Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Chương 61
Trần Tuấn không biết Trần Mộc Miên đang nghĩ gì, ông ta chỉ quan tâm đến
chuyện đưa con gái về nhà, để chờ nhà họ Đàm tới đón dâu.
Đúng vậy, chính ông ta cũng không ngờ nhà họ Đàm lại vội vàng đến vậy. Vừa
nói chuyện hôn sự buổi sáng, buổi tối đã đòi đưa dâu về. Trần Tuấn cảm thấy có
gì đó không ổn, bên kia chỉ nói là thiếu gia thân thể yếu ớt, cần phải cưới ngay
để “xung hỉ” (đám cưới để giải hạn).
Trần Tuấn hiểu rõ, con gái ông ta gả qua đó, có khi phải làm quả phụ. Nhưng so
với chuyện đó, thì việc kết thân với gia đình quyền quý, giải quyết khó khăn tài
chính của công ty mới là quan trọng nhất.
“Con à, cha biết con tủi thân, có gì thì cứ về nhà rồi từ từ nói. Đừng phiền người
khác nữa.”
Trần Mộc Miên trầm ngâm không biết nghĩ gì, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.
Thấy vậy, Trần Tuấn mới nở một nụ cười, bảo quản gia thu dọn đồ đạc, chuẩn
bị đưa cô về.
Nhưng suốt quãng đường, Trần Mộc Miên không cho ai động vào hành lý của
mình. Cô ngồi ở góc xe, nhìn ra cảnh vật bên đường, không buồn nói chuyện
với cha.
Trần Tuấn cũng không ép, trong lòng đang mơ mộng về những vinh hoa phú
quý sắp đến.
Về đến dinh thự họ Trần, Trần Mộc Miên bắt đầu thấy có gì đó không ổn. Trần
Tuấn gọi hai người hầu tới, kè kè bên cạnh cô như để “phục vụ”, nhưng thật ra
là để canh chừng.
Cô bị đưa vào phòng, khóa trái cửa, không được phép ra ngoài.
Dì Hàn chẳng hề thấy có lỗi hay khó xử, ngược lại còn cười nhạo cô khi không
ai có mặt: “Cô cả ơi, mệnh cô thật tốt, mới tới Thượng Hải mà đã được nhà giàu
để mắt. Tối nay người ta đến rước dâu rồi, sau này phát tài đừng quên chúng tôi
là ai nhé.”
Trần Mộc Miên chỉ nghĩ đến Đàm Thuần Chi, tự hỏi anh ta làm sao mà thực
hiện được chuyện này. Anh là ma quỷ, làm sao lại đến cưới cô được?
Dì Hàn thấy cô không tỏ ra sợ hãi hay phẫn nộ thì trong lòng coi thường. Nhìn
thì có vẻ cao ngạo, nhưng vừa nghe nói lấy nhà giàu chắc mừng thầm không ít.
Điều này khiến bà ta càng thêm khó chịu. Bà ta bèn giả vờ thở dài: “Có điều
nghe nói thiếu gia nhà đó sức khỏe kém lắm, quanh năm nằm bên cái nồi thuốc.
Cô qua đó, phải làm một người vợ hiền dâu thảo, chăm sóc cha má chồng với
chồng chu đáo, chớ có làm gì khiến người ta phật ý, kẻo cha cô bị mất mặt.”
Trần Mộc Miên nhìn chằm chằm vào bụng bà ta, cố kiềm chế không tát bà ta
một cái. Dù cô hận đến đâu, cũng không thể động đến đàn bà mang thai.
Cô từ tốn ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Tôi muốn gặp cha.”
Dì Hàn chậm rãi từ chối: “Gặp ông làm gì? Cô sắp lấy chồng rồi, lo mà chuẩn
bị đi, tối nay nhà họ Đàm đến đón dâu đấy.”
Trần Mộc Miên không thèm đáp, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi gặp ai không cần bà bé
như bà phải lo. Bà đi nói với cha tôi, tôi dù gì cũng là cô cả danh chính ngôn
thuận của nhà họ Trần, có lấy chồng cũng phải làm cho đàng hoàng. Tôi không
phải loại hèn hạ như ai đó, trần truồng chạy theo đàn ông mà bỏ trốn.”
“Cô nói ai hèn hạ?” Năm xưa dì Hàn chẳng phải bỏ trốn theo Trần Tuấn mà
thành vợ bé sao? Cưới thì là vợ, trốn thì là thiếp. Đây là nỗi đau lớn nhất của dì
Hàn, nhất là khi tên bà ta đến nay vẫn chưa được ghi vào gia phả nhà họ Trần,
nghĩ đến mà bà ta lại càng thêm phẫn uất.
Trần Mộc Miên mắt vẫn không thèm liếc, đáp lại: “Tất nhiên là nói bà rồi, đến
chút tự biết mình cũng không có sao? Cha tôi đúng là không hiểu sao lại để mắt
tới một kẻ ngu ngốc như bà.”
Dì Hàn tức điên, định xông tới tát cô.
Trần Mộc Miên nhanh tay nắm chặt lấy cổ tay bà ta, rồi quay tay tát lại.
Tiếng tát giòn vang, không gian đột nhiên yên ắng hẳn. Người hầu đang bưng
trà vào đứng chết trân ở cửa, không dám thở mạnh. Dì Hàn chưa kịp hoàn hồn,
Trần Mộc Miên đã quay tay tát thêm một cái nữa.
“Mày dám đánh tao?” Dì Hàn ngỡ ngàng, không tin nổi. Rõ ràng hôm trước cô còn bị con gái bà ta dằn mặt, phải bỏ đi, nay lại trở nên cứng rắn thế này
chuyện đưa con gái về nhà, để chờ nhà họ Đàm tới đón dâu.
