Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện
Chương 12
Tuyết Liễu cầm trung y để một bên trên án kỷ. Sau đó thấy Tô Đào ngơ người ở đó.
Tuyết Liễu nghi ngờ hỏi: "Phu nhân, có chuyện gì sao?"
Tô Đào phục hồi tinh thần, nàng lắc đầu: "Không có gì, lát nữa ta tự mình làm là được rồi, các ngươi đi xuống trước đi."
Tuyết Liễu biết Tô Đào không thích có người hầu hạ tắm rửa, cho nên cúi người hành lễ lui xuống.
Tuyết Liễu vừa đi, tịnh phòng liền an tĩnh lại .
Tô Đào cởi xiêm y, sau đó tiến vào trong bồn tắm.
Nước ấm vừa đủ, thoải mái làm nàng thở dài một hơi.
Nhưng Tô Đào lại không có tâm trạng hưởng thụ, đầu óc nàng đều đang nghĩ đến việc lát nữa phải ngủ cùng Lục Tễ!
Tô Đào an ủi chính mình, dù sao trước kia nàng cũng không phải chưa từng ngủ với Lục Tễ.
Bọn họ còn ngủ cùng nhau hơn một tháng đấy!
Nàng có cái gì phải khẩn trương.
Chẳng qua, khi đó Lục Tễ hôn mê, hiện tại thì...
Tô Đào càng nghĩ càng khẩn trương.
Ngâm mình chốc lát, nước ấm đã bắt đầu lạnh.
Tuyết Liễu dự đoán thời gian, tiến vào hầu hạ Tô Đào mặc quần áo.
Tô Đào lại nói: "Ta muốn ngâm chốc lát nữa, ngươi đi thêm cho ta chút nước nóng đi."
Tuyết Liễu tuy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lệnh Tô Đào đi thêm nước nóng.
Chờ nước ấm lần này lại lạnh xuống, Tô Đào cũng không tìm thấy cớ kéo dài thêm, đành phải đứng lên .
Tuy Tuyết Liễu thường xuyên hầu hạ Tô Đào tắm rửa, nhưng thời điểm nàng nhìn thân thể Tô Đào, vẫn không nhịn được đỏ mặt.
Phu nhân các nàng dáng người thật sự quá tốt.
Vòng eo mảnh khảnh, bầu ngực no đủ phập phồng, da thịt tuyết trắng. Như yêu tinh câu người.
Tuyết Liễu thầm nghĩ sợ là không có nam nhân nào có thể cưỡng lại được sắc đẹp này.
Tuyết Liễu đỏ mặt hầu hạ Tô Đào thay xong y phục. Sau đó lại cầm lấy khăn giúp Tô Đào lau tóc.
Chờ hết thảy thu thập xong, Tô Đào mới trở về chính phòng.
Lục Tễ không thích có người hầu hạ cho nên chính phòng luôn trống trải sạch sẽ.
Lúc Tô Đào trở về, trong phòng chỉ có Lục Tễ, hắn đang ngồi trên giường đọc sách.
Nghe được động tĩnh, Lục Tễ ngẩng đầu lên: "Xong rồi?"
Tô Đào gật đầu: "Ừm."
Sau đó là sự im lặng.
Tô Đào lại tìm lời nói trước: " Đợi thiếp xoa chút hương cao, xong rồi chúng ta hẳn tắt đèn ngủ."
Hiện tại là mùa đông, nàng muốn bảo dưỡng da thịt một chút, cho nên mỗi ngày đều thoa hương cao.
Lục Tễ lật một trang sách: "Được."
Tô Đào ngồi vào trước bàn trang điểm bôi cao.
Trước tiên là trên da mặt, nhẹ nhàng lan ra, một chỗ cũng không thể thiếu.
Lục Tễ nghe thấy động tĩnh, sau đó ngửi được mùi hương trong veo hương ngọt ngào.
Chẳng biết tại sao, hắn bỗng thấy tâm phiền ý loạn.
Ngày xưa cảm thấy đọc sách rất tốt, bây giờ một chữ cũng đọc không vào.
Đầu ngón tay đã lâu không lật tờ nào.
Tô Đào thoa một hồi, rốt cuộc cũng xong.
Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh giường, hỏi Lục Tễ: "Phu quân, chàng muốn nằm bên trong hay bên ngoài?"
Lục Tễ nhớ tới lúc trong ngọc bội, khi đó Tô Đào luôn nằm bên trong cho nên nói: "Bên ngoài đi."
Tô Đào gật đầu: "Được."
Vừa lúc nàng cũng có thói quen nằm bên trong, xem ra nàng cùng Lục Tễ còn rất tâm linh tương thông.
Tô Đào chỉ vào ngọn nến: "Thiếp đi thổi nến?"
Lục Tễ đem sách để một bên trên án kỷ, sau đó nói: "Được; sắc trời cũng không còn sớm."
Tô Đào đi đến thổi tắt nến.
Trong phòng liền lâm vào mờ mờ hư ảo.
May mà đêm nay ánh trăng sáng, tuy vẫn có chút tối tăm, nhưng hết thảy còn có thể mơ hồ nhìn rõ hình dáng.
Thổi tắt nến, Tô Đào tự nhiên muốn lên giường.
Chẳng qua nhìn Lục Tễ nằm bên ngoài, Tô Đào có chút hối hận .
Sớm biết vậy nàng đã nói nằm bên ngoài rồi, bây giờ còn phải bước qua người Lục Tễ.
Nàng theo thói quen trước kia, đi vòng qua người Lục Tễ.
Tô Đào mím chặt môi, sau đó cẩn thận từng li từng tí, tính toán đi vòng qua người hắn.
Chỉ là không biết do khẩn trương hay gì đó,, Tô Đào liền vướng vào chân Lục Tễ.
Nàng muốn bắt lấy thứ gì ổn định thân thể, nhưng lại không kịp.
Nháy mắt, Tô Đào liền ngã lên người Lục Tễ. Nàng theo bản năng kinh hô lên tiếng.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt Lục Tễ.
Hai người cách nhau quá gần, thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
"Xin lỗi, thiếp không cẩn thận vướng chân, thiếp không cố ý ..." Tô Đào ngập ngừng nói.
Tô Đào càng nói càng hối hận, từ trước tới nay nàng làm việc này đều thành thói quen , nhưng hôm nay quá khẩn trương mới vấp té.
Lục Tễ không nói gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Đào.
Tô Đào vừa tắm gội xong, tóc không lau khô hoàn toàn, còn mang theo chút ướt át, hiện tại xõa tung, phân tán trên vai nàng. Có vài lọn tóc còn rơi xuống trên lồng ngực hắn.
Nàng mặc một thân trung y đỏ, giờ phút này bởi vì ngã sấp xuống, cổ áo có chút lỏng, lộ ra da thịt tuyết trắng cùng xương quai xanh tinh xảo.
Lại vào trong, còn có bầu ngực phập phồng mềm mại.
Tô Đào lộ ra da thịt, trong bóng đêm giống như tuyết trắng tỏa sáng. Làm cho người ta cảm thấy hết thảy như một giấc mộng.
Trên người nàng có hương vị đào nước thơm ngọt dây dưa vào hô hấp hắn.
Không biết tại sao, Lục Tễ cảm thấy có chút nóng.
Thân thể hắn lập tức cứng ngắc.