Thay Chị Gả Đại Gia
Chương 59: Tầng hầm
Phòng nghỉ riêng im lặng, rèm cửa sổ khép chặt, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt dịu êm toả ra từ đèn tường.
Bác sĩ kê thuốc an thần cho Trần Hoài Kiêu, dùng phương pháp trị liệu thôi miên để anh nằm trên ghế, rơi vào trạng thái ngủ say.
Bạch Nhân nhẹ nhàng khoác chăn nhỏ lên trên người anh, sau đó cùng bác sĩ đi ra khỏi phòng, đi đến phòng làm việc.
Người Thẩm Bân mời đến cho Trần Hoài Kiêu là bác sĩ tâm lý, điều này khiến Bạch Nhân rất khó hiểu.
Trước hôm nay, Bạch Nhân chưa từng cho rằng Trần Hoài Kiêu có vấn đề gì về phương diện tâm lý.
Mặc dù tính anh chẳng tốt đẹp gì cho cam, có đôi khi cũng cáu gắt một cách khó hiểu nhưng chưa từng làm hành động gì khác thường.
Ngoại trừ mất khống chế ở trên giường ra, bất cứ lúc nào anh cũng duy trì được lý trí.
Cô chờ không kịp hỏi thăm bác sĩ: “Rốt cuộc Trần Hoài Kiêu xảy ra chuyện gì?”
“Là tổn thương tâm lý của quá khứ dẫn đến rối loạn lưỡng cực ở hoàn cảnh nhất định.” Bác sĩ tâm lý giải thích nói: “Hoàn cảnh tối đen khép kín trong thang máy, có lẽ đã khơi gợi lại ký ức đau thương của quá khứ, cho nên mới có thể biểu hiện sự nóng nảy, căng thẳng ở phương diện sinh lý, thậm chí không thể hít thở bình thường.”
Bạch Nhân chợt nhớ đến lần Rally Racing kia, cô từng hỏi anh, vì sao thích hoạt động nguy hiểm như đua xe như vậy.
Trần Hoài Kiêu trả lời cô: Dựa vào cảm giác sợ hãi lướt trên ranh giới cận kề cái chết, dùng nó quên đi một số chuyện kinh khủng hơn.
Khi đó, Bạch Nhân cũng không đặt câu nói không đầu không đuôi này ở trong lòng, tất cả chứng bệnh bác sĩ nói vừa rồi mới nhắc nhở cô nhớ đến.
“Bác sĩ, là ký ức đau thương nào có thể khiến anh ấy vẫn canh cánh trong lòng sau nhiều năm như vậy?”
Bác sĩ tâm lý lắc đầu: “Đây là những ký ức giấu sâu ở trong tiềm thức người bệnh, anh ấy cố hết sức giấu đi, đồng thời cũng từ chối không tiếp nhận trị liệu thôi miên, tôi không cách nào biết được.”
Bạch Nhân ngẫm nghĩ, trầm giọng nói: “Cho nên… cũng không có cách nào trị liệu sao?”
“Điều trị tổn thương tâm lý phức tạp hơn điều trị thương tích cơ thể rất nhiều, có người bệnh dựa vào sức mạnh ý chí to lớn của bản thân, có thể vượt qua sợ hãi. Mà có người, chậm chạp không chịu phối hợp điều trị, có lẽ là cả đời cũng không cách nào hết được, thậm chí, sẽ lựa chọn tự sát để kết thúc sinh mệnh, thoát khỏi đau khổ.”
“Tự sát!”
Thấy Bạch Nhân biến sắc, bác sĩ tâm lý vội vàng giải thích, nói: “Không không, ngài không cần lo lắng, tôi không nói Trần tổng sẽ tự sát, sức mạnh ý chí của Trần tổng mạnh hơn người bình thường, hơn nữa anh ấy rất ít lần phát bệnh, lần này cũng là do lúc thang máy gặp sự cố ngoài ý muốn mới…”
“Nhưng anh ấy thích chơi thể thao mạo hiểm.” Bạch Nhân trầm giọng nói: “Ở một mức độ nhất định, đây cũng là một kiểu che giấu hoặc là quên đi ký ức đau thương đúng không?”
Bác sĩ tâm lý gật đầu: “Cũng từng có tiền lệ thế này.”
Bạch Nhân nhíu mày: “Dựa vào sự can thiệp của điều trị tâm lý, có thể khiến anh ấy khỏe mạnh hoàn toàn không?”
“Dùng trị liệu thôi miên, khơi gợi ra ký ức đau thương, từ đó dẫn dắt bệnh nhân hoàn toàn vượt qua được chướng ngại, đây cũng là một phương án điều trị tương đối tích cực, nhưng Trần tổng…” Bác sĩ tâm lý lắc đầu: “Anh ấy không muốn tiếp nhận trị liệu thôi miên.”
Bạch Nhân nhớ lại mấy năm cấp ba kia, vào ngày giỗ mỗi năm của mẹ anh, cô đều sẽ bầu bạn với Trần Hoài Kiêu vượt qua.
Bởi vì nhà họ Trần giấu cái chết của mẹ anh kín như bưng, thậm chí anh còn không thể bày tỏ nỗi nhớ nhung hay là đau khổ trong nhà, chỉ có thể đè nén cảm xúc, một mình lén chạy đến.
Điều này nhất định có quan hệ đến người mẹ mất sớm của anh.
Bác sĩ tâm lý nhìn biểu cảm nghiêm túc của Bạch Nhân, an ủi nói: “Thật ra tình huống của Trần tổng không nghiêm trọng, nếu như không có điều kiện đặc biệt tác động, anh ấy sẽ không có bất cứ vấn đề gì.”
“Chẳng qua là vì…” Bạch Nhân đau lòng nói: “Anh ấy có năng lực khống chế cảm xúc mạnh hơn người bình thường mà thôi.”
Trần Hoài Kiêu thể hiện một mặt bình thường nhất cho tất cả mọi người.
Vui buồn của bản thân anh, lại chưa từng chia sẻ cùng ai.
…
Trần Hoài Kiêu không nuốt lời, cho Bạch Nhân truyền thông giải trí Tô Thế.
Không chỉ là số cổ phần của Tô Diệp Thành, anh còn thu mua toàn bộ tập đoàn, tặng cho Bạch Nhân.
Đối với hành động thái quá này của Trần Hoài Kiêu, Bạch Nhân vẫn nghĩ mãi không hiểu.
Thậm chí cô tưởng rằng Trần Hoài Kiêu thật sự muốn làm thử loại hình biếи ŧɦái gì đó, dọa cô ngay cả nhà cũng không dám về, mấy tối đều ở lại đoàn phim.
Nhưng sự thật chứng minh, cô nghĩ nhiều rồi.
Trần Hoài Kiêu vẫn là Trần Hoài Kiêu, vẫn là phong cách trước sau như một của Trần Hoài Kiêu, phong cách làm Bạch Nhân muốn dừng mà không thể.
Sau đó cô không suy nghĩ lung tung nữa, chỉ coi Trần Hoài Kiêu là thần kinh, hoặc là lương tâm trỗi dậy.
…
Tô Diệp Thành mất đi truyền thông giải trí Tô Thế một tay ông ta gây dựng, chỉ là dựa vào việc bán cổ phần, ban đầu ông ta nhận được một khoản tiền mặt không nhỏ.
Lại không ngờ đến, lúc này người của sòng bạc Macao tìm đến, bảo ông ta lập tức trả hết nợ nần.
Tô Diệp Thành trợn tròn mắt, ông ta chưa từng đến sòng bạc, sao có thể nợ được!
Về sau nhiều lần điều tra, mới biết được hóa ra là mấy lần Trâu Hồng Chi lấy cớ đi Hồng Kông mua sắm, kết quả đều vòng đến sòng bạc Macao, nợ tiền đánh bạc hơn mấy trăm triệu.
Ban đầu nhà cái xem bà ta như khách hàng VIP mà hầu hạ, phương diện nợ nần cũng không ép quá chặt, nhưng chuyện Tô Diệp Thành phá sản lan truyền trong giới, nhà cái không ngừng tìm đến, bức bách Trâu Hồng Chi trả nợ ngay lập tức.
