Tôi Cạy Người Trong Lòng Của Trúc Mã Đi

Chương 25



Tạ Thừa Đông quyết định tạm thời không ra ngoài tìm việc, trước tiên ở nhà Dư Lộ Diễn tránh hai tháng rồi tính tiếp, cậu cảm thấy hơi buồn cười, trước kia cậu tìm mọi cách để gặp Chung Kỳ, nhưng bây giờ lại phải tìm mọi cách để trốn tránh Chung Kỳ, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình và Chung Kỳ sẽ có một ngày như thế này.

Nhưng khi mọi chuyện lắng xuống, dường như tình cảm của cậu dành cho Chung Kỳ cũng dần dần tan biến, bây giờ cậu đã không còn nhớ đến Chung Kỳ mà khó thở, cũng không cần quan tâm Chung Kỳ nghĩ gì về mình nữa, sống đến năm 27 tuổi, cuối cùng Tạ Thừa Đông cũng tìm lại được chính mình đã mất, không còn một mực chạy theo bước chân người khác nữa, mà đã học được cách đối xử tốt với bản thân mình.

Theo một nghĩa nào đó, Dư Lộ Diễn đã giúp Tạ Thừa Đông tìm lại chính mình, khiến Tạ Thừa Đông hiểu rằng, hóa ra yêu một người không phải là hèn nhát yếu đuối, tình yêu là bình đẳng, là tôn trọng lẫn nhau, là không cần phải tốn nhiều tâm tư để lấy lòng đối phương.

Ngày thứ ba sau khi chuyển đến nhà Dư Lộ Diễn, Dư Lộ Diễn đã nói với cậu rằng Chung Kỳ đã được tự do, đúng là đang đi khắp nơi tìm tin tức của Tạ Thừa Đông, thậm chí có một lần còn chặn Dư Lộ Diễn ở cổng công ty Dư thị, nhưng vì bài học hai lần trước, Chung Kỳ dù có tức giận cũng không ra tay, không hỏi được tin tức của Tạ Thừa Đông từ Dư Lộ Diễn, anh ta liền phái người đi khắp nơi tìm kiếm, đến nay đã gần một tuần trôi qua, vẫn chưa từ bỏ.

Tạ Thừa Đông không biết Chung Kỳ tìm cậu có ý nghĩa gì, trước đây khi cậu thích Chung Kỳ, Chung Kỳ luôn đối xử với cậu kiểu nửa vời, nhưng đến khi cậu đã chán nản, Chung Kỳ lại không chịu để cậu đi xa, quả đúng là người được chiều hư, không biết cách thông cảm cho cảm nhận của người khác.

Vẻ mặt buồn bã của cậu lọt vào mắt Dư Lộ Diễn, Dư Lộ Diễn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

Tạ Thừa Đông là một người rất thích được ôm, điều này khiến cậu cảm thấy thân mật hơn bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào, và cái ôm của Dư Lộ Diễn chính là sự ấm áp trong cuộc sống ảm đạm của cậu.

Để tránh né sự tìm kiếm của Chung Kỳ, cậu đã sống những ngày tháng thoải mái thậm chí có hơi lười biếng.

Trong 27 năm trước đây, Tạ Thừa Đông chưa từng được hưởng thụ như vậy, ban ngày ngủ đến khi tự tỉnh dậy, ở trong phòng xem phim, lướt điện thoại, rồi đợi Dư Lộ Diễn tan làm về, cậu làm nhân viên văn phòng lâu rồi, hai ngày đầu còn hơi không quen với giờ giấc như vậy, đến sau này, càng ngày càng thấy thoải mái.

Tối nay Dư Lộ Diễn về hơi muộn, cơm tối sắp nguội lạnh Tạ Thừa Đông mới nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, tiếp đó là Dư Lộ Diễn mang theo một luồng khí lạnh bước vào nhà.

Tạ Thừa Đông tinh ý nhận ra vẻ mặt Dư Lộ Diễn có chút trầm, cậu đoán rằng hắn đã gặp phải chuyện gì đó khiến hắn khó chịu, những chuyện có thể khiến Dư Lộ Diễn khó chịu, ngoài công việc thì chỉ có Chung Kỳ, dù là trước hay sau, đều là những chuyện mà Tạ Thừa Đông khó lòng chia sẻ.

