Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược
Chương 24: Sống lâu trăm tuổi
Cầm Sắt mở to mắt, quả thực không nghĩ tới tiểu tướng quân sinh ra kiêu ngạo, hiếm khi phục một ai lại vì tiểu thư làm đến mức này.
Nàng vừa quỳ xuống, lông mày Khương Tinh giật giật, bà quay người sang một bên, khóe mắt nhìn thấy thiếu nữ ốm yếu đang định làm theo, bà đau đầu nói: "Đứng lên hết đi, không cần quỳ nữa, ta đã thấy được thành ý của các ngươi."
"Thần y đồng ý cứu a tỷ của ta?!" Trong mắt Trì Hành tựa như có một ngọn lửa thiêu đốt, làm cho vị thần y Khương Tinh đã quen nhìn sinh tử có chút không thoải mái, trong lòng nghi hoặc, không đáp mà hỏi: "Ngươi gọi nàng là a tỷ, nàng là gì của ngươi?"
Trì Hành đang quỳ không dám đứng lên, đưa mắt ra hiệu Liễu Cầm và Liễu Sắt đỡ nàng ấy đứng dậy, nàng tự mình quỳ gối thẳng tắp, nghiêm chỉnh.
Gió nhẹ thổi qua, dải lụa buộc tóc bay phấp phới. Nàng không vội trả lời, ngược lại im lặng suy tư.
Khoảnh khắc này, trong mắt Thanh Hòa, thế gian chỉ còn lại một mình nàng ấy. Nàng tha thiết, thành kính, không dám quấy rầy, chờ đợi một câu trả lời từ A Trì.
Nàng ấy sẽ dùng từ gì để nói về cảm tình nhiều năm của hai người họ?
Khương Tinh càng ngày càng hứng thú, cõng giỏ thuốc trên lưng, chờ đợi câu trả lời như đã dự đoán.
Trong tâm trí Trì Hành, những hình ảnh từ thuở ấu thơ cho đến niên thiếu hiện lên như một thước phim quay chậm. Bắt đầu từ mâu thuẫn giữa hai gia tộc vì tranh giành danh hiệu "tướng môn đứng đầu" dẫn đến rạn nứt, rồi đến việc nàng liều mình đỡ tên, vô tình mang lại hòa bình cho hai phủ.
Tình cảm của nàng dành cho Uyển Uyển rất phức tạp.
Nàng trẻ người non dạ, chỉ biết rằng cha không thích Thẩm đại tướng quân, là nữ nhi của cha, nàng sao có thể thích nữ nhi của "kẻ thù" nhà bên?
Ban đầu nàng nghĩ, cứ phớt lờ nàng ấy, lạnh nhạt với nàng ấy như bao người khác đi.
Nhưng nàng đã được dạy dỗ từ nhỏ, chưa từng có câu nào dạy nàng rằng làm như vậy là đúng.
Con cái nhà văn thần võ tướng đều gọi thẳng mặt Uyển Uyển là "tiểu ma ốm", sau lưng lại thầm cười nhạo nàng ấy là đồ xui xẻo vì đã "khắc chết" mẹ ngay khi vừa mới sinh ra.
Bọn họ đều có cha có mẹ, chỉ có Uyển Uyển vừa sinh ra đã không còn người thân huyết thống đưa nàng ấy đến thế giới này.
Nội tâm nàng giằng xé, vừa thương xót, vừa hối hận.
Trì Hành sáu tuổi đã hiểu được đúng sai cơ bản từ sách thánh hiền, điển tích và những lời dạy của cha mẹ, chẳng hạn như khi bọn người kia đối xử lạnh nhạt với Uyển Uyển, cười nhạo và lăng mạ nàng ấy, đó gọi là đang "ỷ mạnh hiếp yếu".
Ngày hôm đó, trước khi gặp Uyển Uyển trên con phố dài, nàng đã đánh nhau với Lan Tiện Chi.
Sự thật cũng đã chứng minh, Lan gia huynh muội không có người nào tốt. Lớn thì nói chuyện quái đản, nhỏ thì âm thầm ngáng chân.
Rồi sau đó, Uyển Uyển với vẻ mặt thất hồn lạc phách cứ thế xuất hiện trong tầm mắt nàng. Giữa trời đất mênh mông, náo nhiệt, người con gái đi trên phố lại lẻ loi, không chút sức sống. Rõ ràng hơn nàng hai tuổi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại tái nhợt, như thể chỉ cần gió thổi mạnh một chút cũng có thể thổi bay cả thân xác gầy gò của người này.
Chủ nghĩa anh hùng không chỉ dành riêng cho nam tử, Trì Hành trời sinh đã có ý thức mạnh mẽ về chính nghĩa.
Mũi tên lao tới, đây là lần đầu tiên Trì Hành đối đầu và chống lại mệnh trời.
May mắn thay, cái kết không quá tệ.
Hai phủ vì nàng liều mình cứu người mà bắt tay giảng hòa, Uyển Uyển từ ngày hôm đó cũng nhìn nàng bằng ánh mắt yêu thương, dịu dàng.
