Toàn Phúc Hoa Dạ
Chương 46: Đối mặt
Toàn Minh ngồi ở trên người anh, lung tung hôn anh, khơi dậy dục vọng vô biên trong người anh. Lồng ngực Chung Chấp phập phồng dữ dội, nhịp tim của anh bắt đầu trở nên bất thường, sau đó anh bế cô đi vào phòng, đặt cô lên giường rồi đè cô xuống.
Đã rất lâu rồi hai người chưa từng làm tình một cách mãnh liệt.
Anh liếm mút cặp vú cao vút trắng như tuyết của cô khiến nó đỏ như đóa hoa mai trên nền tuyết trắng. Toàn Minh ôm lấy đầu anh, ưỡn người, đem bầu ngực đút vào trong miệng anh, vừa đau lại vừa ngứa, cảm xúc sung sướng vừa tuyệt với lại vừa chân thật, ngược lại khiến những thống khổ kia dần dần biến mất.
Anh vừa bú vừa cắn để lại vài vết đỏ trên cơ thể nhẵn nhụi, cổ họng, đầu v*, cánh tay, gốc đùi... Giống như để lại trên người cô dấu vết chỉ thuộc về mình, nhưng cô vẫn cười, đôi mắt sáng ngời. giống như đồ sứ vỡ, độc đáo, chói mắt, đẹp tới mức khiến người ta mất hồn.
Bên dưới hạ thân không ngừng phun trào, toát ra mùi thơm quyến rũ của hoa, Chung Chấp dùng hai ngón tay mở môi âm hộ như trái đào, dùng chóp mũi ngửi mùi thơm như anh túc rồi há miệng che lại nơi tội lỗi.
Khi chiếc lưỡi ấm áp của anh tiến vào bên trong khuấy đảo, Toàn Minh nhịn không được dang rộng hai chân, thẳng người, nắm lấy tóc anh, vui sướng rên rỉ, càng ngày càng trở nên mê người.
Trái tim anh, bảo bối của anh, người anh yêu.
Hạ thân cứng đờ, Chung Chấp lập tức đứng dậy đeo bao cao su vào, chống đỡ mông rồi xông vào trong cơ thể cô. Như thể cố gắng hết sức thể hiện tình yêu của mình dành cho cô bằng những hành động thực tế, mỗi lần đều sâu đến mức muốn đâm thủng cô, Chung Chấp thấp giọng thở gấp, làn da nóng bừng đỏ lên giống như chỉ có như vậy, mới có thể cảm thấy chân thật. Tuy nhiên, kiểu giao cấu như uống rượu độc để giải cơn khát sẽ chỉ khiến họ ngày càng lún sâu vào tội lỗi loạn luân.
Anh không nhớ nổi bọn họ đã làm chuyện đó tổng cộng bao nhiêu lần, khi mệt anh sẽ nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục, đam mê sẽ không bao giờ cạn, ngay cả bắp đùi cô cũng bầm tím, hai người như nước chảy bèo trôi, hoặc cố gắng dãy dụa, ga trải giường cũng nhăn nhúm.
Nửa đêm, hai người yên lặng nằm bên cạnh nhau, Chung Chấp cũng thức cùng cô.
“Ba… Ba có biết không, con rất thích ba.” Cô như người bị nhốt trong phòng tối rất lâu, cuối cùng cô cũng mở được khe hở trên cửa sổ nhìn thấy ánh sáng, cười rộ lên rồi lại bật khóc nức nở.
“Toàn Toàn, có ba ở đây.” Anh ôm chặt lấy cô.
Khi yêu một ai đó, khi hít vào bao nhiêu dũng khí, nhưng cuối cùng, tất cả những gì phun ra chỉ là những tiếng thở dài.
*****
Sáng hôm sau, Chung Chấp gọi cho người cố vấn cho nghỉ với lý do Toàn Minh bị ốm, khi gọi điện còn quanh co lòng vòng hỏi thăm một chút tình huống của Toàn Minh, nhưng giống như tin tức vẫn chưa rơi vào tai người phụ trách. Người này chỉ nghĩ rằng Toàn Minh thực sự bị bệnh, còn không quên dặn dò sức khỏe là quan trọng, việc học có thể được bù đắp sau.
