Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Chương 59
Trong lòng Trần Tuấn thầm ngạc nhiên, nếu đúng như vậy, cưới con gái mình
cho người ta chẳng khác nào đem con ra mạo hiểm? Nhưng, nếu hai nhà kết làm
thông gia, vậy khoản vay của ngân hàng Lộ Thắng nào còn là vấn đề nữa.
Tay phó giám đốc hay coi thường ông ta kia sau này gặp ông ta chắc cũng phải
cúi đầu chào.
Ông ta cân nhắc, thấy lợi ích vẫn lớn hơn nhiều so với rủi ro. Hơn nữa, đã là
thầy pháp nói, vậy thì con gái ông ta gả sang đó chắc chắn sẽ hợp, cũng là tìm
được một mối tốt cho cô.
Trong đầu ông ta tính toán một hồi, ông Ô tất nhiên không biết, chỉ nhớ ra con
gái của Trần Tuấn: “Tôi nhớ cô con gái San Na của ông cũng đến tuổi lấy chồng
rồi nhỉ?”
Trần Tuấn sững lại một chút, rồi cười: “Ông nói thế nào ấy chứ. San Na còn
nhỏ, mới mười tám thôi, con gái lớn của tôi thì đã hai mươi, đương tuổi cưới
gả.”
Ông Ô ngạc nhiên, đặt tách trà xuống: “Sao tôi chưa từng nghe ông nói có cô
con gái lớn?”
Trần Tuấn cười gượng: “Con bé từ nhỏ sống với bà nội ở quê, gần đây bà mất,
miền Bắc lại bất ổn nên nó mới về Thượng Hải. Ngày nào đó tôi sẽ dẫn nó qua
chào ông, mong ông đừng chê con bé thô kệch.”
Ông Ô bừng tỉnh: “À, thì ra là con của bà cả. Thảo nào tôi chưa gặp qua.”
Trần Tuấn thoáng bối rối. Dù ông luôn gọi dì Hàn là vợ mình, nhưng chuyện
ông có vợ cả ở quê vốn không thể giấu được.
May mà đàn ông hiểu nhau, không ai nói thêm gì.
Ông ta hắng giọng, hỏi: “Không biết bà Đàm có yêu cầu gì cho con dâu?”
Dù ông ta nói như vô tình, nhưng ông Ô cũng hiểu ý, bật cười: “Ông bạn à, tôi
biết ngay là ông thông minh. Chúng ta quen biết nhau đã lâu, tôi không ngại nói
thẳng với ông.”
“Nhà họ Đàm không thiếu người muốn làm sui. Nhà nào nghe ngóng được chút
tin tức đều đến hỏi thăm, nhưng bà lớn bên đó lại không muốn gặp ai, chỉ lấy
bát tự để tính số. Bà ấy chỉ cần tìm người hợp mệnh, mà tới giờ vẫn chưa tìm ra.
Nếu ông có ý, sao không đem bát tự của con gái ra, tôi sẽ giúp hỏi thử.”
Trần Tuấn tất nhiên vui mừng hết sức, nhưng tới giờ ông ta vẫn chưa biết bát tự
của con gái. Trong lòng có chút ngượng ngùng, ông ta nghĩ một lát, rồi đáp:
“Tôi sẽ về tìm lại bát tự rồi gửi cho ông.”
Ông Ô cười cười, ra hiệu mời ông ta tiếp tục uống trà.
Trần Tuấn vội vã trở về nhà, lục tung đống thư từ cũ. Cuối cùng, ở một góc
khuất nhất, ông ta tìm thấy một bức thư của mẹ mình, trong đó viết rằng Trần
Mộc Miên sắp tròn hai mươi, mong ông ta tìm cho cô một đám môn đăng hộ
đối.
Trong thư có đính kèm một tấm thiệp ghi bát tự của cô. Trần Tuấn thở phào nhẹ
nhõm.
Ông ta thậm chí không kịp đọc kỹ bức thư, đã sai người mang tấm thiệp đến nhà
họ Ô.
Thiệp vừa được gửi đi, ông ta đã ngồi chờ tin trong thấp thỏm.
Dì Hàn chăm sóc con gái xong đi xuống, thấy ông ta như vậy thì không nhịn
được hỏi: “Cái nhà họ Đàm đó rốt cuộc là nhà thế nào mà làm ông sốt ruột thế
này?”
