Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Chương 13: Em Sẽ Thực Hiện Cho Chị Một Điều Ước
Hóa ra, Chương tú tài có tật mê cờ bạc. Hắn nợ nần chồng chất, bị chủ nợ ép đến không còn đường thoát. Chủ nợ thấy nhà hắn nghèo xác xơ, thật sự không có khả năng trả tiền, nên chỉ cho hắn một con đường thoát: nếu thành công, không chỉ trả hết nợ mà còn cưới được vợ, kiếm được nhiều tiền bạc.
Chương tú tài vội hỏi đó là chuyện tốt gì.
Chủ nợ nói, bảo hắn hợp tác diễn một vở kịch, lừa cưới cô cả nhà họ Trần. Nhà họ Trần chỉ còn cô cháu gái mồ côi và bà nội, nhưng cũng có chút của cải. Nếu cưới được cô, thì mọi thứ sẽ có đủ.
Nghe đến đây, Trần Mộc Miên lập tức hiểu tại sao ông thầy bói kia lại không lấy tiền. Hóa ra là chờ mọi chuyện thành công rồi chia chác phần lớn.
Biết được điều này, Trần Mộc Miên không vội vàng nói cho bà nội biết. Theo suy nghĩ của cô, chắc bà nội lại nghĩ rằng cô không muốn lấy chồng nên bịa ra chuyện để lừa bà.
Thay vào đó, cô bèn nhờ người chặn bà mai lại, rồi mời vị đạo trưởng từng xem bói cho cô về nhà. Đạo trưởng nói với bà nội rằng nếu Trần Mộc Miên muốn có duyên lành, phải chờ qua tuổi hai mươi mới được kết hôn, nếu không, vía cô quá nhẹ, ai cũng có thể khắc chết cô.
Bà nội vội kể lại lời của ông thầy bói cho đạo trưởng nghe. Đạo trưởng bấm ngón tay tính toán, rồi nói người đó là kẻ bịp bợm, không tin thì bảo bà nội đi dò la ở sòng bạc.
Bà nội vội cho người đến sòng bạc dò la, không chỉ biết được Chương tú tài là một tay cờ bạc, mà còn gặp lại tên giả mạo thầy bói. Bà nội lúc này mới nhận ra rằng, hóa ra cô cháu gái mồ côi của mình đã bị người ta nhắm đến.
Lúc đó, bà nội định đưa Trần Mộc Miên lên Thượng Hải, nhưng cha cô viện cớ từ chối. Bà nội không còn cách nào khác, đành giữ Trần Mộc Miên ở nhà, mong rằng qua tuổi hai mươi, cô sẽ tìm được một gia đình tử tế.
Ai ngờ, người tính không bằng trời tính. Bà nội đột ngột mắc bệnh nặng rồi qua đời. Quê nhà lại bị quân phiệt kéo đến đánh nhau.
Trần Mộc Miên vội vàng chôn cất bà nội, một mình xuống phương Nam tìm cha.
Nhớ lại chuyện cũ, Trần Mộc Miên thở dài, thời buổi này, nơi đâu cũng toàn là kẻ bịp bợm.
Có lẽ vì cô đứng trước cửa quá lâu, người trong nhà không nhịn được mà bước ra hỏi: “Cô muốn xem bói phải không?”
Trần Mộc Miên không trả lời, cũng chẳng quay đầu lại, cứ thế bước đi. Khi trở về khách sạn, cô phát hiện hành lang lạnh lẽo hơn thường ngày.
Có một đôi nam nữ đang cãi vã kịch liệt trước cửa phòng, Trần Mộc Miên không muốn can thiệp vào chuyện của người khác, vội vàng vào phòng mình.
Đêm đó, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Trần Mộc Miên nằm ngủ không yên.
Cô dường như nghe thấy có ai đó đang khóc, tiếng khóc rất thảm thiết, nghẹn ngào, cứ vang vọng bên tai. Trần Mộc Miên cảm thấy sợ hãi, bèn kéo chăn trùm kín người, mong tiếng khóc đó sớm biến mất.
Nhưng tiếng khóc ngày càng gần, như thể xuyên qua tường, đến ngay bên giường cô.
Cơn lạnh thấm qua chăn, Trần Mộc Miên cố nhắm chặt mắt, dù răng va lập cập, người cuộn tròn lại, cô vẫn giả vờ như không biết gì.
Trong lòng cô không ngừng lẩm bẩm: “Oan có đầu, nợ có chủ, đừng hại tôi.”
Nhưng tiếng khóc đó vẫn vang lên ngay trên giường cô, giọng nghẹn ngào: “Chị ơi, cứu em với.”
Đây là giọng của một cậu bé, nghe giống y như tiếng khóc mà cô đã nghe vào ban ngày.
Trần Mộc Miên đâu dám mở mắt, quyết tâm làm như một hòn đá, mặc kệ chuyện gì xảy ra.
Cậu bé vẫn tiếp tục khóc: “Chị ơi, cứu em với, em muốn đi đầu thai.” Tôi là đá, tôi là đá, tôi là đá.
Cậu bé thấy cô không phản ứng, lại tiếp tục quấy rầy: “Chị ơi, sao chị nhẫn tâm quá vậy, không thể giúp em một chút sao?”
Tôi là đá, tôi là đá.
“Chị ơi, nếu chị không cứu em, chị cũng sẽ không có kết cục tốt đâu.” Tôi là đá, tôi là đá.
“Chị ơi, chỉ cần chị giúp em, em sẽ thực hiện cho chị một điều ước.”