Chung Chấp có rất nhiều nghi ngờ, nhưng anh không dám hành động hấp tấp.
Chung Chấp ở bên cạnh cô, cả ngày ở nhà an ủi cô, Toàn Minh ngồi ở nhà, không biết đang nghĩ gì, Bạch Sơ Ý đã gọi điện cho cô mấy lần, nhưng cô đều cúp máy không nghe, thậm chí cô ấy nhắn tin cũng không trả lời.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Toàn Minh chưa biết phải đối mặt như thế nào. Những lời nói của Dương Niệm và Bạch Sơ Ý khiến cô không biết phải tin ai, hay thậm chí cũng không rõ tại sao mình lại bị cuốn vào trong chuyện này, vô duyên vô cớ trở thành nạn nhân- cũng coi như không khác nạn nhân là bao, vốn là chuyện mà cô đã làm sai.
Lại một ngày trôi qua, Bạch Sơ Ý vẫn liên tục liên lạc với cô, Toàn Minh không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng cũng trả lời điện thoại, Bạch Sơ Ý nói phải nói cho Toàn Minh biết một số chuyện.
Toàn Minh biết nếu cứ mãi làm con rùa rụt đầu sẽ không bao giờ có thể trực tiếp đối mặt, cũng mãi mãi trốn không thoát. Cô bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ lại có chút không yên tâm tự hỏi, các bạn học đã biết hết rồi sao? Trò khôi hài của ba người họ ngày đó có phải đã nhanh chóng lan truyền trong trường rồi không?
Chỉ là Toàn Minh còn ôm một chút hy vọng, ngày đó Dương Niệm chủ đích ban đầu là đi tìm Bạch Sơ Ý, khi nhắc tới Chung Chấp, lời nói không rõ ràng có thể bị người khác xem là trò đùa, qua mấy ngày liền biến mất? Nói không chừng, tất cả mọi chuyện còn chưa tới mức bị bại lộ.
Ngày hôm đó bị người khác vạch trần, cô sợ đến mức không quan tâm tới bất cứ chuyện nào khác mà quay đầu bỏ chạy. Nhưng khi bình tĩnh lại suy nghĩ, ngoại trừ Bạch Sơ Ý, hai ngày nay không có ai tới hỏi cô bởi vì chuyện này, có quá nhiều yếu tố không xác định, xem ra cái gì cũng có thể vớt vát.
Cô giống như đang đi vòng quanh những suy nghĩ như có như không, bị mắc kẹt trong căn phòng này, cho dù có suy nghĩ như thế nào đều không có chút tiến triển.
Vì vậy, khi Toàn Minh nói với Chung Chấp rằng mình sẽ trở lại trường học, Chung Chấp khẽ cau mày, cả tay chân cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều: "Con chắc chứ?"
Toàn Minh nhất thời không nói gì, chật vật sau một hồi, dứt khoát nói: "Vâng, hơn nữa vừa đúng ngày mai chính là cuối tuần."
Chung Chấp tôn trọng suy nghĩ của Toàn Minh.
Cô cố ý chọn thời gian quay trở về trường là vào lúc sáng sớm, chưa đến 7 giờ 30 phút, trong ký túc xá nhiều người còn đang ngủ, trên đường ít người đi bộ, cuối tuần cũng không có lớp.
Khi cô vừa bước đến cổng trường, Toàn Minh đã nhắn cho Bạch Sơ Ý nói rằng mình đã quay trở lại trường. Hành lang ký túc xá quen thuộc cũng trở nên yên tĩnh, sau đó cô thu hết can đảm đứng trước cửa ký túc xá, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào—
Tất cả đều tỉnh dậy.
Các cô gái vẫn đang nói chuyện trong ký túc xá lập tức im lặng, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa, một trong những nhân vật chủ chốt trong tâm bão.
