Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 26: Thân nữ nhi



Ý nghĩ nảy sinh, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận mọi khả năng, Thanh Hòa thở thật nhẹ, bàn tay run rẩy dần dần trở nên vững vàng.

Dù biết thuốc đã phát huy tác dụng, chưa đến bình minh thì người này sẽ không thể tỉnh lại, nhưng nàng vẫn sợ làm cho vị tiểu tướng quân đang ngủ say trên giường giật mình.

Trì Hành còn trẻ, eo thon chân dài, vừa mới đến tuổi dậy thì, sinh ra đã khó phân biệt nam nữ, tinh xảo đến mức khiến người ta không nỡ nảy sinh ý nghĩa dâm loạn.

Tiếng chuông rung lên, nàng đến vội vàng nên chỉ mặc trên người nội y trắng như mây, viền tay áo và cổ áo thêu hoa tuyết tinh tế đến mức không nhìn ra đường kim mũi chỉ, điểm xuyết màu trắng bạc, càng làm tôn thêm nhan sắc vốn đã không tầm thường của nàng.

Người chỉ mặc áo trong, tạo điều kiện rất thuận lợi cho hành động tiếp theo của Thanh Hòa.

Mười sáu năm cuộc đời, dù cho có sóng to gió lớn đến đâu, Thẩm Thanh Hòa vẫn chỉ sống một cuộc sống êm đềm nhạt nhẽo

Tâm lạnh như sắt, không thẹn với lòng.

Lần đầu tiên nàng cởi quần áo của ai đó lại là người trong lòng nàng là A Trì, hiếm thấy nảy sinh một chút ngượng ngùng, vành tai hơi nóng lên, đẹp đến lạ thường.

May mà A Trì đang ngủ, không biết nàng hư đến cỡ nào.

Nhà tre yên tĩnh, hơi thở của nàng có chút hỗn loạn, lồng ngực phập phồng.

Cô nương bình thường sẽ không thể làm được chuyện lớn mật như vậy, nhưng Thanh Hòa mang trong mình hàn độc, ngày ngày phải vật lộn với tử thần, không thể đánh giá bằng những tiêu chuẩn thông thường.

Mặt nàng ảm đạm, ngón tay tái nhợt khẽ khàng kéo, vén nhẹ tà áo. Lớp áo trong hờ hững hé mở, lộ ra lớp thiên tằm y mỏng manh ôm lấy thân hình. Sau một thoáng ngỡ ngàng, nàng không khỏi bật cười: “Cẩn thận chu đáo thật.”

Thiên tằm y tuy đẹp nhưng khó cởi, tiếng tăm về độ khó cởi quả không sai.

Đã từng có một tên ngốc muốn làm kẻ trộm, định trộm bộ y phục quý giá mặc vào mùa đông thì ấm, mặc vào mùa hạ thì mát của một vị Vương gia nào đó. Vất vả lắm mới làm cho người kia ngất xỉu, kết quả là không cởi được bộ thiên tằm y ra. Cuối cùng hắn thấy khó cởi quá, phiền đến nỗi ngửa mặt lên trời thở dài.

Động tác thở dài có hơi lớn, đánh động đến đám vệ binh đang tuần tra ngoài cửa.

Bị bắt được, trước khi chém đầu, hắn còn canh cánh trong lòng, hỏi Vương gia cái đó cởi như thế nào?

Không biết là ngốc thật hay giả ngốc, Vương gia đau buồn nhiều ngày bị chọc cho bật cười, cảm thấy hắn thú vị, xua tay tha cho hắn một mạng.

Thiên tằm y khó cởi có nguồn gốc từ đây.

Dần dần, người ngồi trên ngai vị kia chiếm lấy thiên tằm y cho riêng mình, chỉ trừ những thần tử có công với đất nước, được vua yêu mến mới có may mắn được ban thưởng.

Trụ Quốc đại tướng quân được truyền lại đời đời, tổ tiên có một cái cũng là điều dễ hiểu.

