Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 5 - Chương 57: Mối nguy của vương phủ



"Các ngươi nói bậy!"

Mạc Tịch Dương nắm chặt thành nắm đấm, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ bừng lên, trong hai tròng mắt tinh khiết kia thiêu đốt hai đóa lửa giận.

"Sư tổ, sự thật không phải như vậy, rõ ràng là bọn họ..."

Lỗ Lạc giơ tay lên, ngăn lại lời nói của Mạc Tịch Dương, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Cốc mang theo một tia giễu cợt: "Tịch Dương, cháu không cần nói nhiều, chúng ta sẽ giải quyết những chuyện này."

Lưu Phong Tông? Ha ha, bọn họ thật sự coi là người Trung Châu thì liền có thể muốn làm gì thì làm sao? Trong tất cả thế lực ở Trung Châu, Lưu Phong Tông đã không còn lớn mạnh như năm đó, nếu không thì cũng không cần chạy đến Tứ Quốc này để chiêu mộ thiên tài.

"Khưu Lân Đại sư," chắp tay ôm quyền, Hoàng Cốc tiến lên hai bước, khóe miệng hàm chứa một nụ cười lạnh lùng, cung kính nói, "Ngài cũng nghe được, người Lạc Nguyệt Quốc này và Lỗ Lạc Đại sư là quan hệ sư đồ, nếu để cho Lỗ Lạc Đại sư phán xét, khó tránh khỏi sẽ có chuyện không công bằng, kính xin Khưu Lân Đại sư cho chúng ta một công đạo."

Híp híp mắt, Khưu Lân uy nghiêm liếc nhìn Hoàng Cốc, cũng không nhiều lời, đi thẳng về phía Dạ Nhược Ly.

Hoàng Cốc cho rằng Khưu Lân muốn tự mình ra tay đối phó Dạ Nhược Ly, không kiềm được nở nụ cười đắc ý, vậy mà nụ cười của ông ta không kéo dài bao lâu liền cứng trên khóe miệng, trợn to hai mắt giống như nhìn thấy quỷ, hoảng sợ không thốt nên lời.

"Nhược Ly Đại sư, ngài không bị thương chứ?"

Dạ Nhược Ly thân là Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư, thuật luyện đan này chính là đệ nhất Phong Vực, gọi nàng một tiếng Đại sư cũng không quá, hơn nữa nếu được nàng chỉ bảo, chắc chắn thuật luyện đan của mình sẽ nâng cao một bước.

Đột phá Tầng thứ chín, trở thành Thần Phẩm đỉnh phong cũng sẽ ở trong tầm tay.

"Cái gì?"

Mọi người đều khiếp sợ há to mồm, không thể tin nhìn Khưu Lân Đại sư cao cao tại thượng này.

Mặc dù hiện giờ Khưu Lân Đại sư không khom lưng khuỵu gối, chỉ là ôm lấy nụ cười mỉm thản nhiên, nhưng tất cả mọi người cảm nhận được nội tâm ngài ấy cung kính, có thể làm cho đường đường là Luyện Đan Sư tới từ Trung Châu có bộ dáng như thế, chẳng lẽ thuật luyện đan của nữ tử này còn mạnh hơn?

"Này, bên tỷ thí luyện đan các ngươi xảy ra chuyện gì?"

Tất cả người của mấy quốc gia đều hoàn hồn lại, vội vàng hỏi thăm những người đã từng vây xem tỷ thí luyện đan.

"Chuyện gì? Ngươi nói chuyện gì? Vừa rồi ta mới đưa mắt ra hiệu, chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy sao?"

"Làm sao ta biết được ý tứ ngươi muốn biểu đạt? Mau nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Khưu Lân Đại sư sẽ xử sự như vậy, nữ tử kia lại là người nào?"

"Ai! Mới vừa rồi các ngươi thật không nên trợ giúp người Lưu Phong Tông, ngươi có biết lúc xuất ra trận pháp tỷ thí luyện đan, Nhược Ly Đại sư này đột phá được mấy tầng không? Đây chính là mười tầng, căn bản chính là xưa nay chưa từng có, cho dù là Phong Thần và Minh Chủ Luyện Đan Liên Minh nhiều năm trước, cũng chỉ đột phá được chín tầng, ngươi biết mười tầng là khái niệm gì không? Mười tầng đại biểu chính là Siêu Thần Phẩm!"

