Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược
Chương 62: Mạch bình an
Mùa xuân, vạn vật như được hồi sinh, gió nhẹ nhàng thổi qua bờ thành, cây liễu rủ bóng uyển chuyển, chồi non nảy nở.
Trong nháy mắt, đế đô đã trút bỏ lớp áo bạc trắng của mùa đông và điểm xuyết một lớp xanh non mỏng manh.
Tháng ba đẹp trời, hoàng ân bao la.
Bệ hạ ban lời vàng ý ngọc, phái ngự y đến khám mạch bình an cho các quan đại thần từ tam phẩm trở lên và gia quyến của họ. Đây được xem là vinh dự lớn đối với người đương thời, ai nấy đều vô cùng biết ơn mà hô to "Bệ hạ thánh minh" vì biết săn sóc thần tử.
Xe ngựa dừng trước cửa phủ Trụ Quốc đại tướng quân, mành xe được vén lên, Thanh Hòa khoác tay Tiểu tướng quân bước vào phủ.
Không khí trong Trì gia không căng thẳng như tưởng tượng. Nhìn thấy nữ nhi trở về, Trì phu nhân gật đầu với nàng, Trì Hành thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Nương, sức khỏe của người thế nào?"
Ngự y đến nhà trước tiên bắt mạch cho Trì đại tướng quân và Trì phu nhân. Kết quả cho thấy mạch tượng của hai người đều rất tốt, cơ thể khỏe mạnh, tinh thần thoải mái, không có gì lo lắng. So với tuổi tác, sức khỏe của họ quả thực khiến người ta phải ghen tị.
Nữ nhi biết quan tâm đến mẫu thân, Trì phu nhân cảm thấy đã không uổng công nuôi dạy nàng. Nhìn thấy ánh mắt trong trẻo và vẻ mặt hiếu thảo của nữ nhi, ánh mắt khi nhìn mình vẫn ngoan ngoãn đáng yêu như thuở bé, Trì phu nhân lập tức mỉm cười: "Tốt lắm, tốt lắm, ngự y còn khen nương có sức khỏe tốt."
Nhận được câu trả lời khẳng định, Trì Hành mỉm cười e thẹn: Cũng đúng thôi, cha nương ở cái tuổi này mà vẫn còn ân ái nồng nhiệt, ngày đêm không nghỉ, thực sự không có gì phải lo lắng cả.
Thanh Hòa tò mò mở to mắt nhìn kỹ, trong lòng cảm thấy cực kỳ hâm mộ. Người mẹ chồng này của nàng phong tư yểu điệu, thuở thiếu thời thường cùng Đại tướng quân xuất chinh, dãi nắng dầm mưa mà nhan sắc vẫn không phai tàn. Nay bà đã gần bốn mươi, dáng người có phần đẫy đà hơn, một cử chỉ, một nụ cười đều toát lên vẻ đẹp khác, một vẻ đẹp gần gũi và dung dị.
Sinh con đẻ cái, vun vén gia đình, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, cầm được song đao, cưỡi ngựa xông pha trận mạc cũng không hề sợ hãi gió sương sa trường.
Đây là Trì phu nhân.
Khác với phong thái cao quý, lạnh lùng của dì và Đại sư bá.
Vẻ đẹp của Trì phu nhân tựa như hương thơm nồng nàn của gạo mềm quyện trong làn khói bếp từ những mái nhà tranh.
Cùng là nữ tử, dù là nàng đến xem thì cũng phải thừa nhận rằng mẹ chồng của mình là mỹ nhân hàng thật giá thật.
Mỹ nhân sánh đôi anh hùng, mới sinh ra được A Trì với cốt cách anh tuấn phi phàm như vậy.
Trì Hành và mẫu thân nháy mắt với nhau, để nàng ngắm một lúc cho đã mắt rồi mới khẽ kéo tay áo vị hôn thê: "Uyển Uyển, nương có đẹp không?"
"..."
Trì phu nhân cười đến không khép miệng được, vô cùng hài lòng với con dâu.
Những người lớn tuổi thường thích được khen ngợi nhan sắc, đặc biệt là những lời khen chân thành và vô tư được thể hiện qua ánh mắt ngưỡng mộ, tán thưởng.
Bị hai người trêu chọc, tai Thanh Hòa ửng đỏ, liếc xéo Tiểu tướng quân. Trì Hành bị nàng liếc nhìn mà tim đập rộn ràng, chưa kịp trêu chọc lại thì hai vị huynh trưởng cùng ngự y cầm hòm thuốc lần lượt bước vào.
"Vị này...chính là Trì tam công tử ư?" Dung Việt vuốt râu cười hỏi: "Vậy vị cô nương có dung mạo xinh đẹp đứng cạnh Trì tam công tử này nhất định là Thẩm cô nương rồi? Lão phu họ Dung, theo lệnh của Bệ hạ đến đây để khám mạch bình an cho hai phủ Trì Thẩm. Tam công tử, Thẩm cô nương, mời."
