Thiên Tài Cuồng Phi
Quyển 5 - Chương 61: Vì ngươi, thành ma thì đã sao?
Edit: susublue
Trời trong xanh như vừa được tẩy rửa, ngọn lửa màu đen từ từ thiêu đốt, Phong Thần cắn chặt hàm răng, nhẹ nhàng nâng hai tay, chợt hóa thành một luồng sáng đen, cả người đánh lao về phía Hoàng Cốc.
Hoàng cốc sửng sốt một chút, mâu trong mắt có chút khiếp sợ: "Bị Địa Tâm Hỏa thiêu đốt mà còn duy trì được tốc độ nhanh như vậy, quả thật không hổ là Phong Thần, nhưng hiện tại nàng ta không chết, như vậy sẽ là giờ chết của chúng ta!"
Địa Tâm Hỏa là thứ mà ba người bọn họ đoạt được từ Tử Lăng quốc.
Chuyên chế phục linh hồn, cũng khóa chặt linh hồn ở bên trong nó, cho đến khi bị thiêu đốt không còn gì nữa, nếu như không phải như thế thì bọn hắn cũng không có gan đến khiêu chiến với Phong Thần.
Giờ phút này thù hận ẩn nhẫn hơn năm trăm biến thành nguồn sức mạnh vô hạn, Phong Thần múa may song kiếm, mạnh mẽ chém về phía ba người bọn họ.
Bị Địa Tâm Hỏa thiêu huỷ, nàng chẳng những duy trì được tốc độ cực nhanh như vậy mà còn có sức mạnh kinh sợ lòng người, nhưng mà bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được linh hồn Phong Thần đang suy yếu dần.
Hiển nhiên nàng có thể bộc phát ra sức mạnh vô hạn là vì sinh mệnh đang cạn kiệt …
"Đủ, đủ rồi!" Dạ Nhược Ly cố gắng đứng lên, nàng nắm chặt tay, chậm rãi đi về phía Phong Thần, "Sư phụ, mau dừng tay! Không thể tiếp tục nữa..."
Chẳng lẽ Phong Thần cũng muốn giống như Kỳ Lân ở kiếp trước, vì bảo vệ nàng mà muốn đồng quy vu tận với kẻ địch sao?
"Ầm!"
Quả đấm Khâu Lâm xuyên qua ngọn lửa màu đen rơi xuống trên bộ ngực của Phong Thần, nhưng mà hắn lại không bị thương tổn chút nào, điều này chứng minh Địa Tâm Hỏa chỉ có tác dụng với linh hồn.
Phong Thần lui về phía sau hai bước rồi lại giơ kiếm lên, nhanh chóng đâm về phía quả đấm của Khâu Lâm.
Có lẽ là vì Địa Tâm Hỏa, hơn nữa Phong Thần đang bị thiêu đốt linh hồn, bây giờ linh hồn nàng đã dần dần trở nên trong suốt, giống như ngay sau đó sẽ biến mất...
Tâm khẽ run lên, hai tròng mắt Dạ Nhược Ly dần đỏ ửng, thân thể nhanh chóng hiện lên, nhằm về phía Khâu Lâm...
Nhìn thấy hành động liều mạng của nàng, mọi người phía sau đều biến sắc, chưa kịp mở miệng hét lớn thì Dạ Nhược Ly đã rơi xuống trước mặt Phong Thần.
"Nhược Ly nha đầu, ngươi làm cái gì, còn không mua đi đi!"
Phong Thần cắn chặt môi, sự hoảng sợ mãnh liệt khiến giọng nói của nàng hơi run rẩy.
Đồ đần độn này, nếu nàng muốn đi rõ ràng là rất dễ, vì sao lại cứ khăng khăng ở lại? Nếu là nàng chết thì dù mình có xuống Địa Ngục cũng không thể an tâm.
"Sư phụ, tuy rằng ta nói không cần ai bảo vệ nhưng cuối cùng vẫn được mọi người bảo vệ, cho nên lần này hãy để ta bảo vệ người đi, ta tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai bị thương nữa, huống chi..."
Dạ Nhược Ly dừng lại, nhìn thẳng vào quả đấm đang đánh tới, con ngươi đen nhánh đầy khí phách: "Ta Dạ Nhược Ly không muốn chết, ai dám lấy mạng ta? Dù cho là Thiên Đô cũng không thể!"