Trần Mộc Miên thật sự không muốn mở mắt, nhưng đứa trẻ đáng sợ đó đã bám vào đầu giường, đôi mắt đầy máu nhìn chằm chằm cô. Những giọt máu nhỏ lên người cô, khiến cô sợ hãi mà bật dậy.
Chương tú tài vội hỏi đó là chuyện tốt gì.
Chủ nợ nói, bảo hắn hợp tác diễn một vở kịch, lừa cưới cô cả nhà họ Trần. Nhà họ Trần chỉ còn cô cháu gái mồ côi và bà nội, nhưng cũng có chút của cải. Nếu cưới được cô, thì mọi thứ sẽ có đủ.
Nghe đến đây, Trần Mộc Miên lập tức hiểu tại sao ông thầy bói kia lại không lấy tiền. Hóa ra là chờ mọi chuyện thành công rồi chia chác phần lớn.
Biết được điều này, Trần Mộc Miên không vội vàng nói cho bà nội biết. Theo suy nghĩ của cô, chắc bà nội lại nghĩ rằng cô không muốn lấy chồng nên bịa ra chuyện để lừa bà.
Thay vào đó, cô bèn nhờ người chặn bà mai lại, rồi mời vị đạo trưởng từng xem bói cho cô về nhà. Đạo trưởng nói với bà nội rằng nếu Trần Mộc Miên muốn có duyên lành, phải chờ qua tuổi hai mươi mới được kết hôn, nếu không, vía cô quá nhẹ, ai cũng có thể khắc chết cô.
Bà nội vội kể lại lời của ông thầy bói cho đạo trưởng nghe. Đạo trưởng bấm ngón tay tính toán, rồi nói người đó là kẻ bịp bợm, không tin thì bảo bà nội đi dò la ở sòng bạc.
Bà nội vội cho người đến sòng bạc dò la, không chỉ biết được Chương tú tài là một tay cờ bạc, mà còn gặp lại tên giả mạo thầy bói. Bà nội lúc này mới nhận ra rằng, hóa ra cô cháu gái mồ côi của mình đã bị người ta nhắm đến.
Lúc đó, bà nội định đưa Trần Mộc Miên lên Thượng Hải, nhưng cha cô viện cớ từ chối. Bà nội không còn cách nào khác, đành giữ Trần Mộc Miên ở nhà, mong rằng qua tuổi hai mươi, cô sẽ tìm được một gia đình tử tế.
Ai ngờ, người tính không bằng trời tính. Bà nội đột ngột mắc bệnh nặng rồi qua đời. Quê nhà lại bị quân phiệt kéo đến đánh nhau.
Trần Mộc Miên vội vàng chôn cất bà nội, một mình xuống phương Nam tìm cha.
Nhớ lại chuyện cũ, Trần Mộc Miên thở dài, thời buổi này, nơi đâu cũng toàn là kẻ bịp bợm.
Có lẽ vì cô đứng trước cửa quá lâu, người trong nhà không nhịn được mà bước ra hỏi: “Cô muốn xem bói phải không?”
Trần Mộc Miên không trả lời, cũng chẳng quay đầu lại, cứ thế bước đi. Khi trở về khách sạn, cô phát hiện hành lang lạnh lẽo hơn thường ngày.
Có một đôi nam nữ đang cãi vã kịch liệt trước cửa phòng, Trần Mộc Miên không muốn can thiệp vào chuyện của người khác, vội vàng vào phòng mình.
Đêm đó, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Trần Mộc Miên nằm ngủ không yên.
Cô dường như nghe thấy có ai đó đang khóc, tiếng khóc rất thảm thiết, nghẹn ngào, cứ vang vọng bên tai. Trần Mộc Miên cảm thấy sợ hãi, bèn kéo chăn trùm kín người, mong tiếng khóc đó sớm biến mất.
Nhưng tiếng khóc ngày càng gần, như thể xuyên qua tường, đến ngay bên giường cô.
Cơn lạnh thấm qua chăn, Trần Mộc Miên cố nhắm chặt mắt, dù răng va lập cập, người cuộn tròn lại, cô vẫn giả vờ như không biết gì.
Trong lòng cô không ngừng lẩm bẩm: “Oan có đầu, nợ có chủ, đừng hại tôi.”
Nhưng tiếng khóc đó vẫn vang lên ngay trên giường cô, giọng nghẹn ngào: “Chị ơi, cứu em với.”
Đây là giọng của một cậu bé, nghe giống y như tiếng khóc mà cô đã nghe vào ban ngày.
Trần Mộc Miên đâu dám mở mắt, quyết tâm làm như một hòn đá, mặc kệ chuyện gì xảy ra.
Cậu bé vẫn tiếp tục khóc: “Chị ơi, cứu em với, em muốn đi đầu thai.” Tôi là đá, tôi là đá, tôi là đá.
Cậu bé thấy cô không phản ứng, lại tiếp tục quấy rầy: “Chị ơi, sao chị nhẫn tâm quá vậy, không thể giúp em một chút sao?”
Tôi là đá, tôi là đá.
“Chị ơi, nếu chị không cứu em, chị cũng sẽ không có kết cục tốt đâu.” Tôi là đá, tôi là đá.
“Chị ơi, chỉ cần chị giúp em, em sẽ thực hiện cho chị một điều ước.”
Trần Mộc Miên thật sự không muốn mở mắt, nhưng đứa trẻ đáng sợ đó đã bám vào đầu giường, đôi mắt đầy máu nhìn chằm chằm cô. Những giọt máu nhỏ lên người cô, khiến cô sợ hãi mà bật dậy.