Thay Chị Gả Đại Gia
Chương 14: Đêm tân hôn
Thấy Trần Hoài Kiêu cứ thế dựa vào bên cửa phòng tắm, gò má trắng nõn của Bạch Nhân hiện ra màu đỏ ửng, cô hoảng sợ kéo khăn tắm qua, che trước người: "Trần Hoài Kiêu! Sao anh giống như kẻ gian vậy."
"Đây là nhà của tôi, em là vợ của tôi, cần gì phải làm kẻ gian."
Trần Hoài Kiêu vẫn giữ vẻ lạnh lùng bình thản, trong tròng mắt đen nhánh cuồn cuộn ánh du͙ƈ vọиɠ nhưng cũng là sự kiềm chế cực độ: "Đường Tạp nói em tắm cả nửa tiếng rồi, sợ em chết đuối trong bồn tắm nên tôi vào xem thử."
Bạch Nhân cắn răng nghiến lợi trợn mắt nhìn anh nhưng lại không thể phản bác.
Đây là nhà của anh, bây giờ cô là vợ của anh, tất cả đều là chuyện hợp logic.
"Em không sao, anh đi ra ngoài đi."
Trần Hoài Kiêu bước thong thả đi với bên cạnh bồn tắm, nhìn cô từ trên xuống: "Bạch Nhân, không phải em cho rằng quan hệ hôn nhân của chúng ta là kiểu hữu danh vô thực kia đó chứ."
Vừa nói, anh vừa cởi từng cúc áo sơ mi ra.
Cổ áo mở rộng lộ ra đường cong xương quai xanh, Trần Hoài Kiêu ngồi vào bên cạnh bồn, đưa tay thử nước ấm.
Bạch Nhân nhìn chằm chằm xương quai xanh của người đàn ông mấy giây, sau đó bình tĩnh lại.
Theo ánh mắt của người đàn ông này nhìn cô là có thể nhìn ra anh đã sớm nhẫn nại tới cực hạn.
Hứng thú của anh đối với cơ thể cô... đã vượt qua lợi ích thực tế mà cuộc liên hôn này có thể mang lại.
Bạch Nhân biết, hẳn là bản thân cô nên lợi dụng thật tốt sự hứng thú này của anh đối với mình.
"Trần Hoài Kiều, anh đi ra ngoài trước đã."
"Đây là đêm động phòng hoa chúc của tôi." Trần Hoài Kiêu đi tới sau lưng cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc ướŧ áŧ của cô, trong giọng nói quyến rũ thoáng tản ra sự dịu dàng: "Tại sao tôi phải đi ra ngoài?"
"Em đã ngâm lâu quá rồi, không tốt cho da. Để em ra thoa chút kem lên người, có được không?"
Trong giọng nói nhẹ nhàng của cô lộ ra ý thỏa hiệp, trước giờ Trần Hoài Kiêu thích mềm không thích cứng, thế nên cũng không miễn cưỡng cô, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lúc ra cửa, anh quay đầu liếc cô một cái, trong mắt mang theo sự quyến luyến và dụ dỗ.
Bạch Nhân nhanh chóng đứng dậy, chân trần đi tới làm khu tắm vòi sen riêng biệt, rửa trôi bọt và cánh hoa hồng trên người, sau đó lau khô cơ thể, thay bộ váy ngủ tơ lụa màu đen.
Cô trong gương, da trắng như tuyết, sợi tóc rũ thõng xuống làn tóc mai, suôn mượt mềm mại, mang theo vẻ lười biếng xinh đẹp.
Ngày lành cảnh đẹp, động phòng hoa chúc.
Từ nay về sau, cô đã không còn đường lui nữa, cho dù Trần Hoài Kiêu ghét cô cũng được, xem thường cô cũng được, cô đều phải vững vàng túm lấy cọng rơm cứu mạng này.
...
Bạch Nhân sấy khô mái tóc ẩm ướt, ra khỏi phòng tắm.
Quản gia Đường Tạp không ở trong nhà vì trong nhà có nữ chủ nhân, ban đêm anh ấy sẽ không xuất hiện trong biệt thự. Vậy nên dù Bạch Nhân chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh cũng không có vấn đề gì.
Lúc đi qua thư phòng của Trần Hoài Kiêu, Bạch Nhân dừng bước lại.