Ít nhất một nửa sinh mạng của nàng ấy là do Trì Hành cắn răng giành được, cho nên từ ngày đó, đối với nàng người này có sự khác biệt rõ ràng với thế nhân.
Những người xung quanh đều mang màu sắc u ám, tẻ nhạt, chỉ có Uyển Uyển là rực rỡ, nổi bật.
Có lẽ vì ngày hôm đó máu nhuộm đỏ y phục của nàng, cho nên trong mắt người ngoài, Thẩm Thanh Hòa yếu ớt, xanh xao nhưng trong mắt Trì Hành, nàng ấy là màu đỏ tươi, rực rỡ.
Màu sắc tuyệt đẹp được tô điểm bằng máu của nàng.
Cho nhau thương xót, khó có thể thu hồi lại.
Nhiều năm trôi qua, nàng ấy cũng không phụ sự chân thành của mình.
Nàng ấy hiểu nàng, chiều chuộng nàng, sẽ xem nàng giơ đao múa kiếm, nhìn nàng vượt nóc băng tường, rồi mỉm cười rạng rỡ, từ tận đáy lòng khen một tiếng giỏi.
Sẽ là người đầu tiên quan tâm nàng có bị thương hay không sau khi nàng trừng trị đám con nhà giàu ăn chơi trác táng và chịu đựng xấu hổ khi bị cha trừng phạt bằng gia pháp.
Trì Hành vẫn thường nghĩ, nếu Uyển Uyển biết nàng là nữ tử thì tốt biết mấy. Như vậy, nàng sẽ không cần nói dối nàng ấy.
Đây là chuyện duy nhất nàng nói dối nàng ấy.
Trong thời gian rất ngắn ngủi, trong đầu nàng nảy sinh vô số ý nghĩ. Ánh mắt mơ hồ như có thể nhìn thấu lòng người của Khương Tinh bỗng hướng về phía nàng.
Trì Hành nghiêm túc nói: "Uyển Uyển là a tỷ của ta, là thanh mai nhà bên, cũng là bạn thân tri kỷ của ta."
Ngón tay của Thẩm Thanh Hòa trở nên trắng bệch, nàng nhất thời không thở nổi, ánh mắt tối sầm, thầm nghĩ: Không phải đã đoán được từ lâu rồi sao?
Trong lòng nàng cười nhạo chính mình, nhưng trên mặt lại không hề có vẻ buồn bã.
Nhìn thấy nàng như vậy, trong mắt Khương Tinh dâng lên tia tán thưởng, không hổ là cô nương có thể cắn răng chịu đựng hàn độc.
Tỉnh táo, khắc chế, ngay cả khi tổn thương cũng không hề để lộ nửa phần yếu ớt.
Bà hỏi Trì Hành: "Ngươi có bao nhiêu bạn thân tri kỷ như vậy?"
Bao nhiêu?
Vẻ mặt Trì Hành ngơ ngác, thành thật nói: "Không nhiều, chỉ một thôi."
Khương Tinh lại cười: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Mười bốn."
"Còn chưa trưởng thành." Bà khẽ mỉm cười, ẩn chứa ý tứ sâu xa: "Khó trách."
Khó trách có thể khiến trái tim thiếu nữ rung động, cũng khó trách có thể làm người ta đau lòng.
Thích một người như vậy, chắc hẳn sẽ rất ngọt ngào mà cũng rất đau khổ phải không?
Bà mỉm cười nhìn Thanh Hòa, Thanh Hòa cũng cong nhẹ mày, trong ánh mắt ẩn chứa sự cam tâm tình nguyện.
Thần y nói chuyện càng ngày càng kỳ quái, Trì Hành nghe mà như lọt vào sương mù. Nàng vốn ghét bị coi thường vì nhỏ tuổi, nhưng đối mặt với Khương Tinh, người duy nhất có thể cứu Uyển Uyển, nàng không dám bất kính.
Nàng vẫn quỳ ở đó, Khương Tinh nghiêng người không chịu nhận lễ: "Đứng dậy đi, không lẽ ngươi định để ta bắt mạch cho nàng ở đây?"
"Đa tạ thần y!"
Đứa nhỏ này.
Bà rất vừa lòng.
Thì ra mười bốn năm đã trôi qua lúc nào mà không hay.
Cuối cùng cũng nghe được câu trả lời khẳng định của thần y, Trì Hành vui mừng khôn xiết, nàng hưng phấn đến mức muốn quỳ lạy thần y, nhưng lại bị Khương Tinh tóm lấy cổ áo ném cho Thẩm cô nương.
Khương thần y thầm nghĩ: Mọi chuyện đều tốt, chỉ là quá thật thà.
Thanh Hòa kéo tay áo Trì Hành ngăn nàng chạy lung tung, cười nói: "Được rồi được rồi, đừng dọa thần y."
Doạ sao?
