Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Tài Mèo Lớn

Chương 26



 

Cuối cùng thì sinh nhật của Sư Diệc Quang đã tới gần, bà Sư để Sư Diệc Quang cùng Đỗ Nhược Ngu về quê ăn bữa cơm trước, ăn sinh nhật con trai.

Sư Duệ cùng Tô Khê Nhiên cũng ở đó, chủ tịch vẫn như cũ, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng Tô Khê Nhiên thấy Đỗ Nhược Ngu liền nháy mắt ra hiệu, hai người dường như rất quen thuộc với nhau.

Sư Diệc Quang là con một trong gia đình nên vào ngày sinh nhật của anh, tất cả những trưởng bối đều đến ăn tối, cũng coi như có mặt mũi.

Đỗ Nhược Ngu ăn bữa này thật dày vò.

Anh rất sợ bị bà Sư ép sinh con.

Cũng may bà Sư không nói ra điều này trước mặt mọi người mà nói cho Sư Diệc Quang một chiếc ô tô.

Trong gara đã nhiều xe rồi, còn một chiếc siêu xe đậu chưa di chuyển, thêm một chiếc nữa chẳng phải sẽ hơi chật chội sao?

Sư Diệc Quang cũng không có thoái thác mà đồng ý.

Sau lại ngầm nói với Đỗ Nhược Ngu đây là bà Sư tự nhìn trúng, mua về dùng, chán rồi ném cho anh. Hơn nữa sinh nhật anh tặng xe, chờ tới sinh nhật bà Sư thì phải tặng máy bay mới được.

Ăn xong bữa này, Đỗ Nhược Ngu còn được bà Sư tặng một phong bao lì xì màu đỏ, bà Sư nói cho Đỗ Nhược Ngu tiền mua gia dụng.

Tuy cái tên có hơi kì quặc nhưng kiếm thêm tiền quá đã.

Đêm trước sinh nhật, Đỗ Nhược Ngu tắm rửa xong không ngủ, ngược lại bò lên giường, trịnh trọng quỳ xuống, lặng lẽ chờ đợi.

Sư Diệc Quang bước ra khỏi phòng tắm, sửng sốt khi nhìn thấy anh như thế này, vừa lau tóc vừa hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

Đỗ Nhược Ngu quỳ gối trên giường, nghiêm túc nói: “Sư tổng, anh đừng ngủ, chúng ta phải chờ đến 12 giờ.”

Sư Diệc Quang: “……”

Đỗ Nhược Ngu nói: “Tôi phải người đầu tiên chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Kỳ thật Đỗ Nhược Ngu nhìn ra Sư Diệc Quang không hứng thú mấy với sinh nhật này, ngược lại hơi uể oải, Đỗ Nhược Ngu cho rằng gần đây anh ta vì chuyện công ty quá mệt mỏi.

Chờ tới 12 giờ, Đỗ Nhược Ngu gần như khởi động với kim phút, nói với Sư Diệc Quang: “Sinh nhật vui vẻ, Sư tổng.”

Ánh mắt Sư Diệc Quang lập loè, nói: “Cảm ơn.”

Sau đó liền nghe thấy âm báo điện thoại Sư Diệc Quang không ngừng vang lên.

Đỗ Nhược Ngu nhìn anh đáp lại người khác không dứt, nghĩ thầm không hổ là tổng tài, ăn sinh nhật người vuốt mông ngựa thật nhiều a.

Nhưng người đầu tiên chúc phúc là anh, Đỗ Nhược Ngu lúc này mới nằm xuống, cao hứng nghĩ đây gọi là gần quan được ban lộc.

Chờ tới sáng, bởi vì hoạt động chúc mừng bị Sư Diệc Quang cấm, các đồng nghiệp đành phải gửi lời chúc sinh nhận tổng giám đốc, tổng giám đốc tỏ vẻ đã nhận được, cảm ơn mọi người, sau đó lại như ngày thường, nên làm gì làm gì, công tác xã giao cũng không ngớt.

Nhưng đến giữa trưa nhà ăn công ty làm thêm điểm tâm như phúc lợi sinh nhật tổng giám đốc, mọi người đều thật cao hứng.

Sau đó tới buổi tối, Sư Diệc Quang nói muốn đi ra ngoài ăn cơm, chắc là đi với bạn.

Đỗ Nhược Ngu mắt trông mong nhìn anh ta, trong mắt tràn ngập khát vọng.

Khóe miệng Sư Diệc Quang co giật, cảm thấy anh như một con mèo thèm cá khô, nhưng cuối cùng vẫn là cự tuyệt Đỗ Nhược Ngu, nói: “Anh về nhà trước ăn cơm, tôi còn việc khác chắc muộn mới về.”

Đỗ Nhược Ngu hơi thất vọng, vẫn nói: “Được tôi, có thể về sớm chút không, trước 12 giờ.”

Sư Diệc Quang nhìn anh, lại sờ sờ đầu anh, lúc này mới nói: “Được.”

Đỗ Nhược Ngu cũng không biết Sư Diệc Quang nghĩ như thế nào, mỗi lần khi khoảng cách giữa họ kéo gần lại rất nhiều, giây tiếp theo, tổng giám đốc lại sẽ lặng lẽ tránh ra, khiến anh không tự chủ được mà lo được lo mất.