Trần Hoài Kiêu nghiêng người dựa vào trước bàn làm việc, dường như đang gọi video hội nghị, ánh sáng màu xanh sẫm của màn hình máy tính phản chiếu trên mặt anh, cổ áo sơ mi để thoải mái mở rộng nhưng anh không để ý, gương mặt lạnh lùng yên tĩnh, không tỏ vẻ gì.
Bây giờ trên người Trần Hoài Kiêu, so với năm học đại học lúc đó, có thêm vài phần sát phạt quyết đoán cứng rắn.
Bạch Nhân biết, bản thân cũng không thể xem anh là anh Hoài của trước đây nữa.
Cuộc hôn nhân này đã định trước vướng mắc lợi ích ngổn ngang trăm mối giữa bọn họ, hai người không thể quay trở về quan hệ thuần khiết như quá khứ nữa.
Trần Hoài Kiêu thoáng nhìn qua Bạch Nhân ở ngoài cửa, giơ tay lên với cô: "Bên ngoài nóng, vào đi."
Bạch Nhân đi vào phòng, quả đúng là máy điều hòa được bật đủ, thổi tới làn da ấm nóng của cô, vô cùng khô ráo, thoải mái.
Cô không quấy rầy Trần Hoài Kiêu họp, mà ngồi trên ghế sofa, mở một bộ phim hồi hộp của Alfred Hitchcock(*), nghiêm túc nghiền ngẫm học tập kỹ năng diễn xuất giơ tay nhấc chân của nhân vật trong phim.
(*) Sir Alfred Joseph Hitchcock KBE (1899 - 1980) là một đạo diễn, nhà biên kịch và nhà sản xuất phim người Anh. Ông là một trong những nhà làm phim có ảnh hưởng và được nghiên cứu nhiều nhất lịch sử điện ảnh. Với biệt hiệu "Bậc thầy dòng phim hồi hộp", ông đã đạo diễn hơn 50 bộ phim điện ảnh trong sự nghiệp trải dài sáu thập kỷ, trở nên nổi tiếng không kém bất cứ diễn viên nào nhờ tham gia nhiều buổi phỏng vấn, các vai khách mời trong hầu hết phim của mình, và chủ trì kiêm sản xuất chương trình truyền hình tuyển tập Alfred Hitchcock Presents.
Khứu giác của Trần Hoài Kiêu nhạy cảm, từ sau khi cô gái nhỏ vào phòng, anh lập tức ngửi được hương chanh nhẹ nhàng quẩn quanh trong phòng, hẳn là mùi hương lưu lại sau khi cô tắm.
Cô gái nhỏ cuộn tròn trên ghế sô pha, đôi chân dài trắng như tuyết giống hệt ngó sen hơi cong lại đặt trên ghế, váy ngủ phác họa dáng người đẹp đẽ của cô, đường cong eo đặc biệt rõ ràng.
Bạch Nhân đưa lưng về phía anh, vẫn chăm chú xem phim điện ảnh, tay trượt xuống bắp chân trắng nõn, vô thức gãi gãi trên làn da trơn mềm.
Từ sau khi cô đi vào, Trần Hoài Kiêu có hơi chộn rộn, sự chú ý cứ luôn bị cô hấp dẫn.
Cô không nói câu nào, thậm chí cũng không nhìn anh nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân lại tràn ra sự quyến rũ ma mị, cực kỳ hút hồn.
Trần Hoài Kiêu qua loa kết thúc hội nghị qua video, đi tới ôm ngang cô lên, sải bước tiến vào phòng ngủ.
Bạch Nhân duỗi cánh tay trắng nõn trơn láng chắn trước xương quai xanh của người đàn ông, ngăn cản sự tấn công của anh: "Trần Hoài Kiêu, em muốn diễn bộ phim “Nghê Thường” này."
Người đàn ông đặt cô lên chiếc giường mềm mại, không trực tiếp xâm nhập, chống khuỷu tay trước người cô, dùng tư thế chèn ép nhìn xuống cô---
"Đêm động phòng hoa chúc, em còn muốn đặt điều kiện với tôi à?"
"Nhà họ Trần và nhà họ Tô liên hôn, anh có thể ngồi vững vàng trên nửa giang sơn của giới giải trí rồi, sau này sẽ không có ai có thể chống lại anh nữa." Bạch Nhân đưa tay ra, đầu ngón tay đùa bỡn cúc áo ở cổ áo anh: "Ít nhất anh phải cho em thấy thành ý của anh chứ."
Tròng mắt đen nóng bỏng của Trần Hoài Kiêu thoáng nguội xuống mấy phần.
