Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Tài Mèo Lớn
Chương 55
Gió lạnh thổi, vừa rồi Đỗ Nhược Ngu vừa rồi có chút uể oải, nhưng lúc này anh đã hoàn toàn tỉnh táo.
Đối mặt với những con linh cẩu này, Đỗ Nhược Ngu ước tính xem mình có mấy cân mấy lượng.
Anh suy nghĩ một lúc rồi bỏ cuộc, có lẽ anh còn không đánh bại được vài con Chihuahua bình thường chứ đừng nói đến những con linh cẩu này.
Những con linh cẩu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Đỗ Nhược Ngu làm da gà anh nổi lên.
Mặc dù vừa rồi một người trong số họ đã chào đón anh nhưng chắc chắn là người tới không có ý tốt rồi.
Đỗ Nhược Ngu nghĩ nghĩ, đáp lại linh cẩu, vẫy tay với hắn: “Xin chào?”
Linh cẩu: “…”
Đỗ Nhược Ngu chủ động hỏi: “Anh muốn gì ở tôi?”
Sắc mặt của thủ lĩnh vặn vẹo, càng thêm nham hiểm, hắn nói: “Chúng ta có chuyện muốn nhờ Sư phu nhân giúp đỡ.”
Đỗ Nhược Ngu không biết làm sao họ biết mối quan hệ của anh với Sư Diệc Quang, ngay cả Vương Dần Nhất cũng không biết về điều đó, nhưng con linh cẩu gọi anh là “Sư phu nhân”.
Đỗ Nhược Ngu cười tủm tỉm nói: “Tôi không phải phu nhân, tôi chỉ là một thư ký nhỏ mà thôi.”
Linh cẩu cười toe toét nói: “Đừng khiêm tốn. Dù là phu nhân hay thư ký, anh đều thân thiết với sư tử như vậy.”
Đỗ Nhược Ngu nghi hoặc, bọn họ làm sao biết được.
Như thể biết được suy nghĩ của Đỗ Nhược Ngu, con linh cẩu trả lời: “Đó không phải là trọng điểm. Vấn đề là, thư ký Đỗ, anh có sẵn lòng giúp đỡ chúng tôi không?”
Đỗ Nhược Ngu thầm nghĩ, các ngươi trông hung dữ như vậy, việc ngươi định làm còn cần ta giúp không?
Anh tiếp tục cười nói: “Khả năng của tôi có hạn.” Anh dang hai tay ra nói: “Như mọi người thấy, tôi là người ăn nói nhỏ nhẹ, sợ rằng sẽ không có tác dụng gì lớn.”
Linh cẩu bắt đầu có chút cáu kỉnh, đi đi lại lại tại chỗ rồi nói: “Khiêm tốn quá mức có thể khiến người ta cáu kỉnh. Hôm nay trời quá lạnh, ban đêm người làm công như chúng ta cũng không dễ dàng gì. Không bằng thư kí Đỗ cùng chúng ta đổi chỗ tâm sự?”
Sau khi thủ lĩnh nói xong, những con linh cẩu khác tiến về phía Đỗ Nhược Ngu, thu hẹp vòng vây.
Quả thực rất lạnh, Đỗ Nhược Ngu không đeo găng tay, đầu ngón tay lạnh đến mất hết cảm giác, nhưng anh căn bản không cảm giác được, lực chú ý đều hoàn toàn đổ dồn vào những động vật trước mặt.
Một, hai, ba… Đỗ Nhược Ngu đếm số lượng, có sáu người vây quanh anh, bọn họ đã đứng ở đây được một lúc rồi, mặc dù đây là khu phá dỡ, nhưng anh cũng vừa mới từ đường chính quay đầu lại. Là đường chính nhưng lại hoàn toàn không có ai đến đây, điều đó chứng tỏ đàn linh cẩu chắc chắn đã có biện pháp nào đó.
Những con linh cẩu này hoàn toàn khác với tên xã hội đen tóc vàng lần trước, chúng có kích thước lớn hơn, khi chúng cười toe toét có thể nhìn thấy hàm răng sắc nhọn của chúng, trong đêm lạnh giá chúng phun ra hơi thở trắng xóa, Đỗ Nhược Ngu thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hôi tanh thoang thoảng.