Tiền Tô Diệp Thành bán cổ phần, toàn bộ dùng để lấp chỗ nợ của Trâu Hồng Chi.
Như thế còn chưa đủ, ngay cả căn biệt thự mới mua của gia đình cũng thế chấp cho ngân hàng.
Lúc này nhà họ Tô hoàn toàn phá sản.
Ngày ngân hàng đến thu hồi bất động sản, Bạch Nhân bước xuống từ chiếc Bentley, mặc trên người váy công sở màu đen đoan trang, trên ngực cài một đóa hoa trắng đón gió bay phấp phới, mà trong tay cô cầm một chiếc bình đen nho nhỏ.
Tro cốt của mẹ, theo tâm nguyện trong di thư của bà, phần lớn được chôn ở dưới cây hoa quế trước cửa nhà ở trấn nhỏ Giang Nam.
Còn một cái bình nhỏ, nhiều năm như vậy vẫn luôn ở bên người Bạch Nhân.
Mỗi người đều cần mẹ, cho dù sẽ không còn thấy mặt mẹ được nữa, chỉ cần tro cốt còn ở bên người, Bạch Nhân đã có thể cảm nhận được dường như mẹ vẫn luôn ở bên cạnh cô, nhìn cô.
Bạch Nhân cầm lấy tro cốt của mẹ, từng bước từng bước đi đến trước cửa nhà lớn.
Bầu trời đổ mưa rả rích, Đường Tạp cầm ô đen, đứng ở sau lưng cô.
Nhân viên ngân hàng kiểm kê thanh toán tài sản trong nhà, Trâu Hồng Chi và Tô Diệp Thành kéo theo hành lý, mặt mày xám xịt đi ra ngoài.
Trâu Hồng Chi không còn trang phục lộng lẫy trước kia, ăn mặc mộc mạc, sắc mặt cực kỳ tiều tụy, dưới sự thúc giục của nhân viên ngân hàng, chật vật đi ra khỏi cửa nhà.
Tô Diệp Thành cũng không có dáng vẻ đắc ý khi làm sếp tổng nữa, bây giờ ông tràn đầy hối hận.
Lúc nhìn thấy bông hoa trắng trước ngực áo đen của Bạch Nhân, ông ta giật mình thất thần, muốn đuổi theo nói chuyện với cô.
Bạch Nhân không cho ông ta cơ hội này, nở một nụ cười thê lương, quay người rời đi.
Tô Diệp Thành đứng ở trong mưa, nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, đứng lặng thật lâu.
Bọn họ nợ cô mạng mẹ, nhưng Bạch Nhân không muốn mạng của bọn họ, chết là một chuyện nhẹ nhõm cỡ nào chứ.
Còn sống, trần gian mới là địa ngục.
Cô muốn khiến quãng đời về già sau này của bọn họ, mỗi thời khắc sống đều gian khổ, đều phải nghĩ đến mẹ của cô.
Bọn họ nhất định phải dùng một đời để chuộc tội.
…
Bạch Nhân bớt thời gian đi một chuyến đến nhà ông nội Trần, đúng lúc Trần Kinh Dã cũng đến hỏi thăm ông cụ, cùng ông đi câu cá ở hành lang bên hồ ngoài biệt thự.
Bạch Nhân xách ghế nhỏ qua, nhận cá thêm mồi cho ông cụ.
Tóc ông cụ đã hoa râm, mặc áo Thái Cực trắng rộng rãi, nhãn nhã tự tại, càng ngày càng sống như lão thần tiên.
Năm đó ông cụ Trần cũng là nhân vật phong vân một cõi giới kinh doanh, một tay xây dựng tập đoàn thương nghiệp nhà họ Trần hùng mạnh.
Cho dù ông đã lui về ở ẩn nhiều năm, sếp tổng này sếp tổng kia trong giới gặp ông, cũng không thể không kính trọng gọi một tiếng “ông cụ Trần”.
Ông cụ câu được một con cá, ném vào trong thùng nước, thuận miệng hỏi Bạch Nhân: “Thân thể bà ngoại cháu thế nào rồi?”
“Khỏe ạ.” Bạch Nhân móc mồi cho ông xong, cười nói: “Hôm qua cháu còn trò chuyện với bà ngoại một lúc, thân thể bà đã khỏe mạnh, ở viện điều dưỡng cũng rất thoải mái, thỉnh thoảng còn có thể nhớ rõ cháu đấy.”
“Vậy là tốt.” Ông cụ Trần thích nghe tin tốt: “Thằng ba có thường xuyên đến thăm bà ngoại cháu không?”
“Anh ấy đến thường xuyên hơn cháu một chút, có đôi khi cháu quay phim với đoàn, non nửa tháng sẽ không trở về, anh ấy thường xuyên đi về viện điều dưỡng, còn gửi cháu video của bà ngoại.”
Trần Kinh Dã quăng cần câu, thoải mái nói: “Ông nội, ông đừng lo lắng, anh ba thương cô ấy, thương lắm ấy chứ, chậc!”
Ông cụ Trần nhìn Trần Kinh Dã tóc đỏ bên cạnh: “Chuyện anh chị dâu của cháu mà cháu rõ ghê nhỉ.”
Trần Kinh Dã hơi xê dịch mũ lưỡi trai, nói: “Cũng không phải, lần trước cháu làm chuyện có lỗi với chị dâu, anh ba suýt chút nữa phong sát cháu, dù sao từ nhỏ đến lớn, cháu chưa từng thấy anh ấy tức giận như thế.”
Ông cụ Trần trừng anh ta: “Đó là cháu làm chuyện quá sức không có giới hạn, anh cháu dạy dỗ cháu.”
Trần Kinh Dã ngậm cỏ, mỉm cười: “Được, ông để cháu học tập anh ba nhiều chút.”
Bạch Nhân im lặng quan sát cách thức ở chung của hai ông cháu này.
Bầu không khí gia đình nhà họ Trần rất hài hòa, ít nhất ông cụ cũng rất quan tâm yêu thương đám trẻ trong nhà, ngay cả đứa cháu dâu ngoại lai như cô, cũng coi như cháu gái trong nhà mình mà quan tâm.
Gia đình như vậy, vì sao mấy năm kia Trần Hoài Kiêu… lại ngay cả cảm xúc nhớ nhung mẹ vào ngày giỗ cũng liều mạng đè ép xuống.
Cô không tài nào hiểu nổi.
Ban đêm, ông cụ Trần giữ Bạch Nhân và Trần Kinh Dã ăn cơm, vừa vặn để đầu bếp riêng trong nhà biến cá câu được hôm nay thành một bàn tiệc cá cho bọn họ.
Trần Kinh Dã muốn gọi điện cho Trần Hoài Kiêu, bảo anh tan làm cũng đến ăn cơm, Bạch Nhân vội nói: “Anh ấy tham gia một hội nghị cấp cao về tài chính ở thành phố Lâm, không đến được.”
Ông cụ Trần động đũa: “Đừng để ý đến nó, nó là người bận rộn.”
Bạch Nhân và Trần Kinh Dã bèn quy củ ăn cơm với ông cụ.
Lúc ăn cơm, không biết vô tình hay cố ý ông cụ Trần hỏi thăm công việc quay phim của Bạch Nhân có phải rất bận không, Bạch Nhân còn chưa lên tiếng, Trần Kinh Dã đã chen miệng nói: “Còn không phải ạ, làm diễn viên còn vất cả hơn ca sĩ chúng cháu nhiều, ngày đêm đảo lộn, chạy khắp cả nước quay phim.”
Bạch Nhân lườm anh ta, gắp một miếng thịt cá đặt vào trong bát của anh ta: “Coi chừng xương cá, đừng để kẹt ở cổ họng.”
Trần Kinh Dã nhún vai, chẳng thèm cho cô sắc mặt tốt, tỏ vẻ ông nội muốn bế chắt trai rồi.
“Bạch Nhân à.” Ông cụ Trần trầm ngâm rất lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Thật ra xưa nay ông không thích mấy đứa nhỏ trong nhà có liên quan gì đến giới giải trí lắm, lúc trước Trần Kinh Dã náo loạn muốn làm ca sĩ, thế là rời nhà đi mấy năm. Cái giới này không thể nào sạch sẽ được, còn phiền phức, không cẩn thận là có chuyện ngay, thậm chí còn sẽ ảnh hưởng chuyện kinh doanh, giống như truyền thông giải trí Tô Thế trước đó.”