Vị "ngự y" đứng đầu mỉm cười, khuôn mặt trắng trẻo, trông hiền từ và tốt bụng.
Thanh Hòa nhẹ nhàng nắm lấy tay Trì Hành, bước đi khoan thai, chuyện ập tới trước mắt, trong lòng nàng vẫn có một chút thấp thỏm, lo rằng thân phận của A Trì sẽ bị lộ, lo rằng người đến không đơn giản chỉ là ngự y.
Đi được vài bước, nàng nghĩ: Bệ hạ đây là đang sinh nghi.
Ngón út bị nhéo nhẹ hai lần, nàng nghiêng đầu, bất ngờ va vào ánh mắt đang mỉm cười của Trì Hành.
Nàng hoàn toàn không sợ hãi chút nào.
Thanh Hòa cong môi: Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể tin tưởng vào năng lực của Đại sư bá.
Bên trong phòng chật kín người.
Vẻ mặt của Dung ngự y bình thản, cố ý liếc nhìn Trì đại tướng quân, thấy khí thế của hắn hiên ngang, vững vàng như Thái Sơn, cho nên vô cùng thận trọng với việc "bắt mạch" sắp tới.
"Cùng tới đi." Hắn nói.
Trì Hành và Thanh Hòa ăn ý mà ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn vuông. Nha hoàn đã chuẩn bị sẵn dải lụa trắng như tuyết phủ lên cổ tay trắng nõn của Tam thiếu phu nhân tương lai. Trì Anh và Trì Ngải né tránh không nhìn, ánh mắt trìu mến hướng về đỉnh đầu của ấu đệ.
Uyển Uyển có nhưng nàng lại không có. Trì Hành cau mày: "Bản công tử thì sao?"
Nha hoàn cứng họng trước câu hỏi của nàng, mặt đỏ bừng, dâng lên dải lụa khác.
Phủ kín cổ tay trắng ngần, Tiểu tướng quân hài lòng: "Khám đi."
Khóe miệng Dung ngự y co giật.
Hắn vừa mới từ trên núi xuống, ở trên núi có ai gặp hắn mà không khách khí, lễ phép? Vậy mà đến đây lại phải chịu sự khinh miệt vô cớ từ một đứa trẻ miệng còn hôi sữa.
Mí mắt phải của hắn không ngừng giật giật, tĩnh tâm lại, hắn ung dung ngồi xuống.
Không ngờ hắn lại bắt mạch bằng cả hai tay.
***
Ở Mộc Dương thành, Khương Tinh nhàn rỗi nằm trên đỉnh núi, non xanh nước biếc, gió mát thổi qua, nằm trên thảm cỏ xanh. Cuối cùng, nàng giơ tay che bớt nắng xuân, nheo mắt, im lặng nhìn vào những đường vân rối loạn trên lòng bàn tay.
Mười lăm năm trước, nàng đã liều mạng che giấu bí mật nghịch chuyển âm dương của A Hành, nếu dễ dàng bị nhìn thấu như vậy, thật sự là mất mặt với lão tổ tông.
Chậc.
Ngây thơ.
Trên môi Khương thần y hiện lên một tia giễu cợt: Những người trong Long Môn vẫn ngây thơ như ngày nào, tự cao tự đại, không coi ai ra gì.
Món nợ khi sư diệt tổ kia, sớm muộn gì nàng cũng phải tính sổ với bọn họ!
***
"Ngươi còn chưa khám ra sao?" Trì Hành nghiêm túc sắm vai nhị thế tổ ngang ngược như mọi ngày, nhìn lão nhân bình thản như không, càng nhìn càng thấy chướng mắt, bỗng nhiên thò đầu qua hỏi: "Lão bá bá, ta không có bệnh gì nghiêm trọng đấy chứ?"
Lão bá bá......
Dung Việt đã hơn bốn mươi, gỡ xuống lớp vỏ bọc của một lão trung niên không chịu già đi, hắn khẽ nói: "Cần gì phải vội?"
Có khi nào...
Trong lòng hắn bất an, ba mươi ba năm tu đạo, ở Long Sơn hắn nổi tiếng khắp nơi với biệt danh "Đoán âm dương". Tuy tuổi tác cao nhưng vẫn được nhiều người kính trọng.
So với y thuật mà hắn tự hào thì khả năng "đoán âm dương" của hắn có vẻ khá vô dụng trong số các sư huynh đệ. Lần này phụng mệnh tới đây để bảo vệ Bệ hạ, không ngờ lại đúng lúc có chỗ dụng võ.
Chỉ là...gặp khó khăn trong lĩnh vực mà mình giỏi nhất, quả thực là một trải nghiệm không mấy dễ chịu.
"Nam thước hằng hư, nữ thước hằng nhược", mạch tượng của người này dù bắt mạch thế nào cũng là nam nhân. So với "hắn" thì hàn độc trong cơ thể Thẩm cô nương còn khó giải quyết hơn nhiều.