Nàng có lời muốn nói, lông mày Khương Tinh khẽ động: Quả là một cô nương thông minh nhạy bén!
Ánh mắt hai người gặp nhau, Thanh Hòa mỉm cười với thần y, tiểu tướng quân nhiệt tình, chủ động dỡ giỏ thuốc cho thần y, vui vẻ cung kính mời người lên xe ngựa.
Xe ngựa sang trọng, trong xe rộng rãi, đoàn người đến vội vàng nhưng khi rời đi lại có chút giống như đang nhàn nhã du xuân.
***
Tiểu Hương Sơn, rừng rậm tre xanh, ba bốn gian nhà tre, gian giữa là nơi Thanh Hòa nghỉ ngơi.
Nhìn thần y bắt mạch cho Uyển Uyển, Trì Hành căng thẳng đứng một bên không dám thở, Liễu Cầm và Liễu Sắt bên cạnh cũng vậy.
Ngón tay thon dài của thiếu nữ như ngọc bích, cổ tay trắng ngần như sương tuyết. Khương Tinh khẽ nhắm mắt, nửa khắc sau, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút cảm xúc của người bệnh, lẩm bẩm một câu "Đáng tiếc."
Nghe bà nói "Đáng tiếc", trái tim Thanh Hòa như chìm xuống đáy vực sâu, không một gợn sóng nào lay động.
Nàng cũng là người học y, đã sống với hàn độc suốt mười sáu năm, đương nhiên là biết chất độc đã xâm nhập vào nội tạng, không thể thuyên giảm.
Trì Hành cố gắng không run rẩy: "Thần y, Uyển Uyển...tỷ ấy có thể cứu được sao?"
"Cứu được."
Liễu Cầm Liễu Sắt lập tức quỳ xuống dập đầu: "Cầu xin thần y giúp đỡ!"
Khương Tinh lắc đầu: "Các ngươi cảm tạ sớm quá rồi. Ta nói nàng có thể cứu, nhưng ta không cứu được nàng. Thuốc của nàng, không có ở đây."
Thần y bỗng chốc biến thành thần côn, lời nói mập mờ khó hiểu. Trì Hành cố giữ bình tĩnh, cung kính hỏi: "Không ở đây, vậy ở đâu?"
"Ta không biết ở đâu, nhưng người duy nhất có thể cứu nàng là ngươi."
"Ta? Ta nên làm gì đây?"
"Đến thời điểm thích hợp, ngươi sẽ biết."
"Khi nào là thời điểm thích hợp?" Trì Hành thấp giọng lẩm bẩm, trong đôi mắt trong suốt có vẻ cuồng loạn: "Khi nào mới là thời điểm thích hợp? Ta có thể chờ, nhưng Uyển Uyển lại không đợi được, thần y, có thể—"
"A Trì."
Một bàn tay đặt lên mu bàn tay nàng, Thanh Hòa nhẹ nhàng nói: "A Trì, bình tĩnh."
Hốc mắt Trì Hành nóng lên: "Muốn ta bình tĩnh thế nào đây?"
Tim nàng đau nhói như bị kim châm, chỉ nghĩ rằng Uyển Uyển rõ ràng là có thể cứu được, nhưng lại "không có thuốc chữa", nhất thời tâm trí nàng trở nên rối bời, chân khí ẩn hiện có dấu hiệu trào ngược.
"A Trì!" Thanh Hòa nhanh tay ôm người vào lòng.
"Nàng gần đây hao tổn tinh thần quá nhiều, cứ để nàng ngủ một giấc thật ngon đi." Khương Tinh thu tay điểm huyệt lại, ánh mắt lạnh lùng: "Nàng ấy không sao, nhưng còn ngươi, Long Viêm Đan là thuốc có công hiệu rất mạnh, Đường Cửu thế mà không báo cho ngươi biết sao?"
Cái tên "Đường Cửu" được thốt ra từ miệng bà, mang theo sự thân thiết và gần gũi khó hiểu.
Thanh Hòa có vẻ ngạc nhiên: "Tiền bối...biết sư phụ của ta sao?"
"Sao có thể nói là quen biết? Tính ra, ngươi còn phải gọi ta một tiếng 'đại sư bá'."
Thanh Hòa mím môi, một lúc sau mới cúi người chào hỏi: "Sư điệt Thanh Hòa, bái kiến đại sư bá."
Nàng khom người hành lễ, Khương Tinh thản nhiên nhận lấy.
Nhớ lại chuyện cũ như mây bây, bà bùi ngùi thốt lên: "Môn phái của ta có lịch sử lâu đời, đã trở thành truyền thuyết, chuyện này ta không nhắc đến nữa. Ta và sư phụ của ngươi vốn là đồng môn, nhớ khi xưa, tứ đại mỹ nhân trong môn cùng nhau du ngoạn, vui vẻ biết bao, nào ngờ..."
Nào ngờ cái gì, bà không nói thêm nữa, chỉ thở dài thườn thượt.