“A! Tô tổng sao, đó còn không phải là kiệt tác của cháu dâu bảo bối của ông à.” Trần Kinh Dã hớn hở nói: “Vợ của anh ba với anh ba quả thực là vô cùng xứng đôi! Thủ đoạn hay thế này, ngay cả ba ruột mình cũng…”
Ông cụ Trần trừng mắt nhìn cậu, giọng nói mang theo sự uy hiếp: “Không bảo cháu nói thì ngậm miệng.”
Trong lòng Bạch Nhân run lên, bị giọng nói của ông cụ dọa.
Trần Kinh Dã thu lại nụ cười ngay và luôn, ngậm miệng.
Thằng nhóc này ngày thường khoe mẽ buông thả, ở trước mặt ông cụ lại ngoan ngoãn giống như chú cừu nhỏ, nửa câu chống đối cũng không dám có.
“Bạch Nhân, nếu như không phải cháu lớn lên bên cạnh ông từ nhỏ, ông sẽ không đồng ý thằng ba cưới cháu, biết vì sao không?”
Bạch Nhân đặt đũa xuống, im lặng một lát, nói: “Bởi vì cháu có chỗ cần Trần Hoài Kiêu, ông sợ cháu sẽ lợi dụng anh ấy…”
Ông cụ Trần nhìn cô: “Ở trong nhà này, thằng ba là đứa trẻ tài năng xuất chúng nhất nhà họ Trần, ông hy vọng nó có thể chống đỡ được gia nghiệp lớn như vậy. Đồng thời, ông cũng hy vọng người ở bên cạnh nó, có thể thật sự giúp được nó.”
Bạch Nhân nghe ra được ý tứ bên trong lời nói của ông cụ Trần.
Đúng vậy, ông cụ Trần là ông nội ruột của Trần Hoài Kiêu, tất cả các quyết sách của ông đương nhiên đều là vì muốn tốt cho anh.
Mặc dù ông cũng rất thương yêu Bạch Nhân, nhưng bất kể thế nào, cũng sẽ không bởi vì thương yêu Bạch Nhân mà tặng cho cô thằng ba bản thân kỳ vọng nhiều nhất.
Ông suy tính trước sau, nhìn trúng sự dịu dàng trên người Bạch Nhân, muốn để cô giúp ích được Trần Hoài Kiêu trên sự nghiệp.
Ông muốn để cô xứng với chức vợ đảm của Trần Hoài Kiêu.
“Ông nội, cháu… cháu hiểu rõ ý của ông, cháu sẽ chú ý sự nghiệp và gia đình.”
n tình giúp đỡ những năm kia… nặng như Thái Sơn, nếu như không có ông cụ Trần thường xuyên cứu giúp, có lẽ cô cũng không lớn nổi.
Bạch Nhân có thể không tim không phổi với Trần Hoài Kiêu, nhưng không thể nào từ chối yêu cầu của ông cụ Trần.
“Được rồi.” Biểu cảm của ông cụ Trần nhẹ nhõm hơn chút: “Đừng sững người thế, ăn cơm đi, lời nói các cháu nghe là được rồi, cuộc sống là của chính bản thân các cháu, nên sống thế nào vẫn là do bản thân các cháu quyết định.”
Bạch Nhân im lặng chốc lát, đột nhiên hỏi: “Ông nội, lần này cháu đến, là muốn hỏi ông một vấn đề.”
“Nói đi.”
“Mẹ của Trần Hoài Kiêu, rốt cuộc là chết thế nào?”
Vừa dứt lời, Trần Kinh Dã ho khan kịch liệt, mặt đỏ tới tận mang tai nói: “Bạch Nhân! Được rồi, ăn cơm ăn cơm, ăn xong tôi đưa chị trở về nhà thuỷ tạ.”
Bạch Nhân thấy phản ứng của Trần Kinh Dã như vậy, cảm thấy càng nghi hoặc, nhìn về phía ông cụ Trần: “Ông nội, có thể nói cho cháu biết chuyện này không?”
Nụ cười trên mặt ông cụ Trần đã hoàn toàn thu lại, nét hiền lành cũng tan thành mây khói, trong con ngươi đen nhánh chỉ còn gió lạnh ngưng tụ: “Bạch Nhân, chuyện cháu không nên biết thì đừng hỏi, xưa nay cháu là đứa trẻ an phận.”
“Nhưng ông nội biết không, trước kia vào ngày giỗ của mẹ anh ấy, Trần Hoài Kiêu đều…”
Trần Kinh Dã đã chạy đến giơ tay che miệng Bạch Nhân: “Chị điên rồi hả Bạch Nhân! Ngày thường chị sống sướng quá nên muốn gây chuyện chơi à, chị còn như vậy nữa, anh ba cũng không giúp được chị!”
“Tôi không cần anh ấy giúp tôi, hỏi đã hỏi rồi.” Bạch Nhân là người tính tình cực cố chấp: “Có bí mật gì không thấy được ánh mặt trời, có thể khiến anh ấy nhiều năm như vậy ngay cả khóc cũng không thể khóc thành tiếng, mỗi khi trời tối ngủ không được chạy ra ngoài đua xe, dùng sự sợ hãi che giấu cảm xúc sợ hãi khác… Cháu nhất định sẽ biết, ông không nói cho cháu biết, cháu sẽ tự mình đi thăm dò.”
Chỉ nghe “Cạch” một tiếng vang lên, ông cụ Trần đập vỡ chén trà trong tay, giận dữ nhìn về phía Bạch Nhân: “Cháu dám!”
Trần Kinh Dã bị dọa đến suýt chút nữa quỳ xuống, trái tim đập bình bịch: “Ông nội… Ông đừng nóng giận, Bạch Nhân chỉ nói đùa thôi.”
Bạch Nhân quật cường nhìn ông cụ, nói rõ từng chữ một: “Cháu không nói đùa.”
Ông cụ Trần thật sự bị cô nhóc này chọc tức không nhẹ.
Nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng gặp người nào cố chấp như vậy, dám chống đối như vậy trước mặt ông.
“Được, nếu đã như vậy.” Quải trượng của ông cụ Trần run rẩy chỉ vào Bạch Nhân: “Trần Kinh Dã, nhốt con bé vào tầng hầm cho ông, lúc nào nhận sai thì thả ra.”
“Ông nội!” Trần Kinh Dã sắp khóc rồi: “Giờ cũng không phải là trẻ con nữa, nhốt vào tầng hầm gì chứ, đừng như vậy mà!”
Ánh mắt Bạch Nhân kiên định, không hề sợ hãi hỏi lại: “Cho nên hồi nhỏ Trần Hoài Kiêu làm sai chuyện gì, ông cũng nhốt anh ấy vào tầng hầm sao?”
“Chị đừng nói nữa!” Trần Kinh Dã gấp đến mức mồ hôi chảy thẳng từ vạt áo xuống, liều mạng túm lấy Bạch Nhân: “Chị đừng nói nữa! Nhà chúng tôi không có chuyện như vậy, chị không thể chống đối lại ông nội!”
“Nhốt con bé vào cho ông!”
Ông cụ Trần quay lưng đi, dùng sức nện quải trượng, ánh mắt cũng không nhìn cô thêm nữa.
Trần Kinh Dã còn muốn nói gì đó, Bạch Nhân lại nắm lấy tay áo của cậu: “Được, nếu cháu không nhận được đáp án cũng sẽ không đi, tầng hầm ở đâu, cháu tự mình đi.”
Trần Kinh Dã hoảng sợ nhìn Bạch Nhân và ông cụ Trần ầm ĩ thành như vậy, vội vã tiễn bà cô này đến tầng hầm.
Ánh đèn tầng hầm lờ mờ, có điều may là có nhà vệ sinh, vẫn có thể ngủ tạm một đêm.
Anh ta lấy cho Bạch Nhân tấm chăn đơn, trải trên sofa nhỏ, trong lòng vẫn còn lo sợ quở trách nói: “Chị quả thực là đồ điên, anh ba tôi sao có thể cưới người phụ nữ điên như chị, anh ấy cũng không dám nói chuyện như vậy với ông nội.”
