Thần Tử Hoang Cổ
Chương 316
Leng keng!
Quyền bộ xen lẫn Thần Ngân Tử Kim va chạm với Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn, phát ra dao động kinh người, thổi quét thiên địa.
Quân Tiêu Dao vừa ngăn cản thế công Vong Xuyên, vừa cảm nhận chân lý luân hồi kia.
Không có gì giúp hắn cảm nhận rõ chân lý luân hồi hơn so với đối kháng Luân Hồi Thánh Thể.
Trong mắt Quân Tiêu Dao sáng rọi, càng ngày càng sáng.
Trong ngực hắn bắt đầu có quang hoa hừng hực lượn lờ, có luân hồi chân ý tràn ngập.
“Quân Tiêu Dao, ngươi vọng tưởng!”
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao lấy mình để mài đao, vẻ mặt Vong Xuyên thật lạnh lẽo.
Gã thao túng Lục Đạo Luân Hồi Bàn, bùng nổ cường chiêu đến cực điểm.
“Lục Đạo Luân Hồi, Thiên Địa Câu Diệt!”
Ầm ầm ầm!
Lục Đạo Luân Hồi Bàn đàn áp chư thiên, đánh tan hư không, trấn áp về hướng Quân Tiêu Dao.
Không thể không nói, Vong Xuyên thật sự rất mạnh.
Thân là quái thai cổ đại, thực lực của gã cũng không yếu hơn Long Cát công chúa Tổ Long Sào bao nhiêu.
Chỉ là hiện tại, khí tức của gã còn chưa hoàn toàn tương dung với khí tức thiên địa đương đại, bởi vậy không thể phát huy thực lực hoàn chỉnh ra được.
Dù vậy, uy thế kia cũng đủ khiến người ta sợ hãi.
Nhìn thấy Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn trấn áp đến, ánh mắt của Quân Tiêu Dao thật bình đạm, biểu cảm thong dong.
Hắn đấm ra một quyền, thi triển ra quyền pháp tối cao, Lục Đạo Luân Hồi Quyền.
Sáu lốc xoáy luân hồi khủng bố hiện ra, cứ như Lục Đạo chúng sinh ngồi xếp bằng.
Quyền quang kinh thế, nổ nứt cả thiên địa!
Cộng thêm bảy tỷ ba trăm triệu cân thần lực thêm vào, một quyền này quá mạnh.
Oanh!
Đi kèm với một tiếng chấn vang kịch liệt, Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn có kích thước giống như hòn đảo trên không trung trực tiếp bị đấm bay.
Vong Xuyên cũng bị lan đến, khí huyết trong ngực quay cuồng, nét mặt mang đầy giật mình.
Loại quyền pháp ẩn chứa sức mạnh Luân Hồi này làm gã chấn động, đồng thời cũng cực kỳ đỏ mắt.
Trong ngực Quân Tiêu Dao có quang hoa hừng hực hiện lên.
Hắn lại lấy ra Luân Hồi tiên chủng.
Toàn bộ Luân Hồi tiên chủng đều đang dung nhập vào Chí Tôn Cốt trong ngực Quân Tiêu Dao.
Sau đó, quang hoa hai màu hắc bạch phát ra từ ngực Quân Tiêu Dao, đan chéo với nhau, biến thành một luân bàn.
Hắc bạch luân bàn xuất hiện, hư không như muốn sôi trào.
Đại thần thông Chí Tôn Cốt thứ hai của Quân Tiêu Dao, Luân Hồi Đạo Bàn, rốt cuộc cũng hoàn toàn lột xác!
Đến bây giờ, Chí Tôn Cốt của Quân Tiêu Dao đã có được tổng cộng bốn môn thần thông.
Trong thần thông Thượng Thương có bản Thượng Thương Kiếp Quang không hoàn chỉnh, Thượng Thương chi Thủ bản hoàn chỉnh.
Trong thần thông Luân Hồi có Luân Hồi Niết Quang không hoàn chỉnh và Luân Hồi Đạo Bàn bản hoàn chỉnh.