"Ầm!"
Lời nói vừa dứt thì quả đấm nặng nề đánh vào lồng ngực Dạ Nhược Ly, miệng nàng phun ra một ngụm máu tươi, dienxdafnleequysdoon bị đánh bay ra ngoài, đột nhiên rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.
"Nhược Ly tỷ tỷ!"
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tịch Dương tái nhợt, thân thể thon dài run rẩy lên.
Y Phỉ Phỉ và Mạc Đình đều ngẩn ra, họ vội vàng che môi, nước mắt chảy ra từ trong vành mắt...
"Hừ, cuồng vọng tự đại, một quyền này của ta đã đánh vỡ lục phủ ngũ tạng của ngươi, ngươi sẽ phải chết không thể nghi ngờ!"
Nhưng mà Khâu Lâm vừa dứt lời thì liền thấy một luồng sáng trắng bao quanh người Dạ Nhược Ly, sau khi được luồng sáng trắng chữa khỏi, sắc mặt nàng dần khôi phục như lúc ban đầu, trên người đầy sức sống.
"Điều... Điều này sao có thể?"
Mọi người trừng lớn hai mắt, giật mình nhìn nữ tử mặc bạch y đang đứng lên từ trên đất.
Vừa rồi vào giây phút đó, rõ ràng bọn họ cảm nhận được nàng đã chết, vì sao lại có thể lập tức sống lại? Như... Như vậy quả thực là quái vật, dù là Chí Tôn cũng không thể biến thái như vậy?
Tất nhiên bọn họ sẽ không biết tính mạng của Dạ Nhược Ly và Dữ Thiên Lưu gắn kết với nhau, trừ phi cả hai cùng chết, nếu không các nàng sẽ Bất Tử Bất Diệt!
Thấy vậy, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, chỉ có khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tịch Dương vẫn tái nhợt như cũ, không hề có chút máu.
"Nhược Ly tỷ tỷ vừa khóc, thật không?" Mạc Tịch Dương nhẹ ngẩng đầu, giữa hai tròng mắt tinh khiết ửng đỏ, "Nàng khóc, còn thiếu chút nữa là mất mạng..."
Mạc Tịch Dương nắm chặt tay, thân thể run nhè nhẹ.
Một tiếng ầm vang lên, một hơi thở quỷ dị ngập đầy không trung, khiến người ta bị áp bách thở không nổi, dù cho là ba người Hoàng Cốc cũng tái nhợt mặt dưới sự áp bách này.
Trong phút chốc, ánh mắt mọi người tập trung lên người Mạc Tịch Dương.
"Ta không muốn giết người, thật sự không muốn giết người, nhưng mà..." Nước mắt rơi trên khuôn mặt non nớt, Mạc Tịch Dương cắn chặt môi, "Vì sao các ngươi lại làm nàng rơi lệ, vì sao lại muốn tổn thương nàng?"
"Tịch Dương..."
Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Mạc Tịch Dương.
Nàng chưa hề nhìn thấy Mạc Tịch Dương như vậy, bây giờ hắn như hoàn toàn biến thành một người khác...
"Ầm ầm!"
Sắc trời đại biến, mây đen bao trùm khắp không trung, cuồng phong chợt xuất hiện, Mạc Tịch Dương đứng thẳng giữa cuồng phong, khuôn mặt tuấn mỹ non nớt, trong con ngươi đen nhánh của hắn đầy vẻ khát máu.
"Nhược Ly tỷ tỷ, vì tỷ, ta nguyện thành ma, bất kỳ ai khiến tỷ rơi lệ, làm tỷ đau lòng đều đáng chết!"
Hắn không thể quên được cảm giác chua xót khi thấy nàng rơi lệ, hắn cũng không thể quên được nỗi sợ khi cho rằng nàng đã chết.
Những năm gần đây hắn không thể giết người, thậm chí không thể có bất kỳ sát ý nào, chỉ có như thế mới không bị ma tâm nhập thể, nhưng lần này vì nàng dù có thành ma thì đã sao?
Hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho những người làm nàng bị thương!
"Ầm!"
"Ầm ầm!"
Giữa không trung, sấm sét vang dội, khi mọi người kinh ngạc nhìn Mạc Tịch Dương chăm chú thì tóc đen của hắn dần biến thành màu đỏ máu, đôi mắt đen cũng bị màu đỏ của lửa che lấp.