Trần Tuấn liếc bà ta, đáp với giọng khinh thường: “Bà biết gì? Nếu đám cưới
này thành, đừng nói là khoản vay của ngân hàng Lộ Thắng, mà tương lai nhà họ
Trần chúng ta chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió.”
Dì Hàn trợn mắt: “Cái gì? Nhà người ta tốt như vậy, sao ông không để dành cho
San Na?”
Bà ta vốn tưởng nhà họ Đàm là một gia đình sa sút, ai ngờ gốc gác lại sâu xa
như thế, trong lòng không cam tâm, lỡ lời bộc lộ cả toan tính. Nói xong bà ta
hối hận ngay, vội vàng giải thích: “Ông hiểu lầm rồi. Ý tôi là San Na cũng lớn
rồi, ông cũng nên tính toán chuyện hôn nhân cho con bé.”
Trần Tuấn cau mày: “San Na còn nhỏ, lo gì. Còn Mộc Miên, nó đã hai mươi
tuổi, lại có lời của thầy, đám cưới này đương nhiên không thể để lỡ.”
Dì Hàn vẫn chưa cam lòng: “Nhưng thầy nói cũng không chắc đã đúng.”
“Thôi đi, đừng giở mấy cái mưu vặt đó nữa. Đám này thành hay không còn phải
xem chúng nó có hợp bát tự không. Nếu mà thành, bà đừng có hòng phá hỏng,
nếu không đừng trách tôi không nể tình.”
Chuyện này liên quan đến cả tài sản lẫn tương lai của ông ta, không thể để xảy
ra sai sót.
Dì Hàn không vui, bĩu môi rồi uốn éo bước lên lầu.
Đi chưa được nửa đường, chuông điện thoại đã reo vang. Trần Tuấn vội vàng
nghe máy, qua cuộc nói chuyện, nghe thấy giọng ông ta phấn khởi đến lạ.
Dì Hàn quay lại, thấy Trần Tuấn mừng rỡ, tay nắm chặt, còn nhảy lên hai cái
như thanh niên trai trẻ, thậm chí lao tới ôm bà ta xoay một vòng.
“Thành rồi, thành rồi, chuyện hôn nhân thành rồi.”
Trong lòng dì Hàn bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười chúc mừng: “Tốt
quá, ông à, ông cuối cùng cũng toại nguyện rồi.”
cho người ta chẳng khác nào đem con ra mạo hiểm? Nhưng, nếu hai nhà kết làm
thông gia, vậy khoản vay của ngân hàng Lộ Thắng nào còn là vấn đề nữa.
Tay phó giám đốc hay coi thường ông ta kia sau này gặp ông ta chắc cũng phải
cúi đầu chào.
Ông ta cân nhắc, thấy lợi ích vẫn lớn hơn nhiều so với rủi ro. Hơn nữa, đã là
thầy pháp nói, vậy thì con gái ông ta gả sang đó chắc chắn sẽ hợp, cũng là tìm
được một mối tốt cho cô.
Trong đầu ông ta tính toán một hồi, ông Ô tất nhiên không biết, chỉ nhớ ra con
gái của Trần Tuấn: “Tôi nhớ cô con gái San Na của ông cũng đến tuổi lấy chồng
rồi nhỉ?”
Trần Tuấn sững lại một chút, rồi cười: “Ông nói thế nào ấy chứ. San Na còn
nhỏ, mới mười tám thôi, con gái lớn của tôi thì đã hai mươi, đương tuổi cưới
gả.”
Ông Ô ngạc nhiên, đặt tách trà xuống: “Sao tôi chưa từng nghe ông nói có cô
con gái lớn?”
Trần Tuấn cười gượng: “Con bé từ nhỏ sống với bà nội ở quê, gần đây bà mất,
miền Bắc lại bất ổn nên nó mới về Thượng Hải. Ngày nào đó tôi sẽ dẫn nó qua
chào ông, mong ông đừng chê con bé thô kệch.”
Ông Ô bừng tỉnh: “À, thì ra là con của bà cả. Thảo nào tôi chưa gặp qua.”
Trần Tuấn thoáng bối rối. Dù ông luôn gọi dì Hàn là vợ mình, nhưng chuyện
ông có vợ cả ở quê vốn không thể giấu được.
May mà đàn ông hiểu nhau, không ai nói thêm gì.
Ông ta hắng giọng, hỏi: “Không biết bà Đàm có yêu cầu gì cho con dâu?”