Đỗ Nhược Ngu đến nay còn chưa biết được vòng bạn bè của Sư tổng, anh nhớ rõ Tiểu Mã nói Sư tổng rất có tiếng trong giới, nhưng giới gì, Đỗ Nhược Ngu ngay cả rìa cũng chưa sờ tới.

Anh về nhà một mình, nghĩ nghĩ, vẫn tròng tạp dề, dựa theo kế hoạch bắt đầu làm bánh bông lan.

Mặc kệ ở bên ngoài thế nào, ăn sinh nhật sao có thể không có bánh bông lan.

Hiện tại vẫn là kỳ nghỉ hè, thời tiết còn nóng, Đỗ Nhược Ngu đặt hàng vài quả vải, quả vải đã sớm hết mùa, còn thừa đều là ướp lạnh trong kho, giá cả còn rất cao.

Đỗ Nhược Ngu tưởng Sư Diệc Quang không thích đồ chay, nhưng thịt quả vải căng mọng, dùng quả vải làm bánh bông lan, ngọt lành giải nhiệt, Sư tổng hẳn là sẽ ăn.

Anh dùng lòng trắng trứng làm phôi bánh bông lan, một tầng bánh bông lan một tầng quả vải mà bỏ vào khuôn đúc, đưa vào lò nướng, lại đập nát một phần bã rồi lọc lấy nước cốt rồi trộn đều nó với kem tươi.

Sau khi chuẩn bị xong, anh phải mất nửa ngày để trang trí bánh.

Mặc dù anh thích nấu đủ loại món ngon nhưng xét cho cùng thì anh cũng không phải là người chuyên nghiệp và cũng không rành lắm về loại công việc kỹ thuật này.

Dù thế nào đi nữa, đây là bánh ngọt do chính tay anh làm, tuy không đẹp mắt như vậy nhưng Đỗ Nhược Ngu tự tin chắc chắn sẽ ngon.

Đỗ Nhược Ngu có rất nhiều danh mục rượu vang nổi tiếng, anh cũng biết Sư Diệc Quang yêu thích, nên lén lấy tên mình đặt một chai rượu, hiện tại cũng lấy ra, đặt ở trên bàn cơm.

Đỗ Nhược Ngu làm xong hết hảy, lúc này mới ngồi xuống, thở ra một hơi.

Nhìn thời gian cũng mới 8 giờ nhiều, Sư Diệc Quang hẳn là còn đang ăn cơm.

Đỗ Nhược Ngu nghĩ nghĩ, ý thức được chờ đợi cũng không thành vấn đề, anh lại đứng dậy, lấy cho mình một ít đồ ăn, tiếp tục chờ đợi.

Chờ tới chờ đi, Sư Diệc Quang còn chưa trở về.

…… Sẽ không nói là tước 12 giờ, liền thật sự 11 giờ 50 mới đến nhà chứ.

Đỗ Nhược Ngu thấy hơi mất mát, anh thấy được gần đây cảm xúc Sư Diệc Quang không ổn lắm, luật sư Lâm cũng nói Sư tổng áp lực, để anh mừng sinh nhật Sư tổng cho vui.

Nhưng Sư Diệc Quang còn không dành thời gian cho anh, anh phải phát huy năng lực làm tổng giám đốc vui vẻ thế nào được.

Mắt thấy sắp 10 giờ, Đỗ Nhược Ngu nhìn bánh bông lan cùng rượu trên bàn cơm, trong lòng đột nhiên ghen tị, lấy cái mở nút chai khui rượu, sau đó rót cho mình một ly rồi uống cạn.

Loại rượu đắt tiền như vậy khiến anh tốn rất nhiều tiền, nếu không uống thì thật lãng phí.

 Hơn mười một giờ, Sư Diệc Quang cuối cùng cũng trở lại, anh vào phòng, phát hiện tất cả đèn tầng một đều sáng lên, Đỗ Nhược Ngu lại không có ở đại sảnh.

Anh đi theo tiếng động đi đến nhà ăn, liền thấy Đỗ Nhược Ngu ôm chai rượu mà uống.

Đỗ Nhược Ngu cũng thấy Sư Diệc Quang, sắc mặt hồng hồng, ha ha cười nói: “Sư tổng…… anh béo rồi!”

Sư Diệc Quang cau mày đi qua, lấy chai ra khỏi tay anh, nhìn nhãn hiệu hỏi: “Rượu này đến từ đâu?”

Đôi mắt Đỗ Nhược Ngu sáng lấp lánh, nói: “Tôi mua!”

Anh cúi đầu, nhấc ngón tay tính: “Tôi đã bỏ ra… ừm… một tháng lương để mua nó.” Vừa nói, anh vừa đưa tay kéo quần áo của Sư Diệc Quang, sau đó như hiến vật quý chỉ vào bánh bông lan trên bàn, nói, “Tôi còn làm bánh bông lan! Bánh bông lan vải! Vải từ Quảng Châu! Cũng tốn tiền!”

Sư Diệc Quang để anh kéo tay áo, thở dài nói: “Không cần tốn nhiều tâm tư như vậy.”