Trán Dung Việt đổ mồ hôi, hai bàn tay đan chéo nhau, đặt lên cổ tay của hai người. Lòng chia hai hướng, lo âu lại tăng gấp đôi.
Bệ hạ nghi ngờ Trì Hành là nữ tử, cho nên hôm nay mới đến bắt mạch bình an.
Hai phủ thế lực lớn, ngay cả hoàng thất cũng không thể phạm sai lầm dù chỉ là nhỏ nhất.
Không tìm được bằng chứng, không thể chứng minh Trì gia phạm tội khi quân, muốn trừng trị Trì gia là hành động thiếu căn cứ.
Càng nghĩ về chuyện đó, lông mày Dung Việt nhíu càng chặt, lòng nóng như lửa đốt.
"Ơ kìa? Làm gì vậy!" Trì Hành che kín cổ tay đang bị phủ dải lụa, ánh mắt kỳ quái: "Vẫn có người có thể bắt mạch qua lụa, còn ngươi thì cách một lớp lụa mỏng là không được, lão bá bá, ngươi không phải là lang băm đấy chứ?"
Thanh Hòa bật cười trước giọng điệu thiếu đánh của nàng, "phu xướng phụ tùy": "Ngự y có khám ra được cái gì không? Thân thể này của ta..." Nàng che miệng ho hai tiếng, "Ta còn có thể cứu được không?"
Dung Việt bị hai người chèn ép đến mặt đỏ bừng: "Cái này..."
Hắn ấp úng: "Cái này..."
"Này cái gì mà này! Nói đi chứ! Con ta rốt cuộc là bị làm sao?"
Trì đại tướng quân gầm lên ba tiếng, khiến cho tai của ngự y ong ong.
Hắn "đoán âm dương" đoán tới đoán lui đều chỉ ra kết quả Trì tam công tử là nam nhi. Hắn vội vàng rút chiếc khăn tay trong tay áo ra lau mồ hôi lạnh: "Tam công tử thân thể cường tráng, khí huyết dồi dào, còn về phần Thẩm cô nương..."
Hắn không dám nói thẳng là hàn độc, hàn độc phải có thuốc giải mới được, mà loại độc này hắn không giải được.
Dưới ánh mắt của bao người trong phòng, hắn khó khăn nói: "Thể hàn hư nhược, căn cơ không vững, lát nữa lão phu sẽ kê cho vài thang thuốc để điều trị..."
Trì Hành cười đứng lên: "Vậy là không còn chuyện gì của chúng ta nữa sao?"
Dung Việt giấu tay trong tay áo rộng, bấm đốt ngón tay, tính toán mấy lần, kết quả cho thấy vận mệnh của ấu tử Trì gia chỉ tốt hơn người thường một chút, theo lẽ thường thì người như vậy không đến mức trở thành trở ngại cho Bệ hạ.
Chỉ tính toán mệnh cách và vận số của hắn thôi, rốt cuộc là tại sao vị "long vệ" trước đây lại hộc máu đến bỏ mạng?
Khi đến thì đầy ắp tự tin, khi đi lại cố tỏ ra vui vẻ nhưng lòng đầy hoang mang.
Trì Diễn đích thân tiễn người ra khỏi cửa, sau sự việc này, sự sùng kính của hắn đối với Khương Tinh càng tăng thêm một bậc.
Trì Anh và Trì Ngải không biết ấu đệ mình là nữ lang nên không thể cảm nhận được niềm vui từ tiếng thở dài nhẹ nhõm của Trì Hành.
Trì tiểu quân nheo mắt, vẻ mặt bí ẩn khó đoán, mỉm cười hiền lành nói: "Uyển Uyển, Uyển Uyển, mau nhìn ta xem, ta giống ai đây?"
Thanh Hòa quay đầu lại, sau một hồi sửng sốt, nàng bật cười ngả nghiêng trên bàn.
Trì phu nhân cũng bật cười trêu chọc nữ nhi nhà mình - rõ ràng nàng đang học theo vị "Dung ngự y" không biết từ đâu xuất hiện kia.
"Còn tưởng là nhân vật gì lợi hại, chỉ có vậy thôi sao?"
"Chỉ có vậy thôi?" Trì đại tướng quân vỗ mạnh vào vai nữ nhi: "Đừng có đắc ý quá, kiềm chế một chút!"
Trì Anh, Trì Ngải không hiểu cha và A Hành đang chơi trò bí hiểm gì, trên mặt vẫn duy trì nụ cười khéo léo.
Trì Hành bị ăn đánh không chịu ngồi bên cạnh cha mình, chạy đi tìm Thanh Hòa tâm sự. Hai người kề đầu thì thầm bàn tán về vị Dung ngự y kia.