Anh nắm lấy bàn tay mềm mịn của người phụ nữ: "Đuôi sam nhỏ, giới giải trí là nơi không thiếu quan hệ nhất, nghệ sĩ được tư bản ra sức nâng lên nhiều không kể xiết, khi nào mới có thể nổi tiếng?"
"Em không cần anh nâng em, em cũng không cần làm nữ chính, tùy tiện cho em một vai diễn nhỏ để thể hiện tài năng là được."
Trước giờ Bạch Nhân chưa từng nghĩ đến việc một bước lên tiên, đường phải đi từng bước từng bước.
Chân đạp lên đất thật thì mới có thể đi vững được.
“Nghê Thường” là bộ phim cổ trang IP được chú ý nhất năm nay, bên trong có một đoạn dài về múa, không chỉ nữ chính múa mà còn có không ít diễn viên múa có nền tảng phối hợp để thể hiện điệu Nghê Thường Vũ Y của Đại Đường thịnh thế.
"Em nghe ngóng được, diễn viên múa chuyên nghiệp của bộ phim này có yêu cầu rất cao, sẽ không tuyển bên ngoài, chỉ chọn từ trong đoàn nghệ thuật, em không quen những người đó." Bạch Nhân túm cổ áo anh, kéo gương mặt tuấn tú của anh lại gần mình: "Em cần cửa vào."
Trần Hoài Kiêu nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Bạch Nhân, khát vọng trong đôi mắt đen càng dâng lên dữ dội: "Tôi có thể cho em phương thức liên lạc, còn việc có được chọn hay không thì phải xem bản lĩnh của chính em."
Cuối cùng Bạch Nhân cũng thả lỏng cổ áo anh, nhấc người chuẩn bị hôn anh thì ngón tay thon dài của Trần Hoài Kiêu lại hạ xuống bên môi cô, nhẹ nhàng ấn lên: "Đuôi sam nhỏ, có một vấn đề."
"Anh hỏi đi."
"Em lấy tôi là vì không còn lựa chọn nào khác sao?"
Bạch Nhân lắc đầu.
Ánh mắt Trần Hoài Kiêu thay đổi, như thể có ánh sáng, lại nghe Bạch Nhân nói không chút nghĩ ngợi: "Mỗi người đều có được thứ mình muốn."
Khóe miệng Trần Hoài Kiêu lộ ra ý cười lạnh, lật người cô lại: "Vậy tối nay, chúng ta hãy “đòi hỏi lẫn nhau” thật đàng hoàng đi."
...
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu tới làn da mềm mịn như sa tanh của Bạch Nhân, cô từ từ mở mắt ra, đưa tay chắn đi ánh mặt trời.
Đêm hôm qua, kết thúc được mấy trận đã là rạng sáng, cô mượn cớ không thích ngủ cùng người khác, đuổi Trần Hoài Kiêu về phòng của mình.
Cuộc liên hôn lạnh như băng nào sẽ có tình cảm ấm áp, đồng sàng dị mộng* thì sao có thể làm người bên gối cơ chứ.
*Đồng sàng dị mộng dùng để chỉ những đôi vợ chồng không yêu thương nhau, không hòa thuận, không đồng lòng, tuy nằm cùng giường nhưng tâm tư tình cảm không còn hướng về nhau.
Thời thời khắc khắc Bạch Nhân luôn phải nhắc nhở mình, phải tỉnh táo.
Đêm mười chín tuổi kia, cô đã từng thua một lần.
Không thể thua lần thứ hai, cũng không thể chịu thua.
Bạch Nhân đứng dậy đi tới phòng tắm tắm rửa thay quần áo, từ cần cổ xuống là một mảng đỏ bừng nhìn thấy mà giật mình, giống như đã bị dã thú tàn phá qua.
Nhưng anh làm rất có kỹ xảo, từ xương quai xanh trở lên không hề để lại dấu vết nào, cho dù cô có mặc váy hở vai thì cũng không nhìn ra bất cứ vấn đề nào.
Chẳng qua là phần bên dưới xương quai xanh thực sự không dám nhìn thẳng.
Cô nghĩ đến hương vị đêm qua...
Cuộc liên hôn này, ở một phương diện khác, cô vẫn có lời.
Sau khi rửa mặt xong, Bạch Nhân lấy bộ sườn xám màu trắng trong tủ quần áo ra.
Ngày đầu tiên sau kết hôn, cô phải mặc sườn xám mẫu đơn bà ngoại đã tự tay thêu kiểu Tô Châu cho cô, búi mái tóc thật dài lên, ngồi trước gương, nhìn người phụ nữ tựa như ngọc trong gương.