Đây là một người hoàn toàn khác hắn Mạc Tịch Dương, nhưng lại có cùng diện mạo...
Thiếu niên đứng giữa gió bão, tóc đỏ bay lên, đôi mắt đỏ như máu đầy vẻ khát máu tàn nhẫn. Tóc của Chu Tước cũng là màu đỏ, nhưng Chu Tước mang lại cho người ta cảm giác nóng nảy kiêu ngạo, còn trên người thiếu niên này thì lại đầy cảm giác lạnh lẽo, âm u và sát khí.
"Ầm!"
Hơi nâng tay lên, ba luồng sáng màu đỏ hóa thành mũi tên, đột nhiên đánh úp về phía ba người Hoàng Cốc nhanh như sét đánh.
"Phụt phụt phụt!"
Ba tiếng nôn trầm đục vang lên rõ ràng, ba người Hoàng Cốc đột nhiên trừng lớn hai mắt, cúi đầu nhìn ngực loang lổ đầy máu, tròng mắt dần tan rã, đôi mắt từ từ mất đi tiêu cự...
Giết ngay lập tức? Đường đường là Thần tôn cường giả mà lại bị giết ngay lập tức như vậy? Rốt cục thiếu niên này là người phương nào?
Nhưng bất kỳ ai cũng đều biết hắn tuyệt không phải Mạc Tịch Dương, không phải vì thực lực chênh lệch quá nhiều mà là cả hai bên đều khiến người khác kinh ngạc. Mạc Tịch Dương đơn thuần như tờ giấy trắng, mà hắn lại là ác ma giết người vô số.
"Mạc Tịch Dương" ngắm nhìn Dạ Nhược Ly trong vô thức, mắt có xen lẫn những hàm ý khó hiểu, rồi chợt vung tay lên, diễn dafnlê quysdôn cùng chưởng một luồng gió về phía Phong Thần, trong phút chốc ngọn lửa màu đen bao bọc nàng biến mất hầu như không còn.
Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, nhưng không kịp hỏi nhiều mà chỉ vội vàng giơ tay lên chưởng một cái, Tỏa Hồn Châu lập tức bay về phía ba người kia. Rồi khi thu Tỏa Hồn Châu lại thì trong hạt châu màu đen nghiễm nhiên có thểm ba bóng người trong veo.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Phát hiện linh hồn bị nhốt, Hoàng Cốc hoảng sợ hô lớn.
"Làm cái gì?" Dạ Nhược Ly nhếch môi, cười lạnh một tiếng, "Đương nhiên là... Khiến các ngươi sống không bằng chết rồi, năm năm trước ta từng giam cầm một linh hồn bên trong Tỏa Hồn Châu này, đáng tiếc nàng chỉ kiên trì được bảy bảy bốn mươi chín ngày liền hóa thành tro tàn, nhưng chắc hẳn với linh hồn Thần tôn của các ngươi thì chống đỡ mấy niên sẽ không thành vấn đề, trong vài năm này, ngươi cứ ở trong đó nếm thử nỗi khổ linh hồn bị đốt cháy đi, các ngươi nếm được mùi vị giống nhau, yên tâm đi, ở trong đó nếu ta không muốn cho các ngươi chết thì các ngươi không thể chết được!"
Toàn thân bọn họ run mạnh lên, trên khuôn mặt già nua của Hoàng Cốc đầy vẻ hoảng sợ: "Ác ma! Ngươi là ác ma! Thả chúng ta ra!"
" Thả ngươi? Không, ta không thể thả ngươi!" Dạ Nhược Ly lắc đầu, khẽ mỉm cười, "Bởi vì ta đang giúp ngươi, nếu các ngươi rời khỏi Tỏa Hồn Châu thì linh hồn sẽ biến mất, sao ta có thể trơ mắt nhìn các ngươi bị diệt vong được? Ta vốn muốn linh hồn các ngươi tồn tại thêm mấy năm nữa, các ngươi vẫn nên ở trong Tỏa Hồn Châu thì sẽ an toàn hơn."
"Không, Nhược Ly đại sư, ta cầu xin ngươi, cầu xin thả ta ra, ta thà rằng linh hồn bị giệt vong cũng không muốn ở lại chỗ này!"