Đỗ Nhược Ngu lắc đầu, nói: “Tôi càng không.” Anh đứng dậy, lấy lại chai rượu trong tay Sư Diệc Quang, lảo đảo lắc lư rót đầy rượu vào một ly rỗng khác, sau đó vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh, “Mau ngồi Sư tổng! Chúng ta đã tới sinh nhật!”

Anh móc điện thoại ra xem, trừng mắt nhìn nửa ngày không thấy rõ thời gian, lầu bầu hỏi: “Hiện tại mấy giờ rồi……”

“11 giờ rưỡi.” Sư Diệc Quang trả lời anh.

Đỗ Nhược Ngu nghe xong vỗ bàn một cái: “Chỉ còn nửa giờ! Mau lên! Đáng giận, tôi nói về sớm, giờ muộn rồi……” Nói anh liền đứng lên, mơ mơ hồ hồ, “Nến đâu rồi……”

Sư Diệc Quang tóm chặt anh ấn lên ghế, sau đó mình cũng ngồi xuống, giải thích: “Tôi không để bụng sinh nhật này, đêm nay có việc thật.”

Anh cầm lấy dao cắt bánh bên cạnh cắt, gắp một miếng cho vào miệng, nếm thử rồi nói: “Thật ngon, cảm ơn.”

Đỗ Nhược Ngu mím môi, buồn bã nói: “Tôi còn chưa thắp nến… còn chưa ước… Làm sao có thể ăn được…”

Sư Diệc Quang dở khóc dở cười, nói: “Được được được, ước trước.”

Nói xong anh ta nhắm mắt, sau đó mở, nói: “Rồi.”

Đỗ Nhược Ngu trừng mắt, hỏi: “Ước cái gì?”

Sư Diệc Quang nói: “Bảo mật.”

Đỗ Nhược Ngu đánh giá anh ta, mình cũng nhắm mắt lại, nói: “Có lẽ tôi cũng ước được.”

Sư Diệc Quang: “…… Tôi ăn sinh nhật, cậu ước cái gì.”

“He he he” Đỗ Nhược Ngu học anh ta, “Bảo mật.”

Sư Diệc Quang thấy Đỗ Nhược Ngu thật sự uống say, bế anh lên lầu.

“Tửu lượng lại không tốt, còn uống nhiều như vậy.”

Tửu lượng Đỗ Nhược Ngu đúng là không tốt, theo lý mà nói anh làm thư kí hẳn là đã luyện tửu lượng, chắn rượu cho ông chủ.

Nhưng loại chuyện này đều do Hàn Dung đi làm, rất nhiều bữa tiệc anh thậm chí rảnh trộm ăn được vài món.

Cho nên Sư Diệc Quang hiện tại nói như vậy, Đỗ Nhược Ngu liền không cao hứng.

“Tôi không có tửu lượng tốt như chị Dung Dung, nhưng tôi có thể luyện! Đưa rượu cho tôi! Tôi còn muốn uống! Muốn như chị Dung Dung! Chị Dung Dung là màu trắng……”

Sư Diệc Quang thấy anh bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, đen mặt, ôm anh đến phòng ngủ.

Đỗ Nhược Ngu vẫn không vui khi không có chai rượu, xoắn đến xoắn đi trong vòng tay Sư Diệc Quang muốn đi tìm rượu uống.

Sư Diệc Quang bị anh cọ sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, cuối cùng không thể nhịn được nữa, đánh mông anh một cái, nói: “Đừng nhúc nhích.”

Đỗ Nhược Ngu bất động, ôm chặt Sư Diệc Quang, tay nắm quần áo anh ta, mặt đỏ lên.

Sư Diệc Quang thấy anh thành thật, vững vàng ôm anh đi vào phòng ngủ, sau đó để anh ngồi lên mép giường, lúc này mới thấy hai mắt anh đều đỏ, như thỏ con.

Thư kí Đỗ ngày thường làm người hiền lành, làm việc cũng xuất sắc, làm việc gì cũng kiềm chế, dù thế nào cũng cười nhẹ, Sư Diệc Quang làm cấp trên của anh ba năm thêm nữa năm làm chồng, cũng chưa thấy anh như vậy.

Cồn nhiều vậy sao.

Sư Diệc Quang thấy anh đáng thương hề hề, không nhịn được tháo mắt kính anh, ngón tay cọ cọ khóe mắt phiếm hồng, nhẹ giọng nói: “Làm sao vậy.”

Đỗ Nhược Ngu ủy khuất nói: “Tôi còn muốn cho anh ăn sinh nhật…… nhưng anh không trở lại…… Còn đánh tôi……”

Sư Diệc Quang: “…… tôi không có đánh cậu.” Đánh mông sao lại là đánh.

Nhưng anh ta cũng không tốt thật.

Một khi qua sinh nhật, điều thứ hai trong di chúc sẽ công khai, ai cũng không biết lần này cha anh để lại nan đề gì, tưởng tượng đến đó anh liền cảm thấy áp lực rất lớn, liên quan sinh nhật cũng không muốn chúc mừng.

Chỉ là không nghĩ tới Đỗ Nhược Ngu lại coi trọng hôm nay thật.

Sư Diệc Quang vuốt ve gương mặt Đỗ Nhược Ngu, nghĩ, vật nhỏ này thông minh như vậy, cũng cho anh ta không ít áp lực.