Bọn họ hoàn toàn có thể dùng hình người tới gặp Đỗ Nhược Ngu, nhưng lại biến hình thế này mục đíich là muốn dọa Đỗ Nhược Ngu.
Đỗ Nhược Ngu tự hỏi nếu hắn liều mạng chống cự thì sẽ ra sao, ngày mai hắn có lên mặt báo không?
Thư ký của tổng giám đốc một công ty nổi tiếng bị thú dữ tấn công vào lúc nửa đêm.
Gặp nạn mà vẫn không quên gắn tên mình chung với chồng, sao không là thư kí cấp cao ở tập đoàn Lễ Anh hả anh ơi?
Đỗ Nhược Ngu có bản lĩnh suy nghĩ miên man khi lo lắng, điều này có thể khiến anh phân tâm và khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.
Con linh cẩu càng mất kiên nhẫn hơn nói: “Thư ký Đỗ, xin đừng trì hoãn nữa. Chúng ta chỉ cùng nhau uống một tách trà thôi. Chúng tôi đều là những người văn minh.”
“…” Đỗ Nhược Ngu không để ý đến đám linh cẩu tự xưng là nhân cách văn minh, cũng không động tĩnh đi theo bọn hắn, ngược lại giả vờ ngu ngốc, “Rốt cuộc các ngươi muốn tôi giúp cái gì? Tôi thật sự không hiểu.”
Mấy con linh cẩu nhìn nhau, con đầu đàn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hãy nói thay chúng tôi trước mặt sư tử để chúng tôi có thể tham gia vào dự án của mấy người”.
Đỗ Nhược Ngu không ngờ hắn lại thành thật như vậy, chủ động bại lộ ý đồ của mình.
Đỗ Nhược Ngu nói: “Việc này hỏi tôi thật sự là vô dụng.”
Linh cẩu tiến tới lui vài bước một cách cáu kỉnh và nói: “Hữu dụng đấy. Chúng tôi đã tra được anh có mối liên hệ sâu sắc với sư tử. Chúng tôi đã thương lượng với sư tử nhưng sư tử từ chối. Sau đó chúng tôi đã đưa tiền để thể hiện thành ý của mình, sư tử lấy tiền rồi lại vẫn không đồng ý ”.
Đỗ Nhược Ngu bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt, sau đó cẩn thận suy nghĩ mới ý thức được, nhất thời dở khóc dở cười: “Đó là bộ phim bị thất thoát chi phí sản xuất do ngươi gây ra, nếu như ngươi không gây sự ngay từ đầu thì sẽ không phải trả số tiền này.”
Linh cẩu đúng lý hợp tình mà nói: “Làm buôn bán phải dùng chút thủ đoạn, chúng ta cũng có cả gia đình già trẻ lớn bé phải nuôi sống, hiện tại sinh ý không dễ làm, hy vọng thư kí Đỗ giúp chúng tôi nói tốt vài câu, cho chúng tôi đi nhờ xe sư tử cũng coi như là làm chung tay làm giàu.”
Lũ linh cẩu còn rất đạo lý rõ ràng, đáng tiếc bọn họ đã sai ngay từ đầu, bọn họ càng muốn dùng kiểu bàng môn tả đạo này bức bách Sư Diệc Quang, Sư Diệc Quang lại càng chán ghét chúng, bọn chúng càng không thể can thiệp vào việc làm ăn.
Đàn linh cẩu dần dần mất kiên nhẫn, con đầu đàn ra hiệu cho những con linh cẩu khác vây quanh Đỗ Nhược Ngu, nhe hàm răng sắc nhọn về phía anh, gầm lên đầy đe dọa.
Ai, Đỗ Nhược Ngu nghĩ, anh chỉ là một công chức yếu đuối.
“Thư ký Đỗ đừng chần chừ, hãy đi cùng chúng tôi, sau đó gọi sư tử đến. Sau khi anh ta đồng ý để chúng ta cùng nhau kiếm tiền, anh có thể về nhà.”