Nghe vậy, Dạ Nhược Ly cười rộ lên, nụ cười của nàng đầy ý lạnh: "Lúc trước các ngươi làm sư phụ ta bị thương thì sao không nghĩ sẽ có ngày hôm nay? Hơn nữa ta sẽ để các ngươi nhìn rõ đôi cẩu nam nữ kia bị diệt vong! Lần này đối phó với các ngươi chẳng hề dựa vào thực lực của ta, nhưng khi giết đôi cẩu nam nữ kia thì ta và sư phụ sẽ tự mình động thủ, yên tâm, ngày xử quyết sẽ không còn xa..."
Tuy rằng lần này không thể tự tay giết ba người này nhưng lần sau nhất định sẽ dựa vào sức mình mà thực lực của nàng đã tăng lên nhanh như tên lửa, nếu nàng có đủ sức mạnh thì nàng sẽ không để xảy ra nhiều biến cố như vậy nhiều.
Dạ Nhược Ly nắm chặt tay, sắc mặt kiên định.
Nên đến Trung Châu trước, có lẽ tới đó mới có thể đột phá được...
Lúc này, mọi người đều chấn động nhìn Dạ Nhược Ly, chợt cảm thấy một cảm giác mát lạnh chui vào lòng bàn chân, đâm thẳng vào giữa chân khiến mọi người đồng loạt rùng mình một cái.
Nhất là người lựa chọn phản bội, lúc này tâm trạng đầy sợ hãi.
Thân thể ba vị cường giả của Lưu Phong Tông đã chết, linh hồn bị giam cầm, phải chăng kế tiếp sẽ đến lượt bọn họ?
Đương nhiên Dạ Nhược Ly cũng không rảnh đi quan tâm bọn họ, nhưng từ nay về sau bọn họ và nàng sẽ trở thành người dưng qua đường, đây cũng là cái giá mà bọn họ phải trả vì lựa chọn của mình!
Mạc Đình nở nụ cười, kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, khinh thường hả hê nhìn về phía Cầu Linh.
Hừ, ai kêu tên khốn này vong ân bội nghĩa, lần này hãy nhận lấy báo ứng đi?
"Sư phụ, " Y Phỉ Phỉ vội vàng chạy đến trước mặt Dạ Nhược Ly, mắt đầy hơi nước, "Sư phụ, người không sao chứ? Vừa rồi thật sự dọa chết ta, ta còn cho rằng..."
"Ta nói rồi, ta bất tử, đừng ai nghĩ đến việc giết chết ta!"
Dạ Nhược Ly hơi nhếch môi, không phải nàng cuồng vọng mà đúng là đã chết rồi sống lại.
Chẳng qua nàng vốn cho là mình đối phó với Lưu Phong Tông không thành vấn đề, không ngờ lại xuất hiện ngọn lửa áp chế linh hồn, nếu không phải nàng phán đoán sai thì sẽ không như thế, cho nên lần sau nàng sẽ không để chuyện này xảy ra.
Hơn nữa, nếu Phong Thần có thể sống lại thì không còn gì phải sợ...
Mắt Dạ Nhược Ly lóe sáng, trong mắt đầy vẻ nghiêm trọng, có lẽ là nên nghĩ cách để Phong Thần khôi phục thân thể.
"Ha ha."
Một tiếng cười khàn khàn trầm thấp vang lên trong gió, "Mạc Tịch Dương" khẽ ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên,đôi mắt màu đỏ máu có chút nhu hòa: "Thanh nhi, đã lâu rồi không gặp, tính cách của nàng vẫn không hề thay đổi."
Đôi mắt đầy nhu tình nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly, trên gương mặt tuấn mỹ xuất hiện nụ cười nhợt nhạt.
Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, chân mày hơi nhíu lại: "Ta không tên Thanh nhi, có phải ngươi nhận sai người rồi không!"
"Không, nàng chính là Thanh nhi, trên thân thể nàng có khí tức của nàng ấy!" Khuôn mặt tuấn mỹ biến đổi, "Mạc Tịch Dương" nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly, trong mắt có chút đau đớn, "Thanh nhi, nàng quên mất ta rồi sao? Sao nàng có thể quên ta được?"
Biểu cảm của thiếu niên có chút điên cuồng, màu đỏ trong đôi mắt đậm hơn nhiều, cả người đầy hơi thở quỷ dị...
