Thiên Kim Nữ Tướng Quân
Chương 28: Cánh Rừng Tử Địa
Long Dĩ Đàm kiểm tra tất cả những thông tin về Điệp Hắc Môn mà chàng có được. Chỉ là thông tin về đám người này cũng không có nhiều, căn bản là rất ít thông tin. Hành tung của bọn họ bí ấn, tựa như nơi mà bọn họ ẩn náu là nơi người khác không thể tìm ra được. Nhưng toàn thành Kim Kê này làm gì có nơi nào thật sự bí ẩn đến như thế. Ngoại trừ.. cánh rừng tử địa này!
Cánh rừng này nằm ở phía Tây thành Kim Kê, hoang sơ lại như một mê cung. Bất kì ai sinh sống nơi đây dường như đều sợ hãi nếu đi đến khu rừng này.
Câu chuyện cũng là bắt đầu hơn mười năm về trước..
Một nữ nhân vừa cùng người mình yêu thành hôn, hôm đó trời nổi mưa to, tiếng sét như xé toạt màn đêm cơ hồ muốn dự đoán về một hôn lễ không mấy thành công. Hai người bọn họ vẫn tiếp tục thành hôn, bái thiên địa, phụ mẫu, rồi cùng nhau về chung một nhà. Nhưng vào ngày hôm sau, phu quân lên rừng đốn gỗ như mọi khi cùng với 3 nam nhân khác, trong lòng nàng dự cảm nhiều bất an. Ấy thế mà lúc về chỉ có duy nhất 1 người, lão ta chạy bán mạng, cả người toàn là vết thương, đầu tóc rối tung, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng, khiến ai nấy nhìn thấy cũng không khỏi giật mình. Còn lão ta thì môi mấp máy liên tục, muốn nói nhưng không được, tay run run chỉ về hướng cánh rừng.
"Ma, nơi đó có ma!"
"A. Ma"
"Ma đáng sợ! Đ.. Đáng sợ"
Tình cảnh đó khiến ai nấy không khỏi hoang mang lo lắng, như thể ai cũng bị lão ta dọa cho xanh người. Nữ nhân nghe thấy thế thì hốt hoảng không thôi, phu quân của nàng ấy cũng là người đi đốn củi cùng lão ta, mắt mở to hỏi lão ta
"Tứ thúc, phu quân ta đâu?"
Vừa nói vừa dùng tay không ngừng chỉ về mình, nàng ấy muốn nghe thông tin về chàng.
Nhưng đáp lại chính là một câu nói, mà câu nói ấy đủ sức bóp nát tim nàng.
"Hắn.. Hắn.. bị ăn thịt rồi"
Nàng ấy rồi thì không thể nghe được gì nữa, chợt cảm thấy như bên tai mình vang lên tiếng ong ong, cả người thất thần ngồi sụp xuống đất. Nàng cảm thấy cả người mình nhẹ tênh, hai chân mềm nhũn, không còn sức sống. Phu quân của nàng mới hôm qua còn nằm cùng nàng trên một chiếc giường sao hôm nay có thể chết được. Nàng dựa vào sự nâng đỡ của người hàng xóm mà vào nhà, nước mắt vỡ òa rồi trào ra không ngơi nghỉ.
Tối hôm đó, người ta thấy nàng đi theo hướng vào cánh rừng. Nhưng mãi đến sáng hôm sau lại không thấy nàng đâu, đoàn người lo lắng sợ hãi chầm chậm đi vào, thì thấy nàng thả mình lơ lửng, trên cổ là một mảnh vải dài màu trắng. Nàng quyên sinh theo phu quân!
Lời đồn ma quỷ cứ thể ngày một nối đuôi nhau truyền đi xa, cuối cùng cũng đến tai kinh thành. Bất luận tiên hoàng cho bao nhiêu binh lính vào rừng tra soát đều chỉ thấy đi không thấy về. Cho đến khi phụ thân của Dụ Quyên là Dụ Nghiệp được lệnh đến rừng điều tra.