Đỗ Nhược Ngu còn hoài nghi anh nuôi thú cưng lớn, Sư Diệc Quang cũng không dám lại nửa đêm biến trở về nguyên hình giải sầu, chuyện công ty chuyện di chúc, buổi tối còn giả chồng chồng, những việc này làm anh ta mệt thêm, ngày nào cũng nghẹn muốn nội thương.



Nhưng anh thật sự không ngờ Đỗ Nhược Ngu lại để ngày sinh nhật này trong lòng, Sư Diệc Quang không khỏi mềm lòng, nói: “Được rồi, hôm nay là tôi không đúng, lần sau cậu ăn sinh nhật bù lại cho cậu.”

Đỗ Nhược Ngu khịt khịt cái mũi, nói: “Mỗi một cái sinh nhật đều chỉ có một, không thể bỏ lỡ.”

Anh cúi đầu tìm tới tìm lui trên người, Sư Diệc Quang nhìn chằm chằm anh, hỏi: “Lại làm sao vậy?”

Đỗ Nhược Ngu sờ soạng nửa ngày mới lấy ra một cái cái hộp nhỏ, anh uống say, muốn mở hộp mà mò nữa ngày không được, Sư Diệc Quang duỗi tay giúp anh, hai người cùng nhau mở hộp.

Bên trong đặt một nút cổ áo.

Sư Diệc Quang hơi mở to hai mắt.

“Hehe, tặng cho anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Đỗ Nhược Ngu vừa ngây ngô cười vừa nói.

Đây là Tô Khê Nhiên dẫn anh đến cửa hàng trang sức chuyên môn định chế, Tô Khê Nhiên có thẻ thành viên nên được giảm giá, nhưng sau khi giảm giá vẫn rất đắt.

Hoa văn của cúc áo là hình sư tử đực, mặt sư tử nghiêng sang một bên, bờm buông xuống cổ được đính kim cương, trên ngực phía dưới đầu có đính một viên hồng ngọc.

 “Thiết kế nói…… Nói……” Đỗ Nhược Ngu uống rượu, đầu lưỡi hơi co rút, “Nói cái này tên là ‘lion heart’.” Anh nhìn Sư Diệc Quang chỉ biết cười, “Hiện tại tôi chỉ có thể đưa anh cái này, chờ tôi có tiền, lại cho anh xe với máy bay……”

Sư Diệc Quang nhìn anh thật sâu, trong ánh mắt không thể giải thích được, anh nói: “Tôi không muốn ô tô hay máy bay, tôi chỉ muốn cái này.”

“Dù sao tiền của tôi đều là anh cho……” Đỗ Nhược Ngu vừa nói vừa lấy chiếc cúc cổ áo trong hộp ra đeo cho Sư Diệc Quang, “Tôi cài cho anh xem có đẹp không.”

Anh uống quá nhiều, lúc này choáng váng, lại tháo kính ra, dùng cúc áo sờ vào cổ áo sơ mi Sư Diệc Quang, định cài vào người nhưng lại bị trượt rất lâu, không thể đeo chắc chắn được.

Sư Diệc Quang cũng không vội, chậm rãi chờ anh.

Đỗ Nhược Ngu cúi đầu, đầu tóc mềm mại cọ cằm Sư Diệc Quang, trên người tản ra mùi rượu, nhưng mùi rượu lại không xộc vào mũi mà ngọt ngào, nhu nhu.

Đỗ Nhược Ngu cuối cùng cũng cài lại nút cổ áo cho anh, hài lòng vỗ ngực anh nói: “Thật đẹp trai.”

Đỗ Nhược Ngu mỉm cười, đôi mắt cong cong, sau khi say trong mắt vẫn còn có chút hơi nước, khóe mắt đỏ bừng, thật giống thỏ.

Con thỏ như này mình có thể cắn một phát.

Sư Diệc Quang nghĩ.

Anh ta thiệt tình thực lòng mà nói: “Cảm ơn cậu.”

Đỗ Nhược Ngu híp mắt cười, dán lê người Sư Diệc Quang, mỗi lần tóc anh đảo qua, đều làm Sư Diệc Quang cảm thấy ngứa, cảm giác này truyền từ trong cơ thể, thâm nhập vào trong lòng anh ta.

“Quá tốt rồi, chúng ta đây tiếp tục uống rượu ăn bánh bông lan!”

…… sao lại vòng về thế này.

Sư Diệc Quang dỗ anh: “Rồi rồi, nên ngủ, bánh bông lan ngày mai lại ăn.”

Đỗ Nhược Ngu ngẩng đầu, nói: “Không muốn ngủ, muốn uống rượu.”

Đỗ Nhược Ngu vẫn luôn ngồi ở mép giường, Sư Diệc Quang nửa quỳ nửa dựa vào anh, lúc này anh ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt Sư Diệc Quang, hai người dán thật sự gần, hơi thở dây dưa ở bên nhau.

Đỗ Nhược Ngu nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh ta, tuy rằng hiện tại uống say, nhưng anh vẫn thật cao hứng, cảm xúc trong lồng ngực sắp tràn ra, căng tràn, căng phồng, không có nơi nào để đi.