"Cái gì? Siêu Thần Phẩm? Này... Điều này sao có thể?"

Tiếng nuốt nước miếng liên tiếp vang lên, ánh mắt của mọi người trên quảng trường lập tức tề tụ vào trên thân người kia.

Người nọ chỉ là một tu luyện giả Thiên Đấu Quốc bình thường, khi nào từng trải qua tình cảnh vạn chúng chú mục này? Vậy mà, hắn lại không cảm thấy vui vẻ, ngược lại là lo lắng cho vận mệnh của Thiên Đấu Quốc.

"Ta cũng hy vọng là giả, nhưng đây chính là sự thật, các ngươi biết sự cường đại của Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư không? Chỉ cần một câu nói của nàng, bao nhiêu cường giả nguyện ý thần phục nàng? Lại có bao nhiêu thế lực nguyện ý bán mạng cho nàng? Thiên Đấu Quốc ta quả thật vô cùng cường đại, nhưng so sánh với một vài thế lực có Thần Tôn ở Trung Châu, thật sự là quá bé nhỏ không đáng kể."

Một tràng lời nói của người này để cho tập thể mọi người đều sững sờ, ngạc nhiên nhìn một thân bạch y trong làn gió mát.

Dù là người Lạc Nguyệt Quốc cũng ngây dại, mặc dù bọn họ biết trình độ luyện đan của Dạ Nhược Ly rất cường đại, nhưng vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới nàng lại là Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư trong truyền thuyết.

Ta dựa vào, đây là người sao? Nàng mới hai mươi chín tuổi mà thôi, còn chưa đầy ba mươi liền đột phá kỷ lục, trở thành Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư duy nhất tại Phong Vực hiện giờ, này... Đây quả thực là siêu cấp đại biến thái.

Cho dù là những lão già mấy trăm tuổi kia, cũng bất quá là Thần Phẩm.

"Ai!" Y Ân Lạc bất đắc dĩ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Dạ Nhược Ly lộ ra một tia phức tạp, "Sáu năm trước lúc mới gặp gỡ nàng, mặc dù nàng cũng rất biến thái, nhưng còn có chút chênh lệch so với hiện giờ, hiện tại bất quá chỉ qua sáu năm mà thôi, nàng lại đã biến thái đến mức khiến cường giả Trung Châu cũng lau mắt mà nhìn, có lẽ đời này của ta làm chuyện chính xác nhất, chính là quan hệ tốt với nàng."

Đối với Phong Vực mà nói, một Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư chắc chắn sinh ra chấn động mạnh mẽ, tựa như lão có lẽ đã dự liệu được tình cảnh Dạ Nhược Ly đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp của nhiều năm sau…

"Sư phụ vĩnh viễn là biến thái nhất." Hai tay Y Phỉ Phỉ đan vào nhau đặt trước ngực, trong đôi mắt sáng ngời lóe ra quang mang kích động.

Y Thanh Ca không nói lời nào, trên khuôn mặt tuấn tú trắng bệch xẹt qua một tia phức tạp, khóe miệng lại giương lên nụ cười nhàn nhạt, trong hai tròng mắt màu xanh biếc kia lóe ra quang mang sáng rỡ.

Hiện giờ nàng càng ngày càng cường đại, nếu muốn theo sát bước tiến của nàng, hắn nhất định phải càng thêm cố gắng tu luyện, nếu không thì sẽ bị nàng bỏ lại đằng sau ở phía xa xa.

Vẻ mặt Thủy Nhuận và Mạc Đình sùng bái nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly, bọn họ có một lòng tin, không bao lâu nữa, chắc chắn nữ tử này sẽ nhấc lên một trận phong bạo mãnh liệt ở Trung Châu.

Bởi vì chỉ cần là địa phương nàng đến thì địa phương đó nhất định sẽ không còn tiếp tục thái bình nữa...

Chớp chớp đôi mắt to khả ái, Cung Dịch Diệu mím môi khẽ cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt khả ái tràn đầy kiêu ngạo. Chỉ vì đây là mẫu thân của Cung Dịch Diệu, đời này kiếp này, may mắn lớn nhất của mình chính là thành hài tử của mẫu thân.