"Đường Cửu, hay còn gọi là Đường Cửu [1], trước khi bái nhập sư môn xuất thân Đường Môn. Đường Môn lấy y thuật và độc thuật làm chủ, tam sư muội học cả công phu của Đường Môn và Đạo Môn, công lực phi thường.
[1]: "Đường" ở vế trước là chữ "棠" trong cây hải đường (海棠), "Đường" trong vế sau là chữ "唐" trong hoang đường (荒唐) (Theo Từ điển Hán Nôm).
Có danh sư như vậy, không lý nào mệnh ngươi lại kết thúc sớm. Tuy nhiên, có vô vàn cách để tiếp tục sống, tại sao ngươi lại chọn cách nguy hiểm nhất?"
Sư phụ cũng từng hỏi nàng câu hỏi tương tự.
Còn nhớ nhiều năm trước, nàng và sư phụ đã tranh cãi về cách dùng thuốc, hôm đó tình cờ là ngày giỗ của mẹ.
Thanh Hòa mỉm cười nhạt nhẽo: "Có vô vàn cách để tiếp tục sống, nhưng cũng phải có thuốc để tiếp tục chứ?
Lúc đó trong tay sư phụ chỉ có Long Viêm Đan, loại thuốc này không có gì không tốt, hiệu quả nhanh chóng, uống vào sẽ giảm bớt đau đớn.
Dựa vào thuốc này ta mới sống sót được mấy năm nay, nếu không thì thân cốt đã sớm bị chôn vùi dưới đất.
Mẹ bị người giết chết, không được chết yên lành. Cha thì giận cá chém thớt, tổ mẫu lại chán ghét ta. Báo thù là việc phải tập trung cao độ, đã là huyết hải thâm thù, đương nhiên là phải tự mình báo, sao có thể mượn tay người khác?"
Nói ngàn lời vạn lời, rốt cuộc cũng chỉ là do tình thế thúc ép, thuận thế mà làm.
Vài lời ngắn ngủi, đã nói lên hết nỗi cô đơn mà cũng mạnh mẽ của nàng.
"Ta không tin bản thân đoản mệnh. Người ta thường nói 'tai họa lưu truyền ngàn năm', ta tạm xem như là một nửa tai ương."
Thanh Hòa cụp mắt nhìn tiểu tướng quân đang ngủ say. Nếu mệnh trời khó trái, người đầu tiên nàng làm hại, chính là người này.
Nàng yêu A Trì, tự nhiên hy vọng bản thân sống lâu hơn một chút, tránh cho A Trì đến lúc trưởng thành, hiểu rõ tâm ý của mình, chỉ có thể khóc trước mộ của nàng. Khóc mãi, khóc nức nở, mắng nàng không tử tế.
Cảnh tượng này, sao lại quen thuộc đến vậy. Có lẽ là do vết sẹo quá khứ để lại trong lòng Khương Tinh âm ỉ, hoặc có thể là do sự dịu dàng và nụ cười ấm áp của cô nương trước mặt đã chạm đến trái tim bà, khiến bà bất chấp nguy cơ bị trời phạt mà khẳng định một cách đầy bí ẩn: "Mạng của ngươi, nằm trong tay nàng."
Nụ cười của Thanh Hòa thoáng chốc trở nên rạng rỡ hơn: "Thật sao? Ta cũng tình nguyện giao tính mạng của mình cho A Trì."
"Mấy ngày này ta sẽ ở đây giúp ngươi bồi bổ thân thể. Trong người có chân khí thuần dương, đâu phải để nàng dày vò như vậy." Khương Tinh bất đắc dĩ, lau đi vết máu trên khóe môi, từ trong ngực móc ra một cây bút, nhúng bút vào mực và bắt đầu viết phương thuốc.
Giữa y thuật và độc dược, tam sư muội giỏi về độc, còn bà giỏi nhất, ngoài việc suy đoán mệnh trời, chính là chữa bệnh cứu người.
Người đã đến trước mặt bà, sao có thể nói không phải là ý trời? Đã là ý trời, sao có thể nhẫn tâm thấy chết mà không cứu?
Gạt mọi chuyện qua một bên, vì Trì Hành, Thẩm Thanh Hòa không thể chết.
"Uyển Uyển——"
Mơ mộng một hồi, Trì Hành lại tỉnh dậy, trán đổ mồ hôi lạnh.
Thanh Hòa đang ngồi ở mép giường, cầm khăn tay lau mồ hôi cho nàng, không ngờ nàng đột nhiên ngồi dậy, trán hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở đan xen, hai tai Thanh Hòa chợt nóng bừng.
Khương Tinh đứng bên cạnh nhìn, không ngừng thốt ra những tiếng tấm tắc kỳ lạ, cuối cùng lẩm bẩm nói khẽ: "Hình như ta không nên ở đây?"
Bà đứng dậy, chắp tay rồi đi ra ngoài.
Ngoài cửa sổ mưa phùn không ngừng rơi, vẻ kinh hãi trong mắt Trì Hành còn chưa tan đi, nàng không nói một lời ôm lấy vòng eo mềm mại của thiếu nữ: "Uyển Uyển, Uyển Uyển...tỷ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!"