"Bà ngoại à, con kết hôn rồi." Giọng cô dịu dàng: "Bà yên tâm, là con tự nguyện, cũng là... người con từng thích."
"Bà ngoại à, con sẽ không để bà thất vọng, con sẽ lấy lại công bằng cho mẹ."
Bạch Nhân lấy điện thoại ra, tìm được người cô dùng phiên âm pinyin viết tắt để giấu đi trong danh bạ --- chx
Cô nhắn cho anh một tin: [Đang làm gì?]
chx: [Họp.]
Anh trả lời lại gần như trong giây lát.
Bạch Nhân: [Họp mà anh còn trả lời nhanh như vậy?]
chx: [Có chuyện gì thế?]
Bạch Nhân: [Trần Hoài Kiêu, em muốn thỏa thuận với anh]
chx: [Nói đi.]
Bạch Nhân: [Nếu chúng ta muốn giữ vững quan hệ bạn giường, phiền anh nói được là làm được, giữ “sạch sẽ”, em không muốn bị bệnh.]
Khoảng ba phút sau, Bạch Nhân mới nhận được tin nhắn trả lời của anh.
chx: [Quan hệ bạn giường?]
Bạch Nhân: [Đương nhiên.]
Trần Hoài Kiêu ngồi ở bàn cuối phòng hội nghị, nhìn thấy tin nhắn này của cô, sắc mặt như băng.
Đám cấp dưới chung quanh mặc đồ vest đi giày da nhìn mặt đoán tâm trạng, thấy sắc mặt Trần Hoài Kiêu khó coi như vậy, cũng không dám nhiều lời nữa.
chx: [Đã biết, em cũng thế.]
Bạch Nhân: [Yên tâm.]
...
Bạch Nhân xuống lầu, quản gia Đường Tạp mặc đồ vest giày da đã chuẩn bị xong bữa sáng cầu kỳ.
""Tiểu Đường, chào buổi sáng."
Cô đi theo cầu thang xoắn ốc xuống, ngữ điệu nói chuyện cũng là giọng ngân nga khiến xương người ta cũng mềm ra.
Bộ sườn xám này vừa vặn phác họa dáng người thướt tha của cô, vừa đa tình lại phong lưu.
Đường Tạp nhìn cô một cái đã thất lễ không dời nổi mắt đi.
Anh ấy ho nhẹ một tiếng: "Mợ chủ, mời dùng cơm."
Bạch Nhân ngồi xuống, trên bàn là bữa sáng kiểu Trung Hoa, có sữa đậu nành bánh quẩy, còn có cả bánh trứng gà thơm mùi sữa mà cô thích.
Cô ngạc nhiên, mừng rỡ nói: "Đường Tạp, sao anh biết tôi thích ăn những thứ này?"
Đường Tạp khẽ mỉm cười: "Sao tôi biết được, là cậu chủ dặn dò."
"Ồ."
"Đúng rồi, cậu chủ nói hai ngày này bận bịu nhiều việc nên sẽ không trở lại, buổi tối mợ không cần chờ ngài ấy."
"Yên tâm." Bạch Nhân gắp một miếng bánh trứng gà, thuận miệng nói: "Tôi sẽ không đợi anh ấy, tốt nhất là anh ấy vĩnh viễn đừng trở lại."
Đường Tạp lại đưa một tấm danh thiếp tới tay Bạch Nhân: "Đây là cậu chủ để lại cho mợ."
Bạch Nhân đang ăn cơm, hờ hững lướt qua danh thiếp, trên đó viết ---
Tập đoàn Thịnh Đường: Lý Hợp.
Cô biết, Lý Hợp chính là Tổng giám sát nghệ thuật của “Nghê Thường”, hình như việc tuyển chọn diễn viên múa cũng là do anh ta phụ trách.
Cô vốn tưởng là sau lúc đó Trần Hoài Kiêu sẽ quên ngay chuyện này, không ngờ anh vẫn còn nhớ đồng ý cho cô một cửa vào.
Ngón tay thon dài của Bạch Nhân cầm lấy danh thiếp, huơ huơ dưới ánh mặt trời.
Danh thiếp màu vàng tản ra ánh sáng, cô nheo mắt lại, xuyên qua danh thiếp, dường như thấy được tương lai sáng chói của bản thân.
Động tác tay quyến rũ, ánh mắt mê ly khiến Đường Tạp không khỏi suy nghĩ linh tinh.