Bạch Nhân ngồi ở một bên sô pha, đang muốn mở miệng, Trần Kinh Dã vội nói: “Chị cũng đừng hỏi tôi, tôi chẳng biết gì hết, tôi té trước đây, chị tự cầu phúc đi.”
Nói xong, anh ta lách người chạy lên cầu thang, bỏ trốn mất dạng.
…
Ra khỏi tầng hầm, Trần Kinh Dã rút điện thoại ra, bấm gọi cho Trần Hoài Kiêu.
Điện thoại bị Trần Hoài Kiêu cúp hai lần, mới nghe máy, giọng nói cũng cực kỳ mất kiên nhẫn: “Anh đang họp, có gì để mai nói.”
“Không chờ được đến ngày mai đâu, cô vợ báu vật không biết trời cao đất dày của anh, bị ông cụ nhốt vào trong tầng hầm rồi.”
“...”
Mấy giây sau, Trần Hoài Kiêu trầm giọng nói: “Bây giờ anh qua, cậu trông chừng cô ấy.”
“Em trông chừng chị ấy? Em mệt cả ngày rồi em…”
Tút tút tút, Trần Hoài Kiêu đã cúp máy.
…
Trần Hoài Kiêu lái xe ngay trong đêm từ thành phố Lâm trở về gấp, sau nửa đêm mới đến được biệt thự ven hồ của ông cụ.
Sau khi xuống xe, anh bước nhanh đi vào cửa sân.
Trần Kinh Dã ngáp một cái, đứng ở bên cạnh cửa sân: “Đừng đi cửa chính, ông nội đã ngủ rồi, đi đằng sau đi, ông không biết anh đã trở về.”
“A Nhân đâu?”
“Chị ấy bị nhốt ở tầng hầm.”
Sắc mặt Trần Hoài Kiêu lạnh tanh: “Cậu nhốt cô ấy lại?”
“Không phải em mà!” Trần Kinh Dã dẫn anh đi đến bên cửa tầng hầm phía sau hoa viên: “Là ông nội bảo đóng lại… Chị dâu cũng cứng đầu, ban đầu… nói mềm mỏng tí ông nội sẽ không so đo, mà chị ấy cứ muốn cứng chọi cứng với ông cụ cơ.”
“Tính tình của A Nhân là như vậy.”
Trần Hoài Kiêu đi xuống cầu thang hành lang dài, đi đến lỗi vào tầng hầm: “Mở cửa.”
“Nhưng mà… Ông nội nói ai đến cũng không được mở.”
Bạch Nhân vốn cũng chưa ngủ, nghe thấy giọng của Trần Hoài Kiêu, đi đến bên cửa, không tin lắm hỏi: “Là anh trai sao?”
“Bạch Nhân, đừng sợ, tôi đến rồi.”
“Em… không sợ, không phải anh ở thành phố Lâm tham gia hội nghị tài chính cấp cao sao?”
Kết thúc rồi, trở về ngay trong đêm, nhìn thấy em không ở nhà, Trần Kinh Dã nói em ở biệt thự ven hồ.”
“Em không ngờ ông nội sẽ tức giận lớn như vậy.” Bạch Nhân thấp giọng nói: “Anh mau trở về đi, bây giờ muộn lắm rồi, trở về nghỉ ngơi, em không sao.”
“Trần Kinh Dã, mở cửa.”
Trần Kinh Dã xoắn xuýt nói: “Anh ba, anh đừng làm khó em chứ.”
“Anh bảo cậu mở cửa.” Trần Hoài Kiêu mang theo giọng nói không nhân nhượng.
Trần Kinh Dã thở dài, rốt cuộc cũng rút chìa khóa ra mở cửa.
Cửa phòng mở ra, Trần Hoài Kiêu mặc một thân vest thiết kế riêng đi vào.
Rõ ràng là vừa từ hội nghị trở về, phong trần mệt mỏi, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay.
Anh quan sát xung quanh, thiết bị căn phòng đơn sơ, không có đồ dùng trong nhà gì, ngay cả hệ thống sưởi cũng không có, trên sô pha có một tấm chăn mỏng manh. Bạch Nhân giữ nguyên áo đi ngủ, tóc dài lộn xộn, gương mặt ngoan ngoãn mang theo mấy phần mệt mỏi, chưa tẩy trang, ánh mắt có chút lơ mơ.
“Bạch Nhân, lạnh không?”
“Không lạnh.”
Trần Kinh Dã ngồi trên ghế sô pha, cười nói: “Bên ngoài vừa mở miệng đã gọi A Nhân, đi vào sao mà lạnh nhạt như thế.”
Trần Hoài Kiêu lạnh lùng liếc cậu: “Ra ngoài.”
“Không phải, anh ba… anh đừng nói tối nay anh cũng…”
“Tôi và chị dâu cậu cùng ở bên nhau.”
Trần Kinh Dã lắc chìa khóa trong tay: “Nhưng mà em phải khóa cửa, cái tầng hầm này ngay cả tín hiệu cũng không có, anh chắc chắn muốn ở lại đây?”
Trần Hoài Kiêu đã ngồi trên ghế sô pha: “Cậu ra ngoài đi.”
Trần Kinh Dã bất đắc dĩ, chỉ có thể ra khỏi tầng hầm, khóa cửa lại.
Bạch Nhân và anh ngồi trên sô pha, cô vừa áy náy vừa bất đắc dĩ: “Xem đi, chỉ có một cái sô pha nhỏ, anh đến rồi, hai chúng ta đều không có chỗ ngủ.”
“Gây ra họa lớn như thế, em còn muốn ngủ ngon?”
Bạch Nhân co chân lên vùi trong sô pha, đắp chăn nhỏ trên đùi: “Em không cảm thấy đây là họa lớn.”
“Ông nội đối xử với em còn tốt hơn mấy đứa cháu trai, có lẽ em cho rằng ông ấy là trưởng bối hiền hòa.” Trần Hoài Kiêu bất đắc dĩ: “Trần Kinh Dã, mấy năm mới vào giới giải trí, suýt chút nữa để ông đánh gãy xương.”
“Chẳng trách cậu ấy sợ ông nội như thế.” Bạch Nhân ôm chặt đầu gối, rầu rĩ nói: “Hồi nhỏ em chưa từng chịu sự giáo dục khắc nghiệt của người lớn, có chăng chỉ là trừng mắt và lạnh lùng, cho nên em không có sự kính sợ người lớn, anh cứ xem như em là đứa con hoang không chịu sự giáo dục đi.”
Trần Hoài Kiêu nhìn cô, rất lâu sau nhàn nhạt nói: “Qua đây.”
“Qua chỗ nào?”
Trần Hoài Kiêu lười giải thích, tóm lấy cổ tay cô, kéo cô qua, để đầu của cô gối lên đùi mình: “Ngủ một lúc, sáng sớm mai xin lỗi ông nội, sau đó về nhà.”
Bạch Nhân nằm nghiêng, rầu rĩ nói: “Không xin lỗi.”
“Em không xin lỗi, tôi sẽ phải ở cùng em ở tầng hầm mãi.”
“Anh cũng có thể đi mà, chẳng khiến anh ở đây.”
“Tôi là chồng của em.”
Rốt cuộc Bạch Nhân cũng không cãi cọ với anh nữa.
Câu này, mang theo tác dụng an tâm khó nói lên lời cho cô.
Tay Trần Hoài Kiêu vỗ nhẹ ở sau lưng cô, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Bạch Nhân nhắm mắt, dùng giọng nói dịu dàng hỏi: “Anh trai, vừa nãy anh gọi em là gì?”
“Cái gì?”
“Lúc ở bên ngoài, Trần Kinh Dã nói anh gọi em là gì?”
“Đi ngủ.”
Bạch Nhân lật người, nằm thẳng trên đùi anh, đôi mắt đen nhánh long lanh ánh nước nhìn anh: “Anh nói rồi em ngủ luôn.”
Trần Hoài Kiêu mím đôi môi mỏng, vậy mà có chút ngượng ngùng nghiêng đầu cười, bịt kín mắt cô lại: “Mau ngủ đi, bớt nói linh tinh.”