Có lẽ là vì sắc đẹp của tổng tài ở phía trước, anh nhất thời xúc động, Đỗ Nhược Ngu không nhịn được tiến lên hôn lên miệng Sư Diệc Quang, phát ra một tiếng “Ba”.

Kỳ thực trước đó bọn họ đã hôn nhau, tại hôn lễ, khi đó khách khứa đầy đủ, Đỗ Nhược Ngu tưởng rằng đó là nụ hôn hợp đồng hình thức, nhưng trong ký ức của anh lại rất ấm áp..

Lần này cũng là như thế, môi tổng giám đốc nóng như lửa, làm hại cả người anh cũng khô nóng lên.

Đỗ Nhược Ngu nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, giật giật, tiếp tục ngây ngốc cười: “Hôn một cái, biến vương tử.”

Nhưng hôn môi như vậy, tổng tài cũng không có biến thành vương tử.

Mà là một con sư tử đột nhiên đè Đỗ Nhược Ngu lên giường, thân thể cao lớn bao phủ anh.

Đầu Đỗ Nhược Ngu nặng nề đụng vào nệm, tuy rằng giường lớn của Sư Diệc Quang rất mềm, nhưng vẫn làm anh mê mang.

Sau đó anh liền thấy con sư tử lớn trên người, có lông bờm thật dày, chi trước cường tráng chống hai bên sườn anh, một đôi mắt hổ phách chăm chú nhìn anh.

Đỗ Nhược Ngu chớp chớp mắt, nghĩ.

A, quả nhiên là uống say, còn xuất hiện ảo giác.

Nhưng ảo giác, tại sao chân thật đến vật?

Anh còn có thể cảm giác nhiệt độ cơ thể nóng như lửa của sư tử, sư tử thậm chí cúi đầu, ngửi ngửi cổ anh, lông cổ lướt qua da anh, gai góc, cũng không mềm.

Giống xúc cảm trên núi tối đó.

Thế thì làm gì đây, Đỗ Nhược Ngu nghĩ.

Nếu không ngất xỉu rồi nói tiếp?

Anh nghĩ như vậy, liền thật sự ngất đi.

***

Đỗ Nhược Ngu lại mơ.

Mơ thấy anh đứng ở bờ biển, mặt trời nóng bỏng chiếu rọi biển rộng cùng bờ cát, mặt trời amfu vàng, hạt cát cũng màu vàng, nhưng nước biển trong xanh như đôi mắt của những cô gái châu Âu xinh đẹp trong tranh nước ngoài.

Anh nhìn từng lớp sóng vỗ vào bãi biển, tung bọt trắng xóa.

Cha anh bước ra khỏi túp lều trên bãi biển và nói với anh: “Tiểu Vũ, chúng ta ra biển câu cá nhé.”

Bây giờ là thời điểm các dòng hải lưu hoạt động và có rất nhiều loài cá ở vùng biển khơi, bao gồm cá ngừ đại dương, cá ngừ vằn, cá cờ còn có sứa.

Đương nhiên cũng sẽ có cá mập.

Nhưng không quan trọng, anh ở cạnh cha.

Cha nói, lần này chúng ta nhất định có thể bắt được cá, bởi vì tối hôm qua ông mơ thấy sư tử.

Đỗ Nhược Ngu nghỉ, thật trùng hợp, con cũng mơ thấy sư tử.

Sư tử……

Đỗ Nhược Ngu đột nhiên mở mắt ra, phát hiện anh đang nằm trên giường phòng ngủ, trên người cái chăn mỏng, điều hòa thổi khí lạnh, làm nắng hè chói chang ngày mùa hè ban đêm cũng tràn ngập lạnh lẽo.

Trong phòng không có bật đèn, nhưng không tối, dù sao thành thị ban đêm quá sáng.

Anh nằm một mình, bên cạnh không có ai.

Đỗ Nhược Ngu đi xuống giường, tìm thấy cặp kính của mình trên bàn cạnh giường, đeo vào, thấy quần áo vương vãi khắp giường, cúi xuống nhặt chiếc áo sơ mi trắng lên, khuy cổ áo vẫn còn nguyên, kim cương cùng hồng bảo thạch vẫn cứ lưu động sáng rọi vào ban đêm.

Anh nhặt quần áo ném lên giường, sau đó như mộng du ra ban công.

Cảnh tượng này anh đã từng trải qua, ngày đó anh cũng tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không có người, nên anh đến ban công, phát hiện Sư Diệc Quang đang ở dưới ánh trăng rầu rĩ không vui mà phát ngốc.

Lúc này đây, anh thấy một con sư tử ngồi xổm trên ban công, trên mặt đất có một chiếc điện thoại, sư tử đang nói chuyện với điện thoại.

“Cho nên tôi biến thân ngay trước mặt cậu ấy, làm sao bây giờ.”

Điện thoại truyền đến giọng mẹ hiền nhọc lòng của luật sư Lâm: “…… sao cậu lại không cẩn thận như thế!”

“Không có cách nào mà, cậu ấy hôn tôi.”

“………… Hôn một cái liền biến thân, sao cậu ngây thơ vậy!”

“Không thể trách tôi, gần đây quá nghẹn, sự tình phát sinh quá đột nhiên, cho nên đã đã xảy ra, rốt cuộc làm sao bây giờ?”