Một người đẹp hoang dã lại cuốn hút như vậy, thảo nào sáng sớm hôm nay, lúc cậu chủ xuống lầu... chân cũng mềm nhũn.
"Đây là nhà của tôi, em là vợ của tôi, cần gì phải làm kẻ gian."
Trần Hoài Kiêu vẫn giữ vẻ lạnh lùng bình thản, trong tròng mắt đen nhánh cuồn cuộn ánh du͙ƈ vọиɠ nhưng cũng là sự kiềm chế cực độ: "Đường Tạp nói em tắm cả nửa tiếng rồi, sợ em chết đuối trong bồn tắm nên tôi vào xem thử."
Bạch Nhân cắn răng nghiến lợi trợn mắt nhìn anh nhưng lại không thể phản bác.
Đây là nhà của anh, bây giờ cô là vợ của anh, tất cả đều là chuyện hợp logic.
"Em không sao, anh đi ra ngoài đi."
Trần Hoài Kiêu bước thong thả đi với bên cạnh bồn tắm, nhìn cô từ trên xuống: "Bạch Nhân, không phải em cho rằng quan hệ hôn nhân của chúng ta là kiểu hữu danh vô thực kia đó chứ."
Vừa nói, anh vừa cởi từng cúc áo sơ mi ra.
Cổ áo mở rộng lộ ra đường cong xương quai xanh, Trần Hoài Kiêu ngồi vào bên cạnh bồn, đưa tay thử nước ấm.
Bạch Nhân nhìn chằm chằm xương quai xanh của người đàn ông mấy giây, sau đó bình tĩnh lại.
Theo ánh mắt của người đàn ông này nhìn cô là có thể nhìn ra anh đã sớm nhẫn nại tới cực hạn.
Hứng thú của anh đối với cơ thể cô... đã vượt qua lợi ích thực tế mà cuộc liên hôn này có thể mang lại.
Bạch Nhân biết, hẳn là bản thân cô nên lợi dụng thật tốt sự hứng thú này của anh đối với mình.
"Trần Hoài Kiều, anh đi ra ngoài trước đã."
"Đây là đêm động phòng hoa chúc của tôi." Trần Hoài Kiêu đi tới sau lưng cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc ướŧ áŧ của cô, trong giọng nói quyến rũ thoáng tản ra sự dịu dàng: "Tại sao tôi phải đi ra ngoài?"
"Em đã ngâm lâu quá rồi, không tốt cho da. Để em ra thoa chút kem lên người, có được không?"
Trong giọng nói nhẹ nhàng của cô lộ ra ý thỏa hiệp, trước giờ Trần Hoài Kiêu thích mềm không thích cứng, thế nên cũng không miễn cưỡng cô, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lúc ra cửa, anh quay đầu liếc cô một cái, trong mắt mang theo sự quyến luyến và dụ dỗ.
Bạch Nhân nhanh chóng đứng dậy, chân trần đi tới làm khu tắm vòi sen riêng biệt, rửa trôi bọt và cánh hoa hồng trên người, sau đó lau khô cơ thể, thay bộ váy ngủ tơ lụa màu đen.
Cô trong gương, da trắng như tuyết, sợi tóc rũ thõng xuống làn tóc mai, suôn mượt mềm mại, mang theo vẻ lười biếng xinh đẹp.
Ngày lành cảnh đẹp, động phòng hoa chúc.
Từ nay về sau, cô đã không còn đường lui nữa, cho dù Trần Hoài Kiêu ghét cô cũng được, xem thường cô cũng được, cô đều phải vững vàng túm lấy cọng rơm cứu mạng này.
...
Bạch Nhân sấy khô mái tóc ẩm ướt, ra khỏi phòng tắm.
Quản gia Đường Tạp không ở trong nhà vì trong nhà có nữ chủ nhân, ban đêm anh ấy sẽ không xuất hiện trong biệt thự. Vậy nên dù Bạch Nhân chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh cũng không có vấn đề gì.
Lúc đi qua thư phòng của Trần Hoài Kiêu, Bạch Nhân dừng bước lại.
Trần Hoài Kiêu nghiêng người dựa vào trước bàn làm việc, dường như đang gọi video hội nghị, ánh sáng màu xanh sẫm của màn hình máy tính phản chiếu trên mặt anh, cổ áo sơ mi để thoải mái mở rộng nhưng anh không để ý, gương mặt lạnh lùng yên tĩnh, không tỏ vẻ gì.