Nàng vừa quỳ xuống, lông mày Khương Tinh giật giật, bà quay người sang một bên, khóe mắt nhìn thấy thiếu nữ ốm yếu đang định làm theo, bà đau đầu nói: "Đứng lên hết đi, không cần quỳ nữa, ta đã thấy được thành ý của các ngươi."
"Thần y đồng ý cứu a tỷ của ta?!" Trong mắt Trì Hành tựa như có một ngọn lửa thiêu đốt, làm cho vị thần y Khương Tinh đã quen nhìn sinh tử có chút không thoải mái, trong lòng nghi hoặc, không đáp mà hỏi: "Ngươi gọi nàng là a tỷ, nàng là gì của ngươi?"
Trì Hành đang quỳ không dám đứng lên, đưa mắt ra hiệu Liễu Cầm và Liễu Sắt đỡ nàng ấy đứng dậy, nàng tự mình quỳ gối thẳng tắp, nghiêm chỉnh.
Gió nhẹ thổi qua, dải lụa buộc tóc bay phấp phới. Nàng không vội trả lời, ngược lại im lặng suy tư.
Khoảnh khắc này, trong mắt Thanh Hòa, thế gian chỉ còn lại một mình nàng ấy. Nàng tha thiết, thành kính, không dám quấy rầy, chờ đợi một câu trả lời từ A Trì.
Nàng ấy sẽ dùng từ gì để nói về cảm tình nhiều năm của hai người họ?
Khương Tinh càng ngày càng hứng thú, cõng giỏ thuốc trên lưng, chờ đợi câu trả lời như đã dự đoán.
Trong tâm trí Trì Hành, những hình ảnh từ thuở ấu thơ cho đến niên thiếu hiện lên như một thước phim quay chậm. Bắt đầu từ mâu thuẫn giữa hai gia tộc vì tranh giành danh hiệu "tướng môn đứng đầu" dẫn đến rạn nứt, rồi đến việc nàng liều mình đỡ tên, vô tình mang lại hòa bình cho hai phủ.
Tình cảm của nàng dành cho Uyển Uyển rất phức tạp.
Nàng trẻ người non dạ, chỉ biết rằng cha không thích Thẩm đại tướng quân, là nữ nhi của cha, nàng sao có thể thích nữ nhi của "kẻ thù" nhà bên?
Ban đầu nàng nghĩ, cứ phớt lờ nàng ấy, lạnh nhạt với nàng ấy như bao người khác đi.
Nhưng nàng đã được dạy dỗ từ nhỏ, chưa từng có câu nào dạy nàng rằng làm như vậy là đúng.
Con cái nhà văn thần võ tướng đều gọi thẳng mặt Uyển Uyển là "tiểu ma ốm", sau lưng lại thầm cười nhạo nàng ấy là đồ xui xẻo vì đã "khắc chết" mẹ ngay khi vừa mới sinh ra.
Bọn họ đều có cha có mẹ, chỉ có Uyển Uyển vừa sinh ra đã không còn người thân huyết thống đưa nàng ấy đến thế giới này.
Nội tâm nàng giằng xé, vừa thương xót, vừa hối hận.
Trì Hành sáu tuổi đã hiểu được đúng sai cơ bản từ sách thánh hiền, điển tích và những lời dạy của cha mẹ, chẳng hạn như khi bọn người kia đối xử lạnh nhạt với Uyển Uyển, cười nhạo và lăng mạ nàng ấy, đó gọi là đang "ỷ mạnh hiếp yếu".
Ngày hôm đó, trước khi gặp Uyển Uyển trên con phố dài, nàng đã đánh nhau với Lan Tiện Chi.
Sự thật cũng đã chứng minh, Lan gia huynh muội không có người nào tốt. Lớn thì nói chuyện quái đản, nhỏ thì âm thầm ngáng chân.
Rồi sau đó, Uyển Uyển với vẻ mặt thất hồn lạc phách cứ thế xuất hiện trong tầm mắt nàng. Giữa trời đất mênh mông, náo nhiệt, người con gái đi trên phố lại lẻ loi, không chút sức sống. Rõ ràng hơn nàng hai tuổi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại tái nhợt, như thể chỉ cần gió thổi mạnh một chút cũng có thể thổi bay cả thân xác gầy gò của người này.
Chủ nghĩa anh hùng không chỉ dành riêng cho nam tử, Trì Hành trời sinh đã có ý thức mạnh mẽ về chính nghĩa.
Mũi tên lao tới, đây là lần đầu tiên Trì Hành đối đầu và chống lại mệnh trời.
May mắn thay, cái kết không quá tệ.
Hai phủ vì nàng liều mình cứu người mà bắt tay giảng hòa, Uyển Uyển từ ngày hôm đó cũng nhìn nàng bằng ánh mắt yêu thương, dịu dàng.
