Thâm Cung Hỗn Loạn
Chương 32: Chương 32:
* Mang chủng (芒種): chòm sao tua rua mọc, ngày dương lịch mùng 6 tháng 6, là một trong 24 tiết khí.
Edit: Chang Phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Đây là người có khả năng trở thành Hoàng hậu của hắn tron tương lai? Hoàng đế có chút không thể tin nổi, nàng có thể ngồi xổm trước một cái nồi đang đun, thấy cạnh nắp nồi có khói bay ra liền duỗi tay chờ, tùy thời chuẩn bị để nhấc nắp nồi trước khi hơi nước bốc lên.
Một thứ nữ nho nhỏ tuy không được nhận hết ưu đãi như đích Phúc tấn sinh ra, nhưng cũng không đến mức lưu lạc như ăn mày, ngồi xổm ở đây tự mình nấu cơm ăn. Đây là nàng đang làm mất mặt ai đây? Người đến người đi đều nhìn vào, nàng lại không cảm thấy xấu hổ tý nào, không biết tự trọng hay tự ái một chút nào à?
Thật đau đầu… Cơn đau từ bên trong nên cũng chẳng thể làm gì được, chỉ đành bất lực. Hoàng đế cứ khoanh tay đứng cách đó không xa mà nhìn nàng, màn đêm bao trùm, che giấu bóng dáng hắn dưới bóng đêm đen.
Tiểu Phú ở bên cạnh cảm thấy rất bất an, hắn liếm liếm môi, muốn lên tiếng nhưng lại không dám, lơ đãng quay lại liền phát hiện cách đó khoảng ba trượng còn có một nhóm ngự tiền thị vệ im hơi lặng tiếng đứng đầy ở đó.
Chức trách của nhóm nhất đẳng thị vệ này là bảo vệ và hỗ trợ Hoàng đế. Hoàng đế ở trong trướng, bọn họ đều đeo đao, vây quanh bốn phía lều trướng lại; Hoàng đế vừa đi ra khỏi lều trại, mặc kệ là đi đâu, chỉ cần không có đặc chỉ để bọn họ đợi lệnh, bọn họ nhất định phải đi theo sát sao, một bước không rời.
Tiểu Phú ngẩn ra, Vạn tuế gia cũng không có ý định mang theo người tới xem Kế Hoàng hậu nhóm lửa nấu cơm như thế nào. Thể diện đối với các chủ tử mà nói, rất là quan trọng, nô tài tốt là phải biết bảo vệ thể diện thay chủ tử, hắn muốn cho mấy thị vệ này lui ra, nhưng mà ngự tiền đới đao thị vệ đều có phẩm cấp, nhấc chân còn cao hơn cả đầu của hắn, căn bản là sẽ không nghe. Nhưng hắn cũng không có gan đi nhắc nhở Vạn tuế gia, Vạn tuế gia không lên tiếng chính là vì không để Anh cô nương phát hiện, nếu hắn khùng lên mà kinh động đến Vạn tuế gia, vậy thì không lâu sau đầu hắn sẽ rời khỏi cổ.
Bây giờ Tiểu Phú chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở Anh cô nương, mong là nàng có thể cảnh giác một chút, ít nhất là phát hiện ra tình huống xung quanh có thay đổi, nếu như vậy còn có thể vớt lại một chút mặt mũi. Kết quả vị này còn làm ngược lại, nàng hỏi: "Cúc vu đâu? Có mang theo không?"
Tùng Cách cũng là đồ ngốc, nàng hết sức chăm chú lấy que cời đống lửa, rất đắc ý nói: "Không chỉ mang cúc vu, nô tỳ còn mang cả một lọ su hào muối hoa quế, một đĩa củ cải muối nữa. Ba ngày đến Củng Hoa thành, chúng ta mỗi ngày một vị, ha ha!"