Bạch Nhân ngoan ngoãn nhắm mắt lại: “Ngủ ngon, anh trai.”
“Ngủ ngon, A Nhân.”
Bác sĩ kê thuốc an thần cho Trần Hoài Kiêu, dùng phương pháp trị liệu thôi miên để anh nằm trên ghế, rơi vào trạng thái ngủ say.
Bạch Nhân nhẹ nhàng khoác chăn nhỏ lên trên người anh, sau đó cùng bác sĩ đi ra khỏi phòng, đi đến phòng làm việc.
Người Thẩm Bân mời đến cho Trần Hoài Kiêu là bác sĩ tâm lý, điều này khiến Bạch Nhân rất khó hiểu.
Trước hôm nay, Bạch Nhân chưa từng cho rằng Trần Hoài Kiêu có vấn đề gì về phương diện tâm lý.
Mặc dù tính anh chẳng tốt đẹp gì cho cam, có đôi khi cũng cáu gắt một cách khó hiểu nhưng chưa từng làm hành động gì khác thường.
Ngoại trừ mất khống chế ở trên giường ra, bất cứ lúc nào anh cũng duy trì được lý trí.
Cô chờ không kịp hỏi thăm bác sĩ: “Rốt cuộc Trần Hoài Kiêu xảy ra chuyện gì?”
“Là tổn thương tâm lý của quá khứ dẫn đến rối loạn lưỡng cực ở hoàn cảnh nhất định.” Bác sĩ tâm lý giải thích nói: “Hoàn cảnh tối đen khép kín trong thang máy, có lẽ đã khơi gợi lại ký ức đau thương của quá khứ, cho nên mới có thể biểu hiện sự nóng nảy, căng thẳng ở phương diện sinh lý, thậm chí không thể hít thở bình thường.”
Bạch Nhân chợt nhớ đến lần Rally Racing kia, cô từng hỏi anh, vì sao thích hoạt động nguy hiểm như đua xe như vậy.
Trần Hoài Kiêu trả lời cô: Dựa vào cảm giác sợ hãi lướt trên ranh giới cận kề cái chết, dùng nó quên đi một số chuyện kinh khủng hơn.
Khi đó, Bạch Nhân cũng không đặt câu nói không đầu không đuôi này ở trong lòng, tất cả chứng bệnh bác sĩ nói vừa rồi mới nhắc nhở cô nhớ đến.
“Bác sĩ, là ký ức đau thương nào có thể khiến anh ấy vẫn canh cánh trong lòng sau nhiều năm như vậy?”
Bác sĩ tâm lý lắc đầu: “Đây là những ký ức giấu sâu ở trong tiềm thức người bệnh, anh ấy cố hết sức giấu đi, đồng thời cũng từ chối không tiếp nhận trị liệu thôi miên, tôi không cách nào biết được.”
Bạch Nhân ngẫm nghĩ, trầm giọng nói: “Cho nên… cũng không có cách nào trị liệu sao?”
“Điều trị tổn thương tâm lý phức tạp hơn điều trị thương tích cơ thể rất nhiều, có người bệnh dựa vào sức mạnh ý chí to lớn của bản thân, có thể vượt qua sợ hãi. Mà có người, chậm chạp không chịu phối hợp điều trị, có lẽ là cả đời cũng không cách nào hết được, thậm chí, sẽ lựa chọn tự sát để kết thúc sinh mệnh, thoát khỏi đau khổ.”
“Tự sát!”
Thấy Bạch Nhân biến sắc, bác sĩ tâm lý vội vàng giải thích, nói: “Không không, ngài không cần lo lắng, tôi không nói Trần tổng sẽ tự sát, sức mạnh ý chí của Trần tổng mạnh hơn người bình thường, hơn nữa anh ấy rất ít lần phát bệnh, lần này cũng là do lúc thang máy gặp sự cố ngoài ý muốn mới…”
“Nhưng anh ấy thích chơi thể thao mạo hiểm.” Bạch Nhân trầm giọng nói: “Ở một mức độ nhất định, đây cũng là một kiểu che giấu hoặc là quên đi ký ức đau thương đúng không?”
Bác sĩ tâm lý gật đầu: “Cũng từng có tiền lệ thế này.”
Bạch Nhân nhíu mày: “Dựa vào sự can thiệp của điều trị tâm lý, có thể khiến anh ấy khỏe mạnh hoàn toàn không?”
“Dùng trị liệu thôi miên, khơi gợi ra ký ức đau thương, từ đó dẫn dắt bệnh nhân hoàn toàn vượt qua được chướng ngại, đây cũng là một phương án điều trị tương đối tích cực, nhưng Trần tổng…” Bác sĩ tâm lý lắc đầu: “Anh ấy không muốn tiếp nhận trị liệu thôi miên.”
Bạch Nhân nhớ lại mấy năm cấp ba kia, vào ngày giỗ mỗi năm của mẹ anh, cô đều sẽ bầu bạn với Trần Hoài Kiêu vượt qua.
Bởi vì nhà họ Trần giấu cái chết của mẹ anh kín như bưng, thậm chí anh còn không thể bày tỏ nỗi nhớ nhung hay là đau khổ trong nhà, chỉ có thể đè nén cảm xúc, một mình lén chạy đến.
Điều này nhất định có quan hệ đến người mẹ mất sớm của anh.
Bác sĩ tâm lý nhìn biểu cảm nghiêm túc của Bạch Nhân, an ủi nói: “Thật ra tình huống của Trần tổng không nghiêm trọng, nếu như không có điều kiện đặc biệt tác động, anh ấy sẽ không có bất cứ vấn đề gì.”
“Chẳng qua là vì…” Bạch Nhân đau lòng nói: “Anh ấy có năng lực khống chế cảm xúc mạnh hơn người bình thường mà thôi.”
Trần Hoài Kiêu thể hiện một mặt bình thường nhất cho tất cả mọi người.
Vui buồn của bản thân anh, lại chưa từng chia sẻ cùng ai.
…
Trần Hoài Kiêu không nuốt lời, cho Bạch Nhân truyền thông giải trí Tô Thế.
Không chỉ là số cổ phần của Tô Diệp Thành, anh còn thu mua toàn bộ tập đoàn, tặng cho Bạch Nhân.
Đối với hành động thái quá này của Trần Hoài Kiêu, Bạch Nhân vẫn nghĩ mãi không hiểu.
Thậm chí cô tưởng rằng Trần Hoài Kiêu thật sự muốn làm thử loại hình biếи ŧɦái gì đó, dọa cô ngay cả nhà cũng không dám về, mấy tối đều ở lại đoàn phim.
Nhưng sự thật chứng minh, cô nghĩ nhiều rồi.
Trần Hoài Kiêu vẫn là Trần Hoài Kiêu, vẫn là phong cách trước sau như một của Trần Hoài Kiêu, phong cách làm Bạch Nhân muốn dừng mà không thể.
Sau đó cô không suy nghĩ lung tung nữa, chỉ coi Trần Hoài Kiêu là thần kinh, hoặc là lương tâm trỗi dậy.
…
Tô Diệp Thành mất đi truyền thông giải trí Tô Thế một tay ông ta gây dựng, chỉ là dựa vào việc bán cổ phần, ban đầu ông ta nhận được một khoản tiền mặt không nhỏ.
Lại không ngờ đến, lúc này người của sòng bạc Macao tìm đến, bảo ông ta lập tức trả hết nợ nần.
Tô Diệp Thành trợn tròn mắt, ông ta chưa từng đến sòng bạc, sao có thể nợ được!
Về sau nhiều lần điều tra, mới biết được hóa ra là mấy lần Trâu Hồng Chi lấy cớ đi Hồng Kông mua sắm, kết quả đều vòng đến sòng bạc Macao, nợ tiền đánh bạc hơn mấy trăm triệu.
Ban đầu nhà cái xem bà ta như khách hàng VIP mà hầu hạ, phương diện nợ nần cũng không ép quá chặt, nhưng chuyện Tô Diệp Thành phá sản lan truyền trong giới, nhà cái không ngừng tìm đến, bức bách Trâu Hồng Chi trả nợ ngay lập tức.
Tiền Tô Diệp Thành bán cổ phần, toàn bộ dùng để lấp chỗ nợ của Trâu Hồng Chi.