Ít nhất một nửa sinh mạng của nàng ấy là do Trì Hành cắn răng giành được, cho nên từ ngày đó, đối với nàng người này có sự khác biệt rõ ràng với thế nhân.
Những người xung quanh đều mang màu sắc u ám, tẻ nhạt, chỉ có Uyển Uyển là rực rỡ, nổi bật.
Có lẽ vì ngày hôm đó máu nhuộm đỏ y phục của nàng, cho nên trong mắt người ngoài, Thẩm Thanh Hòa yếu ớt, xanh xao nhưng trong mắt Trì Hành, nàng ấy là màu đỏ tươi, rực rỡ.
Màu sắc tuyệt đẹp được tô điểm bằng máu của nàng.
Cho nhau thương xót, khó có thể thu hồi lại.
Nhiều năm trôi qua, nàng ấy cũng không phụ sự chân thành của mình.
Nàng ấy hiểu nàng, chiều chuộng nàng, sẽ xem nàng giơ đao múa kiếm, nhìn nàng vượt nóc băng tường, rồi mỉm cười rạng rỡ, từ tận đáy lòng khen một tiếng giỏi.
Sẽ là người đầu tiên quan tâm nàng có bị thương hay không sau khi nàng trừng trị đám con nhà giàu ăn chơi trác táng và chịu đựng xấu hổ khi bị cha trừng phạt bằng gia pháp.
Trì Hành vẫn thường nghĩ, nếu Uyển Uyển biết nàng là nữ tử thì tốt biết mấy. Như vậy, nàng sẽ không cần nói dối nàng ấy.
Đây là chuyện duy nhất nàng nói dối nàng ấy.
Trong thời gian rất ngắn ngủi, trong đầu nàng nảy sinh vô số ý nghĩ. Ánh mắt mơ hồ như có thể nhìn thấu lòng người của Khương Tinh bỗng hướng về phía nàng.
Trì Hành nghiêm túc nói: "Uyển Uyển là a tỷ của ta, là thanh mai nhà bên, cũng là bạn thân tri kỷ của ta."
Ngón tay của Thẩm Thanh Hòa trở nên trắng bệch, nàng nhất thời không thở nổi, ánh mắt tối sầm, thầm nghĩ: Không phải đã đoán được từ lâu rồi sao?
Trong lòng nàng cười nhạo chính mình, nhưng trên mặt lại không hề có vẻ buồn bã.
Nhìn thấy nàng như vậy, trong mắt Khương Tinh dâng lên tia tán thưởng, không hổ là cô nương có thể cắn răng chịu đựng hàn độc.
Tỉnh táo, khắc chế, ngay cả khi tổn thương cũng không hề để lộ nửa phần yếu ớt.
Bà hỏi Trì Hành: "Ngươi có bao nhiêu bạn thân tri kỷ như vậy?"
Bao nhiêu?
Vẻ mặt Trì Hành ngơ ngác, thành thật nói: "Không nhiều, chỉ một thôi."
Khương Tinh lại cười: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Mười bốn."
"Còn chưa trưởng thành." Bà khẽ mỉm cười, ẩn chứa ý tứ sâu xa: "Khó trách."
Khó trách có thể khiến trái tim thiếu nữ rung động, cũng khó trách có thể làm người ta đau lòng.
Thích một người như vậy, chắc hẳn sẽ rất ngọt ngào mà cũng rất đau khổ phải không?
Bà mỉm cười nhìn Thanh Hòa, Thanh Hòa cũng cong nhẹ mày, trong ánh mắt ẩn chứa sự cam tâm tình nguyện.
Thần y nói chuyện càng ngày càng kỳ quái, Trì Hành nghe mà như lọt vào sương mù. Nàng vốn ghét bị coi thường vì nhỏ tuổi, nhưng đối mặt với Khương Tinh, người duy nhất có thể cứu Uyển Uyển, nàng không dám bất kính.
Nàng vẫn quỳ ở đó, Khương Tinh nghiêng người không chịu nhận lễ: "Đứng dậy đi, không lẽ ngươi định để ta bắt mạch cho nàng ở đây?"
"Đa tạ thần y!"
Đứa nhỏ này.
Bà rất vừa lòng.
Thì ra mười bốn năm đã trôi qua lúc nào mà không hay.
Cuối cùng cũng nghe được câu trả lời khẳng định của thần y, Trì Hành vui mừng khôn xiết, nàng hưng phấn đến mức muốn quỳ lạy thần y, nhưng lại bị Khương Tinh tóm lấy cổ áo ném cho Thẩm cô nương.
Khương thần y thầm nghĩ: Mọi chuyện đều tốt, chỉ là quá thật thà.
Thanh Hòa kéo tay áo Trì Hành ngăn nàng chạy lung tung, cười nói: "Được rồi được rồi, đừng dọa thần y."
Doạ sao?
Nàng có lời muốn nói, lông mày Khương Tinh khẽ động: Quả là một cô nương thông minh nhạy bén!