Điều thú vị ở đây là áo này được mặc trên người A Trì, chứ không phải trên người Trì đại tướng quân.

Bình thường đại tướng quân dùng roi quất con, nhìn qua tưởng vô tình, nhưng khi thương yêu ấu tử thì lại khiến người ta vô cùng kinh ngạc.

Người khác không biết cách cởi thiên tằm y, đương nhiên sẽ bị làm cho sứt đầu mẻ trán.

Tuy nhiên Thanh Hòa được truyền thụ y thuật, độc thuật và kỹ thuật chế tạo cơ quan ám khí từ Đường Cửu, cho nên dù là vật gì, phức tạp đến đâu, chỉ cần đầu óc còn suy nghĩ, tay còn hoạt động được thì mọi thứ đều có thể dễ dàng giải quyết.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ba mươi phút sau, bảo y đã được cởi bỏ gọn gàng,

Ánh nến trong phòng lung lay, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Trên giường, thân hình trắng nõn, thanh tú như ngọc của người nọ hiện ra trước mắt, sự gầy gò của người luyện võ hòa quyện hoàn hảo với sự mảnh mai của thiếu nữ.

Làn da mịn màng đập vào mắt, khiến tâm hồn rung động.

Đã nói chỉ nhìn một cái nhưng giây lát sau liền mất kiểm soát, Thanh Hòa luống cuống, gần như lúng túng giúp nàng lấy y phục che đậy.

Tim đập rộn ràng, nàng vội vàng quay lưng lại, hơi thở phì phò, mặt đỏ tai hồng.

A Trì...là nữ tử.

Và hơn thế nữa, là một nữ hài tử còn thu hút ánh nhìn hơn cả thiếu niên lang.

Tim nàng đập thình thịch, không dám quay đầu lại.

Sợ lý trí mà mình luôn lấy làm tự hào sẽ bị sắc đẹp làm cho hỏng mất.

Đợi hồi lâu vẫn không có người ra khỏi phòng, Khương Tinh ngồi dưới ánh trăng xem náo nhiệt, che mặt cười:

Sư điệt này, dù là nam hay nữ cũng không buông tha sao?

Tưởng tượng cảnh Thanh Hòa sư điệt nhìn thấu sự thật, lại cố gắng tỏ ra bình thản trước nữ sắc, làm cho nàng bật cười rung cả vai.

Hai đứa nhỏ này, nên nói thế nào đây?

Thật đúng là trời sinh một đôi.

Một người là nhi tử tướng môn, thoạt nhìn ngỗ nghịch nhưng thực chất lại có tấm lòng chính nghĩa, ít khi thực sự làm điều bậy bạ.

Một người là mỹ nhân ốm yếu, vẻ ngoài đoan trang nhưng bên trong lại ẩn chứa một trái tim đen tối, bất kham.

Hai người gặp nhau như mèo rơi vào giỏ cá, như người say rơi vào vạc rượu.

Đời này khó mà thoát ra được nữa.

Để đảm bảo A Hành tiểu sư điệt được đưa về phòng một cách trong sạch, nàng nhàn nhã nằm trên ghế tre, ngửa đầu ngắm sao, ngắm trăng.

Mắt nhìn sáu hướng, tai nghe bốn phương.

Cách một cánh cửa, không nghe thấy tiếng động gì, Liễu Cầm Liễu Sắt đều mang vẻ mặt nghi hoặc, không biết bên trong là chưa bắt đầu hay đã kết thúc.

Trong gian nhà tre, Thanh Hòa lưu luyến dùng ngón tay thon dài quấn quýt lấy ngón tay của ai kia, thay nàng buộc chặt đai lưng. Nàng ngồi bên mép giường chăm chú nhìn nàng ấy, không thể rời mắt.

Tiểu tướng quân mà nàng cho là trẻ trung oai hùng, luôn chiến thắng vang dội kia lại là một nữ nhi chính hiệu, vóc dáng mảnh mai, khung xương nhỏ bé, bờ vai cũng mỏng manh.