Kể từ khi chuyển đến nhà Dư Lộ Diễn, Tạ Thừa Đông đã đổi số điện thoại, những năm này cậu chỉ quanh quẩn bên Chung Kỳ, thực ra cũng không có nhiều bạn bè, danh sách liên lạc thê thảm chỉ có vài người, hầu như cũng không có cuộc gọi nào gọi đến, cậu càng không chủ động liên lạc với Chung Kỳ, đương nhiên là không biết những chuyện xảy ra bên ngoài.

Dư Lộ Diễn xoa xoa đôi lông mày mệt mỏi, đi đến trước mặt Tạ Thừa Đông, nhìn cậu chằm chằm mấy giây một cách khó hiểu, Tạ Thừa Đông thấy ánh mắt hắn hơi kỳ lạ, nghi ngờ lên tiếng.

Tiếng gọi này kéo Dư Lộ Diễn trở về với thực tại, hắn cười cười, lại khôi phục lại vẻ ôn hòa như trước, ăn cơm xong với Tạ Thừa Đông, rồi vào phòng làm việc.



Hôm nay Chung Kỳ lại đến tìm Dư Lộ Diễn, nói những lời khiến Dư Lộ Diễn rất không vui.

Vẻ thề thốt của Chung Kỳ khiến Dư Lộ Diễn khó chịu đến mức đem cảm xúc về nhà trút lên người Tạ Thừa Đông.

"Tạ Thừa Đông thích tao mười mấy hai mươi năm, ngay cả khi ở bên mày, trong lòng cậu ấy vẫn có tao."

“Mày sẽ không thật sự cho rằng chỉ cần giấu Tạ Thừa Đông đi, Tạ Thừa Đông sẽ yên tâm ở bên mày chứ."

“Cậu ấy với nhà họ Chung bọn tao, với tao mãi mãi không thể cắt đứt."

"Biết đâu, khi hai người lên giường, trong lòng Tạ Thừa Đông nghĩ đến lại là tao."

Màn hình máy tính chiếu sáng khuôn mặt u ám của Dư Lộ Diễn, năm ngón tay đặt trên bàn phím của hắn dần siết chặt lại, trong lòng như có một ngọn lửa đang cháy, thậm chí có cả sự thôi thúc muốn đập nát mọi thứ trước mắt.

Lời nói của Chung Kỳ không ngừng văng vẳng trong đầu hắn, đặc biệt là câu cuối cùng, khiến Dư Lộ Diễn không thể nhịn được nữa, đập mạnh tay xuống bàn máy tính, cơn đau lan tỏa, Dư Lộ Diễn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Khuôn mặt đắc thắng của Chung Kỳ khiến hắn vô cùng tức giận, nhưng hắn lại không thể không quan tâm đến những lời Chung Kỳ nói, hắn đã chứng kiến Tạ Thừa Đông cẩn thận yêu thương Chung Kỳ như thế nào, chứng kiến Tạ Thừa Đông đã hy sinh bao nhiêu vì Chung Kỳ, chứng kiến Tạ Thừa Đông vì Chung Kỳ mà khóc mà cười, trong những năm tháng trước đây của Tạ Thừa Đông, chỉ xoay quanh một mình Chung Kỳ.

Ghen tuông, không cam lòng, tức giận cùng ùa lên, Dư Lộ Diễn đột ngột đứng dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Tạ Thừa Đông đang đeo tạp dề dọn dẹp nhà bếp, tạp dề phác họa vòng eo thon thả của cậu, cậu mặc quần dài vải lanh, chỉ cần khẽ kéo nhẹ, là có thể thấy được đôi chân dài thẳng tắp của cậu.

Dư Lộ Diễn chăm chú nhìn bóng dáng đang bận rộn, đôi môi mím chặt, bước chân vội vã đi tới.

Tạ Thừa Đông không hề báo trước bị một đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy từ phía sau, cậu giật mình, còn chưa kịp nói gì thì nhận ra Dư Lộ Diễn đang vội vã hôn lên gáy cậu, hôn rất mạnh, thậm chí còn cắn, cánh tay ôm chặt lấy eo cậu cũng siết chặt hơn, Tạ Thừa Đông hơi khó chịu, phản xạ có điều kiện là giãy dụa một chút.

Giãy dụa của cậu không thể khiến Dư Lộ Diễn buông tay, Dư Lộ Diễn lật cậu lại, đi tìm môi cậu, Tạ Thừa Đông bị hắn hôn đến nỗi nói chuyện cũng đứt quãng, "Sao, sao vậy?"