“Vong Xuyên, xem ra bản Thần Tử còn phải đa tạ ngươi, sau đây là hồi báo của bản Thần Tử.” Quân Tiêu Dao cười nhạt.
Tất nhiên hồi báo mà hắn nói không phải hồi báo thật sự.
Hiện tại Chí Tôn Cốt của hắn đã lột xác thành công, tất nhiên không cần dây dưa với Vong Xuyên nữa.
Hắn đeo găng tay Diệt Bá Thánh Vương vào để thi triển Lục Đạo Luân Hồi Quyền.
Đồng thời Chí Tôn Cốt trong ngực cũng phóng thích Luân Hồi Đạo Bàn.
Nơi mi tâm của hắn còn có thần hoa kim sắc kích động, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm phá không mà ra.
Quân Tiêu Dao tung hết tất cả cường chiêu, muốn cưỡng chế trấn áp Vong Xuyên, cướp lấy căn nguyên thế giới!
Nếu Quân Tiêu Dao nghiêm túc đánh thì có thể mường tượng ra uy lực đó.
Quái thai cổ đại nhìn cũng sẽ sợ hãi.
Tỷ như Vong Xuyên của hiện tại, nhìn thấy Quân Tiêu Dao cường thế trấn áp đến, vô số những loại thần thông này làm sắc mặt gã lập tức thay đổi.
Gã thúc giục Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn, mạnh mẽ chống đỡ quyền phong của Lục Đạo Luân Hồi Quyền.
Nhưng thần thông của Chí Tôn Cốt, Luân Hồi Đạo Bàn lại trấn áp đến.
Sức mạnh đó lại không yếu hơn sức mạnh Luân Hồi do Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn thi triển ra bao nhiêu.
Oanh! Oanh! Oanh!
Tiếng nổ vang kịch liệt bùng nổ, Vong Xuyên bị chấn đến liên tục lui về phía sau.
Thực lực hiện giờ của gã chưa trở lại đỉnh cao, đối mặt với sự trấn áp toàn lực của Quân Tiêu Dao thì tất nhiên khó có thể hoàn toàn ngăn cản.
Trật Tự Thần Liên kim sắc phá không mà đến, hóa thành đoản kiếm kim sắc, đó là Nguyên Hoàng Đạo Kiếm.
Nhất kiếm tung ra, cứ như đánh nứt ra vạn trượng hư không, đâm thẳng vào đầu của Vong Xuyên.
Vong Xuyên thúc giục sức mạnh Luân Hồi, ngoài thân hiện lên rất nhiều lốc xoáy luân hồi, trấn áp đến, đánh tan Nguyên Hoàng Đạo Kiếm.
Sau lưng Quân Tiêu Dao kéo dài ra Ác Ma chi Dực, hai cánh chấn động, triển khai hư không cực tộc, phá không mà lao đến chỗ Vong Xuyên.
Hắn vươn một tay chụp vào hư không, Minh Thần chi Mâu ngưng kết ra, đâm thẳng về hướng Vong Xuyên.
Vong Xuyên giơ tay vỗ mạnh một cái, sức mạnh Luân Hồi bùng nổ.
Đây là một môn thần thông chí cường của gã, tên là Luân Hồi Đại Thủ Ấn, một ấn đánh ra thì trấn áp tất cả.
Oanh!
Luân Hồi Đại Thủ Ấn và Minh Thần chi Mâu va chạm, trực tiếp chấn vỡ nó.
Quân Tiêu Dao lại thi triển ra Thôn Thần Ma Công, lốc xoáy cắn nuốt đen nhánh hiện lên, trực tiếp là cưỡng chế cắn nuốt Luân Hồi Đại Thủ Ấn.
Sau đó Quân Tiêu Dao vươn một chân, quét ngang về hướng Vong Xuyên.
Vong Xuyên giơ ngang cánh tay ngăn cản.
Phanh một tiếng.