Bây giờ trên người Trần Hoài Kiêu, so với năm học đại học lúc đó, có thêm vài phần sát phạt quyết đoán cứng rắn.
Bạch Nhân biết, bản thân cũng không thể xem anh là anh Hoài của trước đây nữa.
Cuộc hôn nhân này đã định trước vướng mắc lợi ích ngổn ngang trăm mối giữa bọn họ, hai người không thể quay trở về quan hệ thuần khiết như quá khứ nữa.
Trần Hoài Kiêu thoáng nhìn qua Bạch Nhân ở ngoài cửa, giơ tay lên với cô: "Bên ngoài nóng, vào đi."
Bạch Nhân đi vào phòng, quả đúng là máy điều hòa được bật đủ, thổi tới làn da ấm nóng của cô, vô cùng khô ráo, thoải mái.
Cô không quấy rầy Trần Hoài Kiêu họp, mà ngồi trên ghế sofa, mở một bộ phim hồi hộp của Alfred Hitchcock(*), nghiêm túc nghiền ngẫm học tập kỹ năng diễn xuất giơ tay nhấc chân của nhân vật trong phim.
(*) Sir Alfred Joseph Hitchcock KBE (1899 - 1980) là một đạo diễn, nhà biên kịch và nhà sản xuất phim người Anh. Ông là một trong những nhà làm phim có ảnh hưởng và được nghiên cứu nhiều nhất lịch sử điện ảnh. Với biệt hiệu "Bậc thầy dòng phim hồi hộp", ông đã đạo diễn hơn 50 bộ phim điện ảnh trong sự nghiệp trải dài sáu thập kỷ, trở nên nổi tiếng không kém bất cứ diễn viên nào nhờ tham gia nhiều buổi phỏng vấn, các vai khách mời trong hầu hết phim của mình, và chủ trì kiêm sản xuất chương trình truyền hình tuyển tập Alfred Hitchcock Presents.
Khứu giác của Trần Hoài Kiêu nhạy cảm, từ sau khi cô gái nhỏ vào phòng, anh lập tức ngửi được hương chanh nhẹ nhàng quẩn quanh trong phòng, hẳn là mùi hương lưu lại sau khi cô tắm.
Cô gái nhỏ cuộn tròn trên ghế sô pha, đôi chân dài trắng như tuyết giống hệt ngó sen hơi cong lại đặt trên ghế, váy ngủ phác họa dáng người đẹp đẽ của cô, đường cong eo đặc biệt rõ ràng.
Bạch Nhân đưa lưng về phía anh, vẫn chăm chú xem phim điện ảnh, tay trượt xuống bắp chân trắng nõn, vô thức gãi gãi trên làn da trơn mềm.
Từ sau khi cô đi vào, Trần Hoài Kiêu có hơi chộn rộn, sự chú ý cứ luôn bị cô hấp dẫn.
Cô không nói câu nào, thậm chí cũng không nhìn anh nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân lại tràn ra sự quyến rũ ma mị, cực kỳ hút hồn.
Trần Hoài Kiêu qua loa kết thúc hội nghị qua video, đi tới ôm ngang cô lên, sải bước tiến vào phòng ngủ.
Bạch Nhân duỗi cánh tay trắng nõn trơn láng chắn trước xương quai xanh của người đàn ông, ngăn cản sự tấn công của anh: "Trần Hoài Kiêu, em muốn diễn bộ phim “Nghê Thường” này."
Người đàn ông đặt cô lên chiếc giường mềm mại, không trực tiếp xâm nhập, chống khuỷu tay trước người cô, dùng tư thế chèn ép nhìn xuống cô---
"Đêm động phòng hoa chúc, em còn muốn đặt điều kiện với tôi à?"
"Nhà họ Trần và nhà họ Tô liên hôn, anh có thể ngồi vững vàng trên nửa giang sơn của giới giải trí rồi, sau này sẽ không có ai có thể chống lại anh nữa." Bạch Nhân đưa tay ra, đầu ngón tay đùa bỡn cúc áo ở cổ áo anh: "Ít nhất anh phải cho em thấy thành ý của anh chứ."
Tròng mắt đen nóng bỏng của Trần Hoài Kiêu thoáng nguội xuống mấy phần.
Anh nắm lấy bàn tay mềm mịn của người phụ nữ: "Đuôi sam nhỏ, giới giải trí là nơi không thiếu quan hệ nhất, nghệ sĩ được tư bản ra sức nâng lên nhiều không kể xiết, khi nào mới có thể nổi tiếng?"
