Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Chương 139
Trần San Na tràn đầy niềm vui, nghĩ rằng mình sắp bay lên làm phượng hoàng.
Suốt cả buổi tiệc, cô ta là người nổi bật nhất, chẳng có ai sánh được về nhan sắc
lẫn sức hút.
Cả tối, cô ta nhảy hết điệu này đến điệu khác, làm quen không ít công tử trẻ
tuổi, ai nấy đều tỏ ra ân cần, chiều chuộng, muốn lấy lòng cô ta.
Cô ta biết mà, so với Trần Mộc Miên – kẻ khù khờ nhàm chán kia, chỉ có người
thông minh, quyến rũ như mình mới được người khác yêu mến.
Điều duy nhất khiến cô ta chưa hài lòng, là đám công tử kia chẳng ai sánh được
với Đàm Thuần Chi.
Muốn đè bẹp Trần Mộc Miên, cô ta nhất định phải chọn được một người hơn
hẳn Đàm Thuần Chi về cả gia thế lẫn ngoại hình.
Nghĩ tới đây, cô có chút tiếc nuối, sau khi từ chối lời mời nhảy tiếp, cô ta lấy
một miếng bánh, tìm chỗ ngồi ăn.
“Một tiểu thư xinh đẹp như vậy, sao lại ngồi đây một mình?”
Một bóng người xuất hiện trước mặt cô, che khuất ánh sáng. Trần San Na từ từ
ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông trưởng thành, dáng vẻ điềm đạm, nhưng
đôi mắt khiến cô ta cảm thấy khó chịu. Trần San Na khẽ cười, lịch sự đáp lại vài
câu, định gạt người này đi.
Nhưng ông ta quá bá đạo, ép cô ta phải cùng ông ta nhảy một điệu. Ánh mắt đầy
sự chiếm hữu của ông ta khiến cô ta hoảng sợ, không dám từ chối.
Dì Hàn vì đang mang thai nên không thể uống rượu, chỉ ăn vài miếng bánh
ngọt, ngồi trên ghế sofa nhìn người ta khiêu vũ, lòng có chút ganh tỵ.
Trong những phồn hoa của Thượng Hải, bà ta thích nhất là những nơi ăn chơi
như vậy. Chỉ tiếc là giờ phải bỏ hết, không thể chìm đắm vào những thứ đó nữa.
Sự ghen tỵ hiện rõ trong mắt dì Hàn, nhưng người khác hiểu rõ mà không nói
ra. Một người phụ nữ dáng vẻ thướt tha ngồi cạnh bà ta, nói với giọng ngưỡng
mộ: “Bà Trần quả là có phúc, chồng thương yêu, con gái xinh đẹp, giờ lại có
thêm quý tử, thật viên mãn.”
Dì Hàn thích nhất là nghe người khác gọi mình là bà Trần, điều đó xác lập địa
vị của bà ta trong nhà. Người phụ nữ trước mặt, chồng họ Phương, làm nghề
buôn bán pháo hoa. Nghe nói những dịp lễ hội ở Thượng Hải đều do nhà họ
Phương đảm nhận.
Sinh nhật phu nhân thị trưởng mỗi năm đều đặt pháo hoa riêng từ nhà họ.
Nghĩ đến đó, dì Hàn vội vàng nịnh nọt: “Bà Phương nói quá lời, ông nhà tôi chỉ
kiếm được chút tiền đủ bề mặt mà thôi, làm sao sánh được với nhà bà rực rỡ
phồn thịnh. Con trai bà Phương không những khôi ngô tuấn tú, mà hôm nay
cũng khiến bao thiếu nữ phải đem lòng ái mộ. Tương lai tiếp quản sản nghiệp
nhà họ Phương, chắc chắn sẽ còn tiến xa.”
Ai chẳng thích nghe lời hay, bà Phương tuy có chút coi thường dì Hàn, nhưng
chẳng ngại nghe lời khen.
“Bà Trần nói đùa rồi, con gái bà đẹp người đẹp nết thế này, không biết sẽ về tay
công tử nhà nào. Ấy, sao ông ta đi qua đó?”
Bà Phương bỗng chỉ về phía Trần San Na, dì Hàn vội nhìn theo, thấy một người
đàn ông cao lớn đứng trước mặt Trần San Na nói vài câu. Hai người liền đứng
lên vào sàn nhảy, nhảy cùng nhau.
Người đàn ông mặc bộ âu phục đắt đỏ, nhìn đã biết giá trị không nhỏ, lại được
mời tới dự tiệc sinh nhật của cục trưởng Mã, rõ ràng không phải hạng người tầm
thường. Dì Hàn hỏi ngay: “Người đó là ai?”
Trông ông ta cỡ hơn ba mươi, không phải kiểu thanh niên mà Trần San Na ưa
thích.
Bà Phương cười khẽ: “Đó là ông Vương Lợi Đạt, một đại gia bất động sản có
tiếng ở Thượng Hải. Phần lớn dự án bất động sản ở Thượng Hải đều qua tay
ông ấy.”