Dụ Nghiệp dành ra rất nhiều thời gian để tìm hiểu, ông cải trang thành đoàn người đi đốn củi, theo sau là binh lính của ông cũng đang trong dáng vẻ thường phục. Trên lưng mỗi người mang theo một giỏ mây, bên trong thoạt nhìn là những cành củi mà thực chất là thanh kiếm.
Dụ Nghiệp là tướng quân trên sa trường nên thân thủ vô cùng lợi hại. Một làn khói mờ ảo đến từ phía sau, Dụ Nghiệp biết kẻ giả ma giả thần đang chuẩn bị xuất hiện. Ông nghe một loạt tiếng động sau lưng mình, chỉ vừa quay người lại thì những người khác đều đã gục ngã bởi làn khói này. Dụ Nghiệp cố gắng nín thở, ông cũng tự mình nằm xuống bên dưới, trên tay cẩn thận rút ra một con dao được giấu bên trong y phục. Quả nhiên, ông nghe tiếng bước chân về phía mình mỗi lúc một gần.
Dụ Nghiệp bật người dậy, tấn công từ phía sau kẻ giả thần giả quỷ. Thân thủ của kẻ đó cũng không tồi, tự mình lui ra sau tránh được Dụ Nghiệp.
"Giả thần giả ma làm gì?"
Dụ Nghiệp sắc mặt nghiêm nghị nhìn bà ta mà hỏi
"Ta muốn hút máu kẻ khác còn phải được ngươi đồng ý?"
Vừa dứt lời liền ra tay động thủ, Dụ Nghiệp nhìn thấy thân thủ bà ta thì nhếch môi cười rồi chắp một tay ra sau lưng, tay còn lại liên tục thủ.
"Ma nữ giả" tức đến điên người, bà ta trừng mắt nhìn Dụ Nghiệp, thấy dáng vẻ giễu cợt đó thì càng thêm tức giận, xoay người từ trong y phục rút ra vũ khí của riêng mình. Bà ta đánh bằng roi, dây roi không ngừng chém vùn vụt về hướng Dụ Nghiệp. Lần này rốt cuộc cũng đã ép Dụ Nghiệp tiến lên thế tấn công, ông khéo léo tránh những đòn roi đang múa trên không trung, dây roi uốn lượn như rắn rồi găm vào thân cây, dùng sức bay lên cao điên cuồng đánh tới Dụ Nghiệp.
Dụ Nghiệp trên tay chỉ mang theo một con dao phòng thân, dùng khinh công bay lên một chân chống vào thân cây, tiến thẳng vào "ma nữ giả". Lực đạo Dụ Nghiệp xuất ra vô cùng mạnh mẽ, "ma nữ giả" lảo đảo rơi xuống đất tiếp tục lui bốn bước mới đứng vững được. Cú chưởng vừa rồi của Dụ Nghiệp khiến khóe môi bà ta tuôn ra một dòng máu tươi, thấm đỏ một vùng của mái tóc trắng bạc đó.
"Nếu không phải lão nương trúng độc, hôm nay ta sẽ luộc chín ngươi"
Dụ Nghiệp nhìn bà ta thì cảm thấy buồn cười vô cùng, nhưng thấy với chút sức lực còn lại đó sẽ không tấn công nữa liền nghiêm túc hỏi bà ta
"Ngươi giả thần giả quỷ ở đây làm gì?"
"Lão nương cần ngươi quản?"
Bà ta chán ghét, lau lau máu ở khóe môi.
Dụ Nghiệp lại tiếp tục
"Ngươi từng giết qua bao nhiêu người. Vì sao phải như thế?"
"Ma nữ giả" cũng không có ý định trốn tránh nữa, nhìn ông ta rồi thẳng thừng đáp
"Thiên hạ này nợ ta, ta muốn hút máu cả thiên hạ thì đã làm sao?"
Dụ Nghiệp nhìn nhìn bà ta, thần sắc giống ma giống quỷ, cả người gầy nhỏ bên trong một bộ y phục rộng rãi, sắc mặt tái nhợt, móng tay màu đen, trông thì giống với người bị trúng độc hơn. Ông chậm rãi bước tới gần bà, bàn tay thô ráp đang giúp bà xem mạch, "ma nữ" thoáng chốc giật mình, thu lại tay, kéo tay áo thêm dài xuống che phủ đi nơi mạch tượng. Nhưng Dụ Nghiệp cảm nhận được mạch của bà ta đang đập lộn xộn, liền chắc chắn bà ta đã bị trúng độc.