Đúng vậy, chính ông ta cũng không ngờ nhà họ Đàm lại vội vàng đến vậy. Vừa
nói chuyện hôn sự buổi sáng, buổi tối đã đòi đưa dâu về. Trần Tuấn cảm thấy có
gì đó không ổn, bên kia chỉ nói là thiếu gia thân thể yếu ớt, cần phải cưới ngay
để “xung hỉ” (đám cưới để giải hạn).
Trần Tuấn hiểu rõ, con gái ông ta gả qua đó, có khi phải làm quả phụ. Nhưng so
với chuyện đó, thì việc kết thân với gia đình quyền quý, giải quyết khó khăn tài
chính của công ty mới là quan trọng nhất.
“Con à, cha biết con tủi thân, có gì thì cứ về nhà rồi từ từ nói. Đừng phiền người
khác nữa.”
Trần Mộc Miên trầm ngâm không biết nghĩ gì, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.
Thấy vậy, Trần Tuấn mới nở một nụ cười, bảo quản gia thu dọn đồ đạc, chuẩn
bị đưa cô về.
Nhưng suốt quãng đường, Trần Mộc Miên không cho ai động vào hành lý của
mình. Cô ngồi ở góc xe, nhìn ra cảnh vật bên đường, không buồn nói chuyện
với cha.
Trần Tuấn cũng không ép, trong lòng đang mơ mộng về những vinh hoa phú
quý sắp đến.
Về đến dinh thự họ Trần, Trần Mộc Miên bắt đầu thấy có gì đó không ổn. Trần
Tuấn gọi hai người hầu tới, kè kè bên cạnh cô như để “phục vụ”, nhưng thật ra
là để canh chừng.
Cô bị đưa vào phòng, khóa trái cửa, không được phép ra ngoài.
Dì Hàn chẳng hề thấy có lỗi hay khó xử, ngược lại còn cười nhạo cô khi không
ai có mặt: “Cô cả ơi, mệnh cô thật tốt, mới tới Thượng Hải mà đã được nhà giàu
để mắt. Tối nay người ta đến rước dâu rồi, sau này phát tài đừng quên chúng tôi
là ai nhé.”
Trần Mộc Miên chỉ nghĩ đến Đàm Thuần Chi, tự hỏi anh ta làm sao mà thực
hiện được chuyện này. Anh là ma quỷ, làm sao lại đến cưới cô được?
Dì Hàn thấy cô không tỏ ra sợ hãi hay phẫn nộ thì trong lòng coi thường. Nhìn
thì có vẻ cao ngạo, nhưng vừa nghe nói lấy nhà giàu chắc mừng thầm không ít.
Điều này khiến bà ta càng thêm khó chịu. Bà ta bèn giả vờ thở dài: “Có điều
nghe nói thiếu gia nhà đó sức khỏe kém lắm, quanh năm nằm bên cái nồi thuốc.
Cô qua đó, phải làm một người vợ hiền dâu thảo, chăm sóc cha má chồng với
chồng chu đáo, chớ có làm gì khiến người ta phật ý, kẻo cha cô bị mất mặt.”
Trần Mộc Miên nhìn chằm chằm vào bụng bà ta, cố kiềm chế không tát bà ta
một cái. Dù cô hận đến đâu, cũng không thể động đến đàn bà mang thai.
Cô từ tốn ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Tôi muốn gặp cha.”
Dì Hàn chậm rãi từ chối: “Gặp ông làm gì? Cô sắp lấy chồng rồi, lo mà chuẩn
bị đi, tối nay nhà họ Đàm đến đón dâu đấy.”
Trần Mộc Miên không thèm đáp, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi gặp ai không cần bà bé
như bà phải lo. Bà đi nói với cha tôi, tôi dù gì cũng là cô cả danh chính ngôn
thuận của nhà họ Trần, có lấy chồng cũng phải làm cho đàng hoàng. Tôi không
phải loại hèn hạ như ai đó, trần truồng chạy theo đàn ông mà bỏ trốn.”
“Cô nói ai hèn hạ?” Năm xưa dì Hàn chẳng phải bỏ trốn theo Trần Tuấn mà
thành vợ bé sao? Cưới thì là vợ, trốn thì là thiếp. Đây là nỗi đau lớn nhất của dì
Hàn, nhất là khi tên bà ta đến nay vẫn chưa được ghi vào gia phả nhà họ Trần,
nghĩ đến mà bà ta lại càng thêm phẫn uất.
Trần Mộc Miên mắt vẫn không thèm liếc, đáp lại: “Tất nhiên là nói bà rồi, đến
chút tự biết mình cũng không có sao? Cha tôi đúng là không hiểu sao lại để mắt
tới một kẻ ngu ngốc như bà.”
Dì Hàn tức điên, định xông tới tát cô.
Trần Mộc Miên nhanh tay nắm chặt lấy cổ tay bà ta, rồi quay tay tát lại.
Tiếng tát giòn vang, không gian đột nhiên yên ắng hẳn. Người hầu đang bưng
trà vào đứng chết trân ở cửa, không dám thở mạnh. Dì Hàn chưa kịp hoàn hồn,
Trần Mộc Miên đã quay tay tát thêm một cái nữa.
“Mày dám đánh tao?” Dì Hàn ngỡ ngàng, không tin nổi. Rõ ràng hôm trước cô còn bị con gái bà ta dằn mặt, phải bỏ đi, nay lại trở nên cứng rắn thế này