Như thế còn chưa đủ, ngay cả căn biệt thự mới mua của gia đình cũng thế chấp cho ngân hàng.
Lúc này nhà họ Tô hoàn toàn phá sản.
Ngày ngân hàng đến thu hồi bất động sản, Bạch Nhân bước xuống từ chiếc Bentley, mặc trên người váy công sở màu đen đoan trang, trên ngực cài một đóa hoa trắng đón gió bay phấp phới, mà trong tay cô cầm một chiếc bình đen nho nhỏ.
Tro cốt của mẹ, theo tâm nguyện trong di thư của bà, phần lớn được chôn ở dưới cây hoa quế trước cửa nhà ở trấn nhỏ Giang Nam.
Còn một cái bình nhỏ, nhiều năm như vậy vẫn luôn ở bên người Bạch Nhân.
Mỗi người đều cần mẹ, cho dù sẽ không còn thấy mặt mẹ được nữa, chỉ cần tro cốt còn ở bên người, Bạch Nhân đã có thể cảm nhận được dường như mẹ vẫn luôn ở bên cạnh cô, nhìn cô.
Bạch Nhân cầm lấy tro cốt của mẹ, từng bước từng bước đi đến trước cửa nhà lớn.
Bầu trời đổ mưa rả rích, Đường Tạp cầm ô đen, đứng ở sau lưng cô.
Nhân viên ngân hàng kiểm kê thanh toán tài sản trong nhà, Trâu Hồng Chi và Tô Diệp Thành kéo theo hành lý, mặt mày xám xịt đi ra ngoài.
Trâu Hồng Chi không còn trang phục lộng lẫy trước kia, ăn mặc mộc mạc, sắc mặt cực kỳ tiều tụy, dưới sự thúc giục của nhân viên ngân hàng, chật vật đi ra khỏi cửa nhà.
Tô Diệp Thành cũng không có dáng vẻ đắc ý khi làm sếp tổng nữa, bây giờ ông tràn đầy hối hận.
Lúc nhìn thấy bông hoa trắng trước ngực áo đen của Bạch Nhân, ông ta giật mình thất thần, muốn đuổi theo nói chuyện với cô.
Bạch Nhân không cho ông ta cơ hội này, nở một nụ cười thê lương, quay người rời đi.
Tô Diệp Thành đứng ở trong mưa, nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, đứng lặng thật lâu.
Bọn họ nợ cô mạng mẹ, nhưng Bạch Nhân không muốn mạng của bọn họ, chết là một chuyện nhẹ nhõm cỡ nào chứ.
Còn sống, trần gian mới là địa ngục.
Cô muốn khiến quãng đời về già sau này của bọn họ, mỗi thời khắc sống đều gian khổ, đều phải nghĩ đến mẹ của cô.
Bọn họ nhất định phải dùng một đời để chuộc tội.
…
Bạch Nhân bớt thời gian đi một chuyến đến nhà ông nội Trần, đúng lúc Trần Kinh Dã cũng đến hỏi thăm ông cụ, cùng ông đi câu cá ở hành lang bên hồ ngoài biệt thự.
Bạch Nhân xách ghế nhỏ qua, nhận cá thêm mồi cho ông cụ.
Tóc ông cụ đã hoa râm, mặc áo Thái Cực trắng rộng rãi, nhãn nhã tự tại, càng ngày càng sống như lão thần tiên.
Năm đó ông cụ Trần cũng là nhân vật phong vân một cõi giới kinh doanh, một tay xây dựng tập đoàn thương nghiệp nhà họ Trần hùng mạnh.
Cho dù ông đã lui về ở ẩn nhiều năm, sếp tổng này sếp tổng kia trong giới gặp ông, cũng không thể không kính trọng gọi một tiếng “ông cụ Trần”.
Ông cụ câu được một con cá, ném vào trong thùng nước, thuận miệng hỏi Bạch Nhân: “Thân thể bà ngoại cháu thế nào rồi?”
“Khỏe ạ.” Bạch Nhân móc mồi cho ông xong, cười nói: “Hôm qua cháu còn trò chuyện với bà ngoại một lúc, thân thể bà đã khỏe mạnh, ở viện điều dưỡng cũng rất thoải mái, thỉnh thoảng còn có thể nhớ rõ cháu đấy.”
“Vậy là tốt.” Ông cụ Trần thích nghe tin tốt: “Thằng ba có thường xuyên đến thăm bà ngoại cháu không?”
“Anh ấy đến thường xuyên hơn cháu một chút, có đôi khi cháu quay phim với đoàn, non nửa tháng sẽ không trở về, anh ấy thường xuyên đi về viện điều dưỡng, còn gửi cháu video của bà ngoại.”
Trần Kinh Dã quăng cần câu, thoải mái nói: “Ông nội, ông đừng lo lắng, anh ba thương cô ấy, thương lắm ấy chứ, chậc!”
Ông cụ Trần nhìn Trần Kinh Dã tóc đỏ bên cạnh: “Chuyện anh chị dâu của cháu mà cháu rõ ghê nhỉ.”
Trần Kinh Dã hơi xê dịch mũ lưỡi trai, nói: “Cũng không phải, lần trước cháu làm chuyện có lỗi với chị dâu, anh ba suýt chút nữa phong sát cháu, dù sao từ nhỏ đến lớn, cháu chưa từng thấy anh ấy tức giận như thế.”
Ông cụ Trần trừng anh ta: “Đó là cháu làm chuyện quá sức không có giới hạn, anh cháu dạy dỗ cháu.”
Trần Kinh Dã ngậm cỏ, mỉm cười: “Được, ông để cháu học tập anh ba nhiều chút.”
Bạch Nhân im lặng quan sát cách thức ở chung của hai ông cháu này.
Bầu không khí gia đình nhà họ Trần rất hài hòa, ít nhất ông cụ cũng rất quan tâm yêu thương đám trẻ trong nhà, ngay cả đứa cháu dâu ngoại lai như cô, cũng coi như cháu gái trong nhà mình mà quan tâm.
Gia đình như vậy, vì sao mấy năm kia Trần Hoài Kiêu… lại ngay cả cảm xúc nhớ nhung mẹ vào ngày giỗ cũng liều mạng đè ép xuống.
Cô không tài nào hiểu nổi.
Ban đêm, ông cụ Trần giữ Bạch Nhân và Trần Kinh Dã ăn cơm, vừa vặn để đầu bếp riêng trong nhà biến cá câu được hôm nay thành một bàn tiệc cá cho bọn họ.
Trần Kinh Dã muốn gọi điện cho Trần Hoài Kiêu, bảo anh tan làm cũng đến ăn cơm, Bạch Nhân vội nói: “Anh ấy tham gia một hội nghị cấp cao về tài chính ở thành phố Lâm, không đến được.”
Ông cụ Trần động đũa: “Đừng để ý đến nó, nó là người bận rộn.”
Bạch Nhân và Trần Kinh Dã bèn quy củ ăn cơm với ông cụ.
Lúc ăn cơm, không biết vô tình hay cố ý ông cụ Trần hỏi thăm công việc quay phim của Bạch Nhân có phải rất bận không, Bạch Nhân còn chưa lên tiếng, Trần Kinh Dã đã chen miệng nói: “Còn không phải ạ, làm diễn viên còn vất cả hơn ca sĩ chúng cháu nhiều, ngày đêm đảo lộn, chạy khắp cả nước quay phim.”
Bạch Nhân lườm anh ta, gắp một miếng thịt cá đặt vào trong bát của anh ta: “Coi chừng xương cá, đừng để kẹt ở cổ họng.”
Trần Kinh Dã nhún vai, chẳng thèm cho cô sắc mặt tốt, tỏ vẻ ông nội muốn bế chắt trai rồi.
“Bạch Nhân à.” Ông cụ Trần trầm ngâm rất lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Thật ra xưa nay ông không thích mấy đứa nhỏ trong nhà có liên quan gì đến giới giải trí lắm, lúc trước Trần Kinh Dã náo loạn muốn làm ca sĩ, thế là rời nhà đi mấy năm. Cái giới này không thể nào sạch sẽ được, còn phiền phức, không cẩn thận là có chuyện ngay, thậm chí còn sẽ ảnh hưởng chuyện kinh doanh, giống như truyền thông giải trí Tô Thế trước đó.”