Dù ông ta nói như vô tình, nhưng ông Ô cũng hiểu ý, bật cười: “Ông bạn à, tôi
biết ngay là ông thông minh. Chúng ta quen biết nhau đã lâu, tôi không ngại nói
thẳng với ông.”
“Nhà họ Đàm không thiếu người muốn làm sui. Nhà nào nghe ngóng được chút
tin tức đều đến hỏi thăm, nhưng bà lớn bên đó lại không muốn gặp ai, chỉ lấy
bát tự để tính số. Bà ấy chỉ cần tìm người hợp mệnh, mà tới giờ vẫn chưa tìm ra.
Nếu ông có ý, sao không đem bát tự của con gái ra, tôi sẽ giúp hỏi thử.”
Trần Tuấn tất nhiên vui mừng hết sức, nhưng tới giờ ông ta vẫn chưa biết bát tự
của con gái. Trong lòng có chút ngượng ngùng, ông ta nghĩ một lát, rồi đáp:
“Tôi sẽ về tìm lại bát tự rồi gửi cho ông.”
Ông Ô cười cười, ra hiệu mời ông ta tiếp tục uống trà.
Trần Tuấn vội vã trở về nhà, lục tung đống thư từ cũ. Cuối cùng, ở một góc
khuất nhất, ông ta tìm thấy một bức thư của mẹ mình, trong đó viết rằng Trần
Mộc Miên sắp tròn hai mươi, mong ông ta tìm cho cô một đám môn đăng hộ
đối.
Trong thư có đính kèm một tấm thiệp ghi bát tự của cô. Trần Tuấn thở phào nhẹ
nhõm.
Ông ta thậm chí không kịp đọc kỹ bức thư, đã sai người mang tấm thiệp đến nhà
họ Ô.
Thiệp vừa được gửi đi, ông ta đã ngồi chờ tin trong thấp thỏm.
Dì Hàn chăm sóc con gái xong đi xuống, thấy ông ta như vậy thì không nhịn
được hỏi: “Cái nhà họ Đàm đó rốt cuộc là nhà thế nào mà làm ông sốt ruột thế
này?”
Trần Tuấn liếc bà ta, đáp với giọng khinh thường: “Bà biết gì? Nếu đám cưới
này thành, đừng nói là khoản vay của ngân hàng Lộ Thắng, mà tương lai nhà họ
Trần chúng ta chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió.”
Dì Hàn trợn mắt: “Cái gì? Nhà người ta tốt như vậy, sao ông không để dành cho
San Na?”
Bà ta vốn tưởng nhà họ Đàm là một gia đình sa sút, ai ngờ gốc gác lại sâu xa
như thế, trong lòng không cam tâm, lỡ lời bộc lộ cả toan tính. Nói xong bà ta
hối hận ngay, vội vàng giải thích: “Ông hiểu lầm rồi. Ý tôi là San Na cũng lớn
rồi, ông cũng nên tính toán chuyện hôn nhân cho con bé.”
Trần Tuấn cau mày: “San Na còn nhỏ, lo gì. Còn Mộc Miên, nó đã hai mươi
tuổi, lại có lời của thầy, đám cưới này đương nhiên không thể để lỡ.”
Dì Hàn vẫn chưa cam lòng: “Nhưng thầy nói cũng không chắc đã đúng.”
“Thôi đi, đừng giở mấy cái mưu vặt đó nữa. Đám này thành hay không còn phải
xem chúng nó có hợp bát tự không. Nếu mà thành, bà đừng có hòng phá hỏng,
nếu không đừng trách tôi không nể tình.”
Chuyện này liên quan đến cả tài sản lẫn tương lai của ông ta, không thể để xảy
ra sai sót.
Dì Hàn không vui, bĩu môi rồi uốn éo bước lên lầu.
Đi chưa được nửa đường, chuông điện thoại đã reo vang. Trần Tuấn vội vàng
nghe máy, qua cuộc nói chuyện, nghe thấy giọng ông ta phấn khởi đến lạ.
Dì Hàn quay lại, thấy Trần Tuấn mừng rỡ, tay nắm chặt, còn nhảy lên hai cái
như thanh niên trai trẻ, thậm chí lao tới ôm bà ta xoay một vòng.
“Thành rồi, thành rồi, chuyện hôn nhân thành rồi.”
Trong lòng dì Hàn bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười chúc mừng: “Tốt
quá, ông à, ông cuối cùng cũng toại nguyện rồi.”