Trời trong xanh như vừa được tẩy rửa, ngọn lửa màu đen từ từ thiêu đốt, Phong Thần cắn chặt hàm răng, nhẹ nhàng nâng hai tay, chợt hóa thành một luồng sáng đen, cả người đánh lao về phía Hoàng Cốc.
Hoàng cốc sửng sốt một chút, mâu trong mắt có chút khiếp sợ: "Bị Địa Tâm Hỏa thiêu đốt mà còn duy trì được tốc độ nhanh như vậy, quả thật không hổ là Phong Thần, nhưng hiện tại nàng ta không chết, như vậy sẽ là giờ chết của chúng ta!"
Địa Tâm Hỏa là thứ mà ba người bọn họ đoạt được từ Tử Lăng quốc.
Chuyên chế phục linh hồn, cũng khóa chặt linh hồn ở bên trong nó, cho đến khi bị thiêu đốt không còn gì nữa, nếu như không phải như thế thì bọn hắn cũng không có gan đến khiêu chiến với Phong Thần.
Giờ phút này thù hận ẩn nhẫn hơn năm trăm biến thành nguồn sức mạnh vô hạn, Phong Thần múa may song kiếm, mạnh mẽ chém về phía ba người bọn họ.
Bị Địa Tâm Hỏa thiêu huỷ, nàng chẳng những duy trì được tốc độ cực nhanh như vậy mà còn có sức mạnh kinh sợ lòng người, nhưng mà bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được linh hồn Phong Thần đang suy yếu dần.
Hiển nhiên nàng có thể bộc phát ra sức mạnh vô hạn là vì sinh mệnh đang cạn kiệt …
"Đủ, đủ rồi!" Dạ Nhược Ly cố gắng đứng lên, nàng nắm chặt tay, chậm rãi đi về phía Phong Thần, "Sư phụ, mau dừng tay! Không thể tiếp tục nữa..."
Chẳng lẽ Phong Thần cũng muốn giống như Kỳ Lân ở kiếp trước, vì bảo vệ nàng mà muốn đồng quy vu tận với kẻ địch sao?
"Ầm!"
Quả đấm Khâu Lâm xuyên qua ngọn lửa màu đen rơi xuống trên bộ ngực của Phong Thần, nhưng mà hắn lại không bị thương tổn chút nào, điều này chứng minh Địa Tâm Hỏa chỉ có tác dụng với linh hồn.
Phong Thần lui về phía sau hai bước rồi lại giơ kiếm lên, nhanh chóng đâm về phía quả đấm của Khâu Lâm.
Có lẽ là vì Địa Tâm Hỏa, hơn nữa Phong Thần đang bị thiêu đốt linh hồn, bây giờ linh hồn nàng đã dần dần trở nên trong suốt, giống như ngay sau đó sẽ biến mất...
Tâm khẽ run lên, hai tròng mắt Dạ Nhược Ly dần đỏ ửng, thân thể nhanh chóng hiện lên, nhằm về phía Khâu Lâm...
Nhìn thấy hành động liều mạng của nàng, mọi người phía sau đều biến sắc, chưa kịp mở miệng hét lớn thì Dạ Nhược Ly đã rơi xuống trước mặt Phong Thần.
"Nhược Ly nha đầu, ngươi làm cái gì, còn không mua đi đi!"
Phong Thần cắn chặt môi, sự hoảng sợ mãnh liệt khiến giọng nói của nàng hơi run rẩy.
Đồ đần độn này, nếu nàng muốn đi rõ ràng là rất dễ, vì sao lại cứ khăng khăng ở lại? Nếu là nàng chết thì dù mình có xuống Địa Ngục cũng không thể an tâm.
"Sư phụ, tuy rằng ta nói không cần ai bảo vệ nhưng cuối cùng vẫn được mọi người bảo vệ, cho nên lần này hãy để ta bảo vệ người đi, ta tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai bị thương nữa, huống chi..."
Dạ Nhược Ly dừng lại, nhìn thẳng vào quả đấm đang đánh tới, con ngươi đen nhánh đầy khí phách: "Ta Dạ Nhược Ly không muốn chết, ai dám lấy mạng ta? Dù cho là Thiên Đô cũng không thể!"
"Ầm!"