Dư Lộ Diễn không nói gì, chỉ dò vào miệng cậu, nụ hôn của hắn không có kỹ thuật gì, chỉ là một mực mút/hút liếm láp, hôn đến nỗi đôi môi của Tạ Thừa Đông đều tê dại, đầu lưỡi cũng hơi đau, Tạ Thừa Đông phát hiện Dư Lộ Diễn tối nay có chút khác thường, theo bản năng cảm thấy hơi sợ, nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, sự giãy dụa dần dần cũng nhỏ lại.

Dư Lộ Diễn hôn Tạ Thừa Đông, động tác dưới tay cũng không dừng lại, lập tức cởi quần của Tạ Thừa Đông xuống, làm chuyện này trong bếp khiến Tạ Thừa Đông cảm thấy xấu hổ, cậu đẩy hắn ra, "Có thể vào phòng không?"

Dư Lộ Diễn ngẩng đầu nhìn Tạ Thừa Đông, ánh mắt hắn giống như những đám mây kỳ lạ, khiến Tạ Thừa Đông thấy hồi hộp, hắn lạnh lùng thốt ra mấy chữ, "Ở ngay đây."

Hắn muốn chứng minh một cách cấp thiết rằng Tạ Thừa Đông là của hắn.

Sự mạnh mẽ của Dư Lộ Diễn khiến Tạ Thừa Đông không thể chống cự, trong lúc mơ hồ, ngón tay của Dư Lộ Diễn đã sờ đến lối vào, vì không dùng chất bôi trơn, hắn vừa tiến vào, Tạ Thừa Đông liền hít một hơi lạnh, Dư Lộ Diễn dứt khoát nâng hai chân của Tạ Thừa Đông lên, để Tạ Thừa Đông vòng quanh chân mình, tư thế quá mức xấu hổ, cả người Tạ Thừa Đông nằm sấp trên người Dư Lộ Diễn, mặt và cổ đều đỏ bừng.

Dư Lộ Diễn bế cạu đến phòng khách, đặt cậu lên ghế sofa, kéo tủ tìm chất bôi trơn, bóp một đống lớn vào lối vào, Tạ Thừa Đông bị lạnh run lên, còn Dư Lộ Diễn đã không quan tâm mà tiến vào.

Loại cảm giác giống như bị ép mở ra này khiến Tạ Thừa Đông tê cả da đầu, cậu chống tay vào ngực Dư Lộ Diễn, khó chịu nói, "Đừng... đau."

Dư Lộ Diễn thở dốc ngày càng nặng, Tạ Thừa Đông càng từ chối, hắn càng không thể kiểm soát cảm xúc của mình, hắn không kìm được mà nghĩ, nếu bây giờ đè lên người Tạ Thừa Đông là Chung Kỳ, cho dù Chung Kỳ có làm chuyện gì quá đáng với Tạ Thừa Đông, Tạ Thừa Đông cũng sẽ ngoan ngoãn chịu đựng, nghĩ như vậy, đầu nhói lên, hạ thân dùng sức, lập tức đỉnh vào bên trong.

Mặc dù đã dùng chất bôi trơn, nhưng Tạ Thừa Đông vẫn đau đến nỗi ngũ quan đều hơi vặn vẹo, cậu không biết Dư Lộ Diễn tối nay bị làm sao, điên cuồng xâm chiếm cơ thể cậu, từng nhịp, đỉnh đến chỗ sâu nhất rồi lại rút ra đâm vào, tay Tạ Thừa Đông muốn túm lấy thứ gì đó, nhưng dưới thân là ghế sofa bằng da, cậu không túm được gì.

Tiếng va chạm của thể xác kịch liệt và xấu hổ, Tạ Thừa Đông bị hành hạ đến nỗi đầy mặt nước mắt, một nửa là đau một nửa là sướng.

Cậu bị làm cho mơ màng, Dư Lộ Diễn giữ chặt cằm cậu, nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của cậu, đột nhiên hỏi, "Tạ Thừa Đông, cậu có thích tôi không?"

Giọng Dư Lộ Diễn khàn khàn xen lẫn tiếng thở dốc, Tạ Thừa Đông nghe không rõ, mở đôi mắt đẫm nước ngơ ngác nhìn Dư Lộ Diễn.

Dư Lộ Diễn siết chặt hàm, không nhận được câu trả lời, ngọn lửa giận dữ trong lòng biến thành sức mạnh trừng phạt Tạ Thừa Đông, hắn hung hăng thúc vào, rất nhanh, tiếng rên rỉ của Tạ Thừa Đông đã biến thành một giai điệu khác.

Trận hoan ái triền miên này vẫn tiếp tục cho đến nửa đêm…
Chương trước Chương tiếp
Loading...