Suốt cả buổi tiệc, cô ta là người nổi bật nhất, chẳng có ai sánh được về nhan sắc
lẫn sức hút.
Cả tối, cô ta nhảy hết điệu này đến điệu khác, làm quen không ít công tử trẻ
tuổi, ai nấy đều tỏ ra ân cần, chiều chuộng, muốn lấy lòng cô ta.
Cô ta biết mà, so với Trần Mộc Miên – kẻ khù khờ nhàm chán kia, chỉ có người
thông minh, quyến rũ như mình mới được người khác yêu mến.
Điều duy nhất khiến cô ta chưa hài lòng, là đám công tử kia chẳng ai sánh được
với Đàm Thuần Chi.
Muốn đè bẹp Trần Mộc Miên, cô ta nhất định phải chọn được một người hơn
hẳn Đàm Thuần Chi về cả gia thế lẫn ngoại hình.
Nghĩ tới đây, cô có chút tiếc nuối, sau khi từ chối lời mời nhảy tiếp, cô ta lấy
một miếng bánh, tìm chỗ ngồi ăn.
“Một tiểu thư xinh đẹp như vậy, sao lại ngồi đây một mình?”
Một bóng người xuất hiện trước mặt cô, che khuất ánh sáng. Trần San Na từ từ
ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông trưởng thành, dáng vẻ điềm đạm, nhưng
đôi mắt khiến cô ta cảm thấy khó chịu. Trần San Na khẽ cười, lịch sự đáp lại vài
câu, định gạt người này đi.
Nhưng ông ta quá bá đạo, ép cô ta phải cùng ông ta nhảy một điệu. Ánh mắt đầy
sự chiếm hữu của ông ta khiến cô ta hoảng sợ, không dám từ chối.
Dì Hàn vì đang mang thai nên không thể uống rượu, chỉ ăn vài miếng bánh
ngọt, ngồi trên ghế sofa nhìn người ta khiêu vũ, lòng có chút ganh tỵ.
Trong những phồn hoa của Thượng Hải, bà ta thích nhất là những nơi ăn chơi
như vậy. Chỉ tiếc là giờ phải bỏ hết, không thể chìm đắm vào những thứ đó nữa.
Sự ghen tỵ hiện rõ trong mắt dì Hàn, nhưng người khác hiểu rõ mà không nói
ra. Một người phụ nữ dáng vẻ thướt tha ngồi cạnh bà ta, nói với giọng ngưỡng
mộ: “Bà Trần quả là có phúc, chồng thương yêu, con gái xinh đẹp, giờ lại có
thêm quý tử, thật viên mãn.”
Dì Hàn thích nhất là nghe người khác gọi mình là bà Trần, điều đó xác lập địa
vị của bà ta trong nhà. Người phụ nữ trước mặt, chồng họ Phương, làm nghề
buôn bán pháo hoa. Nghe nói những dịp lễ hội ở Thượng Hải đều do nhà họ
Phương đảm nhận.
Sinh nhật phu nhân thị trưởng mỗi năm đều đặt pháo hoa riêng từ nhà họ.
Nghĩ đến đó, dì Hàn vội vàng nịnh nọt: “Bà Phương nói quá lời, ông nhà tôi chỉ
kiếm được chút tiền đủ bề mặt mà thôi, làm sao sánh được với nhà bà rực rỡ
phồn thịnh. Con trai bà Phương không những khôi ngô tuấn tú, mà hôm nay
cũng khiến bao thiếu nữ phải đem lòng ái mộ. Tương lai tiếp quản sản nghiệp
nhà họ Phương, chắc chắn sẽ còn tiến xa.”
Ai chẳng thích nghe lời hay, bà Phương tuy có chút coi thường dì Hàn, nhưng
chẳng ngại nghe lời khen.
“Bà Trần nói đùa rồi, con gái bà đẹp người đẹp nết thế này, không biết sẽ về tay
công tử nhà nào. Ấy, sao ông ta đi qua đó?”
Bà Phương bỗng chỉ về phía Trần San Na, dì Hàn vội nhìn theo, thấy một người
đàn ông cao lớn đứng trước mặt Trần San Na nói vài câu. Hai người liền đứng
lên vào sàn nhảy, nhảy cùng nhau.
Người đàn ông mặc bộ âu phục đắt đỏ, nhìn đã biết giá trị không nhỏ, lại được
mời tới dự tiệc sinh nhật của cục trưởng Mã, rõ ràng không phải hạng người tầm
thường. Dì Hàn hỏi ngay: “Người đó là ai?”
Trông ông ta cỡ hơn ba mươi, không phải kiểu thanh niên mà Trần San Na ưa
thích.
Bà Phương cười khẽ: “Đó là ông Vương Lợi Đạt, một đại gia bất động sản có
tiếng ở Thượng Hải. Phần lớn dự án bất động sản ở Thượng Hải đều qua tay
ông ấy.”