Lời nói vừa dứt thì quả đấm nặng nề đánh vào lồng ngực Dạ Nhược Ly, miệng nàng phun ra một ngụm máu tươi, dienxdafnleequysdoon bị đánh bay ra ngoài, đột nhiên rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.
"Nhược Ly tỷ tỷ!"
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tịch Dương tái nhợt, thân thể thon dài run rẩy lên.
Y Phỉ Phỉ và Mạc Đình đều ngẩn ra, họ vội vàng che môi, nước mắt chảy ra từ trong vành mắt...
"Hừ, cuồng vọng tự đại, một quyền này của ta đã đánh vỡ lục phủ ngũ tạng của ngươi, ngươi sẽ phải chết không thể nghi ngờ!"
Nhưng mà Khâu Lâm vừa dứt lời thì liền thấy một luồng sáng trắng bao quanh người Dạ Nhược Ly, sau khi được luồng sáng trắng chữa khỏi, sắc mặt nàng dần khôi phục như lúc ban đầu, trên người đầy sức sống.
"Điều... Điều này sao có thể?"
Mọi người trừng lớn hai mắt, giật mình nhìn nữ tử mặc bạch y đang đứng lên từ trên đất.
Vừa rồi vào giây phút đó, rõ ràng bọn họ cảm nhận được nàng đã chết, vì sao lại có thể lập tức sống lại? Như... Như vậy quả thực là quái vật, dù là Chí Tôn cũng không thể biến thái như vậy?
Tất nhiên bọn họ sẽ không biết tính mạng của Dạ Nhược Ly và Dữ Thiên Lưu gắn kết với nhau, trừ phi cả hai cùng chết, nếu không các nàng sẽ Bất Tử Bất Diệt!
Thấy vậy, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, chỉ có khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tịch Dương vẫn tái nhợt như cũ, không hề có chút máu.
"Nhược Ly tỷ tỷ vừa khóc, thật không?" Mạc Tịch Dương nhẹ ngẩng đầu, giữa hai tròng mắt tinh khiết ửng đỏ, "Nàng khóc, còn thiếu chút nữa là mất mạng..."
Mạc Tịch Dương nắm chặt tay, thân thể run nhè nhẹ.
Một tiếng ầm vang lên, một hơi thở quỷ dị ngập đầy không trung, khiến người ta bị áp bách thở không nổi, dù cho là ba người Hoàng Cốc cũng tái nhợt mặt dưới sự áp bách này.
Trong phút chốc, ánh mắt mọi người tập trung lên người Mạc Tịch Dương.
"Ta không muốn giết người, thật sự không muốn giết người, nhưng mà..." Nước mắt rơi trên khuôn mặt non nớt, Mạc Tịch Dương cắn chặt môi, "Vì sao các ngươi lại làm nàng rơi lệ, vì sao lại muốn tổn thương nàng?"
"Tịch Dương..."
Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Mạc Tịch Dương.
Nàng chưa hề nhìn thấy Mạc Tịch Dương như vậy, bây giờ hắn như hoàn toàn biến thành một người khác...
"Ầm ầm!"
Sắc trời đại biến, mây đen bao trùm khắp không trung, cuồng phong chợt xuất hiện, Mạc Tịch Dương đứng thẳng giữa cuồng phong, khuôn mặt tuấn mỹ non nớt, trong con ngươi đen nhánh của hắn đầy vẻ khát máu.
"Nhược Ly tỷ tỷ, vì tỷ, ta nguyện thành ma, bất kỳ ai khiến tỷ rơi lệ, làm tỷ đau lòng đều đáng chết!"
Hắn không thể quên được cảm giác chua xót khi thấy nàng rơi lệ, hắn cũng không thể quên được nỗi sợ khi cho rằng nàng đã chết.
Những năm gần đây hắn không thể giết người, thậm chí không thể có bất kỳ sát ý nào, chỉ có như thế mới không bị ma tâm nhập thể, nhưng lần này vì nàng dù có thành ma thì đã sao?
Hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho những người làm nàng bị thương!
"Ầm!"
"Ầm ầm!"
Giữa không trung, sấm sét vang dội, khi mọi người kinh ngạc nhìn Mạc Tịch Dương chăm chú thì tóc đen của hắn dần biến thành màu đỏ máu, đôi mắt đen cũng bị màu đỏ của lửa che lấp.