“Cậu… Về sớm vậy.” Phó Trừng nuốt nước bọt, không dám nói quá lớn, trước tiên nhướng mi, sau đó lại rũ xuống, xấu hổ gượng cười hai tiếng, cúi đầu giả vờ làm gì đó như thể muốn tìm kiếm sự an toàn.
Toàn Minh edduwnsg ở cửa thản nhiên gật đầu, ánh mắt chuyển từ Phó Trừng sang Lý Hòa Hòa giống như đã ăn phải lông gà, bắt đầu ho một tràng mà không thèm nhìn Toàn Minh, che miệng ho khan một tiếng, vừa trốn vào trong giường, đóng rèm lại.
Bạn cùng phòng của cô nhất định đã biết hết.
Toàn Minh chỉ cảm thấy bụng bắt đầu nổi lên một trận ớn lạnh bò dọc theo lòng bàn chân cùng bắp chân, chống lại ý muốn bỏ chạy, bình tĩnh đứng ở cửa.
Chỉ có Bạch Sơ Ý vẫn đứng đó không nhúc nhích, từ xa nhìn Toàn Minh, dường như đã chuẩn bị tâm lý, trong mắt không lộ ra vẻ chán ghét, cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc cùng lo lắng sau khi nhìn thấy Toàn Minh. Dường như có một mạch nước ngầm đang dâng trào mãnh liệt giữa hai người đang từ xa nhìn nhau, ai cũng không dám tiến thêm một bước, cứ như thể tiến lên một bước sẽ bước vào lãnh địa của đối phương.
Họ đứng ở hai đầu xa nhất của phòng ký túc xá, ký túc xá vốn đã chật chội càng ngày càng chật chội hơn, như thể thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay, khiến Phó Trừng bị kẹt ở giữa.
Cho đến bây giờ, Toàn Minh vẫn không hiểu chuyện ân oán giữa Bạch Sơ Ý và Dương Niệm, nhưng cũng không có ai lại vô duyên vô cớ ba lần tìm tới cửa, thậm chí còn gọi cô là rẻ rúng. Toàn Minh cảm thấy mình bắt đầu không còn để ý đến người con gái đã từng lầm tưởng là có lòng dạ tốt bụng, suy nghĩ đơn giản này nữa.
Đã rất lâu rồi hai người chưa từng làm tình một cách mãnh liệt.
Anh liếm mút cặp vú cao vút trắng như tuyết của cô khiến nó đỏ như đóa hoa mai trên nền tuyết trắng. Toàn Minh ôm lấy đầu anh, ưỡn người, đem bầu ngực đút vào trong miệng anh, vừa đau lại vừa ngứa, cảm xúc sung sướng vừa tuyệt với lại vừa chân thật, ngược lại khiến những thống khổ kia dần dần biến mất.
Anh vừa bú vừa cắn để lại vài vết đỏ trên cơ thể nhẵn nhụi, cổ họng, đầu v*, cánh tay, gốc đùi... Giống như để lại trên người cô dấu vết chỉ thuộc về mình, nhưng cô vẫn cười, đôi mắt sáng ngời. giống như đồ sứ vỡ, độc đáo, chói mắt, đẹp tới mức khiến người ta mất hồn.
Bên dưới hạ thân không ngừng phun trào, toát ra mùi thơm quyến rũ của hoa, Chung Chấp dùng hai ngón tay mở môi âm hộ như trái đào, dùng chóp mũi ngửi mùi thơm như anh túc rồi há miệng che lại nơi tội lỗi.
Khi chiếc lưỡi ấm áp của anh tiến vào bên trong khuấy đảo, Toàn Minh nhịn không được dang rộng hai chân, thẳng người, nắm lấy tóc anh, vui sướng rên rỉ, càng ngày càng trở nên mê người.
Trái tim anh, bảo bối của anh, người anh yêu.