Đỗ Nhược Ngu nghe xong lại cười, học theo nhe hàm răng trắng nõn như linh cẩu, nói: “Các ngươi đã gọi ta là Sư phu nhân, cũng biết quan hệ giữa ta với Sư tổng, các ngươi thật sự cảm thấy để tôi đi với mấy người Sư tổng sẽ vui vẻ sao?”
“Sao các ngươi lại tự tin như vậy? Chọc sư tử không vui sẽ có hậu quả gì các ngươi đã nghĩ tới chưa?”
Ngay khi anh nói điều này, đàn linh cẩu vô thức lùi lại.
Kỳ thật trên người Đỗ Nhược Ngu có mùi cử sư tử đã làm bọn chũng rất sợ hãi, bọn chúng đương nhiên nghĩ tới hậu quả, nhưng người chết vì tiền, chim chết vì mồi, người theo chủ nghĩa cơ hội sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội nào.
“Hơn nữa……” Đỗ Nhược Ngu ngẩng đầu nhìn xem sắc trời, thật sự đã không còn sớm, ban đêm thật lạnh mà, anh muốn về nhà, muốn ở cạnh tổng giám đốc, “Cảm ơn các ngươi vẫn nói chuyện phiếm với ta, nhưng không biết các ngươi đã nghe qua câu này chưa, vai ác chết vì nói nhiều.”
Những con linh cẩu nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, như để xác nhận lời nói của Đỗ Nhược Ngọc, một con sư tử lớn nhảy ra khỏi màn đêm tối tăm lạnh lẽo, thân hình khổng lồ của con sư tử rơi xuống đất, mặt đất rung chuyển, đàn linh cẩu bất ngờ bị con sư tử bất ngờ xuất hiện dọa nhảy dựng lên, đi được vài bước sư tử đã di chuyển đến trước mặt con linh cẩu, giơ chân lên tát con linh cẩu dẫn đầu bay xa cách đó vài mét.
“Dám động vào người của ta, tìm chết.” Sư Diệc Quang gầm lên, vẻ mặt hung dữ, bờm run rẩy, hơi thở nóng hổi từ miệng phả ra, răng nanh dài sắc nhọn trông cực kì khủng bố.
Con sư tử tức điên lúc này đã thể hiện sự hung bạo của kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn, đôi mắt nó đỏ hoe vì giận dữ.
Sự thay đổi đột ngột khiến đàn linh cẩu chạy tán loạn, nhưng Sư Diệc Quang không cho chúng cơ hội tập hợp lại, anh ta cắn vào gáy con linh cẩu bên cạnh và lắc đầu, con vật tội nghiệp lại bị ném đi.
Đỗ Nhược Ngu nhìn Sư Diệc Quang, tim đập thình thịch, thật ra vừa rồi anh đang hư trương thanh thế, bề ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng anh đang hoảng loạn, anh chỉ biết trì hoãn thời gian lại không thể làm gì được. Nhưng anh không ngờ rằng tổng giám đốc thực sự đến cứu anh.
Đỗ Nhược Ngu bây giờ đã hiểu tại sao cốt truyện anh hùng cứu mỹ nhân lại được yêu thích đến vậy, anh hiện tại chỉ cảm thấy tổng giám đốc giống như một vị thần.
Đàn linh cẩu bình tĩnh lại, kêu gào vây quanh Sư Diệc Quang, con sư tử tát vào mặt từng con khiến linh cẩu tru lên.
Đỗ Nhược Ngu được Sư Diệc Quang bảo vệ sau người, xem mà hãi hùng khiếp vía, không nhịn được mở miệng nói: “Sư tổng cẩn thận!”
Những con linh cẩu đó không có cách nào đối phó với sư tử mà bị đánh mạnh đến mức không thể lại gần.
“Chúng ta đều là người văn minh, nhưng các ngươi cứ nhất quyết dùng bạo lực.” Con đầu đàn bị đánh đi lúc đầu nhe răng trợn mắt bò dậy, nói.
Đỗ Nhược Ngu phục hắn, lúc này còn muốn nói lời hay.
Linh cẩu lắc lắc đầu, sủa Sư Diệc Quang, nói: “Ngươi cho rằng chúng ta cũng chỉ có vài người như vậy sao?”