Ngoại trừ việc phát triển chưa tốt bằng nàng, thân hình trông có vẻ khỏe mạnh hơn nàng, còn lại không có quá nhiều điểm khác biệt so với nàng. Lòng nàng bỗng dâng trào những cảm xúc phức tạp.

Một A Trì như vậy, năm sáu tuổi đã lao ra phía trước chắn cho nàng một mũi tên xuyên qua da thịt, dũng khí của nàng ấy phải lớn đến mức nào chứ?

Trì tiểu tướng quân như vậy, dường như không thể chỉ dựa vào giới tính để đánh giá lòng dũng cảm và khí phách của nàng nữa rồi.

Đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của Trì Hành, Thanh Hòa thầm vui mừng: Cũng may là ta đã đoán ra.

Sau này nàng phải đối xử với A Trì cẩn thận, tỉ mỉ hơn mới được.

Xung quanh A Trì đã có đủ nhiều người quan tâm đến sự trưởng thành của nàng ấy.

Vậy thì điều quan trọng nhất mà nàng nên làm là quan tâm xem nàng ấy có lớn lên trong hạnh phúc hay không.

Đây là tiểu tướng quân của nàng, nàng chỉ mong nàng ấy được khỏe mạnh, vô tư.

Lại thêm nửa khắc trôi qua, Cầm Sắt đang đứng gác ngoài cửa thì nghe thấy một giọng nói dịu dàng từ trong phòng vang lên, hai người thở phào nhẹ nhõm, đáp lời rồi bước vào.

“Giúp ta đưa nàng về.”

“Dạ.”

***

Dưới ánh trăng khêu gợi lòng người, Khương Tinh lười biếng nằm trên ghế tre, nhìn sư điệt ngoan đang đưa người về phòng rồi cũng chuẩn bị quay về, nàng hỏi đùa: “Vẫn không buông được à?”



Gió xuân mơn man bên tai, Thanh Hòa ôm chặt lấy vạt áo, nụ cười trên môi rạng rỡ, phong thái ung dung, hào phóng: “Đã cầm lấy, cớ sao lại buông tay?”

Sinh tử không hối hận, người này, nàng muốn chắc rồi.

Nửa đêm, một trận mưa lặng lẽ trút xuống. Ngủ một giấc tỉnh dậy, Trì Hành bừng tỉnh, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.

Sau khi xác nhận mình đang ở trong nhà tre, ngủ trên giường tre của mình, nàng chợt bừng tỉnh.

Hóa ra chỉ là mơ.

Tiểu tướng quân giật giật khóe môi, thầm nghĩ giấc mơ này thực sự rất kỳ lạ.

Đầu tiên nàng nghe thấy tiếng chuông reo nên tưởng Uyển Uyển đang gặp nguy hiểm, sau đó lao vào nhà tre thì bị một hương thơm nồng nàn làm cho choáng váng. Cuối cùng bị Uyển Uyển biết được là nữ...

Trên lưng nàng đổ một tầng mồ hôi: Cũng may là mơ, nếu không nàng thật sự không biết phải làm sao cho phải.

Cũng không phải cố ý che giấu, nhưng chuyện này liên quan đến vận mệnh của cả phủ tướng quân, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Cha mẹ muốn nàng liều chết cũng phải giữ bí mật, kẻ nào biết được thì giết, nhưng nếu là Uyển Uyển phát hiện thì nàng cũng không thể giết nàng ấy được.

Xoa xoa mặt, xác định thân phận vẫn được giấu kín, nàng mới chậm rãi thở ra một hơi dài rồi đứng dậy định xuống giường.

Đêm qua gió xuân bỗng nổi lên, mưa đêm gõ cửa sổ. Đến bình minh, hỉ thước bay nhảy líu lo trên cành cây đẫm mưa xuân.