“A! Tô tổng sao, đó còn không phải là kiệt tác của cháu dâu bảo bối của ông à.” Trần Kinh Dã hớn hở nói: “Vợ của anh ba với anh ba quả thực là vô cùng xứng đôi! Thủ đoạn hay thế này, ngay cả ba ruột mình cũng…”
Ông cụ Trần trừng mắt nhìn cậu, giọng nói mang theo sự uy hiếp: “Không bảo cháu nói thì ngậm miệng.”
Trong lòng Bạch Nhân run lên, bị giọng nói của ông cụ dọa.
Trần Kinh Dã thu lại nụ cười ngay và luôn, ngậm miệng.
Thằng nhóc này ngày thường khoe mẽ buông thả, ở trước mặt ông cụ lại ngoan ngoãn giống như chú cừu nhỏ, nửa câu chống đối cũng không dám có.
“Bạch Nhân, nếu như không phải cháu lớn lên bên cạnh ông từ nhỏ, ông sẽ không đồng ý thằng ba cưới cháu, biết vì sao không?”
Bạch Nhân đặt đũa xuống, im lặng một lát, nói: “Bởi vì cháu có chỗ cần Trần Hoài Kiêu, ông sợ cháu sẽ lợi dụng anh ấy…”
Ông cụ Trần nhìn cô: “Ở trong nhà này, thằng ba là đứa trẻ tài năng xuất chúng nhất nhà họ Trần, ông hy vọng nó có thể chống đỡ được gia nghiệp lớn như vậy. Đồng thời, ông cũng hy vọng người ở bên cạnh nó, có thể thật sự giúp được nó.”
Bạch Nhân nghe ra được ý tứ bên trong lời nói của ông cụ Trần.
Đúng vậy, ông cụ Trần là ông nội ruột của Trần Hoài Kiêu, tất cả các quyết sách của ông đương nhiên đều là vì muốn tốt cho anh.
Mặc dù ông cũng rất thương yêu Bạch Nhân, nhưng bất kể thế nào, cũng sẽ không bởi vì thương yêu Bạch Nhân mà tặng cho cô thằng ba bản thân kỳ vọng nhiều nhất.
Ông suy tính trước sau, nhìn trúng sự dịu dàng trên người Bạch Nhân, muốn để cô giúp ích được Trần Hoài Kiêu trên sự nghiệp.
Ông muốn để cô xứng với chức vợ đảm của Trần Hoài Kiêu.
“Ông nội, cháu… cháu hiểu rõ ý của ông, cháu sẽ chú ý sự nghiệp và gia đình.”
n tình giúp đỡ những năm kia… nặng như Thái Sơn, nếu như không có ông cụ Trần thường xuyên cứu giúp, có lẽ cô cũng không lớn nổi.
Bạch Nhân có thể không tim không phổi với Trần Hoài Kiêu, nhưng không thể nào từ chối yêu cầu của ông cụ Trần.
“Được rồi.” Biểu cảm của ông cụ Trần nhẹ nhõm hơn chút: “Đừng sững người thế, ăn cơm đi, lời nói các cháu nghe là được rồi, cuộc sống là của chính bản thân các cháu, nên sống thế nào vẫn là do bản thân các cháu quyết định.”
Bạch Nhân im lặng chốc lát, đột nhiên hỏi: “Ông nội, lần này cháu đến, là muốn hỏi ông một vấn đề.”
“Nói đi.”
“Mẹ của Trần Hoài Kiêu, rốt cuộc là chết thế nào?”
Vừa dứt lời, Trần Kinh Dã ho khan kịch liệt, mặt đỏ tới tận mang tai nói: “Bạch Nhân! Được rồi, ăn cơm ăn cơm, ăn xong tôi đưa chị trở về nhà thuỷ tạ.”
Bạch Nhân thấy phản ứng của Trần Kinh Dã như vậy, cảm thấy càng nghi hoặc, nhìn về phía ông cụ Trần: “Ông nội, có thể nói cho cháu biết chuyện này không?”
Nụ cười trên mặt ông cụ Trần đã hoàn toàn thu lại, nét hiền lành cũng tan thành mây khói, trong con ngươi đen nhánh chỉ còn gió lạnh ngưng tụ: “Bạch Nhân, chuyện cháu không nên biết thì đừng hỏi, xưa nay cháu là đứa trẻ an phận.”
“Nhưng ông nội biết không, trước kia vào ngày giỗ của mẹ anh ấy, Trần Hoài Kiêu đều…”
Trần Kinh Dã đã chạy đến giơ tay che miệng Bạch Nhân: “Chị điên rồi hả Bạch Nhân! Ngày thường chị sống sướng quá nên muốn gây chuyện chơi à, chị còn như vậy nữa, anh ba cũng không giúp được chị!”
“Tôi không cần anh ấy giúp tôi, hỏi đã hỏi rồi.” Bạch Nhân là người tính tình cực cố chấp: “Có bí mật gì không thấy được ánh mặt trời, có thể khiến anh ấy nhiều năm như vậy ngay cả khóc cũng không thể khóc thành tiếng, mỗi khi trời tối ngủ không được chạy ra ngoài đua xe, dùng sự sợ hãi che giấu cảm xúc sợ hãi khác… Cháu nhất định sẽ biết, ông không nói cho cháu biết, cháu sẽ tự mình đi thăm dò.”
Chỉ nghe “Cạch” một tiếng vang lên, ông cụ Trần đập vỡ chén trà trong tay, giận dữ nhìn về phía Bạch Nhân: “Cháu dám!”
Trần Kinh Dã bị dọa đến suýt chút nữa quỳ xuống, trái tim đập bình bịch: “Ông nội… Ông đừng nóng giận, Bạch Nhân chỉ nói đùa thôi.”
Bạch Nhân quật cường nhìn ông cụ, nói rõ từng chữ một: “Cháu không nói đùa.”
Ông cụ Trần thật sự bị cô nhóc này chọc tức không nhẹ.
Nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng gặp người nào cố chấp như vậy, dám chống đối như vậy trước mặt ông.
“Được, nếu đã như vậy.” Quải trượng của ông cụ Trần run rẩy chỉ vào Bạch Nhân: “Trần Kinh Dã, nhốt con bé vào tầng hầm cho ông, lúc nào nhận sai thì thả ra.”
“Ông nội!” Trần Kinh Dã sắp khóc rồi: “Giờ cũng không phải là trẻ con nữa, nhốt vào tầng hầm gì chứ, đừng như vậy mà!”
Ánh mắt Bạch Nhân kiên định, không hề sợ hãi hỏi lại: “Cho nên hồi nhỏ Trần Hoài Kiêu làm sai chuyện gì, ông cũng nhốt anh ấy vào tầng hầm sao?”
“Chị đừng nói nữa!” Trần Kinh Dã gấp đến mức mồ hôi chảy thẳng từ vạt áo xuống, liều mạng túm lấy Bạch Nhân: “Chị đừng nói nữa! Nhà chúng tôi không có chuyện như vậy, chị không thể chống đối lại ông nội!”
“Nhốt con bé vào cho ông!”
Ông cụ Trần quay lưng đi, dùng sức nện quải trượng, ánh mắt cũng không nhìn cô thêm nữa.
Trần Kinh Dã còn muốn nói gì đó, Bạch Nhân lại nắm lấy tay áo của cậu: “Được, nếu cháu không nhận được đáp án cũng sẽ không đi, tầng hầm ở đâu, cháu tự mình đi.”
Trần Kinh Dã hoảng sợ nhìn Bạch Nhân và ông cụ Trần ầm ĩ thành như vậy, vội vã tiễn bà cô này đến tầng hầm.
Ánh đèn tầng hầm lờ mờ, có điều may là có nhà vệ sinh, vẫn có thể ngủ tạm một đêm.
Anh ta lấy cho Bạch Nhân tấm chăn đơn, trải trên sofa nhỏ, trong lòng vẫn còn lo sợ quở trách nói: “Chị quả thực là đồ điên, anh ba tôi sao có thể cưới người phụ nữ điên như chị, anh ấy cũng không dám nói chuyện như vậy với ông nội.”