"Em không cần anh nâng em, em cũng không cần làm nữ chính, tùy tiện cho em một vai diễn nhỏ để thể hiện tài năng là được."
Trước giờ Bạch Nhân chưa từng nghĩ đến việc một bước lên tiên, đường phải đi từng bước từng bước.
Chân đạp lên đất thật thì mới có thể đi vững được.
“Nghê Thường” là bộ phim cổ trang IP được chú ý nhất năm nay, bên trong có một đoạn dài về múa, không chỉ nữ chính múa mà còn có không ít diễn viên múa có nền tảng phối hợp để thể hiện điệu Nghê Thường Vũ Y của Đại Đường thịnh thế.
"Em nghe ngóng được, diễn viên múa chuyên nghiệp của bộ phim này có yêu cầu rất cao, sẽ không tuyển bên ngoài, chỉ chọn từ trong đoàn nghệ thuật, em không quen những người đó." Bạch Nhân túm cổ áo anh, kéo gương mặt tuấn tú của anh lại gần mình: "Em cần cửa vào."
Trần Hoài Kiêu nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Bạch Nhân, khát vọng trong đôi mắt đen càng dâng lên dữ dội: "Tôi có thể cho em phương thức liên lạc, còn việc có được chọn hay không thì phải xem bản lĩnh của chính em."
Cuối cùng Bạch Nhân cũng thả lỏng cổ áo anh, nhấc người chuẩn bị hôn anh thì ngón tay thon dài của Trần Hoài Kiêu lại hạ xuống bên môi cô, nhẹ nhàng ấn lên: "Đuôi sam nhỏ, có một vấn đề."
"Anh hỏi đi."
"Em lấy tôi là vì không còn lựa chọn nào khác sao?"
Bạch Nhân lắc đầu.
Ánh mắt Trần Hoài Kiêu thay đổi, như thể có ánh sáng, lại nghe Bạch Nhân nói không chút nghĩ ngợi: "Mỗi người đều có được thứ mình muốn."
Khóe miệng Trần Hoài Kiêu lộ ra ý cười lạnh, lật người cô lại: "Vậy tối nay, chúng ta hãy “đòi hỏi lẫn nhau” thật đàng hoàng đi."
...
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu tới làn da mềm mịn như sa tanh của Bạch Nhân, cô từ từ mở mắt ra, đưa tay chắn đi ánh mặt trời.
Đêm hôm qua, kết thúc được mấy trận đã là rạng sáng, cô mượn cớ không thích ngủ cùng người khác, đuổi Trần Hoài Kiêu về phòng của mình.
Cuộc liên hôn lạnh như băng nào sẽ có tình cảm ấm áp, đồng sàng dị mộng* thì sao có thể làm người bên gối cơ chứ.
*Đồng sàng dị mộng dùng để chỉ những đôi vợ chồng không yêu thương nhau, không hòa thuận, không đồng lòng, tuy nằm cùng giường nhưng tâm tư tình cảm không còn hướng về nhau.
Thời thời khắc khắc Bạch Nhân luôn phải nhắc nhở mình, phải tỉnh táo.
Đêm mười chín tuổi kia, cô đã từng thua một lần.
Không thể thua lần thứ hai, cũng không thể chịu thua.
Bạch Nhân đứng dậy đi tới phòng tắm tắm rửa thay quần áo, từ cần cổ xuống là một mảng đỏ bừng nhìn thấy mà giật mình, giống như đã bị dã thú tàn phá qua.
Nhưng anh làm rất có kỹ xảo, từ xương quai xanh trở lên không hề để lại dấu vết nào, cho dù cô có mặc váy hở vai thì cũng không nhìn ra bất cứ vấn đề nào.
Chẳng qua là phần bên dưới xương quai xanh thực sự không dám nhìn thẳng.
Cô nghĩ đến hương vị đêm qua...
Cuộc liên hôn này, ở một phương diện khác, cô vẫn có lời.
Sau khi rửa mặt xong, Bạch Nhân lấy bộ sườn xám màu trắng trong tủ quần áo ra.
Ngày đầu tiên sau kết hôn, cô phải mặc sườn xám mẫu đơn bà ngoại đã tự tay thêu kiểu Tô Châu cho cô, búi mái tóc thật dài lên, ngồi trước gương, nhìn người phụ nữ tựa như ngọc trong gương.
"Bà ngoại à, con kết hôn rồi." Giọng cô dịu dàng: "Bà yên tâm, là con tự nguyện, cũng là... người con từng thích."