Ánh mắt hai người gặp nhau, Thanh Hòa mỉm cười với thần y, tiểu tướng quân nhiệt tình, chủ động dỡ giỏ thuốc cho thần y, vui vẻ cung kính mời người lên xe ngựa.
Xe ngựa sang trọng, trong xe rộng rãi, đoàn người đến vội vàng nhưng khi rời đi lại có chút giống như đang nhàn nhã du xuân.
***
Tiểu Hương Sơn, rừng rậm tre xanh, ba bốn gian nhà tre, gian giữa là nơi Thanh Hòa nghỉ ngơi.
Nhìn thần y bắt mạch cho Uyển Uyển, Trì Hành căng thẳng đứng một bên không dám thở, Liễu Cầm và Liễu Sắt bên cạnh cũng vậy.
Ngón tay thon dài của thiếu nữ như ngọc bích, cổ tay trắng ngần như sương tuyết. Khương Tinh khẽ nhắm mắt, nửa khắc sau, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút cảm xúc của người bệnh, lẩm bẩm một câu "Đáng tiếc."
Nghe bà nói "Đáng tiếc", trái tim Thanh Hòa như chìm xuống đáy vực sâu, không một gợn sóng nào lay động.
Nàng cũng là người học y, đã sống với hàn độc suốt mười sáu năm, đương nhiên là biết chất độc đã xâm nhập vào nội tạng, không thể thuyên giảm.
Trì Hành cố gắng không run rẩy: "Thần y, Uyển Uyển...tỷ ấy có thể cứu được sao?"
"Cứu được."
Liễu Cầm Liễu Sắt lập tức quỳ xuống dập đầu: "Cầu xin thần y giúp đỡ!"
Khương Tinh lắc đầu: "Các ngươi cảm tạ sớm quá rồi. Ta nói nàng có thể cứu, nhưng ta không cứu được nàng. Thuốc của nàng, không có ở đây."
Thần y bỗng chốc biến thành thần côn, lời nói mập mờ khó hiểu. Trì Hành cố giữ bình tĩnh, cung kính hỏi: "Không ở đây, vậy ở đâu?"
"Ta không biết ở đâu, nhưng người duy nhất có thể cứu nàng là ngươi."
"Ta? Ta nên làm gì đây?"
"Đến thời điểm thích hợp, ngươi sẽ biết."
"Khi nào là thời điểm thích hợp?" Trì Hành thấp giọng lẩm bẩm, trong đôi mắt trong suốt có vẻ cuồng loạn: "Khi nào mới là thời điểm thích hợp? Ta có thể chờ, nhưng Uyển Uyển lại không đợi được, thần y, có thể—"
"A Trì."
Một bàn tay đặt lên mu bàn tay nàng, Thanh Hòa nhẹ nhàng nói: "A Trì, bình tĩnh."
Hốc mắt Trì Hành nóng lên: "Muốn ta bình tĩnh thế nào đây?"
Tim nàng đau nhói như bị kim châm, chỉ nghĩ rằng Uyển Uyển rõ ràng là có thể cứu được, nhưng lại "không có thuốc chữa", nhất thời tâm trí nàng trở nên rối bời, chân khí ẩn hiện có dấu hiệu trào ngược.
"A Trì!" Thanh Hòa nhanh tay ôm người vào lòng.
"Nàng gần đây hao tổn tinh thần quá nhiều, cứ để nàng ngủ một giấc thật ngon đi." Khương Tinh thu tay điểm huyệt lại, ánh mắt lạnh lùng: "Nàng ấy không sao, nhưng còn ngươi, Long Viêm Đan là thuốc có công hiệu rất mạnh, Đường Cửu thế mà không báo cho ngươi biết sao?"
Cái tên "Đường Cửu" được thốt ra từ miệng bà, mang theo sự thân thiết và gần gũi khó hiểu.
Thanh Hòa có vẻ ngạc nhiên: "Tiền bối...biết sư phụ của ta sao?"
"Sao có thể nói là quen biết? Tính ra, ngươi còn phải gọi ta một tiếng 'đại sư bá'."
Thanh Hòa mím môi, một lúc sau mới cúi người chào hỏi: "Sư điệt Thanh Hòa, bái kiến đại sư bá."
Nàng khom người hành lễ, Khương Tinh thản nhiên nhận lấy.
Nhớ lại chuyện cũ như mây bây, bà bùi ngùi thốt lên: "Môn phái của ta có lịch sử lâu đời, đã trở thành truyền thuyết, chuyện này ta không nhắc đến nữa. Ta và sư phụ của ngươi vốn là đồng môn, nhớ khi xưa, tứ đại mỹ nhân trong môn cùng nhau du ngoạn, vui vẻ biết bao, nào ngờ..."
Nào ngờ cái gì, bà không nói thêm nữa, chỉ thở dài thườn thượt.
"Đường Cửu, hay còn gọi là Đường Cửu [1], trước khi bái nhập sư môn xuất thân Đường Môn. Đường Môn lấy y thuật và độc thuật làm chủ, tam sư muội học cả công phu của Đường Môn và Đạo Môn, công lực phi thường.