Hoa thơm chim hót, Trì Hành thoải mái duỗi người, Thanh Hòa đang đẩy cửa vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, nụ cười trên môi càng tươi hơn.

“Chào buổi sáng, A Trì.”

Trì Hành quay người lại chào nàng: “Chào buổi sáng Thanh Hòa tỷ tỷ.”

Nàng cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt của Thanh Hòa, thấy nàng ấy đang vui vẻ, tò mò hỏi: “Có chuyện gì vui vậy, Uyển Uyển kể ra để chúng ta cùng vui đi?”

Liễu Cầm Liễu Sắt ở một bên nghe vậy nhếch môi, bắt đầu thương cảm cho vị tiểu tướng quân ngây thơ này.

Tiểu thư nhà mình là người như thế nào, mà dám đối đãi với nàng không chút đề phòng?

Tiểu tướng quân thật thảm.

Không chỉ đêm qua thảm, có khi sau này sẽ càng thảm hơn.

Làm chuyện xấu, Thanh Hòa đương nhiên không thể không đánh đã khai.

Biết A Trì là nữ tử hàng thật giá thật, nàng đối xử với nàng ấy càng thêm dịu dàng, ân cần.

Mọi người ở Thịnh Kinh đều có thành kiến với nàng từ trước, Trì tam công tử có tiếng là háo sắc xảo trá, người ngoài chỉ biết Tam công tử mặt mày như hoa, lại không biết Trì tam công tử đích thực là nữ nhi.

Ngay cả nàng còn suýt bị lừa.

Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, tai nàng đỏ bừng, mở miệng thăm dò: “A Trì ngủ ngon không?”

“Ngon lắm!”

Trì Hành thân mình thẳng tắp, trừ lúc vừa ngủ dậy bị dọa giật mình, còn lại ban đêm nàng nằm mơ đều rất yên ổn.

Trong mơ, Uyển Uyển thậm chí còn dịu dàng hơn bây giờ.

Biết nàng là nữ nhi mà không chỉ trích nàng tại sao lại nói dối, không nói ghét nàng, cũng không nói những lời giận dỗi như sau này sẽ không bao giờ để ý đến nàng nữa, thay vào đó nhẹ nhàng, dịu dàng mà thương xót ôm lấy nàng.

Nói với nàng rằng nữ giả nam trang nhiều năm, nàng vất vả rồi.

Ngay lúc đang suy nghĩ thì có người ôm lấy eo nàng.

Nàng cúi đầu, ngơ ngác: “Uyển Uyển?”

Là nữ tử có lẽ tốt hơn, là nữ tử, nàng mới có thể buông bỏ e dè và ngại ngùng, thuận theo tâm ý mà ôm lấy A Trì của nàng.

Thẩm Thanh Hòa không lên tiếng, im lặng tiếp tục ôm lấy người này, nhịp tim cuồng nhiệt dần bình yên trở lại, trong hơi thở đều là hương thơm dịu nhẹ của người ấy.

Bị nàng ôm chặt lấy eo, Trì Hành do dự một chút, bàn tay không chịu tịch mịch đặt lên vòng eo thon thả của thiếu nữ, không dám dùng lực, chỉ ôm nhẹ nhàng.

Ánh nắng ban mai rơi trên mái tóc của hai người, Liễu Cầm Liễu Sắt ngượng ngùng không dám nhìn nhiều, quay mặt đi, khóe môi không nhịn được cong lên.

Quả nhiên là nên sớm vun đắp tình cảm với người trong lòng.

Giống như tiểu thư và tiểu tướng quân vậy, hiểu tận gốc rễ, trân trọng lẫn nhau.

Cho dù vẫn chưa chọc thủng tầng cửa sổ giấy kia nhưng vẫn rất ngọt ngào, khiến người ta nhìn mà ghen tị.

“Uyển Uyển?” Trì Hành gọi tên thân mật của nàng.

Thanh Hòa cố nén lại sự lưu luyến, mỉm cười buông nàng ấy ra: “Ừm?”

