Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Chương 623: Bí mật
Thẩm Nguyệt mệt quá!
Nàng cũng biết là mình say rồi! Bằng không nàng cũng sẽ không thẳng thắn thừa nhận là mình say.
Vì say nên nàng dứt khoát mặc kệ tất cả, nàng ngủ lại trong căn phòng kia, không màng mọi thứ.
Tô Vũ nhìn Thẩm Nguyệt chìm sâu vào giấc ngủ, tay khẽ vuốt ve gương mặt đã có quầng thâm vì lo nghĩ, hắn biết đã tới lúc rồi...
Đêm hôm đó, một cuộc đối thoại giữa ba người đàn ông diễn ra giữa đêm tối tuyết rơi lạnh giá, chỉ có người đứng canh ngoài cổng viện nhỏ, không một ai biết nội dung cuộc đối thoại là gì.
...
Sau khi say giấc nồng, khi trời còn nhá nhem tối, đội trưởng nhóm thị vệ hộ tống Thẩm Nguyệt bất chợt tỉnh dậy do mắc tiểu. Hắn ta loạng choạng đi theo hướng mà người hầu trong biệt viện chỉ dẫn. Sau khi giải quyết nỗi buồn, nhớ tới nhiệm vụ được giao, thị vệ có chút lo lắng.
Nhìn quanh quẩn không phát hiện bóng người, hắn ta cố gắng nâng bước một cách khẽ khàng tới gần phòng khách nơi mà Tĩnh Nguyệt công chúa, Vương gia Bắc Hạ và Lục hoàng tử Dạ Lương uống rượu. Tới gần cửa rồi nhẹ nhàng áp tai lên, hắn ta nghe thấy giọng của Lục hoàng tử, Vương gia Bắc Hạ và một giọng nam khá xa lạ, hoàn toàn không nghe thấy giọng của Tĩnh Nguyệt công chúa.
Lục hoàng tử lên tiếng: “Cuối cùng Tĩnh Nguyệt công chúa cũng ngủ rồi, hôm nay ta diễn mệt quá đi!”
Vương gia Bắc Hạ cũng nói: “Mệt chút cũng tốt, chứ không diễn thì nàng ta lại cho rằng chúng ta ủng hộ nàng ta! Chúng ta tới đây âu cũng là vì tình cảm ngày xưa chứ cô công chúa vô dụng này thì được tích sự gì!”
Giọng nói xa lạ vang lên: “Thôi, ngủ là được rồi. Giờ bàn chuyện chính đi! Ta nghe nói Thuận Thiên đạo sĩ đã thành công luyện ra đan dược trường thọ rồi phải không?”
Lục hoàng tử đáp: “Phải, sắp thành công luyện ra đan dược trường sinh rồi. Chúng ta chia sẻ với nhau, sau đó chờ hoàng đế Đại Sở chết, nhân lúc rối ren rồi thâu tóm nó luôn!”
Giọng nói xa lạ: “Hừ, các ngươi nghĩ việc này như ăn kẹo sao? Khó khăn lắm ta mới thỉnh được Thuận Thiên đạo sĩ xuống núi, ông ta nói chỉ phò tá minh quân được thiên đạo lựa chọn thôi, đừng để khi đó không ăn trộm gà được còn mất nắm gạo!”
Lục hoàng tử: “Ngươi cứ lo vớ lo vẩn! Đã vào tay chúng ta thì sao thoát được!”
Thị vệ nghe tới đó thì phát hiện có người đang tới gần, đoán là người hầu biệt viện chạy tới bẩm báo gì đó, hắn ta vội vã rời đi mà không biết ba người trong phòng đồng loạt nhìn ra ngoài vào lúc đó.
...
Đội trưởng thị vệ vừa về tới căn phòng mới ngủ thì nhanh chóng lay dậy những người khác, sau đó lập tức có người hầu chạy vào báo là Tĩnh Nguyệt công chúa đã tỉnh, yêu cầu về cung.
Đội trưởng thị vệ thấy thời gian nãy giờ cũng không lâu nên chẳng hề nghi ngờ gì Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt được nhóm thị vệ hộ tống theo đường cũ về cung, gió lạnh thổi qua mặt làm nàng cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt. Hơi thở phả ra mang theo mùi rượu của nàng cũng phần nào củng cố niềm tin của nhóm thị vệ, ít nhất họ cũng có cớ để báo với Hoàng đế chứ không phải ấp úng nhận tội là mình uống say ngủ quên.
Về tới hoàng cung, đưa Thẩm Nguyệt về cung Thái Hòa xong, nhóm thị vệ quay lại nơi trực ban canh gác, chỉ có đội trưởng là tới tẩm cung của Hoàng đế để báo cáo.
Nhắc tới Hoàng đế, phải nói là mấy ngày gần đây, ông ta tiều tụy đi khá nhiều, vẻ ngoài già hơn mười tuổi so với tuổi thật, trong người luôn cảm thấy không khỏe, cổ họng thỉnh thoảng ho khụ vài tiếng, sau đó là bắt đầu thở hổn hển.