Trì Diễn đứng sững, trợn tròn mắt: Chỉ có vậy thôi? "Chỉ có vậy" đã là tiện nghi mà Khương đạo trưởng phải liều mạng ép lên mệnh quỹ, giành giật từ tay trời!
Nếu không thì sao có thể dễ dàng lừa dối thế nhân như vậy?
Thiên cơ chưa hé lộ, đó là vì đã có người phải trả giá đắt để được như vậy.
A Hành ở trong phúc mà không biết hưởng, không biết từ khi còn trong bụng mẫu thân, đã có bao nhiêu người âm thầm bảo vệ, che chở cho nàng bình an.
"Ông ta còn nói tỷ thể hàn hư nhược, làm ta buồn cười chết mất. Lang băm này từ đâu ra thế? Ta thấy ông ta rõ ràng khám ra hàn độc nhưng lại không dám nói, chứng tỏ tên lang băm này tuy nhát gan nhưng y thuật của hắn quả thực có chút lợi hại......"
Nàng nói chuyện mâu thuẫn, Thanh Hòa mỉm cười nói: "Vậy là có lợi hại hay không?"
Trì Hành trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: "Lợi hại, nhưng thực lực kém xa Đại sư bá."
Dung ngự y lợi hại trở về hoàng cung, bẩm báo đúng sự thật. Khi biết kết quả hoàn toàn trái ngược với những gì mình nghĩ, Triệu Tiềm bắt đầu nghi ngờ: "Lời đạo trưởng nói có đúng không?"
Dung Việt chịu hết khuất nhục ở Trì gia, đến trước mặt Thiên tử lại tỏ ra đường hoàng chính trực: "Bệ hạ không tin lời bần đạo, chi bằng hãy mời người khác đến."
Một lần vô ý suýt chút nữa đã đắc tội hắn, Triệu Tiềm đè nén bất mãn: "Đạo trưởng nói gì vậy? Trẫm không hề có ý đó."
Ở Ngự Thư Phòng, vị Hoàng đế văn nhược cau mày suy ngẫm: "Trì Hành...là nam tử?"
Y ngẩng đầu tự lẩm bẩm: "Trẫm giờ đây không chỉ phải đề phòng nữ tử, mà còn phải đề phòng cả những 'nam tử' nghi là nữ cải trang thành nam sao?"
Nghi ngờ sinh quỷ, giờ đây y nhìn ai cũng không tin, mắt liếc qua liếc lại: "Giá mà có thể lột quần áo ra xem thì tốt rồi, tiếc là..."
"Có gì đáng tiếc? Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Bệ hạ hiện tại kiêng dè hai phủ nên không tiện dùng biện pháp mạnh, chi bằng hãy giả vờ để thu phục lòng người, nắm quyền sinh sát, đến lúc đó muốn làm gì chẳng phải chỉ là một lời của Bệ hạ thôi sao?
Theo bần đạo, hàn độc của đích nữ Thẩm gia đã thâm nhập vào nội tạng, chỉ có thể sống thêm mấy năm nữa. Sau khi người chết rồi, quan hệ thông gia sẽ biến thành âm thân. Chỉ cần thao tác một chút là có thể hắt hết nước bẩn lên đầu tiểu tử Trì gia kia."
Triệu Tiềm không ngờ rằng lòng dạ của vị đạo trưởng Long Môn này cũng đen tối, vỗ tay cười lớn: "Đạo trưởng nói rất có lý."
Con chim hoàng yến trong lồng vàng đặc biệt ngoan ngoãn, y nghĩ: Cởi quần áo ở trước mặt mọi người là không thể được. Dù có là đế vương cao quý thì cũng không thể không coi trọng phép tắc mà sỉ nhục nhi tử của trọng thần. Nếu làm như vậy thật thì chính là chủ động tạo cớ cho Trì gia mưu phản.
Nếu không thể cưỡng ép, vậy lấy sắc để dụ dỗ thì sao?
Không biết Trì Hành là nam hay nữ, y không ngủ yên nổi!
"Người đâu tới đây, mau chóng đi mời Quý phi!"
***
Suốt bảy ngày liền, các quan đại thần từ tam phẩm trở lên cùng gia quyến trong phủ đều được bắt mạch, quả thật vị "Dung ngự y" đã khám ra được một vài bí mật hậu viện về "nữ giả nam trang", "nam giả nữ trang".
Mưa xuân quý như dầu, Trì Hành vứt chiếc dù giấy mà gã sai vặt che cho, vội vã chạy vào biệt uyển Tú Xuân. Nàng ôm trong ngực gói giấy dầu, trên tóc dính đầy những hạt mưa lấm tấm, vừa vào cửa đã hô to: "Uyển Uyển, rượu nông của Như Quy Lâu—"
Lời nói nghẹn trong cổ họng bị nàng nuốt trở lại. Tiểu tướng quân ở trong khuê phòng của vị hôn thê, nhìn thấy Thẩm cô nương đang nghiêng mình trên chiếc giường nhỏ, an nhiên chìm vào giấc ngủ, lòng chợt rung động, nhẹ nhàng bước lại gần.