Nên nói gì với nàng ấy đây? Chưa kịp nghĩ ra, Trì Hành đã bị câu hỏi bâng quơ, tự nhiên này làm cắt ngang dòng suy nghĩ.

Vẻ mặt nàng rạng rỡ: “Không có gì, tâm huyết dâng trào, muốn gọi tỷ thôi.”

Thanh Hòa mỉm cười không nói gì, dưới vẻ ngoài ôn hòa và bình tĩnh, trong lòng không ngừng niệm tên của nàng.

A Trì, A Trì.

Tiếng gọi ấy vang vọng trong tim, vĩnh viễn không biết mệt.

Sau khi bình tĩnh lại, biết được A Trì thực ra là nữ tử, Thanh Hòa nhiều đêm liên tục trằn trọc, suy tư đầy lo lắng.

Đến canh tư vẫn còn trằn trọc trên giường, không ngủ được.

Liễu Cầm gác đêm nhìn thấy tiểu thư đang ưu phiền, không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ nhẹ nhàng bước đến lò đốt trầm hương để thêm hương an thần.

Nằm nghiêng trong màn trướng, Thanh Hòa chìm trong suy tư, lòng đầy nghi hoặc.

A Trì sinh ra đã cải trang thành nam tử, rốt cuộc Trì gia muốn làm gì?

Vị trong cung kia đến tột cùng là có ý đồ gì?

Nhiều năm trước, ngự y trong triều đã bắt mạch cho các triều thần từ tam phẩm trở lên và gia quyến của họ, đây là đang nhắm vào ai?

Nàng nên làm gì để bảo vệ A Trì đây, rồi lại làm thế nào để chiếm được trái tim của A Trì bằng thân phận nữ tử này?

Nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp màn mỏng, nữ theo đuổi nữ thì sao?

Độ khó đột nhiên tăng lên nhiều.

Thẩm Thanh Hòa quanh năm suốt tháng vốn dĩ đều tuân thủ quy tắc sinh hoạt, ngày đêm rõ ràng. Vậy mà vào lúc màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm vạn vật, nàng lại không hề buồn ngủ chút nào.

Trực giác mách bảo nàng rằng có một con thú ăn thịt người khổng lồ đang rình rập dưới chân A Trì.

Vậy làm cách nào để nàng có thể bảo vệ nàng ấy bình an vô sự đây?

Nàng vô cùng phiền muộn vì sự nhỏ bé yếu ớt của mình.

Trên bàn ăn, Trì Hành lo lắng sốt ruột nhìn nàng: “Uyển Uyển, sắc mặt của tỷ tệ quá, là vì ngủ không ngon sao?”

Ngay cả khi đã trang điểm nhẹ cũng bị nàng nhìn thấu. Thanh Hòa cầm đũa dài, nhẹ nhàng nâng mí mắt lên: “Khó coi lắm sao?”



“Đâu có.”

“Không khó coi, vậy tại sao A Trì lại nhìn ta như vậy?”

Trì Hành buông đũa xuống nói: “Ta chỉ đang lo lắng cho tỷ. Tỷ xem, mỗi ngày ta đều ăn ngon, ngủ ngon, còn có thể nhảy nhót. Uyển Uyển, tỷ nên suy nghĩ ít lại, bớt lo lắng đi.”

Biết chỉ có “hắn” mới có thể thuyết phục tiểu thư trở lại sinh hoạt bình thường, Liễu Cầm mạnh dạn nói: “Đêm qua tiểu thư lại đi ngủ rất muộn. Tiểu tướng quân, ngài mau thuyết phục tiểu thư đi.”

Tiểu tướng quân vừa nghe xong liền ngừng ăn, trong lòng không thể tin được: “Uyển Uyển, sao tỷ có thể đi ngủ muộn? Ta thậm chí còn không thức khuya.”

Thanh Hòa nghe nàng nói mà đau đầu, lại không thể bịt tai lại, bèn nhẹ nhàng cầu xin khoan dung: “Được rồi, ta biết sai rồi. Ta hứa với ngươi sẽ không thức khuya nữa, ngươi tha cho ta được không?”