Đây là một người hoàn toàn khác hắn Mạc Tịch Dương, nhưng lại có cùng diện mạo...
Thiếu niên đứng giữa gió bão, tóc đỏ bay lên, đôi mắt đỏ như máu đầy vẻ khát máu tàn nhẫn. Tóc của Chu Tước cũng là màu đỏ, nhưng Chu Tước mang lại cho người ta cảm giác nóng nảy kiêu ngạo, còn trên người thiếu niên này thì lại đầy cảm giác lạnh lẽo, âm u và sát khí.
"Ầm!"
Hơi nâng tay lên, ba luồng sáng màu đỏ hóa thành mũi tên, đột nhiên đánh úp về phía ba người Hoàng Cốc nhanh như sét đánh.
"Phụt phụt phụt!"
Ba tiếng nôn trầm đục vang lên rõ ràng, ba người Hoàng Cốc đột nhiên trừng lớn hai mắt, cúi đầu nhìn ngực loang lổ đầy máu, tròng mắt dần tan rã, đôi mắt từ từ mất đi tiêu cự...
Giết ngay lập tức? Đường đường là Thần tôn cường giả mà lại bị giết ngay lập tức như vậy? Rốt cục thiếu niên này là người phương nào?
Nhưng bất kỳ ai cũng đều biết hắn tuyệt không phải Mạc Tịch Dương, không phải vì thực lực chênh lệch quá nhiều mà là cả hai bên đều khiến người khác kinh ngạc. Mạc Tịch Dương đơn thuần như tờ giấy trắng, mà hắn lại là ác ma giết người vô số.
"Mạc Tịch Dương" ngắm nhìn Dạ Nhược Ly trong vô thức, mắt có xen lẫn những hàm ý khó hiểu, rồi chợt vung tay lên, diễn dafnlê quysdôn cùng chưởng một luồng gió về phía Phong Thần, trong phút chốc ngọn lửa màu đen bao bọc nàng biến mất hầu như không còn.
Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, nhưng không kịp hỏi nhiều mà chỉ vội vàng giơ tay lên chưởng một cái, Tỏa Hồn Châu lập tức bay về phía ba người kia. Rồi khi thu Tỏa Hồn Châu lại thì trong hạt châu màu đen nghiễm nhiên có thểm ba bóng người trong veo.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Phát hiện linh hồn bị nhốt, Hoàng Cốc hoảng sợ hô lớn.
"Làm cái gì?" Dạ Nhược Ly nhếch môi, cười lạnh một tiếng, "Đương nhiên là... Khiến các ngươi sống không bằng chết rồi, năm năm trước ta từng giam cầm một linh hồn bên trong Tỏa Hồn Châu này, đáng tiếc nàng chỉ kiên trì được bảy bảy bốn mươi chín ngày liền hóa thành tro tàn, nhưng chắc hẳn với linh hồn Thần tôn của các ngươi thì chống đỡ mấy niên sẽ không thành vấn đề, trong vài năm này, ngươi cứ ở trong đó nếm thử nỗi khổ linh hồn bị đốt cháy đi, các ngươi nếm được mùi vị giống nhau, yên tâm đi, ở trong đó nếu ta không muốn cho các ngươi chết thì các ngươi không thể chết được!"
Toàn thân bọn họ run mạnh lên, trên khuôn mặt già nua của Hoàng Cốc đầy vẻ hoảng sợ: "Ác ma! Ngươi là ác ma! Thả chúng ta ra!"
" Thả ngươi? Không, ta không thể thả ngươi!" Dạ Nhược Ly lắc đầu, khẽ mỉm cười, "Bởi vì ta đang giúp ngươi, nếu các ngươi rời khỏi Tỏa Hồn Châu thì linh hồn sẽ biến mất, sao ta có thể trơ mắt nhìn các ngươi bị diệt vong được? Ta vốn muốn linh hồn các ngươi tồn tại thêm mấy năm nữa, các ngươi vẫn nên ở trong Tỏa Hồn Châu thì sẽ an toàn hơn."
"Không, Nhược Ly đại sư, ta cầu xin ngươi, cầu xin thả ta ra, ta thà rằng linh hồn bị giệt vong cũng không muốn ở lại chỗ này!"