Vong Xuyên bị đánh bay, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Có thể tiếp nhiều chiêu như vậy của ta, cũng đủ để ngươi kiêu ngạo.” Biểu cảm của Quân Tiêu Dao thật đạm nhiên, lại trấn áp đến.
Vong Xuyên bỏ lỡ mất một bước tiên cơ.
Lui một bước rồi thì cứ lui liên tục.
Một loạt liên chiêu giáng xuống, Vong Xuyên không ngừng ho ra máu, tóc đen tán loạn.
Quân Tiêu Dao giơ tay nắm một cái, Thôn Thần Ma Công bùng nổ sức hút, lại cưỡng ép kéo căn nguyên thế giới bay ra hỏi cơ thể Vong Xuyên.
Chỉ thoáng chốc, hai luồng căn nguyên thế giới bị kéo ra, tản ra sức mạnh căn nguyên cường đại.
“Đáng chết!” Mặt Vong Xuyên thật âm trầm.
Ở thời đại của gã, gã từng hoành đánh chư địch, chưa từng thua trận.
Cho dù thiên kiêu mạnh đến mấy, nhiều nhất cũng chỉ đánh ngang tay với gã mà thôi.
Có thể nói, Vong Xuyên chưa bao giờ chật vật như vậy.
Tuy trong đó cũng có nguyên nhân là gã chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh cao.
Nhưng Vong Xuyên lại mơ hồ cảm thấy, cho dù gã khôi phục tới đỉnh cao thì cũng chưa chắc có thể trấn áp Quân Tiêu Dao.
Mà ngay vào lúc Quân Tiêu Dao vươn tay muốn bắt lấy hai luồng căn nguyên thế giới kia.
Một chưởng ấn hỗn độn đàn áp đến.
“A, ngu xuẩn!” Quân Tiêu Dao trở tay đánh ra một quyền ấn, trực tiếp đánh nát cả Hỗn Độn Chưởng Ấn.
Ánh mắt Lý Đạo Huyền mơ hồ mang theo lửa nóng, nhìn về phía hai luồng căn nguyên thế giới kia, lắc mình muốn cướp lấy.
Hết chương 316.
Quyền bộ xen lẫn Thần Ngân Tử Kim va chạm với Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn, phát ra dao động kinh người, thổi quét thiên địa.
Quân Tiêu Dao vừa ngăn cản thế công Vong Xuyên, vừa cảm nhận chân lý luân hồi kia.
Không có gì giúp hắn cảm nhận rõ chân lý luân hồi hơn so với đối kháng Luân Hồi Thánh Thể.
Trong mắt Quân Tiêu Dao sáng rọi, càng ngày càng sáng.
Trong ngực hắn bắt đầu có quang hoa hừng hực lượn lờ, có luân hồi chân ý tràn ngập.
“Quân Tiêu Dao, ngươi vọng tưởng!”
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao lấy mình để mài đao, vẻ mặt Vong Xuyên thật lạnh lẽo.
Gã thao túng Lục Đạo Luân Hồi Bàn, bùng nổ cường chiêu đến cực điểm.
“Lục Đạo Luân Hồi, Thiên Địa Câu Diệt!”
Ầm ầm ầm!
Lục Đạo Luân Hồi Bàn đàn áp chư thiên, đánh tan hư không, trấn áp về hướng Quân Tiêu Dao.
Không thể không nói, Vong Xuyên thật sự rất mạnh.
Thân là quái thai cổ đại, thực lực của gã cũng không yếu hơn Long Cát công chúa Tổ Long Sào bao nhiêu.
Chỉ là hiện tại, khí tức của gã còn chưa hoàn toàn tương dung với khí tức thiên địa đương đại, bởi vậy không thể phát huy thực lực hoàn chỉnh ra được.
Dù vậy, uy thế kia cũng đủ khiến người ta sợ hãi.
Nhìn thấy Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn trấn áp đến, ánh mắt của Quân Tiêu Dao thật bình đạm, biểu cảm thong dong.
Hắn đấm ra một quyền, thi triển ra quyền pháp tối cao, Lục Đạo Luân Hồi Quyền.