"Ngươi trúng độc gì thế?"
"Tê Hoàn độc!"
"Tê Hoàn?"
"Sao nào? Ngươi có muốn nếm thử mùi vị của nó không"
Tê Hoàn vốn là một loại độc không mùi, không vị, không lấy mạng người ngay tức khắc mà ngược lại sẽ từ từ ăn mòn nội tạng bên trong, dẫn đến thống khổ đến chết. Xem ra người cho bà ta uống thuốc độc có lẽ có nỗi hận lớn lao mới dày vò mạng người đến thế. Tê Hoàn là loại độc tàn bạo, chỉ cần vào lúc trời tối sẽ chịu sự đau đớn khủng khiếp từ nó.
Dụ Nghiệp trong mắt thu lại sát khí đối với bà ta, xem ra cũng là chịu đựng đến phát điên rồi. Lại là một kẻ đáng thương!
Dụ Nghiệp đứng thẳng lưng, cất giọng hỏi
"Nói đi, làm thế nào thì ngươi mới chịu dừng tay lại?"
"Ta biết đám người trong hoàng thất các ngươi nói lời không đáng tin, ta không nói"
Dụ Nghiệp bật cười, nói thế có nghĩa là bà ta có nguyện vọng nhưng lại không dám nói ra.
"Ta đáp ứng ngươi. Nói đi"
Dụ Nghiệp thấy bà ta dửng dưng thì bồi thêm
"Ta không phải người của hoàng thất. Ta là tướng"
"Ma nữ giả" chần chừ hồi lâu, thân thể bà ta độc vốn đã phát tán không thể kìm chế được. Nội tạng sớm đã bị độc làm bị thương trầm trọng. Thời gian tựa như không còn bao lâu nữa. Bà ta chỉ tay vào một hướng bên trong, Dụ Nghiệp nhìn theo hướng bàn tay bà ấy chỉ.
"Ngươi thấy ngôi nhà phía trong không?"
Dụ Nghiệp nheo mắt nhìn, tầng sương mờ ảo mà bà ta rải đã cản tầm mắt của người. Ông lắc đầu bảo:
"Ta không nhìn thấy gì cả"
"Ngươi đi thẳng vào bên trong, đến bên vực thì nhảy xuống"
Dụ Nghiệp
"..."
"Nhảy xuống đó thì có việc mà ta muốn nhờ ngươi"
Dụ Nghiệp hoàn toàn bất lực, nhảy xuống dưới đó thì có thể làm việc gì. Thay bà ta ngắm cảnh hay tiếp tục trở thành người tiếp theo bỏ mạng ở đây.
"Nhảy xuống đó chết cùng ngươi?"
Dụ Nghiệp nửa cười nửa không hỏi bà ta.
"Nhảy xuống đó. Bên dưới có hang động, thay ta chăm sóc con ta"
Ý cười trên mặt ngay lập tức biến mất, bà ta bộ dáng thê thảm thế này sao có thể có con được, chỉ có khả năng lúc chưa trúng độc hẳn là người nội công thâm hậu mới có thể chống chọi mạnh mẽ đến thế.
Mà người có nội công thâm hậu đến mức có thể át chế cả Tê Hoàn độc hẳn là người có tiếng trong thiên hạ này. Nhưng bà ta nửa giống người, nửa giống ma thế này thì Dụ Nghiệp không thể biết được thân phận bà ta.
"Ngươi là ai?"
Dụ Nghiệp thắc mắc hỏi.
"Hi Hoa"
Cái tên này ngay lập tức khiến Dụ Nghiệp không khỏi chấn kinh. Hi Hoa là giang hồ vang danh thiên hạ đến từ Nhĩ Lạp, một tiểu vương quốc. Đúng thật sở trường của bà ta là dùng roi, công lực có thể nói là một trong những người đứng đầu thiên hạ. Vậy mà hiện tại lại thảm thương thế này ở Chấn Thiên quốc, làm loạn trong một cánh rừng!
