong lòng dâng lên cảm xúc kỳ lạ, hắn không có thời gian để suy nghĩ nữa, một kiếm như mãnh hổ xuống núi!
“A Trì, cẩn thận——”
Lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt một sợi tóc dài của Trì Hành, trước khi sợi tóc rơi xuống đất, khí thế toàn thân Trì Hành đột nhiên thay đổi, chuyển tay cầm đao!
Tay trái đổi thành tay phải, xem ra cuối cùng đã buộc đối thủ phải dùng chiêu thức mạnh nhất, không cần khiêu khích nữa, trong lòng cũng không chút hối hận, tay cầm đao vững vàng như núi, trong mắt hiện lên vẻ lạnh thấu xương mà tuổi này không nên có!
“Đến lượt ta.”
Khí thế của “Vãn Tinh” đột nhiên dâng cao, Lam Tiêu căn bản không tránh được, mũi đao lạnh lẽo, hướng về phía ngực hắn!
“Đừng—”
“Xoẹt” một tiếng, mũi đao chưa kịp chạm tới, đao khí đã xé rách vạt áo.
Thắng bại đã rõ.
Trì Hành biết điểm dừng, tra đao vào vỏ, thản nhiên quét mắt về phía thị vệ Lam gia đến cứu hắn, nhướng mày: “Đa tạ.”
“Đại ca!”
Tiếng “đừng” ban nãy chính là do Lam Mộng Mộng hét lên, tay chân nàng lạnh buốt, lảo đảo bước đến bên cạnh Lam Tiêu: “Đại ca, đại ca, huynh không sao chứ?”
Sắc mặt Lam Tiêu cực kỳ tái nhợt, trên trán dính đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt vẫn có chút choáng váng.
Hắn thua rồi.
“Phá vọng kiếm” nổi danh khắp giang hồ lại bị một thiếu niên chưa trưởng thành đánh bại sao?
Hắn cúi đầu nhìn vạt áo đã bị đao khí đâm thủng, mặt sầm lại: Nếu một đao kia tàn nhẫn thêm chút nữa, xuyên vào tim hắn, hắn làm sao có thể sống sót?
Hắn nên cảm tạ đối phương đã thủ hạ lưu tình, nhưng trước khi nói lời cảm tạ...
Hắn đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng: “Nói cho ta biết tên của ngươi!”
Sau khi tra đao vào vỏ, Trì Hành trở lại làm một “thiếu niên” ngây thơ hồn nhiên, ngẩng đầu lên, phối hợp với Thanh Hòa tỷ tỷ lau mồ hôi cho nàng, thản nhiên nói: “Thua chính là thua. Thua bởi người thành danh hay thua bởi người vô danh, có gì khác nhau đâu?”
Không phải đều là thua sao.
Chẳng lẽ thua trước người có danh tiếng thì mới tính là vinh dự?
Muốn gì đây.
Nhàm chán.
Lam Tiêu chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ thua một thiếu niên về võ công lẫn nhân cách, vẻ mặt hắn ủ rũ, hai tay ôm quyền: “Thụ giáo.”
Trì Hành nghiêng đầu cười với hắn, nàng dạy cho hắn một bài học, lửa tích tụ trong lòng cũng tiêu tan, nàng không phải là người nhỏ mọn.
Người thiếu niên mắt ngọc mày ngài, khiến cho Lam Mộng Mộng đứng cạnh Lam Tiêu cũng phải rung động.
“Quay đầu lại, có muốn ta lau mồ hôi cho ngươi không?”
Tiểu tướng quân tươi cười xán lạn: “Tất nhiên là muốn. Vất vả a tỷ.”
Lúc xuất đao với lúc không xuất đao, khí chất lại khác biệt lớn đến vậy. Phải nói rằng, Trì Hành dùng một màn tỷ thí quang minh chính đại chiếm được trái tim của Lam đại tiểu thư.
Không danh không phận, Thanh Hòa cũng không thể yêu cầu nàng kiềm chế mị lực “trêu hoa ghẹo nguyệt”, chỉ biết mỉm cười bất lực.
Khăn gấm lau nhẹ trán, cằm và cái cổ đẫm mồ hôi, đến khi đầu ngón tay sắp chạm vào hầu kết hơi nhô lên kia, tiểu tướng quân không biết là cố ý hay vô tình lựa chọn tránh né: “A tỷ, phần còn lại để ta tự lau.”
Dung nhan nàng đẹp đẽ, những nghi ngờ đã lắng đọng trong lòng Thanh Hòa lại dâng lên.
Nàng biết rõ thuật dịch dung của A Trì lợi hại đến mức nào.
Tuy nhiên nam nữ khác nhau, ngay cả khi mới dậy thì thì vị trí, kích thước, độ nhô ra của hầu kết ở nam và nữ cũng khác nhau.
Nàng rất tò mò hầu kết của A Trì là thật hay giả, và rốt cuộc nàng ấy là nam nhi hay...
“A tỷ, vừa rồi ta đánh có hay không?”
“Hay lắm.”