Sự việc của Tề phi và Hạ Phóng đã khiến ông ta tức giận công tâm, mà những lúc thế này, Hoàng đế lại càng sợ hãi, ngồi ở vị trí cao đã lâu, nắm giữ quyền lực trở thành là thói quen, ông ta sợ mình sẽ bị cướp mất quyền kiểm soát, sợ những người chung quanh thấy ông ta già rồi thì sẽ làm phản, sẽ bội tín, mà càng sợ thì Hoàng đế lại cảm thấy sức khỏe càng yếu, càng không muốn chết.
Vừa hay, lần này thị vệ lại mang tới cho ông ta một thông tin chất lượng.
“Bẩm bệ hạ, trong suốt bữa ăn, sứ thần và công chúa không giao lưu gì nhiều. Có lẽ do tửu lượng kém nên công chúa nhanh chóng uống say. Sau đó thuộc hạ vô tình nghe được một bí mật của Dạ Lương và Bắc Hạ...”
Nói tới đây, thị vệ ngừng một lát, chờ đợi Hoàng đế hỏi tiếp.
“Là bí mật gì?”
“Khởi bẩm bệ hạ, trước khi thần nói, thần xin người khoan thứ cho thần tội uống rượu trong lúc thi hành nhiệm vụ!”
Hoàng đế không hề tức giận, ông ta nhướng mày hỏi: “Hai việc này có liên quan tới nhau sao?”
“Khởi bẩm bệ hạ, hai việc này có liên quan nên thần mới cả gan van xin bệ hạ tha tội!”
“Ngươi nói đi, trẫm miễn tội!”
“Bẩm bệ hạ, sau khi Tĩnh Nguyệt công chúa uống say, công chúa đã được đưa sang một căn phòng khác để nghỉ ngơi do nam nữ khác biệt, chúng thần vẫn giữ chức trách của mình là đứng canh trước cửa phòng, người hầu của Lục hoàng tử đang ngồi đun rượu thấy chúng thần cực khổ thì mời mỗi người một ly nhỏ xem như tạo quan hệ.
Vài người uống không có vấn đề gì thì thần mới uống một ly cho ấm người, khoảng một khắc sau, thần vô tình đi ngang qua sảnh lúc đi vệ sinh, bất ngờ nghe được tin là hoàng thất Dạ Lương đã mời tới một đạo sĩ tên Thuận Thiên, người này đã luyện ra đan trường thọ, sắp thành công trong việc luyện đan trường sinh”.
Nàng cũng biết là mình say rồi! Bằng không nàng cũng sẽ không thẳng thắn thừa nhận là mình say.
Vì say nên nàng dứt khoát mặc kệ tất cả, nàng ngủ lại trong căn phòng kia, không màng mọi thứ.
Tô Vũ nhìn Thẩm Nguyệt chìm sâu vào giấc ngủ, tay khẽ vuốt ve gương mặt đã có quầng thâm vì lo nghĩ, hắn biết đã tới lúc rồi...
Đêm hôm đó, một cuộc đối thoại giữa ba người đàn ông diễn ra giữa đêm tối tuyết rơi lạnh giá, chỉ có người đứng canh ngoài cổng viện nhỏ, không một ai biết nội dung cuộc đối thoại là gì.
...
Sau khi say giấc nồng, khi trời còn nhá nhem tối, đội trưởng nhóm thị vệ hộ tống Thẩm Nguyệt bất chợt tỉnh dậy do mắc tiểu. Hắn ta loạng choạng đi theo hướng mà người hầu trong biệt viện chỉ dẫn. Sau khi giải quyết nỗi buồn, nhớ tới nhiệm vụ được giao, thị vệ có chút lo lắng.
Nhìn quanh quẩn không phát hiện bóng người, hắn ta cố gắng nâng bước một cách khẽ khàng tới gần phòng khách nơi mà Tĩnh Nguyệt công chúa, Vương gia Bắc Hạ và Lục hoàng tử Dạ Lương uống rượu. Tới gần cửa rồi nhẹ nhàng áp tai lên, hắn ta nghe thấy giọng của Lục hoàng tử, Vương gia Bắc Hạ và một giọng nam khá xa lạ, hoàn toàn không nghe thấy giọng của Tĩnh Nguyệt công chúa.
Lục hoàng tử lên tiếng: “Cuối cùng Tĩnh Nguyệt công chúa cũng ngủ rồi, hôm nay ta diễn mệt quá đi!”
Vương gia Bắc Hạ cũng nói: “Mệt chút cũng tốt, chứ không diễn thì nàng ta lại cho rằng chúng ta ủng hộ nàng ta! Chúng ta tới đây âu cũng là vì tình cảm ngày xưa chứ cô công chúa vô dụng này thì được tích sự gì!”
Giọng nói xa lạ vang lên: “Thôi, ngủ là được rồi. Giờ bàn chuyện chính đi! Ta nghe nói Thuận Thiên đạo sĩ đã thành công luyện ra đan dược trường thọ rồi phải không?”