"Giang hồ danh chấn thiên hạ, thủ vệ thân cận bên cạnh Nhĩ Lạp vương. Sao lại?"
"Còn không phải bởi vì thái tử phi của các ngươi"
"Hai năm trước ta được lệnh bảo vệ tiểu hoàng tử ngao du đến Chấn Thiên. Ta ngu ngốc tin vào lời đường mật của hắn, sau đó ta mang trong người giọt máu của thái tử các ngươi, ả ta biết chuyện liền trót cho độc vào thức ăn của ta"
"Ngươi.. Có là đứa con của Thái tử"
"Phải, đó chính là con của ta và Long Nghị"
Tựa như trong lòng không còn lại nỗi lo lắng, Hi Hoa thoải mái cười to mặc kệ Dụ Nghiệp đang ở đó.
Một lúc sau trên khuôn mặt gầy gò ấy trở nên đau khổ khôn ngừng. Dụ Nghiệp bắt mạch, lúc này mạch của bà ta đập loạn xạ, nhanh hơn lúc trước, người Hi Hoa giật giật, cơn đau lại đến hành hạ bà ta. Sau đó mạch đập dần yếu, Dụ Nghiệp đỡ lấy Hi Hoa.
Nước mắt Hi Hoa rơi xuống, miệng liên tục chảy ra máu độc màu đen, âm thanh vang lên rồi yếu dần
"Cứu.. C.. Con.. Con ta"
"Được"
Dụ Nghiệp đáp ứng bà ta, một tay từ trên trán vuốt xuống. Hi Hoa từng là anh hùng, nay nhắm mắt vĩnh viễn..
Cũng là từ đó cánh rừng này không còn người dám lui tới, tuy kẻ gây chuyện đã mất mạng nhưng oan hồn của những người bị hại chết khiến người người khiếp sợ.
Duy chỉ có vị tướng quân kia là thường xuyên lui tới..
Sáng hôm sau ánh mặt trời soi rọi vào mọi ngõ ngách của thành Kim Kê, người của Long Dĩ Đàm theo lệnh chàng âm thầm ở cánh rừng tử địa, nếu thấy Dụ Quyên không được động thủ, chỉ có thể.. bảo vệ từ xa!
Cánh rừng này nằm ở phía Tây thành Kim Kê, hoang sơ lại như một mê cung. Bất kì ai sinh sống nơi đây dường như đều sợ hãi nếu đi đến khu rừng này.
Câu chuyện cũng là bắt đầu hơn mười năm về trước..
Một nữ nhân vừa cùng người mình yêu thành hôn, hôm đó trời nổi mưa to, tiếng sét như xé toạt màn đêm cơ hồ muốn dự đoán về một hôn lễ không mấy thành công. Hai người bọn họ vẫn tiếp tục thành hôn, bái thiên địa, phụ mẫu, rồi cùng nhau về chung một nhà. Nhưng vào ngày hôm sau, phu quân lên rừng đốn gỗ như mọi khi cùng với 3 nam nhân khác, trong lòng nàng dự cảm nhiều bất an. Ấy thế mà lúc về chỉ có duy nhất 1 người, lão ta chạy bán mạng, cả người toàn là vết thương, đầu tóc rối tung, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng, khiến ai nấy nhìn thấy cũng không khỏi giật mình. Còn lão ta thì môi mấp máy liên tục, muốn nói nhưng không được, tay run run chỉ về hướng cánh rừng.
"Ma, nơi đó có ma!"
"A. Ma"
"Ma đáng sợ! Đ.. Đáng sợ"
Tình cảnh đó khiến ai nấy không khỏi hoang mang lo lắng, như thể ai cũng bị lão ta dọa cho xanh người. Nữ nhân nghe thấy thế thì hốt hoảng không thôi, phu quân của nàng ấy cũng là người đi đốn củi cùng lão ta, mắt mở to hỏi lão ta
"Tứ thúc, phu quân ta đâu?"