"Đại tỷ, thật không biết những năm không gặp này, rốt cuộc tỷ đã trưởng thành đến trình độ nào." Bắc Ảnh Phong thở dài một hơi, trong hai tròng mắt rực rỡ như sao hàm chứa đầy ý cười.

Hắn tiếc nuối duy nhất chính là, những năm gần đây không thể sống ở bên cạnh Đại tỷ, chứng kiến những thành tựu vĩ đại kia của tỷ ấy.

"Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư..."

Hoàng Cốc lui về phía sau hai bước, hung hăng lắc đầu một cái, khuôn mặt già nua lộ ra một tia khiếp sợ.

Không! Không thể nào! Sao nàng lại là Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư? Nhưng ông ta cũng biết đến trận pháp khảo nghiệm Luyện Đan Sư, đó là do một cường giả sáng lập ra, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện sai lầm!

Nếu sớm biết như thế, nói cái gì cũng không nguyện ý trợ giúp đám khốn kiếp Tử Lăng Quốc kia!

Lúc này, hai trọng tài khác mới hoàn hồn lại, đột nhiên, vị lão giả hắc bào trong đó cảm thấy bàn tay truyền tới một cỗ nóng rực, ông ta cúi đầu nhìn Không Gian Giới Chỉ nơi tay mình, khẽ cau mày.

"Linh bài? Sao linh bài của Phong Thần đột nhiên lại có phản ứng? Chẳng lẽ nói..."

"Cốc Lâm, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Lão giả bạch bào nhìn sang người bên cạnh, trong mắt xẹt qua một tia không hiểu.

"Là linh bài Phong Thần có phản ứng."

"Cái gì?" Bỗng cả kinh, trong mắt lão giả bạch bào thoáng qua hốt hoảng, "Ngươi nói linh bài Phong Thần có phản ứng? Điều này sao có thể?"

Quét mắt nhìn mọi người trên quảng trường, lão giả bạch bào thấy không có người nào nhìn chăm chú về phía này, mới linh hồn truyền âm nói: "Mặc dù thân xác của Phong Thần đã chết, nhưng ta và ngươi đều hiểu nàng nhờ vào Bảo Hồn Châu bỏ chạy, những năm gần đây linh bài vẫn chưa từng vỡ vụn, liền đại biểu linh hồn của nàng vẫn chưa diệt, chỉ cần nàng chưa sống lại, chúng ta liền có thể trừ bỏ nàng, nếu như để cho nàng sống lại, Phong Thần khủng bố ta và ngươi đều biết, lúc đó chắc chắn chúng ta sống không bằng chết!"

Những năm gần đây, vì để ngừa ngộ nhỡ, bọn họ vẫn luôn tìm kiếm phương pháp đối phó linh hồn của nàng, mà lần này tới Tứ Quốc, một là vì chiêu mộ thiên tài, hai chính là vì một đồ vật, nếu như có thể lấy được đồ vật này, bất kể linh hồn Phong Thần cường hãn cỡ nào, nàng đều không phải là đối thủ của bọn họ, mà sau khi tỷ thí kết thúc liền đi tới Tử Lăng Quốc một chuyến, đoạt lấy đồ vật đó…

Nếu như không phải là vì món đồ kia, cái đám ngu ngốc Tử Lăng Quốc này hoàn toàn không đáng giá để bọn họ liếc mắt nhìn nhiều một cái.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, chợt ánh mắt chuyển sang nhìn Dạ Nhược Ly, bọn họ cảm thấy được rõ ràng, sự dao động của linh hồn Phong Thần chính là truyền ra từ trên người nàng, nhất định nữ tử này có quan hệ với Phong Thần…

Nắm chặt quả đấm, Dạ Nhược Ly mạnh mẽ áp chế phẫn nộ trong nội tâm, cho dù Phong Thần khôi phục thực lực tới Thần Tôn cấp thấp, cũng không phải là đối thủ của ba người này, cho nên dù rất không cam tâm, nàng cũng hiểu lúc này không phải là cơ hội tốt để ra tay.