Trong nháy mắt, đế đô đã trút bỏ lớp áo bạc trắng của mùa đông và điểm xuyết một lớp xanh non mỏng manh.
Tháng ba đẹp trời, hoàng ân bao la.
Bệ hạ ban lời vàng ý ngọc, phái ngự y đến khám mạch bình an cho các quan đại thần từ tam phẩm trở lên và gia quyến của họ. Đây được xem là vinh dự lớn đối với người đương thời, ai nấy đều vô cùng biết ơn mà hô to "Bệ hạ thánh minh" vì biết săn sóc thần tử.
Xe ngựa dừng trước cửa phủ Trụ Quốc đại tướng quân, mành xe được vén lên, Thanh Hòa khoác tay Tiểu tướng quân bước vào phủ.
Không khí trong Trì gia không căng thẳng như tưởng tượng. Nhìn thấy nữ nhi trở về, Trì phu nhân gật đầu với nàng, Trì Hành thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Nương, sức khỏe của người thế nào?"
Ngự y đến nhà trước tiên bắt mạch cho Trì đại tướng quân và Trì phu nhân. Kết quả cho thấy mạch tượng của hai người đều rất tốt, cơ thể khỏe mạnh, tinh thần thoải mái, không có gì lo lắng. So với tuổi tác, sức khỏe của họ quả thực khiến người ta phải ghen tị.
Nữ nhi biết quan tâm đến mẫu thân, Trì phu nhân cảm thấy đã không uổng công nuôi dạy nàng. Nhìn thấy ánh mắt trong trẻo và vẻ mặt hiếu thảo của nữ nhi, ánh mắt khi nhìn mình vẫn ngoan ngoãn đáng yêu như thuở bé, Trì phu nhân lập tức mỉm cười: "Tốt lắm, tốt lắm, ngự y còn khen nương có sức khỏe tốt."
Nhận được câu trả lời khẳng định, Trì Hành mỉm cười e thẹn: Cũng đúng thôi, cha nương ở cái tuổi này mà vẫn còn ân ái nồng nhiệt, ngày đêm không nghỉ, thực sự không có gì phải lo lắng cả.
Thanh Hòa tò mò mở to mắt nhìn kỹ, trong lòng cảm thấy cực kỳ hâm mộ. Người mẹ chồng này của nàng phong tư yểu điệu, thuở thiếu thời thường cùng Đại tướng quân xuất chinh, dãi nắng dầm mưa mà nhan sắc vẫn không phai tàn. Nay bà đã gần bốn mươi, dáng người có phần đẫy đà hơn, một cử chỉ, một nụ cười đều toát lên vẻ đẹp khác, một vẻ đẹp gần gũi và dung dị.
Sinh con đẻ cái, vun vén gia đình, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, cầm được song đao, cưỡi ngựa xông pha trận mạc cũng không hề sợ hãi gió sương sa trường.
Đây là Trì phu nhân.
Khác với phong thái cao quý, lạnh lùng của dì và Đại sư bá.
Vẻ đẹp của Trì phu nhân tựa như hương thơm nồng nàn của gạo mềm quyện trong làn khói bếp từ những mái nhà tranh.
Cùng là nữ tử, dù là nàng đến xem thì cũng phải thừa nhận rằng mẹ chồng của mình là mỹ nhân hàng thật giá thật.
Mỹ nhân sánh đôi anh hùng, mới sinh ra được A Trì với cốt cách anh tuấn phi phàm như vậy.
Trì Hành và mẫu thân nháy mắt với nhau, để nàng ngắm một lúc cho đã mắt rồi mới khẽ kéo tay áo vị hôn thê: "Uyển Uyển, nương có đẹp không?"
"..."
Trì phu nhân cười đến không khép miệng được, vô cùng hài lòng với con dâu.
Những người lớn tuổi thường thích được khen ngợi nhan sắc, đặc biệt là những lời khen chân thành và vô tư được thể hiện qua ánh mắt ngưỡng mộ, tán thưởng.
Bị hai người trêu chọc, tai Thanh Hòa ửng đỏ, liếc xéo Tiểu tướng quân. Trì Hành bị nàng liếc nhìn mà tim đập rộn ràng, chưa kịp trêu chọc lại thì hai vị huynh trưởng cùng ngự y cầm hòm thuốc lần lượt bước vào.
"Vị này...chính là Trì tam công tử ư?" Dung Việt vuốt râu cười hỏi: "Vậy vị cô nương có dung mạo xinh đẹp đứng cạnh Trì tam công tử này nhất định là Thẩm cô nương rồi? Lão phu họ Dung, theo lệnh của Bệ hạ đến đây để khám mạch bình an cho hai phủ Trì Thẩm. Tam công tử, Thẩm cô nương, mời."