Hạ thân cứng đờ, Chung Chấp lập tức đứng dậy đeo bao cao su vào, chống đỡ mông rồi xông vào trong cơ thể cô. Như thể cố gắng hết sức thể hiện tình yêu của mình dành cho cô bằng những hành động thực tế, mỗi lần đều sâu đến mức muốn đâm thủng cô, Chung Chấp thấp giọng thở gấp, làn da nóng bừng đỏ lên giống như chỉ có như vậy, mới có thể cảm thấy chân thật. Tuy nhiên, kiểu giao cấu như uống rượu độc để giải cơn khát sẽ chỉ khiến họ ngày càng lún sâu vào tội lỗi loạn luân.
Anh không nhớ nổi bọn họ đã làm chuyện đó tổng cộng bao nhiêu lần, khi mệt anh sẽ nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục, đam mê sẽ không bao giờ cạn, ngay cả bắp đùi cô cũng bầm tím, hai người như nước chảy bèo trôi, hoặc cố gắng dãy dụa, ga trải giường cũng nhăn nhúm.
Nửa đêm, hai người yên lặng nằm bên cạnh nhau, Chung Chấp cũng thức cùng cô.
“Ba… Ba có biết không, con rất thích ba.” Cô như người bị nhốt trong phòng tối rất lâu, cuối cùng cô cũng mở được khe hở trên cửa sổ nhìn thấy ánh sáng, cười rộ lên rồi lại bật khóc nức nở.
“Toàn Toàn, có ba ở đây.” Anh ôm chặt lấy cô.
Khi yêu một ai đó, khi hít vào bao nhiêu dũng khí, nhưng cuối cùng, tất cả những gì phun ra chỉ là những tiếng thở dài.
*****
Sáng hôm sau, Chung Chấp gọi cho người cố vấn cho nghỉ với lý do Toàn Minh bị ốm, khi gọi điện còn quanh co lòng vòng hỏi thăm một chút tình huống của Toàn Minh, nhưng giống như tin tức vẫn chưa rơi vào tai người phụ trách. Người này chỉ nghĩ rằng Toàn Minh thực sự bị bệnh, còn không quên dặn dò sức khỏe là quan trọng, việc học có thể được bù đắp sau.
Chung Chấp có rất nhiều nghi ngờ, nhưng anh không dám hành động hấp tấp.
Chung Chấp ở bên cạnh cô, cả ngày ở nhà an ủi cô, Toàn Minh ngồi ở nhà, không biết đang nghĩ gì, Bạch Sơ Ý đã gọi điện cho cô mấy lần, nhưng cô đều cúp máy không nghe, thậm chí cô ấy nhắn tin cũng không trả lời.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Toàn Minh chưa biết phải đối mặt như thế nào. Những lời nói của Dương Niệm và Bạch Sơ Ý khiến cô không biết phải tin ai, hay thậm chí cũng không rõ tại sao mình lại bị cuốn vào trong chuyện này, vô duyên vô cớ trở thành nạn nhân- cũng coi như không khác nạn nhân là bao, vốn là chuyện mà cô đã làm sai.
Lại một ngày trôi qua, Bạch Sơ Ý vẫn liên tục liên lạc với cô, Toàn Minh không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng cũng trả lời điện thoại, Bạch Sơ Ý nói phải nói cho Toàn Minh biết một số chuyện.
Toàn Minh biết nếu cứ mãi làm con rùa rụt đầu sẽ không bao giờ có thể trực tiếp đối mặt, cũng mãi mãi trốn không thoát. Cô bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ lại có chút không yên tâm tự hỏi, các bạn học đã biết hết rồi sao? Trò khôi hài của ba người họ ngày đó có phải đã nhanh chóng lan truyền trong trường rồi không?
Chỉ là Toàn Minh còn ôm một chút hy vọng, ngày đó Dương Niệm chủ đích ban đầu là đi tìm Bạch Sơ Ý, khi nhắc tới Chung Chấp, lời nói không rõ ràng có thể bị người khác xem là trò đùa, qua mấy ngày liền biến mất? Nói không chừng, tất cả mọi chuyện còn chưa tới mức bị bại lộ.