“Cậu ấy hiện tại thế nào?”

“Không biết là ngất xỉu hay là say rượu ngủ ……”

“Ngày mai tôi qua ——”

Không đợi luật sư Lâm nói xong, sư tử liền phát hiện Đỗ Nhược Ngu đã đi tới, nó vươn chi trước, một móng vuốt ấn lên màn hình điện thoại, gián đoạn thông tin.

Cho nên…… Sư tử có thể nói? Còn dùng giọng Sư Diệc Quang?

Đỗ Nhược Ngu ngơ ngác đứng trên ban công, cách sư tử khoảng hai mét.

Trong đầu anh trống rỗng, đột nhiên thiên ngoại phi tiên mà nói một câu: “Quấy rầy anh gọi điện thoại?”

“Cần tôi tiếp tục hôn mê sao?”

Sư tử: “……”

Đỗ Nhược Ngu ngoài miệng nói như vậy, lại không động đậy, sư tử chậm rãi chuyển người qua, hỏi anh: “Cậu không sợ sao?” Người thường không phải sợ tới mức quay đầu liền chạy sao.

Sư tử thật là…… thật lớn.

Sư tử dưới ánh trăng, uy vũ mà tràn ngập sức mạnh.

Thực kỳ dị, Đỗ Nhược Ngu lại cảm thấy hình ảnh này cũng không xa lạ.

Anh nghĩ nghĩ, nói: “Đại khái là khiếp sợ lớn hơn sợ hãi đi.”

Anh tỉnh rượu, những hành động trẻ con làm nũng trước đó phảng phất là người khác làm, anh lại khôi phục thành thư kí Đỗ núi lở trước mắt mà không biến sắc.

Sau đó anh ôn nhu hỏi: “Anh sẽ tổn thương tôi sao?”

Tuy rằng sư tử hình thể lớn như vậy, cường tráng như vậy, nhưng anh cảm giác sư tử cũng không có ác ý.

Sư tử lắc lắc cái đầu với bờm lớn.

Đỗ Nhược Ngu ngẩng đầu nhìn sắc trời, gần tới hừng đông, anh lại nhìn sư tử, không nhịn được đề nghị: “Nếu không vào nhà nói? Có thể ngồi điều hòa.”

từ nữa đêm mà gần tới hừng đông mới gọi cho luật sư Lâm, hí hí

Sư tử tự hỏi một chút, run run thân thể, sau đó ngậm điện thoại trên đất, đứng dậy chuẩn bị về phòng.

Đỗ Nhược Ngu: “……”

Loại cảm giác này không biết là đáng sợ hay kinh hãi, anh nhanh chóng xoay người, đi tới trước mặt sư tử, từ ban công đi vào phòng.

Khi bước đi, anh không khỏi tự nhéo mình.

Tốt lắm, có chút đau, chứng tỏ anh đang tỉnh, không phải còn đang mơ.

Sau khi vào nhà, anh quay lại thì thấy con sư tử đang đi vào, đặt điện thoại xuống và dùng chân đóng cửa ban công lại.



Đỗ Nhược Ngu lại: “……”

A a a, này thật sự quá chấn động, một con sư tử biết gọi điện thoại, còn biết cầm điện thoại, còn nhớ rõ vào nhà phải đóng cửa lại!

“Tôi có thể bật đèn không.” Đỗ Nhược Ngu suy yếu hỏi.

“Bật đi.” Sư tử nói.

Đỗ Nhược Ngu bật đèn, lên, đôi mắt sư tử bị ánh sáng kích thích trong giây lát co lại, màu hổ phách càng rõ ràng hơn, biến thành màu vàng sáng.

Đỗ Nhược Ngu nhìn sư tử, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng hỏi ra nghi hoặc sâu nhất trong lòng: “Anh là Sư tổng sao?”

Sư tử cũng nhìn anh, nói: “Đúng vậy.”

“…… Nếu không tôi tiếp tục ngất xỉu thôi.” Đỗ Nhược Ngu cuối cùng suy sụp, nhưng anh quá sốc để có thể bất tỉnh. Anh hỏi: “Có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”

Anh đi quanh phòng ngủ hỏi: “Anh có phải là yêu quái không?”

 Sư tử gầm lên: “Anh biết yêu quái sư tử à?”

Đỗ Nhược Ngu sửng sốt, không có sao, có mà, Tây Du Ký có a.

Nhưng ngày thường thật sự rất ít thấy yêu quái sư tử, hình như đều là là hồ ly tinh hoặc là thỏ tinh linh tinh.

“Vậy ngài có thể vui lòng giải thích cho tôi được không, thưa ngài?”  Đỗ Nhược Ngu suy yếu nói.

Sư tử cũng catwalk hai vòng, sau đó mới nói: “Dù sao trên thế giới này, chính là có loại người thế này, có thể biến thành động vật. Nguyên nhân thế nào, nhà khoa học cũng còn đang nghiên cứu, có người nói là một loại lai giống, có người nói là một loại tiến hóa, nhưng ngoại trừ biến thành động vật thì không có gì khác.”

Đỗ Nhược Ngu hỏi: “Vậy biết pháp thuật không?”

Sư tử gầm lên: “Đã nói không phải yêu quái!”