Vị "ngự y" đứng đầu mỉm cười, khuôn mặt trắng trẻo, trông hiền từ và tốt bụng.
Thanh Hòa nhẹ nhàng nắm lấy tay Trì Hành, bước đi khoan thai, chuyện ập tới trước mắt, trong lòng nàng vẫn có một chút thấp thỏm, lo rằng thân phận của A Trì sẽ bị lộ, lo rằng người đến không đơn giản chỉ là ngự y.
Đi được vài bước, nàng nghĩ: Bệ hạ đây là đang sinh nghi.
Ngón út bị nhéo nhẹ hai lần, nàng nghiêng đầu, bất ngờ va vào ánh mắt đang mỉm cười của Trì Hành.
Nàng hoàn toàn không sợ hãi chút nào.
Thanh Hòa cong môi: Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể tin tưởng vào năng lực của Đại sư bá.
Bên trong phòng chật kín người.
Vẻ mặt của Dung ngự y bình thản, cố ý liếc nhìn Trì đại tướng quân, thấy khí thế của hắn hiên ngang, vững vàng như Thái Sơn, cho nên vô cùng thận trọng với việc "bắt mạch" sắp tới.
"Cùng tới đi." Hắn nói.
Trì Hành và Thanh Hòa ăn ý mà ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn vuông. Nha hoàn đã chuẩn bị sẵn dải lụa trắng như tuyết phủ lên cổ tay trắng nõn của Tam thiếu phu nhân tương lai. Trì Anh và Trì Ngải né tránh không nhìn, ánh mắt trìu mến hướng về đỉnh đầu của ấu đệ.
Uyển Uyển có nhưng nàng lại không có. Trì Hành cau mày: "Bản công tử thì sao?"
Nha hoàn cứng họng trước câu hỏi của nàng, mặt đỏ bừng, dâng lên dải lụa khác.
Phủ kín cổ tay trắng ngần, Tiểu tướng quân hài lòng: "Khám đi."
Khóe miệng Dung ngự y co giật.
Hắn vừa mới từ trên núi xuống, ở trên núi có ai gặp hắn mà không khách khí, lễ phép? Vậy mà đến đây lại phải chịu sự khinh miệt vô cớ từ một đứa trẻ miệng còn hôi sữa.
Mí mắt phải của hắn không ngừng giật giật, tĩnh tâm lại, hắn ung dung ngồi xuống.
Không ngờ hắn lại bắt mạch bằng cả hai tay.
***
Ở Mộc Dương thành, Khương Tinh nhàn rỗi nằm trên đỉnh núi, non xanh nước biếc, gió mát thổi qua, nằm trên thảm cỏ xanh. Cuối cùng, nàng giơ tay che bớt nắng xuân, nheo mắt, im lặng nhìn vào những đường vân rối loạn trên lòng bàn tay.
Mười lăm năm trước, nàng đã liều mạng che giấu bí mật nghịch chuyển âm dương của A Hành, nếu dễ dàng bị nhìn thấu như vậy, thật sự là mất mặt với lão tổ tông.
Chậc.
Ngây thơ.
Trên môi Khương thần y hiện lên một tia giễu cợt: Những người trong Long Môn vẫn ngây thơ như ngày nào, tự cao tự đại, không coi ai ra gì.
Món nợ khi sư diệt tổ kia, sớm muộn gì nàng cũng phải tính sổ với bọn họ!
***
"Ngươi còn chưa khám ra sao?" Trì Hành nghiêm túc sắm vai nhị thế tổ ngang ngược như mọi ngày, nhìn lão nhân bình thản như không, càng nhìn càng thấy chướng mắt, bỗng nhiên thò đầu qua hỏi: "Lão bá bá, ta không có bệnh gì nghiêm trọng đấy chứ?"
Lão bá bá......
Dung Việt đã hơn bốn mươi, gỡ xuống lớp vỏ bọc của một lão trung niên không chịu già đi, hắn khẽ nói: "Cần gì phải vội?"
Có khi nào...
Trong lòng hắn bất an, ba mươi ba năm tu đạo, ở Long Sơn hắn nổi tiếng khắp nơi với biệt danh "Đoán âm dương". Tuy tuổi tác cao nhưng vẫn được nhiều người kính trọng.
So với y thuật mà hắn tự hào thì khả năng "đoán âm dương" của hắn có vẻ khá vô dụng trong số các sư huynh đệ. Lần này phụng mệnh tới đây để bảo vệ Bệ hạ, không ngờ lại đúng lúc có chỗ dụng võ.
Chỉ là...gặp khó khăn trong lĩnh vực mà mình giỏi nhất, quả thực là một trải nghiệm không mấy dễ chịu.
"Nam thước hằng hư, nữ thước hằng nhược", mạch tượng của người này dù bắt mạch thế nào cũng là nam nhân. So với "hắn" thì hàn độc trong cơ thể Thẩm cô nương còn khó giải quyết hơn nhiều.