Vừa nói vừa dùng tay không ngừng chỉ về mình, nàng ấy muốn nghe thông tin về chàng.
Nhưng đáp lại chính là một câu nói, mà câu nói ấy đủ sức bóp nát tim nàng.
"Hắn.. Hắn.. bị ăn thịt rồi"
Nàng ấy rồi thì không thể nghe được gì nữa, chợt cảm thấy như bên tai mình vang lên tiếng ong ong, cả người thất thần ngồi sụp xuống đất. Nàng cảm thấy cả người mình nhẹ tênh, hai chân mềm nhũn, không còn sức sống. Phu quân của nàng mới hôm qua còn nằm cùng nàng trên một chiếc giường sao hôm nay có thể chết được. Nàng dựa vào sự nâng đỡ của người hàng xóm mà vào nhà, nước mắt vỡ òa rồi trào ra không ngơi nghỉ.
Tối hôm đó, người ta thấy nàng đi theo hướng vào cánh rừng. Nhưng mãi đến sáng hôm sau lại không thấy nàng đâu, đoàn người lo lắng sợ hãi chầm chậm đi vào, thì thấy nàng thả mình lơ lửng, trên cổ là một mảnh vải dài màu trắng. Nàng quyên sinh theo phu quân!
Lời đồn ma quỷ cứ thể ngày một nối đuôi nhau truyền đi xa, cuối cùng cũng đến tai kinh thành. Bất luận tiên hoàng cho bao nhiêu binh lính vào rừng tra soát đều chỉ thấy đi không thấy về. Cho đến khi phụ thân của Dụ Quyên là Dụ Nghiệp được lệnh đến rừng điều tra.
Dụ Nghiệp dành ra rất nhiều thời gian để tìm hiểu, ông cải trang thành đoàn người đi đốn củi, theo sau là binh lính của ông cũng đang trong dáng vẻ thường phục. Trên lưng mỗi người mang theo một giỏ mây, bên trong thoạt nhìn là những cành củi mà thực chất là thanh kiếm.
Dụ Nghiệp là tướng quân trên sa trường nên thân thủ vô cùng lợi hại. Một làn khói mờ ảo đến từ phía sau, Dụ Nghiệp biết kẻ giả ma giả thần đang chuẩn bị xuất hiện. Ông nghe một loạt tiếng động sau lưng mình, chỉ vừa quay người lại thì những người khác đều đã gục ngã bởi làn khói này. Dụ Nghiệp cố gắng nín thở, ông cũng tự mình nằm xuống bên dưới, trên tay cẩn thận rút ra một con dao được giấu bên trong y phục. Quả nhiên, ông nghe tiếng bước chân về phía mình mỗi lúc một gần.
Dụ Nghiệp bật người dậy, tấn công từ phía sau kẻ giả thần giả quỷ. Thân thủ của kẻ đó cũng không tồi, tự mình lui ra sau tránh được Dụ Nghiệp.
"Giả thần giả ma làm gì?"
Dụ Nghiệp sắc mặt nghiêm nghị nhìn bà ta mà hỏi
"Ta muốn hút máu kẻ khác còn phải được ngươi đồng ý?"
Vừa dứt lời liền ra tay động thủ, Dụ Nghiệp nhìn thấy thân thủ bà ta thì nhếch môi cười rồi chắp một tay ra sau lưng, tay còn lại liên tục thủ.
"Ma nữ giả" tức đến điên người, bà ta trừng mắt nhìn Dụ Nghiệp, thấy dáng vẻ giễu cợt đó thì càng thêm tức giận, xoay người từ trong y phục rút ra vũ khí của riêng mình. Bà ta đánh bằng roi, dây roi không ngừng chém vùn vụt về hướng Dụ Nghiệp. Lần này rốt cuộc cũng đã ép Dụ Nghiệp tiến lên thế tấn công, ông khéo léo tránh những đòn roi đang múa trên không trung, dây roi uốn lượn như rắn rồi găm vào thân cây, dùng sức bay lên cao điên cuồng đánh tới Dụ Nghiệp.