[1]: "Đường" ở vế trước là chữ "棠" trong cây hải đường (海棠), "Đường" trong vế sau là chữ "唐" trong hoang đường (荒唐) (Theo Từ điển Hán Nôm).
Có danh sư như vậy, không lý nào mệnh ngươi lại kết thúc sớm. Tuy nhiên, có vô vàn cách để tiếp tục sống, tại sao ngươi lại chọn cách nguy hiểm nhất?"
Sư phụ cũng từng hỏi nàng câu hỏi tương tự.
Còn nhớ nhiều năm trước, nàng và sư phụ đã tranh cãi về cách dùng thuốc, hôm đó tình cờ là ngày giỗ của mẹ.
Thanh Hòa mỉm cười nhạt nhẽo: "Có vô vàn cách để tiếp tục sống, nhưng cũng phải có thuốc để tiếp tục chứ?
Lúc đó trong tay sư phụ chỉ có Long Viêm Đan, loại thuốc này không có gì không tốt, hiệu quả nhanh chóng, uống vào sẽ giảm bớt đau đớn.
Dựa vào thuốc này ta mới sống sót được mấy năm nay, nếu không thì thân cốt đã sớm bị chôn vùi dưới đất.
Mẹ bị người giết chết, không được chết yên lành. Cha thì giận cá chém thớt, tổ mẫu lại chán ghét ta. Báo thù là việc phải tập trung cao độ, đã là huyết hải thâm thù, đương nhiên là phải tự mình báo, sao có thể mượn tay người khác?"
Nói ngàn lời vạn lời, rốt cuộc cũng chỉ là do tình thế thúc ép, thuận thế mà làm.
Vài lời ngắn ngủi, đã nói lên hết nỗi cô đơn mà cũng mạnh mẽ của nàng.
"Ta không tin bản thân đoản mệnh. Người ta thường nói 'tai họa lưu truyền ngàn năm', ta tạm xem như là một nửa tai ương."
Thanh Hòa cụp mắt nhìn tiểu tướng quân đang ngủ say. Nếu mệnh trời khó trái, người đầu tiên nàng làm hại, chính là người này.
Nàng yêu A Trì, tự nhiên hy vọng bản thân sống lâu hơn một chút, tránh cho A Trì đến lúc trưởng thành, hiểu rõ tâm ý của mình, chỉ có thể khóc trước mộ của nàng. Khóc mãi, khóc nức nở, mắng nàng không tử tế.
Cảnh tượng này, sao lại quen thuộc đến vậy. Có lẽ là do vết sẹo quá khứ để lại trong lòng Khương Tinh âm ỉ, hoặc có thể là do sự dịu dàng và nụ cười ấm áp của cô nương trước mặt đã chạm đến trái tim bà, khiến bà bất chấp nguy cơ bị trời phạt mà khẳng định một cách đầy bí ẩn: "Mạng của ngươi, nằm trong tay nàng."
Nụ cười của Thanh Hòa thoáng chốc trở nên rạng rỡ hơn: "Thật sao? Ta cũng tình nguyện giao tính mạng của mình cho A Trì."
"Mấy ngày này ta sẽ ở đây giúp ngươi bồi bổ thân thể. Trong người có chân khí thuần dương, đâu phải để nàng dày vò như vậy." Khương Tinh bất đắc dĩ, lau đi vết máu trên khóe môi, từ trong ngực móc ra một cây bút, nhúng bút vào mực và bắt đầu viết phương thuốc.
Giữa y thuật và độc dược, tam sư muội giỏi về độc, còn bà giỏi nhất, ngoài việc suy đoán mệnh trời, chính là chữa bệnh cứu người.
Người đã đến trước mặt bà, sao có thể nói không phải là ý trời? Đã là ý trời, sao có thể nhẫn tâm thấy chết mà không cứu?
Gạt mọi chuyện qua một bên, vì Trì Hành, Thẩm Thanh Hòa không thể chết.
"Uyển Uyển——"
Mơ mộng một hồi, Trì Hành lại tỉnh dậy, trán đổ mồ hôi lạnh.
Thanh Hòa đang ngồi ở mép giường, cầm khăn tay lau mồ hôi cho nàng, không ngờ nàng đột nhiên ngồi dậy, trán hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở đan xen, hai tai Thanh Hòa chợt nóng bừng.
Khương Tinh đứng bên cạnh nhìn, không ngừng thốt ra những tiếng tấm tắc kỳ lạ, cuối cùng lẩm bẩm nói khẽ: "Hình như ta không nên ở đây?"
Bà đứng dậy, chắp tay rồi đi ra ngoài.
Ngoài cửa sổ mưa phùn không ngừng rơi, vẻ kinh hãi trong mắt Trì Hành còn chưa tan đi, nàng không nói một lời ôm lấy vòng eo mềm mại của thiếu nữ: "Uyển Uyển, Uyển Uyển...tỷ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!"