Trán Dung Việt đổ mồ hôi, hai bàn tay đan chéo nhau, đặt lên cổ tay của hai người. Lòng chia hai hướng, lo âu lại tăng gấp đôi.
Bệ hạ nghi ngờ Trì Hành là nữ tử, cho nên hôm nay mới đến bắt mạch bình an.
Hai phủ thế lực lớn, ngay cả hoàng thất cũng không thể phạm sai lầm dù chỉ là nhỏ nhất.
Không tìm được bằng chứng, không thể chứng minh Trì gia phạm tội khi quân, muốn trừng trị Trì gia là hành động thiếu căn cứ.
Càng nghĩ về chuyện đó, lông mày Dung Việt nhíu càng chặt, lòng nóng như lửa đốt.
"Ơ kìa? Làm gì vậy!" Trì Hành che kín cổ tay đang bị phủ dải lụa, ánh mắt kỳ quái: "Vẫn có người có thể bắt mạch qua lụa, còn ngươi thì cách một lớp lụa mỏng là không được, lão bá bá, ngươi không phải là lang băm đấy chứ?"
Thanh Hòa bật cười trước giọng điệu thiếu đánh của nàng, "phu xướng phụ tùy": "Ngự y có khám ra được cái gì không? Thân thể này của ta..." Nàng che miệng ho hai tiếng, "Ta còn có thể cứu được không?"
Dung Việt bị hai người chèn ép đến mặt đỏ bừng: "Cái này..."
Hắn ấp úng: "Cái này..."
"Này cái gì mà này! Nói đi chứ! Con ta rốt cuộc là bị làm sao?"
Trì đại tướng quân gầm lên ba tiếng, khiến cho tai của ngự y ong ong.
Hắn "đoán âm dương" đoán tới đoán lui đều chỉ ra kết quả Trì tam công tử là nam nhi. Hắn vội vàng rút chiếc khăn tay trong tay áo ra lau mồ hôi lạnh: "Tam công tử thân thể cường tráng, khí huyết dồi dào, còn về phần Thẩm cô nương..."
Hắn không dám nói thẳng là hàn độc, hàn độc phải có thuốc giải mới được, mà loại độc này hắn không giải được.
Dưới ánh mắt của bao người trong phòng, hắn khó khăn nói: "Thể hàn hư nhược, căn cơ không vững, lát nữa lão phu sẽ kê cho vài thang thuốc để điều trị..."
Trì Hành cười đứng lên: "Vậy là không còn chuyện gì của chúng ta nữa sao?"
Dung Việt giấu tay trong tay áo rộng, bấm đốt ngón tay, tính toán mấy lần, kết quả cho thấy vận mệnh của ấu tử Trì gia chỉ tốt hơn người thường một chút, theo lẽ thường thì người như vậy không đến mức trở thành trở ngại cho Bệ hạ.
Chỉ tính toán mệnh cách và vận số của hắn thôi, rốt cuộc là tại sao vị "long vệ" trước đây lại hộc máu đến bỏ mạng?
Khi đến thì đầy ắp tự tin, khi đi lại cố tỏ ra vui vẻ nhưng lòng đầy hoang mang.
Trì Diễn đích thân tiễn người ra khỏi cửa, sau sự việc này, sự sùng kính của hắn đối với Khương Tinh càng tăng thêm một bậc.
Trì Anh và Trì Ngải không biết ấu đệ mình là nữ lang nên không thể cảm nhận được niềm vui từ tiếng thở dài nhẹ nhõm của Trì Hành.
Trì tiểu quân nheo mắt, vẻ mặt bí ẩn khó đoán, mỉm cười hiền lành nói: "Uyển Uyển, Uyển Uyển, mau nhìn ta xem, ta giống ai đây?"
Thanh Hòa quay đầu lại, sau một hồi sửng sốt, nàng bật cười ngả nghiêng trên bàn.
Trì phu nhân cũng bật cười trêu chọc nữ nhi nhà mình - rõ ràng nàng đang học theo vị "Dung ngự y" không biết từ đâu xuất hiện kia.
"Còn tưởng là nhân vật gì lợi hại, chỉ có vậy thôi sao?"
"Chỉ có vậy thôi?" Trì đại tướng quân vỗ mạnh vào vai nữ nhi: "Đừng có đắc ý quá, kiềm chế một chút!"
Trì Anh, Trì Ngải không hiểu cha và A Hành đang chơi trò bí hiểm gì, trên mặt vẫn duy trì nụ cười khéo léo.
Trì Hành bị ăn đánh không chịu ngồi bên cạnh cha mình, chạy đi tìm Thanh Hòa tâm sự. Hai người kề đầu thì thầm bàn tán về vị Dung ngự y kia.
Trì Diễn đứng sững, trợn tròn mắt: Chỉ có vậy thôi? "Chỉ có vậy" đã là tiện nghi mà Khương đạo trưởng phải liều mạng ép lên mệnh quỹ, giành giật từ tay trời!