Dụ Nghiệp trên tay chỉ mang theo một con dao phòng thân, dùng khinh công bay lên một chân chống vào thân cây, tiến thẳng vào "ma nữ giả". Lực đạo Dụ Nghiệp xuất ra vô cùng mạnh mẽ, "ma nữ giả" lảo đảo rơi xuống đất tiếp tục lui bốn bước mới đứng vững được. Cú chưởng vừa rồi của Dụ Nghiệp khiến khóe môi bà ta tuôn ra một dòng máu tươi, thấm đỏ một vùng của mái tóc trắng bạc đó.
"Nếu không phải lão nương trúng độc, hôm nay ta sẽ luộc chín ngươi"
Dụ Nghiệp nhìn bà ta thì cảm thấy buồn cười vô cùng, nhưng thấy với chút sức lực còn lại đó sẽ không tấn công nữa liền nghiêm túc hỏi bà ta
"Ngươi giả thần giả quỷ ở đây làm gì?"
"Lão nương cần ngươi quản?"
Bà ta chán ghét, lau lau máu ở khóe môi.
Dụ Nghiệp lại tiếp tục
"Ngươi từng giết qua bao nhiêu người. Vì sao phải như thế?"
"Ma nữ giả" cũng không có ý định trốn tránh nữa, nhìn ông ta rồi thẳng thừng đáp
"Thiên hạ này nợ ta, ta muốn hút máu cả thiên hạ thì đã làm sao?"
Dụ Nghiệp nhìn nhìn bà ta, thần sắc giống ma giống quỷ, cả người gầy nhỏ bên trong một bộ y phục rộng rãi, sắc mặt tái nhợt, móng tay màu đen, trông thì giống với người bị trúng độc hơn. Ông chậm rãi bước tới gần bà, bàn tay thô ráp đang giúp bà xem mạch, "ma nữ" thoáng chốc giật mình, thu lại tay, kéo tay áo thêm dài xuống che phủ đi nơi mạch tượng. Nhưng Dụ Nghiệp cảm nhận được mạch của bà ta đang đập lộn xộn, liền chắc chắn bà ta đã bị trúng độc.
"Ngươi trúng độc gì thế?"
"Tê Hoàn độc!"
"Tê Hoàn?"
"Sao nào? Ngươi có muốn nếm thử mùi vị của nó không"
Tê Hoàn vốn là một loại độc không mùi, không vị, không lấy mạng người ngay tức khắc mà ngược lại sẽ từ từ ăn mòn nội tạng bên trong, dẫn đến thống khổ đến chết. Xem ra người cho bà ta uống thuốc độc có lẽ có nỗi hận lớn lao mới dày vò mạng người đến thế. Tê Hoàn là loại độc tàn bạo, chỉ cần vào lúc trời tối sẽ chịu sự đau đớn khủng khiếp từ nó.
Dụ Nghiệp trong mắt thu lại sát khí đối với bà ta, xem ra cũng là chịu đựng đến phát điên rồi. Lại là một kẻ đáng thương!
Dụ Nghiệp đứng thẳng lưng, cất giọng hỏi
"Nói đi, làm thế nào thì ngươi mới chịu dừng tay lại?"
"Ta biết đám người trong hoàng thất các ngươi nói lời không đáng tin, ta không nói"
Dụ Nghiệp bật cười, nói thế có nghĩa là bà ta có nguyện vọng nhưng lại không dám nói ra.
"Ta đáp ứng ngươi. Nói đi"
Dụ Nghiệp thấy bà ta dửng dưng thì bồi thêm
"Ta không phải người của hoàng thất. Ta là tướng"
"Ma nữ giả" chần chừ hồi lâu, thân thể bà ta độc vốn đã phát tán không thể kìm chế được. Nội tạng sớm đã bị độc làm bị thương trầm trọng. Thời gian tựa như không còn bao lâu nữa. Bà ta chỉ tay vào một hướng bên trong, Dụ Nghiệp nhìn theo hướng bàn tay bà ấy chỉ.
"Ngươi thấy ngôi nhà phía trong không?"