Chưa có ai đến khu vực phá dỡ này nên chắc chắn nó nằm trong sự kiểm soát của bọn chúng, ở đó chắc còn có rất nhiều linh cẩu.
Đỗ Nhược Ngu đột nhiên có chút hoảng loạn, Sư Diệc Quang khẳng định thấy anh chưa về nhà nên đi tìm anh, chỉ có đơn thương độc mã thế này.
Sư tử dù có dũng cảm đến đâu cũng không thể làm gì được trước nhiều linh cẩu như vậy.
“Sư tổng……” Đỗ Nhược Ngu đứng ở phía sau, lo lắng gọi anh ta.
Sư Diệc Quang hơi lùi lại ở gần anh, trầm giọng nói: “Đừng lo lắng.”
Nhịp tim của Đỗ Nhược Ngu chậm lại khi nghe giọng nói mạnh mẽ của sư tử, mỗi khi có tổng giám đốc ở bên cạnh, anh đều cảm thấy an tâm.
Linh cẩu phát hiện nó không thể uy hiếp sư tử, liền chuyển mục tiêu qua Đỗ Nhược Ngu.
Nhiều lần họ vồ lấy Đỗ Nhược Ngu nhưng đều bị Sư Diệc Quang đuổi về, Sư Diệc Quang hung ác rống lên: “Các ngươi thật sự muốn chống lại ta à?”
Linh cẩu lúc này cũng đỏ mắt chỉ vì tranh khẩu khí, dù sao cũng đã xé rách da mặt, nếu lúc này chiếm thượng phong còn có cơ hội lừa bịp tống tiền, con linh cẩu cầm đầu bị thương, lúc này thở hổn hển nói: “Nếu ngươi đáp ứng yêu cầu của chúng ta, thư kí kiêm phu nhân của ngươi sẽ không phải chịu khổ.”
Vừa nói, đàn linh cẩu lao tới cắn Đỗ Nhược Ngu, Sư Diệc Quang lắc người dùng hết sức lực bảo vệ Đỗ Nhược Ngu.
Đỗ Nhược Ngu hoảng sợ khi nhìn thấy mấy con linh cẩu chạy tới cách đó không xa, số lượng của chúng tổng cộng hơn mười hoặc hai mươi, nhưng con sư tử vĩnh viễn không biết lui về phía sau, ngược lại càng ngày càng dũng mãnh.
Sư Diệc Quang cũng phát hiện đối thủ có viện binh, nhưng anh ta không hề dao động mà chỉ cười lạnh.
Vừa rồi anh ta hạ giọng vì đường chính cách đó không xa, lúc này sư tử không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác, ngẩng đầu gầm lên một tiếng lớn.
Tiếng gầm của sư tử chấn động đến mức rung chuyển tứ phía, giống như một tiếng sấm nổ bất ngờ, đàn linh cẩu sợ chết khiếp, lá gan như muốn nứt ra.
Như đáp lại tiếng sư tử, một đàn thú khác bất ngờ xuất hiện từ các góc phố và từ nóc những ngôi nhà đổ nát.
Những con vật này được bao phủ bởi bộ lông dày, thân hình dài, tai nhọn và đuôi đung đưa phía sau như những chiếc chổi.
Đôi mắt của chúng phát hung quang, cực kì rực rỡ vào ban đêm.
Đỗ Nhược Ngu nhìn những con vật có bộ lông xám đen này, cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
Là sói!
Đột nhiên xuất hiện bầy sói khiến đàn linh cẩu trở tay không kịp, ngay chỗ Đỗ Nhược Ngu đang đứng là một ngôi nhà ba tầng, trên nóc nhà có một con sói trắng đang nhìn xuống.
Nó có cái miệng nhọn và hàm răng trắng, đôi mắt thon với ánh nhìn xuyên thấu, bộ lông trắng không tì vết, giống như sa tanh tuyết mịn.
Đỗ Nhược Ngu vừa nhìn là có thể biết đây chính là con sói đầu đàn.
Trong đầu Đỗ Nhược Ngu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ không thích hợp, con sói này anh tuấn, uy phong lẫm lẫm như vậy, không thể nào bị nhầm là chó được.
------oOo------