Nghe vậy, Dạ Nhược Ly cười rộ lên, nụ cười của nàng đầy ý lạnh: "Lúc trước các ngươi làm sư phụ ta bị thương thì sao không nghĩ sẽ có ngày hôm nay? Hơn nữa ta sẽ để các ngươi nhìn rõ đôi cẩu nam nữ kia bị diệt vong! Lần này đối phó với các ngươi chẳng hề dựa vào thực lực của ta, nhưng khi giết đôi cẩu nam nữ kia thì ta và sư phụ sẽ tự mình động thủ, yên tâm, ngày xử quyết sẽ không còn xa..."
Tuy rằng lần này không thể tự tay giết ba người này nhưng lần sau nhất định sẽ dựa vào sức mình mà thực lực của nàng đã tăng lên nhanh như tên lửa, nếu nàng có đủ sức mạnh thì nàng sẽ không để xảy ra nhiều biến cố như vậy nhiều.
Dạ Nhược Ly nắm chặt tay, sắc mặt kiên định.
Nên đến Trung Châu trước, có lẽ tới đó mới có thể đột phá được...
Lúc này, mọi người đều chấn động nhìn Dạ Nhược Ly, chợt cảm thấy một cảm giác mát lạnh chui vào lòng bàn chân, đâm thẳng vào giữa chân khiến mọi người đồng loạt rùng mình một cái.
Nhất là người lựa chọn phản bội, lúc này tâm trạng đầy sợ hãi.
Thân thể ba vị cường giả của Lưu Phong Tông đã chết, linh hồn bị giam cầm, phải chăng kế tiếp sẽ đến lượt bọn họ?
Đương nhiên Dạ Nhược Ly cũng không rảnh đi quan tâm bọn họ, nhưng từ nay về sau bọn họ và nàng sẽ trở thành người dưng qua đường, đây cũng là cái giá mà bọn họ phải trả vì lựa chọn của mình!
Mạc Đình nở nụ cười, kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, khinh thường hả hê nhìn về phía Cầu Linh.
Hừ, ai kêu tên khốn này vong ân bội nghĩa, lần này hãy nhận lấy báo ứng đi?
"Sư phụ, " Y Phỉ Phỉ vội vàng chạy đến trước mặt Dạ Nhược Ly, mắt đầy hơi nước, "Sư phụ, người không sao chứ? Vừa rồi thật sự dọa chết ta, ta còn cho rằng..."
"Ta nói rồi, ta bất tử, đừng ai nghĩ đến việc giết chết ta!"
Dạ Nhược Ly hơi nhếch môi, không phải nàng cuồng vọng mà đúng là đã chết rồi sống lại.
Chẳng qua nàng vốn cho là mình đối phó với Lưu Phong Tông không thành vấn đề, không ngờ lại xuất hiện ngọn lửa áp chế linh hồn, nếu không phải nàng phán đoán sai thì sẽ không như thế, cho nên lần sau nàng sẽ không để chuyện này xảy ra.
Hơn nữa, nếu Phong Thần có thể sống lại thì không còn gì phải sợ...
Mắt Dạ Nhược Ly lóe sáng, trong mắt đầy vẻ nghiêm trọng, có lẽ là nên nghĩ cách để Phong Thần khôi phục thân thể.
"Ha ha."
Một tiếng cười khàn khàn trầm thấp vang lên trong gió, "Mạc Tịch Dương" khẽ ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên,đôi mắt màu đỏ máu có chút nhu hòa: "Thanh nhi, đã lâu rồi không gặp, tính cách của nàng vẫn không hề thay đổi."
Đôi mắt đầy nhu tình nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly, trên gương mặt tuấn mỹ xuất hiện nụ cười nhợt nhạt.
Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, chân mày hơi nhíu lại: "Ta không tên Thanh nhi, có phải ngươi nhận sai người rồi không!"
"Không, nàng chính là Thanh nhi, trên thân thể nàng có khí tức của nàng ấy!" Khuôn mặt tuấn mỹ biến đổi, "Mạc Tịch Dương" nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly, trong mắt có chút đau đớn, "Thanh nhi, nàng quên mất ta rồi sao? Sao nàng có thể quên ta được?"
Biểu cảm của thiếu niên có chút điên cuồng, màu đỏ trong đôi mắt đậm hơn nhiều, cả người đầy hơi thở quỷ dị...