Dụ Nghiệp nheo mắt nhìn, tầng sương mờ ảo mà bà ta rải đã cản tầm mắt của người. Ông lắc đầu bảo:
"Ta không nhìn thấy gì cả"
"Ngươi đi thẳng vào bên trong, đến bên vực thì nhảy xuống"
Dụ Nghiệp
"..."
"Nhảy xuống đó thì có việc mà ta muốn nhờ ngươi"
Dụ Nghiệp hoàn toàn bất lực, nhảy xuống dưới đó thì có thể làm việc gì. Thay bà ta ngắm cảnh hay tiếp tục trở thành người tiếp theo bỏ mạng ở đây.
"Nhảy xuống đó chết cùng ngươi?"
Dụ Nghiệp nửa cười nửa không hỏi bà ta.
"Nhảy xuống đó. Bên dưới có hang động, thay ta chăm sóc con ta"
Ý cười trên mặt ngay lập tức biến mất, bà ta bộ dáng thê thảm thế này sao có thể có con được, chỉ có khả năng lúc chưa trúng độc hẳn là người nội công thâm hậu mới có thể chống chọi mạnh mẽ đến thế.
Mà người có nội công thâm hậu đến mức có thể át chế cả Tê Hoàn độc hẳn là người có tiếng trong thiên hạ này. Nhưng bà ta nửa giống người, nửa giống ma thế này thì Dụ Nghiệp không thể biết được thân phận bà ta.
"Ngươi là ai?"
Dụ Nghiệp thắc mắc hỏi.
"Hi Hoa"
Cái tên này ngay lập tức khiến Dụ Nghiệp không khỏi chấn kinh. Hi Hoa là giang hồ vang danh thiên hạ đến từ Nhĩ Lạp, một tiểu vương quốc. Đúng thật sở trường của bà ta là dùng roi, công lực có thể nói là một trong những người đứng đầu thiên hạ. Vậy mà hiện tại lại thảm thương thế này ở Chấn Thiên quốc, làm loạn trong một cánh rừng!
"Giang hồ danh chấn thiên hạ, thủ vệ thân cận bên cạnh Nhĩ Lạp vương. Sao lại?"
"Còn không phải bởi vì thái tử phi của các ngươi"
"Hai năm trước ta được lệnh bảo vệ tiểu hoàng tử ngao du đến Chấn Thiên. Ta ngu ngốc tin vào lời đường mật của hắn, sau đó ta mang trong người giọt máu của thái tử các ngươi, ả ta biết chuyện liền trót cho độc vào thức ăn của ta"
"Ngươi.. Có là đứa con của Thái tử"
"Phải, đó chính là con của ta và Long Nghị"
Tựa như trong lòng không còn lại nỗi lo lắng, Hi Hoa thoải mái cười to mặc kệ Dụ Nghiệp đang ở đó.
Một lúc sau trên khuôn mặt gầy gò ấy trở nên đau khổ khôn ngừng. Dụ Nghiệp bắt mạch, lúc này mạch của bà ta đập loạn xạ, nhanh hơn lúc trước, người Hi Hoa giật giật, cơn đau lại đến hành hạ bà ta. Sau đó mạch đập dần yếu, Dụ Nghiệp đỡ lấy Hi Hoa.
Nước mắt Hi Hoa rơi xuống, miệng liên tục chảy ra máu độc màu đen, âm thanh vang lên rồi yếu dần
"Cứu.. C.. Con.. Con ta"
"Được"
Dụ Nghiệp đáp ứng bà ta, một tay từ trên trán vuốt xuống. Hi Hoa từng là anh hùng, nay nhắm mắt vĩnh viễn..
Cũng là từ đó cánh rừng này không còn người dám lui tới, tuy kẻ gây chuyện đã mất mạng nhưng oan hồn của những người bị hại chết khiến người người khiếp sợ.
Duy chỉ có vị tướng quân kia là thường xuyên lui tới..
Sáng hôm sau ánh mặt trời soi rọi vào mọi ngõ ngách của thành Kim Kê, người của Long Dĩ Đàm theo lệnh chàng âm thầm ở cánh rừng tử địa, nếu thấy Dụ Quyên không được động thủ, chỉ có thể.. bảo vệ từ xa!