“Tha cho tỷ ư?” Trì Hành dõng dạc nói: “Nếu còn lần sau, đừng nói là tha, ta sẽ vung đao chém 'con ngựa' của tỷ [1].”

[1]: Bản raw Thanh Hòa nói là “放我一马” nghĩa là “tha cho ta”, trong đó chữ “马” nghĩa là ngựa.

Không lay chuyển được nàng, Thanh Hòa liếc nhìn Liễu Cầm đi cáo trạng với ánh mắt oán giận.

Liễu Cầm ỷ mình có chỗ dựa, cười tinh nghịch với nàng.

Dù đã hứa không ngủ muộn nữa nhưng nhiều đêm liền nàng đều không ngủ ngon, ngày hôm sau, Thanh Hòa ốm yếu nằm trên giường không dậy nổi.

Nàng viết phương thuốc, dặn dò Liễu Cầm đi mua thuốc rồi sắc thuốc, không dám cho Trì Hành biết.

Chờ đến khi Trì Hành phát hiện có gì đó không ổn liền gõ cửa bước vào, Thẩm cô nương chỉ mới uống được một nửa chén thuốc.

Nửa chén thuốc còn lại, bị tiểu tướng quân ghi thù mà đút nàng từng muỗng, ép nuốt xuống cổ họng, tiện thể kèm theo một đống lời oán trách.

Nói là oán trách, nhưng Thanh Hòa rất hưởng thụ.

Nàng không muốn A Trì thật sự coi nàng như tỷ tỷ.

“Uyển Uyển, sao tỷ lại không yêu quý bản thân như vậy?”

Trì Hành bưng chén sứ nhỏ trong tay, cúi đầu thổi đi lớp hơi nóng lơ lửng trên bề mặt, vẻ mặt rối bời.

Ngoại trừ nàng thì mẹ chỉ toàn sinh nhi tử, trên nàng không có tỷ tỷ nên luôn xem Thanh Hòa nhà bên như trưởng tỷ, đối đãi với trưởng tỷ thì cần phải kính trọng.

Tuy nhiên, dù rất kính trọng nhưng nàng vẫn không hiểu nổi hành động thức khuya của Thanh Hòa.

Nàng không hiểu, lại càng thương xót, ngoài thương xót thì còn có cảm giác tức giận không nói ra được.

Bởi vì đã làm nàng tức giận nên Thanh Hòa không dám nói nhiều, chỉ nhìn nàng ấy bằng đôi mắt long lanh ý cười.

Cảm giác bỏng rát như dao đâm lại ập đến, Trì Hành nuốt nước bọt, đối diện với đôi mắt biết nói này, nàng không cách nào nói ra được nửa câu trách móc.

Nàng chịu thương chịu khó đút thuốc cho nàng ấy, nước thuốc trong chén sứ đã cạn, nàng lấy ra hai viên mứt đút vào miệng.

Một cho Thanh Hòa, một cho chính mình xem như phần thưởng.

Vị chua chua ngọt ngọt cùng lúc tan ra trong khoang miệng, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười.

Nhiều lúc Liễu Cầm và Liễu Sắt cũng không hiểu hai người đang cười cái gì.

Hai người không hiểu, cũng không ảnh hưởng đến việc tiểu tướng quân và Thẩm cô nương cảm thấy buồn cười.

Chuyện duyên phận, chỉ cần nhìn hợp mắt thì còn gì để bàn cãi nữa?

Trì Hành đi rồi, Khương Tinh mới chậm rãi rẽ vào trong nhà trúc, ngồi ở mép giường bắt mạch cho nàng.

Khó khăn lắm hàn độc mới ổn định lại không tái phát nữa, sắc mặt nàng tươi tỉnh hơn: “A Hành nói đúng, suy nghĩ ít lại mới sống lâu được.”