“Có phải không thể khống chế được dã tính muốn ăn thịt người không?”

Con sư tử đập chân xuống đất nói: “Tôi đã nói với cậu rằng không khác gì người thường! Tôi không ăn thức ăn sống!”

 Nghe thấy câu trả lời này, Đỗ Nhược Ngu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh lại hỏi: “Vậy sao anh không biến trở về?”

Biến thành sư tử, Sư Diệc Quang cuối cùng trầm mặc, qua nửa ngày mới nói: “Không biến lại ngay được……”

“Sao không được?”

“Cậu là 100 câu hỏi vì sao à?” Sao không đi hỏi ốc biển thần kỳ đi!

Sư Diệc Quang  cuối cùng cũng bị anh ta hỏi điên cuồng, một lúc sau mới xấu hổ nói nhỏ: “Chỉ là… áp lực quá lớn, tạm thời tôi không thể biến đổi được.”

Đỗ Nhược Ngu nhìn con sư tử với vẻ khó tin.

Sư tử cúi đầu, có vẻ hơi uể oải.

 Đỗ Nhược Ngu thế mà lại thấy có chút dễ thương khi con thú to lớn này không thể biến lại hình dạng con người do áp lực quá lớn.

Đỗ Nhược Ngu ngồi xuống trên giường, nhỏ giọng lại hỏi: “Tôi còn có thể hỏi chuyện không.”

Sư tử cũng nằm xuống đất, tựa cái đầu to vào hai chân trước và nói: “Cậu hỏi đi.”

“Là bởi vì tôi thấy anh, cho nên anh áp lực sao.”

“Có một ít, còn có chuyện khác.”

Đỗ Nhược Ngu nghĩ nghĩ, nói: “Anh vừa nói, có loài giống như anh, vậy người trong nhà anh……”

Sư Diệc Quang lắc lắc đầu, nói: “Đúng vậy, đây là gien, người nhà tôi vẫn luôn là sư tử.”

Đỗ Nhược Ngu nghĩ thầm, chuyện này thật là thú vị, chủ tịch cũng là sư tử sao? Vậy bà Sư thì sao.

“Vào đêm teambuilding đó, tôi thực sự đã có một giấc mơ. Tôi mơ thấy một con sư tử. Đó có phải là anh không?”

Sư Diệc Quang xoay đầu, không nhìn Đỗ Nhược Ngu, nói: “Là tôi, ngày đó đường núi không dễ đi nên tôi biến nguyên hình cõng cậu về.”

A, loại động tác ngạo kiều này, đúng là tổng giám đốc của anh.

Đỗ Nhược Ngu ngập ngừng nói: “Cảm ơn anh.”

Anh lại nghĩ nghĩ, nói: “Ngày đó chị Dung Dung, cô ấy có phải cũng là động vật? Cô ấy cũng là sư tử sao, nếu cô ấy cũng vậy, có phải trong công ty cũng có động vật khác không?”

Sư Diệc Quang: “……”

Cho nên nói người thông minh không tốt, quá dễ suy một ra ba, dễ dàng rút ra suy luận từ trường hợp này sang trường hợp khác và biết mọi thứ chỉ bằng suy đoán.

Sư Diệc Quang nói: “Hàn trợ lý không phải sư tử, trong công ty có vài người cũng có thể biến, biến thành đủ loại động vật, loại người này chắc chiếm một nữa.”

Đỗ Nhược Ngu hoảng sợ: “Nhiều như vậy?”

Cho nên hoàn cảnh làm việc của anh thường ngày thần kì như vậy? Quá chấn động.

Đỗ Nhược Ngu hơi hoảng hốt, vượt qua mới bắt đầu khiếp sợ, hiện tại anh ngược lại cảm thấy không chân thật, nhưng con sư tử lớn lại ở trước mắt.

Con sư tử này là tổng giám đốc của anh, chồng anh, thật sự là không thể tưởng tượng được.

Đỗ Nhược Ngu dùng đôi mắt đen như mực nhìn Sư Diệc Quang, ánh mắt quá mức trực tiếp, làm Sư Diệc Quang không được tự nhiên.

“Tôi còn là cảm thấy giống đang nằm mơ.” Đỗ Nhược Ngu nói, “Cho nên…… tôi có thể sờ anh không?”

Sư Diệc Quang lắp bắp kinh hãi, đứng lên, thân thể căng chặt, có vẻ cứng đờ.

Anh ta hỏi: “Cậu thật sự không sợ sao?”

Đỗ Nhược Ngu cũng đứng lên, nói: “Sau khi biết anh là Sư tổng, hoàn toàn không sợ.”

Đó là tổng giám đốc sớm chiều ở chung với anh, tuy rằng lạnh như băng nhưng lại ngạo kiều lại ôn nhu, hiện giờ chỉ là thay đổi hình tượng mà thôi, nếu sư tử sẽ thương tổn ạn, đã sớm làm, còn không chờ cho tới hôm nay.

“Tôi chỉ muốn xác nhận một chút.” Đỗ Nhược Ngu nói.

Sư Diệc Quang đứng ở một góc không động, Đỗ Nhược Ngu chậm rãi tới gần anh ta, đi đến trước mặt ngồi xổm xuống.