Sáu lốc xoáy luân hồi khủng bố hiện ra, cứ như Lục Đạo chúng sinh ngồi xếp bằng.
Quyền quang kinh thế, nổ nứt cả thiên địa!
Cộng thêm bảy tỷ ba trăm triệu cân thần lực thêm vào, một quyền này quá mạnh.
Oanh!
Đi kèm với một tiếng chấn vang kịch liệt, Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn có kích thước giống như hòn đảo trên không trung trực tiếp bị đấm bay.
Vong Xuyên cũng bị lan đến, khí huyết trong ngực quay cuồng, nét mặt mang đầy giật mình.
Loại quyền pháp ẩn chứa sức mạnh Luân Hồi này làm gã chấn động, đồng thời cũng cực kỳ đỏ mắt.
Trong ngực Quân Tiêu Dao có quang hoa hừng hực hiện lên.
Hắn lại lấy ra Luân Hồi tiên chủng.
Toàn bộ Luân Hồi tiên chủng đều đang dung nhập vào Chí Tôn Cốt trong ngực Quân Tiêu Dao.
Sau đó, quang hoa hai màu hắc bạch phát ra từ ngực Quân Tiêu Dao, đan chéo với nhau, biến thành một luân bàn.
Hắc bạch luân bàn xuất hiện, hư không như muốn sôi trào.
Đại thần thông Chí Tôn Cốt thứ hai của Quân Tiêu Dao, Luân Hồi Đạo Bàn, rốt cuộc cũng hoàn toàn lột xác!
Đến bây giờ, Chí Tôn Cốt của Quân Tiêu Dao đã có được tổng cộng bốn môn thần thông.
Trong thần thông Thượng Thương có bản Thượng Thương Kiếp Quang không hoàn chỉnh, Thượng Thương chi Thủ bản hoàn chỉnh.
Trong thần thông Luân Hồi có Luân Hồi Niết Quang không hoàn chỉnh và Luân Hồi Đạo Bàn bản hoàn chỉnh.
“Vong Xuyên, xem ra bản Thần Tử còn phải đa tạ ngươi, sau đây là hồi báo của bản Thần Tử.” Quân Tiêu Dao cười nhạt.
Tất nhiên hồi báo mà hắn nói không phải hồi báo thật sự.
Hiện tại Chí Tôn Cốt của hắn đã lột xác thành công, tất nhiên không cần dây dưa với Vong Xuyên nữa.
Hắn đeo găng tay Diệt Bá Thánh Vương vào để thi triển Lục Đạo Luân Hồi Quyền.
Đồng thời Chí Tôn Cốt trong ngực cũng phóng thích Luân Hồi Đạo Bàn.
Nơi mi tâm của hắn còn có thần hoa kim sắc kích động, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm phá không mà ra.
Quân Tiêu Dao tung hết tất cả cường chiêu, muốn cưỡng chế trấn áp Vong Xuyên, cướp lấy căn nguyên thế giới!
Nếu Quân Tiêu Dao nghiêm túc đánh thì có thể mường tượng ra uy lực đó.
Quái thai cổ đại nhìn cũng sẽ sợ hãi.
Tỷ như Vong Xuyên của hiện tại, nhìn thấy Quân Tiêu Dao cường thế trấn áp đến, vô số những loại thần thông này làm sắc mặt gã lập tức thay đổi.
Gã thúc giục Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn, mạnh mẽ chống đỡ quyền phong của Lục Đạo Luân Hồi Quyền.
Nhưng thần thông của Chí Tôn Cốt, Luân Hồi Đạo Bàn lại trấn áp đến.
Sức mạnh đó lại không yếu hơn sức mạnh Luân Hồi do Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn thi triển ra bao nhiêu.
Oanh! Oanh! Oanh!
Tiếng nổ vang kịch liệt bùng nổ, Vong Xuyên bị chấn đến liên tục lui về phía sau.
Thực lực hiện giờ của gã chưa trở lại đỉnh cao, đối mặt với sự trấn áp toàn lực của Quân Tiêu Dao thì tất nhiên khó có thể hoàn toàn ngăn cản.