Bạch Nhân ngồi ở một bên sô pha, đang muốn mở miệng, Trần Kinh Dã vội nói: “Chị cũng đừng hỏi tôi, tôi chẳng biết gì hết, tôi té trước đây, chị tự cầu phúc đi.”
Nói xong, anh ta lách người chạy lên cầu thang, bỏ trốn mất dạng.
…
Ra khỏi tầng hầm, Trần Kinh Dã rút điện thoại ra, bấm gọi cho Trần Hoài Kiêu.
Điện thoại bị Trần Hoài Kiêu cúp hai lần, mới nghe máy, giọng nói cũng cực kỳ mất kiên nhẫn: “Anh đang họp, có gì để mai nói.”
“Không chờ được đến ngày mai đâu, cô vợ báu vật không biết trời cao đất dày của anh, bị ông cụ nhốt vào trong tầng hầm rồi.”
“...”
Mấy giây sau, Trần Hoài Kiêu trầm giọng nói: “Bây giờ anh qua, cậu trông chừng cô ấy.”
“Em trông chừng chị ấy? Em mệt cả ngày rồi em…”
Tút tút tút, Trần Hoài Kiêu đã cúp máy.
…
Trần Hoài Kiêu lái xe ngay trong đêm từ thành phố Lâm trở về gấp, sau nửa đêm mới đến được biệt thự ven hồ của ông cụ.
Sau khi xuống xe, anh bước nhanh đi vào cửa sân.
Trần Kinh Dã ngáp một cái, đứng ở bên cạnh cửa sân: “Đừng đi cửa chính, ông nội đã ngủ rồi, đi đằng sau đi, ông không biết anh đã trở về.”
“A Nhân đâu?”
“Chị ấy bị nhốt ở tầng hầm.”
Sắc mặt Trần Hoài Kiêu lạnh tanh: “Cậu nhốt cô ấy lại?”
“Không phải em mà!” Trần Kinh Dã dẫn anh đi đến bên cửa tầng hầm phía sau hoa viên: “Là ông nội bảo đóng lại… Chị dâu cũng cứng đầu, ban đầu… nói mềm mỏng tí ông nội sẽ không so đo, mà chị ấy cứ muốn cứng chọi cứng với ông cụ cơ.”
“Tính tình của A Nhân là như vậy.”
Trần Hoài Kiêu đi xuống cầu thang hành lang dài, đi đến lỗi vào tầng hầm: “Mở cửa.”
“Nhưng mà… Ông nội nói ai đến cũng không được mở.”
Bạch Nhân vốn cũng chưa ngủ, nghe thấy giọng của Trần Hoài Kiêu, đi đến bên cửa, không tin lắm hỏi: “Là anh trai sao?”
“Bạch Nhân, đừng sợ, tôi đến rồi.”
“Em… không sợ, không phải anh ở thành phố Lâm tham gia hội nghị tài chính cấp cao sao?”
Kết thúc rồi, trở về ngay trong đêm, nhìn thấy em không ở nhà, Trần Kinh Dã nói em ở biệt thự ven hồ.”
“Em không ngờ ông nội sẽ tức giận lớn như vậy.” Bạch Nhân thấp giọng nói: “Anh mau trở về đi, bây giờ muộn lắm rồi, trở về nghỉ ngơi, em không sao.”
“Trần Kinh Dã, mở cửa.”
Trần Kinh Dã xoắn xuýt nói: “Anh ba, anh đừng làm khó em chứ.”
“Anh bảo cậu mở cửa.” Trần Hoài Kiêu mang theo giọng nói không nhân nhượng.
Trần Kinh Dã thở dài, rốt cuộc cũng rút chìa khóa ra mở cửa.
Cửa phòng mở ra, Trần Hoài Kiêu mặc một thân vest thiết kế riêng đi vào.
Rõ ràng là vừa từ hội nghị trở về, phong trần mệt mỏi, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay.
Anh quan sát xung quanh, thiết bị căn phòng đơn sơ, không có đồ dùng trong nhà gì, ngay cả hệ thống sưởi cũng không có, trên sô pha có một tấm chăn mỏng manh. Bạch Nhân giữ nguyên áo đi ngủ, tóc dài lộn xộn, gương mặt ngoan ngoãn mang theo mấy phần mệt mỏi, chưa tẩy trang, ánh mắt có chút lơ mơ.
“Bạch Nhân, lạnh không?”
“Không lạnh.”
Trần Kinh Dã ngồi trên ghế sô pha, cười nói: “Bên ngoài vừa mở miệng đã gọi A Nhân, đi vào sao mà lạnh nhạt như thế.”
Trần Hoài Kiêu lạnh lùng liếc cậu: “Ra ngoài.”
“Không phải, anh ba… anh đừng nói tối nay anh cũng…”
“Tôi và chị dâu cậu cùng ở bên nhau.”
Trần Kinh Dã lắc chìa khóa trong tay: “Nhưng mà em phải khóa cửa, cái tầng hầm này ngay cả tín hiệu cũng không có, anh chắc chắn muốn ở lại đây?”
Trần Hoài Kiêu đã ngồi trên ghế sô pha: “Cậu ra ngoài đi.”
Trần Kinh Dã bất đắc dĩ, chỉ có thể ra khỏi tầng hầm, khóa cửa lại.
Bạch Nhân và anh ngồi trên sô pha, cô vừa áy náy vừa bất đắc dĩ: “Xem đi, chỉ có một cái sô pha nhỏ, anh đến rồi, hai chúng ta đều không có chỗ ngủ.”
“Gây ra họa lớn như thế, em còn muốn ngủ ngon?”
Bạch Nhân co chân lên vùi trong sô pha, đắp chăn nhỏ trên đùi: “Em không cảm thấy đây là họa lớn.”
“Ông nội đối xử với em còn tốt hơn mấy đứa cháu trai, có lẽ em cho rằng ông ấy là trưởng bối hiền hòa.” Trần Hoài Kiêu bất đắc dĩ: “Trần Kinh Dã, mấy năm mới vào giới giải trí, suýt chút nữa để ông đánh gãy xương.”
“Chẳng trách cậu ấy sợ ông nội như thế.” Bạch Nhân ôm chặt đầu gối, rầu rĩ nói: “Hồi nhỏ em chưa từng chịu sự giáo dục khắc nghiệt của người lớn, có chăng chỉ là trừng mắt và lạnh lùng, cho nên em không có sự kính sợ người lớn, anh cứ xem như em là đứa con hoang không chịu sự giáo dục đi.”
Trần Hoài Kiêu nhìn cô, rất lâu sau nhàn nhạt nói: “Qua đây.”
“Qua chỗ nào?”
Trần Hoài Kiêu lười giải thích, tóm lấy cổ tay cô, kéo cô qua, để đầu của cô gối lên đùi mình: “Ngủ một lúc, sáng sớm mai xin lỗi ông nội, sau đó về nhà.”
Bạch Nhân nằm nghiêng, rầu rĩ nói: “Không xin lỗi.”
“Em không xin lỗi, tôi sẽ phải ở cùng em ở tầng hầm mãi.”
“Anh cũng có thể đi mà, chẳng khiến anh ở đây.”
“Tôi là chồng của em.”
Rốt cuộc Bạch Nhân cũng không cãi cọ với anh nữa.
Câu này, mang theo tác dụng an tâm khó nói lên lời cho cô.
Tay Trần Hoài Kiêu vỗ nhẹ ở sau lưng cô, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Bạch Nhân nhắm mắt, dùng giọng nói dịu dàng hỏi: “Anh trai, vừa nãy anh gọi em là gì?”
“Cái gì?”
“Lúc ở bên ngoài, Trần Kinh Dã nói anh gọi em là gì?”
“Đi ngủ.”
Bạch Nhân lật người, nằm thẳng trên đùi anh, đôi mắt đen nhánh long lanh ánh nước nhìn anh: “Anh nói rồi em ngủ luôn.”
Trần Hoài Kiêu mím đôi môi mỏng, vậy mà có chút ngượng ngùng nghiêng đầu cười, bịt kín mắt cô lại: “Mau ngủ đi, bớt nói linh tinh.”
Bạch Nhân ngoan ngoãn nhắm mắt lại: “Ngủ ngon, anh trai.”
“Ngủ ngon, A Nhân.”