Ánh mắt Thanh Hòa sâu thẳm, nhìn thấy nàng, tự nhiên nhớ lại chuyện của vài ngày trước.

Câu hỏi của sư bá tối hôm đó, một câu “không buông được” kia cho thấy nàng đã sớm biết rõ A Trì là nữ giả nam.

Nàng trầm ngâm lên tiếng, không vòng vo: “Xin hỏi sư bá, ngài và A Trì, rốt cuộc là quan hệ gì?

Với đầu óc nhạy bén của mình mà bây giờ nàng mới hỏi, có thể thấy tâm trạng của nàng trong những ngày qua thực sự rất thất thường.

Mắt Khương Tinh hơi nheo lại: “Cái khác ta không nói được, chỉ cần ngươi biết, ta sẽ không làm tổn thương nàng.”

“Ngài sẽ không tổn thương nàng? Sư bá có dám thề với trời không?”

“Đứa nhỏ này, vì người trong lòng mà ngay cả sống chết của sư bá, ngươi cũng không quan tâm sao?”

Thanh Hòa nhướng mày, không nói gì.

“Thật là một cô nương lạnh lùng.”

Khương Tinh trầm mặc một hồi, môi đỏ hé mở: “Ta thề, ta không những không làm tổn thương A Hành mà còn sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng. Như vậy ngươi vừa lòng chưa?”

Đôi mắt Thanh Hòa hơi cong: “Đa tạ sư bá.”

Lạnh lùng nhưng cũng thâm tình, dù biết mình đang rơi vào bẫy của nàng nhưng Khương thần y lại không thể không nhảy xuống.

Nhìn những đường vân đứt gãy trên lòng bàn tay, Khương Tinh thầm nghĩ: Ta đến vì nàng, sao lại có thể làm hại đứa trẻ kia chứ?

“Đại sư bá!”

Trì Hành đang bưng điểm tâm mà Liễu Cầm vừa làm đến, tình cờ bắt gặp Khương thần y đang đi ra khỏi cửa, nhiệt tình chào hỏi: “Vừa mới ra lò, hay là ngài ăn thử một miếng đi?”

Nàng cầm một miếng bánh hoa quế đưa đến bên môi Khương Tinh, bị nụ cười rạng rỡ của nàng làm lây nhiễm, Khương Tinh chợt nhận ra: Chẳng trách Thanh Hòa sư điệt lại có dáng vẻ như gà mẹ bảo vệ gà con.

Trời sinh hồn nhiên, trong sáng không tì vết, tỏa sáng rực rỡ, ai mà không thích được?

“Sư bá, sức khỏe của Uyển Uyển thế nào rồi?”

“Nàng lo nghĩ quá nhiều dẫn đến sinh bệnh.”

“A?” Trì Hành cũng vì chuyện này mà buồn rầu: “Vậy phải làm thế nào mới tốt đây?”

Làm thế nào mới tốt?

Sư điệt ngốc, nàng không lo nghĩ cho bản thân mà chỉ toàn là lo nghĩ cho ngươi thôi.

Suy nghĩ một chút, Khương Tinh cười nói: “Đơn giản thôi, chỉ cần ngươi ở bên nàng nhiều hơn là được.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên, cho thêm bánh hoa quế...”

Một cơn gió thổi qua, bánh hoa quế nào còn nữa, người cũng chạy mất tăm.

Nàng tức giận đến nghẹn, đúng là đồ nhãi ranh!

“Đồ nhãi ranh” trong miệng Khương thần y chính là mặt trời nhỏ trong lòng Thanh Hòa, mặt trời nhỏ Trì Hành đẩy cửa bước vào, cười thật tươi: “Uyển Uyển, tỷ có muốn ăn bánh hoa quế không?”

***

Lời của editor: Bởi vì vừa đọc vừa edit nên xưng hô sẽ hơi loạn chút, mình sẽ tranh thủ chỉnh lại những lỗi xưng hô đó với mấy lỗi khác nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...