"Bà ngoại à, con sẽ không để bà thất vọng, con sẽ lấy lại công bằng cho mẹ."
Bạch Nhân lấy điện thoại ra, tìm được người cô dùng phiên âm pinyin viết tắt để giấu đi trong danh bạ --- chx
Cô nhắn cho anh một tin: [Đang làm gì?]
chx: [Họp.]
Anh trả lời lại gần như trong giây lát.
Bạch Nhân: [Họp mà anh còn trả lời nhanh như vậy?]
chx: [Có chuyện gì thế?]
Bạch Nhân: [Trần Hoài Kiêu, em muốn thỏa thuận với anh]
chx: [Nói đi.]
Bạch Nhân: [Nếu chúng ta muốn giữ vững quan hệ bạn giường, phiền anh nói được là làm được, giữ “sạch sẽ”, em không muốn bị bệnh.]
Khoảng ba phút sau, Bạch Nhân mới nhận được tin nhắn trả lời của anh.
chx: [Quan hệ bạn giường?]
Bạch Nhân: [Đương nhiên.]
Trần Hoài Kiêu ngồi ở bàn cuối phòng hội nghị, nhìn thấy tin nhắn này của cô, sắc mặt như băng.
Đám cấp dưới chung quanh mặc đồ vest đi giày da nhìn mặt đoán tâm trạng, thấy sắc mặt Trần Hoài Kiêu khó coi như vậy, cũng không dám nhiều lời nữa.
chx: [Đã biết, em cũng thế.]
Bạch Nhân: [Yên tâm.]
...
Bạch Nhân xuống lầu, quản gia Đường Tạp mặc đồ vest giày da đã chuẩn bị xong bữa sáng cầu kỳ.
""Tiểu Đường, chào buổi sáng."
Cô đi theo cầu thang xoắn ốc xuống, ngữ điệu nói chuyện cũng là giọng ngân nga khiến xương người ta cũng mềm ra.
Bộ sườn xám này vừa vặn phác họa dáng người thướt tha của cô, vừa đa tình lại phong lưu.
Đường Tạp nhìn cô một cái đã thất lễ không dời nổi mắt đi.
Anh ấy ho nhẹ một tiếng: "Mợ chủ, mời dùng cơm."
Bạch Nhân ngồi xuống, trên bàn là bữa sáng kiểu Trung Hoa, có sữa đậu nành bánh quẩy, còn có cả bánh trứng gà thơm mùi sữa mà cô thích.
Cô ngạc nhiên, mừng rỡ nói: "Đường Tạp, sao anh biết tôi thích ăn những thứ này?"
Đường Tạp khẽ mỉm cười: "Sao tôi biết được, là cậu chủ dặn dò."
"Ồ."
"Đúng rồi, cậu chủ nói hai ngày này bận bịu nhiều việc nên sẽ không trở lại, buổi tối mợ không cần chờ ngài ấy."
"Yên tâm." Bạch Nhân gắp một miếng bánh trứng gà, thuận miệng nói: "Tôi sẽ không đợi anh ấy, tốt nhất là anh ấy vĩnh viễn đừng trở lại."
Đường Tạp lại đưa một tấm danh thiếp tới tay Bạch Nhân: "Đây là cậu chủ để lại cho mợ."
Bạch Nhân đang ăn cơm, hờ hững lướt qua danh thiếp, trên đó viết ---
Tập đoàn Thịnh Đường: Lý Hợp.
Cô biết, Lý Hợp chính là Tổng giám sát nghệ thuật của “Nghê Thường”, hình như việc tuyển chọn diễn viên múa cũng là do anh ta phụ trách.
Cô vốn tưởng là sau lúc đó Trần Hoài Kiêu sẽ quên ngay chuyện này, không ngờ anh vẫn còn nhớ đồng ý cho cô một cửa vào.
Ngón tay thon dài của Bạch Nhân cầm lấy danh thiếp, huơ huơ dưới ánh mặt trời.
Danh thiếp màu vàng tản ra ánh sáng, cô nheo mắt lại, xuyên qua danh thiếp, dường như thấy được tương lai sáng chói của bản thân.
Động tác tay quyến rũ, ánh mắt mê ly khiến Đường Tạp không khỏi suy nghĩ linh tinh.
Một người đẹp hoang dã lại cuốn hút như vậy, thảo nào sáng sớm hôm nay, lúc cậu chủ xuống lầu... chân cũng mềm nhũn.