Không biết đột phá tới Thần Hoàng, cánh cửa thứ năm ban cho nàng sẽ là vật gì, chờ sau khi mở ra cánh cửa thứ năm lại tính toán tiếp, mặc kệ như thế nào, nếu người Lưu Phong Tông tới Tứ Quốc, liền tuyệt đối không thể rời đi bình yên.

"Tử Lăng Quốc?" Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy sát khí lạnh thấu xương, khóe miệng hơi giương lên, nện bước chân chậm rãi đi về phía đám người Tử Lăng Quốc, "Dạ Nhược Ly ta từng nói qua, chắc chắn sẽ nhổ tận gốc Tử Lăng Quốc ngươi! Từ đó về sau, Tử Lăng Quốc không còn tồn tại, bất kỳ người nào dám can đảm trợ giúp Tử Lăng Quốc, đồng dạng là —— chết!"

"Ngươi..." Điền Trú nắm chặt quả đấm, sắc mặt tái xanh nói: "Tử Lăng Quốc ta nhiều người như vậy, há là ngươi nói diệt liền diệt? Tay phạm tàn bạo giết nhiều như vậy, ngươi sẽ không sợ xuống Địa Ngục sao?"

"Địa Ngục? Ha ha..."

Dạ Nhược Ly điên cuồng cười hai tiếng, khóe môi nàng hơi cong lên, giữa lông mày hiện rõ vẻ khí phách cuồng ngạo.

"Trên tay của ta vốn nhuộm đầy máu tươi, nhưng lại làm sao? Đó là các ngươi đáng chết! Nếu thù hận đã kết, ta tuyệt sẽ không để cho thù hận tiếp tục kéo dài! Mà cho dù là xuống Địa Ngục, ta cũng sẽ quấy Địa Ngục đến long trời lở đất!"

"Ngươi không sợ trời phạt sao?" Điền Trú không khỏi run rẩy, sắc mặt tái xanh, gào thét giận dữ.

"Trời phạt?" Ý cười bên môi Dạ Nhược Ly càng sâu hơn, ánh mắt lại có khí phách bễ nghễ thiên hạ, phảng phất như vạn vật trong trời đất đều không ở trong tầm mắt của người đó, "Nếu ông trời thật sự có bản lĩnh này, nó cũng có thể để cái trời phạt kia thử một chút! Chẳng qua tính mạng của Dạ Nhược Ly ta chỉ nắm giữ ở trong tay của mình, cho dù là trời cũng không thể thu!"

Cuồng vọng*, quá cuồng vọng...

*cuồng vọng: cuồng ~ điên cuồng, vọng ~ ngông cuồng

Lời nói này của Dạ Nhược Ly khiến cho mọi người đều sững sờ, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào nữ tử một thân bá khí kia.

Rốt cuộc nàng có bao nhiêu cuồng vọng mới có thể nói ra lời này chứ? Ở trong Phong Vực này, còn có rất nhiều người tin tưởng vào Thiên Đạo, có lẽ chỉ có nữ tử này mới không để Thiên Đạo vào trong mắt.

Y Thanh Ca nhàn nhạt cười một tiếng, khẽ bước về phía Dạ Nhược Ly, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo quang mang kiên định.

"Mạng của ta là ngươi cứu, nếu ngươi phải xuống Địa Ngục, Y Thanh Ca ta nhất định sẽ đi cùng ngươi."

"Nhược Ly tỷ tỷ, đệ cũng muốn cùng tỷ xuống Địa Ngục." Mạc Tịch Dương đi tới bên cạnh Dạ Nhược Ly, trong cặp mắt to kia mang theo nụ cười sạch sẽ trong suốt, vậy mà trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng vô ý hiện ra một chút đỏ ửng nhàn nhạt.

"Bởi vì trên người Nhược Ly tỷ tỷ có mùi hương đệ thích, cho nên..."

Thích mùi hương?

Dạ Nhược Ly không khỏi ngẩn ra, ánh mắt nghi ngờ xẹt qua Mạc Tịch Dương, chẳng qua là nàng không hề nghĩ nhiều, nhàn nhạt dặn dò: "Phong Nhi, đệ bảo vệ Diệu Nhi."