Nhìn gần, con sư tử này thực sự rất uy nghiêm, cao bằng nửa người, khi ngẩng đầu lên còn cao hơn nữa, chiếc bờm màu nâu vàng cũng rất dày, Đỗ Nhược Ngu đột nhiên nghĩ đến lần đó anh nhặt được lông trên ban công, quả nhiên là thuộc về mãnh thú lớn.

Đỗ Nhược Ngu thử thăm dò vươn tay, sư tử không né tránh.

Anh thật cẩn thận đi đụng vào lông bờm sư tử, Sư Diệc Quang đột nhiên thò đầu qua há miệng thở dốc để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn.

Đỗ Nhược Ngu hoảng sợ, không cẩn thận ngã ngồi trên mặt đất.

Sư Diệc Quang hừ một tiếng, lại xoay đầu đi.

“……” Đỗ Nhược Ngu xác định anh ta cố ý, tổng giám đốc vẫn biệt nữu như vậy.

Càng cản càng hăng thư kí Đỗ sẽ không khuất phục, Đỗ Nhược Ngu lại đứng dậy, lần này trực tiếp đưa tay tới cổ sư tử, nhẹ nhàng chạm vào theo hướng mọc của bờm.

Sư Diệc Quang không dọa anh nữa mà cúi đầu xuống để anh di chuyển dễ dàng hơn.

Đỗ Nhược Ngu lá gan lớn, động tác cũng lớn, sờ soạng một chút còn muốn sờ lần hai.

Thật là sư tử, mà không phải thủ thuật che mắt, xúc cảm dưới tay chân thật, còn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể, cảm giác như sờ mèo nhà họ.

Chẳng qua con mèo này lớn hơn Hô Hô.

Sư tử bị sờ bờm, cũng không kháng cự, mà nheo nheo mắt, gầm nhẹ.

Đỗ Nhược Ngu không bị anh ta dọa lui, mà được một tấc lại muốn tiến một thước sờ nghiện, vuốt lông giùm anh ta.

Một lát sau, Sư Diệc Quang quay đầu lại, mặt lớn để sát vào Đỗ Nhược Ngu, hỏi: “Sờ đủ chưa?”

Đỗ Nhược Ngu ngượng ngùng thu hồi tay, đi qua một bên.

Tiếp xúc gần sư tử lớn, vẫn hơi dọa người.

Sư Diệc Quang dùng cái mũi đẩy anh một chút, nói: “Đi ngủ, vừa rồi là ai mượn rượu làm càn.”

Đỗ Nhược Ngu tuy rằng uống say, nhưng vẫn có ấn tượng những gì mình làm, lúc này bị nhắc nhở, lập tức đỏ mặt.

Oa, thật muốn lau sạch đoạn ký ức làm nũng kia.

Đỗ Nhược Ngu lại bò lên giường, kéo chăn mỏng đắp lên, nhìn Sư Diệc Quang hỏi: “Anh làm sao bây giờ?”

Sư Diệc Quang qua một bên, vươn móng vuốt tắt đèn, nói: “Không cần phải xen vào.”

Ở trong bóng tối, Đỗ Nhược Ngu vẫn mở to mắt thấy sư tử, sư tử lúc này lại bò xuống dưới, dù ở trong góc độ tồn tại vẫn cứ cao đến dọa người.

Đỗ Nhược Ngu không dám ngủ, sợ ngủ rồi sẽ phát hiện đây là một giấc mộng.

Nhưng thật kỳ quái, rõ ràng có mãnh thú cùng phòng, anh lại còn cảm thấy an tâm, một lát sau liền không chịu khống chế mà ngủ lịm.

Ngày hôm sau Đỗ Nhược Ngu tỉnh lại, liền thấy tổng giám đốc dựa vào đầu giường, mặc áo sơmi màu đen, nhưng lại cài cúc tùy tiện, lộ ra một phần lớn xương quai xanh và ngực, nhưng trên cổ áo lại có quà sinh nhật hôm qua —— nút cổ áo kia.

Sư Diệc Quang đang cúi đầu nhìn anh.

Đỗ Nhược Ngu sửng sốt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Sư Diệc Quang, hỏi: “Ngày hôm qua là mơ sao.”

Sư Diệc Quang không trực tiếp trả lời, mà hỏi lại: “Cậu nói đi?”

Cả đêm hôm qua…… Thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến Đỗ Nhược Ngu hơi ngượng ngùng lại ngạc nhiên.

Anh không hy vọng tối hôm qua là cảnh trong mơ.

Tổng giám đốc đứng dậy, đứng ở mép giường, nhìn xuống, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt cụp xuống như thường lệ, nói: “Đứng dậy nhanh, còn có việc phải làm.”

Đỗ Nhược Ngu nghi hoặc, sau đó đứng lên sửa soạn, theo Sư Diệc Quang đi xuống lầu, lúc này mới phát hiện đã có người chờ ở dưới.

Một người là bảo mẫu luật sư Lâm, một người khác là bác sĩ lần trước trị chân cho Đỗ Nhược Ngu.

Đỗ Nhược Ngu nhìn bác sĩ, trong lòng đột nhiên nảy lên một dự cảm bất hảo.

……….

 

------oOo------

 
Chương trước Chương tiếp
Loading...