Nếu không thì sao có thể dễ dàng lừa dối thế nhân như vậy?
Thiên cơ chưa hé lộ, đó là vì đã có người phải trả giá đắt để được như vậy.
A Hành ở trong phúc mà không biết hưởng, không biết từ khi còn trong bụng mẫu thân, đã có bao nhiêu người âm thầm bảo vệ, che chở cho nàng bình an.
"Ông ta còn nói tỷ thể hàn hư nhược, làm ta buồn cười chết mất. Lang băm này từ đâu ra thế? Ta thấy ông ta rõ ràng khám ra hàn độc nhưng lại không dám nói, chứng tỏ tên lang băm này tuy nhát gan nhưng y thuật của hắn quả thực có chút lợi hại......"
Nàng nói chuyện mâu thuẫn, Thanh Hòa mỉm cười nói: "Vậy là có lợi hại hay không?"
Trì Hành trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: "Lợi hại, nhưng thực lực kém xa Đại sư bá."
Dung ngự y lợi hại trở về hoàng cung, bẩm báo đúng sự thật. Khi biết kết quả hoàn toàn trái ngược với những gì mình nghĩ, Triệu Tiềm bắt đầu nghi ngờ: "Lời đạo trưởng nói có đúng không?"
Dung Việt chịu hết khuất nhục ở Trì gia, đến trước mặt Thiên tử lại tỏ ra đường hoàng chính trực: "Bệ hạ không tin lời bần đạo, chi bằng hãy mời người khác đến."
Một lần vô ý suýt chút nữa đã đắc tội hắn, Triệu Tiềm đè nén bất mãn: "Đạo trưởng nói gì vậy? Trẫm không hề có ý đó."
Ở Ngự Thư Phòng, vị Hoàng đế văn nhược cau mày suy ngẫm: "Trì Hành...là nam tử?"
Y ngẩng đầu tự lẩm bẩm: "Trẫm giờ đây không chỉ phải đề phòng nữ tử, mà còn phải đề phòng cả những 'nam tử' nghi là nữ cải trang thành nam sao?"
Nghi ngờ sinh quỷ, giờ đây y nhìn ai cũng không tin, mắt liếc qua liếc lại: "Giá mà có thể lột quần áo ra xem thì tốt rồi, tiếc là..."
"Có gì đáng tiếc? Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Bệ hạ hiện tại kiêng dè hai phủ nên không tiện dùng biện pháp mạnh, chi bằng hãy giả vờ để thu phục lòng người, nắm quyền sinh sát, đến lúc đó muốn làm gì chẳng phải chỉ là một lời của Bệ hạ thôi sao?
Theo bần đạo, hàn độc của đích nữ Thẩm gia đã thâm nhập vào nội tạng, chỉ có thể sống thêm mấy năm nữa. Sau khi người chết rồi, quan hệ thông gia sẽ biến thành âm thân. Chỉ cần thao tác một chút là có thể hắt hết nước bẩn lên đầu tiểu tử Trì gia kia."
Triệu Tiềm không ngờ rằng lòng dạ của vị đạo trưởng Long Môn này cũng đen tối, vỗ tay cười lớn: "Đạo trưởng nói rất có lý."
Con chim hoàng yến trong lồng vàng đặc biệt ngoan ngoãn, y nghĩ: Cởi quần áo ở trước mặt mọi người là không thể được. Dù có là đế vương cao quý thì cũng không thể không coi trọng phép tắc mà sỉ nhục nhi tử của trọng thần. Nếu làm như vậy thật thì chính là chủ động tạo cớ cho Trì gia mưu phản.
Nếu không thể cưỡng ép, vậy lấy sắc để dụ dỗ thì sao?
Không biết Trì Hành là nam hay nữ, y không ngủ yên nổi!
"Người đâu tới đây, mau chóng đi mời Quý phi!"
***
Suốt bảy ngày liền, các quan đại thần từ tam phẩm trở lên cùng gia quyến trong phủ đều được bắt mạch, quả thật vị "Dung ngự y" đã khám ra được một vài bí mật hậu viện về "nữ giả nam trang", "nam giả nữ trang".
Mưa xuân quý như dầu, Trì Hành vứt chiếc dù giấy mà gã sai vặt che cho, vội vã chạy vào biệt uyển Tú Xuân. Nàng ôm trong ngực gói giấy dầu, trên tóc dính đầy những hạt mưa lấm tấm, vừa vào cửa đã hô to: "Uyển Uyển, rượu nông của Như Quy Lâu—"
Lời nói nghẹn trong cổ họng bị nàng nuốt trở lại. Tiểu tướng quân ở trong khuê phòng của vị hôn thê, nhìn thấy Thẩm cô nương đang nghiêng mình trên chiếc giường nhỏ, an nhiên chìm vào giấc ngủ, lòng chợt rung động, nhẹ nhàng bước lại gần.