"Đại tỷ, tỷ yên tâm đi, đệ sẽ bảo vệ an toàn của Diệu Nhi thật tốt."

Duỗi một cánh tay ra, Bắc Ảnh Phong mạnh mẽ kéo Cung Dịch Diệu vào trong ngực, từ từ thối lui ra khỏi quảng trường.

Biết thực lực của mình không cách nào giúp được mẫu thân, Cung Dịch Diệu bĩu môi, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là yên tĩnh ở lại trong ngực Bắc Ảnh Phong, một đôi mắt to gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly.

"Nhược Ly Đại sư," Mạc Đình không nhịn được đứng dậy, trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt treo lên nụ cười mỉm, "Lúc trước chúng ta cũng đã quyết định đi theo Nhược Ly Đại sư, nếu Nhược Ly Đại sư lựa chọn xuống Địa Ngục thì chúng ta theo đuôi Đại sư đi ngông cuồng một phen dường như cũng không tồi, huống chi chuyện này vốn là do ta mà ra, ta nguyện ý cùng Đại sư đồng lòng chống cự lại kẻ địch."

"Không sai, Nhược Ly Đại sư, nếu như muốn đi Địa Ngục, đừng quên một người là ta, ha ha ha..."

"Không phải chỉ là Tử Lăng Quốc thôi sao, ỷ vào thực lực mạnh liền luôn khi dễ Lạc Nguyệt Quốc chúng ta, còn muốn đả thương công chúa Mạc Đình và Y công tử, đã như vậy thì đừng trách chúng ta phản kháng."

"Hừ, chính là Địa Ngục thôi, có Nhược Ly Đại sư ở đây, nhất định sẽ quậy Địa Ngục đến long trời lở đất, hơn nữa nếu như chúng ta phải xuống Địa Ngục cũng là chuyện sau đó, dù sao người bước vào Địa Ngục trước một bước như các ngươi cũng không nhìn thấy được."

Ánh mắt lướt qua mọi người, Dạ Nhược Ly vui mừng cười cười: "Ý tốt của các ngươi tâm ta xin nhận lấy, nhưng nếu muốn đi theo ta, chỉ dựa vào thực lực bây giờ của các ngươi còn chưa đủ, cố gắng tu luyện đi, các ngươi đều là thiên tài Lạc Nguyệt Quốc, ta tin tưởng với thiên phú của các ngươi, không bao lâu nữa nhất định sẽ xông ra một phen thành tựu tại Phong Vực."

Thân thể mọi người đều chấn động, ánh mắt sùng bái nhìn Dạ Nhược Ly.

Chính bởi vì lời nói lúc này của Dạ Nhược Ly, sau khi nàng đi vào Trung Châu, Lạc Nguyệt Quốc đưa tới một trận phong bạo tu luyện, mà mọi người cố gắng tu luyện như vậy, cũng là vì tiến về phía Phong Vực đuổi theo bước tiến của nàng.

"Nha đầu này thật sự rất thích hợp làm một thủ lĩnh," Lỗ Lạc vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, lại than thở một tiếng, "Tại sao nhi tử của ta sinh hạ một đống lớn tư sinh nữ, cũng không có một người nào ưu tú như nàng chứ? Thật là tức chết ta, nếu như ta có một tôn nữ biến thái như vậy thật tốt biết bao nhiêu, đáng tiếc, những tôn nữ kia của ta cũng không nên thân, tôn tử cũng không ra gì, nếu không thì thật sự là muốn lừa gạt nàng về nhà."

Nghĩ tới đây ông rất tức giận, nếu như trong những tôn tử kia của ông có một đứa kiệt xuất, nói không chừng còn sẽ có chút hi vọng, nhưng những đứa không nên thân kia cũng không xứng với Nhược Ly nha đầu.

Đột nhiên, dường như Lỗ Lạc nghĩ đến cái gì đó, híp híp hai mắt, tầm mắt hướng về phía Mạc Tịch Dương bên cạnh Dạ Nhược Ly.

"Ngược lại tiểu tử Tịch Dương rất là ưu tú, lại là đồ tôn của ta, nếu như hắn có thể..."