Trật Tự Thần Liên kim sắc phá không mà đến, hóa thành đoản kiếm kim sắc, đó là Nguyên Hoàng Đạo Kiếm.
Nhất kiếm tung ra, cứ như đánh nứt ra vạn trượng hư không, đâm thẳng vào đầu của Vong Xuyên.
Vong Xuyên thúc giục sức mạnh Luân Hồi, ngoài thân hiện lên rất nhiều lốc xoáy luân hồi, trấn áp đến, đánh tan Nguyên Hoàng Đạo Kiếm.
Sau lưng Quân Tiêu Dao kéo dài ra Ác Ma chi Dực, hai cánh chấn động, triển khai hư không cực tộc, phá không mà lao đến chỗ Vong Xuyên.
Hắn vươn một tay chụp vào hư không, Minh Thần chi Mâu ngưng kết ra, đâm thẳng về hướng Vong Xuyên.
Vong Xuyên giơ tay vỗ mạnh một cái, sức mạnh Luân Hồi bùng nổ.
Đây là một môn thần thông chí cường của gã, tên là Luân Hồi Đại Thủ Ấn, một ấn đánh ra thì trấn áp tất cả.
Oanh!
Luân Hồi Đại Thủ Ấn và Minh Thần chi Mâu va chạm, trực tiếp chấn vỡ nó.
Quân Tiêu Dao lại thi triển ra Thôn Thần Ma Công, lốc xoáy cắn nuốt đen nhánh hiện lên, trực tiếp là cưỡng chế cắn nuốt Luân Hồi Đại Thủ Ấn.
Sau đó Quân Tiêu Dao vươn một chân, quét ngang về hướng Vong Xuyên.
Vong Xuyên giơ ngang cánh tay ngăn cản.
Phanh một tiếng.
Vong Xuyên bị đánh bay, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Có thể tiếp nhiều chiêu như vậy của ta, cũng đủ để ngươi kiêu ngạo.” Biểu cảm của Quân Tiêu Dao thật đạm nhiên, lại trấn áp đến.
Vong Xuyên bỏ lỡ mất một bước tiên cơ.
Lui một bước rồi thì cứ lui liên tục.
Một loạt liên chiêu giáng xuống, Vong Xuyên không ngừng ho ra máu, tóc đen tán loạn.
Quân Tiêu Dao giơ tay nắm một cái, Thôn Thần Ma Công bùng nổ sức hút, lại cưỡng ép kéo căn nguyên thế giới bay ra hỏi cơ thể Vong Xuyên.
Chỉ thoáng chốc, hai luồng căn nguyên thế giới bị kéo ra, tản ra sức mạnh căn nguyên cường đại.
“Đáng chết!” Mặt Vong Xuyên thật âm trầm.
Ở thời đại của gã, gã từng hoành đánh chư địch, chưa từng thua trận.
Cho dù thiên kiêu mạnh đến mấy, nhiều nhất cũng chỉ đánh ngang tay với gã mà thôi.
Có thể nói, Vong Xuyên chưa bao giờ chật vật như vậy.
Tuy trong đó cũng có nguyên nhân là gã chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh cao.
Nhưng Vong Xuyên lại mơ hồ cảm thấy, cho dù gã khôi phục tới đỉnh cao thì cũng chưa chắc có thể trấn áp Quân Tiêu Dao.
Mà ngay vào lúc Quân Tiêu Dao vươn tay muốn bắt lấy hai luồng căn nguyên thế giới kia.
Một chưởng ấn hỗn độn đàn áp đến.
“A, ngu xuẩn!” Quân Tiêu Dao trở tay đánh ra một quyền ấn, trực tiếp đánh nát cả Hỗn Độn Chưởng Ấn.
Ánh mắt Lý Đạo Huyền mơ hồ mang theo lửa nóng, nhìn về phía hai luồng căn nguyên thế giới kia, lắc mình muốn cướp lấy.
Hết chương 316.