Toàn Phúc Hoa Dạ

Chương 1: Phá kén



Thành phố S, chạng vạng tối hôm đó, trên đường chân trời có một rặng nắng chiều màu đỏ cam, trong không khí mùa hè thoảng qua mùi hương của cỏ đất và hơi ẩm sau cơn mưa, thậm chí không khí cũng trong trẻo thấy rõ, nước mưa trên mái hiên bên đường theo đà rơi xuống nối thành một đường lấp lánh. 

Toàn Minh đen đủi bị xối một nửa, thế nên vốn dĩ cô có thể về nhà vào buổi chiều lại chuyển thành tối mịt hơn mười giờ mới vội vàng chạy về. 

Đến khi cô mở cửa ra phát hiện trong khách chỉ có sự yên lặng, nếu không phải cô nhanh mắt, có lẽ sẽ không nhận ra được người đàn ông hòa vào bóng tối kia rồi. 

Chung Chấp đang dựa vào ghế salon ngủ. 

Ma xui quỷ khiến Toàn Minh không bật đèn, tay chân như thể mất khống chế dẫn cô tới trước mặt người đàn ông đang ngủ không chút đề phòng này. 

Để không quấy rầy tới Chung Chấp, Toàn Minh chỉ đứng trước mặt anh, lặng lẽ nhìn gương mặt anh. Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào phòng, rắc lên một tầng ánh sáng bạc lấp lánh trên người anh, mờ mờ ảo ảo. 

Cô siết chặt thư báo trúng tuyển trong tay, không kiềm được lòng, miệng đắng lưỡi khô. 

"Ba... con về rồi..." Toàn Minh vẫn không nhịn được duỗi tay ra lay lay Chung Chấp, "Ba vào trong phòng ngủ đi."

"A... Sao bây giờ con mới về." Chung Chấp bị cô lay tỉnh, chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vừa đưa tay xoa huyệt Thái Dương, vừa hỏi cô.

"Xế chiều con tới trường lấy thư báo, gặp được mấy người bạn cũ nên có ở lại tâm sự một lúc." Toàn Minh cố giả vờ bình tĩnh trả lời Chung Chấp, sau đó vờ đưa thư báo nhét vào trong tay anh, "Đây ạ, lấy được rồi."

Chỉ có điều Chung Chấp không thèm nhìn tới, khẽ gật đầu một cái rồi để thư báo qua một bên, dường như vẫn chưa tỉnh táo. 

"Ba không muốn xác nhận một chút sao?"

"Cái này có thể là giả ư?" Chung Chấp bật cười, chỉnh áo sơ mi, sau đó đưa tay ra túm cổ tay cô kéo tới bên cạnh mình: "Tới đây, tới đây ngồi đi."

Bóng tối nuôi dưỡng thiếu nữ đồng thời cũng che giấu suy nghĩ bí hiểm của cô, có vài lời, có một số việc, không thể, cũng không nên.

Toàn Minh cảnh cáo mình như vậy, sau đó Chung Chấp ngồi xuống bên cạnh, cô hơi cong đầu gối lên, dứt khoát dựa nửa người vào anh. Không giống tình cảm vừa ướt át vừa sình lầy của cô, trên người anh có hơi thở ấm áp, vững vàng, là sự khô ráo lại nhẹ nhàng dễ chịu, cô rất thích. 

"Ba, hết nghỉ hè là con sẽ đi học. Đến lúc đó con đi rồi liệu ba có nhớ con không?"

"Có chứ." Chung Chấp có vẻ trầm ngâm, cảm nhận được cô gái bên cạnh có hơi thất vọng với câu trả lời của anh, anh lại nghiêm túc nhắc nhở cô: "Thật ra thì con có thể trở lại hàng tuần mà."

"Ba tới đón con ư?" Toàn Minh trêu anh. 

"Cũng không phải là không thể. Dù sao cũng ở trong nước, không xa." Giọng Chung Chấp đậm ý cười, dường như đang ẩn chứa sự dịu dàng trong bóng đêm, bình thản lại rõ ràng. 

Đột nhiên, anh chuyển đề tài: "Lên đại học phải tự chăm sóc bản thân cho tốt. Bé cưng của ba dễ thương như vậy, chắc chắn đến lúc đó sẽ có rất nhiều con trai theo đuổi con, con nhất định phải biết thà thiếu chứ không ẩu nhé."

"Vâng."

Chung Chấp bổ sung thêm một câu: "Không nên học theo ba."

Cũng độ tuổi đó, lúc anh học năm nhất đại học đã từng điên cuồng yêu và theo đuổi một đàn chị cùng trường, sang năm thứ hai đại học bọn họ xảy ra quan hệ lúc đàn chị sắp tốt nghiệp. Đàn chị đã sinh ra Toàn Minh dưới sự nài nỉ của anh, nhưng cuối cùng người ấy vẫn vứt bỏ hai người bọn họ, cũng không hề gặp lại. Khóa chính quy năm ấy tốt nghiệp, anh mới có 21 tuổi, mà Toàn Minh đã 3 tuổi, anh không chọn làm công việc chuyên ngành ban đầu, mà dùng toàn bộ số tiền mình có để mở một hiệu sách nhỏ, bắt đầu sống cuộc sống dưỡng lão nhàn hạ trước thời hạn. 

Toàn Minh lạnh lẽo “vâng” một tiếng sau đó lại dẩu môi lẩm bẩm: "Con không nói con muốn tìm bạn trai..."

"Nhưng chuyện tình cảm này ấy à, không phải con có thể phòng ngừa trước được." Nói đến đây, ánh mắt Chung Chấp như có như không dừng lại trên người cô, dường như ý tại ngôn ngoại. 

Người nói vô tình, người nghe có ý, những lời này giống như một chiếc gai mềm đâm vào lòng Toàn Minh, cô giận dỗi quay đầu qua một bên, không muốn nói nhiều nữa: "Biết rồi. Con muốn đi ngủ."

Cô rất tùy hứng để lại một mình Chung Chấp thẫn thờ tại chỗ, bởi vì cô không muốn tiếp tục thảo luận đề tài tình yêu này, bởi với Toàn Minh mà nói, chuyện này chính là một nút chết.
Chương trước Chương tiếp
Loading...