Ngày hôm đó bị người khác vạch trần, cô sợ đến mức không quan tâm tới bất cứ chuyện nào khác mà quay đầu bỏ chạy. Nhưng khi bình tĩnh lại suy nghĩ, ngoại trừ Bạch Sơ Ý, hai ngày nay không có ai tới hỏi cô bởi vì chuyện này, có quá nhiều yếu tố không xác định, xem ra cái gì cũng có thể vớt vát.
Cô giống như đang đi vòng quanh những suy nghĩ như có như không, bị mắc kẹt trong căn phòng này, cho dù có suy nghĩ như thế nào đều không có chút tiến triển.
Vì vậy, khi Toàn Minh nói với Chung Chấp rằng mình sẽ trở lại trường học, Chung Chấp khẽ cau mày, cả tay chân cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều: "Con chắc chứ?"
Toàn Minh nhất thời không nói gì, chật vật sau một hồi, dứt khoát nói: "Vâng, hơn nữa vừa đúng ngày mai chính là cuối tuần."
Chung Chấp tôn trọng suy nghĩ của Toàn Minh.
Cô cố ý chọn thời gian quay trở về trường là vào lúc sáng sớm, chưa đến 7 giờ 30 phút, trong ký túc xá nhiều người còn đang ngủ, trên đường ít người đi bộ, cuối tuần cũng không có lớp.
Khi cô vừa bước đến cổng trường, Toàn Minh đã nhắn cho Bạch Sơ Ý nói rằng mình đã quay trở lại trường. Hành lang ký túc xá quen thuộc cũng trở nên yên tĩnh, sau đó cô thu hết can đảm đứng trước cửa ký túc xá, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào—
Tất cả đều tỉnh dậy.
Các cô gái vẫn đang nói chuyện trong ký túc xá lập tức im lặng, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa, một trong những nhân vật chủ chốt trong tâm bão.
“Cậu… Về sớm vậy.” Phó Trừng nuốt nước bọt, không dám nói quá lớn, trước tiên nhướng mi, sau đó lại rũ xuống, xấu hổ gượng cười hai tiếng, cúi đầu giả vờ làm gì đó như thể muốn tìm kiếm sự an toàn.
Toàn Minh edduwnsg ở cửa thản nhiên gật đầu, ánh mắt chuyển từ Phó Trừng sang Lý Hòa Hòa giống như đã ăn phải lông gà, bắt đầu ho một tràng mà không thèm nhìn Toàn Minh, che miệng ho khan một tiếng, vừa trốn vào trong giường, đóng rèm lại.
Bạn cùng phòng của cô nhất định đã biết hết.
Toàn Minh chỉ cảm thấy bụng bắt đầu nổi lên một trận ớn lạnh bò dọc theo lòng bàn chân cùng bắp chân, chống lại ý muốn bỏ chạy, bình tĩnh đứng ở cửa.
Chỉ có Bạch Sơ Ý vẫn đứng đó không nhúc nhích, từ xa nhìn Toàn Minh, dường như đã chuẩn bị tâm lý, trong mắt không lộ ra vẻ chán ghét, cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc cùng lo lắng sau khi nhìn thấy Toàn Minh. Dường như có một mạch nước ngầm đang dâng trào mãnh liệt giữa hai người đang từ xa nhìn nhau, ai cũng không dám tiến thêm một bước, cứ như thể tiến lên một bước sẽ bước vào lãnh địa của đối phương.
Họ đứng ở hai đầu xa nhất của phòng ký túc xá, ký túc xá vốn đã chật chội càng ngày càng chật chội hơn, như thể thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay, khiến Phó Trừng bị kẹt ở giữa.
Cho đến bây giờ, Toàn Minh vẫn không hiểu chuyện ân oán giữa Bạch Sơ Ý và Dương Niệm, nhưng cũng không có ai lại vô duyên vô cớ ba lần tìm tới cửa, thậm chí còn gọi cô là rẻ rúng. Toàn Minh cảm thấy mình bắt đầu không còn để ý đến người con gái đã từng lầm tưởng là có lòng dạ tốt bụng, suy nghĩ đơn giản này nữa.