Lục hoàng tử đáp: “Phải, sắp thành công luyện ra đan dược trường sinh rồi. Chúng ta chia sẻ với nhau, sau đó chờ hoàng đế Đại Sở chết, nhân lúc rối ren rồi thâu tóm nó luôn!”
Giọng nói xa lạ: “Hừ, các ngươi nghĩ việc này như ăn kẹo sao? Khó khăn lắm ta mới thỉnh được Thuận Thiên đạo sĩ xuống núi, ông ta nói chỉ phò tá minh quân được thiên đạo lựa chọn thôi, đừng để khi đó không ăn trộm gà được còn mất nắm gạo!”
Lục hoàng tử: “Ngươi cứ lo vớ lo vẩn! Đã vào tay chúng ta thì sao thoát được!”
Thị vệ nghe tới đó thì phát hiện có người đang tới gần, đoán là người hầu biệt viện chạy tới bẩm báo gì đó, hắn ta vội vã rời đi mà không biết ba người trong phòng đồng loạt nhìn ra ngoài vào lúc đó.
...
Đội trưởng thị vệ vừa về tới căn phòng mới ngủ thì nhanh chóng lay dậy những người khác, sau đó lập tức có người hầu chạy vào báo là Tĩnh Nguyệt công chúa đã tỉnh, yêu cầu về cung.
Đội trưởng thị vệ thấy thời gian nãy giờ cũng không lâu nên chẳng hề nghi ngờ gì Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt được nhóm thị vệ hộ tống theo đường cũ về cung, gió lạnh thổi qua mặt làm nàng cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt. Hơi thở phả ra mang theo mùi rượu của nàng cũng phần nào củng cố niềm tin của nhóm thị vệ, ít nhất họ cũng có cớ để báo với Hoàng đế chứ không phải ấp úng nhận tội là mình uống say ngủ quên.
Về tới hoàng cung, đưa Thẩm Nguyệt về cung Thái Hòa xong, nhóm thị vệ quay lại nơi trực ban canh gác, chỉ có đội trưởng là tới tẩm cung của Hoàng đế để báo cáo.
Nhắc tới Hoàng đế, phải nói là mấy ngày gần đây, ông ta tiều tụy đi khá nhiều, vẻ ngoài già hơn mười tuổi so với tuổi thật, trong người luôn cảm thấy không khỏe, cổ họng thỉnh thoảng ho khụ vài tiếng, sau đó là bắt đầu thở hổn hển.
Sự việc của Tề phi và Hạ Phóng đã khiến ông ta tức giận công tâm, mà những lúc thế này, Hoàng đế lại càng sợ hãi, ngồi ở vị trí cao đã lâu, nắm giữ quyền lực trở thành là thói quen, ông ta sợ mình sẽ bị cướp mất quyền kiểm soát, sợ những người chung quanh thấy ông ta già rồi thì sẽ làm phản, sẽ bội tín, mà càng sợ thì Hoàng đế lại cảm thấy sức khỏe càng yếu, càng không muốn chết.
Vừa hay, lần này thị vệ lại mang tới cho ông ta một thông tin chất lượng.
“Bẩm bệ hạ, trong suốt bữa ăn, sứ thần và công chúa không giao lưu gì nhiều. Có lẽ do tửu lượng kém nên công chúa nhanh chóng uống say. Sau đó thuộc hạ vô tình nghe được một bí mật của Dạ Lương và Bắc Hạ...”
Nói tới đây, thị vệ ngừng một lát, chờ đợi Hoàng đế hỏi tiếp.
“Là bí mật gì?”
“Khởi bẩm bệ hạ, trước khi thần nói, thần xin người khoan thứ cho thần tội uống rượu trong lúc thi hành nhiệm vụ!”
Hoàng đế không hề tức giận, ông ta nhướng mày hỏi: “Hai việc này có liên quan tới nhau sao?”
“Khởi bẩm bệ hạ, hai việc này có liên quan nên thần mới cả gan van xin bệ hạ tha tội!”
“Ngươi nói đi, trẫm miễn tội!”
“Bẩm bệ hạ, sau khi Tĩnh Nguyệt công chúa uống say, công chúa đã được đưa sang một căn phòng khác để nghỉ ngơi do nam nữ khác biệt, chúng thần vẫn giữ chức trách của mình là đứng canh trước cửa phòng, người hầu của Lục hoàng tử đang ngồi đun rượu thấy chúng thần cực khổ thì mời mỗi người một ly nhỏ xem như tạo quan hệ.
Vài người uống không có vấn đề gì thì thần mới uống một ly cho ấm người, khoảng một khắc sau, thần vô tình đi ngang qua sảnh lúc đi vệ sinh, bất ngờ nghe được tin là hoàng thất Dạ Lương đã mời tới một đạo sĩ tên Thuận Thiên, người này đã luyện ra đan trường thọ, sắp thành công trong việc luyện đan trường sinh”.