"Ha ha, Lỗ Lạc lão đầu, ngươi sẽ không là muốn cho Tịch Dương ra sân chứ?" Mỹ phụ hoàng y che môi yêu kiều cười một tiếng, chớp chớp đôi mắt đẹp, nói, "Mặc dù tuổi tác không là vấn đề, nhưng với tính tình đơn thuần của tiểu tử Tịch Dương này, hi vọng hắn theo đuổi nữ nhân sao? Ngươi là đang nằm mơ sao? Huống chi ngay cả nhi tử người ta cũng có rồi, ngươi đó, vẫn là đặt kỳ vọng này xuống thôi."

Như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, dập tắt tất cả nhiệt tình của Lỗ Lạc, ông bĩu môi, không khỏi ai oán trừng mắt nhìn mỹ phụ.

Chẳng lẽ suy nghĩ một chút cũng không được sao? Ông cũng không tin, trong tâm tư của bà không có ý nghĩ nào đó...

"Ha ha ha..."

Đột nhiên, phía trước truyền đến cười to một tiếng.

Khóe môi Điền Trú hơi cong lên, cười lạnh nhìn Dạ Nhược Ly: "Ha ha, Thiên Lạc Vương Phi, có lẽ ngươi có thể giết được ta, nhưng Thiên Lạc vương phủ các ngươi cũng sẽ xong đời, ha ha ha..."

"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt thay đổi, lúc này khuôn mặt của Dạ Nhược Ly âm trầm rét lạnh.

"Thật ra ba ngày trước, ta đã tra rõ thân phận của ngươi, cũng truyền tin cho Cổ Ni Tử Lăng Quốc, hắn là Thần Hoàng đỉnh phong, Tử Lăng Quốc cách Thiên Lạc Bình Nguyên cũng không xa, dựa theo cước bộ của hắn hiện giờ có lẽ đã đến Thiên Lạc Bình Nguyên, ha ha, cho nên Thiên Lạc vương phủ các ngươi đã xong đời!"

"Chết tiệt!" Sắc mặt Dạ Nhược Ly thay đổi, trong thân thể bộc phát ra sát khí cường đại, "Nếu như Thiên Lạc Bình Nguyên ta có một người chết, ta chắc chắn để cho tất cả người Hoàng tộc Tử Lăng Quốc các ngươi sống không bằng chết!"

Miết miết miệng, Điền Trú cười lạnh một tiếng: "Bây giờ ngươi trở về đã trễ rồi, có lẽ bọn họ cũng đã chết, ha ha..."

Nắm chặt quả đấm, Dạ Nhược Ly chậm rãi xoay người, giọng nói lạnh lẽo túc sát tràn ngập toàn bộ quảng trường.

"Kỳ Lân, những chuyện này giao cho ngươi, ta không hy vọng ông ta còn sống tốt, nhưng càng không hy vọng ông ta đã chết! Phong Nhi, Diệu Nhi, chúng ta đi!"

Mặc dù Mạc Nhiên ở tại Thiên Lạc Bình Nguyên, nhưng dù sao cách vương phủ có mấy thành trì, có lẽ chờ ông biết vương phủ đã xảy ra chuyện, vương phủ đã không còn.

Nếu người Tử Lăng Quốc dám can đảm ra tay với Thiên Lạc Bình Nguyên, như vậy... Nàng tuyệt không để cho ông ta chết dễ dàng.

"Nhược Ly nha đầu, ngươi có cần chúng ta hỗ trợ không." Lỗ Lạc hơi nhíu mày, lạnh lùng quét mắt nhìn Điền Trú.

"Không cần."

Nàng định nhờ vào Thanh Minh Phủ để trở về, thì có thể nào dùng lực lượng của Lỗ Lạc chứ? Dù sao Thanh Minh Phủ không thể phơi bày trước mắt người khác.

Dứt lời, Dạ Nhược Ly liền lắc mình đi qua, tức thì Bắc Ảnh Phong ôm lấy Cung Dịch Diệu, theo sát phía sau nàng, đến chỗ không người, ba người mới tiến vào trong Thanh Minh Phủ, lập tức, Thanh Minh Phủ giống như một ngôi sao băng, nhanh chóng bắn về phương hướng Thiên Lạc Bình Nguyên…
Chương trước Chương tiếp
Loading...