Nghĩ đến cảnh thanh kiếm sắc bén cắt đứt một sợi tóc dài của nàng ấy, nụ cười của nàng nhạt dần: “Lúc đối đầu với người khác, đừng mạo hiểm. Lần này là tóc bị cắt, chẳng may lần sau là tai thì... “
“Ta sẽ bảo vệ tốt tai của mình.”
“Chỉ có tai thôi à?”
Trì Hành híp mắt cười: “Ta sẽ bảo vệ toàn thân, như vậy được chưa?”
Thanh Hòa giận dữ nhìn cô: “A Trì, không có lần sau.”
“Ta sẽ cố gắng?”
Sau này tiểu tướng quân còn phải ra chiến trường, trên chiến trường làm sao có thể không bị thương? Ánh mắt Thanh Hòa trở nên dịu dàng hơn, “Không phải chỉ cố gắng, mà là phải cố gắng hết sức. Cố gắng hết sức để không bị thương.”
“Được, cố gắng hết sức.” Trì Hành thầm nghĩ: Vì bảo vệ quốc gia, chỉ cần ta còn dùng được, ta vẫn sẽ tiến về phía trước. Cho dù thân xác có bị vùi chôn dưới đất, ta cũng chỉ cầu tấm thân này không thẹn với nước nhà.
Trong mắt nàng hiện lên một tia áy náy, Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy, trong lòng cảm thấy tự hào, nhưng càng thêm phiền muộn.
“Trì ca ca, đây là chân thỏ mới nướng, cho huynh ăn đấy.”
“Trì ca ca, chiêu thức vừa rồi có tên là gì? Thật bá đạo.”
“Trì ca ca...”
Trì Hành không biết bản thân có điểm gì làm cho nàng ta vui như vậy.
Theo lý thuyết, nàng suýt nữa đã thọc đại ca của nàng ta một đao đi gặp Diêm vương, người này nghĩ gì mà còn chạy đến xum xoe nàng? Chỉ sợ là đầu có vấn đề.
Nàng nháy mắt, giục Lam Tiêu mau quản muội muội mình, Lam Tiêu cười khổ, nhìn nàng với ánh mắt tự cầu phúc đi.
Ngôi miếu đổ nát nồng nặc mùi thịt nướng, Trì Hành nhìn chằm chằm đống lương khô vô vị trên tay, ngẩng đầu nhìn thấy Thanh Hòa tỷ tỷ đang văn nhã ăn lương khô, nàng sốt ruột nhìn ra ngoài miếu: “Rốt cuộc bao giờ mưa mới tạnh?”
Phiền muốn chết!
“Trì ca ca, lương khô có gì ngon, các ngươi đến ăn đồ của ta đi.”
Lam Mộng Mộng nhiệt tình mời, Thanh Hòa dùng ngón chân cũng đoán được ý đồ của nàng ta, cố ý giữ im lặng.
Trì Hành cắn một miếng khô bò rồi nói: “Đại tiểu thư không cần lo lắng. Người như ta sống cẩu thả, chỉ thích ăn lương khô.”
Thanh Hòa mím môi, suýt nữa bật cười.
A Trì đúng là không phải người tầm thường, chỉ cần được dỗ dành là có thể nói lời hay ý đẹp.
Sống cẩu thả???
Lam Mộng Mộng nghi ngờ tai mình có vấn đề, nghĩ thầm: Huynh mà sống cẩu thả, bổn tiểu thư thà chết còn hơn. Một thiếu niên mặt trắng như hoa giống huynh nói ra lời này, có thấy áy náy không?
Trì Hành không thấy áy náy, nàng quanh năm dãi nắng dầm sương để tập luyện võ công, ông trời cố tình không muốn nàng bị rám nắng, nàng có thể làm sao bây giờ?
Miễn cưỡng ăn sáng xong, Lam tiểu thư không tiếc công sức mà bộc lộ nhiệt huyết hơn nửa canh giờ, Trì Hành bị nàng làm phiền đến mức chỉ có thể trốn vào cửa miếu hứng gió lạnh.
Một canh giờ nữa trôi qua.
Trì Hành kinh hỉ nói: “A tỷ! Mưa tạnh rồi!”
..............................
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Hòa: Không ai được phép nói A Trì không được.
———————-
Lời của editor:
Sau bài đăng thì mình đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ mọi người. Đầu tiên thì mình muốn gửi lời cảm ơn đến những bạn đã vào đây đọc truyện, mỗi lượt xem, lượt bình chọn và bình luận của các bạn chính là nguồn động lực của mình.
Ngoài ra thì mình cũng biết bản thân còn non tay trong việc edit. Trong quá trình edit, cho dù đã cố gắng thì đôi khi mình vẫn sẽ mắc lỗi về câu từ, ngữ pháp, chính tả hoặc là cách hành văn không được trau chuốt, mượt mà. Mình hy vọng mọi người sẽ thông cảm và nếu được, mọi người có thể góp ý để câu chuyện được hoàn thiện hơn. Mình rất hoan nghênh những ý kiến đóng góp mang tính xây dựng của các bạn.
Rất mong sau này vẫn được mọi người ủng hộ.