Rõ ràng Anh cô nương rất vừa lòng với nha đầu này, gật đầu nói: "Phải như vậy, mọi chuyện đều suy nghĩ chu toàn thì ngày tháng mới trôi qua tốt đẹp. Ban đêm hơi lạnh nên mang áo choàng tới đi, lỡ như bị lạnh lại mang bệnh khí tới trước mặt lão Phật gia thì không tốt đâu."
Tùng Cách vâng một tiếng, lúc này mới quay đầu lại, đang chuẩn bị đứng dậy thì bị trận trượng đối diện dọa sợ tới mức ngã ngồi trở về.
"Làm sao vậy?" Anh Minh hỏi nàng: "Chân bị tê à?"
Mặt Tùng Cách chuyển từ trắng sang xanh, lại từ xanh chuyển hồng, ngập ngừng nói: "Chủ... chủ... chủ tử..."
Trong lòng Anh Minh đánh thót một cái, đoán là hỏng rồi, sắp xảy ra chuyện gì. Quả nhiên vừa quay đầu lại nhìn liền thấy Hoàng đế trầm mặt đứng cách nàng năm sáu bước, bên cạnh là Tiểu Phú đang nở cười bất lực. Xa thêm chút nữa, là những đôi ủng được ánh lửa chiếu sáng, những ngự tiền thị vệ đó giống như xem kịch, gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động ở chỗ này.
Đến cùng là sai sót ở đâu cũng không thể nói rõ. Xem ra oan gia ngõ hẹp không phải muốn tránh là có thể tránh được, nhất định có một phương không thuận theo không buông tha, nghĩ mọi cách tự tìm phiền phức, mới có thể thật sự gặp phải nhau.
Hoàng đế rũ mắt nhìn nàng: "Ngươi đang làm cái gì?"
Anh Minh nghĩ nghĩ, nói sợ bị độc chết nên muốn tự mình nấu cơm sao? Loại lời nói này hiển nhiên là không thể tùy tiện nói ra miệng, còn may nàng nhanh trí, gió chiều nào theo chiều ấy mà nói: "Nô tỳ đang tự mình nấu cháo cho Vạn tuế gia."
Kế tiếp Hoàng đế nên có phản ứng thế nào đây, nhất định là khịt mũi coi thường, cái thứ đồ chó cũng không thèm, đường đường là vua của một nước mà còn cần nàng phải nhọc lòng chắc? Sau đó mắng cho nàng một trận rồi nói "Tự ngươi ăn đi, trẫm không cần", lúc đấy cái nồi cháo này sẽ trở lại với nàng.
Sống ở trong cung, đầu óc phải nhanh nhạy một chút. Ngươi nói một câu rồi chỉ suy tính nên đáp lại câu nói tiếp theo của đối phương như thế nào vẫn chưa đủ, mà ngươi phải suy đến câu tiếp theo nữa, rồi đến câu thứ hai, thậm chí là câu thứ ba, như thế mới lo trước khỏi hoạ. Anh Minh xem như là một người làm việc có nắm chắc, đã đấu với Hoàng đế mấy lần rồi nên vẫn hiểu một chút lối suy nghĩ của hắn, dù sao nhiều lắm là lại bị mắng một trận, cười một cái là cũng qua rồi.
Nhưng lúc này rõ ràng là nàng tính sai rồi, Hoàng đế vẫn chưa trách mắng như nàng tưởng tượng, ngược lại còn rất thản nhiên gật đầu, phân phó Tiểu Phú: "Nghe thấy chưa? Tất cả mọi người lui vào lều lớn đi."
Hoàng đế nói xong, xoay người liền đi. Hắn vừa rời khỏi, những thị vệ đó cũng rút lui như thủy triều, chỉ còn lại Anh Minh cùng Tùng Cách mắt to trừng mắt nhỏ, nuốt nước miếng —— xem ra cơm chiều hôm nay xem như đi tong rồi.
Không chỉ như vậy, Hoàng đế đi vài bước lại xoay người bỏ thêm một câu: "Còn có những rau ngâm kia nữa, đều mang vào đây đi."
Anh Minh phát hiện người này ngay cả ruột cũng nát luôn rồi, đến cướp còn chừa lại hột ngô cho người ta, còn hắn đây là muốn đuổi cùng giết tận hay sao?
Tiểu Phú tuân chỉ đi làm việc, ôm phất trần cúi người nói: "Cô nương đừng khổ sở, lát nữa ta dọn dẹp xong sẽ mang trả lại nồi cho ngài. Ôi, còn bữa tối ngài định ăn cái gì? Phòng ăn chuẩn bị gà sốt dầu hào cùng cải ngọt xào nấm tươi, ta gọi thêm cho ngài phần tôm La Hán, còn có hai món bánh, hôm nay là bánh Lạt Ma và đậu phụ hạnh nhân. Ngài xem ổn chưa ạ?"
Hoàng đế cho dù là qua đêm ở ngoại ô, cũng ăn uống hưởng thụ như vậy. Chính hắn hưởng thụ là được rồi, làm gì một hai phải gây họa cho nàng chứ, đoạt đồ ăn của người tương đương với giết cha mẹ người ta, đến cùng là thù lớn đến mức nào mà hắn lại đi ngáng chân nàng khắp nơi làm nàng đen đủi như vậy!
Đáng tiếc là chính miệng nàng nói hiếu kính Vạn tuế gia nên không trách ai được, Anh Minh miễn cưỡng cười cười nói: "Không cần lo lắng, trên xe chúng ta còn có bánh ngô, ăn tạm hai miếng là được rồi." Quay đầu gọi Tùng Cách: "Đừng ngây người nữa, còn không nhanh làm theo lời Vạn tuế gia nói, mang rau ngâm ra đây?"
Tiểu Phú biết nàng bị đoạt mất đồ ăn nên trong lòng khó chịu, nhưng cũng không còn cách nào, là do Vạn tuế gia thấy phía sau có nhiều thị vệ như vậy nên mới không tiện làm mất mặt nàng. Mà việc tự mình nhóm lửa nấu cơm giữa lều trại cũng là lần đầu trong cuộc đời hắn nhìn thấy.
Tiểu Phú đành phải trấn an nàng hai câu: "Hôm nay lúc ở trên đường Vạn tuế gia cũng nói, lặn lội đường xa xóc nảy như vậy, ban đêm không ăn gì được, chỉ muốn ăn đồ thanh đạm thôi. Vừa lúc, chỗ của cô nương có cháo, có thể thấy được là cô nương một lòng nghĩ cho Vạn tuế gia." Hắn lại cười gượng hai tiếng, chỉ chỉ cái nồi hầm: "Vậy nô tài mang nó đi kính hiến cho Vạn tuế gia nhé?"
Anh Minh nản lòng nhìn một tiểu thái giám đi lên, lấy cái khăn thật dày bọc lại sau đó cầm hai cái quai đồng bê đi, lúc đó trong lòng nàng đau đến rỉ máu.
Tùng Cách đưa rau ngâm cho Tiểu Phú, nhìn theo bóng dáng bọn họ đi xa, rồi lại liếc mắt nhìn mắt chủ tử nhà mình: "Khó khăn lắm mới hầm được, thế mà nói lấy là lấy đi luôn."
Anh Minh thở dài: "Lấy nồi hầm đi, vẫn tốt hơn so với lấy mất đầu. Bên trong nơi vua ở không cho tự mình đốt lửa, cũng là ta sơ ý."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Vốn định để ban đêm uống một ngụm cháo nóng hổi, nhưng giờ thì xong rồi."
Làm sao bây giờ? Có thể làm sao bây giờ? Có tiền ở nhà ngói, không tiền đội lu vỡ, nhịn một chút là qua thôi. Anh Minh múc một gáo nước dập tắt đống lửa đi, ngẩng đầu ngắm trăng: "Đêm nay ăn bánh ngô ngắm ánh trăng đi."
Lúc này Tam Khánh đi tới, thấy chủ tớ các nàng một trái một phải dựa vào vách xe, hình ảnh kia toát lên một vẻ thê lương không nói nên lời.
"Cô nương." Tam Khánh nói: "Đừng ngồi ở chỗ này nữa, chủ tử cho gọi ngài qua đó đấy." Vừa nói, vừa đưa gói giấy mỡ vàng cho Tùng Cách, bên trong là tương thịt, lấy tương thịt đổi rau ngâm, chắc cũng đủ để đền bù rồi!
Anh Minh nghe xong hơi chần chờ: "Bây giờ truyền ta làm gì? Đến cùng là ý của Vạn tuế gia hay là Đức quản sự để ngươi tới?"
Tam Khánh vội nói: "Cô nương đừng nghi ngờ lung tung, giả truyền thánh chỉ, đừng nói là Đức quản sự, cho dù là Lưu đại tổng quản Càn Thanh cung cũng không có cái lá gan này. Đương nhiên là Vạn tuế gia truyền ngài, chắc là có việc gì muốn nói với cô nương rồi, cô nương đi một chuyến cũng không mất nhiều thời gian đâu."
Lúc này Anh Minh mới không tình nguyện dịch bước chân, nghĩ thầm Lão phật gia cùng Thái Hậu cứng rắn muốn nàng tùy giá, trước khi tới nàng đã nghĩ kỹ rồi, đây chắc chắn là công việc nặng nhọc. Lần này ra cung, ngoại trừ có thể đi ra khỏi bức tường vây kín, được nhìn thấy giang sơn vạn dặm rộng lớn ra, trước mắt đối với nàng mà nói, không có bất cứ chỗ đáng mừng nào. Ban ngày đi trên con đường đất vàng oi bức cũng không làm nàng cảm thấy vất vả, dù sao cũng là vì tiễn đưa Thâm Tri, cho dù là bảo nàng đi bộ nàng cũng nguyện ý. Nhưng lúc nghỉ ngơi nàng lại phải đối mặt với Hoàng đế làm khó dễ, cái này làm nàng cảm thấy khó có thể chịu đựng. Lúc ở trong cung nàng còn có thể trốn ở Từ Ninh cung, Hoàng đế muốn tìm nàng gây phiền toái dù sao cũng phải cố kỵ Thái hoàng Thái hậu, nhưng giờ nàng bị ném ra đây vậy còn không phải là chuột lọt vào trong ổ rắn, không biết có thể còn nguyên vẹn mà hồi cung hay không cũng không biết nữa..
Nàng bước đi từng bước ngắn một, hơi sợ hãi nói: "Am đạt có biết Vạn tuế gia tìm ta làm gì hay không?"
Người hầu hạ ngự tiền đều nể mặt nàng, không mắt nhìn mũi như đối với người khác, cho nên Anh cô nương hỏi gì Tam Khánh đều đáp nấy, hắn đè thấp giọng nói: "Ngài đừng lo lắng, lần này đưa đại tang, chủ tử sẽ không làm khó cô nương đâu. Còn chuyện chủ tử tìm cô nương làm gì thì chúng ta làm nô tài không dám vọng đoán thánh ý, dù sao ngài đi là được. Ngài chỉ cần để ý trả lời chủ tử hỏi chuyện là được, ta cùng Đức quản sự đều hầu hạ ở bên cạnh, lỡ xảy ra chuyện cũng sẽ lập tức nghĩ cách giải vây cho cô nương."
Anh Minh nghe xong gật đầu, trong lòng nghĩ còn ba ngày, ba ngày nữa tới Củng Hoa thành, mọi người đều bận bịu, Hoàng đế sẽ không rảnh để tìm nàng gây phiền phức nữa.
Nâng mắt lên nhìn phía trước, chiếc lều da trâu lớn màu vàng được các lều nhỏ khác bao quanh, đan xen với lửa trại tạo nên một cảnh tượng tráng lệ. Anh Minh theo Tam Khánh đi qua các chậu than, hai bên là ngự tiền thị vệ đeo đao đứng canh như môn thần. Tư thế này lúc ở trong cung còn không có cảm giác gì, giống như không phải nàng đặt chân đến Càn Thanh cung. Nhưng tại vùng ngoại ô đầy sao này lại có cảm giác áp bách rõ ràng.
Nàng cúi đầu, dưới sự chú ý của mọi người bước qua đó, nàng luôn luôn có dáng vẻ gặp nguy không loạn, càng trang nghiêm, nàng càng thận trọng.
Thái giám đứng hầu trước cửa nhấc rèm che lên, nàng bước vào, dừng ở trước bản đồ bằng da trâu. Bản đồ đặt ở đây là để phân cách trong và ngoài, nhưng vì da mỏng xuyên thấu nên có thể thấy được ánh nến mơ hồ, cùng dáng người ngồi ở sau án.
Anh Minh không tập trung tinh thần ở chuyện Hoàng đế truyền triệu mà ngược lại còn quay đầu đánh giá cái bản đồ. Nàng nhớ là trong thư phòng của a mã cũng có cái bản đồ giang sơn như vậy, nhưng độ lớn nhỏ thì tuyệt đối không thể so được với cái này. Cẩn thận đoan trang, dây nhỏ phác hoạ ra dãy núi chạy dài, vằn nước rung động chính là hải cương, còn có đầy trời cát vàng ở ngoài Ngọc môn quan... Nàng chưa bao giờ biết, hoá ra lãnh thổ Đại Anh lại rộng lớn như vậy.
Tam Khánh đi vào thông truyền, một lát liền đi ra nói: "Cô nương, chủ tử cho gọi người vào gặp."
Lúc này Anh Minh mới thu hồi tầm mắt, lấy lại bình tĩnh vén áo đi vào phía trong lều lớn, nhún người thỉnh an nói: "Nô tỳ nghe chủ tử chỉ bảo."
Hoàng đế ngồi phía sau án lẳng lặng nhìn kỹ nàng, nàng hơi hơi cúi đầu, loay hoay cả ngày để đốt lửa làm bữa cơm, cũng may trước khi tiến vào đã chải lại đầu, không giống như vừa nãy, ngồi xổm trước đống lửa dáng vẻ chật vật, đầu bù tóc rối. Nữ nhân à, nên giống như cành mai cắm trong bình, có thể cố chấp với chút tình thú nhỏ, dùng để điểm xuyết lên kiếp sống chính trị nhàm chán của nam nhân. Nếu nàng biết sửa soạn lại trước khi đi gặp hắn, nghĩa là vẫn có thể cứu chữa.
Nhưng nên giáo huấn vẫn phải giáo huấn, làm chuyện mất mặt như lúc trước rất là không nên. Hoàng đế nói: "Ngươi biết hôm nay làm sai cái gì chưa?"
Anh Minh nói vâng, tuy rằng không tình nguyện, nhưng thái độ nhận tội vẫn rất tốt: "Nô tỳ không nên tự làm chủ, đào hố bắc nồi ở bên ngoài."
Hoàng đế nói đúng, "Ngươi phải chú ý thân phận mình, đừng làm mất mặt Thái hoàng Thái hậu, cũng mất mặt a mã ngươi."
Thật ra hắn rất muốn nói đừng làm mất mặt hắn, dù sao chuyện sắc phong nàng làm Hoàng hậu cũng gần như là việc ván đã đóng thuyền rồi. Tương lai làm người tranh cãi nói "Ta đã thấy Hoàng hậu nương nương, chính là người ngồi xổm trên đất để nấu cơm trong lần đại tang", cứ như vậy còn ra thể thống gì? Hoàng hậu của hắn cũng không phải là nha đầu có khả năng nhóm lửa đâu.
Mà Anh Minh thì sao, nàng cảm thấy là không làm mất mặt Thái hoàng Thái hậu được, còn Nạp công gia thì bởi vì đã mất mặt quá nhiều rồi nên cũng không sợ mất thêm lần nữa. Vừa nghĩ như vậy là nàng lại thấy mình không sai lắm, dù sao thì con người vẫn phải ngã một lần mới khôn hơn một chút, từ vịt treo lò đến thịt dê xíu mại, sau đó là nâng nghiên mực đứng chân tường, nàng bị hắn hành hạ bao nhiêu lần rồi? Nàng cũng sợ hãi, lỡ như trên đường hắn lại động tay động chân trong đồ ăn vậy thì chưa chắc nàng đã còn sống mà đến được Củng Hoa thành.
Chỉ là trong lòng nói thầm là một chuyện, chứ nàng cũng không dám nói ra. Chọc giận Vạn tuế gia, chốc nữa hắn lại vỗ bàn trừng mắt phạt nàng quỳ thì sao, dù sao nàng vẫn cần mặt, nếu mất mặt trước nhiều người như vậy thì rất khó coi.
"Vâng." Nàng kính cẩn nghe theo mà nói: "Vạn tuế gia dạy bảo nô tỳ sẽ nhớ kỹ, uổng phí cho nô tỳ có lòng đền đáp chủ tử, nhưng lại không biết suy nghĩ là lỗi của nô tỳ."
Giống như ngày đó sau khi tha không phạt nàng quỳ nữa, Đức Lộc phụng mệnh hỏi nàng có biết sai ở đâu hay không. Kết quả nàng không nói đến chuyện trốn tránh tuyển tú mà lại kéo xa đến tám ngàn dặm, nói không nên đưa cháo lá sen tới, lúc ấy đã làm hắn nghẹn một hơi ở cổ họng rồi. Hôm nay lại như vậy nữa, uổng phí cho lòng đền đáp chủ tử? Nói còn dễ nghe hơn cả hát, nàng cho là hắn có thể tin tưởng lý do kia, cháo thật sự là nấu cho hắn à?
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, "Ngươi không vội giải nguy cho mình, trong lòng ngươi tính toán cái gì đừng tưởng là trẫm không biết."
Anh Minh vẫn cúi đầu, thật cẩn thận nói: "Nô tỳ tiến cung, không dám mang lòng tính toán, nô tỳ chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến chủ tử."
Tuyệt chiêu của nàng ra quá bất ngờ, làm Hoàng đế sửng sốt. Hoàng đế vốn đã chuẩn bị tốt để lạnh lùng sắc bén dạy dỗ nàng một trận, kết quả kế hoạch không theo kịp biến hóa, câu toàn tâm toàn ý nghĩ đến chủ tử kia rõ ràng chính là cố tình nịnh hót, Hoàng đế lại bắt đầu nghiêm túc suy đoán, bên trong đến cùng có mấy phần thật giả.
Tam Khánh đứng hầu ở bên cạnh liếc mắt nhìn Tiểu Phú một cái, phát hiện lúc này làm không tốt có khi lại đánh vào bảy tấc. Tiểu Phú chớp chớp mắt, ai nói không phải đâu.
Hoàng đế do dự, hắn cau mày châm chước, thậm chí phân tích vẻ mặt của nàng, ý đồ tìm ra một chút bằng chứng từ trong đó. Bất đắc dĩ, nàng đang nhìn chằm chằm mũi chân, tất cả sự lõi đời khéo đưa đẩy đều giấu trong cái động tác cúi đầu kia, Hoàng đế không hài lòng lắm: "Tề Anh Minh, ngươi đang chột dạ à? Vì sao lại cứ cúi đầu như thế?"
Anh Minh phát hiện Hoàng đế này đúng là rất khó hầu hạ, nàng nâng mắt lên bị mắng là nhìn trộm thiên nhan, cúi đầu xuống lại nói nàng chột dạ, xem ra là phải lé mắt mới được. Thái hoàng Thái hậu đã từng nói qua với nàng, đừng biến chính mình thành nô tài như cây cỏ, mà trời sinh tính tình nàng cũng không phải bao cát như những người đó, tuỳ ý cho người xoa nắn chơi đùa. Đến tượng đất còn có ba phần tính năng của đất, nàng nói: "Vạn tuế gia, nô tỳ sợ lát nữa lại nhìn chằm chằm vào ngài, như vậy chẳng phải là thất lễ ở trước mặt chủ tử sao?"
Nàng đánh Thái Cực rất nhuần nhuyễn, lại đẩy lời nói của mình trở lại. Thật ra nếu vẫn mềm mại một chút giống như lúc trước thì Hoàng đế cũng không phải người không biết tình lý như vậy, nhưng lời nói của nàng lại trong bông có kim, làm xấu mặt Hoàng đế, như vậy tình huống liền không ổn.
"Trẫm biết, ngươi tiến cung là do bị ép bất đắc dĩ, bởi vậy ngươi vẫn luôn không tình nguyện, ở trước mặt trẫm kỳ quặc quái gở."
Anh Minh hiểu rõ, lần này là đặc biệt tìm nàng đến để đấu võ mồm, vì thế nàng khom người nói không dám: "Trước nay nô tỳ đều không kỳ quặc quái gở ở trước mặt chủ tử, tiến cung là do Lão phật gia coi trọng Ngạc Kỳ thị, nô tỳ cam tâm tình nguyện phụng dưỡng Lão phật gia, xin Vạn tuế gia minh giám."
Hoàng đế lại hừ một tiếng: "Hôm nay trẫm lấy mất cháo của ngươi, ngươi ghi hận trẫm."
Anh Minh nói thầm trong lòng không chỉ là hôm nay, bắt đầu từ lúc Thâm Tri chịu thiệt, nàng liền ghi hận hắn. Nhưng mà trước đây nàng không dám nói, giờ bị hắn áp bức đến mất kiên nhẫn nên bảo: "Sao nô tỳ có thể ghi hận Vạn tuế gia được chứ, tính mạng người nhà của nô tỳ đều nằm trong tay Vạn tuế gia thì một nồi cháo có tính là cái gì đâu."
"Còn có rau ngâm." Hoàng đế bổ sung giúp nàng một chút.
Anh Minh gật đầu: "Đúng vậy, nô tỳ quên mất còn có rau ngâm, tạ Vạn tuế gia nhắc nhở."
Cuối cùng Hoàng đế cũng có thể xác định, nàng có tính phản nghịch, lòng mang bất mãn đối với hắn. Nhưng hắn cũng không cảm thấy có gì không tốt, dù sao đều chướng mắt lẫn nhau, giấu diếm giống như gãi không đúng chỗ ngứa, rất không thoải mái. Hắn thở nhẹ ra một hơi, ngược lại còn sảng khoái nói: "Không gạt ngươi, trẫm cũng không thích ngươi, chỉ cần trẫm vui, thích bắt nạt ngươi như thế nào liền bắt nạt ngươi như thế. Trẫm biết ngươi hận trẫm hận đến ngứa răng, nhưng vậy thì thế nào, ngươi còn có thể ăn được trẫm chắc?"
Kết quả nàng không hề tức giận, nhún người nói: "Vạn tuế gia nói quá lời, sao ta có thể ăn ngài được chứ, ta là dân tộc Hồi."
Chú thích:
Củ cải muối
Bánh Lạt